Thần Tinh khẽ bật cười nói “Luôn miệng nói Thần Thị không xứng để anh đối phó, giờ xem ra Lăng tổng, anh đã hồ đồ vì tiền tài, lợi ích rồi đó.”
“Thần Tinh!” Lăng Điền bóp chặt cằm cô, nhưng chẳng thể nào khiến Thần Tinh thôi nhìn anh bằng ánh mắt ngày càng sắc besb.
Người phụ nữ này vốn luôn có ánh mắt hiền hòa, nhưng sao lúc này, ánh mắt cô lại lạnh lùng sắc bén đến thế? Nhìn nụ cười lạnh lùng trên môi cô, Lăng Điền càng lúc càng không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Mỗi người đều phải trả giá cho những việc mình đã gây ra, Lăng tổng, anh cũng không ngoại lệ. Giữa tôi và anh, từ sau tối nay cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.” Thần Tinh lạnh lùng buông tiếng, vào lúc Lăng Điền khẽ buông lỏng bàn tay, cô đột nhiên đẩy anh sang một bên, bước xuống khỏi xe.
Vào lúc đẩy anh ra, cô mới cảm nhận đôi tay mình đã trở sang lạnh băng. Trên người cô lại chỉ có mỗi chiếc áo khoác màu trắng ngà, làm sao có thể chống lại được những cơn gió gào thét bên giữa núi lúc đêm khuya?
Thế nhưng cô không thể quay đầu, bởi nếu quay đầu sẽ chỉ có thể lằng nhằng không dứt ra nổi. Bởi lẽ anh đã phủ nhận việc có liên quan tới cái chết của bố cô và hành vi không từ thủ đoạn thôn tính Thần Thị. Thế nên giờ cô có chất vấn
cũng chẳng đem lại kết quả.
Cô nên sớm hiểu rằng, bất cứ ai đứng trước lời chất vấn như vậy, cho dù có thực sự gây ra cũng sẽ phủ nhận. Lăng Điền cũng không không ngoại lệ.
Thế nhưng, tại sao lúc trước, cô vẫn luôn muốn hỏi thẳng anh chứ?
Lẽ nào bởi vì cô vẫn không tin anh có thể gây ra những chuyện thế này?
Giờ mọi hành vi của anh đều khiến cho suy nghĩ ban đầu ấy của cô trở nên nực cười.
Và bản thân cô, ngay từ đầu đã là một trò cười rồi.
Khẽ lắc đầu, Thần Tinh nhanh chóng rảo bước chân. Con đường phía trước chỉ có thể tự dựa vào chính mình, từng bước tiến lên phía trước, cho dù bốn bể tối tăm, lạnh giá, cho dù sợ hãi, cô cũng không thể quay đầu.
Không biết đi bao lâu, phía trước chưa ra đến đường xuống núi, phía sau cũng chẳng truyền lại tiếng động cơ, Lăng Điền có lẽ sẽ ở lại trên núi. Bởi với một người ngông cuồng tự đại như anh, không thể đoạt được thứ mình mong muốn là một đòn giáng mạnh.
Đường núi rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió ra, chỉ còn nghe thấy tiếng cây lá xào xạc. Dần dần Thần Tinh có cảm giác dường như có một thứ âm thanh đáng sợ.
Thần Tinh sợ hãi rảo bước nhanh hơn, tuy bản thân không tin chuyện ma quỷ, nhưng ở trong hoàn cảnh thế này, chẳng ai là không thấy sợ hãi.
Tiếng động lạ thường càng lúc càng gần, Thần Tinh bắt đầu cắm đầu chạy. Tiếng động lạ càng lúc càng tiến gần, thậm chí còn kèm theo tiếng gầm gừ trầm đục. Thứ âm thanh này Thần Tinh không hề xa lạ, thậm chí còn là thứ âm thanh đáng sợ nhất đối với cô… tiếng chó sủa.
Thần Tinh quay đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, một con chó hoang đang quắc mắt nhìn cô. Thấy cô quay đầu, nó nhào tới, định đè lên người cô.
Thần Tinh hoang mang quay đầu, cố gắng để bản thân không gào thét, chạy nhanh xuống núi. Tốc độ chạy của chó hoang rất nhanh, dù trốn tránh thế nào cũng chẳng thể chạy thoát.
Khi con chó hoang xà tới, Thần Tinh chỉ có thể tháo giày, ném về phía con chó. Hành động này tuy có thể tấn công con chó, nhưng càng khiến nó điên cuồng hơn trước.
Có có thể cảm nhận bàn chân mình đang bị con chó hoang cắn lấy, nỗi đau dữ dội trào dâng, khiến Thần Tinh choáng váng.
Trong đau đớn, Thần Tinh dùng chiếc túi trong tay đập mạnh về phía con chó hoang, chỉ thấy con chó hoang cắn chặt chiếc túi vứt sang một bên, chuẩn bị cắn lấy cổ tay cô thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng chó rít lên, sau đó lập tức bị đá sang một bên.
Bất luận là trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, những lúc này thường xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng khi xảy ra với cô thì câu chuyện chẳng còn hoàn mỹ, lãng mạn.
Bởi vì, Lăng Điền không phải anh hùng, cô cũng không được coi là mỹ nhân.
Hơn nữa mới khoảng mười phút trước, cô và anh còn đang tranh luận nảy lửa.
Thần Tinh bóp chặt vết thương ở chân, chuẩn bị tiếp tục đi bộ xuống núi, nhưng Lăng Điền đột nhiên nắm chặt lấy tay cô “Cô vẫn cứng đầu vậy sao?”
Thần Tinh dồn sức giằng ra, chẳng những không thành công, ngược lại còn bị anh cúi xuống bế bổng lên.
“Mau thả tôi xuống, lẽ nào anh còn mong giữa chúng ta có bất cứ dây dưa?”
Lăng Điền khẽ dừng bước, phía sau, con chó hoang đã bò dậy, nhìn hai người bằng ánh mắt dữ dằn.
Qua bờ vai Lăng Điền, Thần Tinh thấy cảnh này, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Bây giờ nằm trong vòng tay Lăng Điền, ít nhất đó cũng là một nơi an toàn, cô hà tất phải miễn cưỡng?
Nghĩ vậy Thần Tinh có phần hối hận khi nói ra câu khi nãy, may mà Lăng Điền không vứt cô lại, chỉ nhanh chóng nhét cô vào xe, lái xe xuống núi trước khi con chó hoang kia lại lần nữa nhào tới tấn công.
Cô không nhìn rõ sắc mặt của anh. Nhưng cho dù anh có tức giận tới đâu, nếu
anh đã chịu lái xe đưa cô xuống núi, cô cũng không cằn nhằn thêm nữa
Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, tiến thẳng tới một bệnh viện. Còn chưa kịp hiểu gì, Lăng Điền đã mở cửa xe “Tôi không hy vọng, tối qua sẽ để lại chút hậu quả nào.”
Ý của câu này đã quá rõ ràng, chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng phần nhiều là do xấu hổ.
Cảm giác xấu hổ này theo cô vào trong bệnh viện, các y tá tiến lại gần, đoan chắc là Lăng Điền đã dặn dò từ trước, đưa cô một ly nước cùng với một ít thuốc, đồng thời nhanh chóng xử lí vết thương dưới chân cho cô.
Bàn tay của y tá rất mềm, Thần Tinh bê cốc nước lên, nhìn số thuốc trước mặt, lập tức ý thức được đây là thuốc gì.
“Tiểu thư, cô mau uống đi.” Giọng cô y tá rất dịu dàng, đặt số thuốc kia vào tay cô.
Uống, đương nhiên phải uống rồi!
Uống rồi, có thể tránh được trường hợp không đáng có kia, cũng khiến cô và anh không còn chút dây dưa nào nữa.
Thần Tinh cầm viên thuốc, ngẩng đầu, xuống.
“Tiểu thư, vết thương của cô đã xử lí xong, may mà chỉ là vết thương ngoài da,
tiêm một liều phòng dại là xong.” Giọng cô y tá rất mềm mại “Người đưa cô đến là bạn trai cô à?”
Cô y tá quay người chuẩn bị tiêm thuốc, vừa hay nhìn thấy Lăng Điền bước từ ngoài vào.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi, cô mau tiêm thuốc đi.” Thần Tinh bình tĩnh đáp.
“Dạ.” Cô y tá tỏ ra nghi hoặc, nhẹ nhàng tiêm thuốc cho Thần Tinh.
“Thần Tinh!” Lăng Điền bóp chặt cằm cô, nhưng chẳng thể nào khiến Thần Tinh thôi nhìn anh bằng ánh mắt ngày càng sắc besb.
Người phụ nữ này vốn luôn có ánh mắt hiền hòa, nhưng sao lúc này, ánh mắt cô lại lạnh lùng sắc bén đến thế? Nhìn nụ cười lạnh lùng trên môi cô, Lăng Điền càng lúc càng không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Mỗi người đều phải trả giá cho những việc mình đã gây ra, Lăng tổng, anh cũng không ngoại lệ. Giữa tôi và anh, từ sau tối nay cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.” Thần Tinh lạnh lùng buông tiếng, vào lúc Lăng Điền khẽ buông lỏng bàn tay, cô đột nhiên đẩy anh sang một bên, bước xuống khỏi xe.
Vào lúc đẩy anh ra, cô mới cảm nhận đôi tay mình đã trở sang lạnh băng. Trên người cô lại chỉ có mỗi chiếc áo khoác màu trắng ngà, làm sao có thể chống lại được những cơn gió gào thét bên giữa núi lúc đêm khuya?
Thế nhưng cô không thể quay đầu, bởi nếu quay đầu sẽ chỉ có thể lằng nhằng không dứt ra nổi. Bởi lẽ anh đã phủ nhận việc có liên quan tới cái chết của bố cô và hành vi không từ thủ đoạn thôn tính Thần Thị. Thế nên giờ cô có chất vấn
cũng chẳng đem lại kết quả.
Cô nên sớm hiểu rằng, bất cứ ai đứng trước lời chất vấn như vậy, cho dù có thực sự gây ra cũng sẽ phủ nhận. Lăng Điền cũng không không ngoại lệ.
Thế nhưng, tại sao lúc trước, cô vẫn luôn muốn hỏi thẳng anh chứ?
Lẽ nào bởi vì cô vẫn không tin anh có thể gây ra những chuyện thế này?
Giờ mọi hành vi của anh đều khiến cho suy nghĩ ban đầu ấy của cô trở nên nực cười.
Và bản thân cô, ngay từ đầu đã là một trò cười rồi.
Khẽ lắc đầu, Thần Tinh nhanh chóng rảo bước chân. Con đường phía trước chỉ có thể tự dựa vào chính mình, từng bước tiến lên phía trước, cho dù bốn bể tối tăm, lạnh giá, cho dù sợ hãi, cô cũng không thể quay đầu.
Không biết đi bao lâu, phía trước chưa ra đến đường xuống núi, phía sau cũng chẳng truyền lại tiếng động cơ, Lăng Điền có lẽ sẽ ở lại trên núi. Bởi với một người ngông cuồng tự đại như anh, không thể đoạt được thứ mình mong muốn là một đòn giáng mạnh.
Đường núi rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió ra, chỉ còn nghe thấy tiếng cây lá xào xạc. Dần dần Thần Tinh có cảm giác dường như có một thứ âm thanh đáng sợ.
Thần Tinh sợ hãi rảo bước nhanh hơn, tuy bản thân không tin chuyện ma quỷ, nhưng ở trong hoàn cảnh thế này, chẳng ai là không thấy sợ hãi.
Tiếng động lạ thường càng lúc càng gần, Thần Tinh bắt đầu cắm đầu chạy. Tiếng động lạ càng lúc càng tiến gần, thậm chí còn kèm theo tiếng gầm gừ trầm đục. Thứ âm thanh này Thần Tinh không hề xa lạ, thậm chí còn là thứ âm thanh đáng sợ nhất đối với cô… tiếng chó sủa.
Thần Tinh quay đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, một con chó hoang đang quắc mắt nhìn cô. Thấy cô quay đầu, nó nhào tới, định đè lên người cô.
Thần Tinh hoang mang quay đầu, cố gắng để bản thân không gào thét, chạy nhanh xuống núi. Tốc độ chạy của chó hoang rất nhanh, dù trốn tránh thế nào cũng chẳng thể chạy thoát.
Khi con chó hoang xà tới, Thần Tinh chỉ có thể tháo giày, ném về phía con chó. Hành động này tuy có thể tấn công con chó, nhưng càng khiến nó điên cuồng hơn trước.
Có có thể cảm nhận bàn chân mình đang bị con chó hoang cắn lấy, nỗi đau dữ dội trào dâng, khiến Thần Tinh choáng váng.
Trong đau đớn, Thần Tinh dùng chiếc túi trong tay đập mạnh về phía con chó hoang, chỉ thấy con chó hoang cắn chặt chiếc túi vứt sang một bên, chuẩn bị cắn lấy cổ tay cô thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng chó rít lên, sau đó lập tức bị đá sang một bên.
Bất luận là trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, những lúc này thường xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng khi xảy ra với cô thì câu chuyện chẳng còn hoàn mỹ, lãng mạn.
Bởi vì, Lăng Điền không phải anh hùng, cô cũng không được coi là mỹ nhân.
Hơn nữa mới khoảng mười phút trước, cô và anh còn đang tranh luận nảy lửa.
Thần Tinh bóp chặt vết thương ở chân, chuẩn bị tiếp tục đi bộ xuống núi, nhưng Lăng Điền đột nhiên nắm chặt lấy tay cô “Cô vẫn cứng đầu vậy sao?”
Thần Tinh dồn sức giằng ra, chẳng những không thành công, ngược lại còn bị anh cúi xuống bế bổng lên.
“Mau thả tôi xuống, lẽ nào anh còn mong giữa chúng ta có bất cứ dây dưa?”
Lăng Điền khẽ dừng bước, phía sau, con chó hoang đã bò dậy, nhìn hai người bằng ánh mắt dữ dằn.
Qua bờ vai Lăng Điền, Thần Tinh thấy cảnh này, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Bây giờ nằm trong vòng tay Lăng Điền, ít nhất đó cũng là một nơi an toàn, cô hà tất phải miễn cưỡng?
Nghĩ vậy Thần Tinh có phần hối hận khi nói ra câu khi nãy, may mà Lăng Điền không vứt cô lại, chỉ nhanh chóng nhét cô vào xe, lái xe xuống núi trước khi con chó hoang kia lại lần nữa nhào tới tấn công.
Cô không nhìn rõ sắc mặt của anh. Nhưng cho dù anh có tức giận tới đâu, nếu
anh đã chịu lái xe đưa cô xuống núi, cô cũng không cằn nhằn thêm nữa
Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, tiến thẳng tới một bệnh viện. Còn chưa kịp hiểu gì, Lăng Điền đã mở cửa xe “Tôi không hy vọng, tối qua sẽ để lại chút hậu quả nào.”
Ý của câu này đã quá rõ ràng, chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng phần nhiều là do xấu hổ.
Cảm giác xấu hổ này theo cô vào trong bệnh viện, các y tá tiến lại gần, đoan chắc là Lăng Điền đã dặn dò từ trước, đưa cô một ly nước cùng với một ít thuốc, đồng thời nhanh chóng xử lí vết thương dưới chân cho cô.
Bàn tay của y tá rất mềm, Thần Tinh bê cốc nước lên, nhìn số thuốc trước mặt, lập tức ý thức được đây là thuốc gì.
“Tiểu thư, cô mau uống đi.” Giọng cô y tá rất dịu dàng, đặt số thuốc kia vào tay cô.
Uống, đương nhiên phải uống rồi!
Uống rồi, có thể tránh được trường hợp không đáng có kia, cũng khiến cô và anh không còn chút dây dưa nào nữa.
Thần Tinh cầm viên thuốc, ngẩng đầu, xuống.
“Tiểu thư, vết thương của cô đã xử lí xong, may mà chỉ là vết thương ngoài da,
tiêm một liều phòng dại là xong.” Giọng cô y tá rất mềm mại “Người đưa cô đến là bạn trai cô à?”
Cô y tá quay người chuẩn bị tiêm thuốc, vừa hay nhìn thấy Lăng Điền bước từ ngoài vào.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi, cô mau tiêm thuốc đi.” Thần Tinh bình tĩnh đáp.
“Dạ.” Cô y tá tỏ ra nghi hoặc, nhẹ nhàng tiêm thuốc cho Thần Tinh.
/46
|