Có những lời giải thích thật ra cũng uổng công, giống như trên đời này có nhiều người đã bao dung thì cuối cùng sẽ thứ tha, đã khắc nghiệt thì lại càng thêm khó khăn. Tô Mộc Cầm chỉ là một ốc sên đeo trên lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay cô đã học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương.
Tô Mộc Cầm liếc mắt, thấy hắn đã ngồi trên nền cỏ trước tòa nhà chính của khuôn viên, bất giác ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn, rơi lả tả rồi lại được dính lên từng bức một. Sau đó Tô Mộc Cầm dường như nhìn thấy quãng thời gian thanh xuân đó. Ánh nắng trong ký ức vẫn luôn tươi tắn như thế, lắng đọng tuổi xuân xưa cũ một cách ít ỏi.
“Bạn học Thẩm, tại sao anh lại thích em?” Tô Mộc Cầm bám lấy tay hắn, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Tư Thanh nhướn mày cúi nhìn gương mặt cô, khóe miệng nâng lên, nét mặt nhu hòa, có vẻ hơi đăm chiêu suy nghĩ về câu hỏi của cô, sau đó nhịn cười trả lời, “Anh không thích em!”
Tô Mộc Cầm liền sững người, nâng khuôn mặt kinh hoảng lên nhìn hắn, mấp máy môi, giống như không tin vào những gì hắn đã nói, “Tư Thanh, anh đang nói gì vậy?”
Thẩm Tư Thanh vui vẻ khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của cô, khẽ dùng tay cốc lên đầu cô một cái, sau đó dịu dàng nói, “Anh không thích em bởi vì anh yêu em, cô gái ngốc!”
Tô Mộc Cầm đột nhiên thở phào, nghĩ lúc nãy mình biến thành cái dạng ngốc nghếch gì, chợt bật cười, lao vào lòng hắn, khiến hắn ngã nằm trên nền cỏ, hờn dỗi nói, “Anh dám hù em? Khiến em sợ muốn chết!”
Thẩm Tư Thanh ôm cô nằm trên ngực của mình, khẽ vuốt tóc cô, “Vậy còn em? Em yêu anh hay không yêu, trả lời anh bằng một chữ thôi!”
“Không yêu!” Tô Mộc Cầm cố ý nói.
“Ngày xưa môn Văn của em là thầy Toán dạy hay là thầy Thể dục dạy hả? Một chữ! Trả lời lại!” Thẩm Tư Thanh mím môi uy hiếp.
“Không!” Tô Mộc Cầm vẫn bướng bỉnh nói, khóe miệng nhịn cười nhìn gương mặt xám ngoét của hắn.
“Tô Mộc Cầm, em đúng là không sợ chết.” Thẩm Tư Thanh xoay người, đem cô ép dưới thân, dùng tay cù cô.
“A....haha, Thẩm Tư Thanh là đồ xấu xa!”
Tiếng cười vang vọng khắp khuôn viên của trường đại học, lúc đó cô vẫn còn lầm tưởng, tình yêu thật sự rất đơn giản, nhưng càng về sau, khi mọi chuyện đột nhiên ập đến, cô mới biết thứ tình yêu mà mình trân trọng bấy lâu nay lại khiến cô đau đớn như thế nào, tuyệt vọng ra sao.
Gió lạnh thổi qua, Tô Mộc Cầm cảm thấy khóe mắt cay cay, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, từ đầu đến đuôi hắn không hề gây khó dễ cho cô, trong lòng đột nhiên co thắt, quãng thời gian khi ấy rực rỡ là thế, thời thanh xuân khi ấy nồng nhiệt là thế nhưng cũng chính vì quá nồng nhiệt và rực rỡ mới tạo nên những giây phút mệt mỏi của ngày hôm nay.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng nghĩ đến những chuyện vui, ví dụ, kể từ ngày hôm nay, cô sẽ không còn phải gặp lại hắn nữa, nghĩ đến đây, trái ngược với ý định ban đầu, tâm trạng của cô lại cảm thấy không vui, trong lòng thoáng chốc nặng nề.Đúng lúc đó, Thẩm Tư Thanh đột nhiên đứng dậy, tầm mắt cúi xuống nhìn cô, giống như một vị vương giả đang nhìn nô bộc của mình, “Đến giờ ăn trưa rồi, theo tôi đến canteen!”
Thẩm Tư Thanh rốt cuộc còn muốn diễn vở kịch này cho đến khi nào?
Hắn cố ý đem cô đến đây, khiến cô nhớ lại những hồi ức đã bị chôn vùi, muốn nhắc nhở cô, trước kia hai người bọn họ đã từng yêu nhau đến nhường nào, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là muốn hét lên với hắn: Tại sao lại là tôi? Bên cạnh Thẩm Tư Thanh anh chưa bao giờ thiếu đàn bà, chỉ cần anh vẫy tay một cái, hàng tá các cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn tôi sẵn sàng lao vào lòng anh. Tại sao anh còn dây dưa với tôi trong khi anh biết rõ tôi chẳng muốn có bất cứ dính líu nào đến anh?
Thế nhưng, cô làm thế thì có ích gì?
Tô Mộc Cầm cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, chậm rãi đứng dậy, theo hắn đến canteen của trường học.
“Sau khi ăn xong, còn đi đâu nữa không?” Đang lúc ăn cơm, cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thẩm Tư Thanh chậm rãi ăn cơm, bộ dạng rất tao nhã, không ai nghĩ đến CEO của tập đoàn DAF lại đến ăn trưa ở canteen của trường đại học.
“Tôi còn muốn dẫn em đến tòa nhà chính và đại lễ đường!” Hắn thong thả nói.
Tô Mộc Cầm trầm mặc, tiếp tục ăn, không còn tâm trạng dò hỏi nữa, được một lúc sau, cô không còn khẩu vị, liền buồn chán lấy đũa đâm lên thức ăn, vang lên tiếng “leng keng“.
Thẩm Tư Thanh nhíu mày, “Đừng đâm như vậy nữa, thói quen đó của em đến khi nào mới sửa được vậy hả?”
Tô Mộc Cầm ngẩn người nhìn hắn, là câu nói vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, cô hơi bĩu môi, để đũa sang một bên, yên lặng ngồi trên ghế.
“Sao vậy? Giận dỗi?” Thẩm Tư Thanh rút khăn giấy, từ tốn lau lau khóe miệng.
Tô Mộc Cầm trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, đáp một tiếng cụt lủn, “Còn lâu!”
Khóe miệng Thẩm Tư Thanh nâng lên, tạo thành một vòng cung nhu hòa, nhướn mày hỏi, “Vậy sao?”
Tô Mộc Cầm ngẩn người, nói thật lòng, từ khi gặp lại hắn, cô rất ít khi nhìn thấy hắn cười, mỗi khi hắn cười đều mang vẻ mặt xa lạ, còn không đều là giễu cợt, thế nhưng nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu lúc này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của hắn, khiến cho không khí giữa hai người thoáng chốc tốt hơn.
Thẩm Tư Thanh cũng cảm thấy được cô không tập trung, liền chình lại trang phục, sau đó nói, “Ăn xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi!”
Cô máy móc gật đầu.
Nhưng sau khi đi ra khỏi canteen, cô lại thấy hắn đi hướng trái với tòa nhà chính và đại lễ đường, vì thế cô liền tò mò hỏi, “Không phải anh nói sẽ đến tòa nhà chính và đại lễ đường hay sao? Tại sao lại đi hướng ngược lại vậy?”
Thẩm Tư Thanh “Ừ” một tiếng, bước chân chậm rãi nhưng không dừng lại, trả lời câu hỏi của cô, “Tôi dẫn em đến một nơi khác.”
Cô vội vàng bước theo, “Đó là nơi nào?”
Thẩm Tư Thanh không nói, trầm mặc bước đi, khiến Tô Mộc Cầm vô cùng tức tối, nhưng bước chân vẫn bước nhanh theo hắn.
Khuôn viên của trường đại học Thanh Hoa rất rộng, hai người phải đi một lúc lâu, mới có thể đến được. Gốc liễu ngoài cổng Đông của Đại học Thanh Hoa rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, ánh chiều tà khẽ xuyên qua khe lá, tạo thành những vệt sáng nhỏ, đâm xuống mặt nước.
Tô Mộc Cầm đứng trên chiếc cầu trắng bắc ngang qua một cái hồ lớn, ở dưới hồ, những lá sen xanh biếc vươn lên, khiến cho mặt nước hồ càng thêm trong vắt. Thẩm Tư Thanh đứng bên cạnh cô, hơi thở nhẹ nhẹ mùi hương bạc hà, cô không nhịn được ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào đáy mắt ôn nhu của hắn.
Gốc liễu gió nhẹ phớt qua.
Người đàn ông mang khí chất phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.
Tô Mộc Cầm liếc mắt, thấy hắn đã ngồi trên nền cỏ trước tòa nhà chính của khuôn viên, bất giác ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn, rơi lả tả rồi lại được dính lên từng bức một. Sau đó Tô Mộc Cầm dường như nhìn thấy quãng thời gian thanh xuân đó. Ánh nắng trong ký ức vẫn luôn tươi tắn như thế, lắng đọng tuổi xuân xưa cũ một cách ít ỏi.
“Bạn học Thẩm, tại sao anh lại thích em?” Tô Mộc Cầm bám lấy tay hắn, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Tư Thanh nhướn mày cúi nhìn gương mặt cô, khóe miệng nâng lên, nét mặt nhu hòa, có vẻ hơi đăm chiêu suy nghĩ về câu hỏi của cô, sau đó nhịn cười trả lời, “Anh không thích em!”
Tô Mộc Cầm liền sững người, nâng khuôn mặt kinh hoảng lên nhìn hắn, mấp máy môi, giống như không tin vào những gì hắn đã nói, “Tư Thanh, anh đang nói gì vậy?”
Thẩm Tư Thanh vui vẻ khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của cô, khẽ dùng tay cốc lên đầu cô một cái, sau đó dịu dàng nói, “Anh không thích em bởi vì anh yêu em, cô gái ngốc!”
Tô Mộc Cầm đột nhiên thở phào, nghĩ lúc nãy mình biến thành cái dạng ngốc nghếch gì, chợt bật cười, lao vào lòng hắn, khiến hắn ngã nằm trên nền cỏ, hờn dỗi nói, “Anh dám hù em? Khiến em sợ muốn chết!”
Thẩm Tư Thanh ôm cô nằm trên ngực của mình, khẽ vuốt tóc cô, “Vậy còn em? Em yêu anh hay không yêu, trả lời anh bằng một chữ thôi!”
“Không yêu!” Tô Mộc Cầm cố ý nói.
“Ngày xưa môn Văn của em là thầy Toán dạy hay là thầy Thể dục dạy hả? Một chữ! Trả lời lại!” Thẩm Tư Thanh mím môi uy hiếp.
“Không!” Tô Mộc Cầm vẫn bướng bỉnh nói, khóe miệng nhịn cười nhìn gương mặt xám ngoét của hắn.
“Tô Mộc Cầm, em đúng là không sợ chết.” Thẩm Tư Thanh xoay người, đem cô ép dưới thân, dùng tay cù cô.
“A....haha, Thẩm Tư Thanh là đồ xấu xa!”
Tiếng cười vang vọng khắp khuôn viên của trường đại học, lúc đó cô vẫn còn lầm tưởng, tình yêu thật sự rất đơn giản, nhưng càng về sau, khi mọi chuyện đột nhiên ập đến, cô mới biết thứ tình yêu mà mình trân trọng bấy lâu nay lại khiến cô đau đớn như thế nào, tuyệt vọng ra sao.
Gió lạnh thổi qua, Tô Mộc Cầm cảm thấy khóe mắt cay cay, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, từ đầu đến đuôi hắn không hề gây khó dễ cho cô, trong lòng đột nhiên co thắt, quãng thời gian khi ấy rực rỡ là thế, thời thanh xuân khi ấy nồng nhiệt là thế nhưng cũng chính vì quá nồng nhiệt và rực rỡ mới tạo nên những giây phút mệt mỏi của ngày hôm nay.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng nghĩ đến những chuyện vui, ví dụ, kể từ ngày hôm nay, cô sẽ không còn phải gặp lại hắn nữa, nghĩ đến đây, trái ngược với ý định ban đầu, tâm trạng của cô lại cảm thấy không vui, trong lòng thoáng chốc nặng nề.Đúng lúc đó, Thẩm Tư Thanh đột nhiên đứng dậy, tầm mắt cúi xuống nhìn cô, giống như một vị vương giả đang nhìn nô bộc của mình, “Đến giờ ăn trưa rồi, theo tôi đến canteen!”
Thẩm Tư Thanh rốt cuộc còn muốn diễn vở kịch này cho đến khi nào?
Hắn cố ý đem cô đến đây, khiến cô nhớ lại những hồi ức đã bị chôn vùi, muốn nhắc nhở cô, trước kia hai người bọn họ đã từng yêu nhau đến nhường nào, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là muốn hét lên với hắn: Tại sao lại là tôi? Bên cạnh Thẩm Tư Thanh anh chưa bao giờ thiếu đàn bà, chỉ cần anh vẫy tay một cái, hàng tá các cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn tôi sẵn sàng lao vào lòng anh. Tại sao anh còn dây dưa với tôi trong khi anh biết rõ tôi chẳng muốn có bất cứ dính líu nào đến anh?
Thế nhưng, cô làm thế thì có ích gì?
Tô Mộc Cầm cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, chậm rãi đứng dậy, theo hắn đến canteen của trường học.
“Sau khi ăn xong, còn đi đâu nữa không?” Đang lúc ăn cơm, cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thẩm Tư Thanh chậm rãi ăn cơm, bộ dạng rất tao nhã, không ai nghĩ đến CEO của tập đoàn DAF lại đến ăn trưa ở canteen của trường đại học.
“Tôi còn muốn dẫn em đến tòa nhà chính và đại lễ đường!” Hắn thong thả nói.
Tô Mộc Cầm trầm mặc, tiếp tục ăn, không còn tâm trạng dò hỏi nữa, được một lúc sau, cô không còn khẩu vị, liền buồn chán lấy đũa đâm lên thức ăn, vang lên tiếng “leng keng“.
Thẩm Tư Thanh nhíu mày, “Đừng đâm như vậy nữa, thói quen đó của em đến khi nào mới sửa được vậy hả?”
Tô Mộc Cầm ngẩn người nhìn hắn, là câu nói vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, cô hơi bĩu môi, để đũa sang một bên, yên lặng ngồi trên ghế.
“Sao vậy? Giận dỗi?” Thẩm Tư Thanh rút khăn giấy, từ tốn lau lau khóe miệng.
Tô Mộc Cầm trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, đáp một tiếng cụt lủn, “Còn lâu!”
Khóe miệng Thẩm Tư Thanh nâng lên, tạo thành một vòng cung nhu hòa, nhướn mày hỏi, “Vậy sao?”
Tô Mộc Cầm ngẩn người, nói thật lòng, từ khi gặp lại hắn, cô rất ít khi nhìn thấy hắn cười, mỗi khi hắn cười đều mang vẻ mặt xa lạ, còn không đều là giễu cợt, thế nhưng nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu lúc này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của hắn, khiến cho không khí giữa hai người thoáng chốc tốt hơn.
Thẩm Tư Thanh cũng cảm thấy được cô không tập trung, liền chình lại trang phục, sau đó nói, “Ăn xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi!”
Cô máy móc gật đầu.
Nhưng sau khi đi ra khỏi canteen, cô lại thấy hắn đi hướng trái với tòa nhà chính và đại lễ đường, vì thế cô liền tò mò hỏi, “Không phải anh nói sẽ đến tòa nhà chính và đại lễ đường hay sao? Tại sao lại đi hướng ngược lại vậy?”
Thẩm Tư Thanh “Ừ” một tiếng, bước chân chậm rãi nhưng không dừng lại, trả lời câu hỏi của cô, “Tôi dẫn em đến một nơi khác.”
Cô vội vàng bước theo, “Đó là nơi nào?”
Thẩm Tư Thanh không nói, trầm mặc bước đi, khiến Tô Mộc Cầm vô cùng tức tối, nhưng bước chân vẫn bước nhanh theo hắn.
Khuôn viên của trường đại học Thanh Hoa rất rộng, hai người phải đi một lúc lâu, mới có thể đến được. Gốc liễu ngoài cổng Đông của Đại học Thanh Hoa rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, ánh chiều tà khẽ xuyên qua khe lá, tạo thành những vệt sáng nhỏ, đâm xuống mặt nước.
Tô Mộc Cầm đứng trên chiếc cầu trắng bắc ngang qua một cái hồ lớn, ở dưới hồ, những lá sen xanh biếc vươn lên, khiến cho mặt nước hồ càng thêm trong vắt. Thẩm Tư Thanh đứng bên cạnh cô, hơi thở nhẹ nhẹ mùi hương bạc hà, cô không nhịn được ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào đáy mắt ôn nhu của hắn.
Gốc liễu gió nhẹ phớt qua.
Người đàn ông mang khí chất phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.
/79
|