Có cây, có núi, có đất, có năm tháng, có anh ở đây, em còn muốn thế giới tốt đẹp hơn như thế nào nữa? - Trương Hiểu Phong
Diệp Nhiên chỉ muốn có thế giới của Phó Diên Bắc, không có anh, thế giới của cô bốn năm qua rất tối tăm, không chút ánh sáng.
Sự lạnh lùng của anh khiến cô đau lòng, nhưng chỉ cần một chút quan tâm của anh, thì chỉ trong nháy mắt, Diệp Nhiên sẽ gạt đi những chuyện trước kia, cái gì mà rời xa anh, không thèm để ý đến anh, cô thực sự không làm được.
Chạy đến trước cửa nhà anh, Diệp Nhiên hít vào một hơi. Cốc cốc gõ vài cái lên cửa.
Cửa mở ra, Phó Diên Bắc đứng đó, đầu tóc hơi bù xù, ánh mắt lạnh lùng, Lại đi tản bộ?
Thật là đáng ghét. Nhưng như vậy lại có chút đáng yêu.
Diệp Nhiên cong môi, Tôi không thích ăn bánh trà xanh. Giọng nói trong trẻo, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Phó Diên Bắc, anh hãy nghe cho kỹ. Tôi thích bánh mousse, thích uống cà phê mocha... Nhưng cô sẽ không nói, cô thích nhất là anh.
Cô nói liên tục một hồi. Những thứ kia không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể từ từ đưa chúng trở về.
Phó Diên Bắc im lặng không nói, con ngươi đen nhánh đang tập trung nhìn Diệp Nhiên, có lẽ là chạy gấp quá, chân cô còn mang đôi dép trong nhà, màu hồng, để lộ ra những ngón chân trắng trẻo. Khỏe miệng anh nâng lên, nói rất ngắn gọn, Trí nhớ của tôi không được tốt.
Diệp Nhiên cười dịu dàng, môi chầm chậm mở để lộ hàm răng trắng sáng, Vậy tôi sẽ dần dần nói cho anh nghe, có được không?
Phó Diên Bắc tránh ánh mắt của cô, nuốt nước bọt một cái, Diệp Nhiên, có lẽ tôi sẽ không phải là một người bạn trai phù hợp với cô.
Tôi lại thấy rất phù hợp. Diệp Nhiên biết cuối cùng anh cũng đã mủi lòng. Cứ quyết định như vậy nhé.
Phó Diên Bắc nhíu mày, Cô không cần cam kết sao?
Diệp Nhiên ngốc nghếch nhìn anh, trong phút chốc mọi suy nghĩ cứ như được bay đến một nơi thật xa, cô không kìm lòng được mà nắm lấy tay anh, Mọi cam kết đều là giả dối. Cái gì mà cùng nhau đi đến thiên trường địa cửu,cái gì mà yêu em đến suốt cả cuộc đời.
Phó Diên Bắc... Cô kêu tên anh, từ từ nhón chân lên, đặt vào đôi môi lành lạnh của anh một nụ hôn.
Một dòng điện nhanh chóng xẹt qua.
Phó Diên Bắc siết chặt tay, màu mắt hơi tối, Diệp Nhiên, nếu không đáp lại thực sự rất không phải. Nói xong, anh cúi đầu xuống.
Món quà đáp lễ này thật là lớn quá.
Anh ôm eo cô, dễ dàng hôn vào môi cô, hơi thở cũng hòa vào nhau. Thực ra anh chỉ định hôn một cái hôn bình thường mà thôi, nhưng khi chạm vào cô, mọi thứ dường như không thể kiểm soát được.
Diệp Nhiên bối rối, tay cô tự nhiên ôm lấy cổ anh. Miệng cô từ từ mở ra, để anh đi vào một cách thuận lợi.
Phó Diên Bắc vì hành động đó mà ngạc nhiên một chút, mắt nhìn cô, cô đang nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, không hề chống cự... Anh lại không tự chủ được mà hôn sâu hơn.
Diệp Nhiên nhắm mắt lại, giấu đi làn nước sóng sánh trong mắt, những thứ này thực sự quá quen thuộc với cô.
Sở thích của Phó Diên Bắc vẫn không hề thay đổi, anh chơi đùa với đầu lưỡi của cô rồi đuổi theo.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dốc không ngừng.
Cô dựa vào ngực anh, nghe tim anh đập thình thịch.
Hì hì, Phật Tổ ơi Phật Tổ, cám ơn người đã tác thành.
Diệp Nhiên, đây có phải là lần đầu tiên của em không? Giọng của Phó Diên Bắc cất lên từ trên đỉnh đầu cô.
Diệp Nhiên cắn môi, Không phải.
Phó Diên Bắc cong cong khóe miệng, cười nhạt. Một cô gái xinh đẹp như vậy từ nước ngoài trở về, cũng đã hai mươi bốn tuổi, từng có bạn trai cũng là chuyện bình thường.
Phó Diên Bắc, còn anh? Đây là lần đầu tiên của anh sao?
Anh không trả lời cô, một hồi lâu, Diệp Nhiên nghĩ mình sẽ không có câu trả lời.
Ừ. Anh nói.
Ừ cái đầu anh ấy! Nếu là lần đầu tiên thì có thể hôn một cách điêu luyện như vậy sao?
Diệp Nhiên về đến nhà, mặt rất phấn khích. Diệp Sênh đang gọi video nói chuyện với mẹ Diệp.
Mẹ Diệp nghe có tiếng động, bảo Diệp Sênh đưa điện thoại cho Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên: Mẹ...
Nhiên Nhiên, hôm nay con để cho hàng xóm nhà bên cạnh dẫn Tiểu Sênh đi thăm chó à? Con tin người ta sao?
Con có tiếp xúc qua, người đó rất tốt, thật đấy. Con sao có thể giao Diệp Sênh cho người lạ được.
Nói như vậy là người đó không hề xa lạ? Nhiên Nhiên, nói cho mẹ nghe, người đó là ai vậy?
Diệp Nhiên nhất thời đông cứng, Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, anh ấy cũng là bạn của Thời Dật.
Mẹ Diệp giãn lông mày ra, Nhiên Nhiên, nếu như có một người đàn ông thích hợp, con có thể hẹn hò.
Con biết rồi ạ. Con phải đi làm cơm tối đây, hai ngày nay nhà dì Chu có việc. Con cúp máy trước nhé.
Nhiên Nhiên... mẹ Diệp nhìn qua màn hình khẽ thở dài. Bố Diệp đi tới, Sao vậy?
Lần này để Diệp Nhiên ở thành phố Ninh, lòng em có chút không nỡ.
Bố Diệp vỗ vai bà, Nhiên Nhiên có cách của nó, làm việc gì đều có chừng mực mà.
Nhưng gặp phải chuyện liên quan đến tình yêu, con bé làm sao mà tỉnh táo được. Em sợ con bé sẽ lại tìm Phó Diên Bắc. Không được, chúng ta phải trở về.
Bố Diệp vội vàng kéo bà lại, Bây giờ về thì thay đổi được gì? Tính tình của Nhiên Nhiên em còn không biết sao, nó đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi được, chỉ có thể để con bé nghĩ thông suốt mà thôi. Chúng ta cứ im lặng dõi theo con bé. Dù sao bốn năm qua, con bé cũng đã lớn rồi.
Mẹ Diệp dần dần bình tĩnh lại, khẽ thở dài, Năm đó nếu không để cho Nhiên Nhiên học đại học ở thành phố Ninh thì tốt rồi.
Nhưng cuộc đời này không có thuốc hối hận.
Đến hôm Tô Thiều Ngôn hẹn Phó Diên Bắc đi xem triển lãm tranh, thật không may, hôm đó Diệp Nhiên cũng dẫn Diệp Sênh đi xem triển lãm.
Đúng là cuộc sống xảy ra rất nhiều điều bất ngờ mà không hề báo trước.
Lúc đang ở hội trường, Diệp Sênh kêu to, Anh Diên Bắcccc!
Mọi người đều giật mình.
Tô Thiều Ngôn ngây ra, cách nhau ba bốn mét, cô nghiêm túc quan sát Diệp Nhiên. Diệp Nhiên có mái tóc dài, áo tay ngắn phối với một chân váy xếp li dài, nhìn rất trang nhã, phong thái ung dung thoải mái.
Diệp Sênh chạy về phía trước, ôm lấy chân Phó Diên Bắc, Anh Diên Bắc, em vừa mới nói là nhìn thấy anh, vậy mà chị em lại nói em nhìn nhầm rồi.
Phó Diên Bắc cúi người xuống bế cô bé lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Nhiên. Hoàn cảnh này thật khiến làm người ta khó xử. Nhưng Phó Diên Bắc vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh như cũ, Sao em không nói?
Diệp Nhiên bình tĩnh nhìn anh, Tiểu Sênh muốn xem nên em dẫn con bé đến. Mặc dù trong lòng rất để ý, nhưng ai bảo người ta là bạn kia chứ.
Cô Tô, xin chào. Cô cười cười.
Tô Thiều Ngôn gật đầu một cái, Nếu tôi biết hai người cũng đến đây thì buổi sáng tôi đã đến đón rồi, Diên Bắc cũng không nói cho tôi biết.
Diệp Nhiên nhìn cô ấy, trực giác của phụ nữ cho cô biết, Tô Thiều Ngôn thích Phó Diên Bắc. Phó Diên Bắc đúng là có số đào hoa mà.
Phó Diên Bắc mở lời, Xem xong rồi?
Xem xong rồi ạ, chúng em đang muốn đi ăn cơm. Diệp Sênh phấn khích nói.
Phó Diên Bắc nhìn cô một cái, Đi cùng đi.
Diệp Nhiên không biết câu Đi cùng đi. của anh là có ý gì. Tô Thiều Ngôn lái xe, đã được một tiếng đồng hồ.
Diệp Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, Đây là nơi nào vậy?
Là Phố Nam. Tô Thiều Ngôn trả lời, Cô Diệp không phải là người của thành phố Ninh nên có lẽ không biết. Nơi này được mở rộng vào hai năm trước.
Diệp Nhiên thực sự không biết, năm đó ở thành phố Ninh, Phó Diên Bắc cũng dẫn cô đi không ít nơi ở thành phố Ninh.
Tôi rời khỏi thành phố Ninh cũng bốn năm rồi, bây giờ thay đổi nhiều quá. Xe điện ngầm cũng có thêm cả mấy tuyến.
Phó Diên Bắc hơi choáng, Em học đại học ở thành phố Ninh? Đến cả cô anh cũng quên thì làm sao nhớ được lúc đó bọn họ học chung trường được.
Diệp Nhiên mỉm cười, Đúng vậy. Học đại học hai năm, sau đó đi Anh.
Tô Thiều Ngôn: Diên Bắc từ Mỹ trở về thành phố Ninh cũng không quen thuộc mấy, may là cậu ấy không lái xe, nếu không chắc chắn sẽ chẳng tìm được đường.
Nụ cười của Diệp Nhiên lắng xuống, không nói thêm gì nữa.
Hóa ra là bọn họ đã có hẹn sẵn. Thẩm Hạ, Chu Tư Nam đều đến, còn có một cô gái, Diệp Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai.
Cuối cùng các cậu cũng đến rồi, hôm nay còn có hai người đẹp lớn nhỏ đến nữa. Thẩm Hạ nhìn Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên cười cười, Tôi không biết các anh tụ tập, làm phiền các anh rồi.
Mặt Chu Tư Nam không có biểu cảm gì, đôi mắt nhìn Diệp Nhiên đầy suy nghĩ, Càng nhiều người càng thú vị mà.
Diệp Nhiên luôn cảm thấy Chu Tư Nam này khó khăn hơn Thẩm Hạ rất nhiều, nhìn đã biết người này có nhiều tâm tư.
Bữa ăn này, thức ăn là do Thẩm Hạ tự mình chuẩn bị, Thẩm Hạ am hiểu về chuyện ăn uống vui chơi nhất, có nơi nào tốt liền hẹn mọi người đến tụ tập.
Diệp Sênh thích ăn cá, Diệp Nhiên cẩn thận gỡ xương cho cô bé, còn dặn dò, Ăn phải xương nhớ nhổ ra nhé.
Mọi người dường như đều có chung một ý nghĩ, hai chị em kém nhau đến hai mươi tuổi, thật ra thì bọn họ vẫn muốn tin vào giả thiết hai người là mẹ con hơn.
Tô Thiều Ngôn gắp cho Phó Diên Bắc một miếng cá, mặt Phó Diên Bắc hơi trầm xuống, Thiều Ngôn, tự tôi có thể gắp được.
Mặt Tô Thiều Ngôn trắng nhợt, Xin lỗi cậu, do mình quen rồi.
Bầu không khí của bữa ăn trở nên kỳ lạ.
Diệp Nhiên giống như không biết chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ăn cơm. Thẩm Hạ trợn tròn mắt, người phụ nữ này không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Thật may Diệp Sênh ăn xong cá trong miệng liền nói chuyện, Anh Diên Bắc là người lớn, người lớn cũng không cần gặp thức ăn đâu.
Đúng là một thiên thần nhỏ.
Thẩm Hạ cũng phụ họa theo, Đúng vậy, nào nào, mọi người ăn tiếp đi. Con cá hôm nay là do bổn thiếu gia tự mình câu đấy, một con cá lớn ngoài đồng, rất ngon đấy.
Diệp Sênh lấy tay trái kéo kéo cằm, Em cũng thường xuyên thấy ba mẹ gắp thức ăn cho nhau, vì họ là hai người yêu nhau.
Thẩm Hạ suýt chút nữa thì làm rơi đũa, cô bé này...
Diệp Nhiên phì cười, Tiểu Sênh, giữa bạn bè thân thiết với nhau cũng có thể gắp thức ăn cho nhau.
A, vậy sao. Diệp Sênh nhíu mày, Ở nhà trẻ em cũng có một người bạn thân, mỗi lần gắp rau qua chén bạn ấy, cô lại mắng em. Aiz...
Môi Phó Diên Bắc cong lên, Gắp đồ mình không thích ăn cho bạn khác, như vậy không được gọi là bạn tốt đâu. Anh và Diệp Nhiên không hẹn mà nhìn nhau, Diệp Nhiên nhanh chóng quay mặt đi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau cười lên, bữa cơm này thực sự rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Diệp Nhiên dẫn Diệp Sênh đến hồ bơi chơi, mấy người đàn ông ngồi ở trong sân.
Thẩm Hạ đá chân Phó Diên Bắc, Ý của cậu là gì đây?
Phó Diên Bắc híp mắt, Cậu thấy rồi đấy.
Thật hả? Cậu cùng Diệp Nhiên qua lại rồi? Nhanh quá rồi! Tốc độ gì vậy chứ! Thẩm Hạ cảm thấy khó tin.
Phó Diên Bắc khẽ đáp một tiếng.
Tô đại tiểu thư chắc đau lòng lắm, chẳng trách hôm nay cô ấy không ăn cơm. Thẩm Hạ nói.
Phó Diên Bắc nhìn ra xa, Diệp Nhiên và Diệp Sênh đang cùng nhau đuổi theo ánh mặt trời, ánh mắt anh không nhịn được mà đuổi theo người. Tối hôm qua, anh suy nghĩ một đêm, hay là cứ thử một chút vậy.
Thẩm Hạ im lặng cả buổi, Tôi cảm thấy, Diệp Nhiên không giống em gái của cô ấy cho lắm.
Phó Diên Bắc nhíu mày.
Thầm Hạ liền vội vàng sửa lại lời nói, Nhưng cũng không có khả năng, cô ấy làm sao có thể sinh con vào tuổi hai mươi được. Diệp Nhiên là sinh viên của đại học ở London mà. Anh ta tự biên tự diễn. Tư Nam, sao hôm nay cậu yên lặng vậy?
Chu Tư Nam nhìn xa xôi, nói, Cũng tốt.
Gì vậy?
Chu Tư Nam chậm rãi nói, Diên Bắc cũng nên yêu một lần. Cậu ấy cần thoải mái một chút...
Thẩm Hạ chép miệng, cười đểu nói, Còn cậu là người thoải mái quá đà.
Chu Tư Nam cười không nói.
Ùm một tiếng, là ở phía xa.
Phó Diên Bắc căng thẳng đứng lên, nhìn về phía trước.
Không xong rồi, Diệp Sênh rơi xuống nước. Thẩm Hạ kêu lên.
Diệp Nhiên chỉ muốn có thế giới của Phó Diên Bắc, không có anh, thế giới của cô bốn năm qua rất tối tăm, không chút ánh sáng.
Sự lạnh lùng của anh khiến cô đau lòng, nhưng chỉ cần một chút quan tâm của anh, thì chỉ trong nháy mắt, Diệp Nhiên sẽ gạt đi những chuyện trước kia, cái gì mà rời xa anh, không thèm để ý đến anh, cô thực sự không làm được.
Chạy đến trước cửa nhà anh, Diệp Nhiên hít vào một hơi. Cốc cốc gõ vài cái lên cửa.
Cửa mở ra, Phó Diên Bắc đứng đó, đầu tóc hơi bù xù, ánh mắt lạnh lùng, Lại đi tản bộ?
Thật là đáng ghét. Nhưng như vậy lại có chút đáng yêu.
Diệp Nhiên cong môi, Tôi không thích ăn bánh trà xanh. Giọng nói trong trẻo, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Phó Diên Bắc, anh hãy nghe cho kỹ. Tôi thích bánh mousse, thích uống cà phê mocha... Nhưng cô sẽ không nói, cô thích nhất là anh.
Cô nói liên tục một hồi. Những thứ kia không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể từ từ đưa chúng trở về.
Phó Diên Bắc im lặng không nói, con ngươi đen nhánh đang tập trung nhìn Diệp Nhiên, có lẽ là chạy gấp quá, chân cô còn mang đôi dép trong nhà, màu hồng, để lộ ra những ngón chân trắng trẻo. Khỏe miệng anh nâng lên, nói rất ngắn gọn, Trí nhớ của tôi không được tốt.
Diệp Nhiên cười dịu dàng, môi chầm chậm mở để lộ hàm răng trắng sáng, Vậy tôi sẽ dần dần nói cho anh nghe, có được không?
Phó Diên Bắc tránh ánh mắt của cô, nuốt nước bọt một cái, Diệp Nhiên, có lẽ tôi sẽ không phải là một người bạn trai phù hợp với cô.
Tôi lại thấy rất phù hợp. Diệp Nhiên biết cuối cùng anh cũng đã mủi lòng. Cứ quyết định như vậy nhé.
Phó Diên Bắc nhíu mày, Cô không cần cam kết sao?
Diệp Nhiên ngốc nghếch nhìn anh, trong phút chốc mọi suy nghĩ cứ như được bay đến một nơi thật xa, cô không kìm lòng được mà nắm lấy tay anh, Mọi cam kết đều là giả dối. Cái gì mà cùng nhau đi đến thiên trường địa cửu,cái gì mà yêu em đến suốt cả cuộc đời.
Phó Diên Bắc... Cô kêu tên anh, từ từ nhón chân lên, đặt vào đôi môi lành lạnh của anh một nụ hôn.
Một dòng điện nhanh chóng xẹt qua.
Phó Diên Bắc siết chặt tay, màu mắt hơi tối, Diệp Nhiên, nếu không đáp lại thực sự rất không phải. Nói xong, anh cúi đầu xuống.
Món quà đáp lễ này thật là lớn quá.
Anh ôm eo cô, dễ dàng hôn vào môi cô, hơi thở cũng hòa vào nhau. Thực ra anh chỉ định hôn một cái hôn bình thường mà thôi, nhưng khi chạm vào cô, mọi thứ dường như không thể kiểm soát được.
Diệp Nhiên bối rối, tay cô tự nhiên ôm lấy cổ anh. Miệng cô từ từ mở ra, để anh đi vào một cách thuận lợi.
Phó Diên Bắc vì hành động đó mà ngạc nhiên một chút, mắt nhìn cô, cô đang nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, không hề chống cự... Anh lại không tự chủ được mà hôn sâu hơn.
Diệp Nhiên nhắm mắt lại, giấu đi làn nước sóng sánh trong mắt, những thứ này thực sự quá quen thuộc với cô.
Sở thích của Phó Diên Bắc vẫn không hề thay đổi, anh chơi đùa với đầu lưỡi của cô rồi đuổi theo.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dốc không ngừng.
Cô dựa vào ngực anh, nghe tim anh đập thình thịch.
Hì hì, Phật Tổ ơi Phật Tổ, cám ơn người đã tác thành.
Diệp Nhiên, đây có phải là lần đầu tiên của em không? Giọng của Phó Diên Bắc cất lên từ trên đỉnh đầu cô.
Diệp Nhiên cắn môi, Không phải.
Phó Diên Bắc cong cong khóe miệng, cười nhạt. Một cô gái xinh đẹp như vậy từ nước ngoài trở về, cũng đã hai mươi bốn tuổi, từng có bạn trai cũng là chuyện bình thường.
Phó Diên Bắc, còn anh? Đây là lần đầu tiên của anh sao?
Anh không trả lời cô, một hồi lâu, Diệp Nhiên nghĩ mình sẽ không có câu trả lời.
Ừ. Anh nói.
Ừ cái đầu anh ấy! Nếu là lần đầu tiên thì có thể hôn một cách điêu luyện như vậy sao?
Diệp Nhiên về đến nhà, mặt rất phấn khích. Diệp Sênh đang gọi video nói chuyện với mẹ Diệp.
Mẹ Diệp nghe có tiếng động, bảo Diệp Sênh đưa điện thoại cho Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên: Mẹ...
Nhiên Nhiên, hôm nay con để cho hàng xóm nhà bên cạnh dẫn Tiểu Sênh đi thăm chó à? Con tin người ta sao?
Con có tiếp xúc qua, người đó rất tốt, thật đấy. Con sao có thể giao Diệp Sênh cho người lạ được.
Nói như vậy là người đó không hề xa lạ? Nhiên Nhiên, nói cho mẹ nghe, người đó là ai vậy?
Diệp Nhiên nhất thời đông cứng, Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, anh ấy cũng là bạn của Thời Dật.
Mẹ Diệp giãn lông mày ra, Nhiên Nhiên, nếu như có một người đàn ông thích hợp, con có thể hẹn hò.
Con biết rồi ạ. Con phải đi làm cơm tối đây, hai ngày nay nhà dì Chu có việc. Con cúp máy trước nhé.
Nhiên Nhiên... mẹ Diệp nhìn qua màn hình khẽ thở dài. Bố Diệp đi tới, Sao vậy?
Lần này để Diệp Nhiên ở thành phố Ninh, lòng em có chút không nỡ.
Bố Diệp vỗ vai bà, Nhiên Nhiên có cách của nó, làm việc gì đều có chừng mực mà.
Nhưng gặp phải chuyện liên quan đến tình yêu, con bé làm sao mà tỉnh táo được. Em sợ con bé sẽ lại tìm Phó Diên Bắc. Không được, chúng ta phải trở về.
Bố Diệp vội vàng kéo bà lại, Bây giờ về thì thay đổi được gì? Tính tình của Nhiên Nhiên em còn không biết sao, nó đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi được, chỉ có thể để con bé nghĩ thông suốt mà thôi. Chúng ta cứ im lặng dõi theo con bé. Dù sao bốn năm qua, con bé cũng đã lớn rồi.
Mẹ Diệp dần dần bình tĩnh lại, khẽ thở dài, Năm đó nếu không để cho Nhiên Nhiên học đại học ở thành phố Ninh thì tốt rồi.
Nhưng cuộc đời này không có thuốc hối hận.
Đến hôm Tô Thiều Ngôn hẹn Phó Diên Bắc đi xem triển lãm tranh, thật không may, hôm đó Diệp Nhiên cũng dẫn Diệp Sênh đi xem triển lãm.
Đúng là cuộc sống xảy ra rất nhiều điều bất ngờ mà không hề báo trước.
Lúc đang ở hội trường, Diệp Sênh kêu to, Anh Diên Bắcccc!
Mọi người đều giật mình.
Tô Thiều Ngôn ngây ra, cách nhau ba bốn mét, cô nghiêm túc quan sát Diệp Nhiên. Diệp Nhiên có mái tóc dài, áo tay ngắn phối với một chân váy xếp li dài, nhìn rất trang nhã, phong thái ung dung thoải mái.
Diệp Sênh chạy về phía trước, ôm lấy chân Phó Diên Bắc, Anh Diên Bắc, em vừa mới nói là nhìn thấy anh, vậy mà chị em lại nói em nhìn nhầm rồi.
Phó Diên Bắc cúi người xuống bế cô bé lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Nhiên. Hoàn cảnh này thật khiến làm người ta khó xử. Nhưng Phó Diên Bắc vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh như cũ, Sao em không nói?
Diệp Nhiên bình tĩnh nhìn anh, Tiểu Sênh muốn xem nên em dẫn con bé đến. Mặc dù trong lòng rất để ý, nhưng ai bảo người ta là bạn kia chứ.
Cô Tô, xin chào. Cô cười cười.
Tô Thiều Ngôn gật đầu một cái, Nếu tôi biết hai người cũng đến đây thì buổi sáng tôi đã đến đón rồi, Diên Bắc cũng không nói cho tôi biết.
Diệp Nhiên nhìn cô ấy, trực giác của phụ nữ cho cô biết, Tô Thiều Ngôn thích Phó Diên Bắc. Phó Diên Bắc đúng là có số đào hoa mà.
Phó Diên Bắc mở lời, Xem xong rồi?
Xem xong rồi ạ, chúng em đang muốn đi ăn cơm. Diệp Sênh phấn khích nói.
Phó Diên Bắc nhìn cô một cái, Đi cùng đi.
Diệp Nhiên không biết câu Đi cùng đi. của anh là có ý gì. Tô Thiều Ngôn lái xe, đã được một tiếng đồng hồ.
Diệp Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, Đây là nơi nào vậy?
Là Phố Nam. Tô Thiều Ngôn trả lời, Cô Diệp không phải là người của thành phố Ninh nên có lẽ không biết. Nơi này được mở rộng vào hai năm trước.
Diệp Nhiên thực sự không biết, năm đó ở thành phố Ninh, Phó Diên Bắc cũng dẫn cô đi không ít nơi ở thành phố Ninh.
Tôi rời khỏi thành phố Ninh cũng bốn năm rồi, bây giờ thay đổi nhiều quá. Xe điện ngầm cũng có thêm cả mấy tuyến.
Phó Diên Bắc hơi choáng, Em học đại học ở thành phố Ninh? Đến cả cô anh cũng quên thì làm sao nhớ được lúc đó bọn họ học chung trường được.
Diệp Nhiên mỉm cười, Đúng vậy. Học đại học hai năm, sau đó đi Anh.
Tô Thiều Ngôn: Diên Bắc từ Mỹ trở về thành phố Ninh cũng không quen thuộc mấy, may là cậu ấy không lái xe, nếu không chắc chắn sẽ chẳng tìm được đường.
Nụ cười của Diệp Nhiên lắng xuống, không nói thêm gì nữa.
Hóa ra là bọn họ đã có hẹn sẵn. Thẩm Hạ, Chu Tư Nam đều đến, còn có một cô gái, Diệp Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai.
Cuối cùng các cậu cũng đến rồi, hôm nay còn có hai người đẹp lớn nhỏ đến nữa. Thẩm Hạ nhìn Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên cười cười, Tôi không biết các anh tụ tập, làm phiền các anh rồi.
Mặt Chu Tư Nam không có biểu cảm gì, đôi mắt nhìn Diệp Nhiên đầy suy nghĩ, Càng nhiều người càng thú vị mà.
Diệp Nhiên luôn cảm thấy Chu Tư Nam này khó khăn hơn Thẩm Hạ rất nhiều, nhìn đã biết người này có nhiều tâm tư.
Bữa ăn này, thức ăn là do Thẩm Hạ tự mình chuẩn bị, Thẩm Hạ am hiểu về chuyện ăn uống vui chơi nhất, có nơi nào tốt liền hẹn mọi người đến tụ tập.
Diệp Sênh thích ăn cá, Diệp Nhiên cẩn thận gỡ xương cho cô bé, còn dặn dò, Ăn phải xương nhớ nhổ ra nhé.
Mọi người dường như đều có chung một ý nghĩ, hai chị em kém nhau đến hai mươi tuổi, thật ra thì bọn họ vẫn muốn tin vào giả thiết hai người là mẹ con hơn.
Tô Thiều Ngôn gắp cho Phó Diên Bắc một miếng cá, mặt Phó Diên Bắc hơi trầm xuống, Thiều Ngôn, tự tôi có thể gắp được.
Mặt Tô Thiều Ngôn trắng nhợt, Xin lỗi cậu, do mình quen rồi.
Bầu không khí của bữa ăn trở nên kỳ lạ.
Diệp Nhiên giống như không biết chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ăn cơm. Thẩm Hạ trợn tròn mắt, người phụ nữ này không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Thật may Diệp Sênh ăn xong cá trong miệng liền nói chuyện, Anh Diên Bắc là người lớn, người lớn cũng không cần gặp thức ăn đâu.
Đúng là một thiên thần nhỏ.
Thẩm Hạ cũng phụ họa theo, Đúng vậy, nào nào, mọi người ăn tiếp đi. Con cá hôm nay là do bổn thiếu gia tự mình câu đấy, một con cá lớn ngoài đồng, rất ngon đấy.
Diệp Sênh lấy tay trái kéo kéo cằm, Em cũng thường xuyên thấy ba mẹ gắp thức ăn cho nhau, vì họ là hai người yêu nhau.
Thẩm Hạ suýt chút nữa thì làm rơi đũa, cô bé này...
Diệp Nhiên phì cười, Tiểu Sênh, giữa bạn bè thân thiết với nhau cũng có thể gắp thức ăn cho nhau.
A, vậy sao. Diệp Sênh nhíu mày, Ở nhà trẻ em cũng có một người bạn thân, mỗi lần gắp rau qua chén bạn ấy, cô lại mắng em. Aiz...
Môi Phó Diên Bắc cong lên, Gắp đồ mình không thích ăn cho bạn khác, như vậy không được gọi là bạn tốt đâu. Anh và Diệp Nhiên không hẹn mà nhìn nhau, Diệp Nhiên nhanh chóng quay mặt đi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau cười lên, bữa cơm này thực sự rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Diệp Nhiên dẫn Diệp Sênh đến hồ bơi chơi, mấy người đàn ông ngồi ở trong sân.
Thẩm Hạ đá chân Phó Diên Bắc, Ý của cậu là gì đây?
Phó Diên Bắc híp mắt, Cậu thấy rồi đấy.
Thật hả? Cậu cùng Diệp Nhiên qua lại rồi? Nhanh quá rồi! Tốc độ gì vậy chứ! Thẩm Hạ cảm thấy khó tin.
Phó Diên Bắc khẽ đáp một tiếng.
Tô đại tiểu thư chắc đau lòng lắm, chẳng trách hôm nay cô ấy không ăn cơm. Thẩm Hạ nói.
Phó Diên Bắc nhìn ra xa, Diệp Nhiên và Diệp Sênh đang cùng nhau đuổi theo ánh mặt trời, ánh mắt anh không nhịn được mà đuổi theo người. Tối hôm qua, anh suy nghĩ một đêm, hay là cứ thử một chút vậy.
Thẩm Hạ im lặng cả buổi, Tôi cảm thấy, Diệp Nhiên không giống em gái của cô ấy cho lắm.
Phó Diên Bắc nhíu mày.
Thầm Hạ liền vội vàng sửa lại lời nói, Nhưng cũng không có khả năng, cô ấy làm sao có thể sinh con vào tuổi hai mươi được. Diệp Nhiên là sinh viên của đại học ở London mà. Anh ta tự biên tự diễn. Tư Nam, sao hôm nay cậu yên lặng vậy?
Chu Tư Nam nhìn xa xôi, nói, Cũng tốt.
Gì vậy?
Chu Tư Nam chậm rãi nói, Diên Bắc cũng nên yêu một lần. Cậu ấy cần thoải mái một chút...
Thẩm Hạ chép miệng, cười đểu nói, Còn cậu là người thoải mái quá đà.
Chu Tư Nam cười không nói.
Ùm một tiếng, là ở phía xa.
Phó Diên Bắc căng thẳng đứng lên, nhìn về phía trước.
Không xong rồi, Diệp Sênh rơi xuống nước. Thẩm Hạ kêu lên.
/18
|