Nếu không phải tình yêu

Chương 1.2

/5


Chương 1.2:


Chính Quân nhìn chăm chú vào phía sau cổ Hoa Lê ước chừng một phút đồng hồ, sau đó híp mắt miệng mấp máy, hai tay tuỳ ý nhét trong túi quần, vươn chân dùng mũi giày nhẹ nhàng đá bàn chân cô một chút

" Này, đồ nghèo kiếp xác, hôm nay sao lại đi tới nơi này? Không đi nhìn chiếc túi âu yếm kia sao? "

Hắn sao biết chuyện chiếc túi? Hoa Lê mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Chính Quân

" Ôi, mới vừa rồi còn bộ dạng gà chết, vừa nói đến túi xách liền lên tinh thần còn biết trợn mắt trừng người! Con gái nha, đúng thật là nông cạn! "

Chính Quân châm chọc khiêu khích, hất cằm nhìn người. Hoa Lê cắn môi, không lên tiếng chỉ trừng mắt một hồi rồi chậm rãi cúi đầu. Thấy cô lại cúi đầu, trong lòng Chính Quân cảm thấy không thoải mái, nhịn không được lại duỗi chân đá cô một cái

" Thế nào? Mua không nổi? Cô chẳng phải mỗi ngày việc gì cũng làm, có vài đồng cũng không đủ sao? "

Hoa Lê cúi đầu, hai tay nắm chặt. Cô ghét nhất hắn chính là lúc nào cũng nói cô việc gì cũng làm, đúng vậy, chuyện gì cô cũng làm, nhưng làm một cách quang minh, cây ngay không sợ chết đứng, dựa vào sức lực bản thân để kiếm tiền, thì sao? Cô cũng chỉ làm dùm bài tập cho người ta, chạy đi mua đồ vụn vặt, kiếm vài đồng nhỏ mua chút đồ ăn, có cái gì ghê gớm lắm sao?

Hắn đâu cần lúc nào cũng dùng giọng điệu khó chịu nhắc nhở cô hoài như vậy. Cô cũng vì nghèo thôi, nhưng nghèo thì sao? Nghèo thì phải luôn chịu đựng người khác? Hai mắt cô rưng rưng, cắn răng không bật lên tiếng khóc, hắn cũng chỉ muốn xem cô khóc thôi, cô sẽ không khóc, sẽ không để ý đến hắn, coi như chó điên sủa bậy đi! Cô càng như vậy im lặng, Chính Quân càng cảm thấy có phải hay không còn quá nhẹ tay, nên đổi biện pháp mạnh một chút, lần này hắn đưa tay bắt lấy hai vai cô quơ quơ

" Này, đồ nghèo, có phải hay không bị tôi nói trúng? Tôi nhìn cô kiếm mỗi lần năm đồng, mười đồng, còn không bằng bắt chước người ta đứng đường, một lần có thể kiếm được hai ba mươi đồng, hôm nay tâm tình La đại gia rất tốt, nếu cô kể một chút việc cô có thể làm, biết đâu gia đây mua cho "

Hoa Lê không lên tiếng, quay mặt về phía bên kia. Chính Quân liền cợt nhả quấn lên theo qua bên kia, tiếp tục cười đùa cô

" Đồ nghèo, cô cũng đừng thẹn thùng nha, có đúng hay không? Chẳng phải vẫn nói, làm việc bằng tay "

Tuy rằng Hoa Lê nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết đây không phải nói thứ gì tốt đẹp, nhất thời mặt đỏ lên. Nhìn cô đỏ mặt, Chính Quân cảm thấy cả người ngứa ngáy, hưng phấn dị thường, vì thế miệng càng không biết chừng mực lên tiếng

" Còn đỏ mặt? Đừng nói vẫn còn non đi? Ôi vậy mới đáng giá tiền. Tôi muốn nhìn, có phải hay không được cái giá năm ngàn nguyên nha !"

Vừa nghe hắn nhắc đến năm ngàn đồng, Hoa Lê không nhịn nổi nữa, nắm chặt nắm tay bộp một tiếng, đánh đi qua. Bên cạnh Trần Nhất Dương thấy được rõ ràng, theo bản năng tiến lên ngăn lại, nhưng Chính Quân tay nhanh hơn, một phen bắt được nắm đấm của cô, cô khó thở, mặt càng đỏ lợi hại hơn, không quan tâm vung tay múa chân, giống như một con mèo hoang. Chính Quân nắm chặt một tay cô đứng yên nhận đòn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng hai mắt rưng rưng của cô, hắn chỉ cảm thấy cả người máu nóng sôi trào hừng hực

Trần Thiệu Dương vốn đề phòng hắn bị đánh, sau lại thờ ơ đứng nhìn, luôn cảm thấy Chính Quân hắn đang thoải mái vui vẻ thì đúng hơn

Ở phương diện tình cảm, Chính Quân tuyệt đối là cái ngu ngốc, còn dừng lại tại giai đoạn trẻ con - thích ai thì bắt nạt người đó. Bị loại ngu ngốc như vậy thích, đúng là một chuyện bi ai.

Hoa Lê đấm đá một hồi, kết quả chính mình mệt mỏi gần chết, còn đối phương lại giống như vừa được gãi ngứa cho, cô thật sự rất mệt liền rũ tay xuống thở, do vừa phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt lên không ít, mặt cũng bớt đỏ đi.

Cô thoải mái, Chính Quân lại cảm thấy khó chịu, vì thế mở miệng châm chọc

" Tốt lắm, đồ nghèo, tôi biết cô còn non, loại sự tình này đối với cô kích thích quá lớn, nhưng cô thích cái túi kia như vậy, lại thiếu tiền, hay chúng ta làm cái giao dịch đi, cô quỳ trên mặt đất liếm giày của tôi, tôi liền mua cho cô cái túi kia. Chịu không? "

Hắn vừa thốt xong lời nói, chẳng riêng gì Hoa Lê ngẩng đầu trừng mắt, ngay cả Trần Thiệu Dương cũng sửng sốt một phen. Để cô quỳ trên đất liếm giày của hắn? Đây cũng quá ức hiếp người mà! Hoa Lê giận run cả người, máu nóng dâng trào, mặt hết đỏ rồi trắng. Chính Quân còn đổ thêm dầu vào lửa, miệng thối nói không ngừng

" Sao? Cô không bằng lòng? Năm ngàn nguyên chỉ mua một cái quỳ và liếm của cô, là tôi chịu thiệt đó nha, cho thêm cô một ưu đãi, chỉ cần liếm một cái thôi là tốt rồi ...Ối !"

Hắn còn chưa nói hết, Hoa Lê đã kéo tay hắn lên há mồm hung hăng cắn một ngụm. Này một lần cắn liền đổ máu, Chính Quân đau đến buông tay, Hoa Lê liền nhả ra, quay đầu nhanh như chớp chạy mất

" Mẹ nó, cô cầm tinh con chó sao. Đồ chết tiệt !"

Chính Quân ôm tay trách mắng. Trần Thiệu Dương lại cảm thấy bản thân Chính Quân đang tìm ngược, nên đáng phải chịu chút giáo huấn.

Hoa Lê chạy về đến nhà ôm mặt khóc một hồi, khóc ông trời bất công, khóc cho bản thân mình quá nghèo, khóc Chính Quân quá mức khinh người. Nhưng khóc xong, ngày vẫn phải trôi qua, người nghèo vốn không có quyền buồn đau bệnh tật.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, cô vẫn phải lau khô nước mắt đeo cặp tới trường. Ba cô trời vừa sáng đã đi làm công, ngày nào cũng đến nửa đêm mới về, do trình độ văn hoá không cao, lại chẳng có chuyên môn gì, người cũng đã già, làm sống làm chết cũng chỉ kiếm được ít tiền, miễn cưỡng nuôi sống hai người. Hoa Lê biết mình không thể giống như ba, phải nỗ lực, phải cố gắng, đọc sách, học đại học là con đường duy nhất của cô để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Cô không phải là đứa trẻ thiên tài, chỉ có thể dựa vào sự cần cù bù lại. Nhưng mà rất nhiều việc, không phải chăm chỉ là có thể giải quyết vấn đề.

Ngày hôm sau đi học, không nghĩ tới Chính Quân thế nhưng không tiếp tục trốn học, còn mang theo cái tay bị thương đến trường, mọi người không biết chuyện xúm lại hỏi hắn sao lại bị thương, hắn liền trươc mặt cô lớn tiếng nói là bị chó cắn. Hoa Lê cắn môi làm như bản thân chăm chú làm bài, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Cũng may một ngày này, trừ bỏ chút ngôn ngữ châm chọc, hắn cũng không có thêm hành động quá đáng nào, cuối cùng bình an vượt qua.

Trên đường tan học về, Hoa Lê như mọi khi chạy đến tủ kính nhìn chiếc túi xách, kết quả phát hiện nó đã không còn. Rốt cục đã bị người khác mua rồi. Đứng ở phía ngoài, tâm tình cô rất sa sút, có cảm giác thứ mình yêu thích bị đoạt đi. Nhưng nói thực, chiếc túi kia vốn chẳng phải của cô, nên cũng không tính bị lấy mất, sớm một chút bị mua đi chặt đứt nhớ nhung của cô với nó càng tốt hơn. Cô ủ rũ về nhà, đêm nay trong mộng không còn mơ thấy chiếc túi kia nữa, cứ tưởng rằng chuyện chiếc túi sẽ khép lại từ đây, kết quả ba ngày sau đó, cô thấy một bạn nữ trong lớp lại đeo chiếc túi này. Đúng thật là bị mua rồi, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp và còn là trong truyền thuyết bạn gái của Chính Quân. . Dĩ nhiên Chính Quân khắp nơi đều có bạn gái, dù sao hắn cũng là tên côn đồ, đánh nhau, yêu đương, trốn học, cái gì cũng không thiếu. Cô bạn này có quan hệ với Chính Quân, cô cũng không dám liên quan, hôm nay thấy cô ấy đeo túi xách này, Hoa Lê đương nhiên cho rằng do Chính Quân vì muốn nhục nhã cô, cố ý mua cho bạn gái.

Người với người so sánh, chỉ tức chết người! Cô bạn đó dường như cũng biết Hoa Lê thích chiếc túi này, ngôn ngữ luôn luôn ám chỉ, hướng về phía cô mà nhìn, Hoa Lê cắn răng im lặng, cảnh báo bản thân từ nay không cần mơ tưởng, cô không có phần phước đó. Huống chi tiền của Chính Quân cho cô, cô cũng chẳng cần, ngại bẩn!  

Tuy bản thân có đôi lúc yếu đuối vô năng, nhưng cô vẫn còn có lòng tự trọng và kiêu ngạo.

Nhưng rất nhanh sẽ phát sinh chuyện, khiến cho điểm tự trọng cùng kiêu ngạo cuối cùng của cô cũng hoàn toàn mất đi


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status