NẾU CAROL XUYÊN KHÔNG THÀNH ASISƯ THÌ SAO ĐÂY TA

Chương 5: HỒI ỨC AI CẬP (t)

/10


  

      Có lẽ chỉ ngay sáng mai thôi. Tin tức nữ hoàng Asisư bị sát hại ngay trong cung điện thành Têbê sẽ lan truyền đi khắp nơi.

      Nhưng nàng là Carol, không phải là Asisư, muốn nàng phải trả giá. Nàng phải trả giá cho chuyện gì đây khi mà từ đầu tới cuối nàng cũng là nạn nhân.

     Thôi được, tử thần thực tử, hãy lấy luôn linh hồn của ta đi, nếu ngươi muốn. Nhưng ta dám cá cược với ngươi, rằng, Carol ta không đến cuối cùng cũng không bao giờ chịu buông xuôi đâu.

     Nàng ngước mắt lên nhìn sâu vào đôi mắt Izumin, trong mắt hắn là hận ý, là nỗi oán sâu nhưng tuyệt vọng.
     Đừng hỏi trong mắt nàng chứa gì, chính nàng còn không biết lúc đó mình đã dùng biểu cảm gì để đối mặt với vấn đề nữa.

     " Ngươi nghe ta nói đã, ngươi có chắc là Carol sẽ hận Asisư, sẽ muốn mạng đền mạng. "_ Chính nàng vẫn muốn cảm thông cho chị Asisư, chính nàng còn không trách, hắn, hoàng tử Izumin lấy thân phận gì mà thay nàng chất vấn Asisư chứ.

     " Ngươi đừng lấy lòng tốt của nàng ra để lợi dụng. Dù ngươi có nói thế nào thì chuyện này cũng sẽ phải kết thúc tại đây, ngay bây giờ.
Hãy kết thúc tất cả bằng tính mạng của ngươi đi,
Mặc dù... ngươi không đáng để so sánh với tính mệnh của nàng ấy. "

     " Ngươi là một con rắn độc ác, lòng ngươi chứa đầy nọc độc, tâm ngươi chứa đầy mưu ma chước quỷ, tay của ngươi dính đầy máu tươi.
Ta ghê tởm con người như ngươi. "_ Càng nói, máu nóng trong người Izumin càng sục sôi, không để ý đến bàn tay đang nắm lưỡi dao của Asisư, trực tiếp dùng sức rút ra, chân nâng lên đạp một cước xuống người Asisư 《 dã man 》.

     Carol ngã nhào ra đất, bàn tay đầy máu tươi vẽ lên đất vô số bông hoa máu đỏ đến chối mắt. Thực đau đớn.

     Hóa ra, cô bé tóc vàng Carol, người đến từ tương lai luôn coi trọng sự tự do dân chủ, thế mà bị ép thành nô lệ, bị ép phải thành thân, trước cô nghĩ bản thân bị ép ra bộ dạng như vậy đã là chuyện quá đáng, quá sức chịu đựng rồi.

    Nhưng so với chị Asisư, như vậy có đáng là gì. Suốt một tháng nay ở trong thân thể này, Carol đã nhìn đủ những ánh mắt xa lánh của cung nữ cùng thị vệ.
Tai cũng nghe đủ những lời cay độc bọn họ ở sau lưng.
Cũng mơ hồ biết thái độ ruồng bỏ của dân chúng đối với vị nữ hoàng này.
Kể cả Menfuisư.

     Mọi người chỉ biết Asisư là nữ hoàng tôn quý. Có ai coi chị ấy như một người con gái, cũng yếu đuối, cũng dám yêu dám hận.

    Nàng bên Menfuisư được hai năm, tự nhận mình đã đủ tình yêu, đủ thật lòng đối với Menfuisư.
Nhưng có thấm vào đâu so với việc Asisư đã dùng hai mươi năm sống trên nhân gian chỉ để yêu và níu giữ những gì thuộc về tình yêu này.

Chị ấy dùng hết thời gian của mình đặt lên người Menfuisư, nghĩ cách để hắn vui, nghĩ cách để Menfuisư chịu để ý đến mình.

Còn nàng thì sao?

Có khi cả ngày đóng cửa hờn dỗi với Menfuisư, cả ngày nghĩ cách mè nheo làm nũng để hắn cho nàng đi du lịch khắp các nước, để nàng thỏa mãn niềm đam mê của bản thân. Đã bao giờ nàng thật sự luyến tiếc khi phải rời xa hắn, lần nào có cơ hội được ngao du là nàng lại dốc hết kjar năng để hắn đáp ứng.

Có lẽ chỉ những lúc gặp nguy hiểm, nàng mới thực nhớ tới hắn.

Bởi vì hắn sẽ bất chấp mọi thứ lao đi tìm nàng.

    Bây giờ Carol mới hiểu những rắc rối nàng gặp phải, không phải do chị Asisư hay bất cứ một ai sắp đặt.
    Tất cả là do chính nàng. Là nàng đã quá tự phụ.

    Nàng có kiến thức thời hiện đại thì đã sao? Nếu đặt nàng ở giữa đám người hiện đại thì chỉ là một cô nhóc nghịch ngợm hoạt bát, không nổi bật cũng chẳng có bất cứ thành tựu lao động nào.

    Nhưng chị Asisư thì khác, chỉ ấy là thiên tài trong lĩnh vực quân sự, chị ấy có thể nghe được lời của các vị thần linh. Nhưng chị ấy lựa chọn không phô trương, những chính sách khiến cho Ai Cập phát triển hùng mạnh của chị chỉ âm thầm dâng lên hoàng đế Nefenmat, không muốn lấn át quyền uy của Menfuisư.

   Không giống như nàng, có thể tùy tiện nói khắp nơi, gặp ai cũng có thể nói bừa mấy cái kiến thức được xem là phổ thông nhất.

   Chỉ vì mấy thứ vặt vãnh đấy mà mọi người khắp thiên hạ coi nàng như nữ thần thông tuệ, coi nàng như báu vật.

    Vậy mà nàng lại coi đó là thật. Cuối cùng thì nàng xứng đáng sao? Chẳng trách chị Asisư lại không vừa mắt nàng như vậy.

   Nàng vốn đã cướp đoạt hết thảy những thứ không thuộc về mình.

   Nước mắt bất giác tuôn rơi. Cô nhóc mười chín tuổi cuối cùng cũng đã hiểu ra. Nhưng cái giá phải trả cho bài học này thực sự quá đắt rồi.

    Nhật nguyệt lấp lánh ngàn vì tinh tú.

    Một vì sao tên là Asisư lóe lên như lấp lánh ẩn hiện một nụ cười từ đáy lòng.

    Sợi dây liên kết buộc chặt giữa hai người con gái, dòng sông Nile reo hò nhảy múa hát điệp khúc mừng sự trưởng thành của vị nữ chiến binh Ai Cập.

   《 lại đăng lên một khúc nữa mà chưa thấy chết, haizz, vì đây vẫn chỉ là một mẩu trong chương một thôi. Nói thật là Asisư đã out khỏi bộ truyện này rồi, ta không có ý mời nàng ta trở lại sàn diễn hay hồi hồn gì đâu. Đừng ai mong ngóng nàng ta sẽ trở lại và nên duyên với Izumin. Đầu năm nay đã có quá nhiều người tên Asisư yêu chàng trai tên Izumin rồi. Trong truyện này Izumin tập xác định là FA đi thôi :blahblah:  :D5

    

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status