Đồng Phi Phi được đưa đến bệnh viện. Bị gãy xương sườn, phổi xuất huyết, thêm vào đó khi ngã xuống nước đầu bị va vào đá, nhiễm trùng vết thương bên ngoài nên dẫn đến bị viêm nhiễm, khi Mạnh Tuần ký tên trên giấy đồng ý cam kết phẫu thuật, tay vẫn còn run rẩy.
“Tuần à, con mau thay quần áo ướt ra đi đã! Thời gian phẫu thuật vẫn còn một lúc nữa cơ mà!” Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi bị đâm trúng thì mẹ Mạnh Tuần đứng ở cách đó không xa, sau đó bà trở về nhà, lấy quần áo để thay cho Mạnh Tuần rồi vội vã đến bệnh viện.
Mạnh Tuần lắc đầu, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Con sẽ ở đây đợi cô ấy.”
“Tuần à…”
“Mẹ, mẹ cứ để con đợi ở đây có được không?” Mạnh Tuần ngẩng lên, hai mắt đã hoe đỏ. Bà Mạnh nhìn thấy bộ dạng của con, chỉ biết thở dài, ôm mớ quần áo, ngồi xuống cùng với Mạnh Tuần.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, Đồng Phi Phi mới được y tá đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Cánh cửa vừa mở ra, Mạnh Tuần đã lao ngay về phía trước, nhưng anh vừa mới mở miệng thì nhận thấy mình đã quá sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ biết nắm lấy thanh sắt lạnh giá bên cạnh chiếc giường phẫu thuật, gương mặt lo lắng nhìn vị bác sĩ. Người bác sĩ nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân bị thương nặng, mất máu quá nhiều, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, cần phải theo dõi thêm nữa.”
“Vậy… vậy tôi có thể ở bên cô ấy được không ạ?”
Vị bác sĩ lướt mắt nhìn Mạnh Tuần: “Nếu như anh muốn để cô ấy bị nhiễm trùng thì cứ mặc cả bộ quần áo này mà ở bên cạnh.”
Mạnh Tuần sững người rồi lập tức định thần lại, như thể bị điện giật, nhanh chóng tránh xa khỏi bên giường của Đồng Phi Phi: “Tôi… tôi sẽ đi thay đồ!”
“Ôi ôi, ở đây này!” Mẹ Mạnh Tuần vội vã túm lấy con trai, đưa ngay chiếc túi ni lông to trong tay ra. “Đồ mặc ngoài, đồ lót đều có đủ cả, còn có cả đồ để tắm nữa, con để y tá tìm cho con một chỗ có thể tắm táp mà tắm cho sạch sẽ rồi hãy thay đồ!”
Mạnh Tuần nhận lấy chiếc túi ni lông, gật đầu với mẹ, nói câu “cảm ơn” rồi vội vã chạy đến phòng của y tá. Bà Mạnh vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của con trai. Đã bao nhiêu năm rồi con trai bà không nói với bà hai từ đó rồi?
Mạnh Tuần tắm rửa, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, khi vừa bước đến cầu thang, bước lên lầu chỗ phòng bệnh của Đồng Phi Phi thì nghe thấy từ bên cạnh cẵ thang vang lên tiếng của bố anh: “Chẳng phải bà nói đã tống được đứa con gái này đi rồi hay sao? Tại sao nó vẫn còn quanh quẩn bên Mạnh Tuần thế?”
“Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này!” Giọng bà Mạnh có chút ấm ức. “Trước đây, rõ ràng nó đã hứa với tôi là sẽ không bám lấy Mạnh Tuần nữa. Lần này thằng Tuần và Kha Nhã Doanh đính hôn, nhìn bộ dạng của nó, tôi cũng nghĩ là nó đã từ bỏ rồi, đâu biết được là lại tự nhiên xảy ra chuyện như thế này. Nhưng mà hôm nay cũng may mà có nó, nếu không người bị đâm chính là thằng Tuần…”
“Nếu nó không có ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện này đâu!” Ông Mạnh sốt ruột ngắt lời của bà Mạnh. “Bà không nên để nó ở lại đây nữa! Tôi thấy nó mới thực sự là tai tinh đó, bà nói mệnh của nó khắc người khác quả thật không sai…”
“Rầm!” một tiếng, Mạnh Tuần đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm ra, bà Mạnh kinh ngạc nhìn anh: “Tuần à, sao con lại nhanh như vậy…”
“Thì ra chính là mẹ đã ép cô ấy rời xa con sao?” Trong mắt Mạnh Tuần ánh lên sự đau đớn và phẫn nộ. “Sao mẹ lại có thể nói cô ấy như vậy? Mẹ dựa vào cái gì mà nói cô ấy như vậy chứ!”
“Im miệng!” Ông Mạnh lên tiếng trách Mạnh Tuần. “Sao mày lại dám nói với mẹ mày như vậy? Bà ấy cũng vì muốn tốt cho mày! Mày xem, mày vì một đứa gieo rắc tai họa mà làm những chuyện vô lại như thế này sao?”
“Chuyện vô lại ư?” Mạnh Tuần tức giận cười lớn: “Con đã làm điều gì vô lại sao? Có vô lại hơn việc khi đó bố rõ ràng đã có vợ con rồi nhưng vẫn khiến người khác to bụng rồi cuối cùng vẫn bỏ đi không?”
“Mày…” Ông Mạnh giận đến nỗi đã nắm chặt tay lại, định lao đến đánh Mạnh Tuần nhưng bị chặn lại.
“Bố không có tư cách đánh con!” Mạnh Tuần nắm lấy tay của bố rồi quay đầu lại nhìn mẹ, nói rõ ràng từng câu, từng từ: “Mẹ, mẹ có còn nhớ hồi đó mẹ vì cái gì, không hề sợ hãi sự xa lánh của người thân, bạn bè, kiên quyết sinh con không? Nếu lúc đó mẹ thực sự vì tình yêu thì có lẽ mẹ cũng hiểu được, con thà chết chứ không muốn mất cô ấy, một mình sống trên thế gian này!”
“Tuần à!” Bà Mạnh thất sắc ngạc nhiên. “Con nói linh tinh gì vậy? Con điên rồi sao?”
“Điên sao? Nếu con không nói như thế này thì con mới là kẻ điên!” Mạnh Tuần buông tay ông Mạnh ra, trong mắt ánh lên sự kiên trì và khẳng định. “Bố mẹ vốn không hề biết Đồng Phi Phi có ý nghĩa như thế nào đối với con! Con không biết tại sao mẹ lại có thể kết luận hoang đường rằng cô ấy sẽ khắc con như vậy, nhưng con có thể khẳng định với mẹ rằng cô ấy tuyệt đối không phải kẻ gieo rắc tai họa, cô ấy chính là vị cứu tinh của con! Nếu không phải là vì cô ấy thì con đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi! Nếu mà mẹ thực sự muốn để con sống thật tốt thì đừng làm hại cô ấy!”
Mạnh Tuần nhìn chằm chằm vào mẹ, nói câu cuối cùng: “Mẹ đừng có ý định tách chúng con ra nữa, cả đời này, trừ khi con chết, nếu không con không bao giờ buông cô ấy ra đâu!”
Từ sau hôm đó Mạnh Tuần không trở về nhà nữa. Anh nhờ Paul mua hộ anh ít bánh mì và nước uống, dường như không rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi hôn mê suốt ba ngày ba đêm thì anh cũng túc trực ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là Hứa Nhiên nghe được tin bèn từ Mỹ bay về, lúc này mới cùng Paul cố ép Mạnh Tuần nằm xuống giường trống bên cạnh Đồng Phi Phi để ngủ một chút.
Mạnh Tuần chỉ ngủ không đến một tiếng thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc mộng. Khi anh nhổm dậy trên giường thì người vốn vẫn ngồi túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi là Hứa Nhiên cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”
Mạnh Tuần không để ý đến Hứa Nhiên mà lao đến bên cạnh Đồng Phi Phi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gọi: “Phi Phi, Phi Phi!”
“Cậu đang làm gì vậy?” Hứa Nhiên chau mày định đi đến kéo Mạnh Tuần ra nhưng tay anh vẫn chưa chạm đến người Mạnh Tuần thì thấy lông mi của Đồng Phi Phi chớp một cái rồi cô từ từ mở mắt ra.
“Mạnh… Tuần…” Phổi của Đồng Phi Phi đều đã bị thương nên không thể cất thành tiếng, Hứa Nhiên dựa vào khẩu hình của cô mà đoán được hai từ này.
“Là anh đây, anh ở ngay đây, Phi Phi, anh ở đây rồi!” Mạnh Tuần nắm lấy tay cô, giọng nói bị kích động đến mức run rẩy. “Phi Phi, em thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào không được khỏe không? Có thấy đau chỗ nào không?”
Đồng Phi Phi không còn sức để lắc đầu mà chỉ biết dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp an ủi Mạnh Tuần. Liền ba ngày không ngủ, không nghỉ, trong mắt của Mạnh Tuần vằn lên những tia đỏ, chiếc cằm râu mọc lởm chởm, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của anh. Ánh mắt của cô lướt qua trên gương mặt anh, đôi môi khó khăn lắm mới cử động được, Mạnh Tuần nhìn khẩu hình của cô rồi nhẩm nói theo từng câu, từng từ: “Mạnh Tuần, em xin lỗi…”
Mạnh Tuần sững người, nắm lấy bàn tay của Đồng Phi Phi thật chặt như đóng băng, ánh mắt của anh đau đớn tới mức run run, gần như rơi lệ: “Phi Phi, đừng nói lời xin lỗi nữa! Anh không cho phép em được nói xin lỗi nữa! Anh đã từng nói với em rồi mà, từ trước đến nay em chưa từng có lỗi với bất cứ ai!”
Mạnh Tuần mắt hoe đỏ, cẩn thận thu từng ngón tay lại khiến cả bàn tay của Đồng Phi Phi nằm gọn trong lòng bàn tay anh rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Phi Phi, đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, em không phải là khắc tinh gì cả, chưa bao giờ là khắc tinh. Em có biết là em đã cứu anh rất nhiều lần rồi không? Em có còn nhớ năm năm về trước, khi anh đưa em đi qua đêm với anh, cái đêm hôm đó anh đã buồn đến mức muốn hủy hoại bản thân, buông thả sa đọa rồi! Năm năm trước chúng ta đã gặp nhau, năm năm trước em đã từng cứu anh, em có biết không hả?”
Đồng Phi Phi nghe đến đây thì mắt khẽ nheo lại, Hứa Nhiên kinh ngạc sững người, người năm năm trước lại chính là Mạnh Tuần sao?!
Mạnh Tuần dường như có vẻ không hề chú ý đến sự ngạc nhiên từ hai người họ nên vẫn nói với vẻ khẳng định nhưng vô cùng ấm áp: “Lại còn lần trước, khi ở Nhật Bản, nếu không có em kịp thời khuyên anh rời khỏi Sendai thì chắc chắn anh đã bị sóng biển cuốn đi, chết mà không thấy xác rồi. Còn lần này, nếu không phải là em thì bây giờ người đang nằm trên giường chính là anh. Thế nên em xem, tại sao em lại có thể là khắc tinh cơ chứ, rõ ràng em là vị cứu tinh của anh. Anh đã nói rồi, em chính là nữ thần may mắn của anh. Nếu em thực sự có chuyện gì làm sao anh có thể tiếp tục sống được đây? Phi Phi, hãy hứa với anh, nếu em thực sự muốn anh được hạnh phúc thì hãy tiếp tục sống thật tốt, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được rời xa anh, càng không được phép làm tổn thương chính mình, em có nghe thấy không?”
Đồng Phi Phi không thể nói gì, chỉ biết mím chặt môi, nhìn Mạnh Tuần nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Luồng hơi ấm nóng mơn man trên mu bàn tay lạnh cóng của cô khiến cô run rẩy. Đôi mắt nóng ran lên, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thấm xuống chiếc gối trắng tinh.
Hứa Nhiên đứng cách giường bệnh chỉ một bước, nhìn ánh mặt trời sáng rọi từ ngoài cửa sổ vào, ánh sáng vàng óng bao phủ lên hai con người đang yêu kia, dường như tách biệt tất cả mọi đau đớn và băng giá, chỉ còn lại sự ấm áp và ánh sáng rọi khắp thế giới của hai người.
Mấy hôm Đồng Phi Phi hôn mê, Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam. Thực ra hôm đó anh không thực sự muốn đâm Mạnh Tuần, anh lùi lại định quay đầu xe nhưng không ngờ Đồng Phi Phi lại vì lo lắng cho Mạnh Tuần mà đột nhiên lao đến, kết quả là vô tình đâm phải.
Sau khi Đồng Phi Phi xảy ra chuyện, Hạ Tiểu Quả luôn thấy day dứt không yên nên khi bố của Kha Nhã Doanh phẫn nộ gọi cảnh sát đến, anh cũng không hề giải thích bất cứ điều gì, im lặng đi cùng cảnh sát đến phòng tạm giam.
Kha Nhã Doanh khóc lóc cầu xin bố bảo lãnh cho Hạ Tiểu Quả ra ngoài nhưng ông Kha trái lại muốn xử lý thật công bằng. Thực tế, việc Hạ Tiểu Quả ăn cắp xe và gây tai nạn giao thông cho dù sau đó Đồng Phi Phi đã để Mạnh Tuần đi xin, rồi còn tìm cả chủ nhân của chiếc xe điện để anh ta không truy cứu nữa nhưng Hạ Tiểu Quả vẫn bị giam ở phòng tạm giam mười lăm ngày mới được tha.
Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam, còn Kha Nhã Doanh bị bố mẹ nhốt ở nhà. Cô không ăn, không ngủ, ba ngày sau, vì quá suy nhược nên cô đã bị ngất. Bà Kha đưa con đi nhập viện, sau khi cô tỉnh lại, vẫn không ăn không uống, chỉ dựa vào truyền dịch đạm để duy trì sự sống. Không còn cách nào khác, ông Kha phải gọi điện cho Hạ Tiểu Quả đến bệnh viện, ông chỉ đưa ra một yêu cầu đối với anh: “Để Nhã Doanh sống đợi đến ngày cậu trở thành họa sĩ.”
Ba tháng sau, Hạ Tiểu Quả trở lại thành phố S, ở đây chính là nơi cuối cùng trong chuyến triển lãm tranh lưu động của anh, chính là ở gallery của Sở Nguyệt.
Ngày cuối cùng của đợt triển lãm, Mạnh Tuần cùng Đồng Phi Phi đến gallery. Cuộc triển lãm tranh lưu động ba tháng khiến Hạ Tiểu Quả nổi tiếng trong nước, không ít ống kính của giới truyền thông nhắm vào bức tranh của anh. Nằm ở ngay giữa phòng triển lãm lớn nhất, từ đỉnh bức tường đến sát đất, trong cả một không gian năm mét, trưng bày “Nắng mai”, tác phẩm chủ đề lần này của Hạ Tiểu Quả.
Hạ Tiểu Quả gập một chân, quỳ trước bức tranh khổ lớn. Anh cầm chiếc nhẫn bạc trắng đưa trước mặt Kha Nhã Doanh: “Đây là anh dùng số tiền kiếm được từ bức tranh đầu tiên để mua đó, tuy rất nhỏ nhưng nó thể hiện tất cả tình yêu và hy vọng của anh! Anh xin thề, anh sẽ cố gắng hết sức của mình để cho em có được một cuộc sống hạnh phúc nhất! Doanh Doanh, em có đồng ý tin tưởng ở anh không?”
Kha Nhã Doanh ngân ngấn nước mắt, gật đầu thật mạnh. Cô đưa tay ra cho Hạ Tiểu Quả, nhìn người mà cô yêu thương nhất đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh vào ngón tay áp út của cô. Tay cô run run, Hạ Tiểu Quả nắm chặt lấy tay cô, đứng lên, chiếc nhẫn sáng lạnh nhưng lòng bàn tay cô thì ấm áp vô cùng.
Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, khẽ khàng dựa vào người Mạnh Tuần, ngón tay của cô, hai hôm trước cũng vừa được đeo chiếc nhẫn bạch kim.
Ngày cô ra viện, Mạnh Tuần đưa cô đến thẳng nhà mình, anh đỡ cô ngồi xuống sofa rồi quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, kiểu dáng tương tự, còn kích thước thì khác nhau. Cô nhìn thật kỹ hai chiếc nhẫn đó, mặt trong của chiếc nhẫn to hơn có khắc tỉ mỉ kiểu chữ hoa chữ “Phi Phi”, nhưng còn bên trong của chiếc nhẫn nhỏ hơn lại không hề khắc gì.
Cô ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Phi Phi, anh biết em sẽ không bao giờ quên được Quân An, thế nên anh không khắc tên của anh lên chiếc nhẫn của em. Anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em. Quân An, anh ấy đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ em bình an cả một đời, còn anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của anh để che chở em, bảo vệ cho hạnh phúc của em suốt quãng đời còn lại.”
Trước đây, anh đã từng ba lần bày tỏ tình cảm sâu đậm của mình với cô.
Lần đầu tiên anh kéo cô ra khỏi tiếng ồn ào của dòng xe cộ, lạnh lùng tuyên bố chỉ đồng ý làm bạn gái hờ của anh, còn anh thì vẫn cố chấp nói với cô rằng: “Đồng Phi Phi, anh thích em, em có thể coi là giả nhưng đối với anh thì là thật, anh thật sự thích em.”
Lần thứ hai, trong giây phút anh ôm chặt lấy cô khi vụ động đất xảy ra, không hề bận tâm đến việc mình đang máu chảy đầy mặt, vẫn muốn bảo vệ cho sự an toàn của cô. Cô lại im lặng, không nói nhưng anh vẫn thản nhiên nói với cô rằng: “Phi Phi, nếu chúng ta chỉ còn lại một giây cuối cùng thì tâm nguyện duy nhất của anh chính là được ôm em thật chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng của sự sống.”
Lần thứ ba, anh cùng cô yên lặng ngồi bên bờ ranh giới giữa sự sống và cái chết, lòng cô như đã chết, chỉ nghĩ đến việc được chết vì tình yêu với Quân An, nhưng anh lại nói với cô một cách chân thành: “Phi Phi, nếu cái chết của Quân An khiến em đau đớn không muốn sống nữa thì cái chết của em cũng khiến anh không thể chịu được nỗi đau đớn ấy, em có biết không?”
Lúc này anh đang nắm lấy tay cô, sau những lần bị tổn thương vì cô, anh vẫn kiên định nắm lấy tay cô, nói với cô rằng: “Phi Phi, anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em.” Anh thậm chí, ngay cả tên của mình cũng không khắc lên lời thề của hai người, chỉ vì để cô có thể bình thản đón nhận.
Nỗi đau đớn của cô, vết thương của cô, sự hoài niệm của cô không thể dễ dàng quên đi, anh đều biết cả, anh là người hiểu hơn bất cứ ai nhưng anh vẫn dịu dàng lựa chọn bao dung, lựa chọn chấp nhận, chỉ vì anh muốn được đem đến cho cô hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Đồng Phi Phi khe khẽ nép vào lòng Mạnh Tuần, để anh ôm lấy cô thật chặt, ngắm nhìn bức tranh lớn trước mặt.
Bên trên một màu trắng giống như thiên đường là lớp ánh nắng mai vàng nhạt, sự ấm áp, dịu dàng như ánh bình minh buổi sớm tràn ngập khắp thế giới trước mắt cô. Trong mơ hồ, cô dường như nhìn thấy một nụ cười quen thuộc, dùng ánh mắt ấm áp nói lên mong muốn chân thành nhất.
Tình yêu như ánh nắng ban mai, hy vọng là vĩnh hằng.
Phi Phi, mong em hạnh phúc!
~~End~~
“Tuần à, con mau thay quần áo ướt ra đi đã! Thời gian phẫu thuật vẫn còn một lúc nữa cơ mà!” Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi bị đâm trúng thì mẹ Mạnh Tuần đứng ở cách đó không xa, sau đó bà trở về nhà, lấy quần áo để thay cho Mạnh Tuần rồi vội vã đến bệnh viện.
Mạnh Tuần lắc đầu, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Con sẽ ở đây đợi cô ấy.”
“Tuần à…”
“Mẹ, mẹ cứ để con đợi ở đây có được không?” Mạnh Tuần ngẩng lên, hai mắt đã hoe đỏ. Bà Mạnh nhìn thấy bộ dạng của con, chỉ biết thở dài, ôm mớ quần áo, ngồi xuống cùng với Mạnh Tuần.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, Đồng Phi Phi mới được y tá đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Cánh cửa vừa mở ra, Mạnh Tuần đã lao ngay về phía trước, nhưng anh vừa mới mở miệng thì nhận thấy mình đã quá sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ biết nắm lấy thanh sắt lạnh giá bên cạnh chiếc giường phẫu thuật, gương mặt lo lắng nhìn vị bác sĩ. Người bác sĩ nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân bị thương nặng, mất máu quá nhiều, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, cần phải theo dõi thêm nữa.”
“Vậy… vậy tôi có thể ở bên cô ấy được không ạ?”
Vị bác sĩ lướt mắt nhìn Mạnh Tuần: “Nếu như anh muốn để cô ấy bị nhiễm trùng thì cứ mặc cả bộ quần áo này mà ở bên cạnh.”
Mạnh Tuần sững người rồi lập tức định thần lại, như thể bị điện giật, nhanh chóng tránh xa khỏi bên giường của Đồng Phi Phi: “Tôi… tôi sẽ đi thay đồ!”
“Ôi ôi, ở đây này!” Mẹ Mạnh Tuần vội vã túm lấy con trai, đưa ngay chiếc túi ni lông to trong tay ra. “Đồ mặc ngoài, đồ lót đều có đủ cả, còn có cả đồ để tắm nữa, con để y tá tìm cho con một chỗ có thể tắm táp mà tắm cho sạch sẽ rồi hãy thay đồ!”
Mạnh Tuần nhận lấy chiếc túi ni lông, gật đầu với mẹ, nói câu “cảm ơn” rồi vội vã chạy đến phòng của y tá. Bà Mạnh vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của con trai. Đã bao nhiêu năm rồi con trai bà không nói với bà hai từ đó rồi?
Mạnh Tuần tắm rửa, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, khi vừa bước đến cầu thang, bước lên lầu chỗ phòng bệnh của Đồng Phi Phi thì nghe thấy từ bên cạnh cẵ thang vang lên tiếng của bố anh: “Chẳng phải bà nói đã tống được đứa con gái này đi rồi hay sao? Tại sao nó vẫn còn quanh quẩn bên Mạnh Tuần thế?”
“Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này!” Giọng bà Mạnh có chút ấm ức. “Trước đây, rõ ràng nó đã hứa với tôi là sẽ không bám lấy Mạnh Tuần nữa. Lần này thằng Tuần và Kha Nhã Doanh đính hôn, nhìn bộ dạng của nó, tôi cũng nghĩ là nó đã từ bỏ rồi, đâu biết được là lại tự nhiên xảy ra chuyện như thế này. Nhưng mà hôm nay cũng may mà có nó, nếu không người bị đâm chính là thằng Tuần…”
“Nếu nó không có ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện này đâu!” Ông Mạnh sốt ruột ngắt lời của bà Mạnh. “Bà không nên để nó ở lại đây nữa! Tôi thấy nó mới thực sự là tai tinh đó, bà nói mệnh của nó khắc người khác quả thật không sai…”
“Rầm!” một tiếng, Mạnh Tuần đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm ra, bà Mạnh kinh ngạc nhìn anh: “Tuần à, sao con lại nhanh như vậy…”
“Thì ra chính là mẹ đã ép cô ấy rời xa con sao?” Trong mắt Mạnh Tuần ánh lên sự đau đớn và phẫn nộ. “Sao mẹ lại có thể nói cô ấy như vậy? Mẹ dựa vào cái gì mà nói cô ấy như vậy chứ!”
“Im miệng!” Ông Mạnh lên tiếng trách Mạnh Tuần. “Sao mày lại dám nói với mẹ mày như vậy? Bà ấy cũng vì muốn tốt cho mày! Mày xem, mày vì một đứa gieo rắc tai họa mà làm những chuyện vô lại như thế này sao?”
“Chuyện vô lại ư?” Mạnh Tuần tức giận cười lớn: “Con đã làm điều gì vô lại sao? Có vô lại hơn việc khi đó bố rõ ràng đã có vợ con rồi nhưng vẫn khiến người khác to bụng rồi cuối cùng vẫn bỏ đi không?”
“Mày…” Ông Mạnh giận đến nỗi đã nắm chặt tay lại, định lao đến đánh Mạnh Tuần nhưng bị chặn lại.
“Bố không có tư cách đánh con!” Mạnh Tuần nắm lấy tay của bố rồi quay đầu lại nhìn mẹ, nói rõ ràng từng câu, từng từ: “Mẹ, mẹ có còn nhớ hồi đó mẹ vì cái gì, không hề sợ hãi sự xa lánh của người thân, bạn bè, kiên quyết sinh con không? Nếu lúc đó mẹ thực sự vì tình yêu thì có lẽ mẹ cũng hiểu được, con thà chết chứ không muốn mất cô ấy, một mình sống trên thế gian này!”
“Tuần à!” Bà Mạnh thất sắc ngạc nhiên. “Con nói linh tinh gì vậy? Con điên rồi sao?”
“Điên sao? Nếu con không nói như thế này thì con mới là kẻ điên!” Mạnh Tuần buông tay ông Mạnh ra, trong mắt ánh lên sự kiên trì và khẳng định. “Bố mẹ vốn không hề biết Đồng Phi Phi có ý nghĩa như thế nào đối với con! Con không biết tại sao mẹ lại có thể kết luận hoang đường rằng cô ấy sẽ khắc con như vậy, nhưng con có thể khẳng định với mẹ rằng cô ấy tuyệt đối không phải kẻ gieo rắc tai họa, cô ấy chính là vị cứu tinh của con! Nếu không phải là vì cô ấy thì con đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi! Nếu mà mẹ thực sự muốn để con sống thật tốt thì đừng làm hại cô ấy!”
Mạnh Tuần nhìn chằm chằm vào mẹ, nói câu cuối cùng: “Mẹ đừng có ý định tách chúng con ra nữa, cả đời này, trừ khi con chết, nếu không con không bao giờ buông cô ấy ra đâu!”
Từ sau hôm đó Mạnh Tuần không trở về nhà nữa. Anh nhờ Paul mua hộ anh ít bánh mì và nước uống, dường như không rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi hôn mê suốt ba ngày ba đêm thì anh cũng túc trực ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là Hứa Nhiên nghe được tin bèn từ Mỹ bay về, lúc này mới cùng Paul cố ép Mạnh Tuần nằm xuống giường trống bên cạnh Đồng Phi Phi để ngủ một chút.
Mạnh Tuần chỉ ngủ không đến một tiếng thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc mộng. Khi anh nhổm dậy trên giường thì người vốn vẫn ngồi túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi là Hứa Nhiên cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”
Mạnh Tuần không để ý đến Hứa Nhiên mà lao đến bên cạnh Đồng Phi Phi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gọi: “Phi Phi, Phi Phi!”
“Cậu đang làm gì vậy?” Hứa Nhiên chau mày định đi đến kéo Mạnh Tuần ra nhưng tay anh vẫn chưa chạm đến người Mạnh Tuần thì thấy lông mi của Đồng Phi Phi chớp một cái rồi cô từ từ mở mắt ra.
“Mạnh… Tuần…” Phổi của Đồng Phi Phi đều đã bị thương nên không thể cất thành tiếng, Hứa Nhiên dựa vào khẩu hình của cô mà đoán được hai từ này.
“Là anh đây, anh ở ngay đây, Phi Phi, anh ở đây rồi!” Mạnh Tuần nắm lấy tay cô, giọng nói bị kích động đến mức run rẩy. “Phi Phi, em thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào không được khỏe không? Có thấy đau chỗ nào không?”
Đồng Phi Phi không còn sức để lắc đầu mà chỉ biết dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp an ủi Mạnh Tuần. Liền ba ngày không ngủ, không nghỉ, trong mắt của Mạnh Tuần vằn lên những tia đỏ, chiếc cằm râu mọc lởm chởm, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của anh. Ánh mắt của cô lướt qua trên gương mặt anh, đôi môi khó khăn lắm mới cử động được, Mạnh Tuần nhìn khẩu hình của cô rồi nhẩm nói theo từng câu, từng từ: “Mạnh Tuần, em xin lỗi…”
Mạnh Tuần sững người, nắm lấy bàn tay của Đồng Phi Phi thật chặt như đóng băng, ánh mắt của anh đau đớn tới mức run run, gần như rơi lệ: “Phi Phi, đừng nói lời xin lỗi nữa! Anh không cho phép em được nói xin lỗi nữa! Anh đã từng nói với em rồi mà, từ trước đến nay em chưa từng có lỗi với bất cứ ai!”
Mạnh Tuần mắt hoe đỏ, cẩn thận thu từng ngón tay lại khiến cả bàn tay của Đồng Phi Phi nằm gọn trong lòng bàn tay anh rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Phi Phi, đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, em không phải là khắc tinh gì cả, chưa bao giờ là khắc tinh. Em có biết là em đã cứu anh rất nhiều lần rồi không? Em có còn nhớ năm năm về trước, khi anh đưa em đi qua đêm với anh, cái đêm hôm đó anh đã buồn đến mức muốn hủy hoại bản thân, buông thả sa đọa rồi! Năm năm trước chúng ta đã gặp nhau, năm năm trước em đã từng cứu anh, em có biết không hả?”
Đồng Phi Phi nghe đến đây thì mắt khẽ nheo lại, Hứa Nhiên kinh ngạc sững người, người năm năm trước lại chính là Mạnh Tuần sao?!
Mạnh Tuần dường như có vẻ không hề chú ý đến sự ngạc nhiên từ hai người họ nên vẫn nói với vẻ khẳng định nhưng vô cùng ấm áp: “Lại còn lần trước, khi ở Nhật Bản, nếu không có em kịp thời khuyên anh rời khỏi Sendai thì chắc chắn anh đã bị sóng biển cuốn đi, chết mà không thấy xác rồi. Còn lần này, nếu không phải là em thì bây giờ người đang nằm trên giường chính là anh. Thế nên em xem, tại sao em lại có thể là khắc tinh cơ chứ, rõ ràng em là vị cứu tinh của anh. Anh đã nói rồi, em chính là nữ thần may mắn của anh. Nếu em thực sự có chuyện gì làm sao anh có thể tiếp tục sống được đây? Phi Phi, hãy hứa với anh, nếu em thực sự muốn anh được hạnh phúc thì hãy tiếp tục sống thật tốt, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được rời xa anh, càng không được phép làm tổn thương chính mình, em có nghe thấy không?”
Đồng Phi Phi không thể nói gì, chỉ biết mím chặt môi, nhìn Mạnh Tuần nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Luồng hơi ấm nóng mơn man trên mu bàn tay lạnh cóng của cô khiến cô run rẩy. Đôi mắt nóng ran lên, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thấm xuống chiếc gối trắng tinh.
Hứa Nhiên đứng cách giường bệnh chỉ một bước, nhìn ánh mặt trời sáng rọi từ ngoài cửa sổ vào, ánh sáng vàng óng bao phủ lên hai con người đang yêu kia, dường như tách biệt tất cả mọi đau đớn và băng giá, chỉ còn lại sự ấm áp và ánh sáng rọi khắp thế giới của hai người.
Mấy hôm Đồng Phi Phi hôn mê, Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam. Thực ra hôm đó anh không thực sự muốn đâm Mạnh Tuần, anh lùi lại định quay đầu xe nhưng không ngờ Đồng Phi Phi lại vì lo lắng cho Mạnh Tuần mà đột nhiên lao đến, kết quả là vô tình đâm phải.
Sau khi Đồng Phi Phi xảy ra chuyện, Hạ Tiểu Quả luôn thấy day dứt không yên nên khi bố của Kha Nhã Doanh phẫn nộ gọi cảnh sát đến, anh cũng không hề giải thích bất cứ điều gì, im lặng đi cùng cảnh sát đến phòng tạm giam.
Kha Nhã Doanh khóc lóc cầu xin bố bảo lãnh cho Hạ Tiểu Quả ra ngoài nhưng ông Kha trái lại muốn xử lý thật công bằng. Thực tế, việc Hạ Tiểu Quả ăn cắp xe và gây tai nạn giao thông cho dù sau đó Đồng Phi Phi đã để Mạnh Tuần đi xin, rồi còn tìm cả chủ nhân của chiếc xe điện để anh ta không truy cứu nữa nhưng Hạ Tiểu Quả vẫn bị giam ở phòng tạm giam mười lăm ngày mới được tha.
Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam, còn Kha Nhã Doanh bị bố mẹ nhốt ở nhà. Cô không ăn, không ngủ, ba ngày sau, vì quá suy nhược nên cô đã bị ngất. Bà Kha đưa con đi nhập viện, sau khi cô tỉnh lại, vẫn không ăn không uống, chỉ dựa vào truyền dịch đạm để duy trì sự sống. Không còn cách nào khác, ông Kha phải gọi điện cho Hạ Tiểu Quả đến bệnh viện, ông chỉ đưa ra một yêu cầu đối với anh: “Để Nhã Doanh sống đợi đến ngày cậu trở thành họa sĩ.”
Ba tháng sau, Hạ Tiểu Quả trở lại thành phố S, ở đây chính là nơi cuối cùng trong chuyến triển lãm tranh lưu động của anh, chính là ở gallery của Sở Nguyệt.
Ngày cuối cùng của đợt triển lãm, Mạnh Tuần cùng Đồng Phi Phi đến gallery. Cuộc triển lãm tranh lưu động ba tháng khiến Hạ Tiểu Quả nổi tiếng trong nước, không ít ống kính của giới truyền thông nhắm vào bức tranh của anh. Nằm ở ngay giữa phòng triển lãm lớn nhất, từ đỉnh bức tường đến sát đất, trong cả một không gian năm mét, trưng bày “Nắng mai”, tác phẩm chủ đề lần này của Hạ Tiểu Quả.
Hạ Tiểu Quả gập một chân, quỳ trước bức tranh khổ lớn. Anh cầm chiếc nhẫn bạc trắng đưa trước mặt Kha Nhã Doanh: “Đây là anh dùng số tiền kiếm được từ bức tranh đầu tiên để mua đó, tuy rất nhỏ nhưng nó thể hiện tất cả tình yêu và hy vọng của anh! Anh xin thề, anh sẽ cố gắng hết sức của mình để cho em có được một cuộc sống hạnh phúc nhất! Doanh Doanh, em có đồng ý tin tưởng ở anh không?”
Kha Nhã Doanh ngân ngấn nước mắt, gật đầu thật mạnh. Cô đưa tay ra cho Hạ Tiểu Quả, nhìn người mà cô yêu thương nhất đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh vào ngón tay áp út của cô. Tay cô run run, Hạ Tiểu Quả nắm chặt lấy tay cô, đứng lên, chiếc nhẫn sáng lạnh nhưng lòng bàn tay cô thì ấm áp vô cùng.
Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, khẽ khàng dựa vào người Mạnh Tuần, ngón tay của cô, hai hôm trước cũng vừa được đeo chiếc nhẫn bạch kim.
Ngày cô ra viện, Mạnh Tuần đưa cô đến thẳng nhà mình, anh đỡ cô ngồi xuống sofa rồi quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, kiểu dáng tương tự, còn kích thước thì khác nhau. Cô nhìn thật kỹ hai chiếc nhẫn đó, mặt trong của chiếc nhẫn to hơn có khắc tỉ mỉ kiểu chữ hoa chữ “Phi Phi”, nhưng còn bên trong của chiếc nhẫn nhỏ hơn lại không hề khắc gì.
Cô ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Phi Phi, anh biết em sẽ không bao giờ quên được Quân An, thế nên anh không khắc tên của anh lên chiếc nhẫn của em. Anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em. Quân An, anh ấy đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ em bình an cả một đời, còn anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của anh để che chở em, bảo vệ cho hạnh phúc của em suốt quãng đời còn lại.”
Trước đây, anh đã từng ba lần bày tỏ tình cảm sâu đậm của mình với cô.
Lần đầu tiên anh kéo cô ra khỏi tiếng ồn ào của dòng xe cộ, lạnh lùng tuyên bố chỉ đồng ý làm bạn gái hờ của anh, còn anh thì vẫn cố chấp nói với cô rằng: “Đồng Phi Phi, anh thích em, em có thể coi là giả nhưng đối với anh thì là thật, anh thật sự thích em.”
Lần thứ hai, trong giây phút anh ôm chặt lấy cô khi vụ động đất xảy ra, không hề bận tâm đến việc mình đang máu chảy đầy mặt, vẫn muốn bảo vệ cho sự an toàn của cô. Cô lại im lặng, không nói nhưng anh vẫn thản nhiên nói với cô rằng: “Phi Phi, nếu chúng ta chỉ còn lại một giây cuối cùng thì tâm nguyện duy nhất của anh chính là được ôm em thật chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng của sự sống.”
Lần thứ ba, anh cùng cô yên lặng ngồi bên bờ ranh giới giữa sự sống và cái chết, lòng cô như đã chết, chỉ nghĩ đến việc được chết vì tình yêu với Quân An, nhưng anh lại nói với cô một cách chân thành: “Phi Phi, nếu cái chết của Quân An khiến em đau đớn không muốn sống nữa thì cái chết của em cũng khiến anh không thể chịu được nỗi đau đớn ấy, em có biết không?”
Lúc này anh đang nắm lấy tay cô, sau những lần bị tổn thương vì cô, anh vẫn kiên định nắm lấy tay cô, nói với cô rằng: “Phi Phi, anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em.” Anh thậm chí, ngay cả tên của mình cũng không khắc lên lời thề của hai người, chỉ vì để cô có thể bình thản đón nhận.
Nỗi đau đớn của cô, vết thương của cô, sự hoài niệm của cô không thể dễ dàng quên đi, anh đều biết cả, anh là người hiểu hơn bất cứ ai nhưng anh vẫn dịu dàng lựa chọn bao dung, lựa chọn chấp nhận, chỉ vì anh muốn được đem đến cho cô hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Đồng Phi Phi khe khẽ nép vào lòng Mạnh Tuần, để anh ôm lấy cô thật chặt, ngắm nhìn bức tranh lớn trước mặt.
Bên trên một màu trắng giống như thiên đường là lớp ánh nắng mai vàng nhạt, sự ấm áp, dịu dàng như ánh bình minh buổi sớm tràn ngập khắp thế giới trước mắt cô. Trong mơ hồ, cô dường như nhìn thấy một nụ cười quen thuộc, dùng ánh mắt ấm áp nói lên mong muốn chân thành nhất.
Tình yêu như ánh nắng ban mai, hy vọng là vĩnh hằng.
Phi Phi, mong em hạnh phúc!
~~End~~
/56
|