“Quân An, Lâm Lâm nói em đã từng khiến anh hạnh phúc. Quân An, em có thực sự khiến anh hạnh phúc không?” Đồng Phi Phi từ từ quỳ xuống bên cạnh mộ Quân An, dựa vào bia mộ của anh, run rẩy lật quyển nhật ký, từ đầu trang có tiêu đề viết câu “Phi Phi, anh cần có em” cô lật từng trang, từng trang, cho đến trang cuối cùng.
Ngày 24 tháng 9 năm 2005, trời nắng.
Ngày mai là ngày sinh nhật của Phi Phi rồi, mình muốn hôm nay tới đó, nhưng vì sửa giúp máy tính cho Lâm Lâm nên muộn mất, đành để sớm mai đi vậy. Đây là lần đầu tiên mình đón sinh nhật cùng Phi Phi. Nha đầu này, từ trước tới giờ đều không muốn mình đón sinh nhật với cô ấy, chỉ nói rằng “ngày sinh nhật của em không phải ngày may mắn”. Cô ấy không biết mỗi lần cô ấy nói vậy, mình buồn thế nào.
Vi ngày trước, mình đến thăm bà nội, bà nói với mình, từ năm Phi Phi mười hai tuổi, ngày sinh nhật của cô ấy trở thành ngày giỗ của bố mẹ, từ đó cô ấy cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, thậm chí cô ấy muốn quên đi ngày đó. Mình không thể tưởng tượng, mười năm qua Phi Phi đều đón sinh nhật như vậy. Sinh nhật của chúng ta đều có hoa tươi, quà tặng và những lời chúc tốt lành, nhưng sinh nhật của cô ấy chỉ là nỗi đau và những giọt nước mắt lặng lẽ. Mình thực sự trách bản thân mình! Sao có thể nghe lời cô ấy? Mấy năm nay để cô ấy đón sinh nhật như vậy, đều không ở bên cạnh cô ấy? Cho nên lần này mình không thể để cô ấy một mình! Lần này nhất định mình sẽ đón sinh nhật cùng cô ấy, không làm cô ấy đau khổ, không làm cô ấy khóc nữa! Sau này mỗi năm đến sinh nhật, mình sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, không bao giờ để cô ấy một mình chịu đựng sự cô đơn và đau khổ, sống trong sự dằn vặt tội lỗi!
Phi Phi, em biết không, có thể gặp em là điều hạnh phúc nhất của cuộc đời anh! Có thể sống bên em là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời anh! Anh hy vọng em cũng có thể hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên anh! Anh hy vọng anh có thể xóa bỏ hết sự đau khổ và dằn vặt trong tận sâu trái tim em, sẽ không để những chuyện buồn đó ngăn cản sự vui vẻ của em, khóa chặt hạnh phúc của em!
Phi Phi, ngày mai, anh sẽ đến. Phi Phi, đợi anh nhé! Lần này anh nhất định sẽ mang đến cho em một sinh nhật vui vẻ!
Sinh nhật vui vẻ. Đồng Phi Phi cúi đầu, nhìn cuốn nhật ký, bốn chữ cuối cùng. Những việc đã qua, một lần nữa lại hiện lên trước mắt, nụ cười tươi tắn của Quân An, ánh mắt dịu dàng của Quân An, thân thể lạnh băng của Quân An, đôi mắt nhắm nghiền của Quân An… Đồng Phi Phi cúi đầu, từng giọt nước mắt lạnh lùng rớt xuống tay cô. Những giọt nước mắt lạnh băng, rơi xuống làn da cô, từng lớp từng lớp rơi xuống bàn tay, cánh tay, bờ vai, lồng ngực cuối cùng len lỏi vào tận sâu trong trái tim cô, vỡ òa.
“Quân An, anh nói muốn em sinh nhật vui vẻ. Anh nói không muốn em sinh nhật trong nước mắt và đau khổ. Nhưng những lời anh nói em không coi là thật, Quân An, coi như anh không nói…”
“Quân An, anh nói muốn em hạnh phúc, anh nói anh muốn khiến em vui vẻ. Vậy anh hãy nói với em, không có anh, em sao có thể hạnh phúc, sao em có thể vui vẻ đây?”
“Quân An, anh biết không, em thực sự rất muốn tìm anh, ngày mẹ đi, em thực sự muốn đến tìm anh. Nhưng Mạnh Tuần, anh ấy không để em đi, anh ấy nói, anh sẽ tức giận, sẽ thất vọng. Quân An, anh có biết ngày hôm đó em đau khổ như thế nào không? Em không muốn sống nữa, nhưng em không dám đến tìm anh. Quân An, anh thực sự không muốn em đến tìm anh sao? Anh thực sự không muốn sống cùng em sao?”
“Quân An, anh có nhớ không, em đã từng nói, năm năm trước em đã từng nói, cả đời này em chỉ yêu mình anh, cả đời này em sinh ra là người của anh, chết làm ma nhà anh. Quân An, sao anh có thể không cần em? Anh biết không, anh để một mình em sống trên đời này, để một mình em cô đơn trên thế gian này, khiến em chết cũng không xong, anh thực sự rất tàn nhẫn…”
Ở một nơi cách đó không xa, Mạnh Tuần đứng im lặng sau một gốc cây, yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ theo gió bay tới, những tiếng “Quân An” đầy yêu thương nhưng đầy ai oán như những mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh, khiến anh chôn chân đứng đó, không thể rời đi.
Anh biết, Phi Phi luôn nhớ nhung Quân An, lưu luyến không rời. Anh cũng biết cả đời này cố gắng, anh cũng không chạm được đến trái tim Phi Phi như Quân An. Thậm chí anh biết tình yêu của Phi Phi dành cho Quân An sớm đã ăn sâu vào máu thịt, trở thành một phần cơ thể cô, nếu sau này anh thực sự có thể sống cùng Phi Phi, tình yêu giữa cô và Quân An cũng mãi tồn tại, khó có thể xóa bỏ trong trái tim cô. Những điều này anh đều biết, từ lúc bắt đầu anh đã biết, nhưng anh vẫn kiên trì. Vì anh chỉ nghĩ, coi như trong trái tim Phi Phi có Quân An, coi như cô vĩnh viễn không quên được Quân An, nhưng Quân An rốt cuộc đã chết, là chuyện đã qua. Chỉ cần anh kiên trì, chỉ cần anh đối xử tốt, Phi Phi dần dần sẽ tiếp nhận tình cảm của anh, cho anh cơ hội, để cho anh dần bước vào thế giới hiện tại của cô, cô sẽ tiếp nhận anh để anh trở thành tương lai của cô. Cho nên ngày hôm đó, anh ở trên sân thượng, kéo chặt tay Phi Phi, thậm chí anh đã lấy tình yêu của cô đối với Quân An ra so sánh, nói ra câu: “Tình cảm không thể chịu đả kích như vậy.” Giây phút đó, anh đã chạm đến sự xúc động và nỗi đau trong đáy mắt cô, ngày hôm đó, rõ ràng Phi Phi đã từ bỏ lời hứa của cô với Quân An, tựa vào lòng anh. Nhưng hóa ra tất cả câu trả lời không phải xuất phát từ tình cảm của cô dành cho anh, mà chỉ là vì cô sợ Quân An thất vọng vì cô. Hóa ra anh vốn thực sự không thể giải thoát cho cô, cô vẫn sống trong ngục tù đau khổ, vẫn cảm thấy sống không bằng chết, sự kiên trì duy nhất của cô vẫn chỉ là chút yêu thương của Quân An với cô, vẫn nghĩ sau này sẽ chết cùng Quân An…
Mạnh Tuần chầm chậm quay người, lặng lẽ bước qua đầu xe. Anh không thể chịu đựng được nữa, không thể nghe tiếp, nếu tiếp tục thế này, anh thực sự sợ mình không thể nào tiếp nhận được mà sẽ từ bỏ. Nửa tháng trước, lúc anh ngồi trên tầng thượng tòa nhà với cô, lúc đó anh vẫn có thể dùng lý do để thuyết phục cô, thuyết phục bản thân mình thông cảm với cô. Anh nghĩ đến căn phòng cô mới rời đi, nhớ đến câu nói của cô: “Nhỏ một chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải”, anh nghĩ đến cô nói với anh hôm nay là tuần thứ hai của bà Tống, vẻ nhút nhát, bất an, sao anh không nhận ra nỗi đau khổ và xấu hổ tận trong trái tim cô?
Hóa ra, nửa tháng nay, cô ra vẻ bình tĩnh trước mặt anh, tỏ vẻ vô tư trước mặt anh đều chỉ là giả vờ. Anh lặng lẽ bên cô, ân cần chăm sóc cô, nhưng đối với cô dường như anh đã trở thành gánh nặng, khiến cô cẩn thận che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười, bằng sự vô tư để đối phó, để đền đáp anh, sau đó, ở nơi anh không nhìn thấy, cô mới dám bày tỏ sự đau đớn và bi thương, cô độc và tuyệt vọng của mình. Hóa ra, năm năm dài như vậy, tất cả những việc anh và Phi Phi cùng trải qua đều không có ý nghĩa gì với cô. Đồng Phi Phi, em thực sự không thay đổi sao? Còn anh, cũng không khác gì Hứa Nhiên của năm năm trước.
Mạnh Tuần bước đến bên xe, nắm chặt bàn tay lại. Trên tay anh là chiếc ô, vừa nhìn thấy trời âm u, muốn đến đưa cho Phi Phi. Chiếc ô cứng nhắc đâm vào lòng bàn tay, anh dường như mất đi cảm giác, chỉ là ngây ngô đi về phía trước, ngây ngô vứt lại tất cả những lời nói sau lưng, cho đến khi không nghe thấy gì nữa…
Ngày 24 tháng 9 năm 2005, trời nắng.
Ngày mai là ngày sinh nhật của Phi Phi rồi, mình muốn hôm nay tới đó, nhưng vì sửa giúp máy tính cho Lâm Lâm nên muộn mất, đành để sớm mai đi vậy. Đây là lần đầu tiên mình đón sinh nhật cùng Phi Phi. Nha đầu này, từ trước tới giờ đều không muốn mình đón sinh nhật với cô ấy, chỉ nói rằng “ngày sinh nhật của em không phải ngày may mắn”. Cô ấy không biết mỗi lần cô ấy nói vậy, mình buồn thế nào.
Vi ngày trước, mình đến thăm bà nội, bà nói với mình, từ năm Phi Phi mười hai tuổi, ngày sinh nhật của cô ấy trở thành ngày giỗ của bố mẹ, từ đó cô ấy cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, thậm chí cô ấy muốn quên đi ngày đó. Mình không thể tưởng tượng, mười năm qua Phi Phi đều đón sinh nhật như vậy. Sinh nhật của chúng ta đều có hoa tươi, quà tặng và những lời chúc tốt lành, nhưng sinh nhật của cô ấy chỉ là nỗi đau và những giọt nước mắt lặng lẽ. Mình thực sự trách bản thân mình! Sao có thể nghe lời cô ấy? Mấy năm nay để cô ấy đón sinh nhật như vậy, đều không ở bên cạnh cô ấy? Cho nên lần này mình không thể để cô ấy một mình! Lần này nhất định mình sẽ đón sinh nhật cùng cô ấy, không làm cô ấy đau khổ, không làm cô ấy khóc nữa! Sau này mỗi năm đến sinh nhật, mình sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, không bao giờ để cô ấy một mình chịu đựng sự cô đơn và đau khổ, sống trong sự dằn vặt tội lỗi!
Phi Phi, em biết không, có thể gặp em là điều hạnh phúc nhất của cuộc đời anh! Có thể sống bên em là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời anh! Anh hy vọng em cũng có thể hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên anh! Anh hy vọng anh có thể xóa bỏ hết sự đau khổ và dằn vặt trong tận sâu trái tim em, sẽ không để những chuyện buồn đó ngăn cản sự vui vẻ của em, khóa chặt hạnh phúc của em!
Phi Phi, ngày mai, anh sẽ đến. Phi Phi, đợi anh nhé! Lần này anh nhất định sẽ mang đến cho em một sinh nhật vui vẻ!
Sinh nhật vui vẻ. Đồng Phi Phi cúi đầu, nhìn cuốn nhật ký, bốn chữ cuối cùng. Những việc đã qua, một lần nữa lại hiện lên trước mắt, nụ cười tươi tắn của Quân An, ánh mắt dịu dàng của Quân An, thân thể lạnh băng của Quân An, đôi mắt nhắm nghiền của Quân An… Đồng Phi Phi cúi đầu, từng giọt nước mắt lạnh lùng rớt xuống tay cô. Những giọt nước mắt lạnh băng, rơi xuống làn da cô, từng lớp từng lớp rơi xuống bàn tay, cánh tay, bờ vai, lồng ngực cuối cùng len lỏi vào tận sâu trong trái tim cô, vỡ òa.
“Quân An, anh nói muốn em sinh nhật vui vẻ. Anh nói không muốn em sinh nhật trong nước mắt và đau khổ. Nhưng những lời anh nói em không coi là thật, Quân An, coi như anh không nói…”
“Quân An, anh nói muốn em hạnh phúc, anh nói anh muốn khiến em vui vẻ. Vậy anh hãy nói với em, không có anh, em sao có thể hạnh phúc, sao em có thể vui vẻ đây?”
“Quân An, anh biết không, em thực sự rất muốn tìm anh, ngày mẹ đi, em thực sự muốn đến tìm anh. Nhưng Mạnh Tuần, anh ấy không để em đi, anh ấy nói, anh sẽ tức giận, sẽ thất vọng. Quân An, anh có biết ngày hôm đó em đau khổ như thế nào không? Em không muốn sống nữa, nhưng em không dám đến tìm anh. Quân An, anh thực sự không muốn em đến tìm anh sao? Anh thực sự không muốn sống cùng em sao?”
“Quân An, anh có nhớ không, em đã từng nói, năm năm trước em đã từng nói, cả đời này em chỉ yêu mình anh, cả đời này em sinh ra là người của anh, chết làm ma nhà anh. Quân An, sao anh có thể không cần em? Anh biết không, anh để một mình em sống trên đời này, để một mình em cô đơn trên thế gian này, khiến em chết cũng không xong, anh thực sự rất tàn nhẫn…”
Ở một nơi cách đó không xa, Mạnh Tuần đứng im lặng sau một gốc cây, yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ theo gió bay tới, những tiếng “Quân An” đầy yêu thương nhưng đầy ai oán như những mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh, khiến anh chôn chân đứng đó, không thể rời đi.
Anh biết, Phi Phi luôn nhớ nhung Quân An, lưu luyến không rời. Anh cũng biết cả đời này cố gắng, anh cũng không chạm được đến trái tim Phi Phi như Quân An. Thậm chí anh biết tình yêu của Phi Phi dành cho Quân An sớm đã ăn sâu vào máu thịt, trở thành một phần cơ thể cô, nếu sau này anh thực sự có thể sống cùng Phi Phi, tình yêu giữa cô và Quân An cũng mãi tồn tại, khó có thể xóa bỏ trong trái tim cô. Những điều này anh đều biết, từ lúc bắt đầu anh đã biết, nhưng anh vẫn kiên trì. Vì anh chỉ nghĩ, coi như trong trái tim Phi Phi có Quân An, coi như cô vĩnh viễn không quên được Quân An, nhưng Quân An rốt cuộc đã chết, là chuyện đã qua. Chỉ cần anh kiên trì, chỉ cần anh đối xử tốt, Phi Phi dần dần sẽ tiếp nhận tình cảm của anh, cho anh cơ hội, để cho anh dần bước vào thế giới hiện tại của cô, cô sẽ tiếp nhận anh để anh trở thành tương lai của cô. Cho nên ngày hôm đó, anh ở trên sân thượng, kéo chặt tay Phi Phi, thậm chí anh đã lấy tình yêu của cô đối với Quân An ra so sánh, nói ra câu: “Tình cảm không thể chịu đả kích như vậy.” Giây phút đó, anh đã chạm đến sự xúc động và nỗi đau trong đáy mắt cô, ngày hôm đó, rõ ràng Phi Phi đã từ bỏ lời hứa của cô với Quân An, tựa vào lòng anh. Nhưng hóa ra tất cả câu trả lời không phải xuất phát từ tình cảm của cô dành cho anh, mà chỉ là vì cô sợ Quân An thất vọng vì cô. Hóa ra anh vốn thực sự không thể giải thoát cho cô, cô vẫn sống trong ngục tù đau khổ, vẫn cảm thấy sống không bằng chết, sự kiên trì duy nhất của cô vẫn chỉ là chút yêu thương của Quân An với cô, vẫn nghĩ sau này sẽ chết cùng Quân An…
Mạnh Tuần chầm chậm quay người, lặng lẽ bước qua đầu xe. Anh không thể chịu đựng được nữa, không thể nghe tiếp, nếu tiếp tục thế này, anh thực sự sợ mình không thể nào tiếp nhận được mà sẽ từ bỏ. Nửa tháng trước, lúc anh ngồi trên tầng thượng tòa nhà với cô, lúc đó anh vẫn có thể dùng lý do để thuyết phục cô, thuyết phục bản thân mình thông cảm với cô. Anh nghĩ đến căn phòng cô mới rời đi, nhớ đến câu nói của cô: “Nhỏ một chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải”, anh nghĩ đến cô nói với anh hôm nay là tuần thứ hai của bà Tống, vẻ nhút nhát, bất an, sao anh không nhận ra nỗi đau khổ và xấu hổ tận trong trái tim cô?
Hóa ra, nửa tháng nay, cô ra vẻ bình tĩnh trước mặt anh, tỏ vẻ vô tư trước mặt anh đều chỉ là giả vờ. Anh lặng lẽ bên cô, ân cần chăm sóc cô, nhưng đối với cô dường như anh đã trở thành gánh nặng, khiến cô cẩn thận che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười, bằng sự vô tư để đối phó, để đền đáp anh, sau đó, ở nơi anh không nhìn thấy, cô mới dám bày tỏ sự đau đớn và bi thương, cô độc và tuyệt vọng của mình. Hóa ra, năm năm dài như vậy, tất cả những việc anh và Phi Phi cùng trải qua đều không có ý nghĩa gì với cô. Đồng Phi Phi, em thực sự không thay đổi sao? Còn anh, cũng không khác gì Hứa Nhiên của năm năm trước.
Mạnh Tuần bước đến bên xe, nắm chặt bàn tay lại. Trên tay anh là chiếc ô, vừa nhìn thấy trời âm u, muốn đến đưa cho Phi Phi. Chiếc ô cứng nhắc đâm vào lòng bàn tay, anh dường như mất đi cảm giác, chỉ là ngây ngô đi về phía trước, ngây ngô vứt lại tất cả những lời nói sau lưng, cho đến khi không nghe thấy gì nữa…
/56
|