“Phi Phi!” Cùng lúc đó, bà Tống vội vàng đứng hẳn lên ngay phía trước ti vi. Trong ti vi đang phát cảnh của vụ thảm họa động đất, bà Tống có vẻ rất kích động. Bà vội vàng đi về phía điện thoại, nhấc điện thoại lên quay số của Đồng Phi Phi. Nhưng đầu dây bên kia luôn là tín hiệu máy bận. Không liên lạc được, hoàn toàn không thể liên lạc được! Bà dập máy đi rồi lại quay số gọi Hứa Lâm: “Lâm Lâm, con có xem thời sự không? Động đất ở Tokyo! Bây giờ Phi Phi thế nào, con có biết không? Lúc trước, con có liên lạc với nó không?”
“Động đất ở Tokyo ư?” Hứa Lâm hôm nay đi ra ngoài có việc vừa mới về đến công ty, vẫn còn chưa biết tin này. Cô nhận ra sự sốt ruột trong giọng nói của bà Tống liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu! Chắc là Đồng Phi Phi lúc này không còn ở Tokyo nữa! Tối qua con vừa mới liên lạc với Phi Phi, nghe cô ấy nói là cô ấy và Tổng giám đốc Mạnh đang chuẩn bị đến một nơi hình như tên là Sendai để tìm kiến trúc sư…”
“Ở đâu?” Giọng của bà Tống đột nhiên cao hẳn lên khiến Hứa Lâm giật mình, cô lắp bắp trả lời: “Hình như là thành phố Sendai. Nó thuộc tỉnh Fukushima, cách Tokyo cũng hơi xa, nghe nói là phải đi tàu cao tốc…”
“Cạch” một tiếng, ống nghe điện thoại đập xuống nền đất. Bà Tống sững người khi nhìn thấy bản tin thời sự trên ti vi, Fukushima, sóng thần, Sendai, dường như cả thành phố đều bị nhấn chìm, số người thiệt mạng chưa thống kê được hết…
“A lô? A lô?” Hứa Lâm thấy đầu dây bên kia đột nhiên không có tiếng động gì, vội gọi to nhưng vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào. Cô thấy lòng mình trĩu xuống, xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan ca rồi, liền lấy túi quay người bước ra khỏi tòa nhà công ty. Không ngờ lúc này cũng đúng là giờ cao điểm tan tầm, sau cả một quãng đường tắc khi cô về đến nhà bà Tống thì trời cũng đã sầm tối.
“Mẹ nuôi! Mẹ có nhà không? Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con!” Hứa Lâm ra sức đập cửa, sốt ruột đến mức muốn gọi ngay 120. Bà Tống cuối cùng cũng mở cửa, tay Hứa Lâm lúc này vẫn còn đang giơ lên giữa không trung, khi nhìn thấy bà Tống vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt, lúc này hai chân cô mềm nhũn, suýt thì khuỵu xuống. Vẫn may là cô đã kịp bám vào khung cửa nên vẫn đứng vững.
“Mẹ à, mẹ thực sự muốn làm con sợ đến chết hay sao?” Hứa Lâm thở ra nhẹ nhõm, chậm rãi theo sau bà Tống bước vào trong nhà, lúc này chợt để ý thấy chân bà có vẻ hơi khập khiễng nên vội vàng hỏi thăm: “Mẹ à, chân của mẹ bị sao vậy?”
Bà Tống lắc đầu: “Không sao, lúc nãy nghe xong điện thoại rồi bị ngã.”
“Thế mẹ có làm sao không? Để con đưa mẹ tới bệnh viện…”
“Không cần đâu, mẹ chỉ đi tập tễnh một chút thôi.” Bà Tống chầm chậm bước đến chỗ sofa rồi ngồi xuống. Hứa Lâm nhìn màn hình ti vi, trên màn hình vẫn đang phát đi tin tức về vụ thảm họa chấn động thế giới ở Nhật Bản. Trên đường đến đây cô đã biết tin về Fukushima có sóng thần, Sendai thì chịu thảm họa nghiêm trọng nhất. Cô thực sự hối hận về việc vừa rồi đã không cẩn thận nói rằng Đồng Phi Phi đang ở Sendai, lúc này cô chỉ còn biết tự bù đắp lại lỗi lầm: “Mẹ à, vừa rồi trong điện thoại con nói nhầm đấy. Bây giờ Phi Phi chắc không còn ở Sendai nữa đâu. Sáng sớm ngày mai là máy bay của họ đã về đến đây nên hôm nay chắc chắn họ đã quay trở lại Tokyo…”
Bà Tống khẽ lắc đầu, mắt sưng đỏ, rõ ràng là dấu vết của việc vừa khóc xong: “Lâm Lâm, đều là số phận, đều là số phận!”
“Mẹ à…” Hứa Lâm vội vàng ôm lấy cánh tay của bà Tống. “Mẹ đừng như vậy, chắc Phi Phi sẽ không sao đâu! Thật mà, cô ấy sẽ không sao đâu…”
Bà Tống nhìn Hứa Lâm, trong đáy mắt dâng lên một nỗi đau đớn và ân hận: “Lâm Lâm, mẹ vẫn còn chưa kịp nói với Phi Phi rằng từ lâu mẹ đã không còn oán trách nó nữa rồi! Câu nói này mẹ vẫn còn nợ nó đến tận bây giờ! Tại sao mẹ lại ác độc như vậy chứ? Tại sao mẹ lại có thể nhẫn tâm để nó phải sống như vậy suốt bao nhiêu năm qua như vậy chứ? Bây giờ mẹ không còn cơ hội để nói với nó nữa rồi…”
“Không đâu!” Những lời này của bà Tống càng khoét sâu hơn vào nơi đau nhất của Hứa Lâm, mắt cô cũng hoe đỏ. “Mẹ à, mẹ đừng như vậy! Phi Phi sẽ biết, cô ấy sẽ biết mà. Đã nhiều năm qua, mẹ luôn đối xử với cô ấy rất tốt. Cô ấy hiểu mà…”
“Nó không biết đâu.” Bà Tống lắc đầu, nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt vốn đã sưng đỏ. “Đã bao năm qua nó chưa hề quên Quân An. Không phải chỉ là vì tình cảm mà nó dành cho Quân An mà hơn cả là vì nó vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Quân An và ta! Tất cả những điều này ta đều nhìn thấy, ta đều biết cả nhưng ta đã không nói, không hề nói ra!”
Bà Tống ôm lấy đôi mắt mình, rất lâu sau mới chầm chậm hạ tay xuống, rồi tiếp tục lên tiếng, giọng nói vẫn run run: “Mấy năm trước ta cũng đã thực sự oán trách nó! Ta đã luôn nghĩ rằng nếu không phải vì nó thì Quân An đã không phải chết, cho dù nó có đối với ta tốt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tốt hơn Quân An, cũng không thể trả lại cho ta đứa con trai yêu quý! Vì, nó đối xử với ta tốt bao nhiêu cũng là điều mà nó nên làm, phải làm, là bởi vì nó nợ ta, nợ Quân An! Vì vậy ta mới nhẫn tâm nhìn nó tự đưa mình vào chỗ chết, tự ép mình giống như một kẻ quyết sống chết, luôn cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn, không biểu lộ cảm xúc, không một lời kêu ca, đứng ra gánh vác tất cả, chịu đựng tất cả những chua xót, ấm ức, chỉ vì muốn thay Quân An phụng dưỡng ta, phụng dưỡng bà già lúc đó vẫn luôn rủa nó là đồ “khắc tinh”, luôn mắng chửi, chì chiết nó đến mức muốn nó chết đi, ra sức xua đuổi nó, đã bao nhiêu năm rồi…”
Những giọt nước mắt của bà lã chã rơi, bà kéo tay của Hứa Lâm, dường như khóc không thành tiếng: “Lâm Lâm ơi, năm đó chúng ta đều giận nó, chúng ta đau, chúng ta không chịu nổi, chúng ta lại đem đổ tất cả trách nhiệm, mọi nỗi oán hận lên nó! Nhưng chúng ta đã có ai nghĩ rằng, người yêu thương Quân An nhất chính là nó, người đau đớn nhất cũng chính là nó không? Nhưng nó ngoài việc trách móc bản thân, ngoài việc oán hận bản thân thì ngay cả một câu chịu ấm ức, bất công cũng không thể nói ra! Cho dù nó có để bản thân mình đau đớn đến chết đi, vụn nát đi cũng không có ai cảm thông, thấu hiểu, cũng không có ai thương xót nó! Chúng ta đều trách nó, chúng ta đều trách nó đã hại chết Quân An, nhưng chúng ta đã có ai từng nghĩ, nó đã vì Quân An mà hy sinh những gì, nó đã đối tốt với Quân An như thế nào, nó đã luôn khiến Quân An được hạnh phúc, vui vẻ như thế nào chưa?”
Bà Tống nước mắt rưng rưng cầm một quyển sổ bìa da cứng từ trên sofa lên, chậm rãi đưa cho Hứa Lâm: “Đây là nhật ký của Quân An. Sau khi Quân An qua đời, ta vẫn chưa hề đưa cho Phi Phi xem. Vừa rồi ta đã đọc hết một lượt từ đầu đến cuối cuốn nhật ký này.”
Hứa Lâm lặng lẽ đón lấy cuốn nhật ký, run rẩy mở ra, trên trang bìa của cuốn nhật ký là năm chữ thanh mảnh, duyên dáng của Quân An: “Cần có em, Phi Phi.”
“Con cũng biết đấy, Quân An vì không có bố nên không sống vui vẻ. Thằng bé rất hiền lành, chẳng bao giờ nói gì mà đều cất giữ tất cả những khổ đau thật sâu nơi đáy lòng. Nhưng một người làm mẹ như ta làm sao lại không biết được những điều đó chứ? Nhưng ta có cách nào đây? Ta đối với nó tốt thế nào cũng không thể đem đến cho nó một người cha. Ta đối với nó tốt thế nào cũng không thể đem lại một nụ cười vui vẻ thực sự trên khuôn mặt nó. Vì vậy, sau khi ta biết từ hồi Quân An và Phi Phi ở bên nhau, nó đã trở nên vui vẻ, hay cười, con không biết là ta đã vui sướng, cảm kích thế nào đâu!”
Hứa Lâm lặng lẽ đưa khăn giấy cho bà, bà cúi đầu lau nước mắt: “Phi Phi, nó thực sự đã đối xử rất tốt với Quân An. Cái năm Quân An phải phẫu thuật ở chân, trời nóng như vậy mà ngày nào con bé cũng tận tình chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ của nó. Ngay cả một ly nước mà con bé cũng không để Quân An phải xuống giường đi lấy, ngày nào cũng ở bên ký túc xá nam giặt quần áo cho Quân An, buổi tối còn lấy nước lau người cho nó nữa. Con bé vốn là một tiểu thư, làm tất cả những điều này, quả thực kẻ làm mẹ như ta không thể nhìn ra được bất cứ thiếu sót gì. Chỉ có duy nhất một lần ta không bằng lòng với nó chính là năm con bé tốt nghiệp, cứ đòi đi Quý Châu tình nguyện dạy học. Nhưng lúc đó ta không đồng ý để nó đi cũng là vì không nỡ để một con bé chân yếu tay mềm như nó phải đến nơi rừng thiêng nước độc, chịu cảnh khổ sở. Nhưng nó đã sai điều gì ư? Chẳng phải nó cũng đã vì hưởng ứng lời kêu gọi của trường học, vì muốn giúp đỡ những đứa trẻ ở nơi miền núi đó sao? Nếu sau đó không phải Quân An vì đi thăm nó nên đã xảy ra chuyện thì chúng ta ai dám nói là nó đã làm sai cơ chứ? Nhưng chúng ta vẫn trách móc nó bởi vì chúng ta không thể chịu đựng nổi, thế nên chúng ta đều trách nó, chúng ta đều trách nó… Nhưng nó đã sai điều gì cơ chứ? Nó đã tận mắt chứng kiến Quân An ra đi… Lâm Lâm ơi, vừa rồi ta xem cảnh tượng thảm họa sóng thần đáng sợ kia, ta không thể biết được là trong đám người bị nước cuốn đi đó có Phi Phi hay không… Bây giờ ta mới biết rằng, lúc đó con bé đã đau đớn đến mức nào! Nhưng nó không hề nói một lời, thậm chí còn không dám rơi một giọt nước mắt…”
Hứa Lâm cầm khăn giấy trong tay nhưng lại để nước mắt mình tuôn rơi. Đúng, cô cũng đã từng oán trách Phi Phi, thậm chí còn hận Phi Phi. Cô còn nhớ năm đó, khi hai người vừa mới tốt nghiệp thì Phi Phi nhận được một lời đề nghị với mức lương cao từ một công ty của Nhật, khó khăn lắm mới có thể ở bên Quân An, người đã chờ đợi Phi Phi suốt hai năm, nhưng cô lại đột nhiên quyết định hưởng ứng lời kêu gọi của trường học, kiên quyết đi đến vùng núi Quý Châu tình nguyện dạy học một năm. Lúc đó, hầu như mọi người đều không tán thành việc Phi Phi đi, ngay cả Quân An cũng lo lắng cho sức khỏe của cô mà không muốn cô đi. Đồng Phi Phi cứ một mực giữ ý kiến của mình, cô cho rằng sinh viên thời đại này nên báo đáp, cống hiến cho xã hội nhiều hơn, rồi còn nói cái gì mà bầu nhiệt huyết nên cống hiến cho nơi cần cô nhất của Tổ quốc. Tinh thần cao cả, nhiệt huyết đó khiến Quân An cuối cùng cũng không còn cách nào để giữ Phi Phi, anh chỉ biết ân cần chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn thức uống rồi đưa cô đến tận ngôi trường tiểu học mà cô đi tình nguyện dạy, giúp cô tìm một nơi thật tốt để ở rồi cuối cùng cũng phải lưu luyến rời đi. Sau khi quay trở về, ngày nào Quân An cũng gọi cho Phi Phi, luôn lo lắng cô sẽ thấy tủi thân.
Cô biết là Phi Phi đối với Quân An rất tốt, còn Quân An đối với Phi Phi, đã bao giờ có chút gì đó băn khoăn không? Trước khi Phi Phi đi Quý Châu, Quân An đã đưa cho cô ấy vật hộ mệnh của anh! Cô còn nhớ vật hộ mệnh đó là do bà Tống đi cầu cho anh từ khi anh mới sinh ra. Quân An đeo nó từ nhỏ đến lớn, không bao giờ bỏ ra, nhưng vào cái đêm trước khi Phi Phi đi Quý Châu, anh đã trân trọng đeo nó lên cổ Phi Phi.
Hôm đó, cô đã đứng cạnh bên hai người họ. Phi Phi lúc đầu còn định từ chối nhưng Quân An vẫn khăng khăng đeo cho Phi Phi. Cô đã tận tai nghe thấy Quân An nói với Phi Phi: “Em đeo cái này thì anh mới yên tâm, em có bình an, anh mới bình an. Nếu em thực sự có xảy ra chuyện gì thì anh đem theo vật hộ mệnh này còn có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Anh ấy đã nói: “Em có bình an, anh mới bình an.” Phi Phi đã bình an rồi nhưng Quân An lại mất đi tính mạng! Đúng, Phi Phi đã rất đau khổ, rất khó khăn, rất đau đớn. Đã bao năm trôi qua cô vẫn lạnh lùng với Phi Phi, rồi từ sự oán hận, thất vọng chuyển sang đồng cảm, thấu hiểu. Bây giờ cô đã không còn hận Phi Phi nữa, nhưng cô vẫn không thể cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Làm sao cô có thể cảm thấy nhẽ nhõm được chứ? Làm sao mà cô có thể quên được chứ? Người cô yêu gần hai mươi năm, người cô yêu đến mức chỉ luôn mong anh ấy được hạnh phúc, cô đã có thể từ bỏ hy vọng của mình, thà rằng mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình trong đáy lòng để mỉm cười chúc phúc cho anh, nhưng lại chỉ vì cái gọi là lợi ích, chỉ vì cái gọi là nhượng bộ của cô mà mất đi cả tính mạng!
Cô chỉ muốn anh được hạnh phúc, thậm chí cô đã hoàn toàn từ bỏ cả hạnh phúc của bản thân mình, nguyện ước duy nhất chính là hy vọng có thể dõi theo anh từ phía xa, chỉ cần anh vui vẻ là cô đã mãn nguyện lắm rồi, cô đã có thể chấp nhận rồi. Nhưng tại sao ngay cả mong ước này anh cũng không để cô thực hiện? tại sao anh lại yêu Phi Phi đến mức ngay cả mạng sống của mình cũng không cần nữa! Mẹ nuôi nói Phi Phi là người chịu đau đớn nhất. Còn cô thì sao? Sự đau đớn, sự buồn thảm, sự chán ghét, ân hận của cô, còn ai có thể nói ra được đây? Biết tìm ai đây?
Phi Phi, cậu đã thực sự đi tìm Quân An rồi sao? Cuối cùng thì hai người cũng có thể được ở bên nhau rồi sao? Vậy còn tôi thì sao? Có phải tôi chỉ có thể ở lại đây, một mình ở lại đây chờ đợi, lặng lẽ dõi theo. Nhưng tôi sẽ phải đợi đến bao giờ nữa? Kiếp sau ư? Hay là kiếp sau, kiếp sau nữa? Phi Phi, cậu có biết tôi ngưỡng mộ, ghen tị với cậu đến thế nào không? Cậu có biết rằng tôi đã hối hận đến thế nào không, hối hận rằng tại sao lần này lại để cậu đi Nhật! Nếu sớm biết như thế này, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì tôi thà bị sóng cuốn trôi, như thế sẽ có cơ hội được đi gặp Quân An, là chính tôi…
“Động đất ở Tokyo ư?” Hứa Lâm hôm nay đi ra ngoài có việc vừa mới về đến công ty, vẫn còn chưa biết tin này. Cô nhận ra sự sốt ruột trong giọng nói của bà Tống liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu! Chắc là Đồng Phi Phi lúc này không còn ở Tokyo nữa! Tối qua con vừa mới liên lạc với Phi Phi, nghe cô ấy nói là cô ấy và Tổng giám đốc Mạnh đang chuẩn bị đến một nơi hình như tên là Sendai để tìm kiến trúc sư…”
“Ở đâu?” Giọng của bà Tống đột nhiên cao hẳn lên khiến Hứa Lâm giật mình, cô lắp bắp trả lời: “Hình như là thành phố Sendai. Nó thuộc tỉnh Fukushima, cách Tokyo cũng hơi xa, nghe nói là phải đi tàu cao tốc…”
“Cạch” một tiếng, ống nghe điện thoại đập xuống nền đất. Bà Tống sững người khi nhìn thấy bản tin thời sự trên ti vi, Fukushima, sóng thần, Sendai, dường như cả thành phố đều bị nhấn chìm, số người thiệt mạng chưa thống kê được hết…
“A lô? A lô?” Hứa Lâm thấy đầu dây bên kia đột nhiên không có tiếng động gì, vội gọi to nhưng vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào. Cô thấy lòng mình trĩu xuống, xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan ca rồi, liền lấy túi quay người bước ra khỏi tòa nhà công ty. Không ngờ lúc này cũng đúng là giờ cao điểm tan tầm, sau cả một quãng đường tắc khi cô về đến nhà bà Tống thì trời cũng đã sầm tối.
“Mẹ nuôi! Mẹ có nhà không? Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con!” Hứa Lâm ra sức đập cửa, sốt ruột đến mức muốn gọi ngay 120. Bà Tống cuối cùng cũng mở cửa, tay Hứa Lâm lúc này vẫn còn đang giơ lên giữa không trung, khi nhìn thấy bà Tống vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt, lúc này hai chân cô mềm nhũn, suýt thì khuỵu xuống. Vẫn may là cô đã kịp bám vào khung cửa nên vẫn đứng vững.
“Mẹ à, mẹ thực sự muốn làm con sợ đến chết hay sao?” Hứa Lâm thở ra nhẹ nhõm, chậm rãi theo sau bà Tống bước vào trong nhà, lúc này chợt để ý thấy chân bà có vẻ hơi khập khiễng nên vội vàng hỏi thăm: “Mẹ à, chân của mẹ bị sao vậy?”
Bà Tống lắc đầu: “Không sao, lúc nãy nghe xong điện thoại rồi bị ngã.”
“Thế mẹ có làm sao không? Để con đưa mẹ tới bệnh viện…”
“Không cần đâu, mẹ chỉ đi tập tễnh một chút thôi.” Bà Tống chầm chậm bước đến chỗ sofa rồi ngồi xuống. Hứa Lâm nhìn màn hình ti vi, trên màn hình vẫn đang phát đi tin tức về vụ thảm họa chấn động thế giới ở Nhật Bản. Trên đường đến đây cô đã biết tin về Fukushima có sóng thần, Sendai thì chịu thảm họa nghiêm trọng nhất. Cô thực sự hối hận về việc vừa rồi đã không cẩn thận nói rằng Đồng Phi Phi đang ở Sendai, lúc này cô chỉ còn biết tự bù đắp lại lỗi lầm: “Mẹ à, vừa rồi trong điện thoại con nói nhầm đấy. Bây giờ Phi Phi chắc không còn ở Sendai nữa đâu. Sáng sớm ngày mai là máy bay của họ đã về đến đây nên hôm nay chắc chắn họ đã quay trở lại Tokyo…”
Bà Tống khẽ lắc đầu, mắt sưng đỏ, rõ ràng là dấu vết của việc vừa khóc xong: “Lâm Lâm, đều là số phận, đều là số phận!”
“Mẹ à…” Hứa Lâm vội vàng ôm lấy cánh tay của bà Tống. “Mẹ đừng như vậy, chắc Phi Phi sẽ không sao đâu! Thật mà, cô ấy sẽ không sao đâu…”
Bà Tống nhìn Hứa Lâm, trong đáy mắt dâng lên một nỗi đau đớn và ân hận: “Lâm Lâm, mẹ vẫn còn chưa kịp nói với Phi Phi rằng từ lâu mẹ đã không còn oán trách nó nữa rồi! Câu nói này mẹ vẫn còn nợ nó đến tận bây giờ! Tại sao mẹ lại ác độc như vậy chứ? Tại sao mẹ lại có thể nhẫn tâm để nó phải sống như vậy suốt bao nhiêu năm qua như vậy chứ? Bây giờ mẹ không còn cơ hội để nói với nó nữa rồi…”
“Không đâu!” Những lời này của bà Tống càng khoét sâu hơn vào nơi đau nhất của Hứa Lâm, mắt cô cũng hoe đỏ. “Mẹ à, mẹ đừng như vậy! Phi Phi sẽ biết, cô ấy sẽ biết mà. Đã nhiều năm qua, mẹ luôn đối xử với cô ấy rất tốt. Cô ấy hiểu mà…”
“Nó không biết đâu.” Bà Tống lắc đầu, nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt vốn đã sưng đỏ. “Đã bao năm qua nó chưa hề quên Quân An. Không phải chỉ là vì tình cảm mà nó dành cho Quân An mà hơn cả là vì nó vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Quân An và ta! Tất cả những điều này ta đều nhìn thấy, ta đều biết cả nhưng ta đã không nói, không hề nói ra!”
Bà Tống ôm lấy đôi mắt mình, rất lâu sau mới chầm chậm hạ tay xuống, rồi tiếp tục lên tiếng, giọng nói vẫn run run: “Mấy năm trước ta cũng đã thực sự oán trách nó! Ta đã luôn nghĩ rằng nếu không phải vì nó thì Quân An đã không phải chết, cho dù nó có đối với ta tốt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tốt hơn Quân An, cũng không thể trả lại cho ta đứa con trai yêu quý! Vì, nó đối xử với ta tốt bao nhiêu cũng là điều mà nó nên làm, phải làm, là bởi vì nó nợ ta, nợ Quân An! Vì vậy ta mới nhẫn tâm nhìn nó tự đưa mình vào chỗ chết, tự ép mình giống như một kẻ quyết sống chết, luôn cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn, không biểu lộ cảm xúc, không một lời kêu ca, đứng ra gánh vác tất cả, chịu đựng tất cả những chua xót, ấm ức, chỉ vì muốn thay Quân An phụng dưỡng ta, phụng dưỡng bà già lúc đó vẫn luôn rủa nó là đồ “khắc tinh”, luôn mắng chửi, chì chiết nó đến mức muốn nó chết đi, ra sức xua đuổi nó, đã bao nhiêu năm rồi…”
Những giọt nước mắt của bà lã chã rơi, bà kéo tay của Hứa Lâm, dường như khóc không thành tiếng: “Lâm Lâm ơi, năm đó chúng ta đều giận nó, chúng ta đau, chúng ta không chịu nổi, chúng ta lại đem đổ tất cả trách nhiệm, mọi nỗi oán hận lên nó! Nhưng chúng ta đã có ai nghĩ rằng, người yêu thương Quân An nhất chính là nó, người đau đớn nhất cũng chính là nó không? Nhưng nó ngoài việc trách móc bản thân, ngoài việc oán hận bản thân thì ngay cả một câu chịu ấm ức, bất công cũng không thể nói ra! Cho dù nó có để bản thân mình đau đớn đến chết đi, vụn nát đi cũng không có ai cảm thông, thấu hiểu, cũng không có ai thương xót nó! Chúng ta đều trách nó, chúng ta đều trách nó đã hại chết Quân An, nhưng chúng ta đã có ai từng nghĩ, nó đã vì Quân An mà hy sinh những gì, nó đã đối tốt với Quân An như thế nào, nó đã luôn khiến Quân An được hạnh phúc, vui vẻ như thế nào chưa?”
Bà Tống nước mắt rưng rưng cầm một quyển sổ bìa da cứng từ trên sofa lên, chậm rãi đưa cho Hứa Lâm: “Đây là nhật ký của Quân An. Sau khi Quân An qua đời, ta vẫn chưa hề đưa cho Phi Phi xem. Vừa rồi ta đã đọc hết một lượt từ đầu đến cuối cuốn nhật ký này.”
Hứa Lâm lặng lẽ đón lấy cuốn nhật ký, run rẩy mở ra, trên trang bìa của cuốn nhật ký là năm chữ thanh mảnh, duyên dáng của Quân An: “Cần có em, Phi Phi.”
“Con cũng biết đấy, Quân An vì không có bố nên không sống vui vẻ. Thằng bé rất hiền lành, chẳng bao giờ nói gì mà đều cất giữ tất cả những khổ đau thật sâu nơi đáy lòng. Nhưng một người làm mẹ như ta làm sao lại không biết được những điều đó chứ? Nhưng ta có cách nào đây? Ta đối với nó tốt thế nào cũng không thể đem đến cho nó một người cha. Ta đối với nó tốt thế nào cũng không thể đem lại một nụ cười vui vẻ thực sự trên khuôn mặt nó. Vì vậy, sau khi ta biết từ hồi Quân An và Phi Phi ở bên nhau, nó đã trở nên vui vẻ, hay cười, con không biết là ta đã vui sướng, cảm kích thế nào đâu!”
Hứa Lâm lặng lẽ đưa khăn giấy cho bà, bà cúi đầu lau nước mắt: “Phi Phi, nó thực sự đã đối xử rất tốt với Quân An. Cái năm Quân An phải phẫu thuật ở chân, trời nóng như vậy mà ngày nào con bé cũng tận tình chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ của nó. Ngay cả một ly nước mà con bé cũng không để Quân An phải xuống giường đi lấy, ngày nào cũng ở bên ký túc xá nam giặt quần áo cho Quân An, buổi tối còn lấy nước lau người cho nó nữa. Con bé vốn là một tiểu thư, làm tất cả những điều này, quả thực kẻ làm mẹ như ta không thể nhìn ra được bất cứ thiếu sót gì. Chỉ có duy nhất một lần ta không bằng lòng với nó chính là năm con bé tốt nghiệp, cứ đòi đi Quý Châu tình nguyện dạy học. Nhưng lúc đó ta không đồng ý để nó đi cũng là vì không nỡ để một con bé chân yếu tay mềm như nó phải đến nơi rừng thiêng nước độc, chịu cảnh khổ sở. Nhưng nó đã sai điều gì ư? Chẳng phải nó cũng đã vì hưởng ứng lời kêu gọi của trường học, vì muốn giúp đỡ những đứa trẻ ở nơi miền núi đó sao? Nếu sau đó không phải Quân An vì đi thăm nó nên đã xảy ra chuyện thì chúng ta ai dám nói là nó đã làm sai cơ chứ? Nhưng chúng ta vẫn trách móc nó bởi vì chúng ta không thể chịu đựng nổi, thế nên chúng ta đều trách nó, chúng ta đều trách nó… Nhưng nó đã sai điều gì cơ chứ? Nó đã tận mắt chứng kiến Quân An ra đi… Lâm Lâm ơi, vừa rồi ta xem cảnh tượng thảm họa sóng thần đáng sợ kia, ta không thể biết được là trong đám người bị nước cuốn đi đó có Phi Phi hay không… Bây giờ ta mới biết rằng, lúc đó con bé đã đau đớn đến mức nào! Nhưng nó không hề nói một lời, thậm chí còn không dám rơi một giọt nước mắt…”
Hứa Lâm cầm khăn giấy trong tay nhưng lại để nước mắt mình tuôn rơi. Đúng, cô cũng đã từng oán trách Phi Phi, thậm chí còn hận Phi Phi. Cô còn nhớ năm đó, khi hai người vừa mới tốt nghiệp thì Phi Phi nhận được một lời đề nghị với mức lương cao từ một công ty của Nhật, khó khăn lắm mới có thể ở bên Quân An, người đã chờ đợi Phi Phi suốt hai năm, nhưng cô lại đột nhiên quyết định hưởng ứng lời kêu gọi của trường học, kiên quyết đi đến vùng núi Quý Châu tình nguyện dạy học một năm. Lúc đó, hầu như mọi người đều không tán thành việc Phi Phi đi, ngay cả Quân An cũng lo lắng cho sức khỏe của cô mà không muốn cô đi. Đồng Phi Phi cứ một mực giữ ý kiến của mình, cô cho rằng sinh viên thời đại này nên báo đáp, cống hiến cho xã hội nhiều hơn, rồi còn nói cái gì mà bầu nhiệt huyết nên cống hiến cho nơi cần cô nhất của Tổ quốc. Tinh thần cao cả, nhiệt huyết đó khiến Quân An cuối cùng cũng không còn cách nào để giữ Phi Phi, anh chỉ biết ân cần chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn thức uống rồi đưa cô đến tận ngôi trường tiểu học mà cô đi tình nguyện dạy, giúp cô tìm một nơi thật tốt để ở rồi cuối cùng cũng phải lưu luyến rời đi. Sau khi quay trở về, ngày nào Quân An cũng gọi cho Phi Phi, luôn lo lắng cô sẽ thấy tủi thân.
Cô biết là Phi Phi đối với Quân An rất tốt, còn Quân An đối với Phi Phi, đã bao giờ có chút gì đó băn khoăn không? Trước khi Phi Phi đi Quý Châu, Quân An đã đưa cho cô ấy vật hộ mệnh của anh! Cô còn nhớ vật hộ mệnh đó là do bà Tống đi cầu cho anh từ khi anh mới sinh ra. Quân An đeo nó từ nhỏ đến lớn, không bao giờ bỏ ra, nhưng vào cái đêm trước khi Phi Phi đi Quý Châu, anh đã trân trọng đeo nó lên cổ Phi Phi.
Hôm đó, cô đã đứng cạnh bên hai người họ. Phi Phi lúc đầu còn định từ chối nhưng Quân An vẫn khăng khăng đeo cho Phi Phi. Cô đã tận tai nghe thấy Quân An nói với Phi Phi: “Em đeo cái này thì anh mới yên tâm, em có bình an, anh mới bình an. Nếu em thực sự có xảy ra chuyện gì thì anh đem theo vật hộ mệnh này còn có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Anh ấy đã nói: “Em có bình an, anh mới bình an.” Phi Phi đã bình an rồi nhưng Quân An lại mất đi tính mạng! Đúng, Phi Phi đã rất đau khổ, rất khó khăn, rất đau đớn. Đã bao năm trôi qua cô vẫn lạnh lùng với Phi Phi, rồi từ sự oán hận, thất vọng chuyển sang đồng cảm, thấu hiểu. Bây giờ cô đã không còn hận Phi Phi nữa, nhưng cô vẫn không thể cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Làm sao cô có thể cảm thấy nhẽ nhõm được chứ? Làm sao mà cô có thể quên được chứ? Người cô yêu gần hai mươi năm, người cô yêu đến mức chỉ luôn mong anh ấy được hạnh phúc, cô đã có thể từ bỏ hy vọng của mình, thà rằng mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình trong đáy lòng để mỉm cười chúc phúc cho anh, nhưng lại chỉ vì cái gọi là lợi ích, chỉ vì cái gọi là nhượng bộ của cô mà mất đi cả tính mạng!
Cô chỉ muốn anh được hạnh phúc, thậm chí cô đã hoàn toàn từ bỏ cả hạnh phúc của bản thân mình, nguyện ước duy nhất chính là hy vọng có thể dõi theo anh từ phía xa, chỉ cần anh vui vẻ là cô đã mãn nguyện lắm rồi, cô đã có thể chấp nhận rồi. Nhưng tại sao ngay cả mong ước này anh cũng không để cô thực hiện? tại sao anh lại yêu Phi Phi đến mức ngay cả mạng sống của mình cũng không cần nữa! Mẹ nuôi nói Phi Phi là người chịu đau đớn nhất. Còn cô thì sao? Sự đau đớn, sự buồn thảm, sự chán ghét, ân hận của cô, còn ai có thể nói ra được đây? Biết tìm ai đây?
Phi Phi, cậu đã thực sự đi tìm Quân An rồi sao? Cuối cùng thì hai người cũng có thể được ở bên nhau rồi sao? Vậy còn tôi thì sao? Có phải tôi chỉ có thể ở lại đây, một mình ở lại đây chờ đợi, lặng lẽ dõi theo. Nhưng tôi sẽ phải đợi đến bao giờ nữa? Kiếp sau ư? Hay là kiếp sau, kiếp sau nữa? Phi Phi, cậu có biết tôi ngưỡng mộ, ghen tị với cậu đến thế nào không? Cậu có biết rằng tôi đã hối hận đến thế nào không, hối hận rằng tại sao lần này lại để cậu đi Nhật! Nếu sớm biết như thế này, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì tôi thà bị sóng cuốn trôi, như thế sẽ có cơ hội được đi gặp Quân An, là chính tôi…
/56
|