Dịch: SaharaÔm một bụng nhiệt tình, ngày thứ ba Nguyễn Ân cùng với Cố Tây Lương bay đến đảo Fiji, bắt đầu tuần trăng mật của hai người.
Lộ trình là do Cố Tây Lương lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Nguyễn Ân có liên lạc với anh ta hay không, nhưng Lục Thành không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Ân. Vừa về tới nhà, Cố Tây Lương đã trông thấy Nguyễn Ân chân trần quỳ gối dưới đất chăm chú nhìn tấm bàn đồ lớn đặt trên bàn, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cô có vẻ như không chú ý tới có người vào nhà, vẫn đang tập trung ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Cố Tây Lương cũng không gọi cô, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên trang giấy dày đặc tên những địa danh du lịch nổi tiếng của các quốc gia, anh đột nhiên lên tiếng, khiến Nguyễn Ân giật nảy mình.
“Không phải chỉ là đi du lịch thôi ư, lần này đi nơi này thì lần sau đi nơi khác là được rồi. Đâu cần phải làm như cả đời chỉ được đi có một lần như thế?”
Nguyễn Ân nhỏ giọng nói: “Anh không hiểu đâu!”.
Cố Tây Lương nghe vậy cùng lười hỏi lại. Đúng vậy, anh không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh tiện tay chỉ xuống một nơi trên bản đồ: “Đi chỗ này đi!”.
Ngón tay anh vừa chỉ đúng vào đảo Fiji nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Tối hôm ấy, Lục Thành gọi điện đặt phòng trước ở câu lạc bộ Wakaya ở quần đảo Fiji, nghe nói nơi này nổi tiếng mỗi hòn đảo một nhà nghỉ. Một hòn đảo nhỏ chừng 2200 mẫu Anh[1], chỉ giới giạn cho khoảng mười một đôi tình nhân ở, có bốn đầu bếp và mười hai bồi bàn, chất lượng phục vụ cao cấp. Mỗi bãi biển nhỏ riêng biệt chỉ dành cho một cặp tình nhân duy nhất, trong phạm vi chiều dài chừng hai dặm[2] sẽ không có người thứ ba được phép vào, chỉ có nhân viên nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn ngon.
Cũng may, lúc gọi điện tới đặt phòng cũng còn lại một suất cuối cùng.
Đây quả nhiên là một nơi nghỉ dưỡng tốt, nhiệt độ trung bình vào khoảng hai mươi hai độ, không cần lo lắng bị phơi nắng đến thảm hại, đồ ăn ở đây ngon miệng, phục vụ rất đúng lúc, phong cảnh lại đẹp và gần như không thấy bóng dáng của bất kỳ một vị khách nào khác. Nguyễn Ân không phải một người thích náo nhiệt, chỉ có điều mỗi ngày nói chuyện với Cố Tây Lương dăm ba câu nên cô có cảm giác dường như chỉ có mình mình thưởng thức phong cảnh nơi đây. Cố Tây Lương không thích nói nhiều, có lẽ là vì cảm thấy hai người cứ ở đây an nhàn không có việc gì thế này thật vô vị thế nên ngày hôm sau liền đổi địa điểm.
Nguyễn Ân và Cố Tây Lương ra tới bãi biền liền chạm mặt một đôi tình nhân người Brisbane[3], vị trí ngồi không xa, có thể nghe thấy bọn tán gẫu vui vẻ. Cô gái nhìn rất gợi cảm, là mẫu “open lady” điển hình, nghiễm nhiên khen Cố Tây Lương trước mặt bạn trai mình: “Oh! You are so charming!”.
Anh thật quyến rũ…
Cố Tây Lương cũng thờ ơ đáp lại một câu cho phải phép: “Same to you!”. Thật không ngờ cô gái kia lại đứng dậy đi về phía hai người, có ý định ôm Cố Tây Lương một cái thắm thiết. Nguyễn Ân dang tay ra ngăn lại, liên tục xua xua, hết chỉ vào Cố Tây Lương, lại chỉ vào người đàn ông Úc đang ngồi đằng kia, nói: “He is my husband and your boyfriend is sitting there. I should say sorry to you, I’m a traditional woman”.
Anh ấy là chồng của tôi, bạn trai cô đang ngồi đằng kia. Tôi rất tiếc phải nói xin lỗi với cô, tôi là một người phụ nữ truyền thống.
Thấy bộ dạng Nguyễn Ân khăng khăng bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về cô, Cố Tây Lương buồn chán muốn đùa cô, liền đứng dậy chủ động ôm cô gái kia. Sau đó, cô gái thét chói tay chạy về phía bạn trai mình nói cái gì đó với vẻ kích động, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi.
Từ sau khi gặp được Cố Tây Lương, Nguyễn Ân đã phát hiện Cố Tây Lương là một người ưa sạch sẽ thái quá, rất ghét tiếp xúc chân tay với người không quen thân. Ở hôn lễ, Hòa Tuyết vô ý lôi tay anh hỏi xem chỗ cô ấy ngồi ở đâu, Cố Tây Lương liền gạt tay ra một cách thô lỗ, rồi mới trả lời. Sau lần đó Hòa Tuyết còn tức giận oán thán với Nguyễn Ân: “Lạnh lùng chết người!”.
Thế nên, Nguyễn Ân mới không ngờ được Cố Tây Lương sẽ làm trò ở trước mặt mình đi ôm người phụ nữ khác, nhất thời cô cảm thấy ấm ức, đang định mở miệng nói gì thì đột nhiên cô bị ai đó ôm lấy từ phía sau rồi xoay một vòng. Nguyễn Ân kinh hãi hét lên, giây tiếp theo rơi vào vòng tay của một người khác. Đầu cô gục vào hõm vai Cố Tây Lương, chóp mũi vấn vít mùi hương bạc hà quen thuộc trên cơ thể của anh, có lẽ là mùi kem cạo râu, hơi giống kem đánh răng nhưng không gắt như vậy, ngược lại rất dễ chịu.
Hóa ra là anh chàng người Úc kia trả thù bạn gái.
Không nên chấp nhặt, đâu phải trẻ con nữa chứ! Nhưng thật sự khoảnh khắc ấy, Cố Tây Lương có kích động nổi giận. Trong đầu anh chợt hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, có Cố Nhậm, có Hà Diệc Thư, có chính anh…
***
Không biết nên gọi là duyên hay là nghiệt, buổi tối lúc ăn cơm, hai đôi lại ngồi bàn kế nhau. Cặp đôi trẻ người Úc kia có vẻ đã giảng hòa rồi, cô gái không ngừng gắp thức ăn cho chàng trai, chàng trai kia dường như cũng biết hành động đường đột của mình là bất lịch sự với Nguyễn Ân, liền đến xin lỗi rất chân thành. Nguyễn Ân trong lòng vốn dĩ vẫn còn khó chịu, nhưng giờ người ta đã xin lỗi rồi, cũng không thể hẹp hòi chấp nhặt được, cho nên cũng cười đáp lại, bưng ly nước trái cây lên cụng ly với họ. Người con trai kia tên là Denny, cô gái tên Grace, hai người họ còn rất thân thiết gọi Nguyễn Ân là Tiểu Ân, bởi vì thoạt nhìn dáng dấp cô thật sự nhỏ. Người phương Đông vốn dĩ không to lớn, Nguyễn Ân cao một mét sáu nhưng chỉ nặng có bốn mươi cân, lại đứng cạnh Cố Tây Lương cao ráo, trông cô càng thêm nhỏ bé. Cả bữa cơm, ba người ăn uống vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại, ngoại trừ Cố Tây Lương là không nói một câu.
Về phòng, Nguyễn Ân suýt nữa bị sự lạnh lùng của Cố Tây Lương làm tổn thương. Cô muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lại sợ anh cho rằng mình can thiệp vào đời tư của anh, chẳng biết làm sao cho phải. Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, di động của Nguyễn Ân chợt đổ chuông. Giọng nữ trong veo cất lên những ca từ bằng tiếng Quảng: “Nếu anh và em có thể ở bên nhau đến cuối cùng, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi…”.
Là Denny gọi điện tới, hỏi hai người có muốn cùng đi tản bộ ngoài bãi biển không. Nguyễn Ân một tay bịt ống nghe, quay sang hỏi ý Cố Tây Lương, không ngờ lại nhận được đáp án: “Em muốn đi thì cứ đi”.
“Còn anh?”
“Nghỉ ngơi.”
Nguyễn Ân cũng chỉ vì cho rằng anh thật sự mệt mỏi nên không muốn ở lại trong phòng quấy rầy anh, liền chấp nhận lời mời của Denny. Gió đêm khá lớn, cô khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, quàng một chiếc khăn mỏng, dùng trâm cài tóc tùy ý quấn tóc gọn lên thành một búi. Nhưng đúng lúc đang mở cửa đi ra ngoài, cô lại bị kéo trở về, hôn tới tấp…
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ… ghen ư?
[1] Mẫu Anh: đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu bằng 4.046,86 mét vuông
[2] Dặm Anh: 1 dặm bằng 1,6093 km
[3] Thành phố thủ phủ của bang Queensland, Úc.
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ… ghen ư?
Nguyễn Ân càng nghĩ càng cho rằng anh đã ăn giấm chua, càng nghĩ càng vui, cuối cùng không kiềm chế được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Cố Tây Lương chống nửa người dậy: “Cười gì thế?”.
Nguyễn Ân không trả lời, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể giấu giếm được nụ cười.
Cố Tây Lương không phủ nhận, ghen tuông bất thình lình này là để nhằm vào một ai đó. Anh làm sao có thể chịu để cô và người đàn ông khác có qua lại? Nhiều lúc bản thân anh cũng rất rõ ràng, người trước mắt không phải cô ấy, nhưng anh vẫn không chấp nhận được. Mạc Bắc nói đúng, anh là một kẻ ngoan cố, một khi đã nhận định cái gì thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Nhưng giờ khắc này, Cố Tây Lương phát hiện, cô và ai đó, thật ra không hề giống nhau. Ví dụ như, dáng người, Diệc Thư ít nhất cũng phải cao hơn cô nửa cái đầu… Ví dụ như nụ cười, Diệc Thư luôn rất lạnh lùng, trước giờ chưa từng cười khúc khích như vậy…
Xem đi, cô đã đoán được sẽ như vậy mà! Sau khi thân mật, Cố Tây Lương vẫn như cũ, một mình yên giấc. Nguyễn Ân không ngủ được, lại nằm nghĩ về vẻ mặt lúc ghen tuông của Cố Tây Lương, cảm thấy rất đáng yêu! Thực ra thì không hề đáng yêu chút nào, nếu như người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cảm thấy sắp có bão tố ập đến. Thế nhưng trong mắt Nguyễn Ân, đó lại là vẻ mặt đáng yêu nhất trên thế giới này.
Anh như vậy chính là rất quan tâm tới cô phải không? Nhất định rồi…
Nghĩ tới đây, Nguyễn Ân lại nổi lên dũng khí, lén lút dựa sát vào người Cố Tây Lương. Một chút, lại một chút, mãi tới khi đã kề sát vào lưng anh, cô mới cảm nhận được làn da lạnh băng của anh. Đúng lúc ấy, Cố Tây Lương trở mình, tay quàng sang người cô, Nguyễn Ân đột ngột cảm thấy như có dòng điện chạy qua người mình. Dường như sợ anh thu tay lại, cô vội dựa sát vào ngực anh. Hai người cứ thế duy trì tư thế ngủ này cho tới sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao…
Hôm nay, Cố Tây Lương tỉnh lại trước, cảm giác trong lòng có cái gì, vừa cúi đầu xuống liền trông thấy Nguyễn Ân đang ngủ say, hai chân co tròn giống như con mèo ngoan ngoãn. Vốn định gạt tay cô ra nhưng lại không nỡ đánh thức cô. Hơn nữa, anh còn kinh ngạc phát hiện, lúc ngủ dậy có người nằm bên, cảm giác không tệ chút nào…
Kỳ nghỉ đã lên kế hoạch bảy ngày, hai người còn tới Đảo Rùa – một hòn đảo tư nhân rộng năm trăm mẫu Anh. Trên đảo có nhiều biệt thự của những người giàu có đến từ nhiều nước khác nhau. Nguyễn Ân thích thú lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh, quan trọng là cô muốn chụp chung với ai đó. Cố Tây Lương lại không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh cưới anh cũng chẳng có hứng thú, Nguyễn Ân không muốn miễn cưỡng anh. Cố Tây Lương cảm nhận được sự thất vọng của cô, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ có một lần, giúp cô hài lòng một chút, thế nên đến mỗi một nơi hai người đều chụp lại một tấm làm kỉ niệm.
Tuy nhiên, trong các bức ảnh, Cố Tây Lương hầu như toàn nghiêm mặt, ngoại trừ hai bức…
Một bức là Nguyễn Ân liều mạng bắt anh phải cười, nhưng nụ cười đó cũng chỉ là khóe môi anh cứng nhắc nhếch lên. Bức thứ hai mới là một nụ cười tươi tự nhiên, lúc ấy Nguyễn Ân cầm máy ảnh đưa cho một người qua đường nhờ chụp hộ, sau đó thích thú chạy về phía anh, không ngờ chân trái đá vào chân phải, đổ người về phía trước. Cố Tây Lương đỡ cô đứng dậy, còn mắng cô: “Ngốc!”. Vốn dĩ nhìn vậy rất buồn cười, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nguyễn Ân chưa từng thấy mất mặt như thế bao giờ, lại còn là trước mặt anh, giận quá hóa giận, cô đấm vào người anh. Người qua đường kia rất biết chụp ảnh, vậy nên cảnh tượng ấy vĩnh viễn được lưu giữ lại vào tấm hình. Về sau đi rửa ảnh, Nguyễn Ân đem phóng to bức ảnh ấy, bỏ vào một cái khung lớn, treo trên tường đầu giường thay cho bức ảnh cưới.
Vài ngày ngắn ngủi, Hàn Tái Vân – chủ tịch của Hàn Thông lâm bệnh qua đời, giang sơn đổi chủ, công ty do con trưởng là Hàn Duệ tiếp nhận.
Vừa bay về Đài Bắc, Cố Tây Lương liền nhận được điện thoại của Lục Thành, thông báo rằng hợp đồng ký với Hàn Thông đã bị hoãn lại. Cố Tây Lương và Nguyễn Ân về tới nhà, anh chỉ kịp tắm rửa, thay quần áo rồi lại phải ra khỏi nhà. Nguyễn Ân đang ở phòng ngủ thu dọn hành lý, nghe tiếng đóng cửa, vội vã chạy xuống tầng dưới thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu. Cô mím môi, thì thầm một câu: “Tối về ăn cơm không?”.
Thời gian hẹn gặp tổng giám đốc của Hàn Thông đã định nhưng Cố Tây Lương đến muộn, không thể phủ nhận là anh cố ý kéo dài thời gian họp ban Giám đốc. Dự án hợp tác với Hàn Thông vốn đã bàn bạc ổn thỏa nhưng nói dừng là dừng, anh nghĩ đối tác làm vậy thật không có uy tín. Ăn miếng trả miếng là nguyên tắc của Cố Tây Lương. Nếu thật sự cần thiết, anh sẽ tìm một công ty khác hợp tác, mặc dù hợp tác với Hàn Thông thỉ quả đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Đến nhà hàng, Lục Thành ngồi lại trong xe chờ, còn Cố Tây Lương đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng ăn đã đặt sẵn, nhưng tới nơi lại thấy đối phương là một cô gái. Cố Tây Lương cũng biết cô ta, đó là con gái út Hàn Mẫn của Hàn Tái Vân. Anh không bước vào cửa mà quay lưng bỏ đi. Cô gái kia phát hiện ra, vội đuổi theo anh.
Hàn Mẫn không hè che giấu cảm tình của mình đối với Cố Tây Lương, thậm chí còn nói thẳng nếu như anh chấp nhận hẹn hò với cô ta thì sẽ lập tức ký hợp đồng với Cố Thị. Cố Tây Lương nghe vậy liền bật cười: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục đàm phán nữa”, rồi đi ra ngoài.
Hàn Mẫn không ngờ lại bị từ chối triệt để như vậy, cô ta biết Cố Tây Lương là đàn ông có vợ, cũng nghĩ tới kết quả này nhưng không ngờ anh lại nói một câu rồi phất áo bỏ đi. Cô ta tức giận, bình thường cũng quen tỏ ra bất cẩn, thấy Cố Tây Lương bỏ đi, cô ta xách túi đuổi theo ra tận ngoài nhà hàng, đột ngột tóm trụ cánh tay anh.
“Không lo lắng lấy một chút sao?”
Cố Tây Lương gạt tay cô ta xuống: “Cô Hàn, hãy tự trọng!”.
Lúc này trong nhà hàng trùng hợp có mấy phóng viên, bắt gặp Hàn Mẫn níu tay Cố Tây Lương, liền chụp ảnh. Hàn Mẫn không thèm bận tâm, vẫn khăng khăng làm theo ý mình nhưng lại bị kéo lại. Một chiếc Lotus dừng trước cửa nhà hàng, Hàn Mẫn vừa thấy người liền tiến đến kéo tay người đàn ông kia, đối phương cũng tươi cười với cô ta.
“Bác gọi điện nói với anh em chưa về nhà, gọi điện em không nghe máy, hôm nay lại tốt bụng hẹn hò sao?”
Hàn Mẫn đỏ mặt bám lấy tay Hàn Duệ mà đung đưa, hờn dỗi gọi: “Anh!”. Cố Tây Lương không muốn đứng lại ở đây lâu, gật đầu chào Hàn Duệ rồi đi về phía Lục Thành, nhưng không ngờ lại bị gọi giật lại.
“Giám đốc Cố, thật không phải, cô em ngang bướng này của tôi muốn tôi để cho hai người cơ hội ngồi nói chuyện riêng, anh có thể bớt chút thời gian nữa được không?”
Sau đó Hàn Duệ vỗ vỗ tay Hàn Mẫn: “Em về nhà trước đi!”. Hàn Mẫn bĩu môi không chịu nghe, nhưng thấy anh trai liếc mình, đành phải thỏa hiệp. Trước khi đi, cô ta còn quay lại hét lên với Cố Tây Lương: “Em sẽ không từ bỏ đâu!”.
Cố Tây Lương nhướn mày, quay vào nhà hàng lần nữa.
Lộ trình là do Cố Tây Lương lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Nguyễn Ân có liên lạc với anh ta hay không, nhưng Lục Thành không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Ân. Vừa về tới nhà, Cố Tây Lương đã trông thấy Nguyễn Ân chân trần quỳ gối dưới đất chăm chú nhìn tấm bàn đồ lớn đặt trên bàn, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cô có vẻ như không chú ý tới có người vào nhà, vẫn đang tập trung ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Cố Tây Lương cũng không gọi cô, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên trang giấy dày đặc tên những địa danh du lịch nổi tiếng của các quốc gia, anh đột nhiên lên tiếng, khiến Nguyễn Ân giật nảy mình.
“Không phải chỉ là đi du lịch thôi ư, lần này đi nơi này thì lần sau đi nơi khác là được rồi. Đâu cần phải làm như cả đời chỉ được đi có một lần như thế?”
Nguyễn Ân nhỏ giọng nói: “Anh không hiểu đâu!”.
Cố Tây Lương nghe vậy cùng lười hỏi lại. Đúng vậy, anh không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh tiện tay chỉ xuống một nơi trên bản đồ: “Đi chỗ này đi!”.
Ngón tay anh vừa chỉ đúng vào đảo Fiji nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Tối hôm ấy, Lục Thành gọi điện đặt phòng trước ở câu lạc bộ Wakaya ở quần đảo Fiji, nghe nói nơi này nổi tiếng mỗi hòn đảo một nhà nghỉ. Một hòn đảo nhỏ chừng 2200 mẫu Anh[1], chỉ giới giạn cho khoảng mười một đôi tình nhân ở, có bốn đầu bếp và mười hai bồi bàn, chất lượng phục vụ cao cấp. Mỗi bãi biển nhỏ riêng biệt chỉ dành cho một cặp tình nhân duy nhất, trong phạm vi chiều dài chừng hai dặm[2] sẽ không có người thứ ba được phép vào, chỉ có nhân viên nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn ngon.
Cũng may, lúc gọi điện tới đặt phòng cũng còn lại một suất cuối cùng.
Đây quả nhiên là một nơi nghỉ dưỡng tốt, nhiệt độ trung bình vào khoảng hai mươi hai độ, không cần lo lắng bị phơi nắng đến thảm hại, đồ ăn ở đây ngon miệng, phục vụ rất đúng lúc, phong cảnh lại đẹp và gần như không thấy bóng dáng của bất kỳ một vị khách nào khác. Nguyễn Ân không phải một người thích náo nhiệt, chỉ có điều mỗi ngày nói chuyện với Cố Tây Lương dăm ba câu nên cô có cảm giác dường như chỉ có mình mình thưởng thức phong cảnh nơi đây. Cố Tây Lương không thích nói nhiều, có lẽ là vì cảm thấy hai người cứ ở đây an nhàn không có việc gì thế này thật vô vị thế nên ngày hôm sau liền đổi địa điểm.
Nguyễn Ân và Cố Tây Lương ra tới bãi biền liền chạm mặt một đôi tình nhân người Brisbane[3], vị trí ngồi không xa, có thể nghe thấy bọn tán gẫu vui vẻ. Cô gái nhìn rất gợi cảm, là mẫu “open lady” điển hình, nghiễm nhiên khen Cố Tây Lương trước mặt bạn trai mình: “Oh! You are so charming!”.
Anh thật quyến rũ…
Cố Tây Lương cũng thờ ơ đáp lại một câu cho phải phép: “Same to you!”. Thật không ngờ cô gái kia lại đứng dậy đi về phía hai người, có ý định ôm Cố Tây Lương một cái thắm thiết. Nguyễn Ân dang tay ra ngăn lại, liên tục xua xua, hết chỉ vào Cố Tây Lương, lại chỉ vào người đàn ông Úc đang ngồi đằng kia, nói: “He is my husband and your boyfriend is sitting there. I should say sorry to you, I’m a traditional woman”.
Anh ấy là chồng của tôi, bạn trai cô đang ngồi đằng kia. Tôi rất tiếc phải nói xin lỗi với cô, tôi là một người phụ nữ truyền thống.
Thấy bộ dạng Nguyễn Ân khăng khăng bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về cô, Cố Tây Lương buồn chán muốn đùa cô, liền đứng dậy chủ động ôm cô gái kia. Sau đó, cô gái thét chói tay chạy về phía bạn trai mình nói cái gì đó với vẻ kích động, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi.
Từ sau khi gặp được Cố Tây Lương, Nguyễn Ân đã phát hiện Cố Tây Lương là một người ưa sạch sẽ thái quá, rất ghét tiếp xúc chân tay với người không quen thân. Ở hôn lễ, Hòa Tuyết vô ý lôi tay anh hỏi xem chỗ cô ấy ngồi ở đâu, Cố Tây Lương liền gạt tay ra một cách thô lỗ, rồi mới trả lời. Sau lần đó Hòa Tuyết còn tức giận oán thán với Nguyễn Ân: “Lạnh lùng chết người!”.
Thế nên, Nguyễn Ân mới không ngờ được Cố Tây Lương sẽ làm trò ở trước mặt mình đi ôm người phụ nữ khác, nhất thời cô cảm thấy ấm ức, đang định mở miệng nói gì thì đột nhiên cô bị ai đó ôm lấy từ phía sau rồi xoay một vòng. Nguyễn Ân kinh hãi hét lên, giây tiếp theo rơi vào vòng tay của một người khác. Đầu cô gục vào hõm vai Cố Tây Lương, chóp mũi vấn vít mùi hương bạc hà quen thuộc trên cơ thể của anh, có lẽ là mùi kem cạo râu, hơi giống kem đánh răng nhưng không gắt như vậy, ngược lại rất dễ chịu.
Hóa ra là anh chàng người Úc kia trả thù bạn gái.
Không nên chấp nhặt, đâu phải trẻ con nữa chứ! Nhưng thật sự khoảnh khắc ấy, Cố Tây Lương có kích động nổi giận. Trong đầu anh chợt hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, có Cố Nhậm, có Hà Diệc Thư, có chính anh…
***
Không biết nên gọi là duyên hay là nghiệt, buổi tối lúc ăn cơm, hai đôi lại ngồi bàn kế nhau. Cặp đôi trẻ người Úc kia có vẻ đã giảng hòa rồi, cô gái không ngừng gắp thức ăn cho chàng trai, chàng trai kia dường như cũng biết hành động đường đột của mình là bất lịch sự với Nguyễn Ân, liền đến xin lỗi rất chân thành. Nguyễn Ân trong lòng vốn dĩ vẫn còn khó chịu, nhưng giờ người ta đã xin lỗi rồi, cũng không thể hẹp hòi chấp nhặt được, cho nên cũng cười đáp lại, bưng ly nước trái cây lên cụng ly với họ. Người con trai kia tên là Denny, cô gái tên Grace, hai người họ còn rất thân thiết gọi Nguyễn Ân là Tiểu Ân, bởi vì thoạt nhìn dáng dấp cô thật sự nhỏ. Người phương Đông vốn dĩ không to lớn, Nguyễn Ân cao một mét sáu nhưng chỉ nặng có bốn mươi cân, lại đứng cạnh Cố Tây Lương cao ráo, trông cô càng thêm nhỏ bé. Cả bữa cơm, ba người ăn uống vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại, ngoại trừ Cố Tây Lương là không nói một câu.
Về phòng, Nguyễn Ân suýt nữa bị sự lạnh lùng của Cố Tây Lương làm tổn thương. Cô muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lại sợ anh cho rằng mình can thiệp vào đời tư của anh, chẳng biết làm sao cho phải. Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, di động của Nguyễn Ân chợt đổ chuông. Giọng nữ trong veo cất lên những ca từ bằng tiếng Quảng: “Nếu anh và em có thể ở bên nhau đến cuối cùng, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi…”.
Là Denny gọi điện tới, hỏi hai người có muốn cùng đi tản bộ ngoài bãi biển không. Nguyễn Ân một tay bịt ống nghe, quay sang hỏi ý Cố Tây Lương, không ngờ lại nhận được đáp án: “Em muốn đi thì cứ đi”.
“Còn anh?”
“Nghỉ ngơi.”
Nguyễn Ân cũng chỉ vì cho rằng anh thật sự mệt mỏi nên không muốn ở lại trong phòng quấy rầy anh, liền chấp nhận lời mời của Denny. Gió đêm khá lớn, cô khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, quàng một chiếc khăn mỏng, dùng trâm cài tóc tùy ý quấn tóc gọn lên thành một búi. Nhưng đúng lúc đang mở cửa đi ra ngoài, cô lại bị kéo trở về, hôn tới tấp…
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ… ghen ư?
[1] Mẫu Anh: đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu bằng 4.046,86 mét vuông
[2] Dặm Anh: 1 dặm bằng 1,6093 km
[3] Thành phố thủ phủ của bang Queensland, Úc.
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ… ghen ư?
Nguyễn Ân càng nghĩ càng cho rằng anh đã ăn giấm chua, càng nghĩ càng vui, cuối cùng không kiềm chế được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Cố Tây Lương chống nửa người dậy: “Cười gì thế?”.
Nguyễn Ân không trả lời, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể giấu giếm được nụ cười.
Cố Tây Lương không phủ nhận, ghen tuông bất thình lình này là để nhằm vào một ai đó. Anh làm sao có thể chịu để cô và người đàn ông khác có qua lại? Nhiều lúc bản thân anh cũng rất rõ ràng, người trước mắt không phải cô ấy, nhưng anh vẫn không chấp nhận được. Mạc Bắc nói đúng, anh là một kẻ ngoan cố, một khi đã nhận định cái gì thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Nhưng giờ khắc này, Cố Tây Lương phát hiện, cô và ai đó, thật ra không hề giống nhau. Ví dụ như, dáng người, Diệc Thư ít nhất cũng phải cao hơn cô nửa cái đầu… Ví dụ như nụ cười, Diệc Thư luôn rất lạnh lùng, trước giờ chưa từng cười khúc khích như vậy…
Xem đi, cô đã đoán được sẽ như vậy mà! Sau khi thân mật, Cố Tây Lương vẫn như cũ, một mình yên giấc. Nguyễn Ân không ngủ được, lại nằm nghĩ về vẻ mặt lúc ghen tuông của Cố Tây Lương, cảm thấy rất đáng yêu! Thực ra thì không hề đáng yêu chút nào, nếu như người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cảm thấy sắp có bão tố ập đến. Thế nhưng trong mắt Nguyễn Ân, đó lại là vẻ mặt đáng yêu nhất trên thế giới này.
Anh như vậy chính là rất quan tâm tới cô phải không? Nhất định rồi…
Nghĩ tới đây, Nguyễn Ân lại nổi lên dũng khí, lén lút dựa sát vào người Cố Tây Lương. Một chút, lại một chút, mãi tới khi đã kề sát vào lưng anh, cô mới cảm nhận được làn da lạnh băng của anh. Đúng lúc ấy, Cố Tây Lương trở mình, tay quàng sang người cô, Nguyễn Ân đột ngột cảm thấy như có dòng điện chạy qua người mình. Dường như sợ anh thu tay lại, cô vội dựa sát vào ngực anh. Hai người cứ thế duy trì tư thế ngủ này cho tới sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao…
Hôm nay, Cố Tây Lương tỉnh lại trước, cảm giác trong lòng có cái gì, vừa cúi đầu xuống liền trông thấy Nguyễn Ân đang ngủ say, hai chân co tròn giống như con mèo ngoan ngoãn. Vốn định gạt tay cô ra nhưng lại không nỡ đánh thức cô. Hơn nữa, anh còn kinh ngạc phát hiện, lúc ngủ dậy có người nằm bên, cảm giác không tệ chút nào…
Kỳ nghỉ đã lên kế hoạch bảy ngày, hai người còn tới Đảo Rùa – một hòn đảo tư nhân rộng năm trăm mẫu Anh. Trên đảo có nhiều biệt thự của những người giàu có đến từ nhiều nước khác nhau. Nguyễn Ân thích thú lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh, quan trọng là cô muốn chụp chung với ai đó. Cố Tây Lương lại không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh cưới anh cũng chẳng có hứng thú, Nguyễn Ân không muốn miễn cưỡng anh. Cố Tây Lương cảm nhận được sự thất vọng của cô, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ có một lần, giúp cô hài lòng một chút, thế nên đến mỗi một nơi hai người đều chụp lại một tấm làm kỉ niệm.
Tuy nhiên, trong các bức ảnh, Cố Tây Lương hầu như toàn nghiêm mặt, ngoại trừ hai bức…
Một bức là Nguyễn Ân liều mạng bắt anh phải cười, nhưng nụ cười đó cũng chỉ là khóe môi anh cứng nhắc nhếch lên. Bức thứ hai mới là một nụ cười tươi tự nhiên, lúc ấy Nguyễn Ân cầm máy ảnh đưa cho một người qua đường nhờ chụp hộ, sau đó thích thú chạy về phía anh, không ngờ chân trái đá vào chân phải, đổ người về phía trước. Cố Tây Lương đỡ cô đứng dậy, còn mắng cô: “Ngốc!”. Vốn dĩ nhìn vậy rất buồn cười, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nguyễn Ân chưa từng thấy mất mặt như thế bao giờ, lại còn là trước mặt anh, giận quá hóa giận, cô đấm vào người anh. Người qua đường kia rất biết chụp ảnh, vậy nên cảnh tượng ấy vĩnh viễn được lưu giữ lại vào tấm hình. Về sau đi rửa ảnh, Nguyễn Ân đem phóng to bức ảnh ấy, bỏ vào một cái khung lớn, treo trên tường đầu giường thay cho bức ảnh cưới.
Vài ngày ngắn ngủi, Hàn Tái Vân – chủ tịch của Hàn Thông lâm bệnh qua đời, giang sơn đổi chủ, công ty do con trưởng là Hàn Duệ tiếp nhận.
Vừa bay về Đài Bắc, Cố Tây Lương liền nhận được điện thoại của Lục Thành, thông báo rằng hợp đồng ký với Hàn Thông đã bị hoãn lại. Cố Tây Lương và Nguyễn Ân về tới nhà, anh chỉ kịp tắm rửa, thay quần áo rồi lại phải ra khỏi nhà. Nguyễn Ân đang ở phòng ngủ thu dọn hành lý, nghe tiếng đóng cửa, vội vã chạy xuống tầng dưới thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu. Cô mím môi, thì thầm một câu: “Tối về ăn cơm không?”.
Thời gian hẹn gặp tổng giám đốc của Hàn Thông đã định nhưng Cố Tây Lương đến muộn, không thể phủ nhận là anh cố ý kéo dài thời gian họp ban Giám đốc. Dự án hợp tác với Hàn Thông vốn đã bàn bạc ổn thỏa nhưng nói dừng là dừng, anh nghĩ đối tác làm vậy thật không có uy tín. Ăn miếng trả miếng là nguyên tắc của Cố Tây Lương. Nếu thật sự cần thiết, anh sẽ tìm một công ty khác hợp tác, mặc dù hợp tác với Hàn Thông thỉ quả đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Đến nhà hàng, Lục Thành ngồi lại trong xe chờ, còn Cố Tây Lương đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng ăn đã đặt sẵn, nhưng tới nơi lại thấy đối phương là một cô gái. Cố Tây Lương cũng biết cô ta, đó là con gái út Hàn Mẫn của Hàn Tái Vân. Anh không bước vào cửa mà quay lưng bỏ đi. Cô gái kia phát hiện ra, vội đuổi theo anh.
Hàn Mẫn không hè che giấu cảm tình của mình đối với Cố Tây Lương, thậm chí còn nói thẳng nếu như anh chấp nhận hẹn hò với cô ta thì sẽ lập tức ký hợp đồng với Cố Thị. Cố Tây Lương nghe vậy liền bật cười: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục đàm phán nữa”, rồi đi ra ngoài.
Hàn Mẫn không ngờ lại bị từ chối triệt để như vậy, cô ta biết Cố Tây Lương là đàn ông có vợ, cũng nghĩ tới kết quả này nhưng không ngờ anh lại nói một câu rồi phất áo bỏ đi. Cô ta tức giận, bình thường cũng quen tỏ ra bất cẩn, thấy Cố Tây Lương bỏ đi, cô ta xách túi đuổi theo ra tận ngoài nhà hàng, đột ngột tóm trụ cánh tay anh.
“Không lo lắng lấy một chút sao?”
Cố Tây Lương gạt tay cô ta xuống: “Cô Hàn, hãy tự trọng!”.
Lúc này trong nhà hàng trùng hợp có mấy phóng viên, bắt gặp Hàn Mẫn níu tay Cố Tây Lương, liền chụp ảnh. Hàn Mẫn không thèm bận tâm, vẫn khăng khăng làm theo ý mình nhưng lại bị kéo lại. Một chiếc Lotus dừng trước cửa nhà hàng, Hàn Mẫn vừa thấy người liền tiến đến kéo tay người đàn ông kia, đối phương cũng tươi cười với cô ta.
“Bác gọi điện nói với anh em chưa về nhà, gọi điện em không nghe máy, hôm nay lại tốt bụng hẹn hò sao?”
Hàn Mẫn đỏ mặt bám lấy tay Hàn Duệ mà đung đưa, hờn dỗi gọi: “Anh!”. Cố Tây Lương không muốn đứng lại ở đây lâu, gật đầu chào Hàn Duệ rồi đi về phía Lục Thành, nhưng không ngờ lại bị gọi giật lại.
“Giám đốc Cố, thật không phải, cô em ngang bướng này của tôi muốn tôi để cho hai người cơ hội ngồi nói chuyện riêng, anh có thể bớt chút thời gian nữa được không?”
Sau đó Hàn Duệ vỗ vỗ tay Hàn Mẫn: “Em về nhà trước đi!”. Hàn Mẫn bĩu môi không chịu nghe, nhưng thấy anh trai liếc mình, đành phải thỏa hiệp. Trước khi đi, cô ta còn quay lại hét lên với Cố Tây Lương: “Em sẽ không từ bỏ đâu!”.
Cố Tây Lương nhướn mày, quay vào nhà hàng lần nữa.
/4
|