Nguyễn Ân thỉnh thoảng lại nghĩ, có phải mỗi người đều có lúc như vậy, vô tình nhấp môi một loại rượu lạ để rồi nghiện? Có thể là vì mùi vị ngon, có thể là vì câu slogan kinh điển, nhưng cũng có thể chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là thích thôi! Tình cảm của cô đối với Cố Tây Lương cũng vậy! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã mù quáng trao tình cảm cho anh, đã vội vàng nhận định anh chính là mục tiêu trong sinh mệnh của mình, cô tin tưởng tuyệt đối điều đó.
Nguyễn Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm mịn màng trong gương, cảm thấy bội phần khó chịu. Xưa nay cô vốn quen để mặt mộc ra đường, hiện tại bị nhân viên hóa trang tô son trát phấn, làn da trắng tinh như tờ giấy, hàng lông mày tự nhiên cũng bị cắt xén thành hình lá liễu, trên trán là chiếc vương miệng được ghép bởi chín viên ngọc trai tròn nhỏ đồng bộ với sợi dây truyền trên cổ. Nguyễn Ân cúi đầu nhìn chiếc váy cưới hơi rộng, cô nhíu mày. Bỗng giọng nói của Lục Thành đột ngột vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cô Nguyễn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu chủ hỏi cô đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Nguyễn Ân quay đầu lại, mím môi, một lúc lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Có thể đi được rồi!”. Không hiểu sao cô chợt thấy trong ánh mắt của Lục Thành hiện lên sự thương hại, ảo giác ư?
Hôn lễ ngoài trời được tổ chức vô cùng long trọng. Hai bên tấm thảm đỏ là hàng hoa diên vĩ Đức màu tím xanh. Nguyễn Ân đã từng đọc được trên mạng, loài hoa này là hiện thân của sự thiêng liêng. Cô nhìn Cố Tây Lương trong bộ tây trang màu trắng đứng ngay dưới đài trao tay, trước mặt khách quý, anh vươn tay về phía cô. Trong lòng Nguyễn Ân tràn đầy hạnh phúc, bao nhiêu bất an và thấp thỏm thoáng chốc tiêu tan.
Anh ấy anh tuấn quá! Cô thầm than. Vốn định dùng từ “đẹp trai” để miêu tả nhưng lại chợt thấy không chuẩn xác. Ánh mắt anh lưu động, mặt mày như hoa, mấy từ này có phần khoa trương. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn dùng từ “anh tuấn” để định nghĩa. Dường như tất cả quần áo đều là dựa theo cơ thể anh mà may thành, tất cả mọi vật đều là vì anh mà tồn tại. Tin tức ngày mai có lẽ sẽ mang dòng tít “chim sẻ hóa phượng hoàng”…
Tuy nhiên, chuyện gì cũng có liên quan với nhau, Nguyễn Ân nghĩ, cách nhìn của người ngoài làm sao có thể khiến cô từ bỏ cơ hội được chung thân với anh. Dẫu rằng mãi sau này cô mới hiểu được, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà bản thân mình tự hão huyền mơ tưởng tới mà thôi.
Cô nhớ rõ khi cô và Cố Tây Lương gặp nhau, mới là ba tháng trước thôi.
Cô bạn Hòa Tuyết sinh nhật hai mốt tuổi cũng vừa lúc hai người tốt nghiệp đại học. Bố Hòa yêu thương con gái nhất định bắt Hòa Tuyết phải về nhà tổ chức tiệc sinh nhật đầy đủ cả gia đình, sau đó còn tặng chi phiếu để cô mời bạn bè đi chơi. Hòa Tuyết tính tình sôi nổi, cuộc sống an nhàn từ nhỏ đã nuôi dưỡng cô trở thành một cô tiểu thư đúng nghĩa, thế nên bạn bè của cô không nhiều, người theo đuổi chỉ có một. Có lẽ do lớn lên trong cô nhi viện nên Nguyễn Ân luôn đối xử với mọi người hòa nhã và nhường nhịn, vừa khéo bù trừ tính cách với Hòa Tuyết, hai người sống chung khá vui vẻ. Nguyễn Ân bị Hòa Tuyết lôi đi quán bar, chính xác mà nói là một câu lạc bộ tư nhân tên là Bách Liên, ở đây không có khiêu vũ ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, nhưng không gian lại toát lên vẻ xa xỉ rõ ràng.
Nguyễn Ân cẩn thận kéo tay Hòa Tuyết, sợ mình lạc trong cái nơi như mê cung này. Cô tìm một vị trí khuất ngồi xuống. Bồi bàn được đào tạo chuyên nghiệp đi tới, thân thiện hỏi hai cô muốn uống gì. Nguyễn Ân gọi hai tách hồng trà (1), nhưng Hòa Tuyết lại không vừa ý: “Đừng! Khó khăn lắm mới được xa xỉ một lần, xin cậu đừng làm phụ lòng bộ trang phục xinh đẹp hôm nay của tớ!”.
(1) “Hồng trà” hay “trà đen truyền thống” có nguồn gốc từ Trung Hoa, tuy gọi là hồng trà, nhưng trà có màu đen. Các quốc gia có hồng trà bao gồm: Trung Quốc (红茶 – hongcha), Việt Nam (hồng trà, trà đen), Nhật Bản (こうちゃ- koucha), Hàn Quốc: 홍차 (hongcha).
Hòa Tuyết cởi áo khoác ngoài, Nguyễn Ân mới chú ý tới chiếc váy liền thân ngắn ngủn của cô nàng, đằng sau lưng còn hở một khoảng rộng để lộ ra sống lưng gồ ghề quyến rũ hoàn toàn không hợp với tuổi.
Nguyễn Ân trừng mắt, bờ môi mấp máy.
Hòa Tuyết có vẻ rất thích thú biểu tình của cô lúc này, không nói gì thêm, tự mình quay sang yêu cầu bồi bàn đổi hồng trà thành rainbow nồng độ thấp, sau đó cô nói với Nguyễn Ân mình đi toilet một lúc. Nguyễn Ân bối rối đang định đi theo thì bị Hòa Tuyết cự tuyệt.
“Tớ cũng không biết WC ở đâu, còn phải đi tìm đã, cậu cứ ngồi ở đây, kéo cậu đi đông đi tây tớ cũng sợ lắm!”
Cảm thấy Hòa Tuyết nói có lý, Nguyễn Ân liền lần nữa ngồi xuống, quan sát chung quanh. Đúng là không thuộc về cùng một thế giới, vừa ngồi vào bàn mọt cái thôi mà giá tiền đã hù dọa Nguyễn Ân đến sợ phát khiếp, ngay cả một người bình thường vung tay quá trán như Hòa Tuyết cũng phải chép miệng. Dùng lời của cô ấy mà nói thì cái này chính là hai cực xã hội phân hóa nghiêm trọng, kẻ giàu thì giàu đến mức muốn lên trời hái đào tiên với uống sữa ngọc cũng được, kẻ bần hàn thì bần đến mức phải dẫm lên cả tự tôn của mình chỉ vì ba bữa cơm mỗi ngày.
Vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nguyễn Ân đột nhiên bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Hòa Tuyết đang bị một tên đàn ông say khướt dồn vào góc tường ngoài hành lang quầy bar. Hòa đại tiểu thư làm sao có thể chịu nổi sự đãi ngộ đặc biệt ấy? Nhận ra giãy giụa vô tác dụng, Hòa Tuyết liền nhấc chân tháo chiếc giày cao gót ra nện vào đầu tên say rượu. Đánh xong xuôi, khi mấy người đàn ông khác lao tới, cô ấy mới biết mình gây ra đại họa.
Tên say rượu kia tỉnh táo lại một chút, ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh ta lập tức vơ lấy chai rượu trên quầy bar ném về phía Hòa Tuyết. Nguyễn Ân lao tới theo phản xạ. Chai rượu vang lên một thanh âm đáp trả, Nguyễn Ân chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng dính dáp hòa lẫn rượu chảy từ trên đỉnh đầu mình xuống, cô còn đang định hỏi Hòa Tuyết có sao không nhưng vừa há miệng thì thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống. Chung quanh kinh hãi hét lên một tiếng rồi lại lập tức khôi phục lại bộ dạng bình thản ban đầu, mọi người lại thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyện vừa xảy ra là chuyện rất đỗi bình thường.
Nguyễn Ân nghe Hòa Tuyết gọi tên mình, còn có người đàn ông ở đằng sau hùng hùng hổ hổ. Cô loáng thoáng cảm giác được có người đi qua mình, vô thức giơ tay ra tóm lấy ống quần của một người đàn ông. Đối phương dừng chân, dùng sức có ý muốn gạt ra. Nguyễn Ân không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng thấy anh ta có ý cự tuyệt, cô liền vội giơ cả hai tay ra ôm lấy chân anh ta, khăng khăng không chịu buông. Nguyễn Ân rất sợ, vô cùng sợ, dường như cô gặp phải một cơn bão, anh ta chính là cảng trú ngụ duy nhất của cô, chỉ cần cô đi ra ngoài, sống chết chỉ còn là khoảng cách mong manh.
“Cầu xin anh!”
Liều mạng một câu cuối cùng, rồi Nguyễn Ân ngất lịm.
Cố Tây Lương nhìn người phụ nữ bất tỉnh nhân sự dưới chân mình, cô ta đều đã hôn mê rồi mà bàn tay vẫn còn chưa buông khỏi chân anh. Cô gái khoác tay đi cùng anh bĩu môi bất mãn nhưng không dám ho he nửa lời. Mạc Bắc đứng bên cạnh lên tiếng: “Ha ha… Câu Cố của chúng ta đúng là lạnh lùng như dao!”.
Cố Tây Lương nhếch miệng, không cho là đúng. Anh không phải hiệp sĩ, cũng không có hứng thú làm anh hùng, nhúng tay vào chuyện thiên hạ trước nay không phải tác phong của anh. Trên hành lang âm u, chỉ có một ánh đèn vàng vọt đủ để tỏa sáng chung quanh chính nó, đã mờ ám lại càng thêm mờ ám…
Anh cúi người, cố gắng gỡ đôi tay ương ngạnh kia ra. Cúi tới gần anh mới thấy được rõ bộ dạng Nguyễn Ân. Anh từng gặp ngàn vạn người có mái tóc giống người đó, có đôi mắt giống như người đó, nhưng so về thần sắc thì không ai lại giống được đến như cô gái này. Nếu như không có nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt kia, thì đích xác đều là một khuôn mặt. Mạc Bắc nhìn theo, nhất thời cũng kinh hô lên một tiếng.
Thời trẻ, ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy được…
Thời trẻ, ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy được…
Cố Tây Lương cơ hồ như chớp mắt đưa ra quyết định, anh quên bẵng đi cô gái đi bên cạnh, một tay ôm lấy Nguyễn Ân đi ra phía cửa. Trên đường đi gặp phải Mạnh Phàm, một người khá nhạy cảm, anh ta vừa trông thấy sắc mặt u ám của Cố Tây Lương liền vội vàng tiến tới hỏi có cần chuẩn bị xe đưa cô gái kia tới bệnh viện hay không. Cố Tây Lương lạnh lùng gật đầu, Mạnh Phàm lập tức đi thu xếp. Mạc Bắc tròn mắt kinh ngạc, tiếng thét chói tai của Hòa Tuyết lôi anh ta trở về thực tại. Anh ta thản nhiên dùng nhón trỏ chỉ về phía người đàn ông vừa gây sự kia, nhưng lại nhận được câu chửi của đối phương: “Mẹ kiếp! Cút ngay!”.
Mạc Bắc tỏ ra bất cần đời, được lắm, vừa hay đã lâu chưa được vận động gân cốt. Anh ta nheo nheo mắt chuẩn bị xuất chiêu, chợt có một đám người xông tới, nhìn qua biết tỏng là bảo vệ của câu lạc bộ, tên nào tên ấy cao to lực lưỡng hạ đòn xuống tên gây chuyện kia và đồng bọn. Mạnh Phàm cũng lao tới tặng cho hắn ta một cước.
“Ngay cả Mạc công tử mà mày cũng dám động vào à? Mẹ kiếp, mắt chó của mày chột rồi à?”.
Dẹp loạn xong xuôi, Mạc Bắc trông thấy cô gái ngồi bệt dưới đất kia vẫn còn sợ hãi đến nỗi không có ý định đứng lên. Đột nhiên lòng nhiệt tình nổi lên, Mạc Bắc giơ tay đỡ cô gái dậy, không ngờ lại bị đối phương gạt phăng đi một cái! Anh buồn bực, chẳng phải phụ nữ đều muốn được anh để mắt tới ư? Lòng tự trọng không tránh khỏi bị tổn thương…
“Này em gái có biết thế nào là biết ơn người khác giúp đỡ không hả? Bản thiếu gia đây không phải lưu manh nhé, hơn nữa còn là ân nhân của cô em đấy!”
Hòa Tuyết tự mình bám tay lên quầy bar đứng dậy, quay sang Mạc Bắc “xùy” một tiếng. Cô nhỡ rõ ràng vừa rồi lúc Nguyễn Ân ngất xỉu, anh ta còn tỏ ra hào hứng như xem kịch vui, nói mấy câu đùa giỡn với người đàn ông vừa đưa Nguyễn Ân đi.
“Nếu thật sự muốn cứu tôi thì đã cứu sớm rồi! Bây giờ trong mắt tôi anh cũng chẳng khác gì đám lưu manh kia!”
Mạc Bắc cứng họng, hoàn toàn không ngờ cô gái vóc dáng nhỏ nhắn như Hòa Tuyết lại mắng người hung hãn như thế.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hòa Tuyết đã trừng mắt lườm Mạc Bắc một cái rồi chạy biến đi như cơn gió, thậm chí còn không kịp chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình. Cô chạy ra ngoài cửa thì gặp ngay một chiếc taxi vừa trả khách, cô lập tức mở cửa chui vào, đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Ân mới phát hiện mình đánh rơi túi trong câu lạc bộ.
Lúc Nguyễn Ân tỉnh lại đã là năm giờ sáng. Hai bên thái dương đau nhức, cố gắng ghép nỗi những hình ảnh rời rạc trong đầu lại cô mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì. Nguyễn Ân quan sát chung quanh, có lẽ đây là bệnh viện, không thấy Hòa Tuyết đâu. Cô ngồi dậy, cuống quýt tốc chăn ra xuống giường. Lúc ấy, Cố Tây Lương vừa mới mở cửa đi vào, trông thấy cảnh tượng kia, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn chằm chằm đối phương.
Cố Tây Lương trầm mặc. Sao lại trùng hợp đến thế, ngay cả vẻ mặt ngạc nhiên cũng giống nhau…
Nguyễn Ân có chút ngây người. Một người đàn ông có khí lực lớn đến vậy, mới chỉ đứng trước mặt cô thôi mà tựa như thần linh xuất hiện, thế giới cơ hồ như chỉ còn lại duy nhất mình người ấy.
Nguyễn Ân chợt cảm thấy trái tim đập liên hồi. Cô biết ngoại hình của mình không đến nỗi xấu, trước đây cũng từng có nhiều người thích cô, chỉ có điều cô có chút bài xích cái kiểu tấn công theo đuổi này. Dự định tương lai của cô là sau khi có một công việc ổn định, mới suy nghĩ tới việc lập gia đình. Cô thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, có những chuyện cô rất cố chấp. Ngay lúc này, người đàn ông trước mắt hoàn toàn không có hành động gì, gần như chỉ bất động nhìn cô hơn mười giây, vậy mà Nguyễn Ân có cảm giác như rơi vào tay giặc.
Giống như khi còn bé, cô được viện trưởng đưa đi dạo ở công viên, vừa nhìn thấy bà lão bán hồ lô đường, cô liền quay sang làm nũng với vị viện trưởng vốn yêu quý cô: “Dì Văn, con muốn một xiên, con muốn một xiên! Lần này thôi được không, lần sau con không đòi nữa!”.
Sau đó khi đi qua chỗ này, cô vẫn bị hồ lô đường mê hoặc, nhưng cô cũng không quên lời hứa nên chỉ có thể liếm bờ môi khô khốc mà hồi tưởng lại hương vị chua chua ngọt ngọt kia.
Đó là cảm giác mà Nguyễn Ân không tài nào dứt bỏ được, giống như lúc này đối mặt với Cố Tây Lương, cảm giác yêu thích dưới đáy lòng lại thức dậy.
Cố Tây Lương thu lại đường nhìn, không quên lướt qua vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong đôi mắt và hai gò má ửng hồng của cô. Anh thong thả bước tới, đặt bình cháo mà Lục Thành vừa mua lên tủ đầu giường bệnh, sau đó kéo Nguyễn Ân vẫn còn ngồi chết dí dưới đất về giường. Anh dùng sức rất nhẹ nhàng, sợ chạm vào vết thương của cô. Nguyễn Ân hoàn toàn không ý thức được người kéo mình là một người xa lạ, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, mặc cho anh xúc từng thìa cháo đưa lên miệng mình, lắng nghe giọng nói đầy sức quyến rũ của anh.
“Cố Tây Lương, chiếu cố, phương Tây, lương bạc[1].”
Anh ta đang tự giới thiệu mình ư? Như thế có quá kiệm lời không?
Cố Tây Lương? Chẳng trách Nguyễn Ân nhìn lại cảm thấy quen quen. Hóa ra là thần thoại ngay trên trang bìa của Business Week[2]? Thế nhưng có ai lại dùng hai chữ “lương bạc” để giới thiệu về mình bao giờ chứ? Nguyễn Ân cũng bật cười học theo anh ta: “Nguyễn Ân, Nguyễn Linh Ngọc[3], ân huệ”.
Cố Tây Lương ngẩn người, tay khựng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt cô. Nguyễn Ân cho rằng đối phương đang nghĩ mình quá đường đột, liền im miệng không nói gì tiếp. Bầu không khí chợt trở nên lạ lùng. Một lúc sau Nguyễn Ân chợt nhớ tới Hòa Tuyết, mới lại mở miệng hỏi.
“Tôi…”
“Vết thương ngoài không nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói não cô bị chấn động nhỏ, tốt nhất ở lại viện theo dõi một ngày!”
“Cô ấy…”
“Bạn của cô về nhà an toàn rồi.”
“Anh…”
“Chúng ta hẹn hò được không?”
Vốn dĩ trong lòng chẳng ôm tâm tư gì, hơn nữa lại không biết cách che giấu cảm xúc, thế nên khi ở trước người khác, Nguyễn Ân hoàn hoàn trở thành trong suốt, mỗi cử chỉ hành động đều dễ dàng để lộ tâm trạng, đặc biệt là với một người tinh tế và sáng suốt như Cố Tây Lương.
Câu cuối cùng của Nguyễn Ân là “cảm ơn” nhưng còn chưa kịp nói đã bị câu nói kia của Cố Tây Lương làm cho tắc nghẹn lại trong cổ họng.
Chúng ta hẹn hò được không?
Đương nhiên là được!
“Nhất kiến chung tình chính là đây!” – Nguyễn Ân viết vào nhật ký của mình câu ấy, còn vẽ thêm một khuôn mặt cười đáng yêu.
[1] Lương bạc: lạnh lùng, vô tình
[2] Tên chính thức là Bloomberg Businessweek, một tờ tạp chí ra hàng tuần của Mỹ được thành lập năm 1929
[3] Nguyễn Linh Ngọc (1910-1935): Diễn viên nối tiếng của Trung Quốc trong giai đoạn 1920-1930.
Nguyễn Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm mịn màng trong gương, cảm thấy bội phần khó chịu. Xưa nay cô vốn quen để mặt mộc ra đường, hiện tại bị nhân viên hóa trang tô son trát phấn, làn da trắng tinh như tờ giấy, hàng lông mày tự nhiên cũng bị cắt xén thành hình lá liễu, trên trán là chiếc vương miệng được ghép bởi chín viên ngọc trai tròn nhỏ đồng bộ với sợi dây truyền trên cổ. Nguyễn Ân cúi đầu nhìn chiếc váy cưới hơi rộng, cô nhíu mày. Bỗng giọng nói của Lục Thành đột ngột vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cô Nguyễn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu chủ hỏi cô đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Nguyễn Ân quay đầu lại, mím môi, một lúc lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Có thể đi được rồi!”. Không hiểu sao cô chợt thấy trong ánh mắt của Lục Thành hiện lên sự thương hại, ảo giác ư?
Hôn lễ ngoài trời được tổ chức vô cùng long trọng. Hai bên tấm thảm đỏ là hàng hoa diên vĩ Đức màu tím xanh. Nguyễn Ân đã từng đọc được trên mạng, loài hoa này là hiện thân của sự thiêng liêng. Cô nhìn Cố Tây Lương trong bộ tây trang màu trắng đứng ngay dưới đài trao tay, trước mặt khách quý, anh vươn tay về phía cô. Trong lòng Nguyễn Ân tràn đầy hạnh phúc, bao nhiêu bất an và thấp thỏm thoáng chốc tiêu tan.
Anh ấy anh tuấn quá! Cô thầm than. Vốn định dùng từ “đẹp trai” để miêu tả nhưng lại chợt thấy không chuẩn xác. Ánh mắt anh lưu động, mặt mày như hoa, mấy từ này có phần khoa trương. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn dùng từ “anh tuấn” để định nghĩa. Dường như tất cả quần áo đều là dựa theo cơ thể anh mà may thành, tất cả mọi vật đều là vì anh mà tồn tại. Tin tức ngày mai có lẽ sẽ mang dòng tít “chim sẻ hóa phượng hoàng”…
Tuy nhiên, chuyện gì cũng có liên quan với nhau, Nguyễn Ân nghĩ, cách nhìn của người ngoài làm sao có thể khiến cô từ bỏ cơ hội được chung thân với anh. Dẫu rằng mãi sau này cô mới hiểu được, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà bản thân mình tự hão huyền mơ tưởng tới mà thôi.
Cô nhớ rõ khi cô và Cố Tây Lương gặp nhau, mới là ba tháng trước thôi.
Cô bạn Hòa Tuyết sinh nhật hai mốt tuổi cũng vừa lúc hai người tốt nghiệp đại học. Bố Hòa yêu thương con gái nhất định bắt Hòa Tuyết phải về nhà tổ chức tiệc sinh nhật đầy đủ cả gia đình, sau đó còn tặng chi phiếu để cô mời bạn bè đi chơi. Hòa Tuyết tính tình sôi nổi, cuộc sống an nhàn từ nhỏ đã nuôi dưỡng cô trở thành một cô tiểu thư đúng nghĩa, thế nên bạn bè của cô không nhiều, người theo đuổi chỉ có một. Có lẽ do lớn lên trong cô nhi viện nên Nguyễn Ân luôn đối xử với mọi người hòa nhã và nhường nhịn, vừa khéo bù trừ tính cách với Hòa Tuyết, hai người sống chung khá vui vẻ. Nguyễn Ân bị Hòa Tuyết lôi đi quán bar, chính xác mà nói là một câu lạc bộ tư nhân tên là Bách Liên, ở đây không có khiêu vũ ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, nhưng không gian lại toát lên vẻ xa xỉ rõ ràng.
Nguyễn Ân cẩn thận kéo tay Hòa Tuyết, sợ mình lạc trong cái nơi như mê cung này. Cô tìm một vị trí khuất ngồi xuống. Bồi bàn được đào tạo chuyên nghiệp đi tới, thân thiện hỏi hai cô muốn uống gì. Nguyễn Ân gọi hai tách hồng trà (1), nhưng Hòa Tuyết lại không vừa ý: “Đừng! Khó khăn lắm mới được xa xỉ một lần, xin cậu đừng làm phụ lòng bộ trang phục xinh đẹp hôm nay của tớ!”.
(1) “Hồng trà” hay “trà đen truyền thống” có nguồn gốc từ Trung Hoa, tuy gọi là hồng trà, nhưng trà có màu đen. Các quốc gia có hồng trà bao gồm: Trung Quốc (红茶 – hongcha), Việt Nam (hồng trà, trà đen), Nhật Bản (こうちゃ- koucha), Hàn Quốc: 홍차 (hongcha).
Hòa Tuyết cởi áo khoác ngoài, Nguyễn Ân mới chú ý tới chiếc váy liền thân ngắn ngủn của cô nàng, đằng sau lưng còn hở một khoảng rộng để lộ ra sống lưng gồ ghề quyến rũ hoàn toàn không hợp với tuổi.
Nguyễn Ân trừng mắt, bờ môi mấp máy.
Hòa Tuyết có vẻ rất thích thú biểu tình của cô lúc này, không nói gì thêm, tự mình quay sang yêu cầu bồi bàn đổi hồng trà thành rainbow nồng độ thấp, sau đó cô nói với Nguyễn Ân mình đi toilet một lúc. Nguyễn Ân bối rối đang định đi theo thì bị Hòa Tuyết cự tuyệt.
“Tớ cũng không biết WC ở đâu, còn phải đi tìm đã, cậu cứ ngồi ở đây, kéo cậu đi đông đi tây tớ cũng sợ lắm!”
Cảm thấy Hòa Tuyết nói có lý, Nguyễn Ân liền lần nữa ngồi xuống, quan sát chung quanh. Đúng là không thuộc về cùng một thế giới, vừa ngồi vào bàn mọt cái thôi mà giá tiền đã hù dọa Nguyễn Ân đến sợ phát khiếp, ngay cả một người bình thường vung tay quá trán như Hòa Tuyết cũng phải chép miệng. Dùng lời của cô ấy mà nói thì cái này chính là hai cực xã hội phân hóa nghiêm trọng, kẻ giàu thì giàu đến mức muốn lên trời hái đào tiên với uống sữa ngọc cũng được, kẻ bần hàn thì bần đến mức phải dẫm lên cả tự tôn của mình chỉ vì ba bữa cơm mỗi ngày.
Vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nguyễn Ân đột nhiên bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Hòa Tuyết đang bị một tên đàn ông say khướt dồn vào góc tường ngoài hành lang quầy bar. Hòa đại tiểu thư làm sao có thể chịu nổi sự đãi ngộ đặc biệt ấy? Nhận ra giãy giụa vô tác dụng, Hòa Tuyết liền nhấc chân tháo chiếc giày cao gót ra nện vào đầu tên say rượu. Đánh xong xuôi, khi mấy người đàn ông khác lao tới, cô ấy mới biết mình gây ra đại họa.
Tên say rượu kia tỉnh táo lại một chút, ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh ta lập tức vơ lấy chai rượu trên quầy bar ném về phía Hòa Tuyết. Nguyễn Ân lao tới theo phản xạ. Chai rượu vang lên một thanh âm đáp trả, Nguyễn Ân chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng dính dáp hòa lẫn rượu chảy từ trên đỉnh đầu mình xuống, cô còn đang định hỏi Hòa Tuyết có sao không nhưng vừa há miệng thì thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống. Chung quanh kinh hãi hét lên một tiếng rồi lại lập tức khôi phục lại bộ dạng bình thản ban đầu, mọi người lại thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyện vừa xảy ra là chuyện rất đỗi bình thường.
Nguyễn Ân nghe Hòa Tuyết gọi tên mình, còn có người đàn ông ở đằng sau hùng hùng hổ hổ. Cô loáng thoáng cảm giác được có người đi qua mình, vô thức giơ tay ra tóm lấy ống quần của một người đàn ông. Đối phương dừng chân, dùng sức có ý muốn gạt ra. Nguyễn Ân không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng thấy anh ta có ý cự tuyệt, cô liền vội giơ cả hai tay ra ôm lấy chân anh ta, khăng khăng không chịu buông. Nguyễn Ân rất sợ, vô cùng sợ, dường như cô gặp phải một cơn bão, anh ta chính là cảng trú ngụ duy nhất của cô, chỉ cần cô đi ra ngoài, sống chết chỉ còn là khoảng cách mong manh.
“Cầu xin anh!”
Liều mạng một câu cuối cùng, rồi Nguyễn Ân ngất lịm.
Cố Tây Lương nhìn người phụ nữ bất tỉnh nhân sự dưới chân mình, cô ta đều đã hôn mê rồi mà bàn tay vẫn còn chưa buông khỏi chân anh. Cô gái khoác tay đi cùng anh bĩu môi bất mãn nhưng không dám ho he nửa lời. Mạc Bắc đứng bên cạnh lên tiếng: “Ha ha… Câu Cố của chúng ta đúng là lạnh lùng như dao!”.
Cố Tây Lương nhếch miệng, không cho là đúng. Anh không phải hiệp sĩ, cũng không có hứng thú làm anh hùng, nhúng tay vào chuyện thiên hạ trước nay không phải tác phong của anh. Trên hành lang âm u, chỉ có một ánh đèn vàng vọt đủ để tỏa sáng chung quanh chính nó, đã mờ ám lại càng thêm mờ ám…
Anh cúi người, cố gắng gỡ đôi tay ương ngạnh kia ra. Cúi tới gần anh mới thấy được rõ bộ dạng Nguyễn Ân. Anh từng gặp ngàn vạn người có mái tóc giống người đó, có đôi mắt giống như người đó, nhưng so về thần sắc thì không ai lại giống được đến như cô gái này. Nếu như không có nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt kia, thì đích xác đều là một khuôn mặt. Mạc Bắc nhìn theo, nhất thời cũng kinh hô lên một tiếng.
Thời trẻ, ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy được…
Thời trẻ, ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy được…
Cố Tây Lương cơ hồ như chớp mắt đưa ra quyết định, anh quên bẵng đi cô gái đi bên cạnh, một tay ôm lấy Nguyễn Ân đi ra phía cửa. Trên đường đi gặp phải Mạnh Phàm, một người khá nhạy cảm, anh ta vừa trông thấy sắc mặt u ám của Cố Tây Lương liền vội vàng tiến tới hỏi có cần chuẩn bị xe đưa cô gái kia tới bệnh viện hay không. Cố Tây Lương lạnh lùng gật đầu, Mạnh Phàm lập tức đi thu xếp. Mạc Bắc tròn mắt kinh ngạc, tiếng thét chói tai của Hòa Tuyết lôi anh ta trở về thực tại. Anh ta thản nhiên dùng nhón trỏ chỉ về phía người đàn ông vừa gây sự kia, nhưng lại nhận được câu chửi của đối phương: “Mẹ kiếp! Cút ngay!”.
Mạc Bắc tỏ ra bất cần đời, được lắm, vừa hay đã lâu chưa được vận động gân cốt. Anh ta nheo nheo mắt chuẩn bị xuất chiêu, chợt có một đám người xông tới, nhìn qua biết tỏng là bảo vệ của câu lạc bộ, tên nào tên ấy cao to lực lưỡng hạ đòn xuống tên gây chuyện kia và đồng bọn. Mạnh Phàm cũng lao tới tặng cho hắn ta một cước.
“Ngay cả Mạc công tử mà mày cũng dám động vào à? Mẹ kiếp, mắt chó của mày chột rồi à?”.
Dẹp loạn xong xuôi, Mạc Bắc trông thấy cô gái ngồi bệt dưới đất kia vẫn còn sợ hãi đến nỗi không có ý định đứng lên. Đột nhiên lòng nhiệt tình nổi lên, Mạc Bắc giơ tay đỡ cô gái dậy, không ngờ lại bị đối phương gạt phăng đi một cái! Anh buồn bực, chẳng phải phụ nữ đều muốn được anh để mắt tới ư? Lòng tự trọng không tránh khỏi bị tổn thương…
“Này em gái có biết thế nào là biết ơn người khác giúp đỡ không hả? Bản thiếu gia đây không phải lưu manh nhé, hơn nữa còn là ân nhân của cô em đấy!”
Hòa Tuyết tự mình bám tay lên quầy bar đứng dậy, quay sang Mạc Bắc “xùy” một tiếng. Cô nhỡ rõ ràng vừa rồi lúc Nguyễn Ân ngất xỉu, anh ta còn tỏ ra hào hứng như xem kịch vui, nói mấy câu đùa giỡn với người đàn ông vừa đưa Nguyễn Ân đi.
“Nếu thật sự muốn cứu tôi thì đã cứu sớm rồi! Bây giờ trong mắt tôi anh cũng chẳng khác gì đám lưu manh kia!”
Mạc Bắc cứng họng, hoàn toàn không ngờ cô gái vóc dáng nhỏ nhắn như Hòa Tuyết lại mắng người hung hãn như thế.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hòa Tuyết đã trừng mắt lườm Mạc Bắc một cái rồi chạy biến đi như cơn gió, thậm chí còn không kịp chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình. Cô chạy ra ngoài cửa thì gặp ngay một chiếc taxi vừa trả khách, cô lập tức mở cửa chui vào, đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Ân mới phát hiện mình đánh rơi túi trong câu lạc bộ.
Lúc Nguyễn Ân tỉnh lại đã là năm giờ sáng. Hai bên thái dương đau nhức, cố gắng ghép nỗi những hình ảnh rời rạc trong đầu lại cô mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì. Nguyễn Ân quan sát chung quanh, có lẽ đây là bệnh viện, không thấy Hòa Tuyết đâu. Cô ngồi dậy, cuống quýt tốc chăn ra xuống giường. Lúc ấy, Cố Tây Lương vừa mới mở cửa đi vào, trông thấy cảnh tượng kia, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn chằm chằm đối phương.
Cố Tây Lương trầm mặc. Sao lại trùng hợp đến thế, ngay cả vẻ mặt ngạc nhiên cũng giống nhau…
Nguyễn Ân có chút ngây người. Một người đàn ông có khí lực lớn đến vậy, mới chỉ đứng trước mặt cô thôi mà tựa như thần linh xuất hiện, thế giới cơ hồ như chỉ còn lại duy nhất mình người ấy.
Nguyễn Ân chợt cảm thấy trái tim đập liên hồi. Cô biết ngoại hình của mình không đến nỗi xấu, trước đây cũng từng có nhiều người thích cô, chỉ có điều cô có chút bài xích cái kiểu tấn công theo đuổi này. Dự định tương lai của cô là sau khi có một công việc ổn định, mới suy nghĩ tới việc lập gia đình. Cô thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, có những chuyện cô rất cố chấp. Ngay lúc này, người đàn ông trước mắt hoàn toàn không có hành động gì, gần như chỉ bất động nhìn cô hơn mười giây, vậy mà Nguyễn Ân có cảm giác như rơi vào tay giặc.
Giống như khi còn bé, cô được viện trưởng đưa đi dạo ở công viên, vừa nhìn thấy bà lão bán hồ lô đường, cô liền quay sang làm nũng với vị viện trưởng vốn yêu quý cô: “Dì Văn, con muốn một xiên, con muốn một xiên! Lần này thôi được không, lần sau con không đòi nữa!”.
Sau đó khi đi qua chỗ này, cô vẫn bị hồ lô đường mê hoặc, nhưng cô cũng không quên lời hứa nên chỉ có thể liếm bờ môi khô khốc mà hồi tưởng lại hương vị chua chua ngọt ngọt kia.
Đó là cảm giác mà Nguyễn Ân không tài nào dứt bỏ được, giống như lúc này đối mặt với Cố Tây Lương, cảm giác yêu thích dưới đáy lòng lại thức dậy.
Cố Tây Lương thu lại đường nhìn, không quên lướt qua vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong đôi mắt và hai gò má ửng hồng của cô. Anh thong thả bước tới, đặt bình cháo mà Lục Thành vừa mua lên tủ đầu giường bệnh, sau đó kéo Nguyễn Ân vẫn còn ngồi chết dí dưới đất về giường. Anh dùng sức rất nhẹ nhàng, sợ chạm vào vết thương của cô. Nguyễn Ân hoàn toàn không ý thức được người kéo mình là một người xa lạ, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, mặc cho anh xúc từng thìa cháo đưa lên miệng mình, lắng nghe giọng nói đầy sức quyến rũ của anh.
“Cố Tây Lương, chiếu cố, phương Tây, lương bạc[1].”
Anh ta đang tự giới thiệu mình ư? Như thế có quá kiệm lời không?
Cố Tây Lương? Chẳng trách Nguyễn Ân nhìn lại cảm thấy quen quen. Hóa ra là thần thoại ngay trên trang bìa của Business Week[2]? Thế nhưng có ai lại dùng hai chữ “lương bạc” để giới thiệu về mình bao giờ chứ? Nguyễn Ân cũng bật cười học theo anh ta: “Nguyễn Ân, Nguyễn Linh Ngọc[3], ân huệ”.
Cố Tây Lương ngẩn người, tay khựng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt cô. Nguyễn Ân cho rằng đối phương đang nghĩ mình quá đường đột, liền im miệng không nói gì tiếp. Bầu không khí chợt trở nên lạ lùng. Một lúc sau Nguyễn Ân chợt nhớ tới Hòa Tuyết, mới lại mở miệng hỏi.
“Tôi…”
“Vết thương ngoài không nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói não cô bị chấn động nhỏ, tốt nhất ở lại viện theo dõi một ngày!”
“Cô ấy…”
“Bạn của cô về nhà an toàn rồi.”
“Anh…”
“Chúng ta hẹn hò được không?”
Vốn dĩ trong lòng chẳng ôm tâm tư gì, hơn nữa lại không biết cách che giấu cảm xúc, thế nên khi ở trước người khác, Nguyễn Ân hoàn hoàn trở thành trong suốt, mỗi cử chỉ hành động đều dễ dàng để lộ tâm trạng, đặc biệt là với một người tinh tế và sáng suốt như Cố Tây Lương.
Câu cuối cùng của Nguyễn Ân là “cảm ơn” nhưng còn chưa kịp nói đã bị câu nói kia của Cố Tây Lương làm cho tắc nghẹn lại trong cổ họng.
Chúng ta hẹn hò được không?
Đương nhiên là được!
“Nhất kiến chung tình chính là đây!” – Nguyễn Ân viết vào nhật ký của mình câu ấy, còn vẽ thêm một khuôn mặt cười đáng yêu.
[1] Lương bạc: lạnh lùng, vô tình
[2] Tên chính thức là Bloomberg Businessweek, một tờ tạp chí ra hàng tuần của Mỹ được thành lập năm 1929
[3] Nguyễn Linh Ngọc (1910-1935): Diễn viên nối tiếng của Trung Quốc trong giai đoạn 1920-1930.
/4
|