Mọi người đi rồi, phòng bệnh ồn ào cả ngày cuối cùng cũng trở về yên tĩnh. Miêu Lê yên lặng nằm ở trên giường, trái tim cô càng ngày càng nặng nề. Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu năm cố chấp, cứ như vậy mà tan thành mây khói?
Cô nhớ chàng thiếu niên cười ngốc nghếch với cô, xoa đầu cô gọi Miêu Miêu, Miêu Miêu . Cô nhớ chàng thiếu niên kéo góc áo của cô mà la hét Juli phiền chết được, giúp anh trốn đi! Tất cả thoáng như chỉ mới ngày hôm qua.
Hiện giờ, vẻ mặt anh bình tĩnh nói với cô: Anh sắp đính hôn với Juli.
Cô không hiểu... Cô khó chịu ôm lồng ngực, dường như có thứ gì đó tuôn ra không ngừng từ bên trong. Cô biết hôm nay mình đã phản ứng thái quá, cô không nên nói với Juli như thế, trong chốc lát cô không kiềm chế được cảm xúc nên đã dọa cho cô ấy sợ.
Nhưng nó có tính là chuyện gì đâu? Bao năm nay, cô yêu thầm Triều Tử, điều khiến cô vẫn cảm thấy đáng được ăn mừng là Juli nói ra tình cảm cũng không được Triều Tử thích, trong lòng cô thầm cảm thấy vui vẻ lấy thân phận Bạn thân để giúp đỡ Triều Tử trốn tránh Juli. Mười mấy năm qua, Tôn Triều Hy và Juli có vị trí rất lớn trong lòng cô, cô cho rằng ba người bọn họ sẽ luôn sống vui vẻ với nhau đến rất lâu, nhưng trước giờ cô không nghĩ tới sẽ có một ngày, tất cả sẽ thay đổi.
Sự thay đổi đột ngột này, cũng chỉ vì một lần cô đi chơi xa, đến khi trở về, trò chơi ba người lại loại cô ra, giữa Triều Tử và Juli không còn có chuyện của cô nữa...Chuyện này, tại sao có thể như vậy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Lê khép hai mắt. Lúc cô mở mắt ra, trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh như vừa rồi, cô dã nghĩ sẽ có một người chạy tới nói cho cô: Dọa em đấy, bọn anh đùa em thôi. Nhưng cô biết, cho dù bây giờ có người nói như thế với cô, thì có một số việc, cuối cùng cũng có một ngày nào đó cô phải đối mặt.
Ánh hoàng hôn mang theo một tia nắng còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, Miêu Lê dịch cái đầu, chẳng biết Địch Mặc đã đến từ lúc nào, anh đang yên vị ở trên ghế dựa cạnh giường lẳng lặng nhìn cô.
Anh ngồi yên lặng, không một tiếng động, trong đôi mắt sâu nhìn cô lộ ra vẻ tịch mịch. Trái tim Miêu Lê run lên. Nghĩ đến chuyến đi mấy ngày vừa rồi, cô có cảm giác từ khi leo núi trở về, dường như giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Triều Tử sắp đính hôn với Juli, anh có biết không?
Biết.
Tôi thích Triều Tử, anh cũng đoán được phải không?
Địch Mặc mấp máy miệng im lặng một lát, anh gật đầu: Anh đoán được.
Có phải anh cảm thấy tôi rất ngốc không? Rõ ràng là thích một người lại không dám nói ra, còn ngốc nghếch giúp anh ấy trốn tránh người khác. Kết quả, anh ấy trốn đi trốn lại, lại trốn ở trong lòng của người ta, thật không hiểu tại sao bao nhiêu năm qua tôi có thể ngốc như thế?
Địch Mặc nhìn cô một cái rồi rủ mắt xuống, một lát sau, anh bỗng nhiên nói: Có một câu nói thế này: Yêu thầm một người, giống như là hạt giống chờ nảy mầm ở trong bình, vĩnh viễn không thể xác định được tương lai có tốt đẹp hay không, nhưng vẫn chân thành và quật cường chờ đợi.
Miêu Lê há to miệng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Địch Mặc tràn đầy vẻ bất ngờ: Cho tới bây giờ tôi không ngờ có thể nghe được câu nói văn vẻ như thế từ trong miệng anh.
Cô nhớ chàng thiếu niên cười ngốc nghếch với cô, xoa đầu cô gọi Miêu Miêu, Miêu Miêu . Cô nhớ chàng thiếu niên kéo góc áo của cô mà la hét Juli phiền chết được, giúp anh trốn đi! Tất cả thoáng như chỉ mới ngày hôm qua.
Hiện giờ, vẻ mặt anh bình tĩnh nói với cô: Anh sắp đính hôn với Juli.
Cô không hiểu... Cô khó chịu ôm lồng ngực, dường như có thứ gì đó tuôn ra không ngừng từ bên trong. Cô biết hôm nay mình đã phản ứng thái quá, cô không nên nói với Juli như thế, trong chốc lát cô không kiềm chế được cảm xúc nên đã dọa cho cô ấy sợ.
Nhưng nó có tính là chuyện gì đâu? Bao năm nay, cô yêu thầm Triều Tử, điều khiến cô vẫn cảm thấy đáng được ăn mừng là Juli nói ra tình cảm cũng không được Triều Tử thích, trong lòng cô thầm cảm thấy vui vẻ lấy thân phận Bạn thân để giúp đỡ Triều Tử trốn tránh Juli. Mười mấy năm qua, Tôn Triều Hy và Juli có vị trí rất lớn trong lòng cô, cô cho rằng ba người bọn họ sẽ luôn sống vui vẻ với nhau đến rất lâu, nhưng trước giờ cô không nghĩ tới sẽ có một ngày, tất cả sẽ thay đổi.
Sự thay đổi đột ngột này, cũng chỉ vì một lần cô đi chơi xa, đến khi trở về, trò chơi ba người lại loại cô ra, giữa Triều Tử và Juli không còn có chuyện của cô nữa...Chuyện này, tại sao có thể như vậy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Lê khép hai mắt. Lúc cô mở mắt ra, trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh như vừa rồi, cô dã nghĩ sẽ có một người chạy tới nói cho cô: Dọa em đấy, bọn anh đùa em thôi. Nhưng cô biết, cho dù bây giờ có người nói như thế với cô, thì có một số việc, cuối cùng cũng có một ngày nào đó cô phải đối mặt.
Ánh hoàng hôn mang theo một tia nắng còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, Miêu Lê dịch cái đầu, chẳng biết Địch Mặc đã đến từ lúc nào, anh đang yên vị ở trên ghế dựa cạnh giường lẳng lặng nhìn cô.
Anh ngồi yên lặng, không một tiếng động, trong đôi mắt sâu nhìn cô lộ ra vẻ tịch mịch. Trái tim Miêu Lê run lên. Nghĩ đến chuyến đi mấy ngày vừa rồi, cô có cảm giác từ khi leo núi trở về, dường như giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Triều Tử sắp đính hôn với Juli, anh có biết không?
Biết.
Tôi thích Triều Tử, anh cũng đoán được phải không?
Địch Mặc mấp máy miệng im lặng một lát, anh gật đầu: Anh đoán được.
Có phải anh cảm thấy tôi rất ngốc không? Rõ ràng là thích một người lại không dám nói ra, còn ngốc nghếch giúp anh ấy trốn tránh người khác. Kết quả, anh ấy trốn đi trốn lại, lại trốn ở trong lòng của người ta, thật không hiểu tại sao bao nhiêu năm qua tôi có thể ngốc như thế?
Địch Mặc nhìn cô một cái rồi rủ mắt xuống, một lát sau, anh bỗng nhiên nói: Có một câu nói thế này: Yêu thầm một người, giống như là hạt giống chờ nảy mầm ở trong bình, vĩnh viễn không thể xác định được tương lai có tốt đẹp hay không, nhưng vẫn chân thành và quật cường chờ đợi.
Miêu Lê há to miệng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Địch Mặc tràn đầy vẻ bất ngờ: Cho tới bây giờ tôi không ngờ có thể nghe được câu nói văn vẻ như thế từ trong miệng anh.
/16
|