Ở công ty, các nhân viên ai cũng biết chuyện của Tĩnh Phong nên trước mặt anh không dám hé nửa lời bàn tán. Duy chỉ có cô thư ký mới tuyển là to gan. Cô ta ỷ mình là nhà có gia thế, ăn nói xấc xược, không để ý ngôn từ của mình. Như mọi lần, cô đưa tài liệu cho Tĩnh Phong rồi ra ngoài, nhưng hôm nay cô ở lại. Ỏng ẹo đi lại gần Tĩnh Phong, cô nói giọng nhẹ như tơ: - Phó giám đốc, anh muốn ăn trưa không? - Không, cô ra ngoài đi. - Em có thể xuống mua giúp anh. - Rảnh thì làm chuyện khác đi. Chỉnh sửa lại quần áo, cô tiếp tục dùng giọng nhão nhoẹt của mình để quyến rũ Tĩnh Phong: - Phó giám đốc, anh không nghĩ đến việc tái hôn sao? – Cô ta đến bên Tĩnh Phong, tay mân mê cà vạt của anh, ngồi xuống đùi anh. Kể ra cô này cũng to gan. - Cô biến đi, ra khỏi phòng này ngay lập tức.- Tĩnh Phong không liếc nhìn cô thư kí lấy một lần - Anh, anh phải nghĩ cho bản thân mình nữa chứ. Quên cô vợ nửa sống nửa chết của anh đi. Hãy để em thay thế cô ta, dù sao cô ta bây giờ cũng không xứng đáng với một người hoàn hảo như anh. Anh thử nghĩ lại xem, dù sao bây giờ anh cũng cần một người cùng anh đi đến các buổi party, mà em thì phải danh chính ngôn thuận, chứ không lẽ anh mang theo cô vợ đó của anh đi à? - Đủ rồi. – Tĩnh Phong đứng dậy làm cô ta ngã xuống sàn nhà. ”Bốp” – một cái tát từ tay Tĩnh Phong giáng xuống. - Đừng nghĩ tôi không đánh phụ nữ. Cô không có quyền gì để nói vợ tôi như thế. Gan cô quá to rồi. Bây giờ, cô cút khỏi cái thành phố này ngay lập tức. - Anh.. xin đừng mà. – Cô thư kí khóc lóc, bò đến níu ống quần Tĩnh Phong – Em biết em sai rồi..em sẽ..không như vậy nữa. - Thành phố này sẽ ô nhiễm khi có cô, cút ngay khỏi mắt tôi – Tĩnh Phong chỉ tay ra cửa, anh gằn giọng. Không một ai có quyền gì để xúc phạm đến người vợ thân yêu của anh. Trong tim anh, vị trí cô không ai có thể thay thế. Tình yêu của cô dành cho anh, không một ai có thể có được tình yêu to lớn và đẹp đẽ hơn tình yêu ấy. Vì anh, cô đã chịu biết bao tủi nhục, phỉ báng,… Cho nên, tốt nhất là đừng ai để anh nghe thấy họ nói xấu về Thiên Giai. Nghe có vẻ hơi bạo lực, nhưng vì yêu cô nên anh mới làm như vậy. ______________________________________________ Tĩnh Phong về nhà, mệt mỏi bước vào phòng tắm. Ngày nào cũng vậy, anh luôn về với cô đúng giờ. Hôm nay, anh lại kể cho cô nghe câu chuyện về một ngày của anh: ” Thiên Giai, hôm nay thư kí của anh lại đòi thay thế vị trí của em đấy. Mơ hão. Em mau tỉnh dậy đi, anh không bằng lòng với một ai làm thư kí cho anh ngoài em đâu. Em không tỉnh dậy là có khi mất chồng đấy nhé. Anh chỉ nói vậy thôi, chứ anh không đi đâu cả. Anh sẽ ở đây đến khi em tỉnh dậy. Anh chợt suy nghĩ về những ngày tháng em sống không có anh trước đó, như anh bây giờ. Nhưng anh biết em đau khổ hơn rất nhiều, vì còn chịu bao lời lăng mạ, phỉ báng của mọi người. Đúng ra khi đó anh không nên vội vàng bỏ đi. Anh phải ở lại bên em mới đúng. Nhưng duyên trời đã định ta ở bên nhau, thì sẽ không chia lìa. Em có nghe câu ” Duyên trời buộc nên chặt, nợ người buộc nên dễ buông.” chưa?. Anh sẽ chờ, vì anh yêu em. Bây giờ anh phải xuống nhà với anh hai và ba bàn chuyện, em ở trên này đừng buồn nhé.” Tĩnh Phong nhẹ hôn lên trán cô và cả đôi tay gầy guộc. Anh thấy lòng mình như có hàng triệu mũi dao đâm thấu. Bàn chuyện làm ăn xong, ông Nghiêm nói với Tĩnh Phong: - Đừng lo lắng quá con trai, vợ con rồi sẽ ổn. - Con phải chờ cô ấy tỉnh lại đấy nhé – Bà An đặt tay lên vai Tĩnh Phong. - Dạ, con biết rồi – Tĩnh Phong đáp. Anh quay qua Tuấn Kiệt – Cho em gửi lời hỏi thăm nhóc Banh, nói với thằng bé rằng em sẽ mua cho nó một chiếc xe điều khiển. - Ừ, anh biết rồi. Thôi lên phòng đi, kẻo Thiên Giai buồn. Tĩnh Phong đi lên lầu, anh nằm vào chiếc giường bên cạnh. Giấc ngủ của anh mang theo cả sự mệt mỏi, cả chán nản và cả những hy vọng. Quan trọng nhất là hình ảnh của Thiên Giai. Nhưng anh không được phép gục ngã, bởi vì cô cần anh.
/87
|