Vũ, mày đón Ngọc giúp ta – Tĩnh Phong gọi nhờ Vũ
-Được rồi, mày yên tâm đi – Vũ trả lời
Tĩnh Phong cúp máy, anh đưa Thiên Giai vào siêu thị mua đồ. Anh nhường cô đi phía trong, ạnh sợ có người không để ý lại va vào vết thương của cô. Cuối tuần sau cũng là lúc tái khám, lúc đó anh mới có thể yên tâm.
- Tĩnh Phong này, em đi làm lại được không? Em có gọi cho chị chủ quán nói về việc vết thương rồi. Chị ấy nói khi nào được thì em cứ đi làm. – Thiên Giai ngước nhìn Tĩnh Phong
-Ở nhà không được sao?
- Đương nhiên là được, nhưng em muốn đi làm hơn.
-Được rồi, nhưng phải hết tuần sau em mới được phép đi
-Cám ơn anh, Tĩnh Phong
-Về thôi
-Ừm- Thiên Giai khẽ gật. Tĩnh Phong giành cầm hết đồ vừa mua giúp cô, cô có nói kiểu gì cũng không chịu để cho cầm phụ. Thấy không được Thiên Giai chỉ biết đi theo Tĩnh Phong. Về tới nhà anh, cô nhanh chóng thay đồ rồi bắt đầu vào công việc nấu nướng. Tĩnh Phong thay đồ xong cũng liền xuống giúp cô một tay. Anh cứ không nói mà làm khiến cho Thiên Giai kinh ngạc. Cuối cùng, cô cũng phải chạy đến chỗ anh, huơ tay trước mặt anh hỏi:
-Tĩnh Phong, anh biết nấu ăn?
-Không.
-Thế đống này là sao ? – Thiên Giai chỉ tay vào những thứ mà Tĩnh Phong đã làm xong, chỉ còn chờ cho lên bếp – Anh giải thích thế nào đây?
- Nghĩ sao làm vậy.
-Anh quả là có khiếu nấu ăn đấy – Thiên Giai nói lớn
-…….
-Này, anh lại trở về con người ít nói rồi. Nói nhiều lên một chút không được à?
-Không thích.
-Không thích thì thôi vậy – Thiên Giai quay về chỗ làm của mình – Mà này, anh gọi cho anh Kỳ Dương với Quốc Vũ trưa nay ở lại ăn cơm luôn đi, em nấu nhiều lên một chút.
-Ừ – Tĩnh Phong ngừng tay, lấy điện thoại ra – Dương, mày với Vũ đón Ngọc xong ghé tao ăn cơm.
Cả hai lại tiếp tục nấu cơm. Thiên Giai đôi khi nói vài câu, Tĩnh Phong chỉ gật đầu hoặc chỉ ừ một tiếng làm cô mất hứng. Một lúc sau, Kỳ Dương, Quốc Vũ và Tích Ngọc về. Ngọc chạy thẳng vô bếp hít hà:
-Oaa, nhìn ngon quá đi. Chị chờ em lên thay đồ rồi xuống phụ chị dọn cơm nhé.
-Chị làm được mà, em cứ thay đồ đi
Tích Ngọc chạy nhanh lên lầu, thay bộ đồng phục bằng bộ đồ ở nhà rồi phụ Thiên Giai dọn cơm
-Anh ba, anh Dương, anh Vũ xuống ăn cơm – Tích Ngọc gọi
-Này này , mấy món này là do cô nấu hết hả ? – Kỳ Dương chỉ chỉ vào những món đã được dọn lên
-Không hẳn đâu, Tĩnh Phong làm nữa đấy, mấy anh mau ngồi ăn đi
-Trình độ của cô cao rồi đấy, mấy món này ngon thật – Quốc Vũ sau khi thử vài món liền khen
-Chị, chị nấu ngon quá. Vậy từ ngày hôm nay em khỏi phải đi ăn ở ngoài.- Tích Ngọc nháy mắt
-Nếu em thích thì mỗi ngày chị sẽ nấu.
-Phong, mày sống không có phúc mà sao lại có người yêu hoàn hảo vậy? – Kỳ Dương đá chân Tĩnh Phong
Thiên Giai cúi đầu, vờ như không nghe thấy gì.
- Bằng mày sao ? – Tĩnh Phong buông đũa cười lạnh
- Đương nhiên là không, mày sao bằng tao được. – Kỳ Dương vỗ vai Tĩnh Phong
-Được rồi được rồi, mấy anh ăn mau đi. Ăn xong là anh Dương với anh Vũ rửa chén nhé – Tích Ngọc cười
-Hả ?? Bọn anh ?? – Dương, Vũ đồng thanh
-Chứ sao nữa
-Không cần đâu, để đó em rửa – Thiên Giai lên tiếng.
Bữa cơm rộn rã tiếng cười. Liệu sau này họ còn có được hạnh phúc như vậy hay không?? . Dọn dẹp xong xuôi, Dương và Vũ cũng đã về Thiên Giai định đi lên lầu thì Tĩnh Phong gọi:
- Thiên Giai, em qua đây.
-Có chuyện gì à?
- Không – Tĩnh Phong kéo cô ngồi xuống. – Dạy anh nấu ăn
-Hả?? – Thiên Giai như không tin vào tai mình – Anh nói em dạy anh nấu ăn?
-Đúng
- Anh muốn làm người yêu nghiêm túc đấy à?
-Ừ
-Nhưng mà thế này được rồi, em đâu yêu cầu anh biết nấu ăn đâu.
-Thích. Tóm lại có dạy không?
-Không bao giờ, anh thích thì tự đi mà học. Lêu Lêu – Thiên Giai làm bộ trêu Tĩnh Phong rồi đứng dậy chạy lên lầu. Tĩnh Phong đuổi theo phía sau cô.
-Anh mà bắt được là em chết chắc. – Tĩnh Phong tuy đòi Thiên Giai chỉ cho mình nấu ăn nhưng thực chất, anh là một tay đầu bếp rất giỏi. Thiên Giai đắc chí khi mình đã chạy được vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại liền bị Tĩnh Phong đẩy vào, anh cười ma mãnh nói:
-Em vào nhầm phòng. Đây là phòng anh
-Anh… anh… thế này.. – Thiên Giai nhìn quanh.
-Được rồi, mày yên tâm đi – Vũ trả lời
Tĩnh Phong cúp máy, anh đưa Thiên Giai vào siêu thị mua đồ. Anh nhường cô đi phía trong, ạnh sợ có người không để ý lại va vào vết thương của cô. Cuối tuần sau cũng là lúc tái khám, lúc đó anh mới có thể yên tâm.
- Tĩnh Phong này, em đi làm lại được không? Em có gọi cho chị chủ quán nói về việc vết thương rồi. Chị ấy nói khi nào được thì em cứ đi làm. – Thiên Giai ngước nhìn Tĩnh Phong
-Ở nhà không được sao?
- Đương nhiên là được, nhưng em muốn đi làm hơn.
-Được rồi, nhưng phải hết tuần sau em mới được phép đi
-Cám ơn anh, Tĩnh Phong
-Về thôi
-Ừm- Thiên Giai khẽ gật. Tĩnh Phong giành cầm hết đồ vừa mua giúp cô, cô có nói kiểu gì cũng không chịu để cho cầm phụ. Thấy không được Thiên Giai chỉ biết đi theo Tĩnh Phong. Về tới nhà anh, cô nhanh chóng thay đồ rồi bắt đầu vào công việc nấu nướng. Tĩnh Phong thay đồ xong cũng liền xuống giúp cô một tay. Anh cứ không nói mà làm khiến cho Thiên Giai kinh ngạc. Cuối cùng, cô cũng phải chạy đến chỗ anh, huơ tay trước mặt anh hỏi:
-Tĩnh Phong, anh biết nấu ăn?
-Không.
-Thế đống này là sao ? – Thiên Giai chỉ tay vào những thứ mà Tĩnh Phong đã làm xong, chỉ còn chờ cho lên bếp – Anh giải thích thế nào đây?
- Nghĩ sao làm vậy.
-Anh quả là có khiếu nấu ăn đấy – Thiên Giai nói lớn
-…….
-Này, anh lại trở về con người ít nói rồi. Nói nhiều lên một chút không được à?
-Không thích.
-Không thích thì thôi vậy – Thiên Giai quay về chỗ làm của mình – Mà này, anh gọi cho anh Kỳ Dương với Quốc Vũ trưa nay ở lại ăn cơm luôn đi, em nấu nhiều lên một chút.
-Ừ – Tĩnh Phong ngừng tay, lấy điện thoại ra – Dương, mày với Vũ đón Ngọc xong ghé tao ăn cơm.
Cả hai lại tiếp tục nấu cơm. Thiên Giai đôi khi nói vài câu, Tĩnh Phong chỉ gật đầu hoặc chỉ ừ một tiếng làm cô mất hứng. Một lúc sau, Kỳ Dương, Quốc Vũ và Tích Ngọc về. Ngọc chạy thẳng vô bếp hít hà:
-Oaa, nhìn ngon quá đi. Chị chờ em lên thay đồ rồi xuống phụ chị dọn cơm nhé.
-Chị làm được mà, em cứ thay đồ đi
Tích Ngọc chạy nhanh lên lầu, thay bộ đồng phục bằng bộ đồ ở nhà rồi phụ Thiên Giai dọn cơm
-Anh ba, anh Dương, anh Vũ xuống ăn cơm – Tích Ngọc gọi
-Này này , mấy món này là do cô nấu hết hả ? – Kỳ Dương chỉ chỉ vào những món đã được dọn lên
-Không hẳn đâu, Tĩnh Phong làm nữa đấy, mấy anh mau ngồi ăn đi
-Trình độ của cô cao rồi đấy, mấy món này ngon thật – Quốc Vũ sau khi thử vài món liền khen
-Chị, chị nấu ngon quá. Vậy từ ngày hôm nay em khỏi phải đi ăn ở ngoài.- Tích Ngọc nháy mắt
-Nếu em thích thì mỗi ngày chị sẽ nấu.
-Phong, mày sống không có phúc mà sao lại có người yêu hoàn hảo vậy? – Kỳ Dương đá chân Tĩnh Phong
Thiên Giai cúi đầu, vờ như không nghe thấy gì.
- Bằng mày sao ? – Tĩnh Phong buông đũa cười lạnh
- Đương nhiên là không, mày sao bằng tao được. – Kỳ Dương vỗ vai Tĩnh Phong
-Được rồi được rồi, mấy anh ăn mau đi. Ăn xong là anh Dương với anh Vũ rửa chén nhé – Tích Ngọc cười
-Hả ?? Bọn anh ?? – Dương, Vũ đồng thanh
-Chứ sao nữa
-Không cần đâu, để đó em rửa – Thiên Giai lên tiếng.
Bữa cơm rộn rã tiếng cười. Liệu sau này họ còn có được hạnh phúc như vậy hay không?? . Dọn dẹp xong xuôi, Dương và Vũ cũng đã về Thiên Giai định đi lên lầu thì Tĩnh Phong gọi:
- Thiên Giai, em qua đây.
-Có chuyện gì à?
- Không – Tĩnh Phong kéo cô ngồi xuống. – Dạy anh nấu ăn
-Hả?? – Thiên Giai như không tin vào tai mình – Anh nói em dạy anh nấu ăn?
-Đúng
- Anh muốn làm người yêu nghiêm túc đấy à?
-Ừ
-Nhưng mà thế này được rồi, em đâu yêu cầu anh biết nấu ăn đâu.
-Thích. Tóm lại có dạy không?
-Không bao giờ, anh thích thì tự đi mà học. Lêu Lêu – Thiên Giai làm bộ trêu Tĩnh Phong rồi đứng dậy chạy lên lầu. Tĩnh Phong đuổi theo phía sau cô.
-Anh mà bắt được là em chết chắc. – Tĩnh Phong tuy đòi Thiên Giai chỉ cho mình nấu ăn nhưng thực chất, anh là một tay đầu bếp rất giỏi. Thiên Giai đắc chí khi mình đã chạy được vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại liền bị Tĩnh Phong đẩy vào, anh cười ma mãnh nói:
-Em vào nhầm phòng. Đây là phòng anh
-Anh… anh… thế này.. – Thiên Giai nhìn quanh.
/87
|