Trong khi Tạ Tĩnh Khang, Tiểu Bao Bao cùng Huỳnh Lâm Minh đang lo sốt vó về chuyện Mầm Cây bị bắt cóc thì tại một căn biệt thự ngoại ô thành phố S, một người phụ nữ đã có tuổi với hai thứ tóc, mặc một bộ váy đen sang trọng đang cầm một cốc sữa nóng ngồi cạnh bé con. Người phụ nữ cười hiền hậu nói.
" Mầm Cây, cũng gần khuya rồi. Con có đói bụng không ? Người làm vừa pha sữa cho, bà đút con uống nhé?"
Mầm Cây ngồi giữa một thiên đường đồ chơi, vui vẻ đáp.
" Vâng ạ!"
Bé con ngoan ngoan đứng lên, đi đến cạnh người kia, ngồi xuống rất ngoan ngoãn để bà đút sữa cho ăn.
Mầm Cây rất hiểu chuyện, lúc bé bị đưa đến đây cũng rất hoảng sợ. Chỉ là bé nhận ra ở đây chỉ có hai người lớn tuổi cùng một người khoảng tuổi chú Khang Khang, bọn họ đều đón bé con vào nhà. Còn nói cái gì mà chỉ mượn bé con một chút thôi, đợi người nhà bé con đến thì nhất định sẽ trả lời.
Hai ông bà đón bé vào nhà, còn chăm sóc bé rất tốt. Mầm Cây ngồi trong lòng bà uống sữa, lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nhọc của bà.
" Bà ơi! Bà đang có chuyện gì buồn sao ?"
Mầm Cây ngẩn ngơ hỏi, người kia mỉm cười nhéo má hỏi bé.
" Bé con!? Làm sao con nhận ra là bà đang buồn ?"
" Ưm... Ba ba nói người thường thở dài là người có tâm sự. Ba nói những người đó cần được an ủi"
Người kia hài lòng gật đầu, xoa đầu bé con đáp.
" Cha con nuôi dạy con tốt lắm. Chỉ là ta gặp phải quả báo rồi, đến lúc phải trả giá ..."
" Quả báo là gì ? Có ăn được không ạ?"
Chuyện của người lớn, rõ ràng trả nhỏ không hiểu được. Bé con cũng chẳng biết quả báo là gì, chỉ đơn giản nghĩ đó là một loại quả ăn được.
Người phụ nữ nhìn ra cửa, thấy chồng mình đã kết thúc cuộc gọi bà liền hối thúc Mầm Cây chạy đến bên ông.
" Ông của con nói chuyện điện thoại xong rồi kìa. Con mau đến chơi với ông đi"
" Vâng ạ!?"
Bé con rất nghe lời, dường như bé cảm nhận được sự cô đơn và đau buồn của hai người già. Cho nên bé muốn an ủi một chút.
" Ông ơi! Con muốn uống sữa"
Huỳnh lão gia nghe tiếng gọi non nớt đó, khuôn mặt vừa nhăn nhó liền giãn ra. Trên mặt tràn đây ý cười nói.
" Ôi cháu trai, con muốn uống sữa sao? Để ông bảo người làm pha sữa cho con. Uống sữa xong ngủ cùng ông nhé. Nào nào...lại đây ông ôm một cái nào"
Mầm Cây chạy đến ôm chân Huỳnh Hứa, Huỳnh phu nhân cũng đi đến nói với ông.
" Tôi cho thằng bé uống sữa rồi, nó muốn chơi với ông"
Huỳnh Hứa đưa tay lên bế Mầm Cây, hôn hôn bé một cái. Còn không ngừng khen.
" Chà! Cháu trai của ông béo tốt quá. Tên ngốc đó cũng nuôi con không tệ chút nào!"
Mầm Cây không giống Bao Bao, bé thông mình. Vừa nghe người này nhắc đến tên ngốc liền biết là đang gọi ba ba của bé, bé bĩu môi đáp.
" Ba ba không ngốc, chú Khang Khang nói ba ba chỉ là hơi chậm chạp một chút thôi"
Nhắc đến hai người bọn họ, Huỳnh phu nhân hỏi Huỳnh Hứa.
" Khi nào bọn họ đến ?"
" Có lẽ là ba tiếng nữa!"
Huỳnh phu nhân mỉm cười hỏi.
" Ông không hối hận chứ ?"
Huỳnh Hứa lắc đầu, ôm Mầm Cây vừa cười vừa đáp.
" Không hối hận nữa!"
" Ông bà phạm sai chuyện gì sao? Tại sao lại hối hận"
Huỳnh Hứa nghe đến đây, ánh mắt rũ xuống. Những nếp nhăn trên trán cũng hiện ra rất nhiều, thời gian có lẽ đã lấy đi tuổi tác của hai người.
" Ông làm nhiều chuyện xấu!"
" Làm chuyện xấu thì có thể xin lỗi mà. Chú Khang dạy con, khi làm người nhất định có lỗi thì phải dám nhận. Dù cho mình làm sai, người khác thấy mình ăn năn vẫn sẽ tha thứ cho mình"
" Ha ha....bé con của ông ngoan quá. Nhưng ông bà phạm sai lầm rất nhiều, không thể tha thứ được đâu. Ông chơi với con một lúc nhé, sau khi con ngủ dậy sẽ thấy mình được về nhà..."
" Ha ha...vâng ạ"
Mầm Cây ngây thơ ôm cổ hai Huỳnh Hứa đi về phòng ngủ, Huỳnh Phu nhân mặc một chiếc váy đen lộng lẫy đi theo sau. Lúc đi được nữa tầng cầu thang, bà ngoảnh đầu lại nhìn về phía cửa. Ánh mắt trở nên nhu hòa hơn.
Căn biệt thự này nằm ở ngoại ô, cũng chính là căn biệt thự đã bị mẹ của Mầm Cây thiêu rụi vào năm xưa. Huỳnh phu nhân nhìn ra ngoài cửa, thấy có hai bóng dáng một nam một nữ đang nắm tay vẫy tay với bà.
Huỳnh phu nhân cuối đầu,thì thầm.
" Ta xin lỗi, ta và cha con hối hận rồi. Con và con dâu tha thứ cho chúng ta nhé. Hai đứa đợi một chút, chúng ta mang con trai của con xuống dưới đó đoàn tụ với nhau."
" Mầm Cây, cũng gần khuya rồi. Con có đói bụng không ? Người làm vừa pha sữa cho, bà đút con uống nhé?"
Mầm Cây ngồi giữa một thiên đường đồ chơi, vui vẻ đáp.
" Vâng ạ!"
Bé con ngoan ngoan đứng lên, đi đến cạnh người kia, ngồi xuống rất ngoan ngoãn để bà đút sữa cho ăn.
Mầm Cây rất hiểu chuyện, lúc bé bị đưa đến đây cũng rất hoảng sợ. Chỉ là bé nhận ra ở đây chỉ có hai người lớn tuổi cùng một người khoảng tuổi chú Khang Khang, bọn họ đều đón bé con vào nhà. Còn nói cái gì mà chỉ mượn bé con một chút thôi, đợi người nhà bé con đến thì nhất định sẽ trả lời.
Hai ông bà đón bé vào nhà, còn chăm sóc bé rất tốt. Mầm Cây ngồi trong lòng bà uống sữa, lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nhọc của bà.
" Bà ơi! Bà đang có chuyện gì buồn sao ?"
Mầm Cây ngẩn ngơ hỏi, người kia mỉm cười nhéo má hỏi bé.
" Bé con!? Làm sao con nhận ra là bà đang buồn ?"
" Ưm... Ba ba nói người thường thở dài là người có tâm sự. Ba nói những người đó cần được an ủi"
Người kia hài lòng gật đầu, xoa đầu bé con đáp.
" Cha con nuôi dạy con tốt lắm. Chỉ là ta gặp phải quả báo rồi, đến lúc phải trả giá ..."
" Quả báo là gì ? Có ăn được không ạ?"
Chuyện của người lớn, rõ ràng trả nhỏ không hiểu được. Bé con cũng chẳng biết quả báo là gì, chỉ đơn giản nghĩ đó là một loại quả ăn được.
Người phụ nữ nhìn ra cửa, thấy chồng mình đã kết thúc cuộc gọi bà liền hối thúc Mầm Cây chạy đến bên ông.
" Ông của con nói chuyện điện thoại xong rồi kìa. Con mau đến chơi với ông đi"
" Vâng ạ!?"
Bé con rất nghe lời, dường như bé cảm nhận được sự cô đơn và đau buồn của hai người già. Cho nên bé muốn an ủi một chút.
" Ông ơi! Con muốn uống sữa"
Huỳnh lão gia nghe tiếng gọi non nớt đó, khuôn mặt vừa nhăn nhó liền giãn ra. Trên mặt tràn đây ý cười nói.
" Ôi cháu trai, con muốn uống sữa sao? Để ông bảo người làm pha sữa cho con. Uống sữa xong ngủ cùng ông nhé. Nào nào...lại đây ông ôm một cái nào"
Mầm Cây chạy đến ôm chân Huỳnh Hứa, Huỳnh phu nhân cũng đi đến nói với ông.
" Tôi cho thằng bé uống sữa rồi, nó muốn chơi với ông"
Huỳnh Hứa đưa tay lên bế Mầm Cây, hôn hôn bé một cái. Còn không ngừng khen.
" Chà! Cháu trai của ông béo tốt quá. Tên ngốc đó cũng nuôi con không tệ chút nào!"
Mầm Cây không giống Bao Bao, bé thông mình. Vừa nghe người này nhắc đến tên ngốc liền biết là đang gọi ba ba của bé, bé bĩu môi đáp.
" Ba ba không ngốc, chú Khang Khang nói ba ba chỉ là hơi chậm chạp một chút thôi"
Nhắc đến hai người bọn họ, Huỳnh phu nhân hỏi Huỳnh Hứa.
" Khi nào bọn họ đến ?"
" Có lẽ là ba tiếng nữa!"
Huỳnh phu nhân mỉm cười hỏi.
" Ông không hối hận chứ ?"
Huỳnh Hứa lắc đầu, ôm Mầm Cây vừa cười vừa đáp.
" Không hối hận nữa!"
" Ông bà phạm sai chuyện gì sao? Tại sao lại hối hận"
Huỳnh Hứa nghe đến đây, ánh mắt rũ xuống. Những nếp nhăn trên trán cũng hiện ra rất nhiều, thời gian có lẽ đã lấy đi tuổi tác của hai người.
" Ông làm nhiều chuyện xấu!"
" Làm chuyện xấu thì có thể xin lỗi mà. Chú Khang dạy con, khi làm người nhất định có lỗi thì phải dám nhận. Dù cho mình làm sai, người khác thấy mình ăn năn vẫn sẽ tha thứ cho mình"
" Ha ha....bé con của ông ngoan quá. Nhưng ông bà phạm sai lầm rất nhiều, không thể tha thứ được đâu. Ông chơi với con một lúc nhé, sau khi con ngủ dậy sẽ thấy mình được về nhà..."
" Ha ha...vâng ạ"
Mầm Cây ngây thơ ôm cổ hai Huỳnh Hứa đi về phòng ngủ, Huỳnh Phu nhân mặc một chiếc váy đen lộng lẫy đi theo sau. Lúc đi được nữa tầng cầu thang, bà ngoảnh đầu lại nhìn về phía cửa. Ánh mắt trở nên nhu hòa hơn.
Căn biệt thự này nằm ở ngoại ô, cũng chính là căn biệt thự đã bị mẹ của Mầm Cây thiêu rụi vào năm xưa. Huỳnh phu nhân nhìn ra ngoài cửa, thấy có hai bóng dáng một nam một nữ đang nắm tay vẫy tay với bà.
Huỳnh phu nhân cuối đầu,thì thầm.
" Ta xin lỗi, ta và cha con hối hận rồi. Con và con dâu tha thứ cho chúng ta nhé. Hai đứa đợi một chút, chúng ta mang con trai của con xuống dưới đó đoàn tụ với nhau."
/71
|