Alen nắm lấy tay Nhan Tiếu, lúc này anh mới hết lo lắng cho cô bạn gái của mình.
- Đánh đấm chẳng ra gì, xem ra cũng chỉ giỏi thủ đoạn thôi. - Thập Vĩ Ca chế diễu.
- Hải An nếu không sao, tôi sẽ không tính với ông chuyện này nữa. Nhưng chuyện em gái tôi và bang Cơ Vân dám đốt Thiết Lam thì không thể tha thứ. Ông già giờ ông muốn ta xử lý thế nào?
Ông ta cười lớn.
- Tao lại đi sợ đám con nít ranh tụi mày sao? Chúng mày tự đề cao mình quá rồi ấy. Xử chúng đi!!!
- Dăm ba thứ thuộc hạ yếu hớt của ông có thể hạ được tôi sao? - Thập Vĩ Ca nhếch mép khinh bị.
Ba tên cầm dao bước đến. Tên nào mặt mũi cũng hằm hằm sát khí, to con đáng sợ. Thập Vĩ Ca đi lên tay cầm gậy sắt, đẩy Nhan Tiếu đang đứng về phía sau. Ba tên kia thấy Thập Vĩ Ca bước lên không chần chừ cầm dao chạy đến đâm cô. Thập Vĩ Ca né người, cô dùng chân đạp thẳng vào mặt một tên khiến hắn lùi về sau. Hai tên kia cũng lùi về sau vài bước.
- Hừ mấy tên tép diu này để Thập Vi Ca cân có vẻ không được ngang cho lắm. Để tôi lên có phải hơn không. - Alen nghênh giọng nói.
- Cậu lên thì chúng cũng đâu giúp chúng sống thêm phút nào.
Nam Huyền nhẹ giọng. Nghe Nam Kì và Alen kích, ba tên kia tức đến đỏ mặt. Lẽ nào chúng to con vậy mà lại đi thua đứa con gái cấp 3.
Chúng nhảy vồ lên vung dao đoán loạn về phía Thập Vĩ Ca. Cô nhanh chóng né người nhưng con dao nào đó đã chém đứt mảnh áo của cô. Thập Vĩ Ca nhìn mảnh áo bị đứt của mình gương mặt bình thản. Không thừa cơ hội ba tên kia lại lao lên. Cô nhanh như cắt chạy ngay phía sau chúng như một cơn gió. Mấy tên kia chưa kịp chuẩn bị tinh thần xử lí đã bị cô cho ăn vài gậy phía sau. Chúng đau đớn gục xuống đất ngay dưới chân của Thập Vĩ Ca. Cô nhặt con dao dài dưới đất lên xoay xoay rồi thẳng tay đâm vào người giết chết ba tên đó.
- Mày có cần giết chết chúng vậy không? Tao không ngờ mày lại tàn nhẫn vậy. - Ông già bên Cơ Vân ngạc nhiên nói.
- Tao chỉ đang diệt cỏ tận gốc. Dù sao ba tên này cũng từng là của Thiết Lam được ông đưa vào làm gián điệp. Đừng tưởng tao không biết.
Ông ta giật lùi về phía sau. Đôi mắt bất ngờ nhìn Thập Vĩ Ca. - Mày biết hết sao?
- Thế ông nghĩ lâu nay tụi này để ông moi thông tin dễ dàng vậy sao? Dù có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra ba tên này. Không phải ông đã sai chúng đốt Bar của tôi sao. Đột nhập vào Thiết Lam đơn giản vậy sao được chứ lão già. - Tiểu Mộc khinh thường nói.
*Bằng*
Tiếng súng vang lên. Ông già ấy cầm khẩu súng tức giận. - Vậy là chúng mày đã biết từ trước?
- Hừ chơi vậy là không hay đâu. Ai lại chơi súng thế kia. - Kim Gia liếc mắt nhìn khẩu súng khinh thường.
- Tao biết mày. Ông già mày chơi với tao vậy mà mày theo phe tụi nó. - Ông ta gáo lên.
- Hahahaha, không phải ông đánh giá cao mình quá đấy chứ? Kim Gia đâu thèm chơi với loại người như ông?.
Kim Dung rút điện thoại bấm gọi cho ông nội bằng callvideo. Hình ảnh ông cô hiện lên, Kim Dung đã vội nói.
- Ông, ông có lẽ nên giải thích một chút với loại người kia rồi.
- Cháu bớt gây sự đi. Quay điện thoại lại ta cần nói chuyện với Lão Đại Cơ Vân.
Kim Dung xoay điện thoại lại. Ông ta nhìn thấy ông nội Kim Dung thì giật mình.
- Chuyện làm ăn của ta nên chấm dứt rồi nhỉ, Bá Thô.
- Đánh đấm chẳng ra gì, xem ra cũng chỉ giỏi thủ đoạn thôi. - Thập Vĩ Ca chế diễu.
- Hải An nếu không sao, tôi sẽ không tính với ông chuyện này nữa. Nhưng chuyện em gái tôi và bang Cơ Vân dám đốt Thiết Lam thì không thể tha thứ. Ông già giờ ông muốn ta xử lý thế nào?
Ông ta cười lớn.
- Tao lại đi sợ đám con nít ranh tụi mày sao? Chúng mày tự đề cao mình quá rồi ấy. Xử chúng đi!!!
- Dăm ba thứ thuộc hạ yếu hớt của ông có thể hạ được tôi sao? - Thập Vĩ Ca nhếch mép khinh bị.
Ba tên cầm dao bước đến. Tên nào mặt mũi cũng hằm hằm sát khí, to con đáng sợ. Thập Vĩ Ca đi lên tay cầm gậy sắt, đẩy Nhan Tiếu đang đứng về phía sau. Ba tên kia thấy Thập Vĩ Ca bước lên không chần chừ cầm dao chạy đến đâm cô. Thập Vĩ Ca né người, cô dùng chân đạp thẳng vào mặt một tên khiến hắn lùi về sau. Hai tên kia cũng lùi về sau vài bước.
- Hừ mấy tên tép diu này để Thập Vi Ca cân có vẻ không được ngang cho lắm. Để tôi lên có phải hơn không. - Alen nghênh giọng nói.
- Cậu lên thì chúng cũng đâu giúp chúng sống thêm phút nào.
Nam Huyền nhẹ giọng. Nghe Nam Kì và Alen kích, ba tên kia tức đến đỏ mặt. Lẽ nào chúng to con vậy mà lại đi thua đứa con gái cấp 3.
Chúng nhảy vồ lên vung dao đoán loạn về phía Thập Vĩ Ca. Cô nhanh chóng né người nhưng con dao nào đó đã chém đứt mảnh áo của cô. Thập Vĩ Ca nhìn mảnh áo bị đứt của mình gương mặt bình thản. Không thừa cơ hội ba tên kia lại lao lên. Cô nhanh như cắt chạy ngay phía sau chúng như một cơn gió. Mấy tên kia chưa kịp chuẩn bị tinh thần xử lí đã bị cô cho ăn vài gậy phía sau. Chúng đau đớn gục xuống đất ngay dưới chân của Thập Vĩ Ca. Cô nhặt con dao dài dưới đất lên xoay xoay rồi thẳng tay đâm vào người giết chết ba tên đó.
- Mày có cần giết chết chúng vậy không? Tao không ngờ mày lại tàn nhẫn vậy. - Ông già bên Cơ Vân ngạc nhiên nói.
- Tao chỉ đang diệt cỏ tận gốc. Dù sao ba tên này cũng từng là của Thiết Lam được ông đưa vào làm gián điệp. Đừng tưởng tao không biết.
Ông ta giật lùi về phía sau. Đôi mắt bất ngờ nhìn Thập Vĩ Ca. - Mày biết hết sao?
- Thế ông nghĩ lâu nay tụi này để ông moi thông tin dễ dàng vậy sao? Dù có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra ba tên này. Không phải ông đã sai chúng đốt Bar của tôi sao. Đột nhập vào Thiết Lam đơn giản vậy sao được chứ lão già. - Tiểu Mộc khinh thường nói.
*Bằng*
Tiếng súng vang lên. Ông già ấy cầm khẩu súng tức giận. - Vậy là chúng mày đã biết từ trước?
- Hừ chơi vậy là không hay đâu. Ai lại chơi súng thế kia. - Kim Gia liếc mắt nhìn khẩu súng khinh thường.
- Tao biết mày. Ông già mày chơi với tao vậy mà mày theo phe tụi nó. - Ông ta gáo lên.
- Hahahaha, không phải ông đánh giá cao mình quá đấy chứ? Kim Gia đâu thèm chơi với loại người như ông?.
Kim Dung rút điện thoại bấm gọi cho ông nội bằng callvideo. Hình ảnh ông cô hiện lên, Kim Dung đã vội nói.
- Ông, ông có lẽ nên giải thích một chút với loại người kia rồi.
- Cháu bớt gây sự đi. Quay điện thoại lại ta cần nói chuyện với Lão Đại Cơ Vân.
Kim Dung xoay điện thoại lại. Ông ta nhìn thấy ông nội Kim Dung thì giật mình.
- Chuyện làm ăn của ta nên chấm dứt rồi nhỉ, Bá Thô.
/41
|