Đến nhà của Nam Huyền không phải lần đầu nên Tiểu Mộc không có gì bất ngờ cả. Bước vào nhà, ai ai cũng rất vui vẻ tay bắt mặt mừng với cô như là thành viên trong gia đình. Đi thăm quan nhà một vòng, Nam Huyền miệng khua liên tục không nghỉ Tiểu Mộc chỉ còn biết nghe theo.
Đến trước của phòng Nam Huyền, Tiểu Mộc đòi vào nhưng anh không cho.
- Sao không mở cửa ra, tôi muốn vào.
- Tiểu Mộc, em mà vào thì sẽ hối hận cả đời đấy.
- Đã nghe lời cha tới đây thì tôi chẳng còn gì hối hận hết.
Nam Huyền gật gù nhưng rồi cũng mở cửa. Nhìn thấy căn phòng của Nam Huyền thì không nói gì mắt trợn ngược nhìn vào. Gì mà quần áo lẫn cái quần nhỏ vứt khắp nơi. Trên bàn học, trên giường, thậm trí trên nóc tủ.
Tiểu Mộc đứng ngơ ngác trước của phòng, Huyền nhe răng cười trở lại thái độ tưng tửng thường ngày khoác vai cô hỏi.
- Tiểu Mộc cho ý kiến cái đi, trước khi vào làm việc thì anh cũng phải để lại cho em một ấn tưởng tốt đẹp chứ nhỉ.
Tiểu Mộc đưa tay vuốt mặt nói. – Không biết bay giờ quay lại còn kịp không nhỉ.
Nam Huyền lườm cô rồi chả lời. – Không được, giờ quá trễ rồi bổn thiếu gia không cho phép cô đi nữa.
Cô quản gia bước lên phòng, thấy Tiểu Mộc đang ngơ ngác nhìn phòng Nam Huyền thì hiểu ra chuyện gì lén cười cười. Cô bước lại chỗ Tiểu Mộc đưa cho một chiếc váy dành riêng cho các cô hầu dặn dò.
- Tiểu Mộc, nhớ chăm sóc thiếu gia nhé, chị đưa em lên phòng của mình thay đồ nha. – Giọng cô quản gia có gì đó rất mờ ám cái gì mà chăm sóc tốt. Sắp có chuyện không hay sảy ra.
Cô quản gia đưa Tiểu Mộc lên phòng, căn phong nhỏ nhắn đủ mọi thứ, cũng khá tiện nghi. Tiểu Mộc chạy vào nhà tắm thay đồ, bộ váy vừa văn mặc vào lại càng tôn thêm đường cong quyến rũ của cô. Cô quản gia tấm tắc khen ngợi Tiểu Mộc thảo nào có thể khiến thiếu gia mê thế. Tiểu Mộc ngượng chín mặt im lặng không nói gì, tên Nam Huyền chết tiệt ngươi là cái thá gì chớ.
Nam Huyền bước vào, bảo cô quản gia đi ra ngoài vì có mấy chuyện cần nói với Tiểu Mộc. Sau khi cô quản gia đi xuống dưới, Tiểu Mộc lườm anh một cái.
- Nói gì thì nói nhanh lên.
Nam Huyền cười nhẹ trông rất gian ác, anh đi vòng lại đừng sau cô hai tay khẽ ôm hông. Tiểu Mộc giật mình hét toáng lên nhưng vô ích. Tường này cách âm, cô có hét mấy cũng cô ích. Anh ta khẽ hôn lên vành tai đang ửng đỏ của cô. Tiểu Mộc thì ra sức vùng vẫy không thôi, nhưng làm sao có thể thoát khỏi cơ thể chắc nịch của Nam Huyền. Tiểu Mộc càng vùng vẫy thì Nam Huyền cũng càng ôm chặt hơn.
Cuối cùng, Tiểu Mộc đuối sức không vùng vẫy nữa. Tiểu Mộc tức đỏ cả mặt hét lớn.
- Tại sao anh không chịu buông tôi ra hảaaa.
- Tại anh sợ bỏ ra em sẽ chạy mất chứ sao. Vì thế anh không muốn.
- Đồ khốn! anh đi tự tử đi.
Nam Huyền níu mày, cười tươi như hoa thì… Cạnh. Cánh cửa được mở ra người bước vào không anh khác chính là… Nam Nhân, bố Nam Huyền đâu mà. Nam Huyền nhìn bố cười cười nhưng vẫn không chịu buông Tiểu Mộc ra.Ông bố này hiểu chuyện nên cũng cười lại với cậu con trai của mình rồi nhìn xuống Tiểu Mộc đang bị Nam Huyền ôm cứng.
- Cháu là Tô Tiểu Mộc phải không, cháu nhớ chăm sóc cha con trai ta tốt nhé.
- Bác ơi, cháu chỉ chăm sóc ở nhà thôi, đến trường là mệnh ai nấy lo nhé được không ạ.
Nam Nhân khẽ ừ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Tiểu Mộc khẽ thở dài lườm Nam Huyền cười tươi không chịu buông cô ra.
Đến trước của phòng Nam Huyền, Tiểu Mộc đòi vào nhưng anh không cho.
- Sao không mở cửa ra, tôi muốn vào.
- Tiểu Mộc, em mà vào thì sẽ hối hận cả đời đấy.
- Đã nghe lời cha tới đây thì tôi chẳng còn gì hối hận hết.
Nam Huyền gật gù nhưng rồi cũng mở cửa. Nhìn thấy căn phòng của Nam Huyền thì không nói gì mắt trợn ngược nhìn vào. Gì mà quần áo lẫn cái quần nhỏ vứt khắp nơi. Trên bàn học, trên giường, thậm trí trên nóc tủ.
Tiểu Mộc đứng ngơ ngác trước của phòng, Huyền nhe răng cười trở lại thái độ tưng tửng thường ngày khoác vai cô hỏi.
- Tiểu Mộc cho ý kiến cái đi, trước khi vào làm việc thì anh cũng phải để lại cho em một ấn tưởng tốt đẹp chứ nhỉ.
Tiểu Mộc đưa tay vuốt mặt nói. – Không biết bay giờ quay lại còn kịp không nhỉ.
Nam Huyền lườm cô rồi chả lời. – Không được, giờ quá trễ rồi bổn thiếu gia không cho phép cô đi nữa.
Cô quản gia bước lên phòng, thấy Tiểu Mộc đang ngơ ngác nhìn phòng Nam Huyền thì hiểu ra chuyện gì lén cười cười. Cô bước lại chỗ Tiểu Mộc đưa cho một chiếc váy dành riêng cho các cô hầu dặn dò.
- Tiểu Mộc, nhớ chăm sóc thiếu gia nhé, chị đưa em lên phòng của mình thay đồ nha. – Giọng cô quản gia có gì đó rất mờ ám cái gì mà chăm sóc tốt. Sắp có chuyện không hay sảy ra.
Cô quản gia đưa Tiểu Mộc lên phòng, căn phong nhỏ nhắn đủ mọi thứ, cũng khá tiện nghi. Tiểu Mộc chạy vào nhà tắm thay đồ, bộ váy vừa văn mặc vào lại càng tôn thêm đường cong quyến rũ của cô. Cô quản gia tấm tắc khen ngợi Tiểu Mộc thảo nào có thể khiến thiếu gia mê thế. Tiểu Mộc ngượng chín mặt im lặng không nói gì, tên Nam Huyền chết tiệt ngươi là cái thá gì chớ.
Nam Huyền bước vào, bảo cô quản gia đi ra ngoài vì có mấy chuyện cần nói với Tiểu Mộc. Sau khi cô quản gia đi xuống dưới, Tiểu Mộc lườm anh một cái.
- Nói gì thì nói nhanh lên.
Nam Huyền cười nhẹ trông rất gian ác, anh đi vòng lại đừng sau cô hai tay khẽ ôm hông. Tiểu Mộc giật mình hét toáng lên nhưng vô ích. Tường này cách âm, cô có hét mấy cũng cô ích. Anh ta khẽ hôn lên vành tai đang ửng đỏ của cô. Tiểu Mộc thì ra sức vùng vẫy không thôi, nhưng làm sao có thể thoát khỏi cơ thể chắc nịch của Nam Huyền. Tiểu Mộc càng vùng vẫy thì Nam Huyền cũng càng ôm chặt hơn.
Cuối cùng, Tiểu Mộc đuối sức không vùng vẫy nữa. Tiểu Mộc tức đỏ cả mặt hét lớn.
- Tại sao anh không chịu buông tôi ra hảaaa.
- Tại anh sợ bỏ ra em sẽ chạy mất chứ sao. Vì thế anh không muốn.
- Đồ khốn! anh đi tự tử đi.
Nam Huyền níu mày, cười tươi như hoa thì… Cạnh. Cánh cửa được mở ra người bước vào không anh khác chính là… Nam Nhân, bố Nam Huyền đâu mà. Nam Huyền nhìn bố cười cười nhưng vẫn không chịu buông Tiểu Mộc ra.Ông bố này hiểu chuyện nên cũng cười lại với cậu con trai của mình rồi nhìn xuống Tiểu Mộc đang bị Nam Huyền ôm cứng.
- Cháu là Tô Tiểu Mộc phải không, cháu nhớ chăm sóc cha con trai ta tốt nhé.
- Bác ơi, cháu chỉ chăm sóc ở nhà thôi, đến trường là mệnh ai nấy lo nhé được không ạ.
Nam Nhân khẽ ừ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Tiểu Mộc khẽ thở dài lườm Nam Huyền cười tươi không chịu buông cô ra.
/41
|