- Tiểu Mộc lớp ta có học sinh mới!!!! là người quen a!!!.
- Tui biết là Lí Nam Kì chứ gì.
Tiểu Mộc đánh bay cảm hứng của Nhan Tiếu. Nhưng hình như nhận ra điều gì đó, Nhan Tiếu nhướng mắt nhìn cô bạn như nói. “ ê sao mày biết hay vậy? tao đã nói gì đâu” trông rất tức cười.
Tiểu Mộc vốn không muốn nói đến cái tên Nam Kì một chút nào nữa nên không nói gì cúi đầu xuống. Nhan Tiếu cũng hiểu rằng là bạn mình vốn đã từng rất đau khổ vì Nam Kì rồi.
Tiếng chương vang lên báo hiểu đến giờ vào học. Sư Tử Châu Phi hùng hùng bước lên bục giảng ( giáo viên đó).
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Bạn ấy tên là Lí Nam Kì, các em hay giúp đỡ bạn ấy.
Một chàng trai bước vào lớp, Lí Nam Kì. Bước lên bục giảng, Nam Kì cúi chào rồi nở một nụ cười tươi trông rất đẹp trai. Bao nhiêu nữ sinh trong lớp đổ rầm rầm vì hắn. Tiểu Mộc đưa đôi mắt buồn bã nhìn hắn, đã bao năm rồi mà hắn còn có thể khiến người khác mê mẩn như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, Tiểu Mộc cúi đầu xuống vở đọc sách tiếp. Trong giờ học, cô cảm thấy như có ai đang nhìn mình, quay đi quay lại đúng chỗ Nam Kì đang nhìn mình. Tiểu Mộc bỏ lơ đi không để ý.
Giờ ra chơi, vừa bước ra cửa lớp Tiểu Mộc đã bị Nam Kì chặn cửa. Nam Kì hỏi một câu mang cả niềm hi vọng và niềm vui trong đó.
- Bạn là Tiểu Mộc phải không?
- , đúng vạy có gì không?
Tiểu Mộc vừa trả lời xong thì bị một vòng tay ai đó ôm lấy. Bàn tay này rất đỗi quen thuộc nhưng đã không còn là của cô được nữa rồi. Mọi người xung quanh bàn tán về cô học sinh giỏi của trường lại có những người đàn ông vây quanh này.
Nam Kì càng ngày siết chặt Tiểu Mộc trong lòng đến khó thở. Nhẹ giọng nói.
- Tiểu Mộc, em có còn khỏe không? Anh đã đến nhà em nhưng em đã giọn đi, anh không thể sống được nếu thiếu em, anh….
- Đủ rồi, mày không xứng đáng với cô ấy.
Một giọng nói giận dữ từ đâu đó phát ra. Tiểu Mộc cũng đẩy Nam Kì ra, bước về phía giọng nói đó. Chẳng ai khác đó là Nam Huyền và Dạ Ly, hai người khá giận nhìn Nam Kì bằng ánh mắt nảy lửa.
- Nếu mày xứng với cô ấy thì đã không bỏ rơi cô ấy khi ấy. Mày có biết suốt mấy năm nay cô ấy đã đau khổ vì tình yêu đầu của mình không? MÀY KHÔNG HỀ ĐÁNG ĐƯỢC TÌNH YÊU CỦA CÔ ẤY….
- Được rồi, Nam Huyền đừng nói nữa.
Tiểu Mộc vừa khóc vừa nói. Nam Huyền đang mắng Nam Kì dừng lại nhìn Tiểu Mộc rồi ôm cô vào lòng. Tiểu Mộc ôm lấy Nam Huyền tiếp tục khóc, Nam Huyền đưa cô vào lại lớp. Nam Kì định đuổi theo thì bị Dạ Ly chặn lại cảnh báo hắn.
- Tốt nhất là mày tránh xa Tiểu Mộc ra. Đừng làm cô ấy tổn thương nữa. Còn mọi người hết kịch rồi, giải tán đi.
Dạ Ly nói xong thì đi vào lớp. Đám đông vừa rồi cũng giải tán. . Nhan Tiếu vội vàng chạy lại chỗ Tiểu Mộc an ủi, không quên liếc nhìn Lí Nam Kì bằng ánh mắt tức giận.
Tiểu Mộc cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh không khóc nữa, nhưng một lần nữa Nam Kì lại làm cô tổn thương bằng cách rạnh lại vết sẹo cũ trong lòng Tiểu Mộc.
- Tiểu Mộc đừng khóc nữa nhé! Tí tan học mình sẽ dẫn 4 đứa tui mình đi ăn kem ha, mình bao hết đó. Ngoan không khóc nữa. – Nhan Tiếu cười nhe răng an ủi cô.
Tiểu Mộc bật cười nhìn cô bạn.
- Mình đâu phải trẻ con đâu. Cậu an ủi mình mà sửu nhi dễ sợ. – Tiểu Mộc nhệ nhàng nói. Đến cả Nam Huyền và Dạ Ly cũng cười không ra hơi. Nhan Tiếu làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn. Rồi bữu môi nhìn bằng ánh mắt ra vẻ không quan tâm đến Tiểu Mộc rồi hứ một tiếng quay đầu giận dỗi.
- Tui biết là Lí Nam Kì chứ gì.
Tiểu Mộc đánh bay cảm hứng của Nhan Tiếu. Nhưng hình như nhận ra điều gì đó, Nhan Tiếu nhướng mắt nhìn cô bạn như nói. “ ê sao mày biết hay vậy? tao đã nói gì đâu” trông rất tức cười.
Tiểu Mộc vốn không muốn nói đến cái tên Nam Kì một chút nào nữa nên không nói gì cúi đầu xuống. Nhan Tiếu cũng hiểu rằng là bạn mình vốn đã từng rất đau khổ vì Nam Kì rồi.
Tiếng chương vang lên báo hiểu đến giờ vào học. Sư Tử Châu Phi hùng hùng bước lên bục giảng ( giáo viên đó).
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Bạn ấy tên là Lí Nam Kì, các em hay giúp đỡ bạn ấy.
Một chàng trai bước vào lớp, Lí Nam Kì. Bước lên bục giảng, Nam Kì cúi chào rồi nở một nụ cười tươi trông rất đẹp trai. Bao nhiêu nữ sinh trong lớp đổ rầm rầm vì hắn. Tiểu Mộc đưa đôi mắt buồn bã nhìn hắn, đã bao năm rồi mà hắn còn có thể khiến người khác mê mẩn như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, Tiểu Mộc cúi đầu xuống vở đọc sách tiếp. Trong giờ học, cô cảm thấy như có ai đang nhìn mình, quay đi quay lại đúng chỗ Nam Kì đang nhìn mình. Tiểu Mộc bỏ lơ đi không để ý.
Giờ ra chơi, vừa bước ra cửa lớp Tiểu Mộc đã bị Nam Kì chặn cửa. Nam Kì hỏi một câu mang cả niềm hi vọng và niềm vui trong đó.
- Bạn là Tiểu Mộc phải không?
- , đúng vạy có gì không?
Tiểu Mộc vừa trả lời xong thì bị một vòng tay ai đó ôm lấy. Bàn tay này rất đỗi quen thuộc nhưng đã không còn là của cô được nữa rồi. Mọi người xung quanh bàn tán về cô học sinh giỏi của trường lại có những người đàn ông vây quanh này.
Nam Kì càng ngày siết chặt Tiểu Mộc trong lòng đến khó thở. Nhẹ giọng nói.
- Tiểu Mộc, em có còn khỏe không? Anh đã đến nhà em nhưng em đã giọn đi, anh không thể sống được nếu thiếu em, anh….
- Đủ rồi, mày không xứng đáng với cô ấy.
Một giọng nói giận dữ từ đâu đó phát ra. Tiểu Mộc cũng đẩy Nam Kì ra, bước về phía giọng nói đó. Chẳng ai khác đó là Nam Huyền và Dạ Ly, hai người khá giận nhìn Nam Kì bằng ánh mắt nảy lửa.
- Nếu mày xứng với cô ấy thì đã không bỏ rơi cô ấy khi ấy. Mày có biết suốt mấy năm nay cô ấy đã đau khổ vì tình yêu đầu của mình không? MÀY KHÔNG HỀ ĐÁNG ĐƯỢC TÌNH YÊU CỦA CÔ ẤY….
- Được rồi, Nam Huyền đừng nói nữa.
Tiểu Mộc vừa khóc vừa nói. Nam Huyền đang mắng Nam Kì dừng lại nhìn Tiểu Mộc rồi ôm cô vào lòng. Tiểu Mộc ôm lấy Nam Huyền tiếp tục khóc, Nam Huyền đưa cô vào lại lớp. Nam Kì định đuổi theo thì bị Dạ Ly chặn lại cảnh báo hắn.
- Tốt nhất là mày tránh xa Tiểu Mộc ra. Đừng làm cô ấy tổn thương nữa. Còn mọi người hết kịch rồi, giải tán đi.
Dạ Ly nói xong thì đi vào lớp. Đám đông vừa rồi cũng giải tán. . Nhan Tiếu vội vàng chạy lại chỗ Tiểu Mộc an ủi, không quên liếc nhìn Lí Nam Kì bằng ánh mắt tức giận.
Tiểu Mộc cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh không khóc nữa, nhưng một lần nữa Nam Kì lại làm cô tổn thương bằng cách rạnh lại vết sẹo cũ trong lòng Tiểu Mộc.
- Tiểu Mộc đừng khóc nữa nhé! Tí tan học mình sẽ dẫn 4 đứa tui mình đi ăn kem ha, mình bao hết đó. Ngoan không khóc nữa. – Nhan Tiếu cười nhe răng an ủi cô.
Tiểu Mộc bật cười nhìn cô bạn.
- Mình đâu phải trẻ con đâu. Cậu an ủi mình mà sửu nhi dễ sợ. – Tiểu Mộc nhệ nhàng nói. Đến cả Nam Huyền và Dạ Ly cũng cười không ra hơi. Nhan Tiếu làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn. Rồi bữu môi nhìn bằng ánh mắt ra vẻ không quan tâm đến Tiểu Mộc rồi hứ một tiếng quay đầu giận dỗi.
/41
|