Hôm nay, Học viện Nghệ thuật thành phố Du vô cùng nhộn nhịp. Mùa tốt nghiệp đã đến, sinh viên tập trung đông đủ trên sân trường để chụp ảnh kỷ yếu. Các bạn học sinh trong bộ đồng phục rộng rãi nở nụ cười rạng rỡ, tạo dáng chụp những bức ảnh đẹp nhất.
"Đàn chị Khúc, em có thể chụp ảnh chung với chị không ạ?" Một đàn em rụt rè bước đến trước Khúc Yêu Yêu, không biết đã phải chuẩn bị tinh thần bao lâu mới dám cất tiếng hỏi.
Học sinh bên cạnh cười đùa, khẽ đẩy Khúc Yêu Yêu: "Đi đi Yêu Yêu, thỏa mãn ước mơ của cậu ấy đi nào!"
Khúc Yêu Yêu vui vẻ đồng ý: "Được chứ."
Cậu đàn em đặt cặp sách xuống, vui vẻ đứng cạnh Khúc Yêu Yêu, nhờ bạn học thân thiết chụp ảnh cho mình.
"Hai người đứng gần nhau hơn một chút, chụp ảnh sẽ đẹp hơn." Anh em tốt của cậu đàn em biết rõ ý đồ của cậu, muốn thực hiện ước mơ cho cậu bạn mình.
Đàn em e dè nói: "Không ổn lắm nhỉ." Tuy vậy, cậu vẫn khẽ khàng di chuyển về phía Khúc Yêu Yêu.
Nhưng vừa chạm vai, cậu đã bị một lực đẩy sang bên cạnh. Cậu bực bội nói: "Anh làm gì vậy!"
Lê Thiệu mặt lạnh tanh, đặt bé gái nhỏ trong lòng mình vào tay Khúc Yêu Yêu và nói: "Con gái nhớ em."
Đàn em kinh ngạc đến mức há hốc miệng không nói nên lời: "Đàn chị Khúc, chị... chị... chị đã kết hôn rồi ư?!" Lại còn có con nữa...
Khúc Yêu Yêu không hề né tránh: "Đúng vậy." Cô ôm Lê Nguyệt, dùng tua rua trên mũ trêu chọc bé.
Bất ngờ như tạt một gáo nước lạnh, không! Mà là nước đá! Đàn em cúi đầu ủ rũ, nhất thời không biết nên nói gì. Tô Viện Viện cười rạng rỡ: "Yêu Yêu của chúng ta đã đăng ký kết hôn trước khi nhập học rồi, các cô các cậu ạ, không còn cơ hội nữa rồi."
Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu kết hôn được một năm thì Lê Nguyệt ra đời. Sau khi sinh con, cô bàn bạc với Lê Thiệu và theo học trường đại học nghệ thuật, bằng nỗ lực của bản thân, cô đã đến gần hơn với Học viện Nghệ thuật,cũng xem như đã thực hiện ước mơ vào đại học của mình.
Lê Thiệu luôn sát cánh bên Khúc Yêu Yêu, cả gia đình họ Lê cũng vậy. Mẹ Lê Thiệu đã tỉnh lại, bố Lê vì cầu bình an cho vợ mà suốt thời gian qua không về nhà, nay cả gia đình đã được đoàn tụ.
Có Lê Nguyệt ở đó, bầu không khí trong nhà cũ cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô bé vẫn nhớ mẹ. Khúc Yêu Yêu không hề né tránh điều này, thường xuyên call video với Lê Nguyệt ở ký túc xá. Các bạn cùng phòng đều biết Khúc Yêu Yêu đã kết hôn, có một người chồng rất đẹp trai và một cô con gái vô cùng đáng yêu.
Lê Thiệu ôm Khúc Yêu Yêu vào lòng, trông họ thật xứng đôi vừa lứa.
Đàn em buồn bã cúi đầu rời đi, Khúc Yêu Yêu còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lê Thiệu nắm lấy tay: "Bây giờ đến lượt anh và con gái chụp ảnh với em rồi."
Khúc Yêu Yêu biết anh ghen tuông, bèn nói: "Vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, anh Lê?"
Lê Thiệu ôm Lê Nguyệt vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Tất nhiên rồi, anh luôn sẵn sàng."
Tách, bức ảnh lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc viên mãn của gia đình ba người.
...
Sau khi tốt nghiệp, Khúc Yêu Yêu làm thiết kế tại xưởng của đàn chị, nhưng cũng không cần thường xuyên đến công ty, nên cô có thời gian ở nhà chăm sóc con gái và chồng.
Dần dần, Lê Nguyệt cũng lớn, đến tuổi đi học tiểu học. Trường tổ chức cho các bé đi ngoại khóa, Lê Nguyệt đeo balo nhỏ vui không thể tả.
"Bé Nguyệt, phải đi sát bên cô giáo, không được chạy lung tung nhé."
Khúc Yêu Yêu dặn dò, đội mũ cho con gái.
Lê Thiệu vẫn không thể yên tâm nổi, đây là lần đầu tiên con gái rời xa họ để tự đi ra ngoài, anh thậm chí còn muốn gọi điện cho cô giáo để hỏi xem phụ huynh có được đi cùng hay không. Khúc Yêu Yêu đã thuyết phục anh suốt mấy ngày, Lê Thiệu mới chịu từ bỏ ý định này.
Tan học, Lê Thiệu đến đón Lê Nguyệt về nhà. Dọc đường đi về, anh hỏi cô bé có chơi vui không, Lê Nguyệt chỉ gật đầu, ôm chặt cặp sách và không nói gì. Lê Thiệu nghĩ rằng cô bé mệt rồi nên không hỏi thêm.
Buổi tối, khi Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đã ngủ say, Lê Nguyệt lén lút ra khỏi phòng, rón rén mở tủ lạnh lấy một túi bánh quy rồi quay về phòng.
Cặp sách nhỏ của cô bé căng phồng, Lê Nguyệt mở cặp ra, một chú cáo tuyết trắng thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô bé. Lê Nguyệt bóc bánh quy cho nó ăn: "Cún con, ăn nhanh đi nào."
Chú cáo nhỏ ngửi ngửi rồi ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.
Lê Nguyệt nhận ra nó không muốn ăn, bèn hỏi: "Vậy cậu thích ăn gì?"
Con cáo nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: "Ta thích ăn thịt và ta là hồ ly, không phải cún con."
Lê Nguyệt ngây người nhìn nó: "Cậu biết nói à?"
Con hồ ly kiêu hãnh nói: "Tự nhiên rồi."
Lê Nguyệt cảm thấy vô cùng thú vị, lại chạy ra khỏi phòng để tìm trong tủ lạnh xem còn chút thịt thừa nào không. Tiếng lục đục của cô bé hơi lớn, khiến Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu giật mình.
"Bé Nguyệt, con đang kiếm gì vậy?" Khúc Yêu Yêu hỏi.
Lê Nguyệt khẽ lắc đầu: "Con không kiếm gì cả, chỉ là hơi đói thôi."
Khúc Yêu Yêu cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Từ khi sinh con, khả năng cảm nhận yêu ma quỷ quái của cô đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra một yêu khí trên người Lê Nguyệt. Khúc Yêu Yêu vội vã chạy vào phòng Lê Nguyệt, lấy con cáo nhỏ ra khỏi túi của cô bé: "Nguyệt Nguyệt, con cáo này con nhặt được ở đâu vậy?"
Lê Nguyệt kể lại sự việc. Hóa ra khi đi chơi công viên, cô bé đã phát hiện ra con cáo này trong bụi cây. Lúc đầu tưởng là chó con lạc chủ, thấy nó đáng thương nên mang về.
Khúc Yêu Yêu nhìn con hồ ly, bỗng dưng cảm thấy có gì đó quen thuộc: "Anh Lê, anh có thấy con cáo này trông giống ai không?"
Nghe lời vợ mình xong, Lê Thiệu càng thêm lo lắng.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cổng. Giữa đêm khuya khoắt, ai có thể tới đây?
Lê Thiệu cảnh giác tiến đến cửa, nhìn qua màn hình chuông cửa, thấy hai con người bên ngoài. Không, chính xác là hai con hồ ly.
Đứng ngoài cổng không ai khác chính là Bạch Huyền và Hồng Đàn. Lê Thiệu mở cửa cho hai con hồ ly bước vào, thấy hai con hồ ly mang theo nhiều túi lớn nhỏ, bèn hỏi: "Hai người tới đây làm gì?"
Bạch Huyền mặc vest, cười hì hì nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây để cầu hôn cho thằng con trai. Con gái cưng của anh đã cứu thằng bé, lẽ đương nhiên thằng bé phải lấy thân để trả nợ ân tình rồi."
Hồng Đàn cũng cười híp mắt: "Đúng vậy."
Khúc Yêu Yêu giật mình, câu nói này nghe quen thuộc quá. Hồi xưa Bạch Huyền theo đuổi Lê Dao, hình như cũng dùng lời lẽ tương tự. Con hồ ly mà bé Nguyệt mang về hóa ra là con trai của Bạch Huyền và Hồng Đàn, chẳng trách trông giống Bạch Huyền như đúc.
Lê Thiệu mặt mày tối sầm, trực tiếp ném con hồ ly nhỏ vào lòng Bạch Huyền, sau đó đẩy cả ba con hồ ly ra khỏi nhà: "Cút!"
Bạch Huyền nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thở dài dạy dỗ con trai nhỏ: "Tiểu Thất, nhớ kỹ cánh cửa này, những người bên trong sau này sẽ là bố mẹ vợ con."
Bạch Thất gãi đầu: "Cha, 'cha vợ' 'mẹ vợ' là gì ạ?"
"Con lớn hơn sẽ hiểu thôi. Nào, Tiểu Hồng, về nhà chuẩn bị lễ vật đi."
Lê Thiệu trong nhà đầy bụng tức giận, định đến chỗ đạo sĩ già lấy bảy tám con cổ trùng, triệt tiêu hoàn toàn ý định của con hồ ly thối tha kia.
Khúc Yêu Yêu càng thêm dở khóc dở cười, đây có coi là duyên phận không? Cô không kích động như Lê Thiệu, chuyện hôn nhân của bé Nguyệt sau này, do chính cô bé quyết định.
Hết truyện.
"Đàn chị Khúc, em có thể chụp ảnh chung với chị không ạ?" Một đàn em rụt rè bước đến trước Khúc Yêu Yêu, không biết đã phải chuẩn bị tinh thần bao lâu mới dám cất tiếng hỏi.
Học sinh bên cạnh cười đùa, khẽ đẩy Khúc Yêu Yêu: "Đi đi Yêu Yêu, thỏa mãn ước mơ của cậu ấy đi nào!"
Khúc Yêu Yêu vui vẻ đồng ý: "Được chứ."
Cậu đàn em đặt cặp sách xuống, vui vẻ đứng cạnh Khúc Yêu Yêu, nhờ bạn học thân thiết chụp ảnh cho mình.
"Hai người đứng gần nhau hơn một chút, chụp ảnh sẽ đẹp hơn." Anh em tốt của cậu đàn em biết rõ ý đồ của cậu, muốn thực hiện ước mơ cho cậu bạn mình.
Đàn em e dè nói: "Không ổn lắm nhỉ." Tuy vậy, cậu vẫn khẽ khàng di chuyển về phía Khúc Yêu Yêu.
Nhưng vừa chạm vai, cậu đã bị một lực đẩy sang bên cạnh. Cậu bực bội nói: "Anh làm gì vậy!"
Lê Thiệu mặt lạnh tanh, đặt bé gái nhỏ trong lòng mình vào tay Khúc Yêu Yêu và nói: "Con gái nhớ em."
Đàn em kinh ngạc đến mức há hốc miệng không nói nên lời: "Đàn chị Khúc, chị... chị... chị đã kết hôn rồi ư?!" Lại còn có con nữa...
Khúc Yêu Yêu không hề né tránh: "Đúng vậy." Cô ôm Lê Nguyệt, dùng tua rua trên mũ trêu chọc bé.
Bất ngờ như tạt một gáo nước lạnh, không! Mà là nước đá! Đàn em cúi đầu ủ rũ, nhất thời không biết nên nói gì. Tô Viện Viện cười rạng rỡ: "Yêu Yêu của chúng ta đã đăng ký kết hôn trước khi nhập học rồi, các cô các cậu ạ, không còn cơ hội nữa rồi."
Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu kết hôn được một năm thì Lê Nguyệt ra đời. Sau khi sinh con, cô bàn bạc với Lê Thiệu và theo học trường đại học nghệ thuật, bằng nỗ lực của bản thân, cô đã đến gần hơn với Học viện Nghệ thuật,cũng xem như đã thực hiện ước mơ vào đại học của mình.
Lê Thiệu luôn sát cánh bên Khúc Yêu Yêu, cả gia đình họ Lê cũng vậy. Mẹ Lê Thiệu đã tỉnh lại, bố Lê vì cầu bình an cho vợ mà suốt thời gian qua không về nhà, nay cả gia đình đã được đoàn tụ.
Có Lê Nguyệt ở đó, bầu không khí trong nhà cũ cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô bé vẫn nhớ mẹ. Khúc Yêu Yêu không hề né tránh điều này, thường xuyên call video với Lê Nguyệt ở ký túc xá. Các bạn cùng phòng đều biết Khúc Yêu Yêu đã kết hôn, có một người chồng rất đẹp trai và một cô con gái vô cùng đáng yêu.
Lê Thiệu ôm Khúc Yêu Yêu vào lòng, trông họ thật xứng đôi vừa lứa.
Đàn em buồn bã cúi đầu rời đi, Khúc Yêu Yêu còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lê Thiệu nắm lấy tay: "Bây giờ đến lượt anh và con gái chụp ảnh với em rồi."
Khúc Yêu Yêu biết anh ghen tuông, bèn nói: "Vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, anh Lê?"
Lê Thiệu ôm Lê Nguyệt vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Tất nhiên rồi, anh luôn sẵn sàng."
Tách, bức ảnh lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc viên mãn của gia đình ba người.
...
Sau khi tốt nghiệp, Khúc Yêu Yêu làm thiết kế tại xưởng của đàn chị, nhưng cũng không cần thường xuyên đến công ty, nên cô có thời gian ở nhà chăm sóc con gái và chồng.
Dần dần, Lê Nguyệt cũng lớn, đến tuổi đi học tiểu học. Trường tổ chức cho các bé đi ngoại khóa, Lê Nguyệt đeo balo nhỏ vui không thể tả.
"Bé Nguyệt, phải đi sát bên cô giáo, không được chạy lung tung nhé."
Khúc Yêu Yêu dặn dò, đội mũ cho con gái.
Lê Thiệu vẫn không thể yên tâm nổi, đây là lần đầu tiên con gái rời xa họ để tự đi ra ngoài, anh thậm chí còn muốn gọi điện cho cô giáo để hỏi xem phụ huynh có được đi cùng hay không. Khúc Yêu Yêu đã thuyết phục anh suốt mấy ngày, Lê Thiệu mới chịu từ bỏ ý định này.
Tan học, Lê Thiệu đến đón Lê Nguyệt về nhà. Dọc đường đi về, anh hỏi cô bé có chơi vui không, Lê Nguyệt chỉ gật đầu, ôm chặt cặp sách và không nói gì. Lê Thiệu nghĩ rằng cô bé mệt rồi nên không hỏi thêm.
Buổi tối, khi Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đã ngủ say, Lê Nguyệt lén lút ra khỏi phòng, rón rén mở tủ lạnh lấy một túi bánh quy rồi quay về phòng.
Cặp sách nhỏ của cô bé căng phồng, Lê Nguyệt mở cặp ra, một chú cáo tuyết trắng thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô bé. Lê Nguyệt bóc bánh quy cho nó ăn: "Cún con, ăn nhanh đi nào."
Chú cáo nhỏ ngửi ngửi rồi ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.
Lê Nguyệt nhận ra nó không muốn ăn, bèn hỏi: "Vậy cậu thích ăn gì?"
Con cáo nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: "Ta thích ăn thịt và ta là hồ ly, không phải cún con."
Lê Nguyệt ngây người nhìn nó: "Cậu biết nói à?"
Con hồ ly kiêu hãnh nói: "Tự nhiên rồi."
Lê Nguyệt cảm thấy vô cùng thú vị, lại chạy ra khỏi phòng để tìm trong tủ lạnh xem còn chút thịt thừa nào không. Tiếng lục đục của cô bé hơi lớn, khiến Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu giật mình.
"Bé Nguyệt, con đang kiếm gì vậy?" Khúc Yêu Yêu hỏi.
Lê Nguyệt khẽ lắc đầu: "Con không kiếm gì cả, chỉ là hơi đói thôi."
Khúc Yêu Yêu cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Từ khi sinh con, khả năng cảm nhận yêu ma quỷ quái của cô đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra một yêu khí trên người Lê Nguyệt. Khúc Yêu Yêu vội vã chạy vào phòng Lê Nguyệt, lấy con cáo nhỏ ra khỏi túi của cô bé: "Nguyệt Nguyệt, con cáo này con nhặt được ở đâu vậy?"
Lê Nguyệt kể lại sự việc. Hóa ra khi đi chơi công viên, cô bé đã phát hiện ra con cáo này trong bụi cây. Lúc đầu tưởng là chó con lạc chủ, thấy nó đáng thương nên mang về.
Khúc Yêu Yêu nhìn con hồ ly, bỗng dưng cảm thấy có gì đó quen thuộc: "Anh Lê, anh có thấy con cáo này trông giống ai không?"
Nghe lời vợ mình xong, Lê Thiệu càng thêm lo lắng.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cổng. Giữa đêm khuya khoắt, ai có thể tới đây?
Lê Thiệu cảnh giác tiến đến cửa, nhìn qua màn hình chuông cửa, thấy hai con người bên ngoài. Không, chính xác là hai con hồ ly.
Đứng ngoài cổng không ai khác chính là Bạch Huyền và Hồng Đàn. Lê Thiệu mở cửa cho hai con hồ ly bước vào, thấy hai con hồ ly mang theo nhiều túi lớn nhỏ, bèn hỏi: "Hai người tới đây làm gì?"
Bạch Huyền mặc vest, cười hì hì nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây để cầu hôn cho thằng con trai. Con gái cưng của anh đã cứu thằng bé, lẽ đương nhiên thằng bé phải lấy thân để trả nợ ân tình rồi."
Hồng Đàn cũng cười híp mắt: "Đúng vậy."
Khúc Yêu Yêu giật mình, câu nói này nghe quen thuộc quá. Hồi xưa Bạch Huyền theo đuổi Lê Dao, hình như cũng dùng lời lẽ tương tự. Con hồ ly mà bé Nguyệt mang về hóa ra là con trai của Bạch Huyền và Hồng Đàn, chẳng trách trông giống Bạch Huyền như đúc.
Lê Thiệu mặt mày tối sầm, trực tiếp ném con hồ ly nhỏ vào lòng Bạch Huyền, sau đó đẩy cả ba con hồ ly ra khỏi nhà: "Cút!"
Bạch Huyền nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thở dài dạy dỗ con trai nhỏ: "Tiểu Thất, nhớ kỹ cánh cửa này, những người bên trong sau này sẽ là bố mẹ vợ con."
Bạch Thất gãi đầu: "Cha, 'cha vợ' 'mẹ vợ' là gì ạ?"
"Con lớn hơn sẽ hiểu thôi. Nào, Tiểu Hồng, về nhà chuẩn bị lễ vật đi."
Lê Thiệu trong nhà đầy bụng tức giận, định đến chỗ đạo sĩ già lấy bảy tám con cổ trùng, triệt tiêu hoàn toàn ý định của con hồ ly thối tha kia.
Khúc Yêu Yêu càng thêm dở khóc dở cười, đây có coi là duyên phận không? Cô không kích động như Lê Thiệu, chuyện hôn nhân của bé Nguyệt sau này, do chính cô bé quyết định.
Hết truyện.
/56
|