"Tôi đã khỏe nhiều rồi!' Dương Thu Trì đứng dậy, chấp tay nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Liễu Nhược Băng từ từ bước lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Dương Thu Trì lại xá dài một cái nữa: "Tiền bối, thỉnh thứ cho tại hạ khó có thể tòng mệnh!"
Đối với kết quả này, Liễu Nhược Băng dường như đã đoán ra, buông gọn một câu: "Các ngươi cứ sống đến già đến chết nơi này đi!" Nói xong một tay đặt lên eo, chuyển thân định đi.
"Tiền bối xin chậm đã!"
Liễu Nhược Băng đứng lại, không hề quay đầu.
"Tiền bối bị thương trên người?" Dương Thu Trì nhìn thoáng qua tay Liễu Nhược Băng đang vịn trên eo, "Không biết tại hạ có thể giúp gì không?"
Liễu Nhược Băng hừ lạnh, đáp: "Bớt quản chuyện thừa đi!" Nói rồi chậm bước định đi.
"Tiền bối! Nếu như tiền bối đã quyết để tôi sống già trên này, có thể đem trả hai tiếp thiếp lại cho tôi được không? Để bốn người chúng tôi sinh tử cùng một chỗ?"
Bạch Tố Mai lúc này đã chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, nghe lời này cảm thấy chua chát, đến lúc này mới nhớ tới là nam nhân mà mình yêu thương còn có những nữ nhân khác cần phải chiếu cố. Đó là đìều mà bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể lơ là, nhưng mà, nàng có thể làm như thế nào được, chỉ cần người ấy đối với nàng tốt, còn có chuyện gì có thể mong chờ nữa đây.
Liễu Nhược Băng trước giờ lời nói chắc như đá vàng, hôm nay cũng vậy, chỉ lạnh lùng đáp hai tiếng: "Không được!" rồi khoa chân định đi.
Dương Thu Trì bốc lửa lên đỉnh đầu, quát: "Đứng lại! Nói thật cho cô biết, ta muốn giết cô dễ như trở bàn tay! Chẳng qua là nễ mặt cô là sư phụ của Vân nhi, ta mới nhịn hết lần này tới lần khác, cô đừng có ép ta giết cô!"
Liễu Nhược Băng có nghĩ nát óc cũng không ngờ kẻ bị mình bắt như gà con bị chim cắt chộp về tổ thế mà lại nói ra những lời như vầy. Nàng ta đứng sững lại, từ từ xoay người, dùng đôi mắt băng lãnh nhìn Dương Thu Trì: "Ngươi nói cái gì?"
"Cô cho là võ công của cô tuyệt đỉnh, rồi có thể quyết định sống chết của người khác hay sao?"
Liễu Nhược Băng khoanh hai tay trước ngực: "Bản chất vốn có của thế giới này là lấy mạnh hiếp yếu!"
"Hay cho cái câu lấy mạnh hiếp yếu! Nếu như ta có thể thắng cô thì sao?"
Liễu Nhược Băng bật cười trào phúng: "Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta sẽ cho các ngươi đi, không thèm quản chuyện của ngươi nữa."
"Cô là cao thủ, lại là tiền bối, ta lại bệnh nặng mới khỏi, luận về võ công khẳng định đánh không lại cô." Dương Thu Trì làm ra vẻ đánh thương vô cùng.
Liễu Nhược Băng giận quá hóa cười: "Hừ! Ta đứng ở đây không động tay chân. Ngươi có chiêu gì cứ sử ra cho hết, chỉ có thể làm ta bị thương, coi như ngươi thắng!"
Nàng ta là cao thủ tuyệt thế như vậy, tay chân không động cũng có thể làm người bị thương, trong tiểu thuyết võ hiệp thấy đầy! Nhưng mà, thứ mà Dương Thu Trì chờ chính là câu này, lại cố ý do dự thêm một chút nữa rồi nói: "Luận võ công thì một trăm Dương Thu Trì cũng không phải là đối thủ của cô, nhưng ta có một loại ám khí có thể đả thương cô, chỉ có điều loại ám khí này thái quá bá đạo, cô cứu ta một mạng, lại là sư phụ của Vân nhi, do đó ta không thể làm thương tới tính mệnh của cô."
"Trên đời này chẳng có ám khí nào làm bị thương nỗi ta, ngươi cứ mặc sức dùng."
Thấy nàng ta tự tin như vậy, Dương Thu Trì hơi có chút thiếu tự tin. Loại tuyệt thế cao thủ này nói không chừng có thể từ phương hướng bắn ra của viên đạn mà kịp thời tránh né, nếu như hắn bắn một phát không trúng, chỉ sợ không có cơ hội thứ hai nữa. Xem ra phải dùng đến chút quỷ kế rồi, nên hắn bèn nói: "Nếu như là như vậy, cô có dám xoay lưng lại để ta sử dụng ám khí?"
Liễu Nhược Băng hừ lạnh, xoay người lại, khoanh tay đứng yên.
Liễu Nhược Băng làm điệu bộ như vậy càng khiến Dương Thu Trì thắc thỏm. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, kéo Bạch Tố Mai ra xa, nói vào tai nàng mấy câu, Bạch Tố Mai gật gật đầu.
Dương Thu Trì trở về sau lưng Liễu Nhược Băng, đứng cách xa mười bước, nói: "Liễu tiền bối, ta thật không muốn làm bị thương cô, như vầy đi, ta để Bạch cô nương tìm một khối đá, cô dùng tay giữ nó để lên đỉnh đầu, ta đánh trúng khối đá đó coi như đánh được cô rồi."
Lúc này, Bạch Tố mai đã từ đống đá phía sau động chọn một phiến đá to bằng ba bàn tay, mỏng khoảng một ngón tay mang lại đưa cho Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng lười nói lời thừa, tiếp lấy để lên đỉnh đầu.
Dương Thu Trì rút súng ra, mở khóa bảo hiểm, khe khẽ lên đạn, nhắm kỹ khối đá bằng ba bàn tay trên đầu Liễu Nhược Băng.
Chính vào lúc này, Bạch Tố Mai đứng không xa Liễu Nhược Băng bao nhiêu chợt kêu lên một tiếng cả kinh, chỉ vào bên dưới hông của nàng ta hô to: "Liễu tiền bối, eo của người đang chảy máu kìa!"
Liễu Nhược Băng hơi run người, chính vào lúc đó, một tiếng "Đoàng" cực to vang lên, phiến đá trên đầu nàng bị một súng của Dương Thu Trì bắn trúng, vỡ nát ra từng mảnh!
Thân thể Liễu Nhược Băng run rẫy vài cái, rồi từ từ mềm nhũn khụy xuống đất.
A! Dương Thu Trì lập tức co thắt tim lại, chẳng lẽ lỡ tay làm bị thương nàng ta rồi sao? Không thể nào, Dương Thu Trì đối với tài bắn của mình còn có chút tự tin, vì dù sao cũng chỉ cách có năm sáu mét, mục tiêu lại là phiến đá to bằng ba bàn tay, khoảng cách thế này mà bắn trật thì đơn giản là đi mua một miếng đậu hủ thúi cho to về đập đầu chết cho xong.
Nhưng hiện giờ thấy Liễu Nhược Băng chẳng hề động đậy nằm ra đất, tim Dương Thu Trì không khỏi đập thình thịch loạn cả lên, nếu thật sự bắn trật giết chết nàng ta, Tống Vân Nhi nhất định không tha cho hắn.
Dương Thu Trì khóa chốt bảo hiểm của súng lại, dắt vào bao trên chân, rồi chạy tới.
Bạch Tố Mai bị tiếng nổ lớn đó giật nãy mình, nhưng do lần trước ở Vân Nhai sơn nàng đã nghe qua tiếng nổ đưa người ta vào chỗ chết này rồi. Lần trước chỉ sau tiếng nổ, Dương Thu Trì đã giết được đầu mục của cường tặc, cứu được mạng của nàng. Hiện giờ sau tiếng nổ lớn y như vậy, Liễu Nhược Băng liền ngã ra đất, nàng còn cho rằng là bị đánh chết giống như lần trước, cho nên nhất thời cả kinh đứng đờ ở đó.
Đến khi nàng thấy Dương Thu Trì chạy lại xem xét, bấy giờ mới phản ứng lại, vội vã chạy tới cúi người gọi: "Tiền bối, tiền bối người làm sao rồi?"
Dương Thu Trì trước hết cẩn thận tra xét sau đầu vào lưng của Liễu Nhược Băng, không hề phát hiện vết thương nào, liền cẩn thận lật nàng ta ngửa ra, thấy hai mát nàng nhắm chặt, đầu mày nhíu tít lại, không hề thụ thương, liền dùng ngón tay bấm vào nhân trung cách một lớp mạng che mặt màu đen của nàng.
Chốc lát sau, Liễu Nhược Băng tỉnh lại, nói: "Ám khi thật là lợi hại! Ta thua rồi!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã nói: "Là do tại hạ dùng quỷ kế đánh lạc hướng chú ý của người, lại đánh lén phía sau lưng mới đắc thủ được. Nếu chân chính đối diện mà đánh, tiền bối lại có chuẩn bị, thì ám khi này chẳng thể làm gì được người."
Liễu Nhược Băng xoay đầu quay nhìn Bạch Tố Mai, giơ tay điểm lên đầu của nàng ta một cái, Bạch Tố Mai rên lên một tiếng hôn mê ngã ra đất.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Dương Thu Trì tức giận, đưa tay định rút súng, nhưng Liễu Nhược Băng chợt trở tay chộp lên vai hắn, hắn liền cảm thấy toàn thân tê bại, không động đậy gì được.
Liễu Nhược Băng thở phì một hơi: "Ta chỉ điểm hôn mê nàng ta mà thôi, một canh giờ sau sẽ tự động tỉnh, không cần lo."
Dương Thu Trì quay đầu nhìn, thấy ngực Bạch Tố Mai hơi nhấp nhô, liền yên tâm hỏi: "Cô điểm cô ta hôn mê làm cái gì?"
Liễu Nhược Băng buông Dương Thu Trì ra: "Nghe ta nói này, ta không xong rồi, ta cho ngươi biết chỗ ta giấu hai tiểu thiếp đó, ngươi tự đi tìm." Dừng lại một chút, nàng ta lại nói: "Trở về cho Vân nhi biết, ta không còn chiếu cố nó được nữa, bảo nó hãy tự bảo trọng."
Sau khi Liễu Nhược Băng buông tay, Dương Thu Trì có thể động đậy được, hắn quỳ xuống cạnh người nàng ta, hỏi: "Liễu cô nương, ở bên eo lưng của cô bị thương hả?"
Vừa rồi khi Liễu Nhược Băng đến, Dương Thu Trì phát hiện một bên eo của nàng ta hơi sưng đi đứng có phần khó khăn, không có dáng vẻ nhanh nhẹn nhẹ nhàng như ngày thường. Một tay của nàng còn không tự chủ sờ vào dưới eo đó, nên hắn đoán là nàng thụ thương, cho nên vừa rồi mới bảo Bạch Tố mai cố ý nói ở eo của nàng chảy máu. Và do eo của nàng quả thực là bị thương, cho nên mới phân tán được lực chú ý của nàng, bắn một phát là trúng. Nguồn: http://truyenyy.com
Dương Thu Trì vén áo trên của nàng ra xem, thấy chỗ eo của nàng da trắng như tuyết, không có vết thương nào, bèn nắm quần của nàng kéo xuống một chút, thấy phần da ở trên bẹn của nàng đã biến thành tím đen, nhìn kỹ một chút thấy có hai cái lỗ nhỏ, trong lỗ có máu đen chảy ra.
"Cô bị rắn độc cắn rồi!" Dương Thu Trì cả kinh, đưa tay đỉnh cởi dây quần của nàng.
Liễu Nhược Băng chộp giữ tay hắn: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Cứu cô! Nới cởi quần của cô rồi hút độc ra ngoài!"
"Không, không được, ngươi không được đụng tới ta!" Ý thức của Liễu Nhược Băng có phần mơ hồ, trước đó nàng ta cứ một mực dùng nội lực kháng độc, vừa rồi để phòng ngự ám khí của Dương Thu Trì mà hơi phân tâm, độc tố từ từ lan ra, sau khi trúng độc rồi thần trí hôn muội, cộng thêm sự chấn kinh vì thua về tay Dương Thu Trì, do đó mới bị hôn mê đi.
Liễu Nhuợc Băng đã đánh chết con rắn đã cắn nàng. Nàng biết rõ dược thảo trị liệu khi bị rắn cắn, nhưng loại rắn độc này có độc tính quá mạnh, vị trí bị cắn lại ở bẹn, không thể cột bóp vuốt độc ra ngoài. Ở vị trí này, chỉ có thể hút máu độc ra trước, nếu không, cho dù có dùng dược thảo cũng khó mà cứu trị.
Nhưng ở bộ vị này tự nàng ta không thể hút độc ra, và sự cả thẹn của nữ tính cùng sự cao ngạo của cao thủ không cho phép nàng ta tìm người giúp hút độc ra ngoài. Hơn nữa, trong khuôn viên trăm dặm không có người quanh đây thì biết tìm ai bây giờ. Nếu như chạy ra ngoài trăm dặm đi tìm người hút độc, thì chỉ sợ độc đã phát người đã chết rồi. Có lẽ nàng ta đã tự biết chỉ sợ lần này tai kiếp nan đào.
Hiện giờ nàng ta nghe Dương Thu Trì nói định cởi quần của mình ra để hút độc giúp, vừa thẹn vừa gấp, liên co người lại, không tự chủ đưa tay ra giữ chặt lưng quần.
Dương Thu Trì quát lên: "Nếu không cứu cô chết chắc rồi! Bỏ tay ra!" Nói xong dằn mạnh tay khỏi tay nàng, do dùng lực quá mạnh, tay hẫy cả lên, đánh mạnh vào gò ngực đầy đặn của nàng.
Liễu Nhược Băng bị nọc rắn chạy ngược, thần trí đã bắt đầu không thanh tĩnh, trong nội tâm thực ra cũng chẳng phải ngăn trở gì mấy, cho nên mới để cho Dương Thu Trì vẫy thoát khỏi tay. Thật không ngờ hắn vừa tránh thoát xong, đã vung tay đụng vào ngực của nàng. Thần chí của nàng vốn đã đờ đẫn, hiện giờ bị cơn thẹn thùng và quẫn chí như vậy nên hôn mê ngay đi.
Dương Thu Trì chẳng còn để ý kiêng dè gì nữa, đưa tay vào trong lòng của nàng, móc ra một số thứ nho nhỏ, nào là một cái kính bằng đồng nho nhỏ, một cái lược, một cái khăn tay cùng mấy cái bình nhỏ, không có tiểu đao mà hắn cần. Hắn thầm nghĩ ngày hôm trước chẳng phải nàng ta rút đao ra đánh với Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng sao, như vậy đoản kiếm đó giờ ở đâu?
Hắn tìm trên tìm dưới một hồi, ánh mắt chợt dừng lại ở hai tay của Liễu Nhược Băng, vội vã sờ, quả nhiên trong cánh tay có một thanh đoản kiếm, do đó vội vàng rút ra, cảm thấy đao có hàn khí bức người, sắc bén dị thường.
Liễu Nhược Băng lúc này đã rơi vào cơn hôn mê, toàn thân rùng mình ớn lạnh. Dương Thu Trì vội vã lật nàng ra, cởi quần, kéo khố của nàng xuống, nhìn rõ vết thương có hai hàng dấu răng thâm xì cùng chỗ thịt xung quanh đã biến thành màu xanh đen, lớp thịt sưng đỏ ở ngoài cũng rất to.
Nọc rắn độc có thể phần thành độc tố hệ tuần hoàn, độc tố thần kinh, độc tế bào và độc tố hỗn hợp. Dương Thu Trì tuy không biết loại rắn gì đã cắn Liễu Nhược Băng, nhưng nhìn vết thương có thấy vết sưng đỏ rất lớn, tổ chức hoại tử quanh vết thương có màu đen, đoán là loại rắn độc có loại độc tố mang tính tuần hoàn huyết dịch cắn, bởi vì loại rắn có độc thần kinh khi cắn sẽ gây ra vết thương hơi sưng đỏ một chút mà thôi, còn loại độc tế bào như rắn biển cắn hay loại độc tố hỗn hợp ở rắn mắt kiếng (nhãn kính xà), nhãn tình vương xà (rắn hổ mang chúa) và phúc xà (rắc cạp nong) cùng một số loại rắn khác thì khả năng có ít hơn một chút.
Chẳng quản là loại độc gì, chuyện cần gấp hiện nay là hút máu rút độc ra ngoài.
Liễu Nhược Băng từ từ bước lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Dương Thu Trì lại xá dài một cái nữa: "Tiền bối, thỉnh thứ cho tại hạ khó có thể tòng mệnh!"
Đối với kết quả này, Liễu Nhược Băng dường như đã đoán ra, buông gọn một câu: "Các ngươi cứ sống đến già đến chết nơi này đi!" Nói xong một tay đặt lên eo, chuyển thân định đi.
"Tiền bối xin chậm đã!"
Liễu Nhược Băng đứng lại, không hề quay đầu.
"Tiền bối bị thương trên người?" Dương Thu Trì nhìn thoáng qua tay Liễu Nhược Băng đang vịn trên eo, "Không biết tại hạ có thể giúp gì không?"
Liễu Nhược Băng hừ lạnh, đáp: "Bớt quản chuyện thừa đi!" Nói rồi chậm bước định đi.
"Tiền bối! Nếu như tiền bối đã quyết để tôi sống già trên này, có thể đem trả hai tiếp thiếp lại cho tôi được không? Để bốn người chúng tôi sinh tử cùng một chỗ?"
Bạch Tố Mai lúc này đã chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, nghe lời này cảm thấy chua chát, đến lúc này mới nhớ tới là nam nhân mà mình yêu thương còn có những nữ nhân khác cần phải chiếu cố. Đó là đìều mà bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể lơ là, nhưng mà, nàng có thể làm như thế nào được, chỉ cần người ấy đối với nàng tốt, còn có chuyện gì có thể mong chờ nữa đây.
Liễu Nhược Băng trước giờ lời nói chắc như đá vàng, hôm nay cũng vậy, chỉ lạnh lùng đáp hai tiếng: "Không được!" rồi khoa chân định đi.
Dương Thu Trì bốc lửa lên đỉnh đầu, quát: "Đứng lại! Nói thật cho cô biết, ta muốn giết cô dễ như trở bàn tay! Chẳng qua là nễ mặt cô là sư phụ của Vân nhi, ta mới nhịn hết lần này tới lần khác, cô đừng có ép ta giết cô!"
Liễu Nhược Băng có nghĩ nát óc cũng không ngờ kẻ bị mình bắt như gà con bị chim cắt chộp về tổ thế mà lại nói ra những lời như vầy. Nàng ta đứng sững lại, từ từ xoay người, dùng đôi mắt băng lãnh nhìn Dương Thu Trì: "Ngươi nói cái gì?"
"Cô cho là võ công của cô tuyệt đỉnh, rồi có thể quyết định sống chết của người khác hay sao?"
Liễu Nhược Băng khoanh hai tay trước ngực: "Bản chất vốn có của thế giới này là lấy mạnh hiếp yếu!"
"Hay cho cái câu lấy mạnh hiếp yếu! Nếu như ta có thể thắng cô thì sao?"
Liễu Nhược Băng bật cười trào phúng: "Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta sẽ cho các ngươi đi, không thèm quản chuyện của ngươi nữa."
"Cô là cao thủ, lại là tiền bối, ta lại bệnh nặng mới khỏi, luận về võ công khẳng định đánh không lại cô." Dương Thu Trì làm ra vẻ đánh thương vô cùng.
Liễu Nhược Băng giận quá hóa cười: "Hừ! Ta đứng ở đây không động tay chân. Ngươi có chiêu gì cứ sử ra cho hết, chỉ có thể làm ta bị thương, coi như ngươi thắng!"
Nàng ta là cao thủ tuyệt thế như vậy, tay chân không động cũng có thể làm người bị thương, trong tiểu thuyết võ hiệp thấy đầy! Nhưng mà, thứ mà Dương Thu Trì chờ chính là câu này, lại cố ý do dự thêm một chút nữa rồi nói: "Luận võ công thì một trăm Dương Thu Trì cũng không phải là đối thủ của cô, nhưng ta có một loại ám khí có thể đả thương cô, chỉ có điều loại ám khí này thái quá bá đạo, cô cứu ta một mạng, lại là sư phụ của Vân nhi, do đó ta không thể làm thương tới tính mệnh của cô."
"Trên đời này chẳng có ám khí nào làm bị thương nỗi ta, ngươi cứ mặc sức dùng."
Thấy nàng ta tự tin như vậy, Dương Thu Trì hơi có chút thiếu tự tin. Loại tuyệt thế cao thủ này nói không chừng có thể từ phương hướng bắn ra của viên đạn mà kịp thời tránh né, nếu như hắn bắn một phát không trúng, chỉ sợ không có cơ hội thứ hai nữa. Xem ra phải dùng đến chút quỷ kế rồi, nên hắn bèn nói: "Nếu như là như vậy, cô có dám xoay lưng lại để ta sử dụng ám khí?"
Liễu Nhược Băng hừ lạnh, xoay người lại, khoanh tay đứng yên.
Liễu Nhược Băng làm điệu bộ như vậy càng khiến Dương Thu Trì thắc thỏm. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, kéo Bạch Tố Mai ra xa, nói vào tai nàng mấy câu, Bạch Tố Mai gật gật đầu.
Dương Thu Trì trở về sau lưng Liễu Nhược Băng, đứng cách xa mười bước, nói: "Liễu tiền bối, ta thật không muốn làm bị thương cô, như vầy đi, ta để Bạch cô nương tìm một khối đá, cô dùng tay giữ nó để lên đỉnh đầu, ta đánh trúng khối đá đó coi như đánh được cô rồi."
Lúc này, Bạch Tố mai đã từ đống đá phía sau động chọn một phiến đá to bằng ba bàn tay, mỏng khoảng một ngón tay mang lại đưa cho Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng lười nói lời thừa, tiếp lấy để lên đỉnh đầu.
Dương Thu Trì rút súng ra, mở khóa bảo hiểm, khe khẽ lên đạn, nhắm kỹ khối đá bằng ba bàn tay trên đầu Liễu Nhược Băng.
Chính vào lúc này, Bạch Tố Mai đứng không xa Liễu Nhược Băng bao nhiêu chợt kêu lên một tiếng cả kinh, chỉ vào bên dưới hông của nàng ta hô to: "Liễu tiền bối, eo của người đang chảy máu kìa!"
Liễu Nhược Băng hơi run người, chính vào lúc đó, một tiếng "Đoàng" cực to vang lên, phiến đá trên đầu nàng bị một súng của Dương Thu Trì bắn trúng, vỡ nát ra từng mảnh!
Thân thể Liễu Nhược Băng run rẫy vài cái, rồi từ từ mềm nhũn khụy xuống đất.
A! Dương Thu Trì lập tức co thắt tim lại, chẳng lẽ lỡ tay làm bị thương nàng ta rồi sao? Không thể nào, Dương Thu Trì đối với tài bắn của mình còn có chút tự tin, vì dù sao cũng chỉ cách có năm sáu mét, mục tiêu lại là phiến đá to bằng ba bàn tay, khoảng cách thế này mà bắn trật thì đơn giản là đi mua một miếng đậu hủ thúi cho to về đập đầu chết cho xong.
Nhưng hiện giờ thấy Liễu Nhược Băng chẳng hề động đậy nằm ra đất, tim Dương Thu Trì không khỏi đập thình thịch loạn cả lên, nếu thật sự bắn trật giết chết nàng ta, Tống Vân Nhi nhất định không tha cho hắn.
Dương Thu Trì khóa chốt bảo hiểm của súng lại, dắt vào bao trên chân, rồi chạy tới.
Bạch Tố Mai bị tiếng nổ lớn đó giật nãy mình, nhưng do lần trước ở Vân Nhai sơn nàng đã nghe qua tiếng nổ đưa người ta vào chỗ chết này rồi. Lần trước chỉ sau tiếng nổ, Dương Thu Trì đã giết được đầu mục của cường tặc, cứu được mạng của nàng. Hiện giờ sau tiếng nổ lớn y như vậy, Liễu Nhược Băng liền ngã ra đất, nàng còn cho rằng là bị đánh chết giống như lần trước, cho nên nhất thời cả kinh đứng đờ ở đó.
Đến khi nàng thấy Dương Thu Trì chạy lại xem xét, bấy giờ mới phản ứng lại, vội vã chạy tới cúi người gọi: "Tiền bối, tiền bối người làm sao rồi?"
Dương Thu Trì trước hết cẩn thận tra xét sau đầu vào lưng của Liễu Nhược Băng, không hề phát hiện vết thương nào, liền cẩn thận lật nàng ta ngửa ra, thấy hai mát nàng nhắm chặt, đầu mày nhíu tít lại, không hề thụ thương, liền dùng ngón tay bấm vào nhân trung cách một lớp mạng che mặt màu đen của nàng.
Chốc lát sau, Liễu Nhược Băng tỉnh lại, nói: "Ám khi thật là lợi hại! Ta thua rồi!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã nói: "Là do tại hạ dùng quỷ kế đánh lạc hướng chú ý của người, lại đánh lén phía sau lưng mới đắc thủ được. Nếu chân chính đối diện mà đánh, tiền bối lại có chuẩn bị, thì ám khi này chẳng thể làm gì được người."
Liễu Nhược Băng xoay đầu quay nhìn Bạch Tố Mai, giơ tay điểm lên đầu của nàng ta một cái, Bạch Tố Mai rên lên một tiếng hôn mê ngã ra đất.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Dương Thu Trì tức giận, đưa tay định rút súng, nhưng Liễu Nhược Băng chợt trở tay chộp lên vai hắn, hắn liền cảm thấy toàn thân tê bại, không động đậy gì được.
Liễu Nhược Băng thở phì một hơi: "Ta chỉ điểm hôn mê nàng ta mà thôi, một canh giờ sau sẽ tự động tỉnh, không cần lo."
Dương Thu Trì quay đầu nhìn, thấy ngực Bạch Tố Mai hơi nhấp nhô, liền yên tâm hỏi: "Cô điểm cô ta hôn mê làm cái gì?"
Liễu Nhược Băng buông Dương Thu Trì ra: "Nghe ta nói này, ta không xong rồi, ta cho ngươi biết chỗ ta giấu hai tiểu thiếp đó, ngươi tự đi tìm." Dừng lại một chút, nàng ta lại nói: "Trở về cho Vân nhi biết, ta không còn chiếu cố nó được nữa, bảo nó hãy tự bảo trọng."
Sau khi Liễu Nhược Băng buông tay, Dương Thu Trì có thể động đậy được, hắn quỳ xuống cạnh người nàng ta, hỏi: "Liễu cô nương, ở bên eo lưng của cô bị thương hả?"
Vừa rồi khi Liễu Nhược Băng đến, Dương Thu Trì phát hiện một bên eo của nàng ta hơi sưng đi đứng có phần khó khăn, không có dáng vẻ nhanh nhẹn nhẹ nhàng như ngày thường. Một tay của nàng còn không tự chủ sờ vào dưới eo đó, nên hắn đoán là nàng thụ thương, cho nên vừa rồi mới bảo Bạch Tố mai cố ý nói ở eo của nàng chảy máu. Và do eo của nàng quả thực là bị thương, cho nên mới phân tán được lực chú ý của nàng, bắn một phát là trúng. Nguồn: http://truyenyy.com
Dương Thu Trì vén áo trên của nàng ra xem, thấy chỗ eo của nàng da trắng như tuyết, không có vết thương nào, bèn nắm quần của nàng kéo xuống một chút, thấy phần da ở trên bẹn của nàng đã biến thành tím đen, nhìn kỹ một chút thấy có hai cái lỗ nhỏ, trong lỗ có máu đen chảy ra.
"Cô bị rắn độc cắn rồi!" Dương Thu Trì cả kinh, đưa tay đỉnh cởi dây quần của nàng.
Liễu Nhược Băng chộp giữ tay hắn: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Cứu cô! Nới cởi quần của cô rồi hút độc ra ngoài!"
"Không, không được, ngươi không được đụng tới ta!" Ý thức của Liễu Nhược Băng có phần mơ hồ, trước đó nàng ta cứ một mực dùng nội lực kháng độc, vừa rồi để phòng ngự ám khí của Dương Thu Trì mà hơi phân tâm, độc tố từ từ lan ra, sau khi trúng độc rồi thần trí hôn muội, cộng thêm sự chấn kinh vì thua về tay Dương Thu Trì, do đó mới bị hôn mê đi.
Liễu Nhuợc Băng đã đánh chết con rắn đã cắn nàng. Nàng biết rõ dược thảo trị liệu khi bị rắn cắn, nhưng loại rắn độc này có độc tính quá mạnh, vị trí bị cắn lại ở bẹn, không thể cột bóp vuốt độc ra ngoài. Ở vị trí này, chỉ có thể hút máu độc ra trước, nếu không, cho dù có dùng dược thảo cũng khó mà cứu trị.
Nhưng ở bộ vị này tự nàng ta không thể hút độc ra, và sự cả thẹn của nữ tính cùng sự cao ngạo của cao thủ không cho phép nàng ta tìm người giúp hút độc ra ngoài. Hơn nữa, trong khuôn viên trăm dặm không có người quanh đây thì biết tìm ai bây giờ. Nếu như chạy ra ngoài trăm dặm đi tìm người hút độc, thì chỉ sợ độc đã phát người đã chết rồi. Có lẽ nàng ta đã tự biết chỉ sợ lần này tai kiếp nan đào.
Hiện giờ nàng ta nghe Dương Thu Trì nói định cởi quần của mình ra để hút độc giúp, vừa thẹn vừa gấp, liên co người lại, không tự chủ đưa tay ra giữ chặt lưng quần.
Dương Thu Trì quát lên: "Nếu không cứu cô chết chắc rồi! Bỏ tay ra!" Nói xong dằn mạnh tay khỏi tay nàng, do dùng lực quá mạnh, tay hẫy cả lên, đánh mạnh vào gò ngực đầy đặn của nàng.
Liễu Nhược Băng bị nọc rắn chạy ngược, thần trí đã bắt đầu không thanh tĩnh, trong nội tâm thực ra cũng chẳng phải ngăn trở gì mấy, cho nên mới để cho Dương Thu Trì vẫy thoát khỏi tay. Thật không ngờ hắn vừa tránh thoát xong, đã vung tay đụng vào ngực của nàng. Thần chí của nàng vốn đã đờ đẫn, hiện giờ bị cơn thẹn thùng và quẫn chí như vậy nên hôn mê ngay đi.
Dương Thu Trì chẳng còn để ý kiêng dè gì nữa, đưa tay vào trong lòng của nàng, móc ra một số thứ nho nhỏ, nào là một cái kính bằng đồng nho nhỏ, một cái lược, một cái khăn tay cùng mấy cái bình nhỏ, không có tiểu đao mà hắn cần. Hắn thầm nghĩ ngày hôm trước chẳng phải nàng ta rút đao ra đánh với Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng sao, như vậy đoản kiếm đó giờ ở đâu?
Hắn tìm trên tìm dưới một hồi, ánh mắt chợt dừng lại ở hai tay của Liễu Nhược Băng, vội vã sờ, quả nhiên trong cánh tay có một thanh đoản kiếm, do đó vội vàng rút ra, cảm thấy đao có hàn khí bức người, sắc bén dị thường.
Liễu Nhược Băng lúc này đã rơi vào cơn hôn mê, toàn thân rùng mình ớn lạnh. Dương Thu Trì vội vã lật nàng ra, cởi quần, kéo khố của nàng xuống, nhìn rõ vết thương có hai hàng dấu răng thâm xì cùng chỗ thịt xung quanh đã biến thành màu xanh đen, lớp thịt sưng đỏ ở ngoài cũng rất to.
Nọc rắn độc có thể phần thành độc tố hệ tuần hoàn, độc tố thần kinh, độc tế bào và độc tố hỗn hợp. Dương Thu Trì tuy không biết loại rắn gì đã cắn Liễu Nhược Băng, nhưng nhìn vết thương có thấy vết sưng đỏ rất lớn, tổ chức hoại tử quanh vết thương có màu đen, đoán là loại rắn độc có loại độc tố mang tính tuần hoàn huyết dịch cắn, bởi vì loại rắn có độc thần kinh khi cắn sẽ gây ra vết thương hơi sưng đỏ một chút mà thôi, còn loại độc tế bào như rắn biển cắn hay loại độc tố hỗn hợp ở rắn mắt kiếng (nhãn kính xà), nhãn tình vương xà (rắn hổ mang chúa) và phúc xà (rắc cạp nong) cùng một số loại rắn khác thì khả năng có ít hơn một chút.
Chẳng quản là loại độc gì, chuyện cần gấp hiện nay là hút máu rút độc ra ngoài.
/713
|