Nam Cung Hùng mở âm lượng đến mức tối cao, quát lên giận dữ: "Phiến động cướp lương, giết chết tại đương trường!"
Hơn mười cẩm y vệ cũng lớn họng rống to: "Phiến động cướp lương, giết chết đương trường!" Hô liền mấy tiếng, chấn động tứ phương.
Bá tánh thời cổ đại rất úy kỵ quan, lại có lý tưởng tối cao nhất đó là "vợ đẹp con khôn nhà ấm áp", nếu như trong bát còn cơm để ăn, thì sẽ không u dua tạo phản làm gì. Chỉ khi người ta đem đập bể chén cơm cuối cùng của họ, họ mất hết toàn bộ hy vọng sống, thì mới kéo nhau tạo phản.
Hiện giờ mọi người đều nghe sắp sửa phát lương thực, lòng lại nhen nhóm lên tia hy vọng, lại nghe nói nếu phiến động cướp lương sẽ bị giết chết ngay tại đương trường để cảnh cáo, có phần hơi sợ, nên từ từ an tĩnh trở lại.
Nhưng đến lúc này, người vừa rồi hò hét xúi giục cướp lương trong đám đông đó lại lớn tiếng rêu rao: "Phát cái cứt ấy! Lừa người thì có! Bọn chúng không dám động thủ đâu, mọi người xông vào cướp lương đi!" Tiếp theo đó lại có người xôn xao trở lại.
Đây là lúc nhân tâm xao động, rất dễ bị người ta dùng lời kích động, cho nên bắt đầu hỗn lọan trở lại.
Dương Thu Trì lớn tiếng quát: "Phóng tên!"
"Được!" Tống Vân Nhi hồi đáp, người kêu gào hò hét to lớn và hăng hái nhất cách đấy không xa, Tống Vân Nhi đã nhận rõ mặt của y, không dung cho y tránh né, cất tay lên bắn một phát.
Mũi tên bay như sao xẹt vượt qua đầu mọi người, cắm chuẩn xác lên trán của người đó, máu tươi tức thời phún ra, y chẳng rên được một tiếng nào, mềm oặt ngã nhào xuống chết tươi.
Đám người có chút hỗn loạn, Nam Cung Hùng tức thời lớn tiếng hô: "Phiến động cướp lương, giết ngay tại trận!" Các hộ vệ cũng rống theo: "Phiến động thưởng lương, giết chết không tha!"
Dân đói tận mắt chứng kiến đấy không phải là uy hiếp, mà nói là làm, người xúi giục cướp lương đã bị bắn chết tại trận, nhân tâm tức thời kinh hoàng cho cái tài bách bộ xuyên dương của cẩm y vệ nhỏ nhắn kia, tiễn pháp như thần, quả thật không còn lời nào dám nói nữa, cho nên tình hình trở nên an tĩnh trở lại.
Đúng vào lúc này, có người nấp ở xa xa khuất sau đám người hô: "Giết người rồi, quan phủ giết người rồi! Họ không phát lương, cướp..."
Lời chưa hô dứt, Tống Vân Nhi lại bắn ra một phát tên nữa xuyên qua màn đêm, thấu qua lỗ trống giữa mặt và đầu của dân đói, chuẩn xác cắm vào trán của người đang hò hét, giết chết tươi y ngay tại đương trường!
Bắn chết liên tiếp hai người, chúng nhân bấy giờ mới biết đâu là lợi hại, tức thời bị trấn áp ổn định lại, đám đông đen kịt tĩnh lặng như ve sầu mùa đông.
Đến lúc này, có một quan quân chạy lên đài cao, quỳ một chân bẩm báo với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, lương thực đã vận chuyển tới, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
"Đem lương thực lên đài này, bắt đầu phân phát!"
"Tuân lệnh!" Quan quân chạy xuống trở vào trong.
Những người ở phía trước nghe lời đối đáp của Dương Thu Trì và quan quân, tức thời cất tiếng hoan hô: "Phát gạo rồi! Đúng là sắp phát gạo rồi!"
"Mọi người không được loạn, đại lão gia sắp phát lương cứu đói thật rồi!"
"Đa tạ lão gia thiên, ý lộn lão thiên gia!"
"Ông trời ạ, thế là rốt cuộc chúng ta cũng được cứu rồi!"
...
Dân đói nhiệt huyết phi đằng, máu huyết của họ lên mây lần này không phải vì không có người cứu trợ, tuyệt vọng, thậm chí phẫn nộ, mà là hưng phấn vì được cứu rỗi, được tái sinh, hy vọng được nhen nhóm trở lại mà vui mừng.
Tiếp theo đó, dân đói thấy trước nha môn đã bắt đầu bày trí bàn đăng ký nhận lương, rồi lương thực từ trong nha môn không ngừng được di chuyển lên đài cao, khẳng định cho lần phát lương thực này là sự thực. Và thứ vui mừng hoan hỉ đó nhanh chóng lan truyền khắp cả quảng trường, dân đói hoan hô không ngừng, đến nỗi trời phật thánh thần, quan đàng chi địa hay bà con thân thích gì đều đem ra cảm tạ hết một lượt.
Dương Thu Trì thấy những người vừa rồi phiến động cướp lương chen lấn vào dòng người có ý đồ chạy ra ngoài, bèn ra hiệu cho Nam Cung Hùng, Nam Cung Hùng quát lên: "Những tên khốn phiến động mưu phản kia, chạy đâu cho thoát!" Nói rồi cất người phóng xuống, như đại bàng sải cánh đáp xuống giữa dòng người, khiến những người quanh đó ngã ngữa chỏng gọng, tình cảnh giống như một hòn đá ném xuống nước tạo ra muôn vàn bọt sóng.
Những cẩm y vệ hộ vệ khác cũng đã được Dương Thu Trì an bài trước, đã sớm nhận rõ những người vừa rồi rêu rao cướp lương, nên xông tới bắt rất dễ dàng. Chỉ có Tống Vân Nhi là đứng cạnh Dương Thu Trì, mắt hạnh mở trừng, tay thủ cung tên, cẩn thận giới bị khắp xung quanh.
Dân đói thấy nha môn chuẩn bị lương thực sắp sửa phát gạo, lòng đều an định, và đối với thứ người phiến động cướp lương như thế này ai ai cũng tránh né ra xa, thậm chí còn hích cản xô đẩy những kẻ đó về phía cẩm y vệ. Cho nên, chẳng mấy chốc sau, Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ khác đã bắt gọn những kẻ phiến động vừa rồi trói lại giải vào trong nha môn chuẩn bị quy án.
Cùng lúc đó, từng bao gạo to được đưa lên đài, người người đều nhiệt huyết phi đằng, có điều trật tự thì vẫn giữ được vững, không hề loạn.
Lúc này, tả bố chánh sứ Tiền đại nhân đã an bày ổn thỏa sự vụ liên quan đến cứu đói chẩn tai, nghe nha dịch báo cáo cục thế bên ngoài đã ổn định, bao mối lo trong lòng bỗng chốc tan biến, thầm nghĩ chỉ huy sứ đặc sứ đại nhân còn ở ngoài chỉ huy, bản thân nếu như co rúc như rùa trong này không chịu ra, thì không còn mặt mũi nào ăn nói với thiên hạ cho được, cho nên dưới sử quây quần của các bộ khoái và dân tráng, đã xuất hiện trước cửa nha môn.
Dương Thu Trì vẫy vẫy tay Tiền chánh sứ, và lão cũng được các hộ vệ vây chặt đưa lên đài cao.
Dân đói vừa thấy quan bào của tả bố chánh sứ, biết ngay đó là đại quan triều đình, lời nói ra tuyệt đối quyền uy, do đó càng an tĩnh hơn nữa.
Trước đó Dương Thu Trì đã ổn định cục thế, Tiền bố chánh sứ an tâm vô cùng, bước lên một bước cao giọng tuyên bố: "Mở kho phát lương, chia thành chín hàng, ai ai cũng có, quyết không về không, kẻ làm loạn ... chém...!"
Các nha dịch học theo hộ vệ của Dương Thu Trì, lớn tiếng lập lại vài lần, dân đói lại hoan hô nhiệt liệt lần nữa, bắt đầu phân chia thành hàng ngũ.
Chỉ có điều, mấy vạn chúng nhân không thể nào trong một vài khắc mà có thể xếp thành đội ngũ được. rất may là họ có hy vọng được nhận lương, người hứa hẹn lại có thân có phận, và đều là người cùng khổ, nên có thể hỗ tương lý giải lẫn nhau, nên nhân tâm khá ổn định. Hơn nữa, khi nghe nói đến chuyện kẻ làm loạn bị chém tại chỗ, nên có mấy phần sợ hãi.
Mọi dân đói thấy trên đài có một cẩm y vệ nhỏ nhắn xinh xắn có tài bách bộ xuyên dương, tay cầm cung tên mắt nhìn trừng trừng như hổ đói, nếu như làm loạn e rằng tên kia không phải trò mèo quào, phía sau lại có nhiều quan binh nghiêm trận chờ đợi như thế, nếu lỡ có hành vi gì sai trái, đừng nói gì lương chẩn tai không nhận được, mà đầu lâu trên cổ cũng thay đổi địa chỉ. Họ thà nhận lương thực chậm một chút, chứ không dam xô đẩy chen lấn lẫn nhau, nên quảng trường trật tự có lớp có lang dần, không còn chỗ nào nhốn nháo nữa.
Trên đài cao chất đầy mấy chục bao gạo trắng, hơn nữa gạo bên trong nha môn không ngừng được vận chuyển ra, mấy nha dịch chia nhau cầm đấu gạo đứng trên đài đong, bắt đầu phân phát.
Lượt chín người được nhận lương đầu tiên được cho đi vào hàng rào, bước lên đài cao, chính quan viên phát lương thực cấp cho mỗi người một túi gạo lớn, hết túi thì lấy tay nãi, hay vật gì đó trống. Những người đói không đi lên nổi được quan binh giúp sức.
Chín người bị đói lâu ngày đó khệ nệ ôm gạo, kích động vô cùng, có người quỳ xuống đất dập đầu lia lịa, có người thì hô to vạn tuế, lại có người bật khóc tồ tồ. Chứng kiến cảnh tượng này, dân đói càng hoan hỉ hơn, tiếng vỗ tay vang dội, vọng đến tận tầng mây!
Lúc này, cục thế đã ổn định, sáu cổng lớn của tri phủ nha môn được mở toát toàn bộ, bên trong khí nóng nghi ngút, mùi thơm ngạt ngào được bốc ra từ mấy chục nồi cháo lớn. Tả bố chánh sứ có kinh nghiệm chấn tai nhiều năm, cho nên biết khi dân đói quá rồi, thì có thể sẽ ăn luôn cả gạo sống, vì thế có rất nhiều người chết vì sình bụng hoặc chết no. Do đó, lão đã bố trí nấu mấy chục nồi cháo bên trong nha môn, làm nguội và loãng ra để dân đói uống điền đầy bao tử. Sau khi húp mỗi người 2 bát cháo to, bụng người nào cũng nhô lên như cái trống, nhưng lại không hề làm hại gì đến sức khỏe.
Căn cứ vào tri thức của Dương Thu Trì, tốc độ phát gạo vô cùng nhanh, người lãnh gạo xong rồi tiến vào lãnh cháo ăn, sau đó rời khỏi bằng cửa sau, được đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân phái binh kiến lập một thông đạo quản chế từ đó, chuyên môn sơ tán dân đói ra doanh trại tạm thời dành cho dân đói ngoài thành. Đêm nay Vũ Xương không thiết phòng, mở cửa thành kiến lập thông đạo cho dân đói lãnh gạo xong ra ngoài thành luôn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Phía ngoài cổng thành phía bắc hiện giờ đã kiến lập doanh địa, nơi đó đã được đốt lên mấy chục đống lửa lớn để sưởi ấm cho dân đói. Ngoài ra, nơi đây còn thiết kế mấy chục hàng phát cháo chẩn tai, để đảm bao tai dân tiếp tục được ăn no. Những quan binh khác còn được phái tới làm nhiệm vụ cảnh giới, duy trì trật tự. Sau khi trời sáng, tai dân có thể tự trở về quê.
Dương Thu Trì thấy việc phát lương chẩn tai trật tự lớp lang, lúc này mở thở phào nhẹ bớt gánh nặng. Tả bố chánh sứ Tiền đại nhân lúc này cũng đã yên hẳn lòng, luôn miệng tán tụng Dương Thu Trì chỉ huy có phép, tránh được một tràng nguy nan trọng đại sắp sửa vỡ ra cuộc bạo loạn đến nơi.
Sau khi giao chuyện phát lương chẩn tai giao cho tả bố chánh sứ chỉ huy, Dương Thu Trì dẫn hộ vệ trở vào nha môn, muốn tiếp tục thẩm vấn tội nội ngoại câu kết tham ô trọn phần lương thực chẩn tế trong hai kỳ, và án phiến động cướp lương và mưu phản.
Đến lúc này thì quan đề hình án sát sứ là Thi đại nhân đã áp giải Mễ viên ngoại về tới, nhưng người khác đều bị áp chế giữ lại trong nhà của Mễ viên ngoại, toàn bộ tài sản đều bị niêm phong.
Dương Thu Trì rất cao hứng, nhưng hắn vẫn chưa thẩm vấn Mễ viên ngoại ngay, phân người đem giam lão xuống trước.
Trong lúc nói chuyện, cẩm y vệ La thiên hộ cũng đã trở lại nha môn, vừa thấy Dương Thu Trì đã hưng phấn nói: " Dương đại nhân, chúng tôi tra xét nội trạch của nha môn tên cẩu quan Quyền bố chánh sứ, quả nhiên phát hiện một lượng lớn bạc trắng, tính toán sơ cộng khoảng hơn tám vạn lạng bạc. Tôi đã căn cứ vào chỉ lệnh của ngài, phái cẩm y vệ phong tỏa toàn bộ nội trạch, mọi nhân viên trong đó cũng bị trói lại quản chế, sở hữu tài sản đều bị niêm phong."
Dương Thu Trì mừng rỡ: "Quá tốt rồi, để coi xem mấy tên khốn này còn chối cãi gì được nữa không." Nói thế nhưng lòng hắn cả kinh, Minh triều quy định nếu tham ô tám mươi quan tiền sẽ bị treo cổ chết, trong khi ở đây tới tám vạn lượng bạc trắng, một con số tương đương với tám nghìn vạn nguyên nhân dân tệ. Tham ô tám ngàn vạn nhân dân tệ, cho dù là ở thời hiện đại cũng đã bị xử tử hết mấy lần rồi.
Dương Thu Trì quyết định thẩm vấn những người phiến động cướp lương trước. Do đại dường đã được bố chánh sứ dùng làm nơi phát lương cứu đói rồi, nên hắn dùng nhị đường làm công đường. Dương Thu Trì cho La thiên hộ cùng ngồi thẩm tấn, dùng cẩm y vệ của La thiên hộ sung làm chấp đường nha dịch, Kim sư gia làm hình danh sư gia bày một cái bàn đặt kế bên để ghi lại khẩu cung.
Tống Vân Nhi cũng muốn tham gia ngồi nghe thẩm vấn cho thỏa lòng hiếu kỳ, nhưng Dương Thu Trì nói đây không phải là Quảng Đức, thẩm án trên công đường không phải là trò chơi, nàng là một cô gái mà tham dự, nhẹ thì người khác sẽ nói này nói kia, nặng thì người trên kết tội hắn làm càn, như vậy thì càng không ổn. Tống Vân Nhi cũng biết đạo lý này, cho nên nũng nịu khẩn cầu hắn cho nàng núp sau bình phong để nghe, Dương Thu Trì cũng không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng.
Người phiến động cướp lương bị thẩm vấn đầu tiên là một người cao lớn, thân hình khôi ngô, mặt mày đầy thịt rắn rỏi, hai cẩm y vệ áp giải y có phần rất khó khăn. Khi tiến vào công đường, cẩm y vệ bắt y quỳ xuống nói, y vẫn đứng thẳng chẳng quỳ. Dương Thu Trì tức giận, trước hết không thèm thẩm vấn, quát: "Điêu dân lớn mật, phiến động cướp lương, gặp bổn quan mà không chịu quỳ, mau kéo ra ngoài đánh tám chục sát uy côn cho ta!"
Hơn mười cẩm y vệ cũng lớn họng rống to: "Phiến động cướp lương, giết chết đương trường!" Hô liền mấy tiếng, chấn động tứ phương.
Bá tánh thời cổ đại rất úy kỵ quan, lại có lý tưởng tối cao nhất đó là "vợ đẹp con khôn nhà ấm áp", nếu như trong bát còn cơm để ăn, thì sẽ không u dua tạo phản làm gì. Chỉ khi người ta đem đập bể chén cơm cuối cùng của họ, họ mất hết toàn bộ hy vọng sống, thì mới kéo nhau tạo phản.
Hiện giờ mọi người đều nghe sắp sửa phát lương thực, lòng lại nhen nhóm lên tia hy vọng, lại nghe nói nếu phiến động cướp lương sẽ bị giết chết ngay tại đương trường để cảnh cáo, có phần hơi sợ, nên từ từ an tĩnh trở lại.
Nhưng đến lúc này, người vừa rồi hò hét xúi giục cướp lương trong đám đông đó lại lớn tiếng rêu rao: "Phát cái cứt ấy! Lừa người thì có! Bọn chúng không dám động thủ đâu, mọi người xông vào cướp lương đi!" Tiếp theo đó lại có người xôn xao trở lại.
Đây là lúc nhân tâm xao động, rất dễ bị người ta dùng lời kích động, cho nên bắt đầu hỗn lọan trở lại.
Dương Thu Trì lớn tiếng quát: "Phóng tên!"
"Được!" Tống Vân Nhi hồi đáp, người kêu gào hò hét to lớn và hăng hái nhất cách đấy không xa, Tống Vân Nhi đã nhận rõ mặt của y, không dung cho y tránh né, cất tay lên bắn một phát.
Mũi tên bay như sao xẹt vượt qua đầu mọi người, cắm chuẩn xác lên trán của người đó, máu tươi tức thời phún ra, y chẳng rên được một tiếng nào, mềm oặt ngã nhào xuống chết tươi.
Đám người có chút hỗn loạn, Nam Cung Hùng tức thời lớn tiếng hô: "Phiến động cướp lương, giết ngay tại trận!" Các hộ vệ cũng rống theo: "Phiến động thưởng lương, giết chết không tha!"
Dân đói tận mắt chứng kiến đấy không phải là uy hiếp, mà nói là làm, người xúi giục cướp lương đã bị bắn chết tại trận, nhân tâm tức thời kinh hoàng cho cái tài bách bộ xuyên dương của cẩm y vệ nhỏ nhắn kia, tiễn pháp như thần, quả thật không còn lời nào dám nói nữa, cho nên tình hình trở nên an tĩnh trở lại.
Đúng vào lúc này, có người nấp ở xa xa khuất sau đám người hô: "Giết người rồi, quan phủ giết người rồi! Họ không phát lương, cướp..."
Lời chưa hô dứt, Tống Vân Nhi lại bắn ra một phát tên nữa xuyên qua màn đêm, thấu qua lỗ trống giữa mặt và đầu của dân đói, chuẩn xác cắm vào trán của người đang hò hét, giết chết tươi y ngay tại đương trường!
Bắn chết liên tiếp hai người, chúng nhân bấy giờ mới biết đâu là lợi hại, tức thời bị trấn áp ổn định lại, đám đông đen kịt tĩnh lặng như ve sầu mùa đông.
Đến lúc này, có một quan quân chạy lên đài cao, quỳ một chân bẩm báo với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, lương thực đã vận chuyển tới, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
"Đem lương thực lên đài này, bắt đầu phân phát!"
"Tuân lệnh!" Quan quân chạy xuống trở vào trong.
Những người ở phía trước nghe lời đối đáp của Dương Thu Trì và quan quân, tức thời cất tiếng hoan hô: "Phát gạo rồi! Đúng là sắp phát gạo rồi!"
"Mọi người không được loạn, đại lão gia sắp phát lương cứu đói thật rồi!"
"Đa tạ lão gia thiên, ý lộn lão thiên gia!"
"Ông trời ạ, thế là rốt cuộc chúng ta cũng được cứu rồi!"
...
Dân đói nhiệt huyết phi đằng, máu huyết của họ lên mây lần này không phải vì không có người cứu trợ, tuyệt vọng, thậm chí phẫn nộ, mà là hưng phấn vì được cứu rỗi, được tái sinh, hy vọng được nhen nhóm trở lại mà vui mừng.
Tiếp theo đó, dân đói thấy trước nha môn đã bắt đầu bày trí bàn đăng ký nhận lương, rồi lương thực từ trong nha môn không ngừng được di chuyển lên đài cao, khẳng định cho lần phát lương thực này là sự thực. Và thứ vui mừng hoan hỉ đó nhanh chóng lan truyền khắp cả quảng trường, dân đói hoan hô không ngừng, đến nỗi trời phật thánh thần, quan đàng chi địa hay bà con thân thích gì đều đem ra cảm tạ hết một lượt.
Dương Thu Trì thấy những người vừa rồi phiến động cướp lương chen lấn vào dòng người có ý đồ chạy ra ngoài, bèn ra hiệu cho Nam Cung Hùng, Nam Cung Hùng quát lên: "Những tên khốn phiến động mưu phản kia, chạy đâu cho thoát!" Nói rồi cất người phóng xuống, như đại bàng sải cánh đáp xuống giữa dòng người, khiến những người quanh đó ngã ngữa chỏng gọng, tình cảnh giống như một hòn đá ném xuống nước tạo ra muôn vàn bọt sóng.
Những cẩm y vệ hộ vệ khác cũng đã được Dương Thu Trì an bài trước, đã sớm nhận rõ những người vừa rồi rêu rao cướp lương, nên xông tới bắt rất dễ dàng. Chỉ có Tống Vân Nhi là đứng cạnh Dương Thu Trì, mắt hạnh mở trừng, tay thủ cung tên, cẩn thận giới bị khắp xung quanh.
Dân đói thấy nha môn chuẩn bị lương thực sắp sửa phát gạo, lòng đều an định, và đối với thứ người phiến động cướp lương như thế này ai ai cũng tránh né ra xa, thậm chí còn hích cản xô đẩy những kẻ đó về phía cẩm y vệ. Cho nên, chẳng mấy chốc sau, Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ khác đã bắt gọn những kẻ phiến động vừa rồi trói lại giải vào trong nha môn chuẩn bị quy án.
Cùng lúc đó, từng bao gạo to được đưa lên đài, người người đều nhiệt huyết phi đằng, có điều trật tự thì vẫn giữ được vững, không hề loạn.
Lúc này, tả bố chánh sứ Tiền đại nhân đã an bày ổn thỏa sự vụ liên quan đến cứu đói chẩn tai, nghe nha dịch báo cáo cục thế bên ngoài đã ổn định, bao mối lo trong lòng bỗng chốc tan biến, thầm nghĩ chỉ huy sứ đặc sứ đại nhân còn ở ngoài chỉ huy, bản thân nếu như co rúc như rùa trong này không chịu ra, thì không còn mặt mũi nào ăn nói với thiên hạ cho được, cho nên dưới sử quây quần của các bộ khoái và dân tráng, đã xuất hiện trước cửa nha môn.
Dương Thu Trì vẫy vẫy tay Tiền chánh sứ, và lão cũng được các hộ vệ vây chặt đưa lên đài cao.
Dân đói vừa thấy quan bào của tả bố chánh sứ, biết ngay đó là đại quan triều đình, lời nói ra tuyệt đối quyền uy, do đó càng an tĩnh hơn nữa.
Trước đó Dương Thu Trì đã ổn định cục thế, Tiền bố chánh sứ an tâm vô cùng, bước lên một bước cao giọng tuyên bố: "Mở kho phát lương, chia thành chín hàng, ai ai cũng có, quyết không về không, kẻ làm loạn ... chém...!"
Các nha dịch học theo hộ vệ của Dương Thu Trì, lớn tiếng lập lại vài lần, dân đói lại hoan hô nhiệt liệt lần nữa, bắt đầu phân chia thành hàng ngũ.
Chỉ có điều, mấy vạn chúng nhân không thể nào trong một vài khắc mà có thể xếp thành đội ngũ được. rất may là họ có hy vọng được nhận lương, người hứa hẹn lại có thân có phận, và đều là người cùng khổ, nên có thể hỗ tương lý giải lẫn nhau, nên nhân tâm khá ổn định. Hơn nữa, khi nghe nói đến chuyện kẻ làm loạn bị chém tại chỗ, nên có mấy phần sợ hãi.
Mọi dân đói thấy trên đài có một cẩm y vệ nhỏ nhắn xinh xắn có tài bách bộ xuyên dương, tay cầm cung tên mắt nhìn trừng trừng như hổ đói, nếu như làm loạn e rằng tên kia không phải trò mèo quào, phía sau lại có nhiều quan binh nghiêm trận chờ đợi như thế, nếu lỡ có hành vi gì sai trái, đừng nói gì lương chẩn tai không nhận được, mà đầu lâu trên cổ cũng thay đổi địa chỉ. Họ thà nhận lương thực chậm một chút, chứ không dam xô đẩy chen lấn lẫn nhau, nên quảng trường trật tự có lớp có lang dần, không còn chỗ nào nhốn nháo nữa.
Trên đài cao chất đầy mấy chục bao gạo trắng, hơn nữa gạo bên trong nha môn không ngừng được vận chuyển ra, mấy nha dịch chia nhau cầm đấu gạo đứng trên đài đong, bắt đầu phân phát.
Lượt chín người được nhận lương đầu tiên được cho đi vào hàng rào, bước lên đài cao, chính quan viên phát lương thực cấp cho mỗi người một túi gạo lớn, hết túi thì lấy tay nãi, hay vật gì đó trống. Những người đói không đi lên nổi được quan binh giúp sức.
Chín người bị đói lâu ngày đó khệ nệ ôm gạo, kích động vô cùng, có người quỳ xuống đất dập đầu lia lịa, có người thì hô to vạn tuế, lại có người bật khóc tồ tồ. Chứng kiến cảnh tượng này, dân đói càng hoan hỉ hơn, tiếng vỗ tay vang dội, vọng đến tận tầng mây!
Lúc này, cục thế đã ổn định, sáu cổng lớn của tri phủ nha môn được mở toát toàn bộ, bên trong khí nóng nghi ngút, mùi thơm ngạt ngào được bốc ra từ mấy chục nồi cháo lớn. Tả bố chánh sứ có kinh nghiệm chấn tai nhiều năm, cho nên biết khi dân đói quá rồi, thì có thể sẽ ăn luôn cả gạo sống, vì thế có rất nhiều người chết vì sình bụng hoặc chết no. Do đó, lão đã bố trí nấu mấy chục nồi cháo bên trong nha môn, làm nguội và loãng ra để dân đói uống điền đầy bao tử. Sau khi húp mỗi người 2 bát cháo to, bụng người nào cũng nhô lên như cái trống, nhưng lại không hề làm hại gì đến sức khỏe.
Căn cứ vào tri thức của Dương Thu Trì, tốc độ phát gạo vô cùng nhanh, người lãnh gạo xong rồi tiến vào lãnh cháo ăn, sau đó rời khỏi bằng cửa sau, được đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân phái binh kiến lập một thông đạo quản chế từ đó, chuyên môn sơ tán dân đói ra doanh trại tạm thời dành cho dân đói ngoài thành. Đêm nay Vũ Xương không thiết phòng, mở cửa thành kiến lập thông đạo cho dân đói lãnh gạo xong ra ngoài thành luôn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Phía ngoài cổng thành phía bắc hiện giờ đã kiến lập doanh địa, nơi đó đã được đốt lên mấy chục đống lửa lớn để sưởi ấm cho dân đói. Ngoài ra, nơi đây còn thiết kế mấy chục hàng phát cháo chẩn tai, để đảm bao tai dân tiếp tục được ăn no. Những quan binh khác còn được phái tới làm nhiệm vụ cảnh giới, duy trì trật tự. Sau khi trời sáng, tai dân có thể tự trở về quê.
Dương Thu Trì thấy việc phát lương chẩn tai trật tự lớp lang, lúc này mở thở phào nhẹ bớt gánh nặng. Tả bố chánh sứ Tiền đại nhân lúc này cũng đã yên hẳn lòng, luôn miệng tán tụng Dương Thu Trì chỉ huy có phép, tránh được một tràng nguy nan trọng đại sắp sửa vỡ ra cuộc bạo loạn đến nơi.
Sau khi giao chuyện phát lương chẩn tai giao cho tả bố chánh sứ chỉ huy, Dương Thu Trì dẫn hộ vệ trở vào nha môn, muốn tiếp tục thẩm vấn tội nội ngoại câu kết tham ô trọn phần lương thực chẩn tế trong hai kỳ, và án phiến động cướp lương và mưu phản.
Đến lúc này thì quan đề hình án sát sứ là Thi đại nhân đã áp giải Mễ viên ngoại về tới, nhưng người khác đều bị áp chế giữ lại trong nhà của Mễ viên ngoại, toàn bộ tài sản đều bị niêm phong.
Dương Thu Trì rất cao hứng, nhưng hắn vẫn chưa thẩm vấn Mễ viên ngoại ngay, phân người đem giam lão xuống trước.
Trong lúc nói chuyện, cẩm y vệ La thiên hộ cũng đã trở lại nha môn, vừa thấy Dương Thu Trì đã hưng phấn nói: " Dương đại nhân, chúng tôi tra xét nội trạch của nha môn tên cẩu quan Quyền bố chánh sứ, quả nhiên phát hiện một lượng lớn bạc trắng, tính toán sơ cộng khoảng hơn tám vạn lạng bạc. Tôi đã căn cứ vào chỉ lệnh của ngài, phái cẩm y vệ phong tỏa toàn bộ nội trạch, mọi nhân viên trong đó cũng bị trói lại quản chế, sở hữu tài sản đều bị niêm phong."
Dương Thu Trì mừng rỡ: "Quá tốt rồi, để coi xem mấy tên khốn này còn chối cãi gì được nữa không." Nói thế nhưng lòng hắn cả kinh, Minh triều quy định nếu tham ô tám mươi quan tiền sẽ bị treo cổ chết, trong khi ở đây tới tám vạn lượng bạc trắng, một con số tương đương với tám nghìn vạn nguyên nhân dân tệ. Tham ô tám ngàn vạn nhân dân tệ, cho dù là ở thời hiện đại cũng đã bị xử tử hết mấy lần rồi.
Dương Thu Trì quyết định thẩm vấn những người phiến động cướp lương trước. Do đại dường đã được bố chánh sứ dùng làm nơi phát lương cứu đói rồi, nên hắn dùng nhị đường làm công đường. Dương Thu Trì cho La thiên hộ cùng ngồi thẩm tấn, dùng cẩm y vệ của La thiên hộ sung làm chấp đường nha dịch, Kim sư gia làm hình danh sư gia bày một cái bàn đặt kế bên để ghi lại khẩu cung.
Tống Vân Nhi cũng muốn tham gia ngồi nghe thẩm vấn cho thỏa lòng hiếu kỳ, nhưng Dương Thu Trì nói đây không phải là Quảng Đức, thẩm án trên công đường không phải là trò chơi, nàng là một cô gái mà tham dự, nhẹ thì người khác sẽ nói này nói kia, nặng thì người trên kết tội hắn làm càn, như vậy thì càng không ổn. Tống Vân Nhi cũng biết đạo lý này, cho nên nũng nịu khẩn cầu hắn cho nàng núp sau bình phong để nghe, Dương Thu Trì cũng không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng.
Người phiến động cướp lương bị thẩm vấn đầu tiên là một người cao lớn, thân hình khôi ngô, mặt mày đầy thịt rắn rỏi, hai cẩm y vệ áp giải y có phần rất khó khăn. Khi tiến vào công đường, cẩm y vệ bắt y quỳ xuống nói, y vẫn đứng thẳng chẳng quỳ. Dương Thu Trì tức giận, trước hết không thèm thẩm vấn, quát: "Điêu dân lớn mật, phiến động cướp lương, gặp bổn quan mà không chịu quỳ, mau kéo ra ngoài đánh tám chục sát uy côn cho ta!"
/713
|