Dương Thu Trì nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Các nàng đừng nói nữa, các nàng cải nam trang còn đẹp trai hơn cả ta nữa. "
Tống Vân Nhi cười nói: “Ca, đây chẳng phải là huynh đang tự khen mình đó chứ? Quê quá đi. Mau đứng dậy!”
Nguyệt Thiền chuẩn bị áo cho Dương Thu Trì mặc vào, mang theo một bao vàng, đang định xuống lầu chuẩn bị ra ngoài thì Từ Thạch Lăng, và Kim sư gia đến chào hỏi. Dương Thu Trì nhíu mày: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần phi đi theo”
“Lúc này bên ngoài bầu trời tối đen, lão gia……"
Khi ấy, Hạ Bình trộm liếc mắt nhìn Tống Vân Nhi, thấy nàng ta gật đầu, nhất thời hiểu ý, liền kéo tay Từ Thạch Lăng. Từ Thạch Lăng hiểu ý, vội nói: “Phải, phải, nên đi. . .”
Bọn họ biết Tống Vân Nhi có võ công cao cường do Liễu Nhược Băng chân truyền, trên giang hồ cũng khó có đối thủ. Còn võ công của Dương Thu Trì cũng tàm tạm, có thể đối phó với bọn võ sĩ giang hồ cấp ba chẳng khó khăn gì. Cho nên họ không cần theo sát, chỉ cần theo sau xa xa hộ vệ là được.
Dương Thu Trì phe phẩy chiếc quạt trong tay, chậm rãi đi xuống lầu, hỏi tên tiểu nhị trong khách điếm đường đến chỗ có người đánh bạc được mệnh danh là thần. Tên tiểu nhị cũng có hứng thú, đồng ý dẫn đường. Bọn họ theo cửa sau ra khỏi khách sạn. Từ Thạch Lăng đương nhiên không thể ở lại khách sạn ngủ ngon lành được, cũng mang theo vũ khí đi theo sau.
Thị trấn này không đến nỗi lớn lắm, toàn trấn bao gồm cả người và chó mèo chưa đến mười vạn. Vốn dĩ vào lúc này cũng không có gì để du ngoạn, không cần phải nói thì ở thị trấn này. Trời vừa tối, trên con đường đã không có một ánh đèn, cũng không có đều gì lý thú cả. Mọi người dân đều đóng cửa nhốt mình trong nhà, thích làm gì thì làm. Dĩ nhiên, ở cạnh những góc đường, vẫn có những người ăn mày đang co rút, run rẩy vì dù mùa xuân đến sớm nhưng vẫn còn phảng phất chút tiết đông.
Con đường trong trấn nhỏ này chỗ lồi, chỗ lõm, không bằng phẳng chút nào. Đi được một lúc, xa xa nhìn thấy một khu đèn đuốc huy hoàng, Tiểu hắc cẩu phấn khích sủa vài tiếng uông uông. Tên tiểu nhị trong khách điếm nói: “Các vị khách quan, đó chính là sòng bạc, gian lớn nhất ở giữa là “Xuyến Tiền Đổ Phường” của nữ đổ thần."
Cùng lúc đó, bất chợt Phùng Tiểu Tuyết nghe được trong góc tường phát âm thanh của một người gầy gò: “Lão gia nhân từ, cho một ít thức ăn đi? Mẹ tôi sắp chết đói rồi.”
Hướng theo ngọn đèn xa xa, Phùng Tiểu Tuyết ghé mắt nhìn lại, thấy nơi góc tường có một người phụ nữ khoảng độ ba mươi tuổi đang nằm co ro, mở to đôi mắt vô thần. Một người khác khoảng độ bốn mươi lăm tuổi, gầy trơ xương đứng ở ven đường. Nàng nhìn bọn họ bằng đôi mắt đầy thương cảm.
Phùng Tiểu Tuyết nghe đau xót, đang định nói chuyện thì nghe tên tiểu nhị lên tiếng mắng: “Cút ngay! Tránh sang một bên!”
Tống Vân Nhi giương tay đánh tên tiểu nhị một cái làm hắn lảo đảo, nổi giận nói: “Ngươi hung hăng với một đứa trẻ con như thế à? Có bản lĩnh thì to tiếng với ta đi!”
Tên tiểu nhị bị đánh môt cái chút nữa là ngã trên mặt đất, vội gật đầu, cuối người xuống, đứng sang một bên.
Phùng Tiểu Tuyết giương mắt nhìn thấy cách đó vài bước ở chỗ quán rượu nhỏ đang mở cửa, có mấy cái nồi to bốc hơi nóng ở lối vào, cúi xuống cầm tay tiểu cô nương đi đến chỗ quán rượu, lấy hai cái bánh bao nóng hổi, đưa cho tiểu cô nương, mềm mỏng nói: “Ăn nhanh đi!”
Phía sau người bán bánh bao, tiểu nhị nhìn thấy gương mặt của Phùng Tiểu Tuyết có một bớt đen trên mặt. Mặc dù tướng mạo có chút đáng sợ, nhưng nhìn quần áo cao quý, cho thấy đây đích thực là nhân gia công tử con nhà phú quý(lúc này bốn nàng đang mặc quần áo nam trang), liền quay sang cười và nói với tiểu cô nương: “Ăn đi, còn không mau cám ơn vị thiếu gia tốt bụng này!”
Tiểu cô nương mở to mắt liếc nhìn Phùng Tiểu Tuyết, không nói lên tiếng nào, giữ chặt lấy hai cái bánh bao, chạy nhanh về đưa cho người phụ nữ trung niên nằm trên mặt đất.
Nữ tử nhất thời hai mắt sáng rựa, cầm lấy cái bánh bao, đưa lên sát miệng của đứa bé. Tiểu cô nương cắn mạnh một góc cái bánh bao, vội vàng nuốt, không kịp đợi miếng bánh trôi hết, cắn tiếp một cái nữa, cái miệng nhỏ nhắn bị nghẹn lại, chiếc cằm chuyển động trệu trạo.
Khi tiểu cô nương ăn rồi, lúc này người thiếu phụ mới cắn một cái. Cái bánh bao nhanh chóng vơi hơn phân nữa, nàng ta cố gắng nhai một cách khó khăn, nhìn Phùng Tiểu Tuyết bằng đôi mắt cảm kích. Nàng ta không đợi nhai hết, nhất thời miếng bánh còn nằm ở cổ họng, liên tục nôn khan. Tiểu cô nương vội vã dùng tay vuốt vào lưng mẫu thân.
Tống Vân Nhi thấy thế, vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào lưng , miếng bánh bao bị nghẹn ở cổ họng lập tức được nôn ra. Người thiếu phụ liên tục ho khan.
Tống Vân Nhi ôn nhu nói: “Từ từ ăn thôi, đừng nóng vội, bánh vẫn còn đây.”
Thiếu phụ cảm kích, hạ lời cám ơn, nhưng vẫn còn tiếp tục cắn thêm một miếng lớn nữa, cố gắng nhai nuốt.
Nha hoàn Nguyệt Thiền đã chạy vào bên trong cửa hiệu bán bánh bao, xin một chén lớn nước ấm mang lại cho người thiếu phụ.
Thiếu phụ nhận lấy chén nước, trong mắt long lanh thoáng hiện những giọt nước mắt, cuối đầu đưa cho tiểu cô nương uống vài ngụm trước, sau đó mới uống. Nước giúp bánh bao trong miệng trôi xuống cổ, sau đó nàng ta mới đưa tiếp cái bánh bao cho tiểu cô nương cắn một miếng, rồi tới lượt mình.
Tiểu cô nương vẫn đang nhai, quay đầu lại nhìn Phùng Tiểu Tuyết rơi nước mắt đứng chỗ cửa hiệu bán bánh bao nhìn bọn họ đầy thương cảm. Cô bé đưa cái bánh bao còn lại cho mẫu thân, đứng lên chạy lại, mắt mở to nhìn Phùng Tiểu Tuyết, sau đó nhìn chằm chằm vào nồi bánh bao trắng.
Phùng Tiểu Tuyết vội vàng lấy thêm ba cái cho cô bé. Tiêu cô nương cầm lấy, cúi gập người cảm ơn Phùng Tiểu Tuyết, sau đó mới chạy như chạy như bay về phía mẫu thân.
Lúc này hai bên đường, từ từ xuất hiện mười tên ăn mày khác cũng gầy trơ xương. Tất cả đều là những người lớn tuổi và trẻ nhỏ, quần áo lam lũ nhìn người bán bánh bao hai mắt sáng lên, giơ đôi bàn tay dơ bẩn như củi khô ra.
Phùng Tiểu Tuyết vội vàng gọi Nguyệt Thiền đến giúp đỡ. Hai người họ lấy bánh bao phân phát cho những người ăn mày. Bọn họ nhận được bánh rồi, lập tức nhai liên tục không ngừng. Ba mươi hai người loáng cái ăn xong một cái bánh bao, sau đó vươn những đôi tay dơ bẩn ra xin tiếp.
Rất nhanh sau đó, hai nồi hấp bánh bao đã hết sạch, Phùng Tiểu Tuyết đứng trước đám người vẫn còn đưa hai tay ra xin với những ánh mắt nghèo đói nhìn nàng đầy thương cảm.
Nhìn thấy tình cảnh này, người chủ tiệm bánh bao cũng đã tới. Phùng Tiểu Tuyết quay sang hỏi ông ta: “Ông chủ, còn bánh bao không vậy?”
"Còn nhưng không nhiều. Phải đợi thêm một lát nữa mới có.”
“Trên trấn cũng không có cửa tiệm bán bánh bao hay quán cơm nào sao?”
"Có, nhưng thật ra đã đóng cửa rồi. Cửa hiệu của tôi là do mỗi đêm phải cung cấp bánh cho mấy nhà đánh bạc để họ lót dạ, nên mới mở cửa vào buổi tối. ”
“Vậy ông nhanh chóng đi làm bánh đi, nấu mì cũng được, bánh bao hấp cũng được, nhưng phải nhanh nhanh lên!”
“Được rồi!” Ông chủ tiệm nói, nhưng lại không thấy lay chuyển gì.
Có âm thanh nghe leng keng, một ít bạc vụn đặt lên bàn, Tống Vân Nhi nói: “Ông chủ, hết số bạc này khoảng hai mươi hai lượng, số này chắc là đủ để làm bánh chia cho mấy người ăn xin này."
Hai mươi hai lượng bạc đó nếu như bây giờ là tương đương khoảng hai ngàn nhân dân tệ, có thể mua được bốn ngàn cái bánh bao. Đối với một cửa hiệu nhỏ bán bánh bao ở cái thị trấn nhỏ này thì số tiền này quả là không nhỏ. Người chủ hiệu bánh bao vội vã vớ lấy tiền, hé nụ cười trên gương mặt to béo làm nó phị ra trông như một quả cà, cúi người gật đầu đồng ý, gọi mấy tên tiểu nhị lại nhanh chóng bắt đầu mọi thứ để làm thức ăn.
Dương Thu Trì xao lòng trước sự chăm lo của Phùng Tiểu Tuyết, một chút cảm giác yêu thương, gắn bó dâng trào, nói: “Tiểu Tuyết của ta quả thật là tâm tính tốt”
Phùng Tiểu Tuyết nhìn mấy người ăn xin, thở dài nói: “nhìn bọn họ ai vừa đói, vừa lạnh, thiếp lại nhớ đến thời gian đầu cuộc sống chúng ta cũng khổ sở như vậy. À!Có thể giúp ai đó một chút cũng như tích thêm chút công đức. ”
Lúc này nghe tin có cửa hiệu phân phát bánh bao. Tin tức lan truyền khắp nơi, rất nhanh chóng trước cửa hiệu bánh bao, những người ăn xin đã tề tựu đầy đủ. Họ môt bên hướng vào Phùng Tiểu Tuyết, một bên cổ như vươn dài ra, hăm hở nhìn vào trong quán. Chú chó tiểu Hắc nhìn người ăn xin không sủa tiếng nào, chỉ tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tới tây.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Dương Thu Trì để tên tiểu nhị trong khách sạn tiếp tục dẫnmọi người đi đến nhà đánh bạc
Trên đời này có nhiều người mang giấc mộng hy vọng rằng sau một vài ngày sẽ bất ngờ trở nên giàu có. Ở cái thị trấn nhỏ này, mặc dù là nhỏ nhưng đã có tới mấy nhà đánh bạc, nhưng chưa có ai dám lên tiếng là nữ thần bài, được biết rằng” Xuyến tiễn đổ phường” tên là Trương Yến Yến. Vài nhà đánh bạc làm việc hết sức chặt chẽ, quy mô ấn tượng nếu muốn mở rộng ảnh hưởng. Nhưng trong đó thì “Xuyến tiễn đổ phường”là lớn nhất.
Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy bên trong tiếng la của năm sáu âm thanh thật náo nhiệt. Ở cửa vào thỉnh thoảng có vài người cúi đầu ủ rủ, bước đi vài ba bước thì quay đầu lại. Cũng có vài người hai mắt mở sáng, mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ hứng thú, đặt tay bên hông túi đầy tiền. Thỉnh thoảng cũng thấy một hai người trang phục thiếu tế nhị đến mức không thể chịu được, chắc là gái điếm, đang vào vào ra ra. Họ vung khăn tay bay mùi thơm sực nức đến ngạt thở đến chào hỏi liếc mắt đưa tình bọn đàn ông.
Tống Vân Nhi cười nói: “Ca, đây chẳng phải là huynh đang tự khen mình đó chứ? Quê quá đi. Mau đứng dậy!”
Nguyệt Thiền chuẩn bị áo cho Dương Thu Trì mặc vào, mang theo một bao vàng, đang định xuống lầu chuẩn bị ra ngoài thì Từ Thạch Lăng, và Kim sư gia đến chào hỏi. Dương Thu Trì nhíu mày: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần phi đi theo”
“Lúc này bên ngoài bầu trời tối đen, lão gia……"
Khi ấy, Hạ Bình trộm liếc mắt nhìn Tống Vân Nhi, thấy nàng ta gật đầu, nhất thời hiểu ý, liền kéo tay Từ Thạch Lăng. Từ Thạch Lăng hiểu ý, vội nói: “Phải, phải, nên đi. . .”
Bọn họ biết Tống Vân Nhi có võ công cao cường do Liễu Nhược Băng chân truyền, trên giang hồ cũng khó có đối thủ. Còn võ công của Dương Thu Trì cũng tàm tạm, có thể đối phó với bọn võ sĩ giang hồ cấp ba chẳng khó khăn gì. Cho nên họ không cần theo sát, chỉ cần theo sau xa xa hộ vệ là được.
Dương Thu Trì phe phẩy chiếc quạt trong tay, chậm rãi đi xuống lầu, hỏi tên tiểu nhị trong khách điếm đường đến chỗ có người đánh bạc được mệnh danh là thần. Tên tiểu nhị cũng có hứng thú, đồng ý dẫn đường. Bọn họ theo cửa sau ra khỏi khách sạn. Từ Thạch Lăng đương nhiên không thể ở lại khách sạn ngủ ngon lành được, cũng mang theo vũ khí đi theo sau.
Thị trấn này không đến nỗi lớn lắm, toàn trấn bao gồm cả người và chó mèo chưa đến mười vạn. Vốn dĩ vào lúc này cũng không có gì để du ngoạn, không cần phải nói thì ở thị trấn này. Trời vừa tối, trên con đường đã không có một ánh đèn, cũng không có đều gì lý thú cả. Mọi người dân đều đóng cửa nhốt mình trong nhà, thích làm gì thì làm. Dĩ nhiên, ở cạnh những góc đường, vẫn có những người ăn mày đang co rút, run rẩy vì dù mùa xuân đến sớm nhưng vẫn còn phảng phất chút tiết đông.
Con đường trong trấn nhỏ này chỗ lồi, chỗ lõm, không bằng phẳng chút nào. Đi được một lúc, xa xa nhìn thấy một khu đèn đuốc huy hoàng, Tiểu hắc cẩu phấn khích sủa vài tiếng uông uông. Tên tiểu nhị trong khách điếm nói: “Các vị khách quan, đó chính là sòng bạc, gian lớn nhất ở giữa là “Xuyến Tiền Đổ Phường” của nữ đổ thần."
Cùng lúc đó, bất chợt Phùng Tiểu Tuyết nghe được trong góc tường phát âm thanh của một người gầy gò: “Lão gia nhân từ, cho một ít thức ăn đi? Mẹ tôi sắp chết đói rồi.”
Hướng theo ngọn đèn xa xa, Phùng Tiểu Tuyết ghé mắt nhìn lại, thấy nơi góc tường có một người phụ nữ khoảng độ ba mươi tuổi đang nằm co ro, mở to đôi mắt vô thần. Một người khác khoảng độ bốn mươi lăm tuổi, gầy trơ xương đứng ở ven đường. Nàng nhìn bọn họ bằng đôi mắt đầy thương cảm.
Phùng Tiểu Tuyết nghe đau xót, đang định nói chuyện thì nghe tên tiểu nhị lên tiếng mắng: “Cút ngay! Tránh sang một bên!”
Tống Vân Nhi giương tay đánh tên tiểu nhị một cái làm hắn lảo đảo, nổi giận nói: “Ngươi hung hăng với một đứa trẻ con như thế à? Có bản lĩnh thì to tiếng với ta đi!”
Tên tiểu nhị bị đánh môt cái chút nữa là ngã trên mặt đất, vội gật đầu, cuối người xuống, đứng sang một bên.
Phùng Tiểu Tuyết giương mắt nhìn thấy cách đó vài bước ở chỗ quán rượu nhỏ đang mở cửa, có mấy cái nồi to bốc hơi nóng ở lối vào, cúi xuống cầm tay tiểu cô nương đi đến chỗ quán rượu, lấy hai cái bánh bao nóng hổi, đưa cho tiểu cô nương, mềm mỏng nói: “Ăn nhanh đi!”
Phía sau người bán bánh bao, tiểu nhị nhìn thấy gương mặt của Phùng Tiểu Tuyết có một bớt đen trên mặt. Mặc dù tướng mạo có chút đáng sợ, nhưng nhìn quần áo cao quý, cho thấy đây đích thực là nhân gia công tử con nhà phú quý(lúc này bốn nàng đang mặc quần áo nam trang), liền quay sang cười và nói với tiểu cô nương: “Ăn đi, còn không mau cám ơn vị thiếu gia tốt bụng này!”
Tiểu cô nương mở to mắt liếc nhìn Phùng Tiểu Tuyết, không nói lên tiếng nào, giữ chặt lấy hai cái bánh bao, chạy nhanh về đưa cho người phụ nữ trung niên nằm trên mặt đất.
Nữ tử nhất thời hai mắt sáng rựa, cầm lấy cái bánh bao, đưa lên sát miệng của đứa bé. Tiểu cô nương cắn mạnh một góc cái bánh bao, vội vàng nuốt, không kịp đợi miếng bánh trôi hết, cắn tiếp một cái nữa, cái miệng nhỏ nhắn bị nghẹn lại, chiếc cằm chuyển động trệu trạo.
Khi tiểu cô nương ăn rồi, lúc này người thiếu phụ mới cắn một cái. Cái bánh bao nhanh chóng vơi hơn phân nữa, nàng ta cố gắng nhai một cách khó khăn, nhìn Phùng Tiểu Tuyết bằng đôi mắt cảm kích. Nàng ta không đợi nhai hết, nhất thời miếng bánh còn nằm ở cổ họng, liên tục nôn khan. Tiểu cô nương vội vã dùng tay vuốt vào lưng mẫu thân.
Tống Vân Nhi thấy thế, vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào lưng , miếng bánh bao bị nghẹn ở cổ họng lập tức được nôn ra. Người thiếu phụ liên tục ho khan.
Tống Vân Nhi ôn nhu nói: “Từ từ ăn thôi, đừng nóng vội, bánh vẫn còn đây.”
Thiếu phụ cảm kích, hạ lời cám ơn, nhưng vẫn còn tiếp tục cắn thêm một miếng lớn nữa, cố gắng nhai nuốt.
Nha hoàn Nguyệt Thiền đã chạy vào bên trong cửa hiệu bán bánh bao, xin một chén lớn nước ấm mang lại cho người thiếu phụ.
Thiếu phụ nhận lấy chén nước, trong mắt long lanh thoáng hiện những giọt nước mắt, cuối đầu đưa cho tiểu cô nương uống vài ngụm trước, sau đó mới uống. Nước giúp bánh bao trong miệng trôi xuống cổ, sau đó nàng ta mới đưa tiếp cái bánh bao cho tiểu cô nương cắn một miếng, rồi tới lượt mình.
Tiểu cô nương vẫn đang nhai, quay đầu lại nhìn Phùng Tiểu Tuyết rơi nước mắt đứng chỗ cửa hiệu bán bánh bao nhìn bọn họ đầy thương cảm. Cô bé đưa cái bánh bao còn lại cho mẫu thân, đứng lên chạy lại, mắt mở to nhìn Phùng Tiểu Tuyết, sau đó nhìn chằm chằm vào nồi bánh bao trắng.
Phùng Tiểu Tuyết vội vàng lấy thêm ba cái cho cô bé. Tiêu cô nương cầm lấy, cúi gập người cảm ơn Phùng Tiểu Tuyết, sau đó mới chạy như chạy như bay về phía mẫu thân.
Lúc này hai bên đường, từ từ xuất hiện mười tên ăn mày khác cũng gầy trơ xương. Tất cả đều là những người lớn tuổi và trẻ nhỏ, quần áo lam lũ nhìn người bán bánh bao hai mắt sáng lên, giơ đôi bàn tay dơ bẩn như củi khô ra.
Phùng Tiểu Tuyết vội vàng gọi Nguyệt Thiền đến giúp đỡ. Hai người họ lấy bánh bao phân phát cho những người ăn mày. Bọn họ nhận được bánh rồi, lập tức nhai liên tục không ngừng. Ba mươi hai người loáng cái ăn xong một cái bánh bao, sau đó vươn những đôi tay dơ bẩn ra xin tiếp.
Rất nhanh sau đó, hai nồi hấp bánh bao đã hết sạch, Phùng Tiểu Tuyết đứng trước đám người vẫn còn đưa hai tay ra xin với những ánh mắt nghèo đói nhìn nàng đầy thương cảm.
Nhìn thấy tình cảnh này, người chủ tiệm bánh bao cũng đã tới. Phùng Tiểu Tuyết quay sang hỏi ông ta: “Ông chủ, còn bánh bao không vậy?”
"Còn nhưng không nhiều. Phải đợi thêm một lát nữa mới có.”
“Trên trấn cũng không có cửa tiệm bán bánh bao hay quán cơm nào sao?”
"Có, nhưng thật ra đã đóng cửa rồi. Cửa hiệu của tôi là do mỗi đêm phải cung cấp bánh cho mấy nhà đánh bạc để họ lót dạ, nên mới mở cửa vào buổi tối. ”
“Vậy ông nhanh chóng đi làm bánh đi, nấu mì cũng được, bánh bao hấp cũng được, nhưng phải nhanh nhanh lên!”
“Được rồi!” Ông chủ tiệm nói, nhưng lại không thấy lay chuyển gì.
Có âm thanh nghe leng keng, một ít bạc vụn đặt lên bàn, Tống Vân Nhi nói: “Ông chủ, hết số bạc này khoảng hai mươi hai lượng, số này chắc là đủ để làm bánh chia cho mấy người ăn xin này."
Hai mươi hai lượng bạc đó nếu như bây giờ là tương đương khoảng hai ngàn nhân dân tệ, có thể mua được bốn ngàn cái bánh bao. Đối với một cửa hiệu nhỏ bán bánh bao ở cái thị trấn nhỏ này thì số tiền này quả là không nhỏ. Người chủ hiệu bánh bao vội vã vớ lấy tiền, hé nụ cười trên gương mặt to béo làm nó phị ra trông như một quả cà, cúi người gật đầu đồng ý, gọi mấy tên tiểu nhị lại nhanh chóng bắt đầu mọi thứ để làm thức ăn.
Dương Thu Trì xao lòng trước sự chăm lo của Phùng Tiểu Tuyết, một chút cảm giác yêu thương, gắn bó dâng trào, nói: “Tiểu Tuyết của ta quả thật là tâm tính tốt”
Phùng Tiểu Tuyết nhìn mấy người ăn xin, thở dài nói: “nhìn bọn họ ai vừa đói, vừa lạnh, thiếp lại nhớ đến thời gian đầu cuộc sống chúng ta cũng khổ sở như vậy. À!Có thể giúp ai đó một chút cũng như tích thêm chút công đức. ”
Lúc này nghe tin có cửa hiệu phân phát bánh bao. Tin tức lan truyền khắp nơi, rất nhanh chóng trước cửa hiệu bánh bao, những người ăn xin đã tề tựu đầy đủ. Họ môt bên hướng vào Phùng Tiểu Tuyết, một bên cổ như vươn dài ra, hăm hở nhìn vào trong quán. Chú chó tiểu Hắc nhìn người ăn xin không sủa tiếng nào, chỉ tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tới tây.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Dương Thu Trì để tên tiểu nhị trong khách sạn tiếp tục dẫnmọi người đi đến nhà đánh bạc
Trên đời này có nhiều người mang giấc mộng hy vọng rằng sau một vài ngày sẽ bất ngờ trở nên giàu có. Ở cái thị trấn nhỏ này, mặc dù là nhỏ nhưng đã có tới mấy nhà đánh bạc, nhưng chưa có ai dám lên tiếng là nữ thần bài, được biết rằng” Xuyến tiễn đổ phường” tên là Trương Yến Yến. Vài nhà đánh bạc làm việc hết sức chặt chẽ, quy mô ấn tượng nếu muốn mở rộng ảnh hưởng. Nhưng trong đó thì “Xuyến tiễn đổ phường”là lớn nhất.
Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy bên trong tiếng la của năm sáu âm thanh thật náo nhiệt. Ở cửa vào thỉnh thoảng có vài người cúi đầu ủ rủ, bước đi vài ba bước thì quay đầu lại. Cũng có vài người hai mắt mở sáng, mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ hứng thú, đặt tay bên hông túi đầy tiền. Thỉnh thoảng cũng thấy một hai người trang phục thiếu tế nhị đến mức không thể chịu được, chắc là gái điếm, đang vào vào ra ra. Họ vung khăn tay bay mùi thơm sực nức đến ngạt thở đến chào hỏi liếc mắt đưa tình bọn đàn ông.
/146
|