Nạp Thiếp Ký I

Chương 506: Huyết chiến nhu tình

/525


Dương Đạp Sơn nói: "Tử Cầm, đừng sợ, có ta ở đây, chúng ta xông ra ngoài."

Kỳ thật, Dương Đạp Sơn có võ công tương đương Thành Tử Cầm, nhưng lúc này Thành Tử Cầm nghe hắn nói vậy, phảng phất như có một nguồn sức mạnh để dựa dẫm vào, tinh thần tức thời phấn chấn, gật đầu nói: "Được! Đánh xông ra!"

Hai người dựa lưng vào yểm hộ cho nhau, đánh giết xông ra ngoài.

Chỉ có điều, địch quân người đông như kiến, vây chặt hai người, giết được phía trước thì phía sau xông lên, đánh giết đến lúc sau thì Dương Đạp Sơn đã mệt thở khì khì như trâu, còn Thành Tử Cầm thể lực không bằng Dương Đạp Sơn, đã sớm tinh bì lực kiệt, chỉ ráng lắm mới tự giữ mình, không còn sức đâu xông ra ngoài.

Dương Đạp Sơn thấy tình cảnh như thế, lòng chùn xuống, thở dài: "Xong rồi, như vầy chỉ sợ phải chết trong loạn quân thôi."

Thành Tử Cầm thở hỗn hễn, quay đầu dựa sát người hắn: "Đạp Sơn..., ta có thể... ta có thể cùng chết một chỗ với... huynh, cũng thỏa mãn lắm rồi..."

Dương Đạp Sơn vẫn cố gắng đánh giết ngăn chặn sự tấn cống của Thát Đát binh, bốn phía đầy tiếng quát giết vang trời, trong khi đó âm thanh của Thành Tử Cầm rất nhẹ, hắn nghe lõm bõm vài tiếng không rõ ràng, không kịp hiểu đó là ý gì, chợt nghe Thành Tử Cầm rú thảm một tiếng, thì ra là đùi bị một thương đâm trúng, ngã lăn ra đất.

Dương Đạp Sơn quát một tiếng lớn: "Tử Cầm!" rồi chuyển thân lại như phát điên chém đôi tên Thát Đát binh đã đâm bị thương Thành Tử Cầm, tiếp sau đó lại chém ngã liên tiếp mấy tên. Thát Đát binh thấy khí thế của hắn điên cuồng như thế, sợ hãi kinh tâm, nhưng cũng biết hắn chỉ là sức mạnh đi hết tầm tên, liền đua nhau thối lui, chỉ không ngừng dùng trường mâu đâm vờn, vừa đâm vừa hò hét inh ỏi: "Nữ tử xinh đẹp đó thụ thương rồi. Bắt sống...!"

Cự li bây giờ đã giãn ra, vô cùng bất lợi đối với Dương Đạp Sơn tay cầm đơn đao, nhưng hắn không dám truy kích đánh xáp lá cà, vì Thành Tử Cầm thụ thương nằm đó, hắn phải bảo hộ nàng.

Thành Tử Cầm đầu tóc tán loạn, toàn thân đầy máu quỳ dưới đất, vết thương trên đùi đã ướt sủng máu. Nàng gào thảm: "Đạp Sơn. Ta không xong rồi, huynh mau chém một đao cho ta chết, không được để ta lọt vào tay bọn Thát Đát chịu nhục! Chàng mau xông ra ngoài đi!"

Dương Đạp Sơn nào chịu đi, vẫn phát điên đề kháng chặn chém. Thát Đát binh muốn bắt sống Thành Tử Cầm, do đó trường mâu chỉ đâm về phía Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn không chịu rời khỏi Thành Tử Cầm, sợ vừa li khai thì Thát Đát binh sẽ bắt nàng đi, chỉ còn biết mua đơn đao bảo hộ quanh nàng, cố sức đề kháng trường mâu đâm đến.

Chính vào lúc này, Dương Đạp Sơn chợt ẩn ước nghe tiếng quát tháo bên ngoài, thanh âm là Hán ngữ, rồi Thát Đát binh ở ngoại vi đại loạn. Hắn mừng rỡ reo lên: "Tử Cầm, hãy kiên trì, viện quân của chúng ta đến rồi!"

Thì ra là Minh quân tuy hay được tin quân Thát Đát đánh lén Oai Hòe thôn bắt hơn trăm người dân, liền phái hai nghìn binh mã truy kích. Do cự li đóng quân của họ khá xa, nên bấy giờ mới tới nơi. Rất may là họ đến trễ, nếu không đã lọt vào vòng vây mai phục của Thát Đát binh, may ít rủi nhiều rồi.

Trong khi đó hiện giờ chủ soái của Thát Đát binh đã bị Thành Tử cầm giết, quần long vô thủ, cộng thêm quân doanh bị thiêu, một bộ phận quân sĩ bỏ vũ khí đi cứu hỏa, Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm lại từ bên trong đánh giết loạn ra, Thát Đát binh chỉ đối phó hai người họ, không hình thành đội hình chuyên môn đối phó với Minh quân xông từ ngoài vào. Trong thời đại lãnh binh khí cổ đại, không có thống soái và không bố trận, trận tự hỗn loạn như thế là vô cùng kỵ húy, thất lợi vô cùng. Cộng thêm Thát Đát binh đã sẵn lòng úy sợ đối với Minh quân, Minh quân có chuẩn bị mà tối, tuy nhân số không bằng địch, nhưng vẫn đánh giết cho quân Thát Đát tơi bời.

Phía trước Thát Đát binh vừa loạn, phía sau không rõ tình hình phía trước, cũng đại loan theo. CHúng không còn chú ý đối phó Dương Đạp Sơn và bắt sống tiểu mỹ nhân Thành Tử Cầm nữa, ù té chạy như bầy ong vỡ tổ.

Dương Đạp Sơn hộ vệ cho Thành Tử Cầm, thấy địch quân chạy tán loạn, nhưng không dám thừa thắng truy kích.

Minh quân xông tới, thấy ngoài thôn dân còn có hai tiểu bộ khoái của Minh triều, hơi bất ngờ nhưng không kịp hỏi, đuổi giết theo địch. Sau khi đuổi đánh hơn chục dặm, chém giết vô số Thát Đát binh, họ bấy giờ mới đắc thắng thu binh.

Dương Đạp Sơn thấy nguy cơ đã qua, bấy giờ mới xem xét thương thế của Thành Tử Cầm, thấy nàng chảy rất nhiều máu, liền móc thuốc kim sang ra định băng bó cho nàng.

Thành Tử Cầm chợt chụp lấy tay hắn, trên gương mặt tái xanh vì mất quá nhiều máu không ngờ ửng phớt hồng. Dương Đạp Sơn gạt tay nàng ra, bảo: "Cô không chịu để ta cầm máu, sẽ chết đấy!" Xong chẳng nói chẳng rằng, xé toẹt một cái chỗ váy vướng víu trên đùi nàng, đắp thuốc kim sáng lên, rồi xé áo tiến hành băng bó đơn giản cho nàng.

Sau khi băng bó xong, Dương Đạp Sơn vô lực ngồi xuống cạnh nàng, nhìn thi thể đầy rẫy của bọn Thát Đát binh chung quanh, bấy giờ mới cảm thấy sợ. Cuộc chiến vừa rồi thập phần hung hiểm, hai người hết chín phần chết một phần sống, quả như là vừa trải qua một kiếp vậy.

Đến lúc này, Minh quân đã truy sát theo địch, nơi này chỉ còn một số Thát Đát binh bị thương nặng nằm đó rên la. Những thôn dân thấy quân đội bên nhà tới, dũng khí đại tăng. Bọn họ vô cùng thống hận Thát Đát binh, liền lượm đao thương rơi tán loạn xung quanh, đâm chém chết hết bọn Thát Đát binh này.

Dương Đạp Sơn cũng không khuyên ngăn, đầu óc của hắn bây giờ thật ra không có khái niệm ưu đãi tù binh gì.

Hắn ngồi bên cạnh Thành Tử Cầm thở hồng hộc một hồi, lấy lại sức, bèn quay qua hỏi nàng: "Vừa rồi cô nói cái gì? Ta không nghe rõ."

Thành Tử Cầm đỏ phừng mặt, hoảng hốt đáp: "Ta.... ta bảo ngươi đừng quản ta, cứ xông ra ngoài, ai biết ngươi không nghe lời tỷ tỷ, cũng không chịu nghe lời tổng bộ đầu ta nữa, hừ!"

"Không phải câu đó, câu trước nữa kìa."

"Câu trước à?" Thành Tử Cầm cố ý giả ngốc, "Trước đó ta chỉ cố giết địch, đâu có nói cái gì đâu a."

"Cô nói mà! Dường như cái gì là 'Tâm Mãn Ý Túc' yên lòng vừa dạ cái gì đó, ta hơi kỳ quái, đó là thời khắc nguy cơ, còn có sự tình gì có thể khiến cô yên lòng vừa dạ chư?"

"Không có a...!" Thành Tử Cầm hoảng loạn cúi đầu, động động cúi đùi bị thương, ai yêu một cái, nhíu mày, biểu tình ra vẻ thập phần thống khổ.

"Đau hả?" Dương Đạp Sơn nhẹ vuốt ve đùi nàng.

Thành Tử Cầm vừa rồi cố ý đánh lạc hướng chú ý của Dương Đạp Sơn, nên cười cười rồi lắc đầu.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới yên tâm, nói: "Thật nhìn không ra cô lợi hại như vậy! Nếu không phải cô giết chết thống soái của họ, nhân số của Thát Đát binh nhiều hơn chúng ta nhiều, trận này ai thắng ai bại còn chưa chắc nữa."

Thành Tử Cầm cũng cười: "Nếu không phải ngươi quẳng ta đến đầu hắn, hơn nữa còn ở dưới chém loạn chân của bọn Thát Đát binh, nhiễu loạn lực chú ý của chúng, ta căn bản không giết được hắn."

"Hai chúng ta khen lẫn nhau như vậy, cái mặt quả thật là dày rồi a."

Hai người đều cười cười.

Lúc này, những thôn dân đã giết sạch bọn Thát Đát binh trọng thương, sau đó vây lại xung quanh hai người Dương Đạp Sơn. Vừa rồi họ thấy hai người lực địch mấy ngàn Thát Đát binh, đều đầy vẻ kính phục, bước tới tạ ơn không ngớt.

Thấy Thành Tử Cầm thụ thương, có ngươi dắt ngựa của Thát Đát binh chạy loạn lại trao. Dương Đạp Sơn đỡ Thành Tử Cầm lên một thớt ngựa, thấy nàng khống chế chiến mã bình thường, nên yên tâm phóng lên ngựa của mình.

Các thôn dân đều chia nhau đi bắt chiến mã. Đại bộ phận chiến mã đã chạy tản đi hết. Ngựa không đủ, cho nên họ hai ba người cưỡi một con, cùng dìu đưa bọn Dương Đạp Sơn lui về phía biên cảnh.

Trên đường, Dương Đạp Sơn tìm lại được quan mã của hai người. Sau khi đổi ngựa xong, họ lùi về phía sau Trường thành tàn phá.

Lúc này, trời đã sáng rõ. Sau khi đến thôn, các thôn dân biết ơn xả thân cứu mạng của hai người, chiếu cố cho hai người rất tận tình, tìm lang trung băng bó lại vết thương cho Thành Tử Cầm.

Hai người quyết định ở lại Oai Hòa thôn nghỉ ngơi một ngày. Đùi của Thành Tử Cầm tuy bị thương mất máu nhiều, nhưng rất may không chạm tới xương, không ảnh hưởng lớn lắm tới hành động.

Ngày hôm sau, hai người thương nghị ở trong phòng, căn cứ vào lợi của Triệu Thuận trước khi chết, Ngô thị không phải là thất lạc với y, mà trong lúc chạy nạn đói, y đã bán vợ Ngô thị cho một trung niên lạ mặt. Trung nhiên này là một kẻ thấp mập, ở mũi có một nốt ruồi đen, nói giọng Thiêm Tây.

Mấy đặc trưng này quá sơ sài, nếu muốn căn cứ vào đó mà tìm người thì căn bản chẳng thể nào.

Thành Tử Cầm nhăn nhó mặt mày không biết tiếp tục điều tra thế nào, giương mắt nhìn Dương Đạp Sơn, hi vọng hắn nghĩ ra diệu kế.

Dương Đạp Sơn khổ công suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nói: "Ngô thị là một thôn phụ, căn cứ hình vẽ có thể thấy tướng mạo không mấy xinh đẹp, lại đã lấy chồng. Do đó, nam nhân nốt ruồi đó mua nàng ta, xem ra không phải là mua về làm vợ hay là tiểu thiếp..."

"Vì sao?" Thành Tử Cầm mở to mắt nhìn Dương Đạp Sơn.

"Trung niên có nốt ruồi này có thể mua được nữ nhân xem ra phải là người có tiền, người có tiền mua vợ chú trọng đến mua hoàng hoa khuê nữ (con gái chưa chồng, còn trinh), còn nạp thiếp thì chú trọng đến lẳng lơ mê người. Hai điều này Ngô thị đều không đáp ứng được, do đó không thể mua để về làm vợ hay là tiểu thiếp."

Thành Tử Cầm nghe hắn nói thô tục như vậy, trợn mắt nhìn hắn rồi ngoảnh mặt đi, nhưng trong thâm tâm thì tán đồng cách nói của hắn.

Dương Đạp Sơn cười tiếp: "Do đó, theo ta tính toán, nam tử này mua nữ tử đó xem ra là định cho làm nô tì hay bà vú gì đó."

"Thì đã làm sao? Ngươi có chủ ý gì hay sao?"

"Chủ ý hay thì không." Dương Đạp Sơn thở dài, "Án này có manh mối quá đơn giản, thật không cách gì mà tra, chúng ta người vụn về chỉ còn biết làm cách ngốc nghếch mà thôi."

"Biện pháp ngốc nghếch gì?"

"Ôm cây đợi thỏ!"

Thành Tử Cầm nghi hoặc nhìn Dương Đạp Sơn: "Sao lại ôm cây đợi thỏ?"

"Vừa rồi phân tích đó, người mua Ngô thị nhất định là một nhà giàu, mua Ngô thị về là làm nô tì, trong khi đó nô tì ở những nhà giàu thường tăng giảm, cho nên không thể tránh chuyện người trung niên này còn tiếp tục đi mua nô tì. Chúng ta phái người chú ý ở những chợ mua bán nô tì ở Khánh Dương phủ, rồi ở đường lớn đường nhỏ điều tra những dân chạy nạn đói bán đàn bà con gái, sau đó chỉ coi ông trời có mắt, có giúp chúng ta tìm được trung niên có nốt ruồi đó hay không."

"Chủ ý này hay!" Thành Tử Cầm vỗ tay nói.

"Cũng không thể coi là hay, chẳng qua đó là cách khi không còn biện pháp nào, hy vọng là nó hữu dụng."

Thành Tử Cầm ngẫm nghĩ, bảo: "Chỉ sợ người có nốt ruồi đó không ở Khánh Dương phủ, mà là ở phủ huyện khác đến."

"Khả năng không lớn lắm."

"Vì sao?"

"Hiện giờ dân đói, nô tì... chẳng phải chỗ nào cũng có hay sao? Ngô thị này cũng không có tướng mạo hay tay nghề xuất chúng gì, muốn mua một nô tì bình thường như vậy, có cần phải đến phủ huyện nào khác hay không?"

"Vậy cũng phải!" Thành Tử Cầm gật gật đầu, "Trong đám dân đói này, bán thân làm nô tì đâu đâu cũng có, những năm gần đây dân nghèo thật rất khó sống."

Hai người thương lượng định cách hành đồng xong, tuy không mấy tin chắc, nhưng có biện pháp còn hơn không.

/525

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status