Chờ Viên chủ bộ đi tới cửa, Trương huyện thừa mới nói: "Chúng ta cầu quy cầu lộ quy lộ, Viên đại nhân, nếu như ngài đã đưa thiệp mời tới đây, chung rượu mừng này bổn quan vẫn phải uống thôi."
Viên chủ bộ vội chuyển thân khom người thi lễ: "Đa tạ đại nhân, ti chức cung hầu đại nhân đại giá quang lâm!"
Rời khỏi nội nha huyện thừa, Viên chủ bộ bấy giờ mới thở phào, cười khổ lắc đầu, tiếp đó đi tới các phòng trong nha môn phát thiệp.
Trong nội nha, Mạnh Thiên Sở cầm thiệp mời tiến vào thu phòng, đưa cho Mộ Dung Huýnh Tuyết. Mộ Dung Huýnh Tuyết liếc qua, mắt khẽ hiện vẻ ưu tư, tiếp theo đó nhỏen miệng cười nói: "Ai da, Viên đại nhân cưới con dâu, chúng ta lại phải xuất chút tiền rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Loại chuyện vui này, trong dĩ vãng người trong nha môn đều phải xuất tiền hay sao?"
"Đúng a, ít nhiều gì cũng phải bỏ ra."
"Các ngươi trước đây bỏ bao nhiêu tiền?"
"Tiền nhiều thì bỏ nhiều, tiền ít bỏ ít, 100 văn hay 200 văn đều có thể được."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết đối với Mộ Dung Huýnh Tuyết đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì, liền cười cười nói: "Cô hiện giờ là thư lại riêng của ta, phần xuất ra ở hình phòng không thể tính lên đầu cô được a."
"Sao lại không tính, số tiền này đều chia ra số đầu người ở lục phòng đấy," Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi ưu sầu, "Nếu các thư lại thường có ma chay hiếu hỉ thì cũng được đi, lương mọi người không nhiều, ba năm chục văn là được. Nhưng nếu có chuyện ma chay cưới hỏi của lục phòng tư lại, thì tiền bỏ ra phải ít nhất trăm văn. Nếu là quan phó cho tới huyện thái lão gia thì 150 văn cũng còn quá ít."
Mộ Dung Huýnh Tuyế ăn hai đầu lương, mỗi tháng gần 1000 văn, nhưng đây là nguồn tiền sinh hoạt cho sáu người nhà nàng. Tất cả đều dựa vào nàng, nếu chia ra mỗi tháng một người không tới 200 văn, lại còn phải nuôi bà nội sinh bệnh, phụ thân và mẫu thân cũng bệnh. đối với nàng mà nói, 100 - 200 văn này không phải là con số nhỏ. Do đó, khi nghe nói phải bỏ số tiền chia vui này, sắc mặt của Mộ Dung Huýnh Tuyết ưu sâu ngay.
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết Mộ Dung Huýnh Tuyết gia cảnh bần khốn, liền nói: "Không cần lo lắng, nếu như cô là thư lại tư nhân của ta, phần tiền đó ta đương nhiên bỏ ra trả cho cô..."
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội xua tay lia lịa: "Cái đó không được, Mạnh sư gia, ngài đã rất quan tâm đến tôi rồi. Tôi sao lại có thể để ngài xuất ra phần tiền này nữa. Tôi đáng ra phải xuất tiền, rất may là không nhiều."
Mạnh Thiên Sở cũng không kiên trì thuyết phục. Hắn biết loại sự tình này nếu xử lý không tốt, sẽ làm hại đến lòng tự tôn của nàng, liền cười cười nói: "Như vậy cũng được, ngày mai chúng ta đến đó ăn một bửa, để bù vào 100 văn mất này, thế nào?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết phì cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạnh Thiên Sở, gật gật đầu.
Trưa ngày hôm sau, để tham gia hôn lễ của con trai chủ bộ, tri huyện Thái Chiêu quyết định nha môn nghỉ nửa ngày. Mạnh Thiên Sở cùng tri huyện đại nhân, huyện thừa Trương Thỉ cùng ngồi kiệu đến trạch viện của Viên chủ bộ. Các thư lại trong nha môn đều có phần quà đi xe ngồi kiệu hoặc đi bộ ào ạt đến trạch viện của Viên chủ bộ.
Theo quy định của Đại Minh luật, quan phó ở châu chuyện không thể mua phòng ốc gia sản trong thời gian còn nhậm chức. Nhưng ở trung hậu kỳ của Minh triều, quy định trong Đại Minh Luật không còn được chấp hành nghiêm chỉnh nữa, trường quan châu huyện mua phòng ốc chỗ nào cũng có. Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, mua trạch viện ở thành Hàng châu là mộng tưởng của mỗi vị quan tá trong châu huyện. Chủ bộ Viên cận cũng như thế. Ông ta đã chi dùng số bạc tích lũy sau nhiều năm làm quan, mua một đại trạch viện ở phía tây thành hàng châu, đưa cả nhà già cả lớn bé từ quê lên ở đó từ nhiều năm trước. Theo quy định ba năm phải luân chuyển hoán đổi vị trí, Viên Cận bỏ ra một lượng bạc lớn để lưu nhậm mãi ở Hàng châu. Y không hi vọng thăng quan, chỉ hi vọng bình an sống ở Hàng châu giàu khắp thiên hạ như thiên đường này cho đến già cả nghỉ hưu, ở lại luôn ở đây. Do đó, ông ta cũng yên tâm cưới con dâu là thiên kim của phú thương Lâm gia.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến tòa đại trạch của Viên chủ bộ. Viên chủ bộ đã được thông báo trước, ra cửa đón từ phía xa, rước tri huyện Thái Chiêu và mọi người vào trong.
Tòa trạch viện này rất lớn, trao đèn kết hoa khắp nơi, không khí mừng vui náo nức, tiếng hò hét, tiếng chúc tụng vang lên không ngừng, ngừơi ngồi đầy trong vườn.
Thái Chiêu, Mạnh Thiên Sở và Trương Thỉ cùng mọi người đương nhiên ngồi ở bàn chủ tọa. Mạnh Thiên Sở vốn định gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đi cùng, nhưng cô nàng dù sao cũng chỉ là một tiêu thư lại, không có tư cách cùng ngồi ăn uống với huyện thái lão gia. Hơn nữa, nàng là nữ giả nam trang, Mạnh Thiên Sở lo lắng bị người ta nhìn ra, cho nên cứ để nàng đi cùng với các thư lại khác ở ngoài vườn.
Hôn lễ thời cổ đại tự nhiên là náo nhiệt phi thường, bái thiên địa nhập động phòng xong, tân lang không thể vào động phòng theo, mà là phải đi kính rượu với tân khách, kính xong mới được vào động phòng.
Khi kính đến chỗ của Mạnh Thiên Sở, Mạnh Thiên Sở do trước đó chưa hề gặp qua chú rễ là con trai Viên Thiết Sơn của Viên chủ bộ, nhưng nghe tên này cũng ghê người, nhưng bây giờ gặp, hắn không khỏi khen thầm. Chàng trai này quả nhiên danh xứng với thực, người cao gần một mét chín, cao lớn vạm vỡ, một thân thịt mập mạp gần hai trăm cân, khi đi thịt không ngừng rung rinh. Y dùng giọng ồm ồm nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh sư gia, vãn sinh đã sớm nghe cha nói về ngài, nói ngài phá án rất lợi hại, hôm nay được gặp, vãn sinh thật là có phước ba đời. Vãn sinh xin kính sư gia ngài một chung."
Mạnh Thiên Sở cười ha ha: "Không cần khách khí, chúc hai nguời bách niên hòa hợp!" Nói xong hắn nâng ly uống cạn.
Viên Thiết Sơn bước tới trước mặt huyện thừa Trương Thỉ, cung cung kính kính nói: "Trương đại nhân, tiểu nhân đa tạ đại nhân quang lâm, đặc biệt kính đại nhân một chung rượu, tiểu nhân xin uống trước để tỏ lòng." Nói xong ngửa cổ uống cạn.
Trương huyện thừa vừa rồi đã cùng tri huyện Thái Chiêu nói chuyện uống vài ly. Tử lượng của y không tốt, chỉ nhấp chút môi mà thôi. Người ta uống một ly bằng ôn ta uống hai ly, cho nên giờ phút này đã nghe hơi rượu bốc lên đầu, mắt lờ mờ, cúi đầu nhìn vào chung ruợu trên bàn, lắc lư đầu nói: "Ngươi biết làm người hơn cha ngươi. Cha ngươi đầu óc một chiều, không có bản lãnh gì, chỉ biết vuốt mông ngựa, cho nên đến già rồi mà chưa ra trò trống gì. Sau này ngươi muốn làm nên công danh sự nghiệp, đừng nên học theo cha ngươi!"
Viên Cận nghe lời của ông ta không thiện, sắc mặt hơi biến, nhưng dù gì người ta cũng là khách quý, lại là thượng ti của mình, cho nên ông ta không dám nói nhiều, cúi đầu im lặng.
Viên Thiết Sơn nghe Trương huyện thừa nói lời bất kính với phụ thân mình, gương mặt thịt đang cười tươi tức thì cứng lại. Nhưng Trương huyện thừa là khách, hôm nay là ngày vui của hắn, người đến chúc mừng rất nhiều, không tiện phác tác, chỉ ho khan một cái, giả vờ như không nghe, rót một ly rượu khác chuyển người định đi mời tiếp người khác.
Trương huyện thừa hừ lạnh: "Ê, bổn quan còn chưa uống rượu, ngươi như vậy mà đi được sao, không thấy quá thất lễ à?"
Viên chủ bộ vội chuyển thân khom người thi lễ: "Đa tạ đại nhân, ti chức cung hầu đại nhân đại giá quang lâm!"
Rời khỏi nội nha huyện thừa, Viên chủ bộ bấy giờ mới thở phào, cười khổ lắc đầu, tiếp đó đi tới các phòng trong nha môn phát thiệp.
Trong nội nha, Mạnh Thiên Sở cầm thiệp mời tiến vào thu phòng, đưa cho Mộ Dung Huýnh Tuyết. Mộ Dung Huýnh Tuyết liếc qua, mắt khẽ hiện vẻ ưu tư, tiếp theo đó nhỏen miệng cười nói: "Ai da, Viên đại nhân cưới con dâu, chúng ta lại phải xuất chút tiền rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Loại chuyện vui này, trong dĩ vãng người trong nha môn đều phải xuất tiền hay sao?"
"Đúng a, ít nhiều gì cũng phải bỏ ra."
"Các ngươi trước đây bỏ bao nhiêu tiền?"
"Tiền nhiều thì bỏ nhiều, tiền ít bỏ ít, 100 văn hay 200 văn đều có thể được."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết đối với Mộ Dung Huýnh Tuyết đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì, liền cười cười nói: "Cô hiện giờ là thư lại riêng của ta, phần xuất ra ở hình phòng không thể tính lên đầu cô được a."
"Sao lại không tính, số tiền này đều chia ra số đầu người ở lục phòng đấy," Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi ưu sầu, "Nếu các thư lại thường có ma chay hiếu hỉ thì cũng được đi, lương mọi người không nhiều, ba năm chục văn là được. Nhưng nếu có chuyện ma chay cưới hỏi của lục phòng tư lại, thì tiền bỏ ra phải ít nhất trăm văn. Nếu là quan phó cho tới huyện thái lão gia thì 150 văn cũng còn quá ít."
Mộ Dung Huýnh Tuyế ăn hai đầu lương, mỗi tháng gần 1000 văn, nhưng đây là nguồn tiền sinh hoạt cho sáu người nhà nàng. Tất cả đều dựa vào nàng, nếu chia ra mỗi tháng một người không tới 200 văn, lại còn phải nuôi bà nội sinh bệnh, phụ thân và mẫu thân cũng bệnh. đối với nàng mà nói, 100 - 200 văn này không phải là con số nhỏ. Do đó, khi nghe nói phải bỏ số tiền chia vui này, sắc mặt của Mộ Dung Huýnh Tuyết ưu sâu ngay.
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết Mộ Dung Huýnh Tuyết gia cảnh bần khốn, liền nói: "Không cần lo lắng, nếu như cô là thư lại tư nhân của ta, phần tiền đó ta đương nhiên bỏ ra trả cho cô..."
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội xua tay lia lịa: "Cái đó không được, Mạnh sư gia, ngài đã rất quan tâm đến tôi rồi. Tôi sao lại có thể để ngài xuất ra phần tiền này nữa. Tôi đáng ra phải xuất tiền, rất may là không nhiều."
Mạnh Thiên Sở cũng không kiên trì thuyết phục. Hắn biết loại sự tình này nếu xử lý không tốt, sẽ làm hại đến lòng tự tôn của nàng, liền cười cười nói: "Như vậy cũng được, ngày mai chúng ta đến đó ăn một bửa, để bù vào 100 văn mất này, thế nào?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết phì cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạnh Thiên Sở, gật gật đầu.
Trưa ngày hôm sau, để tham gia hôn lễ của con trai chủ bộ, tri huyện Thái Chiêu quyết định nha môn nghỉ nửa ngày. Mạnh Thiên Sở cùng tri huyện đại nhân, huyện thừa Trương Thỉ cùng ngồi kiệu đến trạch viện của Viên chủ bộ. Các thư lại trong nha môn đều có phần quà đi xe ngồi kiệu hoặc đi bộ ào ạt đến trạch viện của Viên chủ bộ.
Theo quy định của Đại Minh luật, quan phó ở châu chuyện không thể mua phòng ốc gia sản trong thời gian còn nhậm chức. Nhưng ở trung hậu kỳ của Minh triều, quy định trong Đại Minh Luật không còn được chấp hành nghiêm chỉnh nữa, trường quan châu huyện mua phòng ốc chỗ nào cũng có. Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, mua trạch viện ở thành Hàng châu là mộng tưởng của mỗi vị quan tá trong châu huyện. Chủ bộ Viên cận cũng như thế. Ông ta đã chi dùng số bạc tích lũy sau nhiều năm làm quan, mua một đại trạch viện ở phía tây thành hàng châu, đưa cả nhà già cả lớn bé từ quê lên ở đó từ nhiều năm trước. Theo quy định ba năm phải luân chuyển hoán đổi vị trí, Viên Cận bỏ ra một lượng bạc lớn để lưu nhậm mãi ở Hàng châu. Y không hi vọng thăng quan, chỉ hi vọng bình an sống ở Hàng châu giàu khắp thiên hạ như thiên đường này cho đến già cả nghỉ hưu, ở lại luôn ở đây. Do đó, ông ta cũng yên tâm cưới con dâu là thiên kim của phú thương Lâm gia.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến tòa đại trạch của Viên chủ bộ. Viên chủ bộ đã được thông báo trước, ra cửa đón từ phía xa, rước tri huyện Thái Chiêu và mọi người vào trong.
Tòa trạch viện này rất lớn, trao đèn kết hoa khắp nơi, không khí mừng vui náo nức, tiếng hò hét, tiếng chúc tụng vang lên không ngừng, ngừơi ngồi đầy trong vườn.
Thái Chiêu, Mạnh Thiên Sở và Trương Thỉ cùng mọi người đương nhiên ngồi ở bàn chủ tọa. Mạnh Thiên Sở vốn định gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đi cùng, nhưng cô nàng dù sao cũng chỉ là một tiêu thư lại, không có tư cách cùng ngồi ăn uống với huyện thái lão gia. Hơn nữa, nàng là nữ giả nam trang, Mạnh Thiên Sở lo lắng bị người ta nhìn ra, cho nên cứ để nàng đi cùng với các thư lại khác ở ngoài vườn.
Hôn lễ thời cổ đại tự nhiên là náo nhiệt phi thường, bái thiên địa nhập động phòng xong, tân lang không thể vào động phòng theo, mà là phải đi kính rượu với tân khách, kính xong mới được vào động phòng.
Khi kính đến chỗ của Mạnh Thiên Sở, Mạnh Thiên Sở do trước đó chưa hề gặp qua chú rễ là con trai Viên Thiết Sơn của Viên chủ bộ, nhưng nghe tên này cũng ghê người, nhưng bây giờ gặp, hắn không khỏi khen thầm. Chàng trai này quả nhiên danh xứng với thực, người cao gần một mét chín, cao lớn vạm vỡ, một thân thịt mập mạp gần hai trăm cân, khi đi thịt không ngừng rung rinh. Y dùng giọng ồm ồm nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh sư gia, vãn sinh đã sớm nghe cha nói về ngài, nói ngài phá án rất lợi hại, hôm nay được gặp, vãn sinh thật là có phước ba đời. Vãn sinh xin kính sư gia ngài một chung."
Mạnh Thiên Sở cười ha ha: "Không cần khách khí, chúc hai nguời bách niên hòa hợp!" Nói xong hắn nâng ly uống cạn.
Viên Thiết Sơn bước tới trước mặt huyện thừa Trương Thỉ, cung cung kính kính nói: "Trương đại nhân, tiểu nhân đa tạ đại nhân quang lâm, đặc biệt kính đại nhân một chung rượu, tiểu nhân xin uống trước để tỏ lòng." Nói xong ngửa cổ uống cạn.
Trương huyện thừa vừa rồi đã cùng tri huyện Thái Chiêu nói chuyện uống vài ly. Tử lượng của y không tốt, chỉ nhấp chút môi mà thôi. Người ta uống một ly bằng ôn ta uống hai ly, cho nên giờ phút này đã nghe hơi rượu bốc lên đầu, mắt lờ mờ, cúi đầu nhìn vào chung ruợu trên bàn, lắc lư đầu nói: "Ngươi biết làm người hơn cha ngươi. Cha ngươi đầu óc một chiều, không có bản lãnh gì, chỉ biết vuốt mông ngựa, cho nên đến già rồi mà chưa ra trò trống gì. Sau này ngươi muốn làm nên công danh sự nghiệp, đừng nên học theo cha ngươi!"
Viên Cận nghe lời của ông ta không thiện, sắc mặt hơi biến, nhưng dù gì người ta cũng là khách quý, lại là thượng ti của mình, cho nên ông ta không dám nói nhiều, cúi đầu im lặng.
Viên Thiết Sơn nghe Trương huyện thừa nói lời bất kính với phụ thân mình, gương mặt thịt đang cười tươi tức thì cứng lại. Nhưng Trương huyện thừa là khách, hôm nay là ngày vui của hắn, người đến chúc mừng rất nhiều, không tiện phác tác, chỉ ho khan một cái, giả vờ như không nghe, rót một ly rượu khác chuyển người định đi mời tiếp người khác.
Trương huyện thừa hừ lạnh: "Ê, bổn quan còn chưa uống rượu, ngươi như vậy mà đi được sao, không thấy quá thất lễ à?"
/538
|