Ôn Nhu nhìn Mạnh Thiên Sở, cười nhẹ nói: "Tôi trước hết xin lỗi lão gia vì không được người cho phép mà đã xin cha dời ngày về, tôi kỳ thật suy nghĩ rất nhiều chuyện, thấy lão gia người về trễ một chút có lẽ là tốt hơn."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Cô... suy nghĩ chu đáo lắm..."
Đang định nói tiếp, Mạnh Văn Bác chợt nhảy lò cò đi vào, mắt cong cụp xuống như vành trăng, khóe miệng có lúm đồng tiền sâu hoái, lông mi dài chớp nháy nhìn giống như cậu bé nhân sâm vậy. Nó đến níu tay Mạnh Thiên Sở, nũng nịu: "Cha, chúng ta ra sông ở vườn sau bắt cá được không?"
Vườn sau nhà họ có con sông nhỏ, trước khi trạch viện còn có cửa sau, Mạnh Thiên Sở thường dẫn Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ra đó chơi, sau thấy không an toàn nên đã bịt kín cửa lại.
"Quỷ nhóc, người từ đâu mà biết sau nhà còn có con sông vậy? Trời nóng vậy mà còn đi sao? Đến chiều rồi sẽ để người hầu dẫn con đi, hiện giờ còn nắng lắm."
Mạnh Văn Bác ra vẻ rất thất vọng, cúi đầu chuyển thân đi ra cửa. Mạnh Thiên Sở hơi có vẻ bất nhẫn, kỳ thật cậu bé này sợ 4 nữ nhân trong nhà, đối với hắn có phần thân thiết hơn. Ngọc Lan thôn cũng có con sông nhỏ giống như vầy, dù sao thì nó cũng lớn lên cạnh đó, cho nên nhớ nhà nhớ cảnh là chuyện thường.
Mạnh Thiên Sở gọi Mạnh Văn Bác trở lại: "Được rồi, nhưng mà con phải đi thưa với mấy mẹ của con mới được, để không các mẹ lo lắng, rồi lại phái người đi tìm con khắp nơi."
Vẻ mặt u ám của Mạnh Văn Bác lập tức biến mất, cười tươi như hoa, chạy đến nhào vào lòng hắn, hưng phấn hỏi: "Cha, cha đi với con nhé?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, vừa mang giày vừa hỏi: "Vì sao nhất định đòi cha đi cùng?"
Mạnh Văn Bác vui mừng nói: "Văn Bác từ khi biết chuyện tới giờ chẳng hề có cha, chỉ có mẹ thôi, Văn Bác cảm thấy có cha thật là hay!"
Mạnh Thiên Sở nghe thế sờ cái đầu to tròn của nó, cười bảo: "Được, sau này Văn Bác muốn đi đâu chơi thì chỉ cần cha có thời gian sẽ đi cùng với con, được không?"
Mạnh Văn Bác nghe thế mừng rỡ gật đầu, dùng cái trán vồ của mình cụng vào trán của Mạnh Thiên Sở, sau đó vừa chạy vừa reo hò: "Cha, con đi nói với mẹ một tiếng, cha chờ con a... ai da!" Thì ra nó bị vấp cửa thư phòng, té xoài ra đất.
Mạnh Thiên Sở cùng lão Hà đầu đồng thời chạy tới thì Mạnh Văn Bác đã bò dậy, vội phủi bụi trên người. Mạnh Thiên Sở thấy đầu gối bị trầy, nhưng không tóe máu, trong khi cậu bé nhìn hắn cười. Lão Hà đầu hỏi: "Thiếu gia, té có đau không?"
"Không có, không đau, ngay máu cũng không chảy, đâu có đau tí gì đâu."
Mạnh Thiên Sở kỳ thật nhìn thấy mắt nó ứa lệ, nhưng có lẽ cậu bé cố nhịn, bèn bảo: "Không sao thì tốt, từ từ thôi, không cần vội."
Mạnh Văn Bác vội gật đầu thưa: "Dạ, cha, con đi tìm mẹ đây." Nói xong đi cà nhắc bỏ đi, xem ra là té đau nhưng sợ Mạnh Thiên Sở đột nhiên đổi ý nên cố ý nói mình không đau. Nghĩ thế, Mạnh Thiên Sở càng cảm thấy thương cậu bé này hơn.
Hắn cùng Mạnh Văn Bác và hai người hầu mang võng và thùng nước ra cạnh sông. Bên cạnh sông có một cái lương đình và cái cầu bằng trúc Mạnh Thiên Sở trước đây chuyên cho làm để mọi người ra chơi, rộng khoảng hai mét, có thể ngồi thòng chân xuống vừa rửa chân vừa nói chuyện.
Mọi người đặt đồ xuống, Mạnh Văn Bác có vẻ chờ không nổi nữa, cửi vội y phục nhảy tùm xuống nước, xem ra từ nhỏ đã thích nghịch nước, tài bơi không tệ.
"Cha, xuống đây đi, mát lắm." Mạnh Văn Bác từ dưới nước ngoi lên thì đã cách xa đó cả 10 mét. Nó cao hứng vẫy tay với Mạnh Thiên Sở, sau đó ngụp xuống nước không thấy đâu nữa.
Mạnh Thiên Sở và hai người hầu cũng cửi trần xuống nước, cạnh con sông nhỏ này có một quan đạo, bọn họ không thể quá tự nhiên, vì lúc nào cũng có thể có người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe đi ngang, cần phải giữ thể diện.
Mạnh Thiên Sở bảo hai người hầu đem lưới đặt phía hạ du, sau đó thoải mái bơi lội, dù không cửi hẳn y phục, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Quả nhiên, mọi người mới vui đùa một lúc thì đã có xe ngựa dừng lại, rất may đó là nam nhân, có vẻ như người đánh xe, trên tay mang túi da đến sông lấy nước, thấy bọn Mạnh Thiên Sở đang bơi liền lên tiếng chào hỏi, xong lấy nước cho ngựa uống.
Mạnh Văn Bác từ dưới nước ngoi lên, trong tay có con cá nhỏ, lớn tiếng cười lớn giơ tay vậy Mạnh Thiên Sở: "Cha xem này, con bắt được con cá, cha mau xem đi!"
Mạnh Thiên Sở thấy vậy cười bơi lại, nước sông không sâu, nên hắn có thể đặt chân xuống đáy sông, do đá tròn nên rất thoải mái.
Mạnh Thiên Sở vừa đến cạnh Mạnh Văn Bác, con cá nhỏ đã vuột khỏi tay cậu bé. Hai người vội cúi xuống chụp, ai ngờ cá chụp chẳng được mà đầu hai người lại chạm vào nhau. Hai người cùng kêu lên chói lói, tự sờ đầu rồi ngụp xuống nước, sau đó ngoi lên cười. Những người bên cạnh đều cười, ngay cả người đang cho ngựa uống nước cũng lấy làm cao hứng.
Đang lúc vui đùa, chợt thấy Vương Dịch từ xa chạy tới, thở phì phò nói: "Sư gia, bắt được thỏ rồi!"
Từ khi ở căn nhà ma chờ bắt được con khỉ, mọi người quen với chuyện gọi việc mai phục một chỗ chờ bắt người là ôm cây đợi thỏ.
Mạnh Thiên Sở cao hứng hỏi: "Thỏ hả, à không, tên Trụ tử đó bị bắt ở đâu?"
Vương Dịch thưa: "Hắn quả nhiên trở về làng, chúng tôi chờ túm hắn trước cửa nhà hắn."
Mạnh Thiên Sở vội lên bờ, mặc vội y phục, Mạnh Văn Bác cũng lên theo. Mạnh Thiên Sở bảo: "Người chờ chút, ta đưa Văn Bác về trước."
Hai người về tới trạch viện, vừa khéo gặp Ôn Nhu. Mạnh Thiên Sở trong lúc vui buột miệng hỏi: "Ta muốn đến Ngọc Lan thôn, nàng có muốn đi cùng ta không?"
Ôn NHu tưởng là mình nghe nhằm, kinh ngạc nhìn hắn, lát sau mới đáp: "Dạ đi! Thiếp muốn đi!"
Mạnh Thiên SỞ cười bảo: "Vậy tốt, hiện giờ đi liền. Đúng rồi, nàng bảo nha hoàn mang theo đồ ăn cho nàng, ta giờ mới biết nàng dần đây ăn hơi bị được, thì ra là sắp làm mẹ rồi."
Ôn Nhu ngượng ngập cười, Mạnh Thiên Sở bảo: "Mang nhiều một chút, đồ trong thôn nàng chắc ăn không quen, rồi đi báo với Phượng Nghi và mọi người một tiếng, để mọi người lại kiếm nàng. Ta lên xe chờ nàng."
Ôn Nhu cao hứng gật đầu tung tăng bỏ đi. Mạnh Thiên Sở vội bảo: "Chậm một chút, nàng sắp làm mẹ rồi mà sao như con nít vậy."
Ôn Nhu lập tức chậm lại, đi đứng cẩn thận hẳn lên.
Vương Dịch thấy vậy cười: "Sư gia, ngày gần đây lợi hại dữ nha!"
Mạnh Thiên Sở không hiểu, cho rằng Vương Dịch khen Ôn Nhu biết điều, liền đáp: "Nàng ấy gần đây bị ta thu thập một chút nên ngoan lên ấy mà."
Vương Dịch nói: "Tôi không nói chuyện đó."
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa hỏi: "Vậy ông nói chuyện gì?"
Vương Dịch tủm tỉm cười: "Ý tôi là sao ba phu nhân của ngài dường như có mang cùng một lý, thoáng cái trong nhà dường như tăng thêm gấp đôi, ngài chẳng thấy không lợi hại hay sao? Đặc biệt là Ôn Nhu phu nhân, ngài lúc nào cũng nói cô ta không ra gì, nhưng ngài chẳng phải khiến người ta có con với ngài rồi hay sao, ha ha, thật là đáng khâm phục!"
Mạnh Thiên Sở đắc ý đáp: "Hà hà, đó mới gọi là bản lãnh!"
Hai người vừa cười vừa ra cổng.
Trên đường đi, trong xe, Mạnh Thiên Sở hỏi Ôn Nhu: "Ta thật không hiểu, nàng mới đến hơn hai mươi ngài, chúng ta ở với nhau chẳng qua mười mấy ngày, sao nàng lại có chứ?"
Ôn Nhu đáp: "Thiếp cũng không biết, chỉ là mợ ba thấy thiếp hàng ngày ăn vào cứ than đói hoài, liền bắt mạch cho thiếp, nói tuy mạch vui không rõ, nhưng mà ắt là đã có mang rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nàng chẳng lẽ chỉ vì ta tra án chưa xong là viết thư cho cha nàng nói về trễ một chút?"
Ôn Nhu đáp: "Kỳ thật thiếp nghĩ đến mợ ba, nếu như hiện giờ chúng ta đi, vậy chúng ta không thể nào trở về khi cô ấy lâm bồn. Cô ấy có mang đứa bé đầu của Mạnh gia, do đó lúc này chàng không thể li khai."
Mạnh Thiên Sở không ngờ Ôn Nhu nghĩ đến chuyện này, càng không hiểu con người của nàng hơn, lúc thì ôn nhu thấu hiểu giống như tên nàng, lúc thì điêu ngoa thậm chí ác độc nữa. Hắn pha trò: "Hiếm khi nàng nghĩ được như vậy."
Ôn Nhu cười, đáp: "Đêm đó chàng viết cho thiếp mấy dòng, thiếp xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cũng suy nghĩ rất kỹ, sau đó thiếp cảm thấy chàng đại khái yêu thương ba vị phu nhân và mợ kia là vì họ hiền lương thục đức, ôn nhu lương thiện, còn thiếp thì lại thiếu cái đó, cho nên từ khi thành thân đến giờ chàng không nguyện ý đến phòng của thiếp."
Mạnh Thiên Sở không hề phủ nhận, nhân vì Ôn Nhu nói đây là sự thật. Hắn bảo: "Nàng kỳ thật còn rất nhiều chỗ khả ái, chỉ có điều sự khả ái ấy thường thường bị tính cách bá đạo, ngang tàng của nàng làm tiêu biến đi."
Ôn Nhu điềm đạm cười: "Cái này thiếp biết, thiếp sẽ cải."
Mạnh Thiên Sở kéo tay Ôn Nhu: "Kỳ thật cả tháng nay nàng đã cải biến nhiều, đại khái là bản thân ta quá nóng vội mà có lúc bỏ qua sự cải biến của nàng."
Khóe môi của Ôn Nhu hơi run, nói: "Đêm đó lão gia bảo cái đêm duy nhất mà hai ta gần nhau, lão gia không coi tôi là tôi, mà xem tôi thành nữ nhân khác, lúc đó kỳ thật tim tôi đã chết. Sau này nghĩ kỹ rồi, cũng thấy chẳng có gì, kỳ thật đêm đó tôi nghe chàng gọi tên Mộ Dung cô nương, chứ không phải là tôi."
Mạnh Thiên Sở thấy mặt Ôn Nhu đầy vẻ sầu khổ, bèn vuốt tay nàng: 'Được rồi, đừng nghĩ nữa, nàng hiện giờ đừng hễ cái là thương cảm, như vậy không tốt cho đứa bé. Ta lúc đó chỉ nhất thời nóng giận mà nói càn, chứ không có ý gì."
Ôn Nhu gật gù, đột nhiên hỏi: "Nữ nhân mà lão gia yêu thương nhất có phải là Giai Âm không?"
Mạnh Thiên Sở ngẩn ra, nhìn nhìn Ôn Nhu, chợt nhớ đến lời Giai Âm nói lúc đêm, đầu óc chợt động, cười đáp: 'Sao có thể chứ? Đều là thê thiếp của ta, ta không thể lạnh nhạt hay sủng ái ai nhiều hơn ai cả."
Ôn Nhu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, phát hiện hắn cười nhìn mình, biểu tình không có vẻ nói dối, nên cũng cười: "Lòng bàn tay và mu bàn tay còn có chuyện thịt nhiều thịt ít nữa mà."
Mạnh Thiên Sở tự nhiên biết Ôn Nhu đang nghĩ gì. Hắn cũng không ngu, loại nữ nhân này nếu là lòng thiện ở cạnh mình sẽ là cánh tay mặt cánh tay trái chứ không vừa, nhưng nếu ăn ở hai lòng ắt là mầm họa. Hắn hiện giờ không hiểu nữ nhân này rốt cuộc là đang nghĩ gì, do đó tuyệt đối không khiến cho nàng ta có lòng oán hận hắn, cho nên ôm Ôn Nhu vào lòng, dịu dàng bảo: "Nàng càng lúc càng mẫn cảm rồi, như vậy không tốt, nàng như vậy sẽ chẳng sướng vui hạnh phúc gì."
Ôn Nhu lần đầu tiên thấy Mạnh Thiên Sở ôm ấm mình vào người, trong lòng cảm kích, cũng dựa chặt vào hắn, tự ra quyết tâm là nhất định để cho nam nhân này yêu mình, chẳng những yêu mà còn là yêu nhất!
Xe ngựa đến thôn Ngọc Lan, mấy nha dịch đã chờ sẵn ở cửa thôn.
Đường trong thôn xe tiến vào không được, phải đi bộ một đoạn. Mạnh Thiên Sở bảo Ôn Nhu: "Hay là nàng ở trên xe chờ, ta để hai nha dịch lại bảo hộ nàng, vào thôn hơi xa, ta sợ trời nóng vầy nàng chịu không nỗi."
Ôn Nhu lập tức nói: "Nếu mà sợ nóng như vậy thì thiếp đã không đến rồi, lão gia đại khái quên thiếp có tập võ từ nhỏ, thân thể khỏe lắm a, chỉ đi có chút đường mà sợ gì." Nói xong tự nhảy xuống xe.
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu kiên quyết, đành bảo một nha dịch mang đồ ăn của nàng theo, cùng tiến vào thôn.
Trời vào giữa trưa, mặt trời chói lọi, trong thôn chẳng có ai ở ngoài. Mọi người trốn trong nhà, chờ hoàng hôn mới ra dẫn trâu đi ăn cỏ uống nước gì đó.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Cô... suy nghĩ chu đáo lắm..."
Đang định nói tiếp, Mạnh Văn Bác chợt nhảy lò cò đi vào, mắt cong cụp xuống như vành trăng, khóe miệng có lúm đồng tiền sâu hoái, lông mi dài chớp nháy nhìn giống như cậu bé nhân sâm vậy. Nó đến níu tay Mạnh Thiên Sở, nũng nịu: "Cha, chúng ta ra sông ở vườn sau bắt cá được không?"
Vườn sau nhà họ có con sông nhỏ, trước khi trạch viện còn có cửa sau, Mạnh Thiên Sở thường dẫn Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ra đó chơi, sau thấy không an toàn nên đã bịt kín cửa lại.
"Quỷ nhóc, người từ đâu mà biết sau nhà còn có con sông vậy? Trời nóng vậy mà còn đi sao? Đến chiều rồi sẽ để người hầu dẫn con đi, hiện giờ còn nắng lắm."
Mạnh Văn Bác ra vẻ rất thất vọng, cúi đầu chuyển thân đi ra cửa. Mạnh Thiên Sở hơi có vẻ bất nhẫn, kỳ thật cậu bé này sợ 4 nữ nhân trong nhà, đối với hắn có phần thân thiết hơn. Ngọc Lan thôn cũng có con sông nhỏ giống như vầy, dù sao thì nó cũng lớn lên cạnh đó, cho nên nhớ nhà nhớ cảnh là chuyện thường.
Mạnh Thiên Sở gọi Mạnh Văn Bác trở lại: "Được rồi, nhưng mà con phải đi thưa với mấy mẹ của con mới được, để không các mẹ lo lắng, rồi lại phái người đi tìm con khắp nơi."
Vẻ mặt u ám của Mạnh Văn Bác lập tức biến mất, cười tươi như hoa, chạy đến nhào vào lòng hắn, hưng phấn hỏi: "Cha, cha đi với con nhé?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, vừa mang giày vừa hỏi: "Vì sao nhất định đòi cha đi cùng?"
Mạnh Văn Bác vui mừng nói: "Văn Bác từ khi biết chuyện tới giờ chẳng hề có cha, chỉ có mẹ thôi, Văn Bác cảm thấy có cha thật là hay!"
Mạnh Thiên Sở nghe thế sờ cái đầu to tròn của nó, cười bảo: "Được, sau này Văn Bác muốn đi đâu chơi thì chỉ cần cha có thời gian sẽ đi cùng với con, được không?"
Mạnh Văn Bác nghe thế mừng rỡ gật đầu, dùng cái trán vồ của mình cụng vào trán của Mạnh Thiên Sở, sau đó vừa chạy vừa reo hò: "Cha, con đi nói với mẹ một tiếng, cha chờ con a... ai da!" Thì ra nó bị vấp cửa thư phòng, té xoài ra đất.
Mạnh Thiên Sở cùng lão Hà đầu đồng thời chạy tới thì Mạnh Văn Bác đã bò dậy, vội phủi bụi trên người. Mạnh Thiên Sở thấy đầu gối bị trầy, nhưng không tóe máu, trong khi cậu bé nhìn hắn cười. Lão Hà đầu hỏi: "Thiếu gia, té có đau không?"
"Không có, không đau, ngay máu cũng không chảy, đâu có đau tí gì đâu."
Mạnh Thiên Sở kỳ thật nhìn thấy mắt nó ứa lệ, nhưng có lẽ cậu bé cố nhịn, bèn bảo: "Không sao thì tốt, từ từ thôi, không cần vội."
Mạnh Văn Bác vội gật đầu thưa: "Dạ, cha, con đi tìm mẹ đây." Nói xong đi cà nhắc bỏ đi, xem ra là té đau nhưng sợ Mạnh Thiên Sở đột nhiên đổi ý nên cố ý nói mình không đau. Nghĩ thế, Mạnh Thiên Sở càng cảm thấy thương cậu bé này hơn.
Hắn cùng Mạnh Văn Bác và hai người hầu mang võng và thùng nước ra cạnh sông. Bên cạnh sông có một cái lương đình và cái cầu bằng trúc Mạnh Thiên Sở trước đây chuyên cho làm để mọi người ra chơi, rộng khoảng hai mét, có thể ngồi thòng chân xuống vừa rửa chân vừa nói chuyện.
Mọi người đặt đồ xuống, Mạnh Văn Bác có vẻ chờ không nổi nữa, cửi vội y phục nhảy tùm xuống nước, xem ra từ nhỏ đã thích nghịch nước, tài bơi không tệ.
"Cha, xuống đây đi, mát lắm." Mạnh Văn Bác từ dưới nước ngoi lên thì đã cách xa đó cả 10 mét. Nó cao hứng vẫy tay với Mạnh Thiên Sở, sau đó ngụp xuống nước không thấy đâu nữa.
Mạnh Thiên Sở và hai người hầu cũng cửi trần xuống nước, cạnh con sông nhỏ này có một quan đạo, bọn họ không thể quá tự nhiên, vì lúc nào cũng có thể có người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe đi ngang, cần phải giữ thể diện.
Mạnh Thiên Sở bảo hai người hầu đem lưới đặt phía hạ du, sau đó thoải mái bơi lội, dù không cửi hẳn y phục, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Quả nhiên, mọi người mới vui đùa một lúc thì đã có xe ngựa dừng lại, rất may đó là nam nhân, có vẻ như người đánh xe, trên tay mang túi da đến sông lấy nước, thấy bọn Mạnh Thiên Sở đang bơi liền lên tiếng chào hỏi, xong lấy nước cho ngựa uống.
Mạnh Văn Bác từ dưới nước ngoi lên, trong tay có con cá nhỏ, lớn tiếng cười lớn giơ tay vậy Mạnh Thiên Sở: "Cha xem này, con bắt được con cá, cha mau xem đi!"
Mạnh Thiên Sở thấy vậy cười bơi lại, nước sông không sâu, nên hắn có thể đặt chân xuống đáy sông, do đá tròn nên rất thoải mái.
Mạnh Thiên Sở vừa đến cạnh Mạnh Văn Bác, con cá nhỏ đã vuột khỏi tay cậu bé. Hai người vội cúi xuống chụp, ai ngờ cá chụp chẳng được mà đầu hai người lại chạm vào nhau. Hai người cùng kêu lên chói lói, tự sờ đầu rồi ngụp xuống nước, sau đó ngoi lên cười. Những người bên cạnh đều cười, ngay cả người đang cho ngựa uống nước cũng lấy làm cao hứng.
Đang lúc vui đùa, chợt thấy Vương Dịch từ xa chạy tới, thở phì phò nói: "Sư gia, bắt được thỏ rồi!"
Từ khi ở căn nhà ma chờ bắt được con khỉ, mọi người quen với chuyện gọi việc mai phục một chỗ chờ bắt người là ôm cây đợi thỏ.
Mạnh Thiên Sở cao hứng hỏi: "Thỏ hả, à không, tên Trụ tử đó bị bắt ở đâu?"
Vương Dịch thưa: "Hắn quả nhiên trở về làng, chúng tôi chờ túm hắn trước cửa nhà hắn."
Mạnh Thiên Sở vội lên bờ, mặc vội y phục, Mạnh Văn Bác cũng lên theo. Mạnh Thiên Sở bảo: "Người chờ chút, ta đưa Văn Bác về trước."
Hai người về tới trạch viện, vừa khéo gặp Ôn Nhu. Mạnh Thiên Sở trong lúc vui buột miệng hỏi: "Ta muốn đến Ngọc Lan thôn, nàng có muốn đi cùng ta không?"
Ôn NHu tưởng là mình nghe nhằm, kinh ngạc nhìn hắn, lát sau mới đáp: "Dạ đi! Thiếp muốn đi!"
Mạnh Thiên SỞ cười bảo: "Vậy tốt, hiện giờ đi liền. Đúng rồi, nàng bảo nha hoàn mang theo đồ ăn cho nàng, ta giờ mới biết nàng dần đây ăn hơi bị được, thì ra là sắp làm mẹ rồi."
Ôn Nhu ngượng ngập cười, Mạnh Thiên Sở bảo: "Mang nhiều một chút, đồ trong thôn nàng chắc ăn không quen, rồi đi báo với Phượng Nghi và mọi người một tiếng, để mọi người lại kiếm nàng. Ta lên xe chờ nàng."
Ôn Nhu cao hứng gật đầu tung tăng bỏ đi. Mạnh Thiên Sở vội bảo: "Chậm một chút, nàng sắp làm mẹ rồi mà sao như con nít vậy."
Ôn Nhu lập tức chậm lại, đi đứng cẩn thận hẳn lên.
Vương Dịch thấy vậy cười: "Sư gia, ngày gần đây lợi hại dữ nha!"
Mạnh Thiên Sở không hiểu, cho rằng Vương Dịch khen Ôn Nhu biết điều, liền đáp: "Nàng ấy gần đây bị ta thu thập một chút nên ngoan lên ấy mà."
Vương Dịch nói: "Tôi không nói chuyện đó."
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa hỏi: "Vậy ông nói chuyện gì?"
Vương Dịch tủm tỉm cười: "Ý tôi là sao ba phu nhân của ngài dường như có mang cùng một lý, thoáng cái trong nhà dường như tăng thêm gấp đôi, ngài chẳng thấy không lợi hại hay sao? Đặc biệt là Ôn Nhu phu nhân, ngài lúc nào cũng nói cô ta không ra gì, nhưng ngài chẳng phải khiến người ta có con với ngài rồi hay sao, ha ha, thật là đáng khâm phục!"
Mạnh Thiên Sở đắc ý đáp: "Hà hà, đó mới gọi là bản lãnh!"
Hai người vừa cười vừa ra cổng.
Trên đường đi, trong xe, Mạnh Thiên Sở hỏi Ôn Nhu: "Ta thật không hiểu, nàng mới đến hơn hai mươi ngài, chúng ta ở với nhau chẳng qua mười mấy ngày, sao nàng lại có chứ?"
Ôn Nhu đáp: "Thiếp cũng không biết, chỉ là mợ ba thấy thiếp hàng ngày ăn vào cứ than đói hoài, liền bắt mạch cho thiếp, nói tuy mạch vui không rõ, nhưng mà ắt là đã có mang rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nàng chẳng lẽ chỉ vì ta tra án chưa xong là viết thư cho cha nàng nói về trễ một chút?"
Ôn Nhu đáp: "Kỳ thật thiếp nghĩ đến mợ ba, nếu như hiện giờ chúng ta đi, vậy chúng ta không thể nào trở về khi cô ấy lâm bồn. Cô ấy có mang đứa bé đầu của Mạnh gia, do đó lúc này chàng không thể li khai."
Mạnh Thiên Sở không ngờ Ôn Nhu nghĩ đến chuyện này, càng không hiểu con người của nàng hơn, lúc thì ôn nhu thấu hiểu giống như tên nàng, lúc thì điêu ngoa thậm chí ác độc nữa. Hắn pha trò: "Hiếm khi nàng nghĩ được như vậy."
Ôn Nhu cười, đáp: "Đêm đó chàng viết cho thiếp mấy dòng, thiếp xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cũng suy nghĩ rất kỹ, sau đó thiếp cảm thấy chàng đại khái yêu thương ba vị phu nhân và mợ kia là vì họ hiền lương thục đức, ôn nhu lương thiện, còn thiếp thì lại thiếu cái đó, cho nên từ khi thành thân đến giờ chàng không nguyện ý đến phòng của thiếp."
Mạnh Thiên Sở không hề phủ nhận, nhân vì Ôn Nhu nói đây là sự thật. Hắn bảo: "Nàng kỳ thật còn rất nhiều chỗ khả ái, chỉ có điều sự khả ái ấy thường thường bị tính cách bá đạo, ngang tàng của nàng làm tiêu biến đi."
Ôn Nhu điềm đạm cười: "Cái này thiếp biết, thiếp sẽ cải."
Mạnh Thiên Sở kéo tay Ôn Nhu: "Kỳ thật cả tháng nay nàng đã cải biến nhiều, đại khái là bản thân ta quá nóng vội mà có lúc bỏ qua sự cải biến của nàng."
Khóe môi của Ôn Nhu hơi run, nói: "Đêm đó lão gia bảo cái đêm duy nhất mà hai ta gần nhau, lão gia không coi tôi là tôi, mà xem tôi thành nữ nhân khác, lúc đó kỳ thật tim tôi đã chết. Sau này nghĩ kỹ rồi, cũng thấy chẳng có gì, kỳ thật đêm đó tôi nghe chàng gọi tên Mộ Dung cô nương, chứ không phải là tôi."
Mạnh Thiên Sở thấy mặt Ôn Nhu đầy vẻ sầu khổ, bèn vuốt tay nàng: 'Được rồi, đừng nghĩ nữa, nàng hiện giờ đừng hễ cái là thương cảm, như vậy không tốt cho đứa bé. Ta lúc đó chỉ nhất thời nóng giận mà nói càn, chứ không có ý gì."
Ôn Nhu gật gù, đột nhiên hỏi: "Nữ nhân mà lão gia yêu thương nhất có phải là Giai Âm không?"
Mạnh Thiên Sở ngẩn ra, nhìn nhìn Ôn Nhu, chợt nhớ đến lời Giai Âm nói lúc đêm, đầu óc chợt động, cười đáp: 'Sao có thể chứ? Đều là thê thiếp của ta, ta không thể lạnh nhạt hay sủng ái ai nhiều hơn ai cả."
Ôn Nhu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, phát hiện hắn cười nhìn mình, biểu tình không có vẻ nói dối, nên cũng cười: "Lòng bàn tay và mu bàn tay còn có chuyện thịt nhiều thịt ít nữa mà."
Mạnh Thiên Sở tự nhiên biết Ôn Nhu đang nghĩ gì. Hắn cũng không ngu, loại nữ nhân này nếu là lòng thiện ở cạnh mình sẽ là cánh tay mặt cánh tay trái chứ không vừa, nhưng nếu ăn ở hai lòng ắt là mầm họa. Hắn hiện giờ không hiểu nữ nhân này rốt cuộc là đang nghĩ gì, do đó tuyệt đối không khiến cho nàng ta có lòng oán hận hắn, cho nên ôm Ôn Nhu vào lòng, dịu dàng bảo: "Nàng càng lúc càng mẫn cảm rồi, như vậy không tốt, nàng như vậy sẽ chẳng sướng vui hạnh phúc gì."
Ôn Nhu lần đầu tiên thấy Mạnh Thiên Sở ôm ấm mình vào người, trong lòng cảm kích, cũng dựa chặt vào hắn, tự ra quyết tâm là nhất định để cho nam nhân này yêu mình, chẳng những yêu mà còn là yêu nhất!
Xe ngựa đến thôn Ngọc Lan, mấy nha dịch đã chờ sẵn ở cửa thôn.
Đường trong thôn xe tiến vào không được, phải đi bộ một đoạn. Mạnh Thiên Sở bảo Ôn Nhu: "Hay là nàng ở trên xe chờ, ta để hai nha dịch lại bảo hộ nàng, vào thôn hơi xa, ta sợ trời nóng vầy nàng chịu không nỗi."
Ôn Nhu lập tức nói: "Nếu mà sợ nóng như vậy thì thiếp đã không đến rồi, lão gia đại khái quên thiếp có tập võ từ nhỏ, thân thể khỏe lắm a, chỉ đi có chút đường mà sợ gì." Nói xong tự nhảy xuống xe.
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu kiên quyết, đành bảo một nha dịch mang đồ ăn của nàng theo, cùng tiến vào thôn.
Trời vào giữa trưa, mặt trời chói lọi, trong thôn chẳng có ai ở ngoài. Mọi người trốn trong nhà, chờ hoàng hôn mới ra dẫn trâu đi ăn cỏ uống nước gì đó.
/538
|