Ngày mùa hè ờ Hàng châu từ từ đến muộn giống như thiếu nữ cả thẹn, chờ hoa đào tản rồi mới khoác chỉếc áo nhẹ hàm tiếu mà đến.
Tô Đông Pha đã từng nói: "Thà không ăn thịt, chứ không ở chỗ không có trúc." Ở nhiều địa phương, người ta cho rằng cảnh đẹp sẽ mang tới phong thủy tốt. Cho nên, bất quản là đại hộ giàu sang hay là hay nông dân nghèo hèn cũng cố trồng mấy cây trúc trước hoặc sau vườn, đó là chuyện vô cùng phổ thông mà hầu như mọi người coi đó là đương nhiên.
Ngoài thành Hàng Châu có một rừng trúc, sâu trong rừng trúc có một'mộ phần thấp nhỏ, cô độc nằm giữa phiến trúc bạt ngàn xanh trời.
Trước mộ, một nữ nhân y phục hoa lệ đang tử tế dọn sạch cỏ dại trước mộ, rồi lấy trái cây ở trong làn bày ra. Tiếp đó, nàng ta quỳ xuống, bắt đầu bỏ từng đồng tiền vàng bạc vào bồn lửa cạnh đó. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, rừng trúc reo xào xạc, nữ nhân ấy lập tức nhìn xung quanh, phát hiện không có người thứ hai nào liền an tâm, vừa đốt tiền giấy vừa khấn vái: "Tiểu thư, đáng lẽ về thăm người sớm, nhưng mà em không dám quay lại, em sợ tiểu thư sẽ trách mắng em, không tha thứ cho em. Tiểu thư, người yên tâm đi đi, lúc còn sống người nhất mực buồn bực bất đắc chí, cứ cho rằng sống là một loại cực hình, hiện giờ thì tốt rồi, hãy an nghỉ cho tốt, sớm đầu thai vào một nhà khá giả, không chịu khổ như kiếp trước nữa..."
Đang lúc nhỏ giọng khấn vái, đột nhiên nàng ta phát hiện trước mộ có bóng người lay động, liền hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu: "Tiểu... tiểu thư, người đừng có tìm em, không phải là em hại được người, tuy em biết em ngàn vạn lần không nên, không nên có ý với lão gia, nhưng rnà, nhưng mà Cầm nhi thật không có giết người a..."
Một tiếng than chợt vang lên trên rừng trúc, cô gái sợ hết hồn vía, run rẫy định đứng lên, nhưng chân căn bản không còn sức, chỉ bò dậy được phân nửa là té xuống trở lại.
Lúc này, từ sâu trong rừng trúc có một người đi ra, toàn thân bạch y, gió lay phơ phất, nhẹ nhàng từ xa mà gần. Nữ tử không dám nhìn kỹ, khủng hoảng nhắm tịt mắt, nằm phục xuống đất
Bóng trắng dừng lại bên cạnh cô ta, dịu dàng gọi: "Cô nương..."
Nữ tử nghe giọng nói ôn nhu và thân thiết, hình như có nghe ở đâu đó rồi, liền hé mắt nhìn, thì ra là một thanh niên với gương mặt anh tuấn gần như ghé sát vào nàng ta. Nàng mừng rỡ ngồi dậy, phát hiện mình còn ở trước mộ, chỉ có điều có thêm nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ thôi: "Công tử, vì sao lại là chàng, công tử sao lại ở đây?"
Bóng trắng đó chính là Mạnh Thiên Sở, còn nữ tử đương nhiên là nha hoàn xinh đẹp dâm đãng Cầm nhi ngày nào.
Ngày đó, Mạnh Thiên Sở như phát điên cầm côn định đến hậu hoạ viên thực thi "bạo lực gia đình" với Ôn Nhu, nhưng bị ba nàng Hạ Phượng Nghi luân lưu không màn sống chết kéo lại, thậm chí còn thủ bên mình hắn cho tới sáng, nước mắt ngắn dài khuyên hắn bớt giận. Mọi thứ này đương nhiên là nhân vì Đông hán Hán đốc Ôn Tuyền yêu cầu Mạnh Thiên Sở một tháng sau mang Ôn Nhu đến kinh thành gặp ông ta, lúc đó nếu như trên người ôn Nhu có thương tích, e rằng có cả ngàn cái lý cũng nói không thông. Mà Ôn Tuyền khi đã trở mặt thì không phải là chuyện chơi.
Mạnh Thiên Sở bình tình trở lại, cảm thấy các nàng nói cũng có lý. Có câu "Tiều bất nhẫn tắc loạn đại mưu" (chuyện nhỏ mà không nhịn được thì hỏng mưu lớn), cho dù bản thân hắn cắt nguồn heroin của Ôn Tuyền, khiển lão lên cơn nghiện phát tác mà chết, thì gia đình già trẻ cả nhà hắn e rằng cũng chạy không thóát con đường chết, thậm chí chết còn thảm hơn.
Vì thế, Mạnh Thiên Sở và ba nàng thương lượng xong, quyết định nhuyễn cấm Ôn Nhu lại, sau khi đến kinh thành sẽ đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Ôn Tuyền nghe, đề y định đoạt. Tốt nhất là có thể thối hôn, nếu thôi không được thì để Ôn Tuyền chỉ cho một con đường để đi, ít nhất là có Ôn Tuyền giáp mặt thụ quyền, cho phép hắn có thể sử dụng bạo lực gia đình đối phó Ôn Nhu, như vậy mới không gây họa lớn mà cắt nguồn sầu.
Sau khi quyết định xong, Mạnh Thiên Sở ra lệnh Lý Lâm Tĩnh cho người canh gác giam lỏng Ôn Nhu ở hậu hoa viên, còn hắn thì đi tra án tiếp tục.
Công tác trước mắt là làm sao thuận theo manh mối của Cầm nhi mà lẩn lên, để dò ra thêm những chi tiết khác, do đó hắn nhanh chóng đến thủ bên mộ phẩn này.
Mạnh Thiên Sở lúc này mỉm cười nói: "Ta ở gần đây mua được một trạch viện, hôm nay định ra rừng trúc đi dạo, không ngờ nhìn thấy cô té dưới đất thế này, nên vội đến gọi cho cô tỉnh."
Cầm nhi hơi ngượng nhìn hắn, không nói gì. Mạnh Thiên Sở quan sát mộ phần, đặc biệt là mộ bia có ghi: "Hàng châu Thủy Mộc Nhan chỉ mộ", liền chuyền thân qua nhìn Cầm nhi. Cầm Nhi áy náy nhìn trả lại hắn, xong củi đầu không nói gì.\
Mạnh Thiên Sở bước đến bên cạnh, đỡ cô nàng đậy, bảo: "Ta nghe nói người trong mộ chủ nhân là người trong tranh lần trước cô đề cập với ta, sao hả, sao cô lại đến tế bái người ta?"
Cầm nhi thở dài, đáp: "Em không giấu gì công tử nữa, người trong mộ chính là chủ nhân trước của em."
Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ cả kinh, hỏi: "Cô là chủ nhân của người khác, sao cô ta lại là chủ nhân của cô?"
Cầm Nhi đáp: "Một năm trước em vẫn còn là một nha hoàn, và đây chính là chủ nhân của em, công tử có phải là coi khinh xuất thân của Cầm nhi không?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Làm gì có? Cô tin ta mới đem lời thật nói ra, ta sao lại có ý đó chứ."
Cầm nhi tìm một tảng đá bằng phằng ngồi xuống, chừa một khoảng lớn cho Mạnh Thiên Sở, hắn cười cười cũng ngồi xuống theo.
Cầm nhi nói: "Chủ nhân của em kỳ thật là một người mạng khổ, còn chưa tới hai mươi mà đã chết rồi."
Mạnh Thiên Sở thấy biểu tình của cô ta không giống đóng kịch, nên nói: "Cô có thể đến gặp cô ta, nói rõ tình cảm chủ tớ hai người cũng không tệ."
Cầm nhi thờ dài nói: "Tuy em chỉ phục vụ cho tiểu thư một năm, nhưng tiểu thư không lấy thế chủ nhân mà đối với em, dạy em biết chữ, đọc sách, thậm chỉ khi lão gia không về còn cho em ngủ cùng giường, nếu không có tiểu thư em không phải là Cầm nhi hôm nay."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nói: "Chả trách cô đến thăm cô ta từ chỗ xa như vậy, dưới cửu tuyền cô ta chắc cảm động lắm."
Cầm nhi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, sắc mặt lộ vẻ hổ thẹn, nói: "Không giấu gì công tử, em đối với chủ nhân trước đây vẫn còn thấy có lỗi nhiều lắm, em một lòng cứ muốn bay lên biến thành phượng hoàng, không muốn làm con nha đầu bị người sai bảo.”
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy là cô nhân lúc chủ nhân không chú ý, tìm cách cho lão gia chú ý đến cô?"
Cầm nhi cười khổ đáp: "Kỳ thật, trước mặt chủ nhân, lão gia vĩnh viễn không chú ý đến em, chủ nhân đẹp như vậy, em là cái thá gi chứ?"
Mạnh Thiên Sở biết Cầm nhi nói đây là thật, Hạ Anh Minh đổ bỏ số tiền lớn vậy chuộc Thủy Mộc Nhan từ thanh lâu ra, không phải là vì muốn sau này vị tuyệt thế mỹ nhân này chỉ thuộc về mình mình thì là cái gì? Những nữ nhân khác tự nhiên không dễ lọt vào mắt ông ta
Cầm nhi cười nói tiếp: "Chỉ là chủ nhân tâm khí quá cao, tuy bị lão gia chuộc ra khỏi thanh lâu, nhưng không muốn cùng lão gia sống đến bạch đầu. Tiểu thư hiềm lão gia chỉ biết kiếm tiền, không biết phong nhã, không lý giải phong tình. Lão gia chuyên môn mua cho tiểu thư ngôi trạch viện ở gần đây, cũng tại vì tiểu thư yêu cầu. Lúc đó lão gia không đồng ý, muốn trực tiếp đưa tiểu thư về ở trong nhà ở Hàng châu, nhưng tiểu thư thà chết không chịu, lão gia không còn cách nào, phải y theo ý."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "ở Hàng châu tốt như vậy, vì sao lại chọn huyện Nhân Hòa, lại còn ở tại cái thôn này?"
"Lúc đầu thì không rõ, sau mới biết tiểu thư sở dĩ chọn ngụ ở chỗ này là muốn chờ một
người.”
Mạnh Thiên Sở không rõ, hỏi: "Chờ một người, chờ ai?"
Cầm nhi lắc đầu đáp: "Em cũng không biết, lần trước huynh nhìn bức họa đó là do người ấy vẻ cho tiểu thư, tiểu thư cứ treo mãi trong phòng, ngày ngày nhìn ngắm lau dọn bức họa"
Mạnh Thiên Sở nhớ lại trong họa có ghi: "Lâu nguyệt cư sĩ tặng người trong mộng", như vậy có thể nói, Thủy Mộc Nhan chờ một người có biệt danh là Lâu Nguyệt cư sĩ, cô ta đặc biệt chọn trạch viện ở đây, có phải là vì Lâu Nguyệt cư sĩ là người ở huyện Nhân Hòa, thậm chí là người của thôn Vãn Hà không?
Cầm Nhi thấy Mạnh Thiên Sở im lìm, liền hỏi: "Có phải Cầm nhi kề cho công tử nghe chuyện này, khiến công tử cảm thấy chán không? Vậy Cầm nhi không nói nữa."
Mạnh Thiên Sở vội vã ôn nhu bảo: "Chỉ cẩn là Cầm nhi kề, ta đểu thích nghe. Hơn nữa, cô nương trong bức họa xác thật là nữ tử tuyệt sắc, nghe cô kể, ta cảm thấy rất vui."
Cầm nhi nghe hắn nói vậy, liền cười đáp: "Vậy thì tốt."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô và tiểu thư của cô ngụ ở đây bao lâu?.Người cô ta chờ có đến không?"
Cầm nhi đáp: "Ngụ cỡ một năm, bình thường trong tòa trạch viện ngoài em và tiểu thư ra không có ai khác, lão gia mỗi tháng đến một lần, mọi lận chỉ ở mấy ngày rồi đi, tiểu thư không bao giờ lưu giữ, lão gia cũng không thích gì, nhưng đối xử với tiểu thư vẫn rất tốt, tiểu thư muốn gì cũng mua cho cái ấy. Một lần, chúng tôi nhìn thấy một người mang theo một con khỉ trên đường, tiểu thư nhất thời cao hứng nói muốn có, lão gia thấy vậy liên bỏ năm lượng bạc mua ngay."
Mạnh Thiên Sở đột nhiên nghe Cầm nhi nhắc đến con khỉ lập tức ngắt lời, hỏi: "Sao hả? Tiểu thư của em còn nuôi khỉ nữa à?"
Cầm nhi gật đầu đáp: "Con khỉ đó sau khi được lão gia mua cho tiểu thư, tâm tình của tiểu thư đích xác tốt hơn nhiều, còn biết đùa cợt với lão gia, lão gia lần đó còn ở thêm mấy ngày, con khỉ cứ theo tiểu thư gần như hình ảnh không rời."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Con khỉ đó thông minh không?"
Cầm nhi nhớ lại con khỉ, nhịn không được cười, đáp: "Rất thông minh, tiểu thư sau đó hiếm khi nào ở một mình trong phòng, mà bỏ thời gian chơi với con khỉ, dạy con khi cầm bút, đánh bài này nọ. Con khỉ sau đó không ngờ nhìn theo mắt của tiểu thư là biêt làm gì ngay, tiểu thư thường bị nó chọc vui lắm."
Cầm nhi luôn miệng kể cho Mạnh Thiên Sở nghe vài chuyện thú vị liên quan đến con khỉ, hai người ngồi trước mộ của Thủy Mộc Nhan, say sưa nói chuyện. Sau đó, hắn hỏi: "Vậy hiện giờ con khỉ đó đâu rồi?"
Cầm nhi lắc đầu, đáp: "trước ngày tiểu thư chết, lão gia vừa khéo bảo em đến Hàng châu cùng phu nhân dâng hương, do đó em không có mặt Sau đó ngày thứ ba lão gia về, em từ miệng lão gia biết tiểu thư chết rồi, sau đó lão gia cũng không cho em về, em cũng không biết con khỉ đó hạ lạc ở đâu."
"Ý của em nói là ngày em đi khỏi đó, lão gia ờ cùng với tiểu thư?"
Cầm nhi gật đầu, đáp: "Đúng vậy, vốn là nói cùng đi, nhưng tiểu, thư nói không khỏe, lão gia không yên tâm, bảo em đi Hàng châu trước, người đi cùng tiểu thự, ai ngờ..
Mạnh Thiên Sở ra vẻ luyến tiếc: "Con khỉ đó đáng tiếc quá, thông minh như vậy."
Cầm nhi đáp: "Đúng là rất thông minh, nó còn chỉ nghe lời mỗi mình tiều thư, em và lão gia nói nó chẳng thèm nghe."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nhìn lên trời: "Xem ra trời đã tối rồi, ta đưa em về nhé, em ở đâu?"
Cầm nhi đứng dậy, nhìn mộ phần lần nữa, bước tới quỳ xuống dập đầu đốt ba nén hương, xong đứng dậy đáp: "Xe ngựa của em ngoài đường, em cũng không định ở lại, chuần bị trở về trong đêm, sợ lão gia lo lắng."
"Em và lão gia cảm tình dường như không tệ?"
Cầm nhi tủm tỉm cười,"Để công tử cười rồi, em từ người của tiểu thư nhìn thấy cái mệnh của nữ nhân, em nện biết thế nào là đủ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, Cầm nhi đi hai bước, quay lại nói: "Công tử vừa rồi hỏi em, tiểu thư chờ người đó có đến hay không, em quên trả lời là, chỉ có một nam tử đến, người đó tướng mạo đường đường, nghi biểu phi phàm, tuổi tương đương với công tử, tướng mạo cũng tương tự. Tuy tiểu thư không nói cho em biết nam nhân đó có phải là người tiểu thư chờ không, nhưng ngày nam nhân đó đến, em thấy đó là ngày tiểu thư vui nhất. Em lúc đó còn nhớ đó là vào mùa hè, trái lê vừa chín có thể ăn, họ uống rượu ngâm thơ dưới cây lê dưới lầu suốt một đêm."
"Vậy nam tử đó tên gì, ngụ ở đâu em biết không?"
Tô Đông Pha đã từng nói: "Thà không ăn thịt, chứ không ở chỗ không có trúc." Ở nhiều địa phương, người ta cho rằng cảnh đẹp sẽ mang tới phong thủy tốt. Cho nên, bất quản là đại hộ giàu sang hay là hay nông dân nghèo hèn cũng cố trồng mấy cây trúc trước hoặc sau vườn, đó là chuyện vô cùng phổ thông mà hầu như mọi người coi đó là đương nhiên.
Ngoài thành Hàng Châu có một rừng trúc, sâu trong rừng trúc có một'mộ phần thấp nhỏ, cô độc nằm giữa phiến trúc bạt ngàn xanh trời.
Trước mộ, một nữ nhân y phục hoa lệ đang tử tế dọn sạch cỏ dại trước mộ, rồi lấy trái cây ở trong làn bày ra. Tiếp đó, nàng ta quỳ xuống, bắt đầu bỏ từng đồng tiền vàng bạc vào bồn lửa cạnh đó. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, rừng trúc reo xào xạc, nữ nhân ấy lập tức nhìn xung quanh, phát hiện không có người thứ hai nào liền an tâm, vừa đốt tiền giấy vừa khấn vái: "Tiểu thư, đáng lẽ về thăm người sớm, nhưng mà em không dám quay lại, em sợ tiểu thư sẽ trách mắng em, không tha thứ cho em. Tiểu thư, người yên tâm đi đi, lúc còn sống người nhất mực buồn bực bất đắc chí, cứ cho rằng sống là một loại cực hình, hiện giờ thì tốt rồi, hãy an nghỉ cho tốt, sớm đầu thai vào một nhà khá giả, không chịu khổ như kiếp trước nữa..."
Đang lúc nhỏ giọng khấn vái, đột nhiên nàng ta phát hiện trước mộ có bóng người lay động, liền hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu: "Tiểu... tiểu thư, người đừng có tìm em, không phải là em hại được người, tuy em biết em ngàn vạn lần không nên, không nên có ý với lão gia, nhưng rnà, nhưng mà Cầm nhi thật không có giết người a..."
Một tiếng than chợt vang lên trên rừng trúc, cô gái sợ hết hồn vía, run rẫy định đứng lên, nhưng chân căn bản không còn sức, chỉ bò dậy được phân nửa là té xuống trở lại.
Lúc này, từ sâu trong rừng trúc có một người đi ra, toàn thân bạch y, gió lay phơ phất, nhẹ nhàng từ xa mà gần. Nữ tử không dám nhìn kỹ, khủng hoảng nhắm tịt mắt, nằm phục xuống đất
Bóng trắng dừng lại bên cạnh cô ta, dịu dàng gọi: "Cô nương..."
Nữ tử nghe giọng nói ôn nhu và thân thiết, hình như có nghe ở đâu đó rồi, liền hé mắt nhìn, thì ra là một thanh niên với gương mặt anh tuấn gần như ghé sát vào nàng ta. Nàng mừng rỡ ngồi dậy, phát hiện mình còn ở trước mộ, chỉ có điều có thêm nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ thôi: "Công tử, vì sao lại là chàng, công tử sao lại ở đây?"
Bóng trắng đó chính là Mạnh Thiên Sở, còn nữ tử đương nhiên là nha hoàn xinh đẹp dâm đãng Cầm nhi ngày nào.
Ngày đó, Mạnh Thiên Sở như phát điên cầm côn định đến hậu hoạ viên thực thi "bạo lực gia đình" với Ôn Nhu, nhưng bị ba nàng Hạ Phượng Nghi luân lưu không màn sống chết kéo lại, thậm chí còn thủ bên mình hắn cho tới sáng, nước mắt ngắn dài khuyên hắn bớt giận. Mọi thứ này đương nhiên là nhân vì Đông hán Hán đốc Ôn Tuyền yêu cầu Mạnh Thiên Sở một tháng sau mang Ôn Nhu đến kinh thành gặp ông ta, lúc đó nếu như trên người ôn Nhu có thương tích, e rằng có cả ngàn cái lý cũng nói không thông. Mà Ôn Tuyền khi đã trở mặt thì không phải là chuyện chơi.
Mạnh Thiên Sở bình tình trở lại, cảm thấy các nàng nói cũng có lý. Có câu "Tiều bất nhẫn tắc loạn đại mưu" (chuyện nhỏ mà không nhịn được thì hỏng mưu lớn), cho dù bản thân hắn cắt nguồn heroin của Ôn Tuyền, khiển lão lên cơn nghiện phát tác mà chết, thì gia đình già trẻ cả nhà hắn e rằng cũng chạy không thóát con đường chết, thậm chí chết còn thảm hơn.
Vì thế, Mạnh Thiên Sở và ba nàng thương lượng xong, quyết định nhuyễn cấm Ôn Nhu lại, sau khi đến kinh thành sẽ đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Ôn Tuyền nghe, đề y định đoạt. Tốt nhất là có thể thối hôn, nếu thôi không được thì để Ôn Tuyền chỉ cho một con đường để đi, ít nhất là có Ôn Tuyền giáp mặt thụ quyền, cho phép hắn có thể sử dụng bạo lực gia đình đối phó Ôn Nhu, như vậy mới không gây họa lớn mà cắt nguồn sầu.
Sau khi quyết định xong, Mạnh Thiên Sở ra lệnh Lý Lâm Tĩnh cho người canh gác giam lỏng Ôn Nhu ở hậu hoa viên, còn hắn thì đi tra án tiếp tục.
Công tác trước mắt là làm sao thuận theo manh mối của Cầm nhi mà lẩn lên, để dò ra thêm những chi tiết khác, do đó hắn nhanh chóng đến thủ bên mộ phẩn này.
Mạnh Thiên Sở lúc này mỉm cười nói: "Ta ở gần đây mua được một trạch viện, hôm nay định ra rừng trúc đi dạo, không ngờ nhìn thấy cô té dưới đất thế này, nên vội đến gọi cho cô tỉnh."
Cầm nhi hơi ngượng nhìn hắn, không nói gì. Mạnh Thiên Sở quan sát mộ phần, đặc biệt là mộ bia có ghi: "Hàng châu Thủy Mộc Nhan chỉ mộ", liền chuyền thân qua nhìn Cầm nhi. Cầm Nhi áy náy nhìn trả lại hắn, xong củi đầu không nói gì.\
Mạnh Thiên Sở bước đến bên cạnh, đỡ cô nàng đậy, bảo: "Ta nghe nói người trong mộ chủ nhân là người trong tranh lần trước cô đề cập với ta, sao hả, sao cô lại đến tế bái người ta?"
Cầm nhi thở dài, đáp: "Em không giấu gì công tử nữa, người trong mộ chính là chủ nhân trước của em."
Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ cả kinh, hỏi: "Cô là chủ nhân của người khác, sao cô ta lại là chủ nhân của cô?"
Cầm Nhi đáp: "Một năm trước em vẫn còn là một nha hoàn, và đây chính là chủ nhân của em, công tử có phải là coi khinh xuất thân của Cầm nhi không?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Làm gì có? Cô tin ta mới đem lời thật nói ra, ta sao lại có ý đó chứ."
Cầm nhi tìm một tảng đá bằng phằng ngồi xuống, chừa một khoảng lớn cho Mạnh Thiên Sở, hắn cười cười cũng ngồi xuống theo.
Cầm nhi nói: "Chủ nhân của em kỳ thật là một người mạng khổ, còn chưa tới hai mươi mà đã chết rồi."
Mạnh Thiên Sở thấy biểu tình của cô ta không giống đóng kịch, nên nói: "Cô có thể đến gặp cô ta, nói rõ tình cảm chủ tớ hai người cũng không tệ."
Cầm nhi thờ dài nói: "Tuy em chỉ phục vụ cho tiểu thư một năm, nhưng tiểu thư không lấy thế chủ nhân mà đối với em, dạy em biết chữ, đọc sách, thậm chỉ khi lão gia không về còn cho em ngủ cùng giường, nếu không có tiểu thư em không phải là Cầm nhi hôm nay."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nói: "Chả trách cô đến thăm cô ta từ chỗ xa như vậy, dưới cửu tuyền cô ta chắc cảm động lắm."
Cầm nhi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, sắc mặt lộ vẻ hổ thẹn, nói: "Không giấu gì công tử, em đối với chủ nhân trước đây vẫn còn thấy có lỗi nhiều lắm, em một lòng cứ muốn bay lên biến thành phượng hoàng, không muốn làm con nha đầu bị người sai bảo.”
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy là cô nhân lúc chủ nhân không chú ý, tìm cách cho lão gia chú ý đến cô?"
Cầm nhi cười khổ đáp: "Kỳ thật, trước mặt chủ nhân, lão gia vĩnh viễn không chú ý đến em, chủ nhân đẹp như vậy, em là cái thá gi chứ?"
Mạnh Thiên Sở biết Cầm nhi nói đây là thật, Hạ Anh Minh đổ bỏ số tiền lớn vậy chuộc Thủy Mộc Nhan từ thanh lâu ra, không phải là vì muốn sau này vị tuyệt thế mỹ nhân này chỉ thuộc về mình mình thì là cái gì? Những nữ nhân khác tự nhiên không dễ lọt vào mắt ông ta
Cầm nhi cười nói tiếp: "Chỉ là chủ nhân tâm khí quá cao, tuy bị lão gia chuộc ra khỏi thanh lâu, nhưng không muốn cùng lão gia sống đến bạch đầu. Tiểu thư hiềm lão gia chỉ biết kiếm tiền, không biết phong nhã, không lý giải phong tình. Lão gia chuyên môn mua cho tiểu thư ngôi trạch viện ở gần đây, cũng tại vì tiểu thư yêu cầu. Lúc đó lão gia không đồng ý, muốn trực tiếp đưa tiểu thư về ở trong nhà ở Hàng châu, nhưng tiểu thư thà chết không chịu, lão gia không còn cách nào, phải y theo ý."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "ở Hàng châu tốt như vậy, vì sao lại chọn huyện Nhân Hòa, lại còn ở tại cái thôn này?"
"Lúc đầu thì không rõ, sau mới biết tiểu thư sở dĩ chọn ngụ ở chỗ này là muốn chờ một
người.”
Mạnh Thiên Sở không rõ, hỏi: "Chờ một người, chờ ai?"
Cầm nhi lắc đầu đáp: "Em cũng không biết, lần trước huynh nhìn bức họa đó là do người ấy vẻ cho tiểu thư, tiểu thư cứ treo mãi trong phòng, ngày ngày nhìn ngắm lau dọn bức họa"
Mạnh Thiên Sở nhớ lại trong họa có ghi: "Lâu nguyệt cư sĩ tặng người trong mộng", như vậy có thể nói, Thủy Mộc Nhan chờ một người có biệt danh là Lâu Nguyệt cư sĩ, cô ta đặc biệt chọn trạch viện ở đây, có phải là vì Lâu Nguyệt cư sĩ là người ở huyện Nhân Hòa, thậm chí là người của thôn Vãn Hà không?
Cầm Nhi thấy Mạnh Thiên Sở im lìm, liền hỏi: "Có phải Cầm nhi kề cho công tử nghe chuyện này, khiến công tử cảm thấy chán không? Vậy Cầm nhi không nói nữa."
Mạnh Thiên Sở vội vã ôn nhu bảo: "Chỉ cẩn là Cầm nhi kề, ta đểu thích nghe. Hơn nữa, cô nương trong bức họa xác thật là nữ tử tuyệt sắc, nghe cô kể, ta cảm thấy rất vui."
Cầm nhi nghe hắn nói vậy, liền cười đáp: "Vậy thì tốt."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô và tiểu thư của cô ngụ ở đây bao lâu?.Người cô ta chờ có đến không?"
Cầm nhi đáp: "Ngụ cỡ một năm, bình thường trong tòa trạch viện ngoài em và tiểu thư ra không có ai khác, lão gia mỗi tháng đến một lần, mọi lận chỉ ở mấy ngày rồi đi, tiểu thư không bao giờ lưu giữ, lão gia cũng không thích gì, nhưng đối xử với tiểu thư vẫn rất tốt, tiểu thư muốn gì cũng mua cho cái ấy. Một lần, chúng tôi nhìn thấy một người mang theo một con khỉ trên đường, tiểu thư nhất thời cao hứng nói muốn có, lão gia thấy vậy liên bỏ năm lượng bạc mua ngay."
Mạnh Thiên Sở đột nhiên nghe Cầm nhi nhắc đến con khỉ lập tức ngắt lời, hỏi: "Sao hả? Tiểu thư của em còn nuôi khỉ nữa à?"
Cầm nhi gật đầu đáp: "Con khỉ đó sau khi được lão gia mua cho tiểu thư, tâm tình của tiểu thư đích xác tốt hơn nhiều, còn biết đùa cợt với lão gia, lão gia lần đó còn ở thêm mấy ngày, con khỉ cứ theo tiểu thư gần như hình ảnh không rời."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Con khỉ đó thông minh không?"
Cầm nhi nhớ lại con khỉ, nhịn không được cười, đáp: "Rất thông minh, tiểu thư sau đó hiếm khi nào ở một mình trong phòng, mà bỏ thời gian chơi với con khỉ, dạy con khi cầm bút, đánh bài này nọ. Con khỉ sau đó không ngờ nhìn theo mắt của tiểu thư là biêt làm gì ngay, tiểu thư thường bị nó chọc vui lắm."
Cầm nhi luôn miệng kể cho Mạnh Thiên Sở nghe vài chuyện thú vị liên quan đến con khỉ, hai người ngồi trước mộ của Thủy Mộc Nhan, say sưa nói chuyện. Sau đó, hắn hỏi: "Vậy hiện giờ con khỉ đó đâu rồi?"
Cầm nhi lắc đầu, đáp: "trước ngày tiểu thư chết, lão gia vừa khéo bảo em đến Hàng châu cùng phu nhân dâng hương, do đó em không có mặt Sau đó ngày thứ ba lão gia về, em từ miệng lão gia biết tiểu thư chết rồi, sau đó lão gia cũng không cho em về, em cũng không biết con khỉ đó hạ lạc ở đâu."
"Ý của em nói là ngày em đi khỏi đó, lão gia ờ cùng với tiểu thư?"
Cầm nhi gật đầu, đáp: "Đúng vậy, vốn là nói cùng đi, nhưng tiểu, thư nói không khỏe, lão gia không yên tâm, bảo em đi Hàng châu trước, người đi cùng tiểu thự, ai ngờ..
Mạnh Thiên Sở ra vẻ luyến tiếc: "Con khỉ đó đáng tiếc quá, thông minh như vậy."
Cầm nhi đáp: "Đúng là rất thông minh, nó còn chỉ nghe lời mỗi mình tiều thư, em và lão gia nói nó chẳng thèm nghe."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nhìn lên trời: "Xem ra trời đã tối rồi, ta đưa em về nhé, em ở đâu?"
Cầm nhi đứng dậy, nhìn mộ phần lần nữa, bước tới quỳ xuống dập đầu đốt ba nén hương, xong đứng dậy đáp: "Xe ngựa của em ngoài đường, em cũng không định ở lại, chuần bị trở về trong đêm, sợ lão gia lo lắng."
"Em và lão gia cảm tình dường như không tệ?"
Cầm nhi tủm tỉm cười,"Để công tử cười rồi, em từ người của tiểu thư nhìn thấy cái mệnh của nữ nhân, em nện biết thế nào là đủ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, Cầm nhi đi hai bước, quay lại nói: "Công tử vừa rồi hỏi em, tiểu thư chờ người đó có đến hay không, em quên trả lời là, chỉ có một nam tử đến, người đó tướng mạo đường đường, nghi biểu phi phàm, tuổi tương đương với công tử, tướng mạo cũng tương tự. Tuy tiểu thư không nói cho em biết nam nhân đó có phải là người tiểu thư chờ không, nhưng ngày nam nhân đó đến, em thấy đó là ngày tiểu thư vui nhất. Em lúc đó còn nhớ đó là vào mùa hè, trái lê vừa chín có thể ăn, họ uống rượu ngâm thơ dưới cây lê dưới lầu suốt một đêm."
"Vậy nam tử đó tên gì, ngụ ở đâu em biết không?"
/538
|