Mùa hè nóng bức từ từ cũng qua đi, tuy đã vào thu, nhưng cái nắng gắt vẫn thỉnh thoảng chứng tỏ uy phong.
Một ngày thuộc tiết trung thu, rất nhiều người đã sớm trở về nhà hưởng tết với người nhà, ngay cả các người bán hàng ngoài thị tập cũng tranh thủ thu xếp về từ trưa.
Tả Giai Âm di chuyển giống mấy cây nho từ Giai Âm Sơn trang đến trồng trong vườn trạch viện mới của Mạnh Thiên Sở. Phi Yến thì tinh tâm thiết kế thành cái giàn che nắng từ những cây nho này. Ngày đó, Mạnh Thiên Sở bảo Hàn Thức mang cho mình một bộ bàn ghế bài trà ra nằm dưới giàn nho này hóng mát.
Phi Yến đi ngang qua lại mấy lần, hắn đều lấy quạt che mặt. Phi Yến cho rằng hắn ngủ rồi, sợ mũi đến cắn, nên lấy một ít cây ngải thảo đốt hun khói bên cạnh hắn. Hạ Phượng Nghi từ ngoài vào, thấy Phi Yến trong bộ dạng như vậy, nhịn không được cười: "Coi em kìa, hiện giờ đã chưa là vợ mà đã làm những chuyện như vậy rồi. Người ngủ cũng thoải mái, người cực khổ cũng hạnh phúc."
Phi Yến nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy liền nguợng ngay. Cô nàng sợ làm Mạnh Thiên Sở tỉnh giấc, bước đến cạnh Hạ Phượng Nghi, vừa lên tiếng nói chuyện thì Mạnh Thiên Sở ở sau đã đứng dậy, vươn vai nói: "Nương tử nói như thế sao ta nghe tức cười quá hà? Nàng không đối ta tốt, chẳng lẽ người khác đối ta tốt thì nàng nhìn không ưa hay sao?"
Hạ Phượng Nghi cười cười, trao cái làn trong tay cho lão Hà đầu, sao đó bảo Phi Yến: "Pha nước cho ta tắm đi, mấy ngày này sao nóng vầy nè? Định đóng cửa quán sớm về nhà cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, như vầy cũng tốt, cơm chưa ăn mà bụng đã đầy hơi tức rồi."
Mạnh Thiên Sở cười đứng dậy, bước tới cạnh Hạ Phượng Nghi dùng quạt trong tay quạt mát cho nàng: "Nương tử cực khổ quá rồi, trong khí trời nóng bức thế này mà lại còn bị cơn tức đầy bụng, lát nữa ăn không được món ngon của Phi Yến chúng ta làm, chẳng phải là tội của ta lớn lắm hay sao? Do đó, tiểu sinh giờ bắt đền nàng vậy, đừng có tức nữa, trong trời nóng thế này tức gì cơ chứ. Ăn dưa đi, vừa rồi Phi Yến đã đem hai trái bỏ xuống dưới giếng rồi, lát nàng tắm xong rồi ta cắt cho nàng ăn."
Hạ Phượng Nghi giương đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hắn, chớp chớp một cái, rồi phì cười: "Với cái bộ dạng cười đùa tí tửng như chàng, làm gì giống với một sư gia chứ!"
Phi Yến thấy hai người đùa cợt với nhau có vẻ rất hợp, cũng nhoẻn miệng cười.
Hạ Phượng Nghi thấy Phi Yến ở bên cạnh lo cười, liền đưa ngón tay thon ra cốc nhẹ lên đầu nàng một cái: "Có gì đâu mà đáng xem? Coi chúng ta diễn trò hả, còn không mau đi pha nước cho ta? Cô nhóc em đừng có dựa hơi thiếu gia nuông chiều riết rồi thành như vậy nghe!"
Phi Yến cười bỏ chạy, khi đến nhà bếp còn quay lại cười nói: "Thiếu phu nhân, người không biết hai người còn thú vị hơn là diễn kịch nhiều!"
......
Nhân Hòa huyện. Phong Thiên thôn.
Trong nhà của người buôn muối Hác Thiên Bảo. Trong ngày trung thu này, người trong nhà không ai khoái lạc thung dung như những người khác, mà bận bịu vô cùng. Hác Thiên Bảo ngồi trong phòng khách, bên cạnh là một nha hoàn đang quạt khẽ cho y. Y có vẻ ngồi đứng không yên, người cao chẳng tới mét năm mét sáu mà phải chịu trọng lượng hai trăm cân có dư. Người ta nói người mập đều sợ nóng, cho nên từ trên người y có thể nhìn rõ điểm này.
"Cút! Đồ cái đám ăn hại, gọi các ngươi đến toàn là vô tích sự không, ngay quạt cũng quạt yếu xìu chẳng lực. Các người còn có thể làm gì?" Hác Thiên Bảo mắng nhiếc, đứng dậy đá vào người nhà hoàn. Nha hoàn đó té xuống đất, cũng không dám nói gì, vội vã đứng dậy, nhưng cũng không dám đi, chỉ cầm cái quạt mắt nhòe lệ đứng bên cạnh.
"Ta bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu hay sao?" Hác Thiên Bảo lớn tiếng rống quát nha hoàn.
"Lão gia bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?" Lời vừa dứt, một nữ tử trẻ tuổi khoảng hơn 20 ưỡn ẹo vòng eo như rắn bước vào. Nha hoàn đó như được mệnh lệnh gì ấy, nghe nữ tử nói là lập tức chào nàng ngay: "Dạ, nhị phu nhân."
Hác Thiên Bảo thấy nữ tử bước đến cạnh mình, miệng lộ nụ cười mỉm, kéo nữ tử đó vào lòng mình bằng cai tay núc ních. Nữ tử cười khanh khách rất khoa trương, cũng không tránh né, cứ để mặc cho tay của Hác Thiên Bảo tùy ý sờ mó loạn.
"Được rồi, đã đến giờ nào rồi a, vừa rồi mặt như lư vậy, sao bây giờ biến thành sói rồi?"
"Ta cứ hỉ hoan Thúy Liên yêu dấu của ta, nàng là cục cưng của ta, ta ôm nàng ấp nàng hôn nàng đó là bình thường, không được sao?"
Lúc này, từ sương phòng phía động truyền lại tiếng la hét chói lói của một nữ tử, dường như là vô cùng thống khổ vậy.
Nữ tử yêu diễm này lập tức đẩy đôi tay mập mạp ra: "Được được được, chỉ có điều chàng nghe đại lão bà kêu thét như heo bị chọc tiết đó đi, e rằng chẳng ai có tâm tình nào làm chuyện gì với chàng đâu. Chẳng lẽ lão gia chàng còn tâm tình hay sao?"
Thúy Liên đứng lên rời khỏi lòng Hác Thiên Bảo, đến cửa nhìn vào sương phòng ở phía đông, nơi ấy thanh âm như heo chọc tiết còn không ngừng vang vọng, chỉ có điều nó như sức mạnh của tên hết tầm, có khí mà không có lực rồi. Ả cười cười khinh bỉ, ngồi trên ghế tựa cửa, nới áo ngoài ra một nửa, lộ đôi vai trắng nõn ra lấy quạt phe phẫy.
Hác Thiên Bảo ở bên cạnh nhìn thấy vậy, lấy sức nuốt nước bọt. Thúy Liên quay người lại vũ mị đá lông nheo với lão mập này. Và lão mập cuối cùng nhịn không được đứng dậy bước tới, định đóng cửa lại.
"Đừng a, trời nóng thế này, chàng đóng cửa có phải là có lòng muốn làm nóng chết ta không a?"
"Không đóng cửa sao được a? Nàng không nhìn thấy ngừơi qua lại trước cửa này hay sao?" Hác Thiên Bảo đưa mắt nhìn gò ngực ẩn hiện của Thúy Liên, lại định đóng cửa.
"Coi bộ dạng gấp gáp của chàng kìa, đừng quên là bên sương phòng có người còn đang sinh con cho chàng! Sanh cả ngày rồi mà chả sanh ra. Người ta với chàng thành thân mười mấy năm nay, uống không ít thuốc mới hoài thai được, chàng không coi trọng tí nào sao?"
Hác Thiên Bảo nghe Thúy Liên nói thế, cái đầu mập gục gục xìu xuống, rồi như đám bùn nhão ngồi cạnh Thúy Liên, thở dài đánh xượt.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, tối nay người ta ở phòng chờ chàng tới chẳng được hay sao a! Hiện giờ nóng như thế a, còn phải tắm rửa nữa, nhưng lúc này ai còn có thời gian rảnh tay lấy nước tắm cho chàng chứ?"
"Cũng là Liên Nhi tế nhị, biết thương ta!"
"Thì thế, hay là thiếp hôm nay trở lại làm một nha hoàn trong vường này?" Nói xong, ả vũ mị cười, khiến cho người ta sôi sục trong lòng.
---o0o---
Mạnh Thiên Sở bị Quế hoa tử của Phi Yến ủ làm cho ngầy ngật, nghiêng đầu dựa vào người Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi yêu thương cứ để cho hắn dựa, chẳng mấy chốc hắn đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Phi Yến nhìn bộ dạng khờ khờ của Mạnh Thiên Sở, hạ giọng nói với Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ, hay là chúng ta đưa thiếu gia về phòng ngủ đi. Tuy nói hiện giờ trời ở ngoài này là mát mẻ thoải mái nhất, nhưng mũi rất thích hút chít thiếu gia đấy."
"Không ngại đâu, cứ để huynh ấy ngủ chút đi. Em cũng biết đó, huynh ấy trong bộ dạng như vậy ngủ không lâu gì đâu. Từ chút rượu vừa rồi không đủ để huynh ấy say, chỉ có điều hôm nay mọi người đều uống với huynh ấy, cho nên uống hơi gấp, xem ra một chút là tỉnh lại thôi."
Phi Yến thấy Hạ Phượng Nghi kiên trì, cũng không nói gì nữa, bản thân đến bên giếng lấy dưa hấu lên.
Cả nhà ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn dưa mát. Bà gác cửa Hàn mụ chạy vào thưa: "Thiếu phu nhân, Tống bộ khoái của nha môn đến rối, nói có chuyện gấp."
Hạ Phượng Nghi đáp: "Thấy chưa, biết là thiếu gia nhà ngươi không có số ngủ mà, nhất định là lại có án tới rồi, bảo hắn vào đi."
Tống Tường Vũ tiến vào, thấy Mạnh Thiên Sở đang dựa vào vai Hạ Phượng Nghi chợp mắt, hơi áy náy nhìn Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi yêu thương với tay lấy miếng dưa lạnh để lên trán Mạnh Thiên Sở, khiến hắn bị lạnh mở mắt ra.
Tống Tường Vũ vội bước tới một bước: "Sư gia, e là sư gia ngủ không được nữa rồi. Ở Phong Thiên thôn phía tay thành đã xảy ra án mạng, vừa rồi có một người tên Ngô Lai đến báo án, nói là tỷ tỷ của y bị bà đỡ hại chết, một thây hai mạng người.
Tri huyện đại lão gia nói án hình danh đều giao cho ngài xử lý, cho nên ngài phải chịu khổ một phen rồi. Lão gia nói nếu như là án mạng, cứ ủy thác ngài lập án phá luôn."
"Thái lão đầu này thật là làm biếng! Cái gì cũng đùn đẩy cho ta, lão thì tiêu diêu tự tại." Mạnh Thiên Sở cầm một miếng dưa lên, vừa cắn vừa hàm hồ càu nhàu: "Ai, thời tiết cũng không chịu cho người ta sống yên nữa."
Phi Yến ở sau nghe rõ câu này, phụ họa: "Đúng a, thật là đáng thương, thời tiết qua mùa mà xảy ra chuyện như vậy!" Cô nàng lấy đưa cho Tống Tường Vũ một miếng dưa, Tống Tường Vũ cảm tạ, sau đó tiếp lấy. Trời nóng như vầy mà được miếng dưa quả là giải nhiệt.
"Phi Yến, em nói lời này quả là khả ai. Ta không biết là có một điều trong luật pháp quy định là trong lúc sang mùa thì không cho phép người chết hay không. Nhưng dù có quy định đó, diêm vương lão gia đòi người, chúng ta cũng lưu không được."
Mạnh Thiên Sở vừa cắn ăn dưa giải rượu, vừa cùng Phi Yến nói đùa.
Hạ Phượng Nghi bảo Phi Yến đưa cho hắn cái khoăn lạnh lau mặt, để hắn tỉnh hơn chút.
"Được rồi, đi thôi, sự tình liên quan đến mạng người mà chàng còn ở đó nói cái gì mà gió mưa đó!" Hạ Phượng Nghi giả vờ cáu.
"Được rồi, đi thôi. Xem ra nương tử của ta còn có tinh thần nghề nghiệp hơn cả ta nữa!" Mạnh Thiên Sở cười đứng dậy bước ra cửa, đi theo Tống Tường Vũ.
"Gọi Quýnh Tuyết chưa? Vương bộ đầu đâu?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Đều đang chờ sẵn ở cửa nha môn!" Tống Tường Vũ vội đáp.
"Các ngươi hôm nay sao thần tốc quá vậy?"
"Đa ta sư gia đã khen, cái đó là chuyện phải làm, nếu không thì bị mắng thôi." Tống Tường Vũ cười khan đáp.
----o0o----
Nhân hòa huyện. Phong Thiên thôn. Hác phủ.
Hác Thiên Bảo đang ngồi trên ngạch đá của tiền sảnh. Lúc này trên mặt của y không còn ngạo khí và cảm giác ưu việt của một phú thương giàu có một phương.
Bọn người hầu trong nhà đã sắp xếp đại sảnh thành linh đường. Quản gia Trấn Giang của Hác Thiên Bảo là một nam nhân khoảng bốn chục tuổi rất thạo việc. Y đã ở nhà của Hác Thiên Bảo làm việc cần cù những hai chục năm. Lúc này, y đang chỉ huy bọn người dưới làm biểu báo và mua sắm đồ đạc. Thấy Hác Thiên Bảo ngồi ở bậc thềm, y bước lại khuyên giải: "Lão gia, dằn lòng thuận theo sự thật thôi! Lão gia ngồi như vậy thân thể e là không ổn đâu a!"
Hác Thiên Bảo lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đứng dậy, thân hình hơi lắc lư, được Trấn Giang nhanh chóng đỡ lấy.
"Ai! Hác gia ta nhất mực con cháu đầy đàn, chẳng lẽ đến lượt ta lại tuyệt tự hay sao? Ông trời ơi, ông làm sao bất công thế này!"
Trấn Giang đỡ Hác Thiên Bảo vào trong đại sảnh ngồi xuống, an ủi: "Lão gia, đừng nghĩ nhiều nữa, ngài còn trẻ tuổi, hơn nữa mợ hai mới về, đang chờ truyền tông tiếp đại cho ngài mà."
Hác Thiên Bảo chỉ lắc đầu không nói gì.
Thúy Liên đứng dựa cửa tây sương phòng cách đó không xa giống như nhìn người làm náo nhiệt, miệng nhai nhóc nhách, dáng vẻ rất an nhàn.
Lúc này, một người hầu vào báo, nói là có người của quan phủ đến.
Hác Thiên Bảo ngạc nhiên đứng dậy: "Quan phủ đến đây làm gì?"
.....
Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch, Tống Tường Vũ cùng mười mấy bộ khoái khác đến được Phong Thiên Thôn thì trời đã tối rồi. Ngô Lai là kẻ đến báo án dọc đường cứ khóc ròng, nói là tỷ tỷ nhà mình đến nhà Hác Thiên Bảo ủy khuất thế nào, bị tiểu thiếp xinh đẹp yêu diễm khi phụ thế nào, chết oan uổng thế nào, nghe mà khiến đầu Mạnh Thiên Sở ù cả ra.
Khó khăn lắm mới đến được chỗ của Hác Thiên Bảo. Tuy nói đây chỉ là cái thôn, nhưng người trong thôn ở cách thành Hàng châu không xa, hơn nữa hầu hết họ là kẻ làm ăn, cho nên đây là thôn giàu có nổi danh trong vùng.
Vương bộ đầu tìm lý trưởng của thôn đến, bảo dẫn đến Hác phủ.
Mạnh Thiên Sở đứng trước cửa khu viện trạch của Hác Thiên Bảo nhì, Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh nói: "Sư gia, khi trạch viện này khá khí phái, có điểm chẳng thua kém gì nha môn của chúng ta."
Mạnh Thiên Sở xì một cái cười, hạ giọng bảo: "Lời này của cô chỉ được nói trước mặt ta thôi nghe, nếu mà để Thái tri huyện lão đầu đó biết, thì cô tiêu đời rồi!"
"Hi hi, còn nói tôi nữa, sư gia ngài chẳng phải là gọi người ta là Thái lão đầu hay sao?"
Lúc này Vương bộ đầu đã bước vào thông báo, Hác Thiên Bảo hoảng hốt ra nghênh tiếp.
Ngô Lai vừa nhìn thấy Hác Thiên Bảo, khóc lóc xông tới túm ngực áo y liều mạng: "Tên ông trời con này, ngươi trả tỷ tỷ ta đây. Không ngờ tỷ tỷ ta ở Hác gia các ngươi làm trâu làm ngựa mấy chục năm, hiện giờ không những tìm vợ trẻ đến chọc tức tỷ tỷ ta còn chưa đủ, còn định ép tỷ ấy vào chỗ chết, nguơi thật là ngoan độc quá mà!"
Hác Thiên Bảo xem ra còn chưa hoàn hồn, đột nhiên bị dáng vẻ của người trước mặt làm cho hoảng sợ, để mặc chi y lắc.
"Dừng tay! Sự tình còn chưa làm cho rõ ràng, đừng có làm loạn!" Mạnh Thiên Sở bước tới quát.
Ngô Lai bấy giờ mới buông tay, nhưng miệng vẫn không ngừng mắng lời thô tục.
Mạnh Thiên Sở nghe Ngô Lai mắng, biết người mập như heo trước mặt là Hác Thien Bảo, cũng là người Ngô Lai định tố cáo.
Mạnh Thiên Sở trầm giọng: "Hác viên ngoại, bỉ nhân là hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở của huyện Nhân Hòa, nghe vừa rồi Ngô Lai báo quan nói ngươi hại chết tỷ tỷ của hắn, và cũng là vợ của ngươi. Tri huyện lão gia lệnh bỉ nhân đến tra án này."
Hác Thiên Bảo cảm thấy thân hình phát run, chỉ Ngô Lai giọng nói nghẹn ngào: "Tỷ tỷ người chết rồi ngươi lại đi tố cáo ta? Vậy ta đi tố cáo ai đây? Không phải ta giết vợ ta, ngươi cáo tố ta làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Có phải là ngươi giết hay không thì bổn sư gia tự nhiên sẽ tra rõ, mạng ta tới hiện trường án mạng."
Hác Thiên Bảo vội dẫn họ tới đông sương phòng, cũng là phòng của vợ Hác Thiên Bảo là Ngô Tiểu Muội.
Trong phòng đã được thanh lý sạch sẽ, nhưng vẫn còn nghe mùi máu tanh. Ngừơi chết đã được tắm rữa sạch, chuẩn bị nhập liệm, hiện còn đặt ở trên giường.
Mạnh Thiên Sở bước tới, quan sát tử tế nữ nhân nằm như ngủ trên giường.
"Có thể thấy tên Hác Thiên Bảo này diễm phúc không nhỏ. Nữ tử này quả là có mấy phần tư sắc." Bộ đầu Vương Dịch ở bên cạnh khẽ cảm khái.
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: "Đúng a, chỉ có điều hồng nhan bạc mệnh, chết sớm một chút thì hay hơn."
"Cũng không sớm quá đâu, xem người này đã gần bốn chục rồi."
"Đúng a, tuổi này mà sinh con thì nguy hiểm lớn lắm."
Mộ Duynh Huýnh Tuyết đã chuẩn bị đủ bút mực, sẵn sàng chờ Mạnh Thiên Sở bắt đầu công tác.
Mạnh Thiên Sở tiến hành kiểm tra bên ngoài trước, không phát hiện vết ngoại thương rõ ràng.
Sau khi gọi nha hoàn của Ngô Tiểu Muội lại kể quá trình tử vong, hắn biết Ngô Tiểu Muội lúc đó sanh khó, sinh đã lâu rồi mà không được. Ôn bà phải tiến hành ấn bụng giục sinh đỡ đẻ, sau đó ra máu nhiều quá mới tử vong.
Án ép giục sinh? Mạnh Thiên Sở nhíu mày lẩm bẩm, điều này cần phải tay chân nhanh nhẹn và quen, nếu không sẽ dễ tạo thành xuất huyết quá nhiều hoặc là dẫn tới thai nhi ngộp thở hoặc các triệu chứng y học khác.
Có phải là sự cố do thiếu trách nhiệm dẫn tới mất máu một lượng lớn?
Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một chút, gọi Hác Thiên Bảo lại: "Nếu như có người cáo quan nói ngươi mưu sát, bỉ nhân tất phải tra rõ nguyên nhân tử vong chân chính của vợ ngươi. Do vợ ngươi mất máu quá nhiều mà chết, nguyên nhân mất máu lại nhiều, có thể là nguyên nhân từ bản thân hoặc ngoại lực từ bên ngoài, hoặc là có kẻ cố ý gây nên... Do đó, nguyên nhân tử vong phải làm cho rõ, mới có thể bài trừ khả năng mưu sát, ngươi rõ chưa?"
"Tiểu nhân minh bạch." Hác Thiên Bảo tuy là đại tài chủ, nhưng là tài chủ nhà quê, cho nên vẫn còn rất sợ quan, vội khom người gập đầu cười đáp.
Một ngày thuộc tiết trung thu, rất nhiều người đã sớm trở về nhà hưởng tết với người nhà, ngay cả các người bán hàng ngoài thị tập cũng tranh thủ thu xếp về từ trưa.
Tả Giai Âm di chuyển giống mấy cây nho từ Giai Âm Sơn trang đến trồng trong vườn trạch viện mới của Mạnh Thiên Sở. Phi Yến thì tinh tâm thiết kế thành cái giàn che nắng từ những cây nho này. Ngày đó, Mạnh Thiên Sở bảo Hàn Thức mang cho mình một bộ bàn ghế bài trà ra nằm dưới giàn nho này hóng mát.
Phi Yến đi ngang qua lại mấy lần, hắn đều lấy quạt che mặt. Phi Yến cho rằng hắn ngủ rồi, sợ mũi đến cắn, nên lấy một ít cây ngải thảo đốt hun khói bên cạnh hắn. Hạ Phượng Nghi từ ngoài vào, thấy Phi Yến trong bộ dạng như vậy, nhịn không được cười: "Coi em kìa, hiện giờ đã chưa là vợ mà đã làm những chuyện như vậy rồi. Người ngủ cũng thoải mái, người cực khổ cũng hạnh phúc."
Phi Yến nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy liền nguợng ngay. Cô nàng sợ làm Mạnh Thiên Sở tỉnh giấc, bước đến cạnh Hạ Phượng Nghi, vừa lên tiếng nói chuyện thì Mạnh Thiên Sở ở sau đã đứng dậy, vươn vai nói: "Nương tử nói như thế sao ta nghe tức cười quá hà? Nàng không đối ta tốt, chẳng lẽ người khác đối ta tốt thì nàng nhìn không ưa hay sao?"
Hạ Phượng Nghi cười cười, trao cái làn trong tay cho lão Hà đầu, sao đó bảo Phi Yến: "Pha nước cho ta tắm đi, mấy ngày này sao nóng vầy nè? Định đóng cửa quán sớm về nhà cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, như vầy cũng tốt, cơm chưa ăn mà bụng đã đầy hơi tức rồi."
Mạnh Thiên Sở cười đứng dậy, bước tới cạnh Hạ Phượng Nghi dùng quạt trong tay quạt mát cho nàng: "Nương tử cực khổ quá rồi, trong khí trời nóng bức thế này mà lại còn bị cơn tức đầy bụng, lát nữa ăn không được món ngon của Phi Yến chúng ta làm, chẳng phải là tội của ta lớn lắm hay sao? Do đó, tiểu sinh giờ bắt đền nàng vậy, đừng có tức nữa, trong trời nóng thế này tức gì cơ chứ. Ăn dưa đi, vừa rồi Phi Yến đã đem hai trái bỏ xuống dưới giếng rồi, lát nàng tắm xong rồi ta cắt cho nàng ăn."
Hạ Phượng Nghi giương đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hắn, chớp chớp một cái, rồi phì cười: "Với cái bộ dạng cười đùa tí tửng như chàng, làm gì giống với một sư gia chứ!"
Phi Yến thấy hai người đùa cợt với nhau có vẻ rất hợp, cũng nhoẻn miệng cười.
Hạ Phượng Nghi thấy Phi Yến ở bên cạnh lo cười, liền đưa ngón tay thon ra cốc nhẹ lên đầu nàng một cái: "Có gì đâu mà đáng xem? Coi chúng ta diễn trò hả, còn không mau đi pha nước cho ta? Cô nhóc em đừng có dựa hơi thiếu gia nuông chiều riết rồi thành như vậy nghe!"
Phi Yến cười bỏ chạy, khi đến nhà bếp còn quay lại cười nói: "Thiếu phu nhân, người không biết hai người còn thú vị hơn là diễn kịch nhiều!"
......
Nhân Hòa huyện. Phong Thiên thôn.
Trong nhà của người buôn muối Hác Thiên Bảo. Trong ngày trung thu này, người trong nhà không ai khoái lạc thung dung như những người khác, mà bận bịu vô cùng. Hác Thiên Bảo ngồi trong phòng khách, bên cạnh là một nha hoàn đang quạt khẽ cho y. Y có vẻ ngồi đứng không yên, người cao chẳng tới mét năm mét sáu mà phải chịu trọng lượng hai trăm cân có dư. Người ta nói người mập đều sợ nóng, cho nên từ trên người y có thể nhìn rõ điểm này.
"Cút! Đồ cái đám ăn hại, gọi các ngươi đến toàn là vô tích sự không, ngay quạt cũng quạt yếu xìu chẳng lực. Các người còn có thể làm gì?" Hác Thiên Bảo mắng nhiếc, đứng dậy đá vào người nhà hoàn. Nha hoàn đó té xuống đất, cũng không dám nói gì, vội vã đứng dậy, nhưng cũng không dám đi, chỉ cầm cái quạt mắt nhòe lệ đứng bên cạnh.
"Ta bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu hay sao?" Hác Thiên Bảo lớn tiếng rống quát nha hoàn.
"Lão gia bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?" Lời vừa dứt, một nữ tử trẻ tuổi khoảng hơn 20 ưỡn ẹo vòng eo như rắn bước vào. Nha hoàn đó như được mệnh lệnh gì ấy, nghe nữ tử nói là lập tức chào nàng ngay: "Dạ, nhị phu nhân."
Hác Thiên Bảo thấy nữ tử bước đến cạnh mình, miệng lộ nụ cười mỉm, kéo nữ tử đó vào lòng mình bằng cai tay núc ních. Nữ tử cười khanh khách rất khoa trương, cũng không tránh né, cứ để mặc cho tay của Hác Thiên Bảo tùy ý sờ mó loạn.
"Được rồi, đã đến giờ nào rồi a, vừa rồi mặt như lư vậy, sao bây giờ biến thành sói rồi?"
"Ta cứ hỉ hoan Thúy Liên yêu dấu của ta, nàng là cục cưng của ta, ta ôm nàng ấp nàng hôn nàng đó là bình thường, không được sao?"
Lúc này, từ sương phòng phía động truyền lại tiếng la hét chói lói của một nữ tử, dường như là vô cùng thống khổ vậy.
Nữ tử yêu diễm này lập tức đẩy đôi tay mập mạp ra: "Được được được, chỉ có điều chàng nghe đại lão bà kêu thét như heo bị chọc tiết đó đi, e rằng chẳng ai có tâm tình nào làm chuyện gì với chàng đâu. Chẳng lẽ lão gia chàng còn tâm tình hay sao?"
Thúy Liên đứng lên rời khỏi lòng Hác Thiên Bảo, đến cửa nhìn vào sương phòng ở phía đông, nơi ấy thanh âm như heo chọc tiết còn không ngừng vang vọng, chỉ có điều nó như sức mạnh của tên hết tầm, có khí mà không có lực rồi. Ả cười cười khinh bỉ, ngồi trên ghế tựa cửa, nới áo ngoài ra một nửa, lộ đôi vai trắng nõn ra lấy quạt phe phẫy.
Hác Thiên Bảo ở bên cạnh nhìn thấy vậy, lấy sức nuốt nước bọt. Thúy Liên quay người lại vũ mị đá lông nheo với lão mập này. Và lão mập cuối cùng nhịn không được đứng dậy bước tới, định đóng cửa lại.
"Đừng a, trời nóng thế này, chàng đóng cửa có phải là có lòng muốn làm nóng chết ta không a?"
"Không đóng cửa sao được a? Nàng không nhìn thấy ngừơi qua lại trước cửa này hay sao?" Hác Thiên Bảo đưa mắt nhìn gò ngực ẩn hiện của Thúy Liên, lại định đóng cửa.
"Coi bộ dạng gấp gáp của chàng kìa, đừng quên là bên sương phòng có người còn đang sinh con cho chàng! Sanh cả ngày rồi mà chả sanh ra. Người ta với chàng thành thân mười mấy năm nay, uống không ít thuốc mới hoài thai được, chàng không coi trọng tí nào sao?"
Hác Thiên Bảo nghe Thúy Liên nói thế, cái đầu mập gục gục xìu xuống, rồi như đám bùn nhão ngồi cạnh Thúy Liên, thở dài đánh xượt.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, tối nay người ta ở phòng chờ chàng tới chẳng được hay sao a! Hiện giờ nóng như thế a, còn phải tắm rửa nữa, nhưng lúc này ai còn có thời gian rảnh tay lấy nước tắm cho chàng chứ?"
"Cũng là Liên Nhi tế nhị, biết thương ta!"
"Thì thế, hay là thiếp hôm nay trở lại làm một nha hoàn trong vường này?" Nói xong, ả vũ mị cười, khiến cho người ta sôi sục trong lòng.
---o0o---
Mạnh Thiên Sở bị Quế hoa tử của Phi Yến ủ làm cho ngầy ngật, nghiêng đầu dựa vào người Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi yêu thương cứ để cho hắn dựa, chẳng mấy chốc hắn đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Phi Yến nhìn bộ dạng khờ khờ của Mạnh Thiên Sở, hạ giọng nói với Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ, hay là chúng ta đưa thiếu gia về phòng ngủ đi. Tuy nói hiện giờ trời ở ngoài này là mát mẻ thoải mái nhất, nhưng mũi rất thích hút chít thiếu gia đấy."
"Không ngại đâu, cứ để huynh ấy ngủ chút đi. Em cũng biết đó, huynh ấy trong bộ dạng như vậy ngủ không lâu gì đâu. Từ chút rượu vừa rồi không đủ để huynh ấy say, chỉ có điều hôm nay mọi người đều uống với huynh ấy, cho nên uống hơi gấp, xem ra một chút là tỉnh lại thôi."
Phi Yến thấy Hạ Phượng Nghi kiên trì, cũng không nói gì nữa, bản thân đến bên giếng lấy dưa hấu lên.
Cả nhà ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn dưa mát. Bà gác cửa Hàn mụ chạy vào thưa: "Thiếu phu nhân, Tống bộ khoái của nha môn đến rối, nói có chuyện gấp."
Hạ Phượng Nghi đáp: "Thấy chưa, biết là thiếu gia nhà ngươi không có số ngủ mà, nhất định là lại có án tới rồi, bảo hắn vào đi."
Tống Tường Vũ tiến vào, thấy Mạnh Thiên Sở đang dựa vào vai Hạ Phượng Nghi chợp mắt, hơi áy náy nhìn Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi yêu thương với tay lấy miếng dưa lạnh để lên trán Mạnh Thiên Sở, khiến hắn bị lạnh mở mắt ra.
Tống Tường Vũ vội bước tới một bước: "Sư gia, e là sư gia ngủ không được nữa rồi. Ở Phong Thiên thôn phía tay thành đã xảy ra án mạng, vừa rồi có một người tên Ngô Lai đến báo án, nói là tỷ tỷ của y bị bà đỡ hại chết, một thây hai mạng người.
Tri huyện đại lão gia nói án hình danh đều giao cho ngài xử lý, cho nên ngài phải chịu khổ một phen rồi. Lão gia nói nếu như là án mạng, cứ ủy thác ngài lập án phá luôn."
"Thái lão đầu này thật là làm biếng! Cái gì cũng đùn đẩy cho ta, lão thì tiêu diêu tự tại." Mạnh Thiên Sở cầm một miếng dưa lên, vừa cắn vừa hàm hồ càu nhàu: "Ai, thời tiết cũng không chịu cho người ta sống yên nữa."
Phi Yến ở sau nghe rõ câu này, phụ họa: "Đúng a, thật là đáng thương, thời tiết qua mùa mà xảy ra chuyện như vậy!" Cô nàng lấy đưa cho Tống Tường Vũ một miếng dưa, Tống Tường Vũ cảm tạ, sau đó tiếp lấy. Trời nóng như vầy mà được miếng dưa quả là giải nhiệt.
"Phi Yến, em nói lời này quả là khả ai. Ta không biết là có một điều trong luật pháp quy định là trong lúc sang mùa thì không cho phép người chết hay không. Nhưng dù có quy định đó, diêm vương lão gia đòi người, chúng ta cũng lưu không được."
Mạnh Thiên Sở vừa cắn ăn dưa giải rượu, vừa cùng Phi Yến nói đùa.
Hạ Phượng Nghi bảo Phi Yến đưa cho hắn cái khoăn lạnh lau mặt, để hắn tỉnh hơn chút.
"Được rồi, đi thôi, sự tình liên quan đến mạng người mà chàng còn ở đó nói cái gì mà gió mưa đó!" Hạ Phượng Nghi giả vờ cáu.
"Được rồi, đi thôi. Xem ra nương tử của ta còn có tinh thần nghề nghiệp hơn cả ta nữa!" Mạnh Thiên Sở cười đứng dậy bước ra cửa, đi theo Tống Tường Vũ.
"Gọi Quýnh Tuyết chưa? Vương bộ đầu đâu?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Đều đang chờ sẵn ở cửa nha môn!" Tống Tường Vũ vội đáp.
"Các ngươi hôm nay sao thần tốc quá vậy?"
"Đa ta sư gia đã khen, cái đó là chuyện phải làm, nếu không thì bị mắng thôi." Tống Tường Vũ cười khan đáp.
----o0o----
Nhân hòa huyện. Phong Thiên thôn. Hác phủ.
Hác Thiên Bảo đang ngồi trên ngạch đá của tiền sảnh. Lúc này trên mặt của y không còn ngạo khí và cảm giác ưu việt của một phú thương giàu có một phương.
Bọn người hầu trong nhà đã sắp xếp đại sảnh thành linh đường. Quản gia Trấn Giang của Hác Thiên Bảo là một nam nhân khoảng bốn chục tuổi rất thạo việc. Y đã ở nhà của Hác Thiên Bảo làm việc cần cù những hai chục năm. Lúc này, y đang chỉ huy bọn người dưới làm biểu báo và mua sắm đồ đạc. Thấy Hác Thiên Bảo ngồi ở bậc thềm, y bước lại khuyên giải: "Lão gia, dằn lòng thuận theo sự thật thôi! Lão gia ngồi như vậy thân thể e là không ổn đâu a!"
Hác Thiên Bảo lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đứng dậy, thân hình hơi lắc lư, được Trấn Giang nhanh chóng đỡ lấy.
"Ai! Hác gia ta nhất mực con cháu đầy đàn, chẳng lẽ đến lượt ta lại tuyệt tự hay sao? Ông trời ơi, ông làm sao bất công thế này!"
Trấn Giang đỡ Hác Thiên Bảo vào trong đại sảnh ngồi xuống, an ủi: "Lão gia, đừng nghĩ nhiều nữa, ngài còn trẻ tuổi, hơn nữa mợ hai mới về, đang chờ truyền tông tiếp đại cho ngài mà."
Hác Thiên Bảo chỉ lắc đầu không nói gì.
Thúy Liên đứng dựa cửa tây sương phòng cách đó không xa giống như nhìn người làm náo nhiệt, miệng nhai nhóc nhách, dáng vẻ rất an nhàn.
Lúc này, một người hầu vào báo, nói là có người của quan phủ đến.
Hác Thiên Bảo ngạc nhiên đứng dậy: "Quan phủ đến đây làm gì?"
.....
Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch, Tống Tường Vũ cùng mười mấy bộ khoái khác đến được Phong Thiên Thôn thì trời đã tối rồi. Ngô Lai là kẻ đến báo án dọc đường cứ khóc ròng, nói là tỷ tỷ nhà mình đến nhà Hác Thiên Bảo ủy khuất thế nào, bị tiểu thiếp xinh đẹp yêu diễm khi phụ thế nào, chết oan uổng thế nào, nghe mà khiến đầu Mạnh Thiên Sở ù cả ra.
Khó khăn lắm mới đến được chỗ của Hác Thiên Bảo. Tuy nói đây chỉ là cái thôn, nhưng người trong thôn ở cách thành Hàng châu không xa, hơn nữa hầu hết họ là kẻ làm ăn, cho nên đây là thôn giàu có nổi danh trong vùng.
Vương bộ đầu tìm lý trưởng của thôn đến, bảo dẫn đến Hác phủ.
Mạnh Thiên Sở đứng trước cửa khu viện trạch của Hác Thiên Bảo nhì, Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh nói: "Sư gia, khi trạch viện này khá khí phái, có điểm chẳng thua kém gì nha môn của chúng ta."
Mạnh Thiên Sở xì một cái cười, hạ giọng bảo: "Lời này của cô chỉ được nói trước mặt ta thôi nghe, nếu mà để Thái tri huyện lão đầu đó biết, thì cô tiêu đời rồi!"
"Hi hi, còn nói tôi nữa, sư gia ngài chẳng phải là gọi người ta là Thái lão đầu hay sao?"
Lúc này Vương bộ đầu đã bước vào thông báo, Hác Thiên Bảo hoảng hốt ra nghênh tiếp.
Ngô Lai vừa nhìn thấy Hác Thiên Bảo, khóc lóc xông tới túm ngực áo y liều mạng: "Tên ông trời con này, ngươi trả tỷ tỷ ta đây. Không ngờ tỷ tỷ ta ở Hác gia các ngươi làm trâu làm ngựa mấy chục năm, hiện giờ không những tìm vợ trẻ đến chọc tức tỷ tỷ ta còn chưa đủ, còn định ép tỷ ấy vào chỗ chết, nguơi thật là ngoan độc quá mà!"
Hác Thiên Bảo xem ra còn chưa hoàn hồn, đột nhiên bị dáng vẻ của người trước mặt làm cho hoảng sợ, để mặc chi y lắc.
"Dừng tay! Sự tình còn chưa làm cho rõ ràng, đừng có làm loạn!" Mạnh Thiên Sở bước tới quát.
Ngô Lai bấy giờ mới buông tay, nhưng miệng vẫn không ngừng mắng lời thô tục.
Mạnh Thiên Sở nghe Ngô Lai mắng, biết người mập như heo trước mặt là Hác Thien Bảo, cũng là người Ngô Lai định tố cáo.
Mạnh Thiên Sở trầm giọng: "Hác viên ngoại, bỉ nhân là hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở của huyện Nhân Hòa, nghe vừa rồi Ngô Lai báo quan nói ngươi hại chết tỷ tỷ của hắn, và cũng là vợ của ngươi. Tri huyện lão gia lệnh bỉ nhân đến tra án này."
Hác Thiên Bảo cảm thấy thân hình phát run, chỉ Ngô Lai giọng nói nghẹn ngào: "Tỷ tỷ người chết rồi ngươi lại đi tố cáo ta? Vậy ta đi tố cáo ai đây? Không phải ta giết vợ ta, ngươi cáo tố ta làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Có phải là ngươi giết hay không thì bổn sư gia tự nhiên sẽ tra rõ, mạng ta tới hiện trường án mạng."
Hác Thiên Bảo vội dẫn họ tới đông sương phòng, cũng là phòng của vợ Hác Thiên Bảo là Ngô Tiểu Muội.
Trong phòng đã được thanh lý sạch sẽ, nhưng vẫn còn nghe mùi máu tanh. Ngừơi chết đã được tắm rữa sạch, chuẩn bị nhập liệm, hiện còn đặt ở trên giường.
Mạnh Thiên Sở bước tới, quan sát tử tế nữ nhân nằm như ngủ trên giường.
"Có thể thấy tên Hác Thiên Bảo này diễm phúc không nhỏ. Nữ tử này quả là có mấy phần tư sắc." Bộ đầu Vương Dịch ở bên cạnh khẽ cảm khái.
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: "Đúng a, chỉ có điều hồng nhan bạc mệnh, chết sớm một chút thì hay hơn."
"Cũng không sớm quá đâu, xem người này đã gần bốn chục rồi."
"Đúng a, tuổi này mà sinh con thì nguy hiểm lớn lắm."
Mộ Duynh Huýnh Tuyết đã chuẩn bị đủ bút mực, sẵn sàng chờ Mạnh Thiên Sở bắt đầu công tác.
Mạnh Thiên Sở tiến hành kiểm tra bên ngoài trước, không phát hiện vết ngoại thương rõ ràng.
Sau khi gọi nha hoàn của Ngô Tiểu Muội lại kể quá trình tử vong, hắn biết Ngô Tiểu Muội lúc đó sanh khó, sinh đã lâu rồi mà không được. Ôn bà phải tiến hành ấn bụng giục sinh đỡ đẻ, sau đó ra máu nhiều quá mới tử vong.
Án ép giục sinh? Mạnh Thiên Sở nhíu mày lẩm bẩm, điều này cần phải tay chân nhanh nhẹn và quen, nếu không sẽ dễ tạo thành xuất huyết quá nhiều hoặc là dẫn tới thai nhi ngộp thở hoặc các triệu chứng y học khác.
Có phải là sự cố do thiếu trách nhiệm dẫn tới mất máu một lượng lớn?
Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một chút, gọi Hác Thiên Bảo lại: "Nếu như có người cáo quan nói ngươi mưu sát, bỉ nhân tất phải tra rõ nguyên nhân tử vong chân chính của vợ ngươi. Do vợ ngươi mất máu quá nhiều mà chết, nguyên nhân mất máu lại nhiều, có thể là nguyên nhân từ bản thân hoặc ngoại lực từ bên ngoài, hoặc là có kẻ cố ý gây nên... Do đó, nguyên nhân tử vong phải làm cho rõ, mới có thể bài trừ khả năng mưu sát, ngươi rõ chưa?"
"Tiểu nhân minh bạch." Hác Thiên Bảo tuy là đại tài chủ, nhưng là tài chủ nhà quê, cho nên vẫn còn rất sợ quan, vội khom người gập đầu cười đáp.
/538
|