Thần tình của Phi Yến ảm đạm: "Nô tì cũng đã hỏi qua thiếu phu nhân, thiếu phu nhân nói đây là hai chuyện khác nhau, cũng có lẽ vì ngày ấy mà cô chủ cứ cho là không phải với thiếu gia, hi vọng thiếu gia sau này có thể sống tốt hơn..."
"Do đó nàng ta mới đem em gả cho ta?"
Phi Yến cúi đầu, khẽ nói: "Nô tì biết không xứng với thiếu gia. Nô tì trước đây đã làm nhục thiếu gia, thế mà thiếu gia không những không nhớ thù, hôm nay lại còn chẳng nề hà gì liều mạng tương cứu... nô tì... nô tì cảm kích thiếu gia vô cùng..., dù gì thì cái mạng này cũng là do thiếu gia lấy về, sau này... nôi tì nguyện ý cả đầu hầu hạ người, phục dịch người..."
Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi: "Sau khi mãn một năm rồi, em không theo tiểu thử nhà em đi à?"
"Không đâu, nô tì sau này vĩnh viễn theo thiếu gia, thật lòng thật dạ hầu hạ thiếu gia cả đời - đó cũng là ý của em..."
"Vậy em không đi lấy chồng sao?"
Phi Yến run người, khe khẽ nhưng cương quyết lắc đầu.
"Tiểu thư nhà em chịu sao?"
Phi Yến quay đầu nhìn về phía gian ngoài, khẽ đáp: "Mợ chủ cũng nghĩ như vậy đó..."
"Nàng ta muốn đem em gả cho ta, coi như báo đáp ta, đúng không?"
Phi Yến khẽ gật đầu, lí nhí đáp: "Đó là ý nghĩ của mợ chủ, nô tì.. nô tì biết là không xứng với thiếu gia người... nhưng không dám từ đó mà nghĩ..."
Mạnh Thiên Sở gãi đầu: "Cái này không phải vấn đề xứng hay không xứng, em tuy là một nha hoàn, nhưng ta cũng ăn nhờ ở đậu nghèo rớt mùng tơi ấy thôi. Hiện giờ dù đã làm công tạm thợi, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi, nói không chừng sẽ bị đuổi việc phải đi không biết lúc nào. Do đó chuyện thành thân này... chỉ có điều... nhưng mà,, ta.... ta còn chưa nghĩ tới nữa..."
Phi Yến vội ngẩng đầu nói: "Nô tì biết mà... nô tì không nghĩ có thể lấy được thiếu gia người, chỉ có thể lúc nào cũng ở cạnh thiếu gia, làm tì làm... làm thiếp..., gì cũng chịu hết, chỉ cần cả đời hầu hạ người, nữ tì cũng đủ mãn nguyện rồi..."
Mạnh Thiên Sở đầy vẻ vui cười: "Thật không?"
"Dạ!" Phi Yến không hề do dự gật đầu.
"Vậy em hôn ta một cái coi!" Mạnh Thiên Sở nhìn đăm đăm vào đôi mắt to của Phi Yến.
Không ngờ Phi Yên đứng dậy thật, rồi quỳ xuống bên giường khẽ hơn lên má của Mạnh Thiên Sở.
"Không phải là ở đó, ở đây này!" Mạnh Thiên Sơ khoa trương dẫu môi, nhìn đắm vào đôi mắt đẹp đầy vẻ e thẹn của nàng...
Mặt Phi Yến đỏ còn hơn nước vỏ lưu, hơi chần chờ một chút rồi cúi người hôn lên môi của Mạnh Thiên Sở.
Hai bờ môi chạm vào nhau, Mạnh Thiên Sở vội nghiêng đầu, môi của Phi Yến hôn lên khóe miệng của hắn. Một luồng điện vừa kịp quét qua người Mạnh Thiên Sở, đến lúc này thì hắn có thể khẳng định những lời Phi Yến vừa nói là thật, nha đầu xinh này thật sự muốn theo hắn cả đời, làm tì làm thiếp gì cũng chịu.
Phi Yến làm như vậy, có thể là do ý của chủ nhân Hạ Phượng Nghi, cũng là có phần mong mỏi của chính nàng.
Từ khi Mạnh Thiên Sở tha thứ cho bọn họ suýt chút khiến hắn cởi sạch áo quần mất mặt đó, Phi Yến đã có sự cảm kích đối với hắn. Chờ đến khi Mạnh Thiên Sở phá liên hoàn án ở cổ miếu, tài năng phá án và những thủ đoạn li kỳ cổ quái nhưng vô cùng hiệu quả đã khiến cho cô nàng đầy sự ái mộ. CHo đến khi bắt quỷ ở chùa, hai người lần đầu tiên tiếp xúc thịt da, từ khi đó toàn bộ tâm thần của Phi Yến đều để trên người Mạnh Thiên Sở.
Gần nửa năm nay, ba người ở chung với nhau, phong độ chính nhân quân tử của Mạnh Thiên Sở khiến Phi Yến tâm sinh kính ý. Và chiều hôm nay khi Phi Yến rơi xuống triền núi, Mạnh Thiên Sở đã liều mạng cứu giúp, thà để cho bản thân thụ thương chứ không buông nàng ra không quản.
Hơn nữa, lúc đó Mạnh Thiên Sở thụ thương toàn thân, đặc biệt là trọng thương ở eo, động đậy không được, đè ép mãi lên người Phi Yến. Sau đó hắn lại gối đầu lên hai bầu vú của nàng, hai người chỉ cách nhau bằng làn áo mỏng, những chuyện trải qua như vậy đối với một nữ tử ở Minh triều thì chỉ có còn cách lấy thân mà hứa gả thôi chứ không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, chủ nhân của Phi Yến là Hạ Phượng Nghi đã có suy nghĩ này, cho nên Phi Yến cuối cùng đã hạ định quyết tâm, khẳng định cả đời theo Mạnh Thiên Sở, vộ luận làm tì làm thiếp gì cũng được.
Phát hiện chân tướng này, Mạnh Thiên Sở thật khó chịu, ho khan một tiếng nói: "Phi Yến, ta không thể đáp ứng em, không thể để em theo ta được."
Phi Yến run giọng hỏi: "Thiếu gia... người... người còn giận nô tì sao? Hay là người... người căn bản chán ghét nô tì..." Nước mắt của nàng bắt đầu lăn dài rơi lốc tốc.
"Không, không phải là như vậy." Mạnh Thiên Sở nhất thời không biết giải thích thế nào, "Ta là một tên nghèo rớt mồng tơi, không nuôi nổi nô tì, không thể để em theo ta thụ khổ, hơn nữa... ta tạm thời còn chưa nghĩ... chưa nghĩ đến chuyện thành thân..."
Phi Yến đổi buồn thành vui, mỉm cười nói: "Thiếu gia, nô tì không dám mong mỏi gì hơn, chỉ cần làm nô tì của người là được. Mạng của nô tì do người cứu về, cũng không cần tiền công gì, chỉ cần đi theo người là được. Nô tì sẽ hàng ngày nấu cho người ăn, được không?"
Phi Yến đều đã nói đến nước này rồi, Mạnh Thiên Sở còn lý do gì để cự tuyệt nữa? Trong lòng hắn đầy sự cảm động, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve gà má xinh đẹp của Phi Yến: "Vậy được a! Cái này phải giúp em không sợ chịu khổ mới được."
Phi Yến vui vẻ gật đầu, đưa má cho Mạnh Thiên Sở vuốt ve dễ hơn, thẹn thùng gọi: "Thiếu... thiếu gia..."
Bên ngoài phòng truyền vào âm thanh nhàn nhạt của Hạ Phượng Nghi: "Chung thân đại sự đã nói xong rồi, đến giờ ngủ được rồi chứ?"
Phi Yến và Mạnh Thiên Sở cùng cười, Phi Yến dựa thân vào cạnh giường gần Mạnh Thiên Sở, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, khẽ bảo: "Thiếu gia, người ngủ đi, nô tì thức canh cho người."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, vốn có lòng muốn trêu ghẹo bảo cô nàng cùng lên ngủ với mình, nhưng hiện giờ biết Phi Yến cho là thật rồi, chỉ cần hắn cần bảo gì nàng cũng làm hết, ngược lại khiến cho Mạnh Thiên Sở không dám nói loạn. Dù gì thì hắn chưa hề nghĩ sẽ nạp Phi Yến làm tiểu thiếp, thậm chí chưa bao giờ nghĩ là sẽ chân chính thành thân.
Nếu như đã nghĩ kỹ, hắn không muốn để Phi Yến hiểu lầm, liền nhắm mắt lại. Mệt mỏi cả ngày, tuy các vết thương trên người vẫn còn đau dần, nhưng trong thuốc đắp có thành phần ma tuy, cái đau cũng đỡ hơn, cuối cùng hắn chịu không được sự mệt mỏi, mê mệt chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, trong cơn mông lung, Mạnh Thiên Sở nghe Phi Yến khẽ gọi: "Thiếu gia...! Thiếu gia..!"
"Gì?" Mạnh Thiên Sở nỗ lực ngước đôi mắt buồn ngủ, thấy Phi Yến đang ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường quan tâm nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy còn tối đen, nên làu bàu hỏi: "Mấy giờ rồi... ủa lộn... canh mấy rồi, gọi ta làm cái gì?"
"Vừa đến canh ba, thiếu gia cảm thấy trong người thế nào?"
"Không sao."
"Đau đầu không? Có muốn ói không?"
"Không đau, cũng không muốn ói."
"Vậy người có nhận ra em là ai không?" Phi Yến mở to mắt khẩn trương nhìn hỏi giống như tra án.
Mạnh Thiên Sở lập tức đoán biết tiểu cô nương này đang theo lời dặn của lão thầy lang mà hỏi, kiểm tra hắn xem coi đầu có đau không, có ói không, thần trí có hôn mê không nhận ra người không, bèn cười đáp: "Em là Phi Yến, nha đầu xinh của ta, nói rõ là sẽ ngu ngốc theo ta chịu khổ cả đời làm khuê nữ khùng Phi Yến!"
Phi Yến bấy giờ mới thở phào, cười khì khì nói: "Không sai, thiếu gia người ngủ tiếp đi."
Mạnh Thiên Sở đang buồn ngủ vô cùng, chép chép miệng: "Ta không sao, em đi ngủ đi."
"Không được, nô tì phải canh cho người, người đừng quản nữa, an tâm ngủ đi." Phi Yến cẩn thận dằn chăn mỏng lên bụng Mạnh Thiên Sở. Hiện giờ trời nóng, chăn không thể đắp nửa rồi.
Mạnh Thiên Sở biết không thuyết phục được Phi Yến, hơn nữa xuất huyết não không phải là thứ giởn chơi, một khi phát sinh thì bệnh nhân sẽ hôn mê thần chí, thậm chí không thể hô hấp, có một người ở gần bền coi sóc thì an toàn hơn. Cho nên hắn không khuyên nữa, nghiêng người qua nắm lấy bàn tay thon của Phi Yến áp lên mặt mình, rồi thế là trầm trầm ngủ thiếp đi.
Cứ thế sau mỗi một canh, Phi Yến lại gọi tỉnh Mạnh Thiên Sở, giương mắt hỏi từng câu xếp đặt sẵn, khi xác định không có vấn đề gì mới cho hắn ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Phượng Nghi dậy coi sóc Mạnh Thiên Sở, thấy hắn còn ngủ mê, Phi Yến thì mệt mỏi ngồi kế bên, nhưng vẫn chong mắt cẩn thận nhìn Mạnh Thiên Sở.
Hạ Phượng Nghi khẽ hỏi: "Thế nào, không sao chứ?"
Phi Yến gật đầu: "Từ tình huống tối qua đến giờ thì không có vấn đề gì lớn, không xuất hiện tình huống như lão lang trung dặn."
"Vậy tốt, để ta chiếu cố cho, em đi ngủ đi."
Phi Yến lúc này mới dụi mắt vặn người, khẽ nói: "Vẫn còn chưa thể ngủ, phải đi đáp thuốc cho thiếu gia, còn phải làm món điểm tâm, để lát người dậy ăn cho ngon. Mợ chủ canh ở đây, để Phi Yến đi chuẩn bị." Nói xong cô nàng vén rèm đi ra.
Hạ Phượng Nghi ngồi ở bên giường, đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, quan sát tình huống của hắn.
Lại qua nửa canh giờ, Mạnh Thiên Sở trở người, nhắm mắt thì thào gọi: "Phi Yến...!" Xong đưa tay qua sờ loạn, nhưng sờ vào chỗ không. "Con xú nha đầu này, chạy đi đâu rồi?"
Mạnh Thiên Sở nhướn mắt mông lung định thần nhìn, bấy giờ phát giác ngồi ở bên giường không phải là tiểu nha đầu Phi Yến, mà là cô vợ hờ Hạ Phượng Nghi của mình.
"Ơ? Sao lại là cô, Phi Yến đâu?"
"Hừ, nó canh cho ngươi suốt cả đêm rồi, còn không kêu người ta đi nghỉ ngơi một chút nữa?"
"Ừ, tối qua không có gì, xem ra là không sao rồi, không cần canh nữa đâu."
"Không sao thì tốt, Hạ Phượng Nghi đưa ánh mắt thương xót nhìn cái đầu đầy băng của Mạnh Thiên Sở: "Phi Yến đi nấu thuốc và chuẩn bị điểm tâm cho chàng rồi. Bảo em nó ngủ mà không chịu, phải làm xong mới đi ngủ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, mắt vẫn ngáy ngủ, làu bàu nói: "Thật là khổ cho cô nàng."
Hắn chưa dậy hẳn, nhắm mắt lại chép miệng ngủ tiếp, phải qua khoảng thời gian tàn một nén nhanh mới mở mắt dậy hỏi: "Đã giờ khắc nào rồi?"
"Sáng sớm rồi."
"À, vậy tri huyện lão gia có đến không?"
"Không, hôm nay là ngày dâng cáo trạng, chí ít phải thăng đường một buổi sáng, sao lại sớm như vậy mà tán nha được."
Mạnh Thiên Sở mong Thái tri huyện tới, chẳng phải là nói điều gì, mà là mong tin xem có được phép giải phẩu Lâm Tư hay không. Án này chưa phá, lòng hắn cứ lửng lơ. Chỉ có điều, cho dù hôm nay có được phép giải phẩu thì hắn cũng không động được.
Vết thương hôm qua đích xác là rất nặng, ở eo và đùi đều bị va đập sưng vều, xem ra hắn phải nghỉ một đoạn thời gian mới có thể bình phục.
Lúc này, Phi Yến cầm một bát sứ trắng vén rèm cẩn thân bước vào: "Thiếu gia, người tỉnh rồi? Thuốc phải chờ một chút, còn hơi nóng." Cô nàng đặt chén thuốc xuống bàn tròn.
Nói chuyện phiếm một lúc, thuốc đã nguội bớt, Phi Yến bưng đút cho Mạnh Thiên Sở uống.
Uống xong thuốc, Phi Yến lại đến nhà bếp bưng một chén cháo thuốc thơm lừng lên, cẩn thận bón cho Mạnh Thiên Sở ăn.
Bà mụ canh cửa tên Hàn Thức lúc này chợt chạy vào báo: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão lang trung đến thăm."
Hạ Phượng Nghi vội nói: "Mau mời vào!"
Chẳng mấy chốc, lão lang trung Tằng Cổ Nhân dẫn theo tiểu đồng vác rương thuốc tiến vào đến cạnh giường ngồi xuống ghế, xem xét thần tình của Mạnh Thiên Sở trước, cầm tay nhắm mắt bắt mạch cho hắn, lúc sau mặt hiện vẻ vui cười: "Tối qua lão hủ cứ rất lo là sư gia thương thế không ổn, nhưng sư gia cát nhân thiên tướng, mạch bây giờ đã thập phần bình ổn, thương tình đã cơ bản ổn định, xem ra không ngại nữa rồi. Chuyện còn lại là phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt."
Nghe lang trung nói vậy, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều thở phào, Mạnh Thiên Sở cười cười: "Xem ra đầu ta cứng thiệt, bị té vậy mà không vỡ sọ chết, hà hà..."
"Đúng a, thiếu gia." Phi Yến ở bên cạnh dịu giọng nói: "Thiếu gia có tấm lòng bồ tát, đương nhiên bồ tát bảo hộ cho người rồi."
Mạnh Sở Thiên khoái chí: "Nói bậy! Em thấy bồ tát đầu đầy băng từ bao giờ?"
"Sao lại không thấy? Ở giường không phải đang nằm một vị hay sa?" Phi Yến cười khanh khách.
Tối qua Mạnh Thiên Sở đồng ý cho cô nàng theo cả đời, mối quan hệ của hai người thoắt cái gần gủi hẳn lại, cộng thêm vừa rồi lão lang trung nói thương thế của Mạnh Thiên Sở đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mệnh nữa, nên ai ai cũng cao hứng, nói cười luôn miệng.
Lão lang trung tự thân giúp Mạnh Thiên Sở bó thuốc băng lại vết thương, khi tra xét vết thương, thấy chúng đều khép miệng, cho nên rất yên tâm.
Sau khi thay thuốc xong, lão lang trung lại khai toa mấy món thuốc mới, nói tối còn đến xe qua, sau đó mang dược đồng rời khỏi.
Mạnh Thiên Sở nằm dựa trên giường, định xuống đi qua lại, nhưng vừa rồi ngồi dậy uống thuốc rõ ràng cảm thấy thân thể không có lực, đặc biệt là ở eo, tuy nhiên đã đắp thuốc chống đau, nhưng khi dụng lực hắn vẫn cảm thấy nhức buốt vô cùng, chỉ đành nằm dựa nghỉ ngơi.
Nghỉ một lúc, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mộ Dung Huýnh Tuyết đâu? Cô ấy có tới không?"
Hạ Phượng Nghi cười hàm tiếu: "Trời vừa sáng người ta đã tới hỏi thương tình của huynh ngay, khi biết huynh còn đang ngủ ngon, liền đến thư phòng xử lý công vụ rồi. Lúc này còn đang ở thư phòng xử lý án kiện, trưa qua Thái tri huyện tản nhà trở về, có một sắp án, một mình nàng ta lo liệu, thật là cực nhọc đó nha."
"Do đó nàng ta mới đem em gả cho ta?"
Phi Yến cúi đầu, khẽ nói: "Nô tì biết không xứng với thiếu gia. Nô tì trước đây đã làm nhục thiếu gia, thế mà thiếu gia không những không nhớ thù, hôm nay lại còn chẳng nề hà gì liều mạng tương cứu... nô tì... nô tì cảm kích thiếu gia vô cùng..., dù gì thì cái mạng này cũng là do thiếu gia lấy về, sau này... nôi tì nguyện ý cả đầu hầu hạ người, phục dịch người..."
Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi: "Sau khi mãn một năm rồi, em không theo tiểu thử nhà em đi à?"
"Không đâu, nô tì sau này vĩnh viễn theo thiếu gia, thật lòng thật dạ hầu hạ thiếu gia cả đời - đó cũng là ý của em..."
"Vậy em không đi lấy chồng sao?"
Phi Yến run người, khe khẽ nhưng cương quyết lắc đầu.
"Tiểu thư nhà em chịu sao?"
Phi Yến quay đầu nhìn về phía gian ngoài, khẽ đáp: "Mợ chủ cũng nghĩ như vậy đó..."
"Nàng ta muốn đem em gả cho ta, coi như báo đáp ta, đúng không?"
Phi Yến khẽ gật đầu, lí nhí đáp: "Đó là ý nghĩ của mợ chủ, nô tì.. nô tì biết là không xứng với thiếu gia người... nhưng không dám từ đó mà nghĩ..."
Mạnh Thiên Sở gãi đầu: "Cái này không phải vấn đề xứng hay không xứng, em tuy là một nha hoàn, nhưng ta cũng ăn nhờ ở đậu nghèo rớt mùng tơi ấy thôi. Hiện giờ dù đã làm công tạm thợi, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi, nói không chừng sẽ bị đuổi việc phải đi không biết lúc nào. Do đó chuyện thành thân này... chỉ có điều... nhưng mà,, ta.... ta còn chưa nghĩ tới nữa..."
Phi Yến vội ngẩng đầu nói: "Nô tì biết mà... nô tì không nghĩ có thể lấy được thiếu gia người, chỉ có thể lúc nào cũng ở cạnh thiếu gia, làm tì làm... làm thiếp..., gì cũng chịu hết, chỉ cần cả đời hầu hạ người, nữ tì cũng đủ mãn nguyện rồi..."
Mạnh Thiên Sở đầy vẻ vui cười: "Thật không?"
"Dạ!" Phi Yến không hề do dự gật đầu.
"Vậy em hôn ta một cái coi!" Mạnh Thiên Sở nhìn đăm đăm vào đôi mắt to của Phi Yến.
Không ngờ Phi Yên đứng dậy thật, rồi quỳ xuống bên giường khẽ hơn lên má của Mạnh Thiên Sở.
"Không phải là ở đó, ở đây này!" Mạnh Thiên Sơ khoa trương dẫu môi, nhìn đắm vào đôi mắt đẹp đầy vẻ e thẹn của nàng...
Mặt Phi Yến đỏ còn hơn nước vỏ lưu, hơi chần chờ một chút rồi cúi người hôn lên môi của Mạnh Thiên Sở.
Hai bờ môi chạm vào nhau, Mạnh Thiên Sở vội nghiêng đầu, môi của Phi Yến hôn lên khóe miệng của hắn. Một luồng điện vừa kịp quét qua người Mạnh Thiên Sở, đến lúc này thì hắn có thể khẳng định những lời Phi Yến vừa nói là thật, nha đầu xinh này thật sự muốn theo hắn cả đời, làm tì làm thiếp gì cũng chịu.
Phi Yến làm như vậy, có thể là do ý của chủ nhân Hạ Phượng Nghi, cũng là có phần mong mỏi của chính nàng.
Từ khi Mạnh Thiên Sở tha thứ cho bọn họ suýt chút khiến hắn cởi sạch áo quần mất mặt đó, Phi Yến đã có sự cảm kích đối với hắn. Chờ đến khi Mạnh Thiên Sở phá liên hoàn án ở cổ miếu, tài năng phá án và những thủ đoạn li kỳ cổ quái nhưng vô cùng hiệu quả đã khiến cho cô nàng đầy sự ái mộ. CHo đến khi bắt quỷ ở chùa, hai người lần đầu tiên tiếp xúc thịt da, từ khi đó toàn bộ tâm thần của Phi Yến đều để trên người Mạnh Thiên Sở.
Gần nửa năm nay, ba người ở chung với nhau, phong độ chính nhân quân tử của Mạnh Thiên Sở khiến Phi Yến tâm sinh kính ý. Và chiều hôm nay khi Phi Yến rơi xuống triền núi, Mạnh Thiên Sở đã liều mạng cứu giúp, thà để cho bản thân thụ thương chứ không buông nàng ra không quản.
Hơn nữa, lúc đó Mạnh Thiên Sở thụ thương toàn thân, đặc biệt là trọng thương ở eo, động đậy không được, đè ép mãi lên người Phi Yến. Sau đó hắn lại gối đầu lên hai bầu vú của nàng, hai người chỉ cách nhau bằng làn áo mỏng, những chuyện trải qua như vậy đối với một nữ tử ở Minh triều thì chỉ có còn cách lấy thân mà hứa gả thôi chứ không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, chủ nhân của Phi Yến là Hạ Phượng Nghi đã có suy nghĩ này, cho nên Phi Yến cuối cùng đã hạ định quyết tâm, khẳng định cả đời theo Mạnh Thiên Sở, vộ luận làm tì làm thiếp gì cũng được.
Phát hiện chân tướng này, Mạnh Thiên Sở thật khó chịu, ho khan một tiếng nói: "Phi Yến, ta không thể đáp ứng em, không thể để em theo ta được."
Phi Yến run giọng hỏi: "Thiếu gia... người... người còn giận nô tì sao? Hay là người... người căn bản chán ghét nô tì..." Nước mắt của nàng bắt đầu lăn dài rơi lốc tốc.
"Không, không phải là như vậy." Mạnh Thiên Sở nhất thời không biết giải thích thế nào, "Ta là một tên nghèo rớt mồng tơi, không nuôi nổi nô tì, không thể để em theo ta thụ khổ, hơn nữa... ta tạm thời còn chưa nghĩ... chưa nghĩ đến chuyện thành thân..."
Phi Yến đổi buồn thành vui, mỉm cười nói: "Thiếu gia, nô tì không dám mong mỏi gì hơn, chỉ cần làm nô tì của người là được. Mạng của nô tì do người cứu về, cũng không cần tiền công gì, chỉ cần đi theo người là được. Nô tì sẽ hàng ngày nấu cho người ăn, được không?"
Phi Yến đều đã nói đến nước này rồi, Mạnh Thiên Sở còn lý do gì để cự tuyệt nữa? Trong lòng hắn đầy sự cảm động, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve gà má xinh đẹp của Phi Yến: "Vậy được a! Cái này phải giúp em không sợ chịu khổ mới được."
Phi Yến vui vẻ gật đầu, đưa má cho Mạnh Thiên Sở vuốt ve dễ hơn, thẹn thùng gọi: "Thiếu... thiếu gia..."
Bên ngoài phòng truyền vào âm thanh nhàn nhạt của Hạ Phượng Nghi: "Chung thân đại sự đã nói xong rồi, đến giờ ngủ được rồi chứ?"
Phi Yến và Mạnh Thiên Sở cùng cười, Phi Yến dựa thân vào cạnh giường gần Mạnh Thiên Sở, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, khẽ bảo: "Thiếu gia, người ngủ đi, nô tì thức canh cho người."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, vốn có lòng muốn trêu ghẹo bảo cô nàng cùng lên ngủ với mình, nhưng hiện giờ biết Phi Yến cho là thật rồi, chỉ cần hắn cần bảo gì nàng cũng làm hết, ngược lại khiến cho Mạnh Thiên Sở không dám nói loạn. Dù gì thì hắn chưa hề nghĩ sẽ nạp Phi Yến làm tiểu thiếp, thậm chí chưa bao giờ nghĩ là sẽ chân chính thành thân.
Nếu như đã nghĩ kỹ, hắn không muốn để Phi Yến hiểu lầm, liền nhắm mắt lại. Mệt mỏi cả ngày, tuy các vết thương trên người vẫn còn đau dần, nhưng trong thuốc đắp có thành phần ma tuy, cái đau cũng đỡ hơn, cuối cùng hắn chịu không được sự mệt mỏi, mê mệt chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, trong cơn mông lung, Mạnh Thiên Sở nghe Phi Yến khẽ gọi: "Thiếu gia...! Thiếu gia..!"
"Gì?" Mạnh Thiên Sở nỗ lực ngước đôi mắt buồn ngủ, thấy Phi Yến đang ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường quan tâm nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy còn tối đen, nên làu bàu hỏi: "Mấy giờ rồi... ủa lộn... canh mấy rồi, gọi ta làm cái gì?"
"Vừa đến canh ba, thiếu gia cảm thấy trong người thế nào?"
"Không sao."
"Đau đầu không? Có muốn ói không?"
"Không đau, cũng không muốn ói."
"Vậy người có nhận ra em là ai không?" Phi Yến mở to mắt khẩn trương nhìn hỏi giống như tra án.
Mạnh Thiên Sở lập tức đoán biết tiểu cô nương này đang theo lời dặn của lão thầy lang mà hỏi, kiểm tra hắn xem coi đầu có đau không, có ói không, thần trí có hôn mê không nhận ra người không, bèn cười đáp: "Em là Phi Yến, nha đầu xinh của ta, nói rõ là sẽ ngu ngốc theo ta chịu khổ cả đời làm khuê nữ khùng Phi Yến!"
Phi Yến bấy giờ mới thở phào, cười khì khì nói: "Không sai, thiếu gia người ngủ tiếp đi."
Mạnh Thiên Sở đang buồn ngủ vô cùng, chép chép miệng: "Ta không sao, em đi ngủ đi."
"Không được, nô tì phải canh cho người, người đừng quản nữa, an tâm ngủ đi." Phi Yến cẩn thận dằn chăn mỏng lên bụng Mạnh Thiên Sở. Hiện giờ trời nóng, chăn không thể đắp nửa rồi.
Mạnh Thiên Sở biết không thuyết phục được Phi Yến, hơn nữa xuất huyết não không phải là thứ giởn chơi, một khi phát sinh thì bệnh nhân sẽ hôn mê thần chí, thậm chí không thể hô hấp, có một người ở gần bền coi sóc thì an toàn hơn. Cho nên hắn không khuyên nữa, nghiêng người qua nắm lấy bàn tay thon của Phi Yến áp lên mặt mình, rồi thế là trầm trầm ngủ thiếp đi.
Cứ thế sau mỗi một canh, Phi Yến lại gọi tỉnh Mạnh Thiên Sở, giương mắt hỏi từng câu xếp đặt sẵn, khi xác định không có vấn đề gì mới cho hắn ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Phượng Nghi dậy coi sóc Mạnh Thiên Sở, thấy hắn còn ngủ mê, Phi Yến thì mệt mỏi ngồi kế bên, nhưng vẫn chong mắt cẩn thận nhìn Mạnh Thiên Sở.
Hạ Phượng Nghi khẽ hỏi: "Thế nào, không sao chứ?"
Phi Yến gật đầu: "Từ tình huống tối qua đến giờ thì không có vấn đề gì lớn, không xuất hiện tình huống như lão lang trung dặn."
"Vậy tốt, để ta chiếu cố cho, em đi ngủ đi."
Phi Yến lúc này mới dụi mắt vặn người, khẽ nói: "Vẫn còn chưa thể ngủ, phải đi đáp thuốc cho thiếu gia, còn phải làm món điểm tâm, để lát người dậy ăn cho ngon. Mợ chủ canh ở đây, để Phi Yến đi chuẩn bị." Nói xong cô nàng vén rèm đi ra.
Hạ Phượng Nghi ngồi ở bên giường, đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, quan sát tình huống của hắn.
Lại qua nửa canh giờ, Mạnh Thiên Sở trở người, nhắm mắt thì thào gọi: "Phi Yến...!" Xong đưa tay qua sờ loạn, nhưng sờ vào chỗ không. "Con xú nha đầu này, chạy đi đâu rồi?"
Mạnh Thiên Sở nhướn mắt mông lung định thần nhìn, bấy giờ phát giác ngồi ở bên giường không phải là tiểu nha đầu Phi Yến, mà là cô vợ hờ Hạ Phượng Nghi của mình.
"Ơ? Sao lại là cô, Phi Yến đâu?"
"Hừ, nó canh cho ngươi suốt cả đêm rồi, còn không kêu người ta đi nghỉ ngơi một chút nữa?"
"Ừ, tối qua không có gì, xem ra là không sao rồi, không cần canh nữa đâu."
"Không sao thì tốt, Hạ Phượng Nghi đưa ánh mắt thương xót nhìn cái đầu đầy băng của Mạnh Thiên Sở: "Phi Yến đi nấu thuốc và chuẩn bị điểm tâm cho chàng rồi. Bảo em nó ngủ mà không chịu, phải làm xong mới đi ngủ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, mắt vẫn ngáy ngủ, làu bàu nói: "Thật là khổ cho cô nàng."
Hắn chưa dậy hẳn, nhắm mắt lại chép miệng ngủ tiếp, phải qua khoảng thời gian tàn một nén nhanh mới mở mắt dậy hỏi: "Đã giờ khắc nào rồi?"
"Sáng sớm rồi."
"À, vậy tri huyện lão gia có đến không?"
"Không, hôm nay là ngày dâng cáo trạng, chí ít phải thăng đường một buổi sáng, sao lại sớm như vậy mà tán nha được."
Mạnh Thiên Sở mong Thái tri huyện tới, chẳng phải là nói điều gì, mà là mong tin xem có được phép giải phẩu Lâm Tư hay không. Án này chưa phá, lòng hắn cứ lửng lơ. Chỉ có điều, cho dù hôm nay có được phép giải phẩu thì hắn cũng không động được.
Vết thương hôm qua đích xác là rất nặng, ở eo và đùi đều bị va đập sưng vều, xem ra hắn phải nghỉ một đoạn thời gian mới có thể bình phục.
Lúc này, Phi Yến cầm một bát sứ trắng vén rèm cẩn thân bước vào: "Thiếu gia, người tỉnh rồi? Thuốc phải chờ một chút, còn hơi nóng." Cô nàng đặt chén thuốc xuống bàn tròn.
Nói chuyện phiếm một lúc, thuốc đã nguội bớt, Phi Yến bưng đút cho Mạnh Thiên Sở uống.
Uống xong thuốc, Phi Yến lại đến nhà bếp bưng một chén cháo thuốc thơm lừng lên, cẩn thận bón cho Mạnh Thiên Sở ăn.
Bà mụ canh cửa tên Hàn Thức lúc này chợt chạy vào báo: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão lang trung đến thăm."
Hạ Phượng Nghi vội nói: "Mau mời vào!"
Chẳng mấy chốc, lão lang trung Tằng Cổ Nhân dẫn theo tiểu đồng vác rương thuốc tiến vào đến cạnh giường ngồi xuống ghế, xem xét thần tình của Mạnh Thiên Sở trước, cầm tay nhắm mắt bắt mạch cho hắn, lúc sau mặt hiện vẻ vui cười: "Tối qua lão hủ cứ rất lo là sư gia thương thế không ổn, nhưng sư gia cát nhân thiên tướng, mạch bây giờ đã thập phần bình ổn, thương tình đã cơ bản ổn định, xem ra không ngại nữa rồi. Chuyện còn lại là phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt."
Nghe lang trung nói vậy, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều thở phào, Mạnh Thiên Sở cười cười: "Xem ra đầu ta cứng thiệt, bị té vậy mà không vỡ sọ chết, hà hà..."
"Đúng a, thiếu gia." Phi Yến ở bên cạnh dịu giọng nói: "Thiếu gia có tấm lòng bồ tát, đương nhiên bồ tát bảo hộ cho người rồi."
Mạnh Sở Thiên khoái chí: "Nói bậy! Em thấy bồ tát đầu đầy băng từ bao giờ?"
"Sao lại không thấy? Ở giường không phải đang nằm một vị hay sa?" Phi Yến cười khanh khách.
Tối qua Mạnh Thiên Sở đồng ý cho cô nàng theo cả đời, mối quan hệ của hai người thoắt cái gần gủi hẳn lại, cộng thêm vừa rồi lão lang trung nói thương thế của Mạnh Thiên Sở đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mệnh nữa, nên ai ai cũng cao hứng, nói cười luôn miệng.
Lão lang trung tự thân giúp Mạnh Thiên Sở bó thuốc băng lại vết thương, khi tra xét vết thương, thấy chúng đều khép miệng, cho nên rất yên tâm.
Sau khi thay thuốc xong, lão lang trung lại khai toa mấy món thuốc mới, nói tối còn đến xe qua, sau đó mang dược đồng rời khỏi.
Mạnh Thiên Sở nằm dựa trên giường, định xuống đi qua lại, nhưng vừa rồi ngồi dậy uống thuốc rõ ràng cảm thấy thân thể không có lực, đặc biệt là ở eo, tuy nhiên đã đắp thuốc chống đau, nhưng khi dụng lực hắn vẫn cảm thấy nhức buốt vô cùng, chỉ đành nằm dựa nghỉ ngơi.
Nghỉ một lúc, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mộ Dung Huýnh Tuyết đâu? Cô ấy có tới không?"
Hạ Phượng Nghi cười hàm tiếu: "Trời vừa sáng người ta đã tới hỏi thương tình của huynh ngay, khi biết huynh còn đang ngủ ngon, liền đến thư phòng xử lý công vụ rồi. Lúc này còn đang ở thư phòng xử lý án kiện, trưa qua Thái tri huyện tản nhà trở về, có một sắp án, một mình nàng ta lo liệu, thật là cực nhọc đó nha."
/538
|