Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Đối mặt với kẻ đột nhiên xâm nhập, Trầm Phùng An chỉ cần ba giây đã bình tĩnh xuống.
Anh không chút hoang mang cầm áo khoác bên cạnh lên che chắn cho cô gái dưới thân, sau đó đứng lên, ngoắc ngoắc tay gọi Trần Dần, ra hiệu hắn đóng cửa lại.
Trần Dần nghe lời làm theo.
Trầm Phùng An: Mày trước tiên xoay người qua chỗ khác, mẹ Tiểu Nguyễn của mày muốn mặc quần áo.
Xuất phát từ bản năng, Trần Dần chuẩn bị xoay người, nhưng bỗng nhớ tới cái gì, lập tức xoay trở lại, chính diện nhìn thẳng hai người trên ghế sofa.
Trần Dần: Con lại không phải chưa từng thấy qua.
Hắn là đến cướp người, chứ không phải tới nghe dạy dỗ.
Trầm Phùng An trừng.
Trần Dần theo bản năng run rẩy, bấm lấy đầu ngón tay, thật vất vả mới ổn định chính mình. Hắn chưa từng đối đầu với Trầm Phùng An, cảm giác này làm hắn thấy vừa mới mẻ vừa đáng sợ. Chuyện này còn liên quan đến Nguyễn Nhu, càng thôi thúc ý chí háo thắng hừng hực dấy lên.
Trần Dần hít thở sâu một hơi, ánh mắt lướt qua Trầm Phùng An, rơi vào trên người Nguyễn Nhu.
Cô lộ ra hai cánh tay trắng tuyết sau lớp áo khoác, da thịt vô cùng mịn màng hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, tựa như vẫn còn chìm đắm trong tình triều lúc nãy nên chưa lấy lại tinh thần, lúc này động tác chậm chạp, nửa người trên chính trực đi tìm quần áo rơi trên sofa.
Hoàn toàn không thấy sự tồn tại của hắn.
Trần Dần nhìn nhìn, đỏ mặt đứng dậy, thanh âm nhỏ xuống, gọi tên của cô, hi vọng cô có thể liếc hắn một cái: Nguyễn Nhu.
Cô vừa vặn nhặt thắt lưng lên, ngón tay ôm lấy đai quần cho an toàn, ánh mắt ngây thơ vô lực đảo qua: Hả?
Trần Dần cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô sao lại không có chút thẹn thùng nào?
Trần Dần liếc Trầm Phùng An dùng thân thể to lớn chắn bên cạnh, anh đang tiếp lấy thắt lưng thay cô mặc vào, đứng thẳng nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy hai người phía trước thân ảnh trùng điệp cùng động tác đang mặc quần áo.
Sau khi thu thập xong, Trầm Phùng An một lần nữa ngồi xuống, đem Nguyễn Nhu ôm vào trong lòng, ánh mắt lười biếng nhìn về phía Trần Dần.
Vênh váo hung hăng, giọng điệu tùy ý: Trần Dần, mày có phải ăn phải bùa mê hay không, hai mươi mấy tuổi đầu, muốn làm thì chính mình đi tìm phụ nữ, cần gì phải một lần lại một lần đánh gãy chuyện tốt của ba mày?
Nguyễn Nhu hai tay ôm lấy cổ Trầm Phùng An, hờn dỗi phụ họa, nói với Trần Dần: Chính là, coi như con bất mãn với dì Tiểu Nguyễn, cũng không thể làm loại chuyện không tử tế thế này, dì Tiểu Nguyễn cũng không để ý, nhưng là sợ ba con sẽ bị con dọa cho ám ảnh dẫn đến bị tật xấu gì thì không được.
Trầm Phùng An: Vẫn còn tốt, thân kinh bách chiến, không sợ phiền phức.
Nguyễn Nhu: Có thật không, nhưng em cảm thấy anh gần đây thật giống có chút hết sạch sức lực.
Trầm Phùng An: Đó là lỗi của em.
Trần Dần bị ép đảm nhận vai kỳ đà cản mũi không thể nhịn được nữa hét lên: Mời hai người chú ý nghe tôi nói chuyện!
Hắn khát vọng nhìn chằm chằm Nguyễn Nhu đang nằm trong lòng Trầm Phùng An, từng chữ từng chữ tuôn ra, nói năng có khí phách: Ba, người nghe cho rõ ràng, Nguyễn Nhu là bạn gái cũ của con.
Trầm Phùng An câu môi cười mỉm, mặt mày lạnh lùng, từng chữ đều lộ ra khí lạnh: Mày đã nói qua một lần, không cần phải nói lần thứ hai, cha mày không lãng, Nguyễn Nhu là bạn gái cũ của mày, cho nên?
Trần Dần có chút mông lung, quỹ ủy thác mang đến sức mạnh chống đối với Trầm Phùng An biến mất hầu như không còn: Ba, người...người không tức giận sao?
Trầm Phùng An không nhìn hắn nữa, cúi đầu bóp bóp chóp mũi cô gái nhỏ, trong lời nói không nghe ra được một tia tâm tình: Tại sao tao phải tức giận?
Anh nói chuyện, môi càng ngày càng gần, gần như dán vào lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói một câu: Em cảm thấy anh tất sẽ tức giận sao, Tiểu Nguyễn?
Nguyễn Nhu cau mày lại, tim đập càng lúc càng nhanh.
Không phải là bởi vì hoảng sợ, mà là vì hưng phấn.
Cô có thể từ nét mặt vi diệu trên mặt anh nhìn ra được nội tâm cận kề tan vỡ. Anh cùng cô, mười ngón tay càng nắm càng chặt, ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ duy trì dáng vẻ nhẹ như mây gió.
Đến chết vẫn sĩ diện. Đàn ông đại thể đều là cái đức hạnh này.
Cô đi tới, kề sát môi anh hôn một cái, ý đồ xấu muốn trêu anh: Em biết chú Trầm, xưa nay sẽ không bởi vì loại chuyện nhàm chán này mà tức giận.
Trầm Phùng An tùy ý cô ở bên môi đùa giỡn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nói nhưng là nói với người đằng trước: Trần Dần, sớm một chút thu thập cho xong đi, đảo biệt lập đang chờ mày.
Trần Dần tức giận đến môi đều run lên: Các người không thể như vậy.
Trên ghế sofa hai người không để ý đến hắn, tự nhiên chìm đắm trong thế giới của hai người.
Đầu tiên là thăm dò, sau đó là thâm trầm triền miên hôn, cuối cùng là kịch liệt ôm hôn.
Vừa bắt đầu là Nguyễn Nhu chiếm thế thượng phong, sau đó bị Trầm Phùng An hoàn toàn áp chế lại, anh thủ sẵn ôm lấy sau gáy của cô, bá đạo nuốt sạch sẽ âm thanh của cô.
Như là cố ý phát tiết. Cũng muốn hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện, muốn làm cô chủ động yếu thế.
Người ngoài xem cứ như đang hôn môi bình thường, kì thực là một hồi tranh đấu không tiếng động, liền đợi xem ai là người buông vũ khí đầu hàng trước tiên.
Trần Dần trợn mắt há hốc mồm.
Hắn sớm biết cha hắn trời sinh phong lưu, thế nhưng lại không nghĩ tới có thể đãng đến mức này.
Hắn sớm biết Nguyễn Nhu sau chia tay hào hiệp, thế nhưng không nghĩ tới hào hiệp đến mức này.
Sự tình không nên phát triển như thế.
Đó là Nguyễn Nhu của hắn. Không phải của cha hắn.
Trần Dần lấy lại tinh thần, hắn xông tới, vừa vặn đánh gãy hai người, nỗ lực đem bọn họ tách ra: Dừng lại, không cho phép hôn!
Hai người quấn quýt khó phân cuối cùng cũng coi như dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Trần Dần gần như muốn rơi lệ, cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy tay Nguyễn Nhu hướng vào trong ngực: Ba anh quá già, em đừng yêu ông ấy, anh hiện tại cũng có tiền, em một lần nữa yêu anh có được không?
Trầm Phùng An: Trần Dần.
Trần Dần: Ba câm miệng, liền cho phép ba hôn cô ấy, lại không cho phép con nói, ba càng không cho nói con càng phải nói cho rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, con muốn cùng ba cạnh tranh công bằng, con lại muốn thử theo đuổi Nguyễn Nhu, mãi cho đến khi cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Trầm Phùng An lạnh lùng cười hai tiếng: Nghịch tử, không biết tự lượng sức mình, tiền của mày đều là tao cho.
Trần Dần ngẩng mặt, kiêu ngạo nói: Ông nội cho con quỹ ủy thác, từ hôm nay trở đi, con sẽ không còn bị ba ràng buộc kinh tế, con có tiền rồi.
Trầm Phùng An: Bao nhiêu tiền?
Trần Dần: Siêu nhiều tiền.
Trầm Phùng An: Có thể nhiều hơn ba mày sao.
Trần Dần nghẹn họng.
Một lúc sau, Trần Dần không cam lòng kéo Nguyễn Nhu, tung đòn sát thủ: Con mặc kệ, trong bụng của cô ấy từng có con của con.
Trầm Phùng An dại ra.
Anh chậm rãi di động ánh mắt, nỗ lực từ trên mặt Nguyễn Nhu tìm ra đầu mối, nhưng nửa điểm ý tứ phủ nhận cô cũng không có.
Sự thực ở trong đầu phóng to vô hạn, như khinh khí cầu, gần như muốn phá nát tâm trí.
Nhưng anh là Trầm Phùng An, chắc chắn sẽ không phải một Trầm Phùng An thất thố trong chuyện nam nữ. Cho dù có phẫn nộ như thế nào đi nữa, cũng sẽ không biểu lộ nửa phần.
Anh hít thở sâu một hơi, một tay nắm phật châu trong túi quần, không để ý, vòng tay kéo đứt, tản ra đầy túi.
Nội tâm binh hoang mã loạn, bề ngoài năm tháng tĩnh hảo.
Trầm Phùng An kéo Nguyễn Nhu từ trong người Trần Dần trở lại: Tốt lắm, chúng ta hiện tại liền sinh đứa em trai cho mày chơi.
Trần Dần: Ba thắt ống dẫn tinh, không sinh được.
Trầm Phùng An: ...Tao lại một lần nữa tháo ra.
Trần Dần tức điên: Lão thịt khô chất lượng không bằng tiểu thịt tươi được.
Trầm Phùng An: Tao thấy mày chính là không muốn đi đảo biệt lập, tao sẽ trực tiếp đưa mày đến đáy biển sâu vạn dặm.
Nguyễn Nhu im lặng đã lâu nhẹ nhàng mở miệng: Thật không tiện các vị, sau khi tôi bị tai nạn xe, liền không có khả năng sinh con, coi như có thể sinh, tôi cũng không có ý định này.
Hai cha con đồng loạt nhìn sang.
Nguyễn Nhu thu một tay bị cha kéo và một tay bị con kéo, xoa xoa tóc đứng lên, cười tươi như hoa: Tôi còn phải chạy show, có chuyện gì, chúng ta về nhà lại nói.
Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, cô đã kéo cửa đi ra ngoài, phảng phất đại chiến cha con phía sau cùng cô một đồng quan hệ cũng không có.
Nguyễn Nhu sau khi rời đi, hai cha con trở nên trầm mặc.
Hồi lâu, Trầm Phùng An thu dọn áo khoác, không nói một lời nhặt dây chuyền trên khay trà lên.
Là anh mua cho cô sợi dây chuyền kim cương nạm khuôn mặt tươi cười này, ngụ ý mong cô có thể vui sướng mỗi ngày.
Trần Dần không đúng lúc nói: Ba, con sẽ không từ bỏ Nguyễn Nhu.
Trầm Phùng An nhìn sợi dây chuyền một chút, do dự mấy giây, cuối cùng ném nó vào thùng rác, lạnh lùng thả câu tiếp theo: Tùy mày.
Buổi tối Trầm Phùng An ở biệt thự tây giao.
Từ 5 giờ chiều, đợi đến 12 giờ khuya.
Chuyện ban ngày, phải có lời giải thích. Anh không ở trước mặt cô biểu hiện ra thái độ gì, không có nghĩa là anh không để ý không truy cứu.
Trầm Phùng An híp mắt chợp mắt trên sofa, thời điểm sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên, là điện thoại của Nguyễn Nhu.
Cô hình như đang đứng trong gió rét, tiếng gió vù vù từ màn hình bên kia thổi vào trong tai anh, nghe thấm vào tận trong lòng.
Trời đêm lạnh lẽo, cùng thanh âm của cô như thế, lạnh như băng: Chú Trầm, em không trở lại, anh đi ngủ sớm một chút.
Trầm Phùng An theo bản năng bóp lấy phật châu, trầm giọng hỏi: Là ngày hôm nay không trở lại, hay là sau đó không trở lại.
Cô cười hai tiếng, tiếng nói kiều mị cất giấu chủy thủ vô tình: Chú Trầm, hà tất hỏi nhiều. Anh cũng biết, chỗ tốt lớn nhất của em, là biết điều.
Trầm Phùng An cổ họng như bị chặn lại cây bông, há miệng nhưng nói không ra lời.
Anh hết thảy chất vấn chưa kịp ra khỏi vỏ, đều đã bị cô chặn lại tất cả trả về. Cô thông minh cực kì, hiểu được tiên phát chế nhân*, không cần anh nói, tự mình rời đi.
*chủ động tấn công trước, triệt phá hết mọi chuẩn bị của người khác, làm giảm thiểu sức mạnh, ý chí và hành động của người ta
Như vậy cũng được, miễn cho chật vật.
Trầm Phùng An trong đầu có một ngàn câu một vạn câu, cuối cùng lại hóa thành mấy chữ ngắn gọn: Cái kia ngược lại cũng đúng là...
Cô ở đầu kia cùng người khác nói vài câu, ầm ầm, nghe không rõ ràng là nói cái gì, sau đó vang lên tiếng giày cao gót, hẳn là cô một lần nữa đi tới bên trong đám người.
Anh cau mày hỏi: Còn đang làm việc? Em là con gái, đừng có liều mạng như thế.
Cô thanh âm mềm mại: Sau này phải dựa vào chính mình, chung quy phải nỗ lực chút mới được, không thể lãng phí công nâng đỡ của chú Trầm. Cô nghĩ đến cái gì, vừa cười vừa đứng dậy, trong giọng nói có thêm một tia cảm ơn: Trước đây đã làm phiền chú Trầm rồi.
Trầm Phùng An: Cũng còn tốt, không quá phiền phức.
Dừng lại một lát sau.
Anh nghe được tiếng hít thở của cô ở đầu bên kia, như cành hoa đầu cành dập dờn giữa gió to. Yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
Cô nói: Chú Trầm, em xưa nay chưa từng lừa gạt anh.
Đêm đầu tiên gặp gỡ cô đã nói với anh.
Dung mạo anh giống bạn trai cũ của em.
Trầm Phùng An thưởng thức phật châu trong tay, nắm đến trắng bệch, vững vàng phun ra hai chữ: Tôi biết.
Cô dùng ngữ khí bé gái làm nũng cùng anh chào tạm biệt: Em phải làm việc rồi, không quấy rầy anh nữa.
Trầm Phùng An: Được.
Điện thoại tắt.
Chốc lát.
Trầm Phùng An từ trong bóng tối đứng lên, đem phật châu toàn bộ cởi ra, đặt trên khay trà, cuốn lên tay áo, đem phòng khách đập cho nát bét.
Banner: The June Team
Đối mặt với kẻ đột nhiên xâm nhập, Trầm Phùng An chỉ cần ba giây đã bình tĩnh xuống.
Anh không chút hoang mang cầm áo khoác bên cạnh lên che chắn cho cô gái dưới thân, sau đó đứng lên, ngoắc ngoắc tay gọi Trần Dần, ra hiệu hắn đóng cửa lại.
Trần Dần nghe lời làm theo.
Trầm Phùng An: Mày trước tiên xoay người qua chỗ khác, mẹ Tiểu Nguyễn của mày muốn mặc quần áo.
Xuất phát từ bản năng, Trần Dần chuẩn bị xoay người, nhưng bỗng nhớ tới cái gì, lập tức xoay trở lại, chính diện nhìn thẳng hai người trên ghế sofa.
Trần Dần: Con lại không phải chưa từng thấy qua.
Hắn là đến cướp người, chứ không phải tới nghe dạy dỗ.
Trầm Phùng An trừng.
Trần Dần theo bản năng run rẩy, bấm lấy đầu ngón tay, thật vất vả mới ổn định chính mình. Hắn chưa từng đối đầu với Trầm Phùng An, cảm giác này làm hắn thấy vừa mới mẻ vừa đáng sợ. Chuyện này còn liên quan đến Nguyễn Nhu, càng thôi thúc ý chí háo thắng hừng hực dấy lên.
Trần Dần hít thở sâu một hơi, ánh mắt lướt qua Trầm Phùng An, rơi vào trên người Nguyễn Nhu.
Cô lộ ra hai cánh tay trắng tuyết sau lớp áo khoác, da thịt vô cùng mịn màng hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, tựa như vẫn còn chìm đắm trong tình triều lúc nãy nên chưa lấy lại tinh thần, lúc này động tác chậm chạp, nửa người trên chính trực đi tìm quần áo rơi trên sofa.
Hoàn toàn không thấy sự tồn tại của hắn.
Trần Dần nhìn nhìn, đỏ mặt đứng dậy, thanh âm nhỏ xuống, gọi tên của cô, hi vọng cô có thể liếc hắn một cái: Nguyễn Nhu.
Cô vừa vặn nhặt thắt lưng lên, ngón tay ôm lấy đai quần cho an toàn, ánh mắt ngây thơ vô lực đảo qua: Hả?
Trần Dần cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô sao lại không có chút thẹn thùng nào?
Trần Dần liếc Trầm Phùng An dùng thân thể to lớn chắn bên cạnh, anh đang tiếp lấy thắt lưng thay cô mặc vào, đứng thẳng nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy hai người phía trước thân ảnh trùng điệp cùng động tác đang mặc quần áo.
Sau khi thu thập xong, Trầm Phùng An một lần nữa ngồi xuống, đem Nguyễn Nhu ôm vào trong lòng, ánh mắt lười biếng nhìn về phía Trần Dần.
Vênh váo hung hăng, giọng điệu tùy ý: Trần Dần, mày có phải ăn phải bùa mê hay không, hai mươi mấy tuổi đầu, muốn làm thì chính mình đi tìm phụ nữ, cần gì phải một lần lại một lần đánh gãy chuyện tốt của ba mày?
Nguyễn Nhu hai tay ôm lấy cổ Trầm Phùng An, hờn dỗi phụ họa, nói với Trần Dần: Chính là, coi như con bất mãn với dì Tiểu Nguyễn, cũng không thể làm loại chuyện không tử tế thế này, dì Tiểu Nguyễn cũng không để ý, nhưng là sợ ba con sẽ bị con dọa cho ám ảnh dẫn đến bị tật xấu gì thì không được.
Trầm Phùng An: Vẫn còn tốt, thân kinh bách chiến, không sợ phiền phức.
Nguyễn Nhu: Có thật không, nhưng em cảm thấy anh gần đây thật giống có chút hết sạch sức lực.
Trầm Phùng An: Đó là lỗi của em.
Trần Dần bị ép đảm nhận vai kỳ đà cản mũi không thể nhịn được nữa hét lên: Mời hai người chú ý nghe tôi nói chuyện!
Hắn khát vọng nhìn chằm chằm Nguyễn Nhu đang nằm trong lòng Trầm Phùng An, từng chữ từng chữ tuôn ra, nói năng có khí phách: Ba, người nghe cho rõ ràng, Nguyễn Nhu là bạn gái cũ của con.
Trầm Phùng An câu môi cười mỉm, mặt mày lạnh lùng, từng chữ đều lộ ra khí lạnh: Mày đã nói qua một lần, không cần phải nói lần thứ hai, cha mày không lãng, Nguyễn Nhu là bạn gái cũ của mày, cho nên?
Trần Dần có chút mông lung, quỹ ủy thác mang đến sức mạnh chống đối với Trầm Phùng An biến mất hầu như không còn: Ba, người...người không tức giận sao?
Trầm Phùng An không nhìn hắn nữa, cúi đầu bóp bóp chóp mũi cô gái nhỏ, trong lời nói không nghe ra được một tia tâm tình: Tại sao tao phải tức giận?
Anh nói chuyện, môi càng ngày càng gần, gần như dán vào lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói một câu: Em cảm thấy anh tất sẽ tức giận sao, Tiểu Nguyễn?
Nguyễn Nhu cau mày lại, tim đập càng lúc càng nhanh.
Không phải là bởi vì hoảng sợ, mà là vì hưng phấn.
Cô có thể từ nét mặt vi diệu trên mặt anh nhìn ra được nội tâm cận kề tan vỡ. Anh cùng cô, mười ngón tay càng nắm càng chặt, ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ duy trì dáng vẻ nhẹ như mây gió.
Đến chết vẫn sĩ diện. Đàn ông đại thể đều là cái đức hạnh này.
Cô đi tới, kề sát môi anh hôn một cái, ý đồ xấu muốn trêu anh: Em biết chú Trầm, xưa nay sẽ không bởi vì loại chuyện nhàm chán này mà tức giận.
Trầm Phùng An tùy ý cô ở bên môi đùa giỡn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nói nhưng là nói với người đằng trước: Trần Dần, sớm một chút thu thập cho xong đi, đảo biệt lập đang chờ mày.
Trần Dần tức giận đến môi đều run lên: Các người không thể như vậy.
Trên ghế sofa hai người không để ý đến hắn, tự nhiên chìm đắm trong thế giới của hai người.
Đầu tiên là thăm dò, sau đó là thâm trầm triền miên hôn, cuối cùng là kịch liệt ôm hôn.
Vừa bắt đầu là Nguyễn Nhu chiếm thế thượng phong, sau đó bị Trầm Phùng An hoàn toàn áp chế lại, anh thủ sẵn ôm lấy sau gáy của cô, bá đạo nuốt sạch sẽ âm thanh của cô.
Như là cố ý phát tiết. Cũng muốn hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện, muốn làm cô chủ động yếu thế.
Người ngoài xem cứ như đang hôn môi bình thường, kì thực là một hồi tranh đấu không tiếng động, liền đợi xem ai là người buông vũ khí đầu hàng trước tiên.
Trần Dần trợn mắt há hốc mồm.
Hắn sớm biết cha hắn trời sinh phong lưu, thế nhưng lại không nghĩ tới có thể đãng đến mức này.
Hắn sớm biết Nguyễn Nhu sau chia tay hào hiệp, thế nhưng không nghĩ tới hào hiệp đến mức này.
Sự tình không nên phát triển như thế.
Đó là Nguyễn Nhu của hắn. Không phải của cha hắn.
Trần Dần lấy lại tinh thần, hắn xông tới, vừa vặn đánh gãy hai người, nỗ lực đem bọn họ tách ra: Dừng lại, không cho phép hôn!
Hai người quấn quýt khó phân cuối cùng cũng coi như dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Trần Dần gần như muốn rơi lệ, cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy tay Nguyễn Nhu hướng vào trong ngực: Ba anh quá già, em đừng yêu ông ấy, anh hiện tại cũng có tiền, em một lần nữa yêu anh có được không?
Trầm Phùng An: Trần Dần.
Trần Dần: Ba câm miệng, liền cho phép ba hôn cô ấy, lại không cho phép con nói, ba càng không cho nói con càng phải nói cho rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, con muốn cùng ba cạnh tranh công bằng, con lại muốn thử theo đuổi Nguyễn Nhu, mãi cho đến khi cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Trầm Phùng An lạnh lùng cười hai tiếng: Nghịch tử, không biết tự lượng sức mình, tiền của mày đều là tao cho.
Trần Dần ngẩng mặt, kiêu ngạo nói: Ông nội cho con quỹ ủy thác, từ hôm nay trở đi, con sẽ không còn bị ba ràng buộc kinh tế, con có tiền rồi.
Trầm Phùng An: Bao nhiêu tiền?
Trần Dần: Siêu nhiều tiền.
Trầm Phùng An: Có thể nhiều hơn ba mày sao.
Trần Dần nghẹn họng.
Một lúc sau, Trần Dần không cam lòng kéo Nguyễn Nhu, tung đòn sát thủ: Con mặc kệ, trong bụng của cô ấy từng có con của con.
Trầm Phùng An dại ra.
Anh chậm rãi di động ánh mắt, nỗ lực từ trên mặt Nguyễn Nhu tìm ra đầu mối, nhưng nửa điểm ý tứ phủ nhận cô cũng không có.
Sự thực ở trong đầu phóng to vô hạn, như khinh khí cầu, gần như muốn phá nát tâm trí.
Nhưng anh là Trầm Phùng An, chắc chắn sẽ không phải một Trầm Phùng An thất thố trong chuyện nam nữ. Cho dù có phẫn nộ như thế nào đi nữa, cũng sẽ không biểu lộ nửa phần.
Anh hít thở sâu một hơi, một tay nắm phật châu trong túi quần, không để ý, vòng tay kéo đứt, tản ra đầy túi.
Nội tâm binh hoang mã loạn, bề ngoài năm tháng tĩnh hảo.
Trầm Phùng An kéo Nguyễn Nhu từ trong người Trần Dần trở lại: Tốt lắm, chúng ta hiện tại liền sinh đứa em trai cho mày chơi.
Trần Dần: Ba thắt ống dẫn tinh, không sinh được.
Trầm Phùng An: ...Tao lại một lần nữa tháo ra.
Trần Dần tức điên: Lão thịt khô chất lượng không bằng tiểu thịt tươi được.
Trầm Phùng An: Tao thấy mày chính là không muốn đi đảo biệt lập, tao sẽ trực tiếp đưa mày đến đáy biển sâu vạn dặm.
Nguyễn Nhu im lặng đã lâu nhẹ nhàng mở miệng: Thật không tiện các vị, sau khi tôi bị tai nạn xe, liền không có khả năng sinh con, coi như có thể sinh, tôi cũng không có ý định này.
Hai cha con đồng loạt nhìn sang.
Nguyễn Nhu thu một tay bị cha kéo và một tay bị con kéo, xoa xoa tóc đứng lên, cười tươi như hoa: Tôi còn phải chạy show, có chuyện gì, chúng ta về nhà lại nói.
Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, cô đã kéo cửa đi ra ngoài, phảng phất đại chiến cha con phía sau cùng cô một đồng quan hệ cũng không có.
Nguyễn Nhu sau khi rời đi, hai cha con trở nên trầm mặc.
Hồi lâu, Trầm Phùng An thu dọn áo khoác, không nói một lời nhặt dây chuyền trên khay trà lên.
Là anh mua cho cô sợi dây chuyền kim cương nạm khuôn mặt tươi cười này, ngụ ý mong cô có thể vui sướng mỗi ngày.
Trần Dần không đúng lúc nói: Ba, con sẽ không từ bỏ Nguyễn Nhu.
Trầm Phùng An nhìn sợi dây chuyền một chút, do dự mấy giây, cuối cùng ném nó vào thùng rác, lạnh lùng thả câu tiếp theo: Tùy mày.
Buổi tối Trầm Phùng An ở biệt thự tây giao.
Từ 5 giờ chiều, đợi đến 12 giờ khuya.
Chuyện ban ngày, phải có lời giải thích. Anh không ở trước mặt cô biểu hiện ra thái độ gì, không có nghĩa là anh không để ý không truy cứu.
Trầm Phùng An híp mắt chợp mắt trên sofa, thời điểm sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên, là điện thoại của Nguyễn Nhu.
Cô hình như đang đứng trong gió rét, tiếng gió vù vù từ màn hình bên kia thổi vào trong tai anh, nghe thấm vào tận trong lòng.
Trời đêm lạnh lẽo, cùng thanh âm của cô như thế, lạnh như băng: Chú Trầm, em không trở lại, anh đi ngủ sớm một chút.
Trầm Phùng An theo bản năng bóp lấy phật châu, trầm giọng hỏi: Là ngày hôm nay không trở lại, hay là sau đó không trở lại.
Cô cười hai tiếng, tiếng nói kiều mị cất giấu chủy thủ vô tình: Chú Trầm, hà tất hỏi nhiều. Anh cũng biết, chỗ tốt lớn nhất của em, là biết điều.
Trầm Phùng An cổ họng như bị chặn lại cây bông, há miệng nhưng nói không ra lời.
Anh hết thảy chất vấn chưa kịp ra khỏi vỏ, đều đã bị cô chặn lại tất cả trả về. Cô thông minh cực kì, hiểu được tiên phát chế nhân*, không cần anh nói, tự mình rời đi.
*chủ động tấn công trước, triệt phá hết mọi chuẩn bị của người khác, làm giảm thiểu sức mạnh, ý chí và hành động của người ta
Như vậy cũng được, miễn cho chật vật.
Trầm Phùng An trong đầu có một ngàn câu một vạn câu, cuối cùng lại hóa thành mấy chữ ngắn gọn: Cái kia ngược lại cũng đúng là...
Cô ở đầu kia cùng người khác nói vài câu, ầm ầm, nghe không rõ ràng là nói cái gì, sau đó vang lên tiếng giày cao gót, hẳn là cô một lần nữa đi tới bên trong đám người.
Anh cau mày hỏi: Còn đang làm việc? Em là con gái, đừng có liều mạng như thế.
Cô thanh âm mềm mại: Sau này phải dựa vào chính mình, chung quy phải nỗ lực chút mới được, không thể lãng phí công nâng đỡ của chú Trầm. Cô nghĩ đến cái gì, vừa cười vừa đứng dậy, trong giọng nói có thêm một tia cảm ơn: Trước đây đã làm phiền chú Trầm rồi.
Trầm Phùng An: Cũng còn tốt, không quá phiền phức.
Dừng lại một lát sau.
Anh nghe được tiếng hít thở của cô ở đầu bên kia, như cành hoa đầu cành dập dờn giữa gió to. Yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
Cô nói: Chú Trầm, em xưa nay chưa từng lừa gạt anh.
Đêm đầu tiên gặp gỡ cô đã nói với anh.
Dung mạo anh giống bạn trai cũ của em.
Trầm Phùng An thưởng thức phật châu trong tay, nắm đến trắng bệch, vững vàng phun ra hai chữ: Tôi biết.
Cô dùng ngữ khí bé gái làm nũng cùng anh chào tạm biệt: Em phải làm việc rồi, không quấy rầy anh nữa.
Trầm Phùng An: Được.
Điện thoại tắt.
Chốc lát.
Trầm Phùng An từ trong bóng tối đứng lên, đem phật châu toàn bộ cởi ra, đặt trên khay trà, cuốn lên tay áo, đem phòng khách đập cho nát bét.
/27
|