“Tư Đồ đại nhân có dám thử sức với trò chơi mới này không?”Xem kỹ mỗi biểu tình của Trang Thư Lan, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng nhưng lại sâu tới khôn lường, thái độ bình thản khiến người khác lầm tưởng nàng đang nói đùa.“A? Nghe cô nương nói cũng thấy hơi thú vị, nhưng không biết lời của cô nương có đáng để ta tin hay không?”Tư Đồ Minh Duệ chống cằm cười.“Ngày kiếm ngàn lượng hoàng kim, giàu có nhất Đại Đông hoàng triều, Trang đại nhân muốn nói gì?”“Việc này…”Trang Thư Lan lạnh cóng đang run lập cập, nhìn sang Tư Đồ Minh Duệ ăn mặc còn phong phanh hơn cả nàng nhưng tinh thần hắn vẫn hưng phấn, đứng tựa đầu vào cửa. Trong đầu nàng nghi ngờ hắn có phải là người đột biến hay không, nếu không tại sao hắn hoàn toàn không thấy lạnh?.“Chuyện này….không thể tìm được nơi nào khác ấm hơn để nói chuyện sao?”Còn chưa nói xong, Trang Thư Lan đã hắt xì vài cái. Haizz, đạo tặc cũng đâu có dễ làm, còn phải mạo hiểm tới mức bị cảm lạnh phong hàn! Trang Thư Lan thầm ai oán trong lòng.Tư Đồ Minh Duệ lại nhíu lông mày, giọng điệu vạn năm không thay đổi vừa có vẻ thản nhiên lại có chút bất mãn.“Cô nam quả nữ ở chung là chuyện không hay chút nào!”Chết tiệt! Tư Đồ Minh Duệ này còn đứng đó mà bàn chuyện cô nam quả nữ sao! Lúc trước hắn hãm hại nàng sao không nghĩ tới tình cảnh cô nam quả nữ đi? Trang Thư Lan thật sự không nhịn nổi nữa, thầm mắng trong lòng…Đương nhiên trong lòng nàng mắng hắn nhưng ngoài miệng thì hoàn toàn khác hẳn.“Được rồi! Vậy thì ở đây nói – chỉ có điều nơi này vẫn chỉ có một nam một nữ, xin hỏi…..”Nói được một nửa Trang Thư Lan lại ngừng lại, nàng đâu phải là người thích dài dòng, tại sao phải tốn hơi lại lãng phí thời gian nói chuyện với loại người này chứ?“Thôi khỏi! Đừngnói chuyện dài dòng rắc rối nữa, cứ đi thẳng vào vấn đề chính đi!”Trang Thư Lan ổn định lại hô hấp, đồng thời hít sâu một hơi, mang theo chút giọng mũi mở miệng.“Ta muốn làm một giao dịch với Tư Đồ công tử – chứ không phải là Tư Đồ đại nhân!”Ai cha, hình như mũi nàng bị nghẹt rồi.“Giao dịch gì?”Khi nói chuyện, bọc vải trong tay được Tư Đồ Minh Duệ ném lại cho nàng.Hơi kinh ngạc nhưng Trang Thư Lan nhanh chóng lấy áo choàng ra mặc lên người, vừa buộc dây áo vừa nói.“Giao dịch rất đơn giản, nhưng ta hy vọng Tư Đồ công tử tài trợ một chút…ừm, nghĩa là góp vốn….. Thật xin lỗi ta quên mất ngài không hiểu mấy thuật ngữ này, nói trắng ra thì là muốn mượn mấy ngàn lượng bạc mốc meo trong kho của ngài để kinh doanh!”“Trong triều có quy định, cấm quan viên tham gia kinh doanh”Tư Đồ Minh Duệ coi như cũng hiểu được Trang Thư Lan đang nói cái gì, nhếch môi cười khẽ.“Hơn nữa cho dù ta có đồng ý nhưng với điều kiện hiện tại của Trang cô nương chỉ e là đang muốn mượn bạc của ta để kiếm tiền bỏ túi cô nương! Nếu Trang cô nương thiếu tiền thì có thể tới ngân hàng tư nhân vay!”“Đúng là bởi vì trong triều có lệnh cấm này cho nên ta mới hợp tác với Tư Đồ công tử. Hơn nữa ta còn chưa nói tới vấn đề chia lợi nhuận, Tư Đồ đại nhân nói như vậy không phải rất võ đoán hay sao?”Trang Thư Lan nhếch môi cười nhạt.“A! Vừa rồi Tư Đồ công tử có ý từ chối chắc không phải là do sợ quy định này đấy chứ!”Sớm lường trước được Tư Đồ Minh Duệ là một người khó đối phó cho nên muốn kéo hắn xuống nước chắc chắn sẽ phải bỏ ra không ít công sức! Về ý định vay tiền ngân hàng tư nhân, Trang Thư Lan chưa hề nghĩ qua – bởi vì chắc chắn Lãnh gia có khả năng sẽ thu mua những ngân hàng tư nhân trong kinh thành .“Muốn dùng kế khích tướng kích ta ư?”Tư Đồ Minh Duệ cười vô cùng rực rỡ.“Chi bằng cô nương cứ nói thẳng ra, không cần biết cô nương kinh doanh cái gì, mau nói cho ta biết sau khi khai trương, lợi nhuận mỗi tháng, lợi nhuận mỗi năm chia như thế nào có phải hơn không!”Quả nhiên là kẻ hám tiền! Trang Thư Lan trừng mắt nhìn thẳng Tư Đồ Minh Duệ.“Chia 5 -5 thế nào? Ngài bỏ tiền, ta bỏ sức, cho dù tuỳ ý chọn một lĩnh vực kinh doanh ta cũng có thể biến nó ăn nên làm ra nhất kinh thành!”“Đúng là những lời lẽ ngông cuồng!”Tư Đồ Minh Duệ vẫn cười như trước nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới Trang Thư Lan làm cho nàng có cảm giác mình như một món hàng trước mặt hắn.“Nếu như cô nương có năng lực đó thì cũng không uổng công Lãnh gia bỏ nhiều công sức tìm kiếm người như vậy. Có điều ta nghe nói Lãnh gia đã đánh tiếng rằng ngày cô nương bước chân vào thương trường thì cũng là “ ngày chết” của cô nương!”“Ha ha, chẳng lẽ Tư Đồ công tử lại sợ một sát thủ trong chốn giang hồ sao?”Cũng vì lo lắng Lãnh gia tạo bất lợi ình nên nàng mới cố ý hợp tác với Tư Đồ Minh Duệ – tuy rằng hắn không phải là người trong giang hồ nhưng với cá tính của hắn nhất định sẽ không coi mấy người đó ra gì, cho nên hợp tác với hắn còn tốt hơn hợp tác với Huyễn Bách – hắn không giống với Huyễn Bách, đối với việc này còn có chỗ kiêng kỵ.“Lệnh truy sát của hắn là nhằm vào ta, Tư Đồ công tử cần gì phải lo lắng?”“Ha? Nghe cô nương nói sao ta lại thấy có “mùi vị mờ ám” gì trong đó vậy?”Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày cười khẽ.“Nhưng mà việc này hình như có chút mạo hiểm, vừa may ta lại thích mạo hiểm.. Vậy cũng được! Cô nương thử nói ý tưởng của mình xem!”“Vẫn phải bàn bạc ở đây à?”Trang Thư Lan rất bực mình, chẳng lẽ hắn không cảm thấy đứng ở nơi đón gió như thế này rất lạnh hay sao, đứng lâu không mỏi chân à?“Cô nương muốn tới đâu?”“Căn nhà đằng sau ngài?” Aizz, nói như vậy hình như hơi dễ dãi quá thì phải.“Ừm… ít nhất có thể tìm nơi nào có ghế ngồi, chắn được gió”Ờ, lò sưởi…gì gì đó cũng đừng mong nữa, đi ra ngoài làm việc, bàn bạc với Tư Đồ Minh Duệ thì không thể có đòi hỏi cao.Lời vừa nói xong, Trang Thư Lan lại một lần nữa cảm thấy hình như nàng có gì đó thất thố rồi, bởi vì Tư Đồ Minh Duệ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, hại nàng không thể không xem lại xem mình có nói gì không ổn không.“Vậy thì…… vào nhà đi rồi nói”Sau một lúc lâu Tư Đồ Minh Duệ mới mở miệng.“Được!”Trang Thư Lan gật đầu không có để mấy thứ khuê huấn trong lòng. Vừa nghe tới nơi có thể tránh gió, nàng đã nhanh miệng trả lời, cùng không để tâm tới hành động đường đột của mình. Có điều ngay khi chân nàng sắp bước vào trong phòng thì Tư Đồ Minh Duệ đã kéo nàng lại. Trang Thư Lan nghi ngờ nhìn hắn, thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn lại thấy trong phòng chợt thoáng qua một bóng người y phục hồng nhạt thì ngay lập tức hiểu ra, xin lỗi rối rít.“Chuyện đó…… Nếu đêm nay ngài không tiện nói thì ngày mai chúng ta có thể bàn bạc ở Thập Nhị Phường cũng được”Aizzzzzz, mới vừa rồi nàng còn thắc mắc tại sao Tư Đồ Minh Duệ nói mãi tới vấn đề danh tiết, thì ra trong phòng còn có một vị hồng nhan kia đấy! Trang Thư Lan cười thầm đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác hiếu kỳ với vị mỹ nhân kia. Nàng rất muốn xem đó là nữ nhân như thế nào mới có thể “cùng giường” với yêu nghiệt này, không đúng, mà phải là làm thế nào lọt vào mắt xanh của hắn, lại còn được hắn che chở như vậy.“Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải tới thư phòng nói chuyện”Tư Đồ Minh Duệ nhìn quanh trong phòng, sau đó kéo tay Trang Thư Lan đi về phía thư phòng.Được rồi! Đã là khách thì tuỳ gia chủ vậy, hắn nói muốn bàn bạc ở đâu thì bàn bạc ở đấy đi, ai bảo nàng đang muốn cầu cạnh hắn kia chứ! Hắn có thể dễ dàng mà đáp ứng yêu cầu của nàng cũng đã là chuyện khó tin rồi.“Ừm… ngài có thể buông tay ra được không? Ta không bị quáng gà đâu! Ta vẫn có thể nhìn thấy đường!”Cho dù không câu nệ tiểu tiết nhưng nàng vẫn không thích tay của mình bị người khác nắm lấy kéo đi một cách tùy tiện như vậy.“Toàn bộ nơi này đều được đặt bẫy, cô nương có thể xông vào tới đây coi như mạng lớn rồi. Nhưng không có nghĩa chỉ cần cô nương đi theo sau ta cũng có thể ra ngoài”Tư Đồ Minh Duệ bình thản nói, bàn tay nắm chặt hơn không chịu buông ra.Toàn bộ…… toàn bộ đều là bẫy? Trang Thư Lan đổ mồ hôi lạnh, may mà vận may của nàng tốt nếu không đêm nay đã chết dưới bẫy của hắn rồi! Nghĩ tới việc vừa đi qua tử thần, theo bản năng Trang Thư Lan càng nắm chặt lấy “phao cứu mạng” – không sợ chết là nói dối, Trang Thư Lan – nàng cũng không phải là anh hùng hảo hán, cũng không phải là người có chí lớn yêu nước, càng không có gia tài bạc vạn, hiện giờ toàn thân trên dưới thứ quý giá nhất cũng chỉ có cái mạng này thôi!Hai bóng người nắm tay nhau đi dần dần biến mất trong màn đêm. Nhưng trước Hạo Nguyệt Lâu, một bóng áo hồng mang theo ánh mắt u oán nhìn chằm chằm về phía hai người kia biến mất, sau một lúc lâu mới chậm rãi rời đi, mất hút trong đêm tối.Tại thư phòng của Tư Đồ Minh Duệ.Trước bàn đọc sách, Trang Thư Lan vừa soạn thảo khế ước vừa trừng mắt oán hận nhìn người trước mặt đang nhàn rỗi nằm trên giường nhắm mắt thư giãn.Tại sao lại biến thành như vậy? Nàng nhớ lại lúc vừa mới bước chân vào thư phòng thì hắn đã nói thẳng một câu.“Cô nương viết lại những điều kiện hợp tác để ta xem, nếu không có vấn đề gì chúng ta sẽ trực tiếp ký tên”Sau đó yên vị trên giường bắt đầu nhắm mắt thư giãn.Trang Thư Lan bực mình, tại sao hắn không hỏi nàng kế hoạch cụ thể là gì? Đây có thể coi như là hắn tín nhiệm nàng hay là hắn đã có tính toán khác từ trước, muốn khống chế nàng?“Viết xong rồi, ngài đọc đi!”Trang Thư Lan đặt bút lông sang một bên, cầm lấy tờ giấy còn chưa khô nét mực ném thẳng vào mặt Tư Đồ Minh Duệ.Đương nhiên, tờ giấy kia không có khả năng trúng mặt hắn rồi! Lúc tờ giấy cách mặt hắn khoảng hai cm đã bị tóm lấy. Mở tờ giấy ra đã bị Trang Thư Lan cố ý gấp nát, Tư Đồ Minh Duệ mày không nhíu mặt cũng không nhăn nhìn, nhìn qua một lượt lại gấp tờ giấy lại ném về phía Trang Thư Lan.“Ta không có ý kiến, trên cơ bản cứ theo những gì trên giấy ghi mà làm, cô nương có thể lấy giấy trên bàn viết thành hai bản nữa!”Bắt được tờ giấy kia mang theo chút kinh ngạc, Trang Thư Lan không biết nói gì thêm. Bởi vì trên giấy nàng cũng không viết cụ thể phải làm thế nào, thậm chí những điều kiện trên đó rất hà khắc – đương nhiên là có lợi cho nàng.Haizzzzzz… Nếu biết sớm hắn dễ tính như vậy thì vừa nãy nàng nên chia lợi nhuận kia thành 3 -7 – Nàng ba phần hắn bảy phần có phải hơn không. Trang Thư Lan từ từ mở tờ giấy ra, nhìn chằm chằm những chữ bị biến dạng do giấy bị nhàu nát.Cầm bút lên, nàng chuẩn bị chép thành hai bản. Đáng tiếc còn chưa viết hết ba chữ, Tư Đồ Minh Duệ đã mở miệng.“Có điều, bây giờ ta muốn thêm điều kiện trong đó!”“Tư Đồ đại nhân ngài cứ nói!”Trang Thư Lan phải thật công bằng, không thể để hắn cho rằng nàng lợi dụng hắn.“Về phần chia lợi nhuận nên sửa thành: Chỉ cần Trang Thư Lan kinh doanh bất cứ lĩnh vực nào, lợi nhuận đều phải chia Trang Thư Lan ba phần, Tư Đồ Minh Duệ bảy phần!”Tư Đồ Minh Duệ chậm rãi nói, cười nhẹ nhàng.“Mặt khác thêm vào một điều kiện nho nhỏ nữa: Mỗi ngày Trang Thư Lan phải phê duyệt tất cả công văn đưa tới thay Tư Đồ Minh Duệ, coi như là tài sản thế chấp khi đầu tư hợp tác với Tư Đồ Minh Duệ”Trang Thư Lan im lặng, nhìn nam nhân đang cười như gió xuân kia. Nàng chỉ biết hợp tác với hắn chắc chắn không chiếm được phần hơn nhưng cũng không muốn để cho hắn lợi dụng nàng!“Trang cô nương có đồng ý không?”Nụ cười trên mặt Tư Đồ Minh Duệ không giảm chút nào, thậm chí càng phát ra yêu mị.“Trang cô nương nên nghĩ kỹ. Nếu cô nương không đồng ý vậy tại hạ cũng không có cách nào hợp tác với cô nương, lại phải chấp nhận mạo hiểm việc có thể bị triều đình điều tra ra!”“Tạch”Cây bút trong tay Trang Thư Lan bị gãy làm đôi.“Ha! Tư Đồ công tử nói thế nào ta làm ngay như vậy!”Hít sâu một hơi, những lời này vẫn là phát ra từ kẽ răng nàng.Coi như ngươi lợi hại! Hừ, chờ một ngày nào đó ta sẽ lật đổ ngươi, xem ngươi còn có thể cười được nữa không? Ta sẽ thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của ngươi, sẽ đạp đổ ngươi!Vứt cây bút gãy trong tay đi, nàng lại lấy một cây bút khác trên giá, chấm mực nước, múa bút viết xong hai bản, tức giận ném cho Tư Đồ Minh Duệ một bản. Chờ hắn ký tên, Trang Thư Lan lấy một bản cất đi.“Bằng cái lệnh bài này cô nương có thể đi tới bất cứ ngân hàng tư nhân nào trong kinh thành lấy bạc, muốn lấy bao nhiêu cũng được”Tư Đồ Minh Duệ ném cho Trang Thư Lan một tấm lệnh bài bằng gỗ lim, trên mặt không khắc chữ, chỉ khắc một đoá hoa mai tinh xảo.Người này thật đúng là rất thích hoa mai, trồng một vườn mai trong phủ chưa đủ còn khắc hoa mai lên lệnh bài! Nhận lấy lệnh bài, Trang Thư Lan có điều do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở miệng.“Ta cần một người tin được – ít nhất phải là người ngài tín nhiệm, người đó sẽ ra mặt kinh doanh”Nếu bây giờ đã lấy tính mạng ra đánh cược thì đương nhiên phải tìm một trợ thủ đắc lực, đáng tiếc, Trang Thư Lan đã mười năm ở đây nhưng vẫn chưa bồi dưỡng được tâm phúc nào, cho nên đành phải mượn người của Tư Đồ Minh Duệ – để một người của hắn bên cạnh tương đương với việc nàng chấp nhận bản thân bị Tư Đồ Minh Duệ giám sát mọi hành động.“Khi nào thì cần người?”“Giờ tý ngày mai, ngài bảo hắn tới Thập Nhị Phường chờ ta!”Trang Thư Lan hơi nhíu mày, hạ quyết tâm nói.“Xem ra Trang cô nương đúng là muốn rèn sắt lúc còn nóng, ngay cả việc trong Hàn Lâm viện cũng có thể bỏ lại!”Tư Đồ Minh Duệ cười không chút để ý.“Nếu ta giống như Tư Đồ đại nhân ngồi nhà cũng có người tự động dâng bạc đến đưa tận tay, ta cũng không phải mệt óc làm việc làm gì!”Trang Thư Lan cũng cười đáp lại.“Thời gian không còn sớm, ta cũng không quấy rầy Tư Đồ công tử nữa, xin cáo từ!”Nàng chắp tay thi lễ.“Cô nương có dám đảm bảo sẽ an toàn ra khỏi phủ của ta không?”Tư Đồ Minh Duệ nhẹ nhàng nhắc nhở khiến Trang Thư Lan đột nhiên nhớ ra, Tư Đồ phủ tưởng chừng bài trí đơn giản nhưng thực ra đều là cơ quan.“Vậy đành phải phiền Tư Đồ công tử dẫn đường rồi!”Trang Thư Lan bất đắc dĩ làm động tác mời.“Cũng được!”Tư Đồ Minh Duệ đứng lên, phất tay áo, nói với giọng điệu thương xót.“Ta đây sẽ làm người tốt đến cùng đưa Trang cô nương hồi phủ – tiện thể cũng muốn biết hiện giờ Trang cô nương đang ở nơi nào để ngày mai ta còn biết đường sai người mang công văn tới quý phủ của Trang cô nương!”Hắn thật đúng là không biết xấu hổ! Trang Thư Lan chán nản.“Nếu ngài không sợ đống công văn kia bị ta làm rối tung lên, khiến cho danh tiếng của ngài càng ngày càng nổi thì cứ việc đưa tới!”“Tuỳ cô nương thôi! Chỗ công văn đó cũng chỉ là một vài kế sinh nhai của dân chúng, cô nương thích làm gì thì cứ việc!”Tư Đồ Minh Duệ bước tới trước mặt Trang Thư Lan, cười nhẹ, tay hắn buộc đai lưng thay nàng, nói.“Dù sao danh tiếng của ta cũng đã như vậy rồi, nhưng cô nương thực sự muốn vì một câu của mình mà quyết định sống chết của đám người đó sao?”Trang Thư Lan trừng mắt muốn đấm vào mặt hắn một cái, đáng tiếc chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì nàng chắc chắn nếu nàng thực sự động thủ với hắn thì sẽ không có gì hay ho cả, hơn nữa đây còn là phủ Tư Đồ. Nếu đắc tội với hắn bây giờ thì hậu quả nhất định vô cùng nghiêm trọng.Nhưng mà, Trang Thư Lan thấy Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên hành động như vậy thì tim nàng bỗng loạn nhịp – hắn lại buộc dây lưng cho nàng! Hắn ăn phải thuốc gì hay sao mà lại làm hành động nhỏ nhặt như vậy? Có điều, ngón tay thon dài của hắn buộc nơ con bướm đúng là rất đẹp!Đẹp! Trong đầu nổ “ầm” một tiếng. Trang Thư Lan, mi lại dám bộc lộ bản tính háo sắc bây giờ sao!“Sao ngài biết ta sẽ không làm vậy?”Trang Thư Lan tránh khỏi tay Tư Đồ Minh Duệ, lui về phía sau hai bước, lý trí cũng bừng tỉnh, nhẹ giọng hỏi lại. Nàng nhanh chóng tháo dây lưng ra, buộc lại một lần nữa.“Đương nhiên cô nương sẽ không làm vậy!”Tư Đồ Minh Duệ coi như không có việc gì thu tay lại, cười khẳng định.“Mới bắt đầu mùa đông nhưng dân tị nạn đã kéo tới đông nghịt tại Thanh học đường cách kinh thành mười tám dặm. Vậy mà hai ngày qua lại có người phát bánh điểm tâm thượng hạng của Thập Nhị phường ở đó, chuyện này chắc cô nương cũng biết chứ?”“Ngài phái người theo dõi ta?”Trang Thư Lan nhíu mày, bất mãn hỏi.Hèn gì hắn khẳng định chắc chắn như thế, thì ra là hắn đã nắm rõ nhất cử nhất động của nàng! Cho dù hắn nói không sai, tuy rằng nàng – Trang Thư Lan không muốn làm quan, cũng sẽ không làm một vị quan tốt, không thèm để ý tới cách nhìn của người khác, chỉ cố gắng sống theo cách của nàng, những chuyện thẹn với lương tâm nhất định nàng sẽ không làm. Nếu không hiện giờ nàng đã không phải nhiều lời với hắn tại chỗ này.Chẳng lẽ hắn nhìn thấu tâm tư của nàng cho nên mới giao công văn cho nàng? Nhưng hình như chân tướng chuyện này không đơn giản như nàng đoán. Không! Chắc chắn không phải! Trang Thư Lan dám khẳng định, Tư Đồ Minh Duệ suy tính trong đầu còn nhiều hơn nàng. Những năm gần đây hắn quang minh chính đại tham ô, nhận hối lộ mà không sợ bị phát hiện, kết thù với vô số người, đối nghịch với phe Thái tử và Trang thừa tướng mà không bị trách tội, chắc chắn là hoàng thượng rất nể trọng hắn…Tại sao hắn làm như vậy? Nhìn có vẻ như tuỳ tâm sở dục ( làm việc theo cảm hứng của mình) nhưng nàng lại cảm giác tất cả những việc hắn làm đều có nội tình bên trong.“Haizzz, nghĩ gì mà nhập thần thế?”Tư Đồ Minh Duệ duỗi ngón tay quơ quơ trước mặt nàng, giọng nói mê hoặc hỏi.“Nghĩ tới ngài……”Vừa nói xong, Trang Thư Lan lập tức bừng tỉnh, ánh mắt nhìn đi nơi khác, giận dỗi nói.“Ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!”Phù, thiếu chút nữa là nói ra rồi! Nàng nghĩ sao mà lại thất thần lúc này kia chứ?“Chà, ta còn tưởng rằng cô nương đang nghĩ đến ta cơ!” Vẻ mặt Tư Đồ Minh Duệ tiếc nuối, cười nói.“Xem ra mị lực của ta không đủ để mê hoặc cô nương!”Trang Thư Lan không nói gì chỉ liếc mắt nhìn hắn. Đúng lúc này cũng nghe được tiếng gõ mõ từ ngoài đường truyền tới.“A! Bây giờ đúng là không còn sớm nữa!”Tư Đồ Minh Duệ vừa nghe thấy đã giành nói trước.“Trang cô nương còn chưa muốn hồi phủ ư? Chẳng lẽ là muốn ở lại phòng ốc sơ sài của ta đây? Bản thân ta cũng không để ý việc Trang cô nương thường xuyên ở lại đây đâu.”Thường xuyên ở cùng hắn! Trang Thư Lan thực lo lắng, nếu ở nơi này thêm vài giây nữa chắc nàng sẽ không khống chế được mà ra tay đánh vào cái mặt đáng ghét đang tươi cười kia.“Cám ơn! Trang Thư Lan ta chỉ sợ đảm đương không nổi!”Trang Thư Lan cười yếu ớt.“Vậy phiền Tư Đồ công tử dẫn đường!”Tư Đồ Minh Duệ cũng không từ chối, nhấc chân bước đi, Trang Thư Lan cũng gắt gao bám sát theo sau. Nhưng mà mới đi được hai bước, đột nhiên Tư Đồ Minh Duệ dừng lại nói một câu khiến cho nàng đang bình tĩnh lập tức lại phát điên.“À, đúng rồi, ta vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của cô nương!”Tư Đồ Minh Duệ lại vừa đi vừa nói chuyện. Trang Thư Lan bước nhanh theo hắn vừa phải nghe tiếng gió gào thét lại vừa phải cố gắng nghe hắn nói.“Ta không cần phái người theo dõi cô nương, bởi vì tự cô nương sẽ tìm tới chúng ta!”Nói gì vậy! Cái gì mà nàng sẽ tìm tới bọn họ? Hắn nghĩ hắn là ai hay là nàng có vấn đề nên mới tự tìm đến cửa để cho hắn chỉnh? Chỉ là, bây giờ nàng có tính là tự đến tìm hắn hay không đây? Mượn hắn có một chút quyền thế, tiền bạc, trong khi hắn không phải bỏ tí công sức nào, cũng không phải mệt óc, bạc kiếm được hắn lại chiếm tới tám phần, nàng lại còn phải làm trợ lý miễn phí cho hắn…. Haizz, chuyến đi hôm nay dẫu tính thế nào nàng cũng bị thiệt!Nhưng mà nàng còn có cách nào khác ư? Trong kinh thành này những kẻ có máu mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, quan trọng hơn nữa Tư Đồ Minh Duệ là người thông minh, hắn sẽ không giống như đám người cổ hủ khác huyên thuyên làm những việc vô bổ, làm đại sự cũng không mềm lòng. Hắn quang minh chính đại thu hối lộ chứ không lén lén lút lút như đám tham quan vô lại khác, nàng cảm thấy hợp tác với người như vậy mới tuyệt đối đáng tin. Cho nên dù bảo nàng đi lột da hổ nàng cũng nhận!Trên đường trở về, Trang Thư Lan chỉ giữ thái độ im lặng không nói câu nào, bởi vì nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn tuổi còn trẻ đã phát điên mà chết.Nhưng khi cách phòng khoảng ba mươi bước thì nàng nhận thấy có hai người đang đứng trên nóc nhà, thái độ nói chuyện rất khác lạ………
/104
|