Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 52: Chương 42.1

/384


Editor: Puck

Người bị mang tới trong xe ngựa, mặt Cửu Phong không chút thay đổi, “Ngươi định cứu hắn?”

Nam tử tuấn tú không trả lời câu hỏi của hắn, nhìn da thịt lộ ra ngoài của người trên đất tràn đầy vết độc tím đen giao thoa, hắn đưa tay bắt mạch vì nàng. Sơ qua, trên mặt hắn hiện lên vẻ hài lòng. Lúc này mới ngước mắt cười đáp lại Cửu Phong vẫn canh tại cửa xe ngựa, “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu gặp được, cũng coi như chúng ta có duyên, ta muốn thử nhìn một chút.”

“Nếu có chuyện, lập tức kêu ta.” Tròng mắt Cửu Phong xẹt qua nụ cười bên môi hắn, vành tai dâng lên màu hồng nhàn nhạt, đóng cửa xe xoay người rời đi.

Khoảnh khắc khi cửa xe đóng lại, nụ cười thiện lương dịu dàng bên môi hắn trong nháy mắt dâng lên ý lạnh. Trong cơ thể người này đầy độc tố, nếu là người thường, chỉ cần một độc đã cửu tử nhất sinh. Nhưng thân thể nàng trúng đống độc, lại vẫn còn sống, người thí nghiệm thuốc cực kỳ khó có được như thế, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho.

Hắn lục lọi một lúc trên người nàng, ngược lại tìm ra được không ít đồ, nhưng tất cả đều là chút ngân châm thuốc viên thuốc bột các loại, còn có một bụi cây cỏ đỏ xanh đan xen. Mặc dù hắn quen biết người nọ nhiều năm, nhưng bởi vì bản thân mình không cảm thấy quá hứng thú với phương diện y dược, cho nên chẳng qua trong lúc rảnh rỗi, học người đó một hai. Hiện giờ, hắn chỉ có thể phán đoán được những thuốc viên thuốc bột này có độc, cỏ này là một bụi dược thảo, nhưng thuốc và cỏ rốt cuộc có công hiệu như thế nào thì hắn lại không rõ ràng.

Thuốc viên độc thuốc bột độc ngân châm, người bình thường há có thể mang theo những thứ đồ này, lại thêm thân thể nàng trúng độc không đếm xuể mà không chết… Vẻ hài lòng trên mặt hắn càng bộc phát dày thêm, có lẽ, giá trị của nàng xa xa không chỉ là người thí nghiệm thuốc cho hắn.

Hắn theo thứ tự trả lại đồ gì đó đã lấy ra cho nàng, lại lấy ra một bình bạch ngọc lớn chừng ngón tay cái từ trong ống tay áo, đổ ra viên thuốc màu máu kích cỡ tương đương đậu đỏ đút cho nàng ăn vào, lại băng bó rửa sạch bôi thuốc lên bả vai và vết thương lộ ra bên ngoài của nàng, lúc này mới tiện tay cầm lấy bản sách thuốc, không chút để ý lật qua đợi nàng tỉnh lại.

Bóng đêm cuối cùng rời đi, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua màn xe chiếu vào bên trong xe ngựa, Ôn Noãn vỗ trán ngồi dậy, còn chưa rõ mình đang ở đâu, bên tai đã trước tiên truyền đến một giọng nói hấp dẫn lực chú ý của nàng.

“Đã tỉnh rồi?” Âm thanh kia lạnh lùng nhạt nhẽo vang lên trên đỉnh đầu.

Nàng đưa mắt nhìn lại, thấy là một nam tử tuấn tú ngồi bên cửa sổ đang nói chuyện với nàng.

“Là ngươi đã cứu ta?” Lời kia vừa thốt ra, nàng lại ngẩn người. Cứu? Vì sao nàng phải dùng đến từ “Cứu” này? Nàng đưa mắt nhìn mình một chút, trên vai và trên tay băng bó từng tầng băng gạc nhắc nhở chính nàng dùng một chữ rất thỏa đáng, nhưng vì sao nàng lại bị thương? Bị thương như thế nào? Nàng nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

“Đúng là tại hạ cứu cô nương, tại hạ Trại Chư Cát, không biết cô nương xưng hô như thế nào?” Trại Chư Cát cười dịu dàng rót tách trà đưa cho nàng.

“Ta…” Ôn Noãn nhận lấy tách trà nhấp ngụm thấm giọng, giọng hơi chậm lại, tiếp theo cười một tiếng nói, “Họ Ôn.” Thật ra thì trong đầu nàng hỗn loạn, vốn không biết tên họ mình là gì, nhưng cảnh giác nơi đáy lòng vẫn còn, vì vậy tù ý chọn một từ chợt mơ hồ lóe lên trong đầu làm họ của


/384

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status