Thượng Quan Thành Duy mang theo Thượng Quan San cẩn thận đi vào trong thuyền của Cổ Nhược Phong, sắc mặt y hệt như lâm vào đại địch đi đến trước mặt Cổ Nhược Phong và Huyết Vương.
Bây giờ mới cảm thấy sợ có phải là quá muộn hay không? Thượng Thư đại nhân.
“Người tới, dâng trà.” Cổ Nhược Phong híp mắt nhìn Thượng Quan San, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để dùng nàng đòi một khoản tiền lớn.
Rất nhanh, hai ly trà Quân Sơn Bạc được đưa lên.
Thượng Quan Thành Duy bưng trà, nhưng vừa ngửi hương vị liền biết trà có giá liên thành, đầu vốn đã cúi thấp giờ càng cúi thấp hơn. Thượng Quan San khinh thường lườm một cái, không phải chỉ là Quân Sơn Bạc thôi sao, Thượng Thư phủ cũng có, nàng mới không thấy lạ!
“Thượng Thư đại nhân, nói thật ra, bản cung không hiểu vì sao vừa rồi Thượng Quan tiểu thư lại không hài lòng khi thấy chiếc thuyền này như vậy, không biết đại nhân có biết nguyên do trong đó không.” Cổ Nhược Phong hơi nhíu mày.
“Này...” Hắn không biết Thượng Quan San tới đây làm gì, hơn nữa, chỉ bằng vào Cổ Nhược Phong không nói chuyện giết liền biết nàng để lại cho mình một con đường sống.
Nói Thượng Quan San không hài lòng với con thuyền, vậy liền đắc tội đại bất kính đối với Huyết Vương và Huyết Vương phi. Cổ Nhược Phong như vậy chính là bán cho mình một cái nhân tình.
Tròng mắt Thượng Quan Thành Duy chuyển động, đứng đậy khẽ khom người nói: “Vừa rồi San nhi không biết Huyết Vương và Huyết Vương phi ở đây, hơn nữa nàng còn nhỏ, kính xin Vương phi đại lượng. Cựu thần nhất định sẽ đến phủ Huyết Vương bồi tội.” Này có nghĩa là mình sẽ đưa đến rất nhiều tiền tài, vậy nàng hài lòng rồi chứ?
“Thượng Quan đại nhân, bản cung muốn hỏi vì sao Thượng Quan tiểu thư làm như vậy.” Đôi mắt Cổ Nhược Phong sắc bén, giọng nói có chút không vui. Chẳng qua là trong lòng vẫn bình tĩnh như cũ, diễn trò mà, phải có dáng vẻ diễn trò chứ.
“Chuyện này...San nhi!” Thượng Quan Thành Duy vẫn không biết vì sao vừa rồi Thượng Quan San lại tức giận như vậy. Chẳng lẽ trong lòng nàng không cam lòng là vì chiếc thuyền này bị người của phủ Huyết Vương mua? Hay là vì nhìn Cổ Nhược Phong dễ bắt nạt? Sáng sớm hôm nay hắn có thể mở rộng tầm mắt, Cổ Nhược Phong này là người có thể bị trêu chọc sao?
Không thể không nói Thượng Quan Thành Duy vẫn tương đối hiểu rõ Thượng Quan San.
“Ông nội, vốn là ta mang bạc đến đây, vậy mà lại chậm một bước! Bị kẻ điên này... Bị người của phủ Huyết Vương mua mất...” Thượng Quan San bĩu môi, nàng cũng không muốn nhìn đến Cổ Tiểu Tứ! Mặc dù Cổ Tiểu Tứ này dễ bắt nạt, nhưng phát điên lên thì không phải người. Nếu không phải ỷ vào trên thuyền mình có nhiều người, cũng sẽ không đi trêu chọc nàng! Huống chi, trên thuyền này còn có một Huyết Vương chuyên đi hút máu người!
“Ngươi, ngươi nói cái gì! Ngươi mang bạc đến...” Thượng Quan Thành Duy trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thượng Quan San.
“Ta là thích còn thuyền này thôi! Ngồi trên thuyền này mới đúng là có thân phận có địa vị! Thượng Quan gia chúng ta có quyền có tiền, dựa vào cái gì lại không thể mua con thuyền này!” Thượng Quan San dứt khoát đi ra ngoài, không mua được chiếc thuyền này nàng đã nén giận đủ rồi, ông nội chưa bao giờ nổi giận bây giờ lại trách mắng mình, cái này còn chưa tính, trước đây có chết nàng cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại phải cúi đầu trước mặt Cổ Tiểu Tứ!
“Thượng Quan đại nhân, nghe có vẻ như bổn cung giúp ngươi một việc!” Trong mắt Cổ Nhược Phong hàm chứa ý nghĩ sâu xa, ý trong này sợ rằng ngoài trừ Huyết Vương, Thượng Quan Thành Duy cũng biết rõ, về phần Thượng Quan San, tuy có chút đầu óc, nhưng cũng không đủ dùng.
“Vâng, Vương phi nói đúng lắm, ngày mai hạ thần cầu kiến phủ Huyết Vương, kính xin Vương phi sắp xếp.” Lần này coi như là Thượng Quan Thành Duy hiểu, tai họa lần này của Thượng Quan San không nhỏ, tuy nói Huyết Vương phi chỉ là trùng hợp mua chiếc thuyền này, nhưng quả thật là giúp mình! Lau mồ hôi lạnh trước trán, cựu thần ban đầu cũng biến thành hạ thần.
“Không dám. Thời gian không còn sớm, bổn cung còn phải du hồ với Vương gia.” Chuyện vừa kết thúc, Cổ Nhược Phong liền không chút lưu tình bắt đầu đuổi người.
“Vâng, là hạ thần sơ sót. Chúc Vương gia và Vương phi du hồ vui vẻ, trong nhà hạ thần còn có việc, liền đi trước một bước.” Dứt lời thấy ống tay áo của Cổ Nhược Phong lắc lắc, liền lôi kéo Thượng Quan San bị mình trừng mắt không dám mở miệng xuống thuyền. Quỳnh - DDLQD.
“Phu quân, chàng nói ngày mai Thượng Quan Thành Duy này sẽ mang cái gì tới?” Thượng Quan Thành Duy chân trước vừa mới rời đi, Cổ Nhược Phong liền rúc vào trong ngực Huyết Vương, gió mùa thu vẫn có chút lạnh.
“Không biết.” Huyết Vương nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Nhưng mà, khẳng định là đáng giá!”
“Ha ha, không nghĩ tới hôm nay du hồ lại có thu hoạch như vậy.” Cổ Nhược Phong vui vẻ, trên đời này, ngoài trừ Huyết Vương, Cổ Uyển Ngưng, Cổ Nhiễm Mặc, Cổ Nhược Phong để tâm nhất đó là... tiền rồi. Không sai, chính là tiền!
Kiếp trước lúc rời khỏi gia tộc, không có tiền, đầu tiên là ăn quả dại trên núi để lót dạ, sau lại đánh nhau với dã thú để lấy thịt, về sau khi tiến vào xã hội, đừng nói là một đồng, ngay cả một xu nàng cũng liều mạng kiếm. Bởi vì sợ đói, sợ lạnh đủ rồi! Một cái bánh bao năm xu tiền, kém một chút bọn hắn cũng sẽ không bán cho ngươi!
Tuy về sau kiếm được trăm vặn triệu vạn, nhưng chỉ cần là việc có thể kiếm được ra tiền, Cổ Nhược Phong nàng tuyệt đối sẽ không buông tha!
Nghĩ đến những thứ này,lqd trên người Cổ Nhược Phong tràn ra từng tia ý lạnh, hiu quạnh trên người gần như làm Huyết Vương tê cóng!
Đôi mắt đỏ của Huyết Vương léo sáng, gắt gao ôm chặt lấy Cổ Nhược Phong, hắn cảm thấy âm lãnh của nãng, bất đắc dĩ của nàng, cô độc bất lực của nàng, tàn nhẫn thị huyết của nàng! Hắn không biết trước đây nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng hơi thở trên người nàng làm cho hắn đau lòng!
Dần dần, đôi mắt Cổ Nhược Phong dần trấn tĩnh trở lại, đúng vậy, những thứ kia đều đã qua. Hiện tại không phải nàng còn có Huyết Vương, còn có Cổ Uyển Ngưng, còn có Cổ Nhiễm Mặc sao?
Bên kia, Thượng Quan San cuối cùng cũng bạo phát tức giận: “Ông nội! Vì sao người ngăn San nhi! Huyết Vương đó không phải chỉ là một yêu quái, Cổ Tiểu Thứ kia càng không cần phải nói, tên kẻ điên khắp thiên hạ ai mà không biết. Vì sao ông nội người phải cung kính với bọn hắn!”
“San nhi! Ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi gặp phải đại họa rồi không!” Thượng Quan Thành Duy còn chưa bớt tức giận trong ngực.
“Ngươi nói, bạc của ngươi từ đâu tới?” Hai mắt Thượng Quan Thành Duy sắc bén nhìn chằm chằm Thượng Quan San, không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt nàng. Hắn thật muốn biết là ai muốn hại Thượng Quan gia!
“Dạ, là mẫu thân.” Thượng Quan San cúi thấp đầu nói, mẫu thân nói không thể để cho ông nội biết chuyện này, nhưng biểu tình của ông nội thật đáng sợ...
“Cái gì! Tuyết nhi!” Thượng Quan Thành Duy lqdgiật mình một phen, liền lập tức cẩn thận suy nghĩ, Thượng Quan Mạn Tuyết cực kỳ yêu thương Thượng Quan San, chỉ sợ gần đây bị Thượng Quan San quấn quít nên mới mềm lòng đưa bạc cho nàng.
“Thật là hồ đồ!” Thượng Quan Thành Duy khó hiểu tức giận dậm chân! Hắn vẫn cho rằng Thượng Quan Mạn Tuyết là người thông minh, tại sao trong chuyện này lại hồ đồ như vậy!
“Ông nội...” Trong mắt Thượng Quan San lộ ra vẻ khó hiểu, vì sao ông nội lại kiên trì với chuyện này như vậy?
“San nhi...” Thượng Quan Thành Duy nhìn Thượng Quan San, trong mắt có bất đắc dĩ, có sợ hãi, có nghĩ lại mà sợ, có may mắn. Cuối cùng biến thành thở dài, cái gì cũng không nói, đem sự tình chôn ở đáy lòng. Người sau lưng mười thuyền ở Vân Hồ chính là vị kia! Nếu không, tại sao qua nhiều năm như vậy không có người nào hỏi thăm mười con thuyền này?
Bây giờ mới cảm thấy sợ có phải là quá muộn hay không? Thượng Thư đại nhân.
“Người tới, dâng trà.” Cổ Nhược Phong híp mắt nhìn Thượng Quan San, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để dùng nàng đòi một khoản tiền lớn.
Rất nhanh, hai ly trà Quân Sơn Bạc được đưa lên.
Thượng Quan Thành Duy bưng trà, nhưng vừa ngửi hương vị liền biết trà có giá liên thành, đầu vốn đã cúi thấp giờ càng cúi thấp hơn. Thượng Quan San khinh thường lườm một cái, không phải chỉ là Quân Sơn Bạc thôi sao, Thượng Thư phủ cũng có, nàng mới không thấy lạ!
“Thượng Thư đại nhân, nói thật ra, bản cung không hiểu vì sao vừa rồi Thượng Quan tiểu thư lại không hài lòng khi thấy chiếc thuyền này như vậy, không biết đại nhân có biết nguyên do trong đó không.” Cổ Nhược Phong hơi nhíu mày.
“Này...” Hắn không biết Thượng Quan San tới đây làm gì, hơn nữa, chỉ bằng vào Cổ Nhược Phong không nói chuyện giết liền biết nàng để lại cho mình một con đường sống.
Nói Thượng Quan San không hài lòng với con thuyền, vậy liền đắc tội đại bất kính đối với Huyết Vương và Huyết Vương phi. Cổ Nhược Phong như vậy chính là bán cho mình một cái nhân tình.
Tròng mắt Thượng Quan Thành Duy chuyển động, đứng đậy khẽ khom người nói: “Vừa rồi San nhi không biết Huyết Vương và Huyết Vương phi ở đây, hơn nữa nàng còn nhỏ, kính xin Vương phi đại lượng. Cựu thần nhất định sẽ đến phủ Huyết Vương bồi tội.” Này có nghĩa là mình sẽ đưa đến rất nhiều tiền tài, vậy nàng hài lòng rồi chứ?
“Thượng Quan đại nhân, bản cung muốn hỏi vì sao Thượng Quan tiểu thư làm như vậy.” Đôi mắt Cổ Nhược Phong sắc bén, giọng nói có chút không vui. Chẳng qua là trong lòng vẫn bình tĩnh như cũ, diễn trò mà, phải có dáng vẻ diễn trò chứ.
“Chuyện này...San nhi!” Thượng Quan Thành Duy vẫn không biết vì sao vừa rồi Thượng Quan San lại tức giận như vậy. Chẳng lẽ trong lòng nàng không cam lòng là vì chiếc thuyền này bị người của phủ Huyết Vương mua? Hay là vì nhìn Cổ Nhược Phong dễ bắt nạt? Sáng sớm hôm nay hắn có thể mở rộng tầm mắt, Cổ Nhược Phong này là người có thể bị trêu chọc sao?
Không thể không nói Thượng Quan Thành Duy vẫn tương đối hiểu rõ Thượng Quan San.
“Ông nội, vốn là ta mang bạc đến đây, vậy mà lại chậm một bước! Bị kẻ điên này... Bị người của phủ Huyết Vương mua mất...” Thượng Quan San bĩu môi, nàng cũng không muốn nhìn đến Cổ Tiểu Tứ! Mặc dù Cổ Tiểu Tứ này dễ bắt nạt, nhưng phát điên lên thì không phải người. Nếu không phải ỷ vào trên thuyền mình có nhiều người, cũng sẽ không đi trêu chọc nàng! Huống chi, trên thuyền này còn có một Huyết Vương chuyên đi hút máu người!
“Ngươi, ngươi nói cái gì! Ngươi mang bạc đến...” Thượng Quan Thành Duy trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thượng Quan San.
“Ta là thích còn thuyền này thôi! Ngồi trên thuyền này mới đúng là có thân phận có địa vị! Thượng Quan gia chúng ta có quyền có tiền, dựa vào cái gì lại không thể mua con thuyền này!” Thượng Quan San dứt khoát đi ra ngoài, không mua được chiếc thuyền này nàng đã nén giận đủ rồi, ông nội chưa bao giờ nổi giận bây giờ lại trách mắng mình, cái này còn chưa tính, trước đây có chết nàng cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại phải cúi đầu trước mặt Cổ Tiểu Tứ!
“Thượng Quan đại nhân, nghe có vẻ như bổn cung giúp ngươi một việc!” Trong mắt Cổ Nhược Phong hàm chứa ý nghĩ sâu xa, ý trong này sợ rằng ngoài trừ Huyết Vương, Thượng Quan Thành Duy cũng biết rõ, về phần Thượng Quan San, tuy có chút đầu óc, nhưng cũng không đủ dùng.
“Vâng, Vương phi nói đúng lắm, ngày mai hạ thần cầu kiến phủ Huyết Vương, kính xin Vương phi sắp xếp.” Lần này coi như là Thượng Quan Thành Duy hiểu, tai họa lần này của Thượng Quan San không nhỏ, tuy nói Huyết Vương phi chỉ là trùng hợp mua chiếc thuyền này, nhưng quả thật là giúp mình! Lau mồ hôi lạnh trước trán, cựu thần ban đầu cũng biến thành hạ thần.
“Không dám. Thời gian không còn sớm, bổn cung còn phải du hồ với Vương gia.” Chuyện vừa kết thúc, Cổ Nhược Phong liền không chút lưu tình bắt đầu đuổi người.
“Vâng, là hạ thần sơ sót. Chúc Vương gia và Vương phi du hồ vui vẻ, trong nhà hạ thần còn có việc, liền đi trước một bước.” Dứt lời thấy ống tay áo của Cổ Nhược Phong lắc lắc, liền lôi kéo Thượng Quan San bị mình trừng mắt không dám mở miệng xuống thuyền. Quỳnh - DDLQD.
“Phu quân, chàng nói ngày mai Thượng Quan Thành Duy này sẽ mang cái gì tới?” Thượng Quan Thành Duy chân trước vừa mới rời đi, Cổ Nhược Phong liền rúc vào trong ngực Huyết Vương, gió mùa thu vẫn có chút lạnh.
“Không biết.” Huyết Vương nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Nhưng mà, khẳng định là đáng giá!”
“Ha ha, không nghĩ tới hôm nay du hồ lại có thu hoạch như vậy.” Cổ Nhược Phong vui vẻ, trên đời này, ngoài trừ Huyết Vương, Cổ Uyển Ngưng, Cổ Nhiễm Mặc, Cổ Nhược Phong để tâm nhất đó là... tiền rồi. Không sai, chính là tiền!
Kiếp trước lúc rời khỏi gia tộc, không có tiền, đầu tiên là ăn quả dại trên núi để lót dạ, sau lại đánh nhau với dã thú để lấy thịt, về sau khi tiến vào xã hội, đừng nói là một đồng, ngay cả một xu nàng cũng liều mạng kiếm. Bởi vì sợ đói, sợ lạnh đủ rồi! Một cái bánh bao năm xu tiền, kém một chút bọn hắn cũng sẽ không bán cho ngươi!
Tuy về sau kiếm được trăm vặn triệu vạn, nhưng chỉ cần là việc có thể kiếm được ra tiền, Cổ Nhược Phong nàng tuyệt đối sẽ không buông tha!
Nghĩ đến những thứ này,lqd trên người Cổ Nhược Phong tràn ra từng tia ý lạnh, hiu quạnh trên người gần như làm Huyết Vương tê cóng!
Đôi mắt đỏ của Huyết Vương léo sáng, gắt gao ôm chặt lấy Cổ Nhược Phong, hắn cảm thấy âm lãnh của nãng, bất đắc dĩ của nàng, cô độc bất lực của nàng, tàn nhẫn thị huyết của nàng! Hắn không biết trước đây nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng hơi thở trên người nàng làm cho hắn đau lòng!
Dần dần, đôi mắt Cổ Nhược Phong dần trấn tĩnh trở lại, đúng vậy, những thứ kia đều đã qua. Hiện tại không phải nàng còn có Huyết Vương, còn có Cổ Uyển Ngưng, còn có Cổ Nhiễm Mặc sao?
Bên kia, Thượng Quan San cuối cùng cũng bạo phát tức giận: “Ông nội! Vì sao người ngăn San nhi! Huyết Vương đó không phải chỉ là một yêu quái, Cổ Tiểu Thứ kia càng không cần phải nói, tên kẻ điên khắp thiên hạ ai mà không biết. Vì sao ông nội người phải cung kính với bọn hắn!”
“San nhi! Ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi gặp phải đại họa rồi không!” Thượng Quan Thành Duy còn chưa bớt tức giận trong ngực.
“Ngươi nói, bạc của ngươi từ đâu tới?” Hai mắt Thượng Quan Thành Duy sắc bén nhìn chằm chằm Thượng Quan San, không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt nàng. Hắn thật muốn biết là ai muốn hại Thượng Quan gia!
“Dạ, là mẫu thân.” Thượng Quan San cúi thấp đầu nói, mẫu thân nói không thể để cho ông nội biết chuyện này, nhưng biểu tình của ông nội thật đáng sợ...
“Cái gì! Tuyết nhi!” Thượng Quan Thành Duy lqdgiật mình một phen, liền lập tức cẩn thận suy nghĩ, Thượng Quan Mạn Tuyết cực kỳ yêu thương Thượng Quan San, chỉ sợ gần đây bị Thượng Quan San quấn quít nên mới mềm lòng đưa bạc cho nàng.
“Thật là hồ đồ!” Thượng Quan Thành Duy khó hiểu tức giận dậm chân! Hắn vẫn cho rằng Thượng Quan Mạn Tuyết là người thông minh, tại sao trong chuyện này lại hồ đồ như vậy!
“Ông nội...” Trong mắt Thượng Quan San lộ ra vẻ khó hiểu, vì sao ông nội lại kiên trì với chuyện này như vậy?
“San nhi...” Thượng Quan Thành Duy nhìn Thượng Quan San, trong mắt có bất đắc dĩ, có sợ hãi, có nghĩ lại mà sợ, có may mắn. Cuối cùng biến thành thở dài, cái gì cũng không nói, đem sự tình chôn ở đáy lòng. Người sau lưng mười thuyền ở Vân Hồ chính là vị kia! Nếu không, tại sao qua nhiều năm như vậy không có người nào hỏi thăm mười con thuyền này?
/115
|