Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc

Chương 3: Vương gia ngốc

/160


Chương 3: Vương gia ngốc


Một ngày bận rộn không cần nhiều lời. Thân mặc lễ phục rộng lớn, đỉnh đầu đội mũ phượng nặng nề, từ lúc mặt trời lên cao giữa trời vẫn giày vò đến tận sắc trời dần tàn, sau một loạt lễ nghi nhiều hạn chế, Quý Du Nhiên cũng sắp mệt rã rời rồi. Nhớ tới lần trước, bởi vì lòng mang oán hận, nàng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, trong lòng nhớ tới kẻ ngốc kia, một lòng muốn nhìn thấy hắn lần nữa, ngược lại cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá khó khăn rồi.

Khó khăn lắm mới vào tân phòng, khổ sở đợi đến đèn hoa rực rỡ, rốt cuộc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.

“Vương gia đến!”

Theo một tiếng hô to, cửa phòng mở ra, đám người hỉ nương rối rít nghênh đón hành lễ. Trong lòng Quý Du Nhiên trở nên kích động, nhưng chỉ có thể nắm chặt quả đấm kiên nhẫn chờ đợi. Nhanh chóng, một gậy vén khăn voan của nàng ra, hai mắt tỏa sáng, nàng đã thấy hắn.

Mặc áo gấm tơ tằm màu đỏ chót, chân đi giày cùng màu, trên đỉnh đầu đội mũ ô sa màu đỏ, nhìn dáng vẻ tân lang xem ra hết sức cát tường vui mừng. Chỉ có điều, trên dung nhan bị các loại màu đỏ vây quanh lại viết rõ đầy khó chịu. Ngũ quan tuấn tú hơi cau lại, khóe môi hồng nộn mím chặt, trong tròng mắt đen trắng rõ ràng lộ ra một chút vẻ oán giận, tăng thêm cho hắn mấy phần ngây thơ.

Một tháng không thấy, đột nhiên phát hiện, nàng rất nhớ hắn. Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm, nở nụ cười xinh đẹp như hoa với hắn.

Vậy mà, chỉ khẽ quét qua nàng, Phượng Dục Minh đã tiện tay ném gậy vén khăn voan đi: “Được rồi, bổn Vương đã vén khăn voan!” Xoay người rời đi.

“Vương gia!” Đám người hộ tống vội vàng chặn hắn lại, “Vén khăn voan, rượu giao bôi còn chưa uống!”

Phượng Dục Minh nghiêm mặt, “Bổn Vương không thích uống rượu!”

“Vương gia, chỉ một ly, đây phải uống. Ngoan, chờ uống xong, ngài muốn làm gì thì tùy ngài, được không?”

“Không muốn không muốn! Bổn Vương không uống rượu, không uống không uống!” Cũng không biết câu nói kia đạp trúng cái gì, tân lang đột nhiên phát tác, đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu đạp chân kêu to.

Những người khác gấp gáp rồi, liên tục không ngừng đi tới khuyên giải. Nhưng càng dịu dàng khuyên lơn, hắn huyên náo càng hung dữ, thậm chí còn lau nước mắt khóc lớn lên!

Người này...

Thấy thế, Quý Du Nhiên lại nhịn cười không xong. Thời gian qua đi một năm, nàng đã quên thì ra đêm động phòng còn náo loạn ra cái này. Chỉ có điều, chắc bởi vì chính chuyện này, ba tháng đầu die nda nle equ ydo n nàng mới có thể bài trừ hắn như thế, trong lòng càng oán giận mẫu tử Trương thị phá hư nhân duyên tốt của nàng! Chỉ có điều, tình huống giống nhau, lại nhìn thấy lần nữa, tâm tình của nàng đã khoan dung đi nhiều, thậm chí còn có chút cảm giác thương tiếc đứa bé chưa trưởng thành này. Nên đứng dậy đi tới: “Các ngươi cũng đừng khuyên nữa, để ta tới đi!”

Đám người vây quanh tân lang đều kinh sợ, Bình công công càng thêm khẩn trương: “Vương phi, cái này...”

Quý Du Nhiên cười đáp lại, ngồi xổm xuống giọng êm ái: “Vương gia, chàng mệt mỏi một ngày, đói bụng rồi đúng không?”

Gào khóc lập tức dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Phượng Dục Minh nâng lên, thút thít gật đầu. Quý Du Nhiên móc khăn ra lau nước mắt cho hắn, lại nắm lấy tay hắn: “Nếu mệt mỏi, vậy chúng ta phải đi ăn cái gì đi! Đều là bọn họ không đúng, biết rõ chàng rất đói bụng, lại còn ép chàng làm


/160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status