Quyển 1: Trùng sinh một năm
Chương 1: Một ly rượu độc
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia.
“Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế.
Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng.
Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?”
Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.”
“Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!”
“Dạ!”
Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!”
“Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này.
“Đừng!”
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!”
Choang!
Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ.
“Vương gia!”
Nhìn thấy người tới, đáy lòng tĩnh mịch hồi lâu của Quý Du Nhiên đột nhiên giật mình, không ức chế được khẽ gọi ra tiếng. Bỗng nhiên, trái tim chua xót từng cơn, hai hàng nước mắt trong suốt dần lăn xuống từ trong khóe mắt, rơi lên mặt đất, hòa làm một thể với rượu bên chân.
“Quý Du Nhiên!” Một phát siết chặt cổ tay nàng, người tới bất mãn kêu to, “Nàng lừa gạt bổn Vương! Nàng lại lừa bổn Vương!”
“Không lừa chàng, sao có thể để cho chàng cam tâm tình nguyện rời đi?” Quý Du Nhiên cười khẽ, định đẩy tay hắn ra, không ngờ đối phương đã buông tay trước, hơn nữa đặt mông dưới đất, miệng há ra, oa một tiếng khóc lớn lên.
Tiếng khóc to rõ thoáng chốc tràn khắp cả cung điện, đâm vào lỗ tai người đau nhức.
Thấy thế, người trong điện lập tức sững sờ, Hoàng đế giận mà hung ác chụp long ỷ: “Hoang đường! Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài, bưng một ly rượu độc khác ra!”
“Oa oa oa, ta không muốn ta không muốn! Ta không muốn đi! Ta cũng không muốn nàng chết! Oa oa oa...” Nghe vậy, Dật Vương khóc càng ác hơn, một tay ôm lấy bắp chân Quý Du Nhiên, hai chân dùng sức đạp lung tung. Dáng vẻ kia, náo loạn như tính khí con nít.
Thể diện của thân là Đế Vương bị đánh, Hoàng đế giận hơn, càng lớn tiếng kêu.
“Không cần!” Lúc này, Quý Du Nhiên quát to một tiếng, thản nhiên ngước mắt nhìn thẳng Hoàng đế, “Nếu Vương gia đã đến, vậy để cho chàng lưu lại đi! Chúng ta vốn là phu thê, ta đi đường nào, kết cục ra sao, chàng có quyền biết.”
Hoàng đế trợn mắt: “Càn rỡ! Trong điện Kim Loan, há có thể do ngươi tùy ý?”
Quý Du Nhiên cười khẽ, “Nếu phụ hoàng có lòng tin có thể giữ chặt Vương gia, nhi thần không còn lời nào để nói.”
Hoàng đế lập tức cứng họng.
Quý Du Nhiên cúi đầu, đột nhiên lạnh mặt: “Đừng khóc!”
Người đang khóc đến khàn cả giọng lập tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nước mắt loang lổ trên gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, xem ra thật đáng thương đáng yêu.
Quý Du Nhiên không hề nhúc nhích, vẫn lạnh giọng quát lên: “Đã lớn như vậy, còn khóc cái gì? Nhanh đứng lên, không cho kêu loạn!”
“Nhưng mà, bọn họ...” Dật Vương lặng lẽ nhìn người phía trên.
Quý Du Nhiên lại thờ ơ: “Đứng lên.”
Dật Vương khẽ run, ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn.
Lúc này mới ngoan sao! Quý Du Nhiên cuối cùng nở nụ cười, sờ đầu hắn: “Vậy không tốt sao?” Rồi cởi ví tiền bên hông nhét vào trong tay hắn, “Đây là
Chương 1: Một ly rượu độc
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia.
“Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế.
Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng.
Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?”
Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.”
“Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!”
“Dạ!”
Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!”
“Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này.
“Đừng!”
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!”
Choang!
Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ.
“Vương gia!”
Nhìn thấy người tới, đáy lòng tĩnh mịch hồi lâu của Quý Du Nhiên đột nhiên giật mình, không ức chế được khẽ gọi ra tiếng. Bỗng nhiên, trái tim chua xót từng cơn, hai hàng nước mắt trong suốt dần lăn xuống từ trong khóe mắt, rơi lên mặt đất, hòa làm một thể với rượu bên chân.
“Quý Du Nhiên!” Một phát siết chặt cổ tay nàng, người tới bất mãn kêu to, “Nàng lừa gạt bổn Vương! Nàng lại lừa bổn Vương!”
“Không lừa chàng, sao có thể để cho chàng cam tâm tình nguyện rời đi?” Quý Du Nhiên cười khẽ, định đẩy tay hắn ra, không ngờ đối phương đã buông tay trước, hơn nữa đặt mông dưới đất, miệng há ra, oa một tiếng khóc lớn lên.
Tiếng khóc to rõ thoáng chốc tràn khắp cả cung điện, đâm vào lỗ tai người đau nhức.
Thấy thế, người trong điện lập tức sững sờ, Hoàng đế giận mà hung ác chụp long ỷ: “Hoang đường! Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài, bưng một ly rượu độc khác ra!”
“Oa oa oa, ta không muốn ta không muốn! Ta không muốn đi! Ta cũng không muốn nàng chết! Oa oa oa...” Nghe vậy, Dật Vương khóc càng ác hơn, một tay ôm lấy bắp chân Quý Du Nhiên, hai chân dùng sức đạp lung tung. Dáng vẻ kia, náo loạn như tính khí con nít.
Thể diện của thân là Đế Vương bị đánh, Hoàng đế giận hơn, càng lớn tiếng kêu.
“Không cần!” Lúc này, Quý Du Nhiên quát to một tiếng, thản nhiên ngước mắt nhìn thẳng Hoàng đế, “Nếu Vương gia đã đến, vậy để cho chàng lưu lại đi! Chúng ta vốn là phu thê, ta đi đường nào, kết cục ra sao, chàng có quyền biết.”
Hoàng đế trợn mắt: “Càn rỡ! Trong điện Kim Loan, há có thể do ngươi tùy ý?”
Quý Du Nhiên cười khẽ, “Nếu phụ hoàng có lòng tin có thể giữ chặt Vương gia, nhi thần không còn lời nào để nói.”
Hoàng đế lập tức cứng họng.
Quý Du Nhiên cúi đầu, đột nhiên lạnh mặt: “Đừng khóc!”
Người đang khóc đến khàn cả giọng lập tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nước mắt loang lổ trên gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, xem ra thật đáng thương đáng yêu.
Quý Du Nhiên không hề nhúc nhích, vẫn lạnh giọng quát lên: “Đã lớn như vậy, còn khóc cái gì? Nhanh đứng lên, không cho kêu loạn!”
“Nhưng mà, bọn họ...” Dật Vương lặng lẽ nhìn người phía trên.
Quý Du Nhiên lại thờ ơ: “Đứng lên.”
Dật Vương khẽ run, ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn.
Lúc này mới ngoan sao! Quý Du Nhiên cuối cùng nở nụ cười, sờ đầu hắn: “Vậy không tốt sao?” Rồi cởi ví tiền bên hông nhét vào trong tay hắn, “Đây là
/160
|