Chương 31. Thy Hương mất tích
‘’Mất tích? Sao có thể được?’’
Thi Hằng hét toáng lên với mức độ ngạc nhiên hết cỡ. –Tớ mới thấy nó ngồi ở đây cơ mà.
‘’không biết được , tụi này cũng đang đi tìm…cậu cũng đi tìm đi!’’
Huyền Trân cố nén nỗi lo lắng , nhỏ khẽ thở dài – Thy Hương , bây giờ cậu đang ở đâu?!
Thi Hằng bước đi, tiến lại chỗ của Hàn Tố Như. Gương mặt cô ta như một chiếc bong bóng, có thể biến hình được và với tốc độ chóng mặt . Gương mặt đang lo lắng bỗng dưng dãn ra và trên môi hiện rõ một nụ cười rất thỏa mãn:
‘’Chị Như, thành công rồi!’’-vừa nói , ả vừa nhìn Tố Như.
Không cần nói, Tố Như cũng đã đoán ra Thy Hương đã mắc vào bẫy của ả.
Tỏ vẻ hài lòng nhưng ả vẫn phải nén nụ cười đắc chí lại , bởi – giờ vẫn chưa phải lúc , khi nào mọi chuyện xảy ra phức tạp một chút…hẳn sẽ vui lắm đây.
Ở phía bên này , Hạo Thiên và Ngọc Cường cũng đang cố gắng tìm ra dấu vết của nó.
‘’Thy Hương, cô ở đâu vậy? ‘’
…
‘’Thy Hương , cậu ở đâu?’’
Hai người liên tục gọi , hét …Tiếng gọi vang xa khắp núi nhưng nhận lại vẫn chỉ tiếng xào xạc của lá cây.
Trên đỉnh núi không thấy, Hạo Thiên bèn chạy nhanh xuống núi.
‘’Cậu ở đó tìm đi, tớ tìm phía dưới này!’’
Nói xong , Hạo Thiên bất giác chạy về phía tây. Để Ngọc Cường ở trên núi. Vì hắn nghĩ rằng , nãy giờ tìm hết mọi ngả mà vẫn không thấy nó đâu ,mà phía tây này lại chưa ai đi tới…Có thể chăng …Thy Hương lạc vào đây…
‘’Thy Hương…nếu cô ở đây thì mau lên tiếng đi!!!’’
Vừa đi , hắn vừa gọi, và cố lần kiếm trong từng bụi cây…hay hố dốc.
‘’Mau lên tiếng đi, con nhóc cứng đầu!’’
Hắn thật sự…thật sự lo lắng cho nó. Có biết chăng , khi chưa tìm được nó , lòng hắn nóng như lửa đốt.
Mặt trời giờ đã xuống núi hẳn. Chỉ còn vài vệt nắng xa xa phía tây. Mọi vật dường như im lìm hơn. Không gian hầu hết đã bao phủ một màu tối.
‘’Hic…hic…Ba , mẹ ơi, cứu con với!’’
Thy Hương một tay ôm lấy chân ,tay kia nắm chặt rễ cây.
Núi Thanh Nhàn ở phía tây thì rất đầy hố dốc , lại có nhiều bụi rậm. Có lẽ , trong lúc mải tìm máy ảnh cho Thi Hằng, nó đã vô ý rơi vào hố dốc.
Xung quanh nó giờ đây , là bóng tối cùng với những tiếng kêu sầu não của những con cú đêm. Nó sợ…sợ bóng tối.
Càng sợ , nó không ngừng khóc và gọi tên ba , mẹ nó.
Nó không muốn , mình phải chết ở một nơi này đâu.
‘’Ba ơi…mẹ ơi…con không chịu nổi nữa rồi!’’
…
‘’Cứu con!!!’’
Nước mắt mặn chát cứ tuôn rơi …Đôi mắt , vì khóc nhiều quá đã sưng vù lên.
Và vì sợ bóng tối, nó nhắm mắt lại.
‘’Mẹ…mẹ…’’
Bây giờ, nó chỉ biết rên lên khe khẽ.
Bóng tối làm nó hoảng loạn thật sự. Từ sau cái chết của ba , mẹ , nó luôn gặp ác mộng mỗi lúc về khuya. Trong đầu nó, bao trùm chỉ một màn đêm tối thui , thỉnh thoảng, nó nhìn thấy trong đó những con mắt rất sắc. Nó đã cố xua đuổi nhưng hình ảnh ấy cứ bám mãi trong tâm trí, không chịu buông tha .Nó chỉ chợp mắt được lúc về sáng và ban ngày , để quên đi , nó phải mỉm cười.
‘’Á…á…á…mẹ ơi, ba ơi…con …con không muốn nhìn thấy bóng tối…hãy mang nó đi…’’
Một lần nữa, đầu nó lại hiện ra những hình ảnh khiếp sợ. Lần này, nó không còn có đủ ý thức nữa rồi. Càng hét , nó càng lấy tay cào đất.
‘’Cứu…’’
Suýt chút nữa là nó đã ngất đi. Nhưng…
Một bàn tay rắn chắc đã kịp giữ lấy người nó- Là hắn …
Hắn đã tới kịp.
Hắn nhanh chóng kéo nó lên khỏi hố sâu…may hắn đã kịp cầm một chiếc đèn pin nhỏ , không thì …khó mà tìm nó trong bóng tối dày đặc này đây!
‘’Mẹ…mẹ ơi…’’
Đôi mắt nó vẫn không chịu mở, miệng liên hồi gọi sảng – Nó đã rơi vào tình trạng mê man…
Hắn bèn cõng nó trên lưng…chạy thật nhanh ra lối chính.
Miệng ngậm đèn pin, hai bàn tay giữ thật chặt nó…
‘’Thy Hương , cố lên…tôi sẽ đưa cô nhanh chóng ra khỏi chỗ này…’’
Trong cơn mê man…nó không còn biết gì nữa…Chỉ cảm thấy người nó bây giờ thật ấm…nó đang nằm ở một nơi nào đó thật êm…
‘’Ấm quá…’’
Nó nói giọng thều thào như mê sảng...yếu dần rồi từ từ…im bặt lại…nó đã ngủ!
Khi nó tỉnh dậy , mặt trời đã lên cao…và nó nhận ra nó đã được đưa về phòng từ lúc nào.
Hơi ấm đêm qua vẫn còn vương trên bàn tay của nó…Nó không biết đó là cái gì nhưng thật sự , nó đã nằm trên cái gì đó rất êm…Cảm giác ấm áp khiến nó muốn dựa vào…mãi mãi…
‘’Tỉnh dậy rồi hả?’’
Huyền Trân tiến lại gần giường. Nhỏ đặt một tô cháo nóng trên bàn, rồi nhẹ nhàng sờ đầu nó.
‘’Có vẻ hết sốt rồi đây!!!’’
‘’Sốt???’’
Nó nhìn chăm chăm vào nhỏ…rồi bất giác lên tiếng.
‘’Umk…sốt ...cậu làm bọn tớ lo lắng lắm biết không…Đã ốm thì đừng nên leo núi…’’
Đôi mắt nó đơ ra...nhìn Huyền Trân không dứt…
‘’Ê, đừng nói là cậu không nhớ gì nha~’’
Trân cũng nhìn nó. Cái bản mặt ngây ngô lại còn đơ ra nữa chứ…- cậu không nhớ về chuyện đêm qua thật sao?!
‘’Chuyện đêm qua là sao?’’
Nó giật mình hỏi lại…Có lẽ vì quá hoảng loạn và mê man quá lâu , nó đã hoàn toàn quên đi việc gì đó.
‘’Cậu ko nhớ thật hả/’’
‘’không nhớ!’’- nó đáp tỉnh bơ.
‘’Chuyện cậu bị…’’
‘’bị sao?’’
‘’Mà thôi , không có gì…’’
Huyền Trân nhìn nó mà cảm thấy tội nghiệp. Có lẽ cậu không nên biết thì hơn. Nếu biết , chắc nó sẽ lo lắng và suy nghĩ nhiều thêm thôi.
‘’Nói đi…’’ –nó tò mò, hỏi gặng.
‘’Không có gì quan trọng đâu…cậu nghỉ ngơi đi…rồi chúng ta về!’’
Trân đứng phắt dậy rồi bước ra cửa.
‘’Khoan đã!’’
Bàn chân nhỏ vừa định bước tiếp thì tiếng gọi của Thy Hương làm nhỏ phải dừng.
‘’Còn chuyện gì nữa?’’
‘’Vậy…vậy ai đưa tớ từ trên núi về đây?’’
‘’Cậu…không nhớ?’’- mà cũng đúng thôi, nó chẳng nhớ gì hết mà~
Không hề nghoảnh mặt lại nhìn nó , nhỏ đáp:
‘’Là Hạo Thiên…’’
Nói xong , nhỏ đóng cửa lại rồi bước đi.
Căn phòng chỉ còn mình nó cùng với những dòng suy nghĩ liên miên…
‘’Là hắn…hắn đã cứu mình sao?’’
‘’Vậy hơi ấm đó…là từ hắn?’’
Những câu nó tự hỏi mà không hề có câu trả lời. Nó thắc mắc lắm, một con người tàn nhẫn và lạnh lùng như hắn sao lại …có lòng nhân hậu cứu nó ?!
Nó nằm suy tư mà không thể nghỉ ngơi được. Nói Ngọc Cường là người cứu nó thì nó sẽ tin răm rắp, nhưng là Mã Hạo Thiên thì chỉ có 49% nó tin thôi.
Mải suy nghĩ nó không để ý tiếng cửa phòng mở.
Cánh cửa bỗng mở ra…hai bóng người từ từ đi vào.
‘’Thy Hương, cậu khỏe chưa?’’
Ngọc Cường xách một túi đồ ( có vẻ là bánh kẹo đây) tiến lại gần nó, theo sau là hắn _ Mã Hạo Thiên.
‘’Cảm ơn cậu , tớ đỡ nhiều rồi!’’
Nhìn thấy Ngọc Cường , bất giác nó nở một nụ cười thật tươi khiến ai đó phải xiêu lòng T_T
Nó liếc sang nhìn hắn . Hắn vẫn lạnh lùng , mà im lặng , cũng chẳng hỏi han gì nó…Trong lòng , tự dưng bực mình , hắn …cứu nó…????
Ngọc Cường và Thy Hương cứ thế nói chuyện , chẳng ai để tâm đến Hạo Thiên đang ở bên cạnh…( ko pit Hạo Thiên có pit hắn là người thừa ko nhỉ?!)
Bước vào không một tiếng nói và ra đi không một lời chào. Hạo Thiên lạnh lùng bước ra, vọng vào tiếng đóng cửa rất tàn nhẫn … ( Chắc hắn tự pit hắn là người thừa rồi!)
Chiếc xe buýt lại chuyển bánh…Từ núi Thanh Nhàn về thành phố cũng mất khoảng thời gian tương tự…
Chiếc xe dừng ở trường học…Lần lượt mọi học sinh ra về…
Một chuyến dã ngoại k*** k**** ! O_O
‘’Mau xách đồ đi!’’
Hạo Thiên bực mình ra lệnh cho nó. Vì lúc đi không đi xe nên…lúc về cũng phải đi bộ thôi!
‘’Anh…anh…’’
Nó giận dữ đến nỗi không thốt nổi nên lời – có biết tôi vừa mới bệnh xong không hả , đồ ác độc!
‘’Mặc kệ!’’
Hắn nói một cách rất ‘’ thản nhiên ’’ rồi mặc nó , hắn bước đi trước.
( ai bảo)
‘’Mất tích? Sao có thể được?’’
Thi Hằng hét toáng lên với mức độ ngạc nhiên hết cỡ. –Tớ mới thấy nó ngồi ở đây cơ mà.
‘’không biết được , tụi này cũng đang đi tìm…cậu cũng đi tìm đi!’’
Huyền Trân cố nén nỗi lo lắng , nhỏ khẽ thở dài – Thy Hương , bây giờ cậu đang ở đâu?!
Thi Hằng bước đi, tiến lại chỗ của Hàn Tố Như. Gương mặt cô ta như một chiếc bong bóng, có thể biến hình được và với tốc độ chóng mặt . Gương mặt đang lo lắng bỗng dưng dãn ra và trên môi hiện rõ một nụ cười rất thỏa mãn:
‘’Chị Như, thành công rồi!’’-vừa nói , ả vừa nhìn Tố Như.
Không cần nói, Tố Như cũng đã đoán ra Thy Hương đã mắc vào bẫy của ả.
Tỏ vẻ hài lòng nhưng ả vẫn phải nén nụ cười đắc chí lại , bởi – giờ vẫn chưa phải lúc , khi nào mọi chuyện xảy ra phức tạp một chút…hẳn sẽ vui lắm đây.
Ở phía bên này , Hạo Thiên và Ngọc Cường cũng đang cố gắng tìm ra dấu vết của nó.
‘’Thy Hương, cô ở đâu vậy? ‘’
…
‘’Thy Hương , cậu ở đâu?’’
Hai người liên tục gọi , hét …Tiếng gọi vang xa khắp núi nhưng nhận lại vẫn chỉ tiếng xào xạc của lá cây.
Trên đỉnh núi không thấy, Hạo Thiên bèn chạy nhanh xuống núi.
‘’Cậu ở đó tìm đi, tớ tìm phía dưới này!’’
Nói xong , Hạo Thiên bất giác chạy về phía tây. Để Ngọc Cường ở trên núi. Vì hắn nghĩ rằng , nãy giờ tìm hết mọi ngả mà vẫn không thấy nó đâu ,mà phía tây này lại chưa ai đi tới…Có thể chăng …Thy Hương lạc vào đây…
‘’Thy Hương…nếu cô ở đây thì mau lên tiếng đi!!!’’
Vừa đi , hắn vừa gọi, và cố lần kiếm trong từng bụi cây…hay hố dốc.
‘’Mau lên tiếng đi, con nhóc cứng đầu!’’
Hắn thật sự…thật sự lo lắng cho nó. Có biết chăng , khi chưa tìm được nó , lòng hắn nóng như lửa đốt.
Mặt trời giờ đã xuống núi hẳn. Chỉ còn vài vệt nắng xa xa phía tây. Mọi vật dường như im lìm hơn. Không gian hầu hết đã bao phủ một màu tối.
‘’Hic…hic…Ba , mẹ ơi, cứu con với!’’
Thy Hương một tay ôm lấy chân ,tay kia nắm chặt rễ cây.
Núi Thanh Nhàn ở phía tây thì rất đầy hố dốc , lại có nhiều bụi rậm. Có lẽ , trong lúc mải tìm máy ảnh cho Thi Hằng, nó đã vô ý rơi vào hố dốc.
Xung quanh nó giờ đây , là bóng tối cùng với những tiếng kêu sầu não của những con cú đêm. Nó sợ…sợ bóng tối.
Càng sợ , nó không ngừng khóc và gọi tên ba , mẹ nó.
Nó không muốn , mình phải chết ở một nơi này đâu.
‘’Ba ơi…mẹ ơi…con không chịu nổi nữa rồi!’’
…
‘’Cứu con!!!’’
Nước mắt mặn chát cứ tuôn rơi …Đôi mắt , vì khóc nhiều quá đã sưng vù lên.
Và vì sợ bóng tối, nó nhắm mắt lại.
‘’Mẹ…mẹ…’’
Bây giờ, nó chỉ biết rên lên khe khẽ.
Bóng tối làm nó hoảng loạn thật sự. Từ sau cái chết của ba , mẹ , nó luôn gặp ác mộng mỗi lúc về khuya. Trong đầu nó, bao trùm chỉ một màn đêm tối thui , thỉnh thoảng, nó nhìn thấy trong đó những con mắt rất sắc. Nó đã cố xua đuổi nhưng hình ảnh ấy cứ bám mãi trong tâm trí, không chịu buông tha .Nó chỉ chợp mắt được lúc về sáng và ban ngày , để quên đi , nó phải mỉm cười.
‘’Á…á…á…mẹ ơi, ba ơi…con …con không muốn nhìn thấy bóng tối…hãy mang nó đi…’’
Một lần nữa, đầu nó lại hiện ra những hình ảnh khiếp sợ. Lần này, nó không còn có đủ ý thức nữa rồi. Càng hét , nó càng lấy tay cào đất.
‘’Cứu…’’
Suýt chút nữa là nó đã ngất đi. Nhưng…
Một bàn tay rắn chắc đã kịp giữ lấy người nó- Là hắn …
Hắn đã tới kịp.
Hắn nhanh chóng kéo nó lên khỏi hố sâu…may hắn đã kịp cầm một chiếc đèn pin nhỏ , không thì …khó mà tìm nó trong bóng tối dày đặc này đây!
‘’Mẹ…mẹ ơi…’’
Đôi mắt nó vẫn không chịu mở, miệng liên hồi gọi sảng – Nó đã rơi vào tình trạng mê man…
Hắn bèn cõng nó trên lưng…chạy thật nhanh ra lối chính.
Miệng ngậm đèn pin, hai bàn tay giữ thật chặt nó…
‘’Thy Hương , cố lên…tôi sẽ đưa cô nhanh chóng ra khỏi chỗ này…’’
Trong cơn mê man…nó không còn biết gì nữa…Chỉ cảm thấy người nó bây giờ thật ấm…nó đang nằm ở một nơi nào đó thật êm…
‘’Ấm quá…’’
Nó nói giọng thều thào như mê sảng...yếu dần rồi từ từ…im bặt lại…nó đã ngủ!
Khi nó tỉnh dậy , mặt trời đã lên cao…và nó nhận ra nó đã được đưa về phòng từ lúc nào.
Hơi ấm đêm qua vẫn còn vương trên bàn tay của nó…Nó không biết đó là cái gì nhưng thật sự , nó đã nằm trên cái gì đó rất êm…Cảm giác ấm áp khiến nó muốn dựa vào…mãi mãi…
‘’Tỉnh dậy rồi hả?’’
Huyền Trân tiến lại gần giường. Nhỏ đặt một tô cháo nóng trên bàn, rồi nhẹ nhàng sờ đầu nó.
‘’Có vẻ hết sốt rồi đây!!!’’
‘’Sốt???’’
Nó nhìn chăm chăm vào nhỏ…rồi bất giác lên tiếng.
‘’Umk…sốt ...cậu làm bọn tớ lo lắng lắm biết không…Đã ốm thì đừng nên leo núi…’’
Đôi mắt nó đơ ra...nhìn Huyền Trân không dứt…
‘’Ê, đừng nói là cậu không nhớ gì nha~’’
Trân cũng nhìn nó. Cái bản mặt ngây ngô lại còn đơ ra nữa chứ…- cậu không nhớ về chuyện đêm qua thật sao?!
‘’Chuyện đêm qua là sao?’’
Nó giật mình hỏi lại…Có lẽ vì quá hoảng loạn và mê man quá lâu , nó đã hoàn toàn quên đi việc gì đó.
‘’Cậu ko nhớ thật hả/’’
‘’không nhớ!’’- nó đáp tỉnh bơ.
‘’Chuyện cậu bị…’’
‘’bị sao?’’
‘’Mà thôi , không có gì…’’
Huyền Trân nhìn nó mà cảm thấy tội nghiệp. Có lẽ cậu không nên biết thì hơn. Nếu biết , chắc nó sẽ lo lắng và suy nghĩ nhiều thêm thôi.
‘’Nói đi…’’ –nó tò mò, hỏi gặng.
‘’Không có gì quan trọng đâu…cậu nghỉ ngơi đi…rồi chúng ta về!’’
Trân đứng phắt dậy rồi bước ra cửa.
‘’Khoan đã!’’
Bàn chân nhỏ vừa định bước tiếp thì tiếng gọi của Thy Hương làm nhỏ phải dừng.
‘’Còn chuyện gì nữa?’’
‘’Vậy…vậy ai đưa tớ từ trên núi về đây?’’
‘’Cậu…không nhớ?’’- mà cũng đúng thôi, nó chẳng nhớ gì hết mà~
Không hề nghoảnh mặt lại nhìn nó , nhỏ đáp:
‘’Là Hạo Thiên…’’
Nói xong , nhỏ đóng cửa lại rồi bước đi.
Căn phòng chỉ còn mình nó cùng với những dòng suy nghĩ liên miên…
‘’Là hắn…hắn đã cứu mình sao?’’
‘’Vậy hơi ấm đó…là từ hắn?’’
Những câu nó tự hỏi mà không hề có câu trả lời. Nó thắc mắc lắm, một con người tàn nhẫn và lạnh lùng như hắn sao lại …có lòng nhân hậu cứu nó ?!
Nó nằm suy tư mà không thể nghỉ ngơi được. Nói Ngọc Cường là người cứu nó thì nó sẽ tin răm rắp, nhưng là Mã Hạo Thiên thì chỉ có 49% nó tin thôi.
Mải suy nghĩ nó không để ý tiếng cửa phòng mở.
Cánh cửa bỗng mở ra…hai bóng người từ từ đi vào.
‘’Thy Hương, cậu khỏe chưa?’’
Ngọc Cường xách một túi đồ ( có vẻ là bánh kẹo đây) tiến lại gần nó, theo sau là hắn _ Mã Hạo Thiên.
‘’Cảm ơn cậu , tớ đỡ nhiều rồi!’’
Nhìn thấy Ngọc Cường , bất giác nó nở một nụ cười thật tươi khiến ai đó phải xiêu lòng T_T
Nó liếc sang nhìn hắn . Hắn vẫn lạnh lùng , mà im lặng , cũng chẳng hỏi han gì nó…Trong lòng , tự dưng bực mình , hắn …cứu nó…????
Ngọc Cường và Thy Hương cứ thế nói chuyện , chẳng ai để tâm đến Hạo Thiên đang ở bên cạnh…( ko pit Hạo Thiên có pit hắn là người thừa ko nhỉ?!)
Bước vào không một tiếng nói và ra đi không một lời chào. Hạo Thiên lạnh lùng bước ra, vọng vào tiếng đóng cửa rất tàn nhẫn … ( Chắc hắn tự pit hắn là người thừa rồi!)
Chiếc xe buýt lại chuyển bánh…Từ núi Thanh Nhàn về thành phố cũng mất khoảng thời gian tương tự…
Chiếc xe dừng ở trường học…Lần lượt mọi học sinh ra về…
Một chuyến dã ngoại k*** k**** ! O_O
‘’Mau xách đồ đi!’’
Hạo Thiên bực mình ra lệnh cho nó. Vì lúc đi không đi xe nên…lúc về cũng phải đi bộ thôi!
‘’Anh…anh…’’
Nó giận dữ đến nỗi không thốt nổi nên lời – có biết tôi vừa mới bệnh xong không hả , đồ ác độc!
‘’Mặc kệ!’’
Hắn nói một cách rất ‘’ thản nhiên ’’ rồi mặc nó , hắn bước đi trước.
( ai bảo)
/37
|