Edit: Hà
Trong lúc A Nam đang ngủ thật ngon thì xe lừa đã chạy ra khỏi Liễu Khê thôn hơn mười dặm.
Ngưng Hương nhìn bé trai đang ngủ thiếp đi ở trong lòng nhưng tay vẫn còn siết chặt vạt áo nàng, muốn cười nhưng không được.
Nàng không muốn để cho Lục Thành đưa nàng trở về thành, càng không muốn dính dáng nhiều tới hắn, nhưng trong lòng lại không đành lòng khi nhìn thấy A Nam khóc. Nàng đưa A Nam vào trong tây phòng, cố gắng dỗ A Nam ngủ, nhưng A Nam lại giống như tiểu quỷ tinh ranh không chịu ngủ, mở đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn chằm chằm bất cứ ai đi vào phòng. Tiểu tử không ngủ, Ngưng Hương đành thử để bé chơi cùng với đệ đệ, A Nam chơi thì chơi, nhưng lại không chịu để nàng cách xa bé dù chỉ một chút, cho dù đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng chỉ cần nàng vừa muốn chuồn đi, thì bé liền oà khóc.
Nếu như tâm nàng có thể cứng rắn hơn, có lẽ đã có thể đi từ lâu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với thân thế đáng thương A Nam, cho dù Ngưng Hương có muốn cứng rắn hơn nữa cũng đành chịu.
Không thể làm gì khác, nàng đành phải ngồi xe của Lục Thành trở về.
Trước khi đi Lục Thành cũng gọi A Đào đi theo, nói là thuận tiện mang muội muội vào thành đi dạo, như vậy thì đại bá phụ và đại bá mẫu cũng không thể hiểu lầm Lục Thành ý đồ gì khác.
Vậy rốt cuộc hắn có ý hay không có đây? Là thật sự bởi vì A Nam bám lấy nàng mới đưa nàng trở về, hay là...
Ngưng Hương lặng lẽ nhìn về phía nam nhân đang đánh xe phía trước.
Đúng lúc này, xe lừa đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy Lục Thành muốn xuống xe, Ngưng Hương lập tức nhìn về phía khác.
Lúc này xe lừa dừng lại ở giữa hai thôn, lại cách thôn trước thôn sau đều rất xa, chỉ cần liếc mắt một cái đã không thấy bất kì người nào bên đường. Hai bên đường đất trồng những cây dương thụ to bằng bắp đùi của nam nhân, tạo ra một dãy bóng cây râm mát, ven đường cùng điểm nỗi liền hai thôn có một con mương lớn cách đó khoảng năm thước, bên trong cỏ dại mọc um tùm, có những đóa hoa dại thường thấy trong thôn đang khoe sắc.
Đang nhìn chăm chú vào nhụy hoa trắng núp mình trong những cánh hoa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, A Đào, muội ôm A Nam một lát, huynh có lời muốn nói với Từ cô nương.
Trái tim của Ngưng Hương nhất thời giật thót!
Nàng với hắn có chuyện gì để nói đây!
Suy nghĩ trong đầu mới xuất hiện, A Đào đã nghi ngờ hỏi thay nàng, nghiêng đầu nhìn vào huynh trưởng nói: Đại ca muốn nói chuyện gì với Từ tỷ tỷ vậy?
Lục Thành lời ít ý nhiều, Chuyện của người lớn con nít như muội đừng xen vào. Nói xong liền nhìn về phía cô nương còn đang cúi đầu giả điếc, Từ cô nương, xuống xe đi.
Ngưng Hương không nhúc nhích, lặng lẽ ôm chặt A Nam, rủ mắt nói: Có chuyện gì cứ nói ngay tại đây đi.
Nghe giọng nói bá đạo của hắn, nàng cũng dứt khoát không khách khí gọi hắn là Lục đại ca nữa.
Lục Thành cười cười, nhẹ nhàng sờ đầu nhi tử, cúi dầu kề sát gần nàng, giọng nói không cao không thấp lại có ý xấu muốn uy hiếp, Muội nhất định muốn A Đào nghe thấy phải không? A Đào còn nhỏ, ngày nào đó lỡ như nàng vô tình nói ra, chỉ hy vọng muội đừng trách ta.
A Đào càng tỏ ra nghi hoặc hơn, nghiêng đầu nhìn bọn họ, Đại ca muốn nói gì? Huynh cứ nói đi, muội nhất định sẽ không kể cho ai hết.
Lục Thành không để ý tới muội muội, nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương.
Hắn đứng gần nàng, trong đôi mắt hoa đào đang lặng lẽ lộ vẻ uy hiếp bức người, trong lòng Ngưng Hương rối bời, miễn cưỡng nhìn thẳng vào hắn một cái, nhắm mắt nói: Nếu như A Đào đã kín miệng, ngươi cứ nói ở đây đi.
Lục Thành nhếch miệng lên, nhẹ giọng phát ra tiếng hừ lạnh, như cười vào lời nói của nàng là quyết định sai lầm cỡ nào.
Cũng được. Lục Thành vẫn duy trì động tác chống tay trên ván xe, quay về phía nàng nhiều hơn, khiến cho Ngưng Hương mím môi nghiêng đầu về hẳn một bên, hắn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt vừng ở bên tai trái của nàng nói: Tối hôm qua một đêm không ngủ, ta cứ mãi nhớ về...
Ngươi câm miệng! Ngưng Hương thẹn quá hoá giận, nhẹ giọng trách mắng, tức giận đến mức ngực thở phập phồng. Nghĩ lại trước kia nàng còn cảm thấy hắn là loại người tốt, không ngờ vậy mà hắn lại định nói những chuyện vô sỉ đó trước mặt muội muội mới bảy tuổi của hắn.
Lục Thành thật nhanh nhìn lướt qua vạt áo nàng, mặc dù rất muốn nhìn nhiều hơn, nhưng vẫn quy củ dời ánh mắt đi, hắn thích nàng, lúc này do không còn cách nào khác đành phải bức bách nàng, trong lòng hắn cũng không nhẹ nhàng gì, tuy nhiên hắn cũng không hề có ý định muốn khinh bạc nàng. Lục Thành cúi đầu nhìn xuống nhi tử đang còn ngủ say nói: Ta đưa muội về phủ thành chính là muốn nói rõ vớimuội, chuyện này không thể nào không nói, nếu Từ cô nương không muốn để cho A Đào biết thì đưa A Nam cho muội ấy đi, chúng ta đi xa một chút nói chuyện, nếu không ta chỉ có thể tiếp tục ở đây nói ra mà thôi.
Cặp môi đỏ mọng của Ngưng Hương nhếch lên, trừng mắt tức giận nhìn cánh đồng bằng phẳng trước mặt.
Quả nhiên, hắn muốn đưa nàng trở về là có mục đích.
Nói chuyện rõ ràng với nàng, chẳng lẽ tối hôm qua ý của nàng thể hiện vẫn còn chưa rõ hay sao?
Nếu như hắn nhất định muốn nghe nàng nói lời cự tuyệt, nàng sẽ theo ý của hắn.
Hít một hơi thật sâu, Ngưng Hương nhàn nhạt đáp ứng, chờ cho Lục Thành đứng thẳng người, nàng cẩn thận đem A Nam đưa tới cho A Đào bên kia.
A Đào ngơ ngác tiếp nhận cháu trai, lại nhìn hai người bên kia, không yên tâm nói: Đại ca và tỷ đừng đi quá xa...
Ngưng Hương đã đi đến đuôi xe chuẩn bị xuống xe, nghe nói như vậy đột nhiên trong lòng toát ra ý niệm làm cho nàng toàn thân rét run, ở đây trước không thôn xóm sau không có nhà, chỉ có một người nhưng lại là A Đào ngây thơ, nếu lỡ trong lòng Lục Thành có ý đồ xấu, nàng...
Ánh mắt Ngưng Hương nhìn vào ruộng lúa ở phía bên cạnh, lại một tháng nữa vụ lúa không thể thu hoạch được, nhưng hiện tại lại xanh mơn mởn như vậy, nếu như Lục Thành đẩy nàng ngã vào bên trong ruộng lúa, A Đào sợ là sẽ không nhìn thấy bọn họ đang làm gì , sau đó Lục Thành cũng có thể tùy tiện mượn cớ lừa gạt muội muội đơn thuần của hắn.
A Đào không có gì phải sợ, đại ca đứng ở dưới ngay gốc cây đó thôi. Lục Thành cũng không biết người trong lòng hắn đang nghĩ hắn thành người giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện lưu manh với cô nương đàng hoàng, chỉ vào gốc cây dương cách xe lừa khoảng ba mươi bước chân ở phía trước.
A Đào yên tâm.
Trái tim đang nhảy chồm chồm của Ngưng Hương cũng thu trở về một nửa, nhưng lúc xuống xe hai chân vẫn không khống chế được mà nhũn ra, mặt trắng bệch tới nỗi không thể trắng hơn.
Đời trước thiếu chút nữa đã bị Bùi Cảnh Hàn chiếm đoạt, Ngưng Hương sợ nhất chính là bị nam nhân ức hiếp.
Lục Thành quay đầu lại nhìn nàng, bắt gặp sắc mặt nàng có chút không hợp lý, không giống như phẫn nộ mà ngược lại giống như đang sợ hãi, hắn vừa nghi hoặc vừa cảm thấy có chút áy náy.
Giọng nói của hắn vừa rồi có phải đã quá lạnh lùng hay không?
Mềm lòng, trong lúc nàng đi đến bên cạnh, Lục Thành giống như trêu chọc muội muội nói: Chỉ nói vài câu nhẹ nhàng thôi, cũng đâu có mắng muội, sợ cái gì.
Nghe thấy giọng nói trêu đùa của hắn, A Đào trên xe cười ha ha một tiếng, nhưng Ngưng Hương một chút cũng cười không được, khuôn mặt nhăn nhó đi tới dưới tàng cây.
Lục Thành sờ đầu muội muội, sải bước đi theo.
Ngươi muốn nói cái gì? Hắn cố ý đứng đối diện nàng, Ngưng Hương liền người nghiêng đi, một mắt cũng không muốn nhìn vào hắn.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi...
Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa. Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau...
Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi. Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có...
Không sao, Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi.
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: Ngươi...
Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa. Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, Không phải là muốn cản ta sao? Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: Lên xe đi.
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam.
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam.
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm.
Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời. Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
Từ tỷ tỷ... A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, Đó là con ruột của ngươi cơ mà!
Có lên xe hay không? Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi.
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng. Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng mẫu thân hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ. Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
Trong lúc A Nam đang ngủ thật ngon thì xe lừa đã chạy ra khỏi Liễu Khê thôn hơn mười dặm.
Ngưng Hương nhìn bé trai đang ngủ thiếp đi ở trong lòng nhưng tay vẫn còn siết chặt vạt áo nàng, muốn cười nhưng không được.
Nàng không muốn để cho Lục Thành đưa nàng trở về thành, càng không muốn dính dáng nhiều tới hắn, nhưng trong lòng lại không đành lòng khi nhìn thấy A Nam khóc. Nàng đưa A Nam vào trong tây phòng, cố gắng dỗ A Nam ngủ, nhưng A Nam lại giống như tiểu quỷ tinh ranh không chịu ngủ, mở đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn chằm chằm bất cứ ai đi vào phòng. Tiểu tử không ngủ, Ngưng Hương đành thử để bé chơi cùng với đệ đệ, A Nam chơi thì chơi, nhưng lại không chịu để nàng cách xa bé dù chỉ một chút, cho dù đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng chỉ cần nàng vừa muốn chuồn đi, thì bé liền oà khóc.
Nếu như tâm nàng có thể cứng rắn hơn, có lẽ đã có thể đi từ lâu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với thân thế đáng thương A Nam, cho dù Ngưng Hương có muốn cứng rắn hơn nữa cũng đành chịu.
Không thể làm gì khác, nàng đành phải ngồi xe của Lục Thành trở về.
Trước khi đi Lục Thành cũng gọi A Đào đi theo, nói là thuận tiện mang muội muội vào thành đi dạo, như vậy thì đại bá phụ và đại bá mẫu cũng không thể hiểu lầm Lục Thành ý đồ gì khác.
Vậy rốt cuộc hắn có ý hay không có đây? Là thật sự bởi vì A Nam bám lấy nàng mới đưa nàng trở về, hay là...
Ngưng Hương lặng lẽ nhìn về phía nam nhân đang đánh xe phía trước.
Đúng lúc này, xe lừa đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy Lục Thành muốn xuống xe, Ngưng Hương lập tức nhìn về phía khác.
Lúc này xe lừa dừng lại ở giữa hai thôn, lại cách thôn trước thôn sau đều rất xa, chỉ cần liếc mắt một cái đã không thấy bất kì người nào bên đường. Hai bên đường đất trồng những cây dương thụ to bằng bắp đùi của nam nhân, tạo ra một dãy bóng cây râm mát, ven đường cùng điểm nỗi liền hai thôn có một con mương lớn cách đó khoảng năm thước, bên trong cỏ dại mọc um tùm, có những đóa hoa dại thường thấy trong thôn đang khoe sắc.
Đang nhìn chăm chú vào nhụy hoa trắng núp mình trong những cánh hoa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, A Đào, muội ôm A Nam một lát, huynh có lời muốn nói với Từ cô nương.
Trái tim của Ngưng Hương nhất thời giật thót!
Nàng với hắn có chuyện gì để nói đây!
Suy nghĩ trong đầu mới xuất hiện, A Đào đã nghi ngờ hỏi thay nàng, nghiêng đầu nhìn vào huynh trưởng nói: Đại ca muốn nói chuyện gì với Từ tỷ tỷ vậy?
Lục Thành lời ít ý nhiều, Chuyện của người lớn con nít như muội đừng xen vào. Nói xong liền nhìn về phía cô nương còn đang cúi đầu giả điếc, Từ cô nương, xuống xe đi.
Ngưng Hương không nhúc nhích, lặng lẽ ôm chặt A Nam, rủ mắt nói: Có chuyện gì cứ nói ngay tại đây đi.
Nghe giọng nói bá đạo của hắn, nàng cũng dứt khoát không khách khí gọi hắn là Lục đại ca nữa.
Lục Thành cười cười, nhẹ nhàng sờ đầu nhi tử, cúi dầu kề sát gần nàng, giọng nói không cao không thấp lại có ý xấu muốn uy hiếp, Muội nhất định muốn A Đào nghe thấy phải không? A Đào còn nhỏ, ngày nào đó lỡ như nàng vô tình nói ra, chỉ hy vọng muội đừng trách ta.
A Đào càng tỏ ra nghi hoặc hơn, nghiêng đầu nhìn bọn họ, Đại ca muốn nói gì? Huynh cứ nói đi, muội nhất định sẽ không kể cho ai hết.
Lục Thành không để ý tới muội muội, nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương.
Hắn đứng gần nàng, trong đôi mắt hoa đào đang lặng lẽ lộ vẻ uy hiếp bức người, trong lòng Ngưng Hương rối bời, miễn cưỡng nhìn thẳng vào hắn một cái, nhắm mắt nói: Nếu như A Đào đã kín miệng, ngươi cứ nói ở đây đi.
Lục Thành nhếch miệng lên, nhẹ giọng phát ra tiếng hừ lạnh, như cười vào lời nói của nàng là quyết định sai lầm cỡ nào.
Cũng được. Lục Thành vẫn duy trì động tác chống tay trên ván xe, quay về phía nàng nhiều hơn, khiến cho Ngưng Hương mím môi nghiêng đầu về hẳn một bên, hắn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt vừng ở bên tai trái của nàng nói: Tối hôm qua một đêm không ngủ, ta cứ mãi nhớ về...
Ngươi câm miệng! Ngưng Hương thẹn quá hoá giận, nhẹ giọng trách mắng, tức giận đến mức ngực thở phập phồng. Nghĩ lại trước kia nàng còn cảm thấy hắn là loại người tốt, không ngờ vậy mà hắn lại định nói những chuyện vô sỉ đó trước mặt muội muội mới bảy tuổi của hắn.
Lục Thành thật nhanh nhìn lướt qua vạt áo nàng, mặc dù rất muốn nhìn nhiều hơn, nhưng vẫn quy củ dời ánh mắt đi, hắn thích nàng, lúc này do không còn cách nào khác đành phải bức bách nàng, trong lòng hắn cũng không nhẹ nhàng gì, tuy nhiên hắn cũng không hề có ý định muốn khinh bạc nàng. Lục Thành cúi đầu nhìn xuống nhi tử đang còn ngủ say nói: Ta đưa muội về phủ thành chính là muốn nói rõ vớimuội, chuyện này không thể nào không nói, nếu Từ cô nương không muốn để cho A Đào biết thì đưa A Nam cho muội ấy đi, chúng ta đi xa một chút nói chuyện, nếu không ta chỉ có thể tiếp tục ở đây nói ra mà thôi.
Cặp môi đỏ mọng của Ngưng Hương nhếch lên, trừng mắt tức giận nhìn cánh đồng bằng phẳng trước mặt.
Quả nhiên, hắn muốn đưa nàng trở về là có mục đích.
Nói chuyện rõ ràng với nàng, chẳng lẽ tối hôm qua ý của nàng thể hiện vẫn còn chưa rõ hay sao?
Nếu như hắn nhất định muốn nghe nàng nói lời cự tuyệt, nàng sẽ theo ý của hắn.
Hít một hơi thật sâu, Ngưng Hương nhàn nhạt đáp ứng, chờ cho Lục Thành đứng thẳng người, nàng cẩn thận đem A Nam đưa tới cho A Đào bên kia.
A Đào ngơ ngác tiếp nhận cháu trai, lại nhìn hai người bên kia, không yên tâm nói: Đại ca và tỷ đừng đi quá xa...
Ngưng Hương đã đi đến đuôi xe chuẩn bị xuống xe, nghe nói như vậy đột nhiên trong lòng toát ra ý niệm làm cho nàng toàn thân rét run, ở đây trước không thôn xóm sau không có nhà, chỉ có một người nhưng lại là A Đào ngây thơ, nếu lỡ trong lòng Lục Thành có ý đồ xấu, nàng...
Ánh mắt Ngưng Hương nhìn vào ruộng lúa ở phía bên cạnh, lại một tháng nữa vụ lúa không thể thu hoạch được, nhưng hiện tại lại xanh mơn mởn như vậy, nếu như Lục Thành đẩy nàng ngã vào bên trong ruộng lúa, A Đào sợ là sẽ không nhìn thấy bọn họ đang làm gì , sau đó Lục Thành cũng có thể tùy tiện mượn cớ lừa gạt muội muội đơn thuần của hắn.
A Đào không có gì phải sợ, đại ca đứng ở dưới ngay gốc cây đó thôi. Lục Thành cũng không biết người trong lòng hắn đang nghĩ hắn thành người giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện lưu manh với cô nương đàng hoàng, chỉ vào gốc cây dương cách xe lừa khoảng ba mươi bước chân ở phía trước.
A Đào yên tâm.
Trái tim đang nhảy chồm chồm của Ngưng Hương cũng thu trở về một nửa, nhưng lúc xuống xe hai chân vẫn không khống chế được mà nhũn ra, mặt trắng bệch tới nỗi không thể trắng hơn.
Đời trước thiếu chút nữa đã bị Bùi Cảnh Hàn chiếm đoạt, Ngưng Hương sợ nhất chính là bị nam nhân ức hiếp.
Lục Thành quay đầu lại nhìn nàng, bắt gặp sắc mặt nàng có chút không hợp lý, không giống như phẫn nộ mà ngược lại giống như đang sợ hãi, hắn vừa nghi hoặc vừa cảm thấy có chút áy náy.
Giọng nói của hắn vừa rồi có phải đã quá lạnh lùng hay không?
Mềm lòng, trong lúc nàng đi đến bên cạnh, Lục Thành giống như trêu chọc muội muội nói: Chỉ nói vài câu nhẹ nhàng thôi, cũng đâu có mắng muội, sợ cái gì.
Nghe thấy giọng nói trêu đùa của hắn, A Đào trên xe cười ha ha một tiếng, nhưng Ngưng Hương một chút cũng cười không được, khuôn mặt nhăn nhó đi tới dưới tàng cây.
Lục Thành sờ đầu muội muội, sải bước đi theo.
Ngươi muốn nói cái gì? Hắn cố ý đứng đối diện nàng, Ngưng Hương liền người nghiêng đi, một mắt cũng không muốn nhìn vào hắn.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi...
Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa. Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau...
Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi. Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có...
Không sao, Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi.
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: Ngươi...
Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa. Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, Không phải là muốn cản ta sao? Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: Lên xe đi.
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam.
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam.
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm.
Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời. Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
Từ tỷ tỷ... A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, Đó là con ruột của ngươi cơ mà!
Có lên xe hay không? Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi.
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng. Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng mẫu thân hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ. Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
/148
|