Loan Châu ngồi bên chiếc bàn đá đặt trong vườn, cô thơ thẩn nhìn trời mây mà trong lòng chán nản.
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ và cả những gì vốn dĩ cô thuộc về, căn bản cô không biết khi nào mình sẽ trở về hay mãi mãi phải ở lại thân xác này.
“Mợ ơi!”
Tiếng Tỵ vang lên, nó đem cho cô một chén chè, Loan Châu chống cằm nhìn ra phía trước chẳng để ý đến Tỵ.
Lát sau cô quay lại, khi Loan Châu đang ăn thì Tỵ chợt hỏi.
“Mợ...mợ thật sự khỏe rồi ạ?”
Cô tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi khỏe mà? Bộ bình thường tôi không khỏe sao?”
Lúc này Tỵ mới nhìn cô rồi nói.
“Em theo mợ lúc còn bên nhà ông bà, mợ bệnh ốm suốt kia mà...Sao đột nhiên mợ lại trở nên bình thường, còn...còn rất lạ nữa...”
Loan Châu đặt chén chè xuống, cô lúc này mới biết thân thể này vốn dĩ ốm yếu hay bệnh. Cô khẽ hắng giọng để lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
“À thì...chắc do tôi uống thuốc, bệnh nào uống thuốc cũng sẽ hết mà...”
Rồi chợt như nhớ ra chuyện gì, Tỵ nó à lên một tiếng rồi nói.
“Hôm trước cậu Thiên Đức đi buôn hàng về, cậu có đem về cho mợ mấy thang thuốc bổ. Để em nói bà Hiền sắc cho mợ!”
“Vậy à, tôi biết rồi!”
Loan Châu thầm nghĩ, Thiên Phúc là chồng của cô gái này, vậy Thiên Đức có lẽ là người con trai thứ hai của ông bà Lý.
Bên ngoài có tiếng vó ngựa lộc cộc, Loan Châu hỏi thì Tỵ nói cậu Thiên Phúc trở về. Cô nhìn xung quanh thấy bức tường cũng không cao lắm, lại sát con đường bên ngoài. Loan Châu cột lại tà áo rồi nhảy phốc lên bám tường nhìn ra.
“Ối mợ ơi!!!”
Con bé Tỵ trông thấy thì há hốc miệng kinh ngạc rồi kêu thốt lên.
Vừa lúc Thiên Phúc cũng đi ngang, anh liếc ánh mắt sắc bén nhìn quanh rồi bất chợt trừng trừng khi trông thấy Loan Châu.
“Ngọc Liên...?”
Thiên Phúc vẫn mặc trên mình bộ áo giáp, cưỡi con ngựa có bộ lông đen tuyền, lông bờm đen bóng mướt rượt. Cậu cầm dây cương điều khiển chiến mã của mình đi về cổng chính của phủ Lý.
Loan Châu trông thấy thì không giấu được sự trầm trồ, không phải lần đầu tiên cô thấy ngựa, mà con ngựa này rất đẹp, lại oai vệ chẳng kém người cưỡi nó.
Thiên Phúc thoáng nhìn thấy Loan Châu thì hừ lạnh nhạt, sau khi giao ngựa cho người hầu dắt vào sân sau thì đi vào nhà chính.
“Mợ đâu?”
“Bẩm cậu, mợ đang ở vườn!”
Thiên Phúc ừm một tiếng, anh thừa biết nhưng vẫn giả vờ hỏi người hầu rồi bước ra ngoài vườn.
Tỵ vẫn chưa hết sợ, nó gọi cô leo xuống. Bỗng phía sau vang lên tiếng đằng hắng làm cả cô và Tỵ giật mình.
Loan Châu mất thăng bằng liền ngã xuống đất một cái phịch rõ là đau điếng. Tỵ luống cuống đỡ cô dậy rồi cúi đầu hết lời xin lỗi.
Thiên Phúc đi đến, nhìn một lượt Loan Châu rồi ra chiều ngán ngẩm.
“Tóc thì xù, áo quần lấm bẩn. Còn leo trèo, mợ coi có ra dáng vẻ gì không?”
Loan Châu phủi phủi bỗng nhiên bị mắng, cô liếc mắt chu môi lên rồi đáp lại.
“Cậu Thiên Phúc! Sao từ khi tôi gặp cậu...à không, lúc nào tôi cũng thấy cậu không mắng tôi thì cũng lạnh lùng liếc mắt. Tôi dù sao cũng là mợ của phủ mà?”
Cô nói rồi khoanh tay ra vẻ đắc ý.
“Đàn ông thời này đúng là chướng mắt!”
Thiên Phúc bị cô nói lại, anh ta nắm chặt tay tức giận, từ khi nào mà thê tử lại lớn tiếng với phu quân như vậy kia chứ. Nhưng ánh mắt kia...đâu phải của Ngọc Liên?
Tỵ thấy gương mặt đang đỏ rần lên của Thiên Phúc thì hoảng hồn kéo Loan Châu lại nói nhỏ.
“Mợ ơi...hai lần mợ quát cậu rồi đấy!”
Cô giật mình, có khi nào lại phải chịu phạt như trong những bộ phim cô hay xem không, nghĩ vậy Loan Châu liền xua tay cười chống chế.
“À...cậu...ha ha...tôi vô ý quá cậu đừng giận tôi nhá. Ha ha...tôi về phòng đây!”
Dứt lời cô nhanh tay kéo Tỵ theo mình, bỏ mặc Thiên Phúc vẫn chưa hết cơn giận cùng vô số thắc mắc trong đầu.
Ngọc Liên sao nay khác vậy, từ khi nào mà có kiểu ăn nói như thế?
Vừa suy nghĩ anh vừa nhìn về bức tường khi nãy mà Loan Châu bám lên, gọi là thấp cũng không phải quá thấp, bức tường còn cao hơn anh một cái đầu, so với Ngọc Liên thì phải là khá cao.
Vậy mà cô ấy lại leo lên được sao? Vốn dĩ cô ấy bệnh tật suốt ngày kia mà?
Đến khi có người hầu chạy ra gọi Thiên Phúc vào thì anh ta mới thôi suy nghĩ, chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Trong bữa ăn, mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Loan Châu, những hôm gần đây cô ăn cơm rất thoải mái, chẳng có ý tứ gì của một cô nương khuê các.
Thiên Phúc rồi cả Thiên Đức, ông bà Lý đều kinh ngạc tột độ, Thiên Phúc bỗng sặc cơm ho lên khi nghe cô bảo Tỵ xới thêm một chén cơm.
“Mợ...giữ ý tứ đi chứ!”
Loan Châu ngớ ra khi Tỵ nói nhỏ với cô, cô chợt giật mình khi nhìn thấy mọi người đang nhìn cô.
“Mọi người...sao vậy ạ?”
Bà Thị Liễu lúc này mới buông đũa rồi ra vẻ bực dọc.
“Mợ xem có ai ăn uống như mợ không? Công dung ngôn hạnh của mợ ở đâu? Lúc thì bệnh nằm liệt giường trong phòng, khi thì chả có tí phong thái của con nhà quan, mợ muốn tôi tống mợ về nhà không?”
Thiên Đức nghe mẹ mình mắng thì khẽ nói nhỏ với bà.
“Thôi mà mẹ, chắc mợ ấy vừa khỏi bệnh cần ăn nhiều một chút!”
“Từ khi thành hôn mẹ đã không muốn rồi, rước dâu cũng phải có sức khỏe, không làm việc gì được thì cũng phải biết sinh con. Đằng này rước về chỉ tốn cơm tốn thuốc!”
Loan Châu bị mắng, cô tức giận nắm chặt tay, cô chẳng hiểu người thời nay thế nào mà đụng gì cũng chửi bới được. Thân phận dâu con gì chứ?
Đột ngột cô đứng phắt dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn bà Thị Liễu. Mọi người xung quanh đều giật mình nhìn cô, bà Thị Liễu vẫn đanh thép.
“Thái độ của mợ là gì đây? Mợ định tạo phản à?”
Loan Châu tức tối nhưng trong đầu cô vang lên tiếng của thầy Tuấn.
“Phải biết kiềm chế bản thân, một khi ta tự kiềm chế được cảm xúc của mình là đã thắng được đối thủ một nửa trận đấu!”
Cô thở hắt ra, nhỏ giọng nói.
“Dạ thưa mẹ, con biết lỗi xin mẹ bỏ qua, con sẽ để ý hơn!”
...****************...
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ và cả những gì vốn dĩ cô thuộc về, căn bản cô không biết khi nào mình sẽ trở về hay mãi mãi phải ở lại thân xác này.
“Mợ ơi!”
Tiếng Tỵ vang lên, nó đem cho cô một chén chè, Loan Châu chống cằm nhìn ra phía trước chẳng để ý đến Tỵ.
Lát sau cô quay lại, khi Loan Châu đang ăn thì Tỵ chợt hỏi.
“Mợ...mợ thật sự khỏe rồi ạ?”
Cô tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi khỏe mà? Bộ bình thường tôi không khỏe sao?”
Lúc này Tỵ mới nhìn cô rồi nói.
“Em theo mợ lúc còn bên nhà ông bà, mợ bệnh ốm suốt kia mà...Sao đột nhiên mợ lại trở nên bình thường, còn...còn rất lạ nữa...”
Loan Châu đặt chén chè xuống, cô lúc này mới biết thân thể này vốn dĩ ốm yếu hay bệnh. Cô khẽ hắng giọng để lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
“À thì...chắc do tôi uống thuốc, bệnh nào uống thuốc cũng sẽ hết mà...”
Rồi chợt như nhớ ra chuyện gì, Tỵ nó à lên một tiếng rồi nói.
“Hôm trước cậu Thiên Đức đi buôn hàng về, cậu có đem về cho mợ mấy thang thuốc bổ. Để em nói bà Hiền sắc cho mợ!”
“Vậy à, tôi biết rồi!”
Loan Châu thầm nghĩ, Thiên Phúc là chồng của cô gái này, vậy Thiên Đức có lẽ là người con trai thứ hai của ông bà Lý.
Bên ngoài có tiếng vó ngựa lộc cộc, Loan Châu hỏi thì Tỵ nói cậu Thiên Phúc trở về. Cô nhìn xung quanh thấy bức tường cũng không cao lắm, lại sát con đường bên ngoài. Loan Châu cột lại tà áo rồi nhảy phốc lên bám tường nhìn ra.
“Ối mợ ơi!!!”
Con bé Tỵ trông thấy thì há hốc miệng kinh ngạc rồi kêu thốt lên.
Vừa lúc Thiên Phúc cũng đi ngang, anh liếc ánh mắt sắc bén nhìn quanh rồi bất chợt trừng trừng khi trông thấy Loan Châu.
“Ngọc Liên...?”
Thiên Phúc vẫn mặc trên mình bộ áo giáp, cưỡi con ngựa có bộ lông đen tuyền, lông bờm đen bóng mướt rượt. Cậu cầm dây cương điều khiển chiến mã của mình đi về cổng chính của phủ Lý.
Loan Châu trông thấy thì không giấu được sự trầm trồ, không phải lần đầu tiên cô thấy ngựa, mà con ngựa này rất đẹp, lại oai vệ chẳng kém người cưỡi nó.
Thiên Phúc thoáng nhìn thấy Loan Châu thì hừ lạnh nhạt, sau khi giao ngựa cho người hầu dắt vào sân sau thì đi vào nhà chính.
“Mợ đâu?”
“Bẩm cậu, mợ đang ở vườn!”
Thiên Phúc ừm một tiếng, anh thừa biết nhưng vẫn giả vờ hỏi người hầu rồi bước ra ngoài vườn.
Tỵ vẫn chưa hết sợ, nó gọi cô leo xuống. Bỗng phía sau vang lên tiếng đằng hắng làm cả cô và Tỵ giật mình.
Loan Châu mất thăng bằng liền ngã xuống đất một cái phịch rõ là đau điếng. Tỵ luống cuống đỡ cô dậy rồi cúi đầu hết lời xin lỗi.
Thiên Phúc đi đến, nhìn một lượt Loan Châu rồi ra chiều ngán ngẩm.
“Tóc thì xù, áo quần lấm bẩn. Còn leo trèo, mợ coi có ra dáng vẻ gì không?”
Loan Châu phủi phủi bỗng nhiên bị mắng, cô liếc mắt chu môi lên rồi đáp lại.
“Cậu Thiên Phúc! Sao từ khi tôi gặp cậu...à không, lúc nào tôi cũng thấy cậu không mắng tôi thì cũng lạnh lùng liếc mắt. Tôi dù sao cũng là mợ của phủ mà?”
Cô nói rồi khoanh tay ra vẻ đắc ý.
“Đàn ông thời này đúng là chướng mắt!”
Thiên Phúc bị cô nói lại, anh ta nắm chặt tay tức giận, từ khi nào mà thê tử lại lớn tiếng với phu quân như vậy kia chứ. Nhưng ánh mắt kia...đâu phải của Ngọc Liên?
Tỵ thấy gương mặt đang đỏ rần lên của Thiên Phúc thì hoảng hồn kéo Loan Châu lại nói nhỏ.
“Mợ ơi...hai lần mợ quát cậu rồi đấy!”
Cô giật mình, có khi nào lại phải chịu phạt như trong những bộ phim cô hay xem không, nghĩ vậy Loan Châu liền xua tay cười chống chế.
“À...cậu...ha ha...tôi vô ý quá cậu đừng giận tôi nhá. Ha ha...tôi về phòng đây!”
Dứt lời cô nhanh tay kéo Tỵ theo mình, bỏ mặc Thiên Phúc vẫn chưa hết cơn giận cùng vô số thắc mắc trong đầu.
Ngọc Liên sao nay khác vậy, từ khi nào mà có kiểu ăn nói như thế?
Vừa suy nghĩ anh vừa nhìn về bức tường khi nãy mà Loan Châu bám lên, gọi là thấp cũng không phải quá thấp, bức tường còn cao hơn anh một cái đầu, so với Ngọc Liên thì phải là khá cao.
Vậy mà cô ấy lại leo lên được sao? Vốn dĩ cô ấy bệnh tật suốt ngày kia mà?
Đến khi có người hầu chạy ra gọi Thiên Phúc vào thì anh ta mới thôi suy nghĩ, chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Trong bữa ăn, mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Loan Châu, những hôm gần đây cô ăn cơm rất thoải mái, chẳng có ý tứ gì của một cô nương khuê các.
Thiên Phúc rồi cả Thiên Đức, ông bà Lý đều kinh ngạc tột độ, Thiên Phúc bỗng sặc cơm ho lên khi nghe cô bảo Tỵ xới thêm một chén cơm.
“Mợ...giữ ý tứ đi chứ!”
Loan Châu ngớ ra khi Tỵ nói nhỏ với cô, cô chợt giật mình khi nhìn thấy mọi người đang nhìn cô.
“Mọi người...sao vậy ạ?”
Bà Thị Liễu lúc này mới buông đũa rồi ra vẻ bực dọc.
“Mợ xem có ai ăn uống như mợ không? Công dung ngôn hạnh của mợ ở đâu? Lúc thì bệnh nằm liệt giường trong phòng, khi thì chả có tí phong thái của con nhà quan, mợ muốn tôi tống mợ về nhà không?”
Thiên Đức nghe mẹ mình mắng thì khẽ nói nhỏ với bà.
“Thôi mà mẹ, chắc mợ ấy vừa khỏi bệnh cần ăn nhiều một chút!”
“Từ khi thành hôn mẹ đã không muốn rồi, rước dâu cũng phải có sức khỏe, không làm việc gì được thì cũng phải biết sinh con. Đằng này rước về chỉ tốn cơm tốn thuốc!”
Loan Châu bị mắng, cô tức giận nắm chặt tay, cô chẳng hiểu người thời nay thế nào mà đụng gì cũng chửi bới được. Thân phận dâu con gì chứ?
Đột ngột cô đứng phắt dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn bà Thị Liễu. Mọi người xung quanh đều giật mình nhìn cô, bà Thị Liễu vẫn đanh thép.
“Thái độ của mợ là gì đây? Mợ định tạo phản à?”
Loan Châu tức tối nhưng trong đầu cô vang lên tiếng của thầy Tuấn.
“Phải biết kiềm chế bản thân, một khi ta tự kiềm chế được cảm xúc của mình là đã thắng được đối thủ một nửa trận đấu!”
Cô thở hắt ra, nhỏ giọng nói.
“Dạ thưa mẹ, con biết lỗi xin mẹ bỏ qua, con sẽ để ý hơn!”
...****************...
/39
|