Bên trong điện, mọi người vẫn vừa ăn uống vừa bàn tán, nét mặt ông Trần Khiêm cùng Thiên Phúc lộ rõ sự bất an. Bên kia Diệp Lan nhìn cha rồi cười đắc ý.
Bỗng hai tên lính đẩy một chiếc trống cái cỡ lớn đi vào. Chiếc trống được sơn đỏ rực, trên trống vẽ hình Rồng, hai đầu bịt da, trên mặt da vẽ rõ những hình ảnh truyền thống tựa như trống đồng Đông Sơn. Hai đầu da được cố định bởi hai vòng kim loại có đóng đinh sơn vàng. Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì công chúa Huyền Vy cùng Loan Châu bước vào.
Lúc này mới người đều ồ lên kinh ngạc, cả hai cô gái đang mặc hai bộ đồ gọn gàng, khí chất toát ra mạnh mẽ. Huyền Vy bước lên trước tâu vua cha.
“Phụ Hoàng, con và phu nhân xin dâng một khúc võ nhạc!”
Vua Thế Minh nghe con gái nói thì gật đầu ra chiều ưng ý.
Loan Châu cầm dải lụa đỏ cột ngang trán, bên kia Huyền Vy cầm dùi trống bước đến chiếc trống.
Tiếng trống hào hùng giòn giã vang lên, Loan Châu đứng tấn chuẩn bị tư thế.
Một nhịp trống đánh, một thế võ tung ra. Bên trong dàn nhạc cũng bắt đầu tấu lên khúc nhạc phụ họa.
Động tác linh hoạt, tay xoay chân đá, tiếng hô mỗi khi Loan Châu tung cưỡ, ánh mắt kiên định khiến cô toát ra một vẻ đẹp con nhà võ. Bên đây Huyền Vy hăng say đánh trống, tiếng trống lúc nhanh lúc chậm như đang hòa chung với từng đường võ, như lời gọi thúc giục tinh thần của tất cả. Mọi người dần buông đũa, ánh mắt hướng về Loan Châu. Vài người không kiềm chế được sự thích thú mà vỗ tay, ngay cả vua Thế Minh cũng phải vỗ tay tán thưởng.
Thiên Phúc nhận ra những đường đi võ ấy rất giống với những bài võ cậu đã học, vậy nhưng nay thấy Loan Châu đánh lại có chút lạ mắt. Cũng phải thôi, từ những bài võ cổ truyền qua bao đời đã được nâng cấp, chỉn chu hơn kia mà.
Nhận thấy văn võ bá quan bắt đầu chú ý đến hai người con gái trước mặt, Diệp Lan tức nổ mắt, lời đồn thổi con gái quan Trần Khiêm bệnh tật ốm yếu đây sao? Bịa chuyện à???
Vừa khi Loan Châu chuẩn bị kết thúc bài võ, tiếng trống do Huyền Vy đánh lại kéo dài, cô liếc thấy người đêm qua trò chuyện với Diệp Lan. Cô cung nữ ấy đang đến sau lưng rót rượu cho Thiên Phúc, Loan Châu thấy trong bàn tay có một ống tre nhỏ bằng ngón tay, vừa cho một chất gì đó vào.
Công chúa Huyền Vy kết thúc bài trống, dàn nhạc cũng vừa gõ nhịp cuối cùng, Loan Châu đứng nghiêm lại cúi đầu hành lễ trước vua Thế Minh cùng bá quan trong điện. Những tiếng vỗ tay không ngớt, ai cũng tấm tắc khen ngợi màn trình diễn vừa rồi.
Riêng ông Trần Khiêm ngồi sững như không tin vào mắt mình, cô con gái yếu ớt của ông đâu rồi mà giờ lại lạ thế này. Ánh mắt ông kinh ngạc nhìn sang Thiên Phúc vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cậu nhìn Ngọc Liên lúc này sao mà…
Bỗng chum rượu trên tay Thiên Phúc bị Loan Châu giật phăng đi, cô định đổ nhưng nghĩ lại trong phim cái gì của vua ban mà bỏ là bị chém đầu. Nhìn sang thấy Diệp Lan đã bỏ ra ngoài, vậy sao cô sang bắt cô ta uống được chứ. Thiên Phúc vẫn chưa hết ngạc nhiên thì Loan Châu đã uống cạn.
Kệ đi, lỡ có chết có khi cô được trở về thì sao?
Vua Thế Minh vỗ tay khen ngợi con gái cùng Loan Châu, trong lúc đang vui, vua liền ban thưởng cho cô.
Một xấp lụa tơ thượng hạng, một hòm có mười thỏi vàng bạc, ngoài ra còn được Huyền Vy tặng riêng một hòm trang sức.
Loan Châu đang cảm tạ bỗng cô thấy đầu óc xây xẩm, chân cô loạng choạng không vững, Thiên Phúc vội lao ra đỡ lấy cô. Cậu bẩm.
“Chắc bệnh của phu nhân thần tái lại, xin Hoàng thượng cho thần đưa phu nhân về phòng!”
“Ồ được được, chắc khi nãy hoạt động mạnh nên mệt hả? Khanh cứ lo cho phu nhân mình đi!”
Ông Trần Khiêm thấy con gái vậy định xin đi theo nhưng Thiên Phúc đã nói cậu sẽ chăm sóc cho cô nên ông đành ngồi lại, định bụng kết thúc yến tiệc sẽ sang thăm con gái.
Thiên Phúc bế bổng Loan Châu lúc này người bắt đầu mềm nhũn ra, hơi thở của cô nồng men rượu lại nóng rực. Cả hai đi ra bên ngoài, Diệp Lan nấp sau lối đi trông thấy thì nổi cơn.
Chẳng là cô sai cung nữ lén bỏ thuốc vào rượu của Thiên Phúc, tranh thủ ra ngoài đợi sẵn chờ cậu ra trong bộ dạng không ổn thì sẽ nhân cơ hội mà giúp đỡ cậu. Nào ngờ bây giờ cậu chẳng bị sao, Ngọc Liên lại ngất đi.
Lẽ nào cậu không uống rượu mà Ngọc Liên lại uống chum rượu có thuốc ngủ kia rồi sao?
…****************…
Bỗng hai tên lính đẩy một chiếc trống cái cỡ lớn đi vào. Chiếc trống được sơn đỏ rực, trên trống vẽ hình Rồng, hai đầu bịt da, trên mặt da vẽ rõ những hình ảnh truyền thống tựa như trống đồng Đông Sơn. Hai đầu da được cố định bởi hai vòng kim loại có đóng đinh sơn vàng. Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì công chúa Huyền Vy cùng Loan Châu bước vào.
Lúc này mới người đều ồ lên kinh ngạc, cả hai cô gái đang mặc hai bộ đồ gọn gàng, khí chất toát ra mạnh mẽ. Huyền Vy bước lên trước tâu vua cha.
“Phụ Hoàng, con và phu nhân xin dâng một khúc võ nhạc!”
Vua Thế Minh nghe con gái nói thì gật đầu ra chiều ưng ý.
Loan Châu cầm dải lụa đỏ cột ngang trán, bên kia Huyền Vy cầm dùi trống bước đến chiếc trống.
Tiếng trống hào hùng giòn giã vang lên, Loan Châu đứng tấn chuẩn bị tư thế.
Một nhịp trống đánh, một thế võ tung ra. Bên trong dàn nhạc cũng bắt đầu tấu lên khúc nhạc phụ họa.
Động tác linh hoạt, tay xoay chân đá, tiếng hô mỗi khi Loan Châu tung cưỡ, ánh mắt kiên định khiến cô toát ra một vẻ đẹp con nhà võ. Bên đây Huyền Vy hăng say đánh trống, tiếng trống lúc nhanh lúc chậm như đang hòa chung với từng đường võ, như lời gọi thúc giục tinh thần của tất cả. Mọi người dần buông đũa, ánh mắt hướng về Loan Châu. Vài người không kiềm chế được sự thích thú mà vỗ tay, ngay cả vua Thế Minh cũng phải vỗ tay tán thưởng.
Thiên Phúc nhận ra những đường đi võ ấy rất giống với những bài võ cậu đã học, vậy nhưng nay thấy Loan Châu đánh lại có chút lạ mắt. Cũng phải thôi, từ những bài võ cổ truyền qua bao đời đã được nâng cấp, chỉn chu hơn kia mà.
Nhận thấy văn võ bá quan bắt đầu chú ý đến hai người con gái trước mặt, Diệp Lan tức nổ mắt, lời đồn thổi con gái quan Trần Khiêm bệnh tật ốm yếu đây sao? Bịa chuyện à???
Vừa khi Loan Châu chuẩn bị kết thúc bài võ, tiếng trống do Huyền Vy đánh lại kéo dài, cô liếc thấy người đêm qua trò chuyện với Diệp Lan. Cô cung nữ ấy đang đến sau lưng rót rượu cho Thiên Phúc, Loan Châu thấy trong bàn tay có một ống tre nhỏ bằng ngón tay, vừa cho một chất gì đó vào.
Công chúa Huyền Vy kết thúc bài trống, dàn nhạc cũng vừa gõ nhịp cuối cùng, Loan Châu đứng nghiêm lại cúi đầu hành lễ trước vua Thế Minh cùng bá quan trong điện. Những tiếng vỗ tay không ngớt, ai cũng tấm tắc khen ngợi màn trình diễn vừa rồi.
Riêng ông Trần Khiêm ngồi sững như không tin vào mắt mình, cô con gái yếu ớt của ông đâu rồi mà giờ lại lạ thế này. Ánh mắt ông kinh ngạc nhìn sang Thiên Phúc vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cậu nhìn Ngọc Liên lúc này sao mà…
Bỗng chum rượu trên tay Thiên Phúc bị Loan Châu giật phăng đi, cô định đổ nhưng nghĩ lại trong phim cái gì của vua ban mà bỏ là bị chém đầu. Nhìn sang thấy Diệp Lan đã bỏ ra ngoài, vậy sao cô sang bắt cô ta uống được chứ. Thiên Phúc vẫn chưa hết ngạc nhiên thì Loan Châu đã uống cạn.
Kệ đi, lỡ có chết có khi cô được trở về thì sao?
Vua Thế Minh vỗ tay khen ngợi con gái cùng Loan Châu, trong lúc đang vui, vua liền ban thưởng cho cô.
Một xấp lụa tơ thượng hạng, một hòm có mười thỏi vàng bạc, ngoài ra còn được Huyền Vy tặng riêng một hòm trang sức.
Loan Châu đang cảm tạ bỗng cô thấy đầu óc xây xẩm, chân cô loạng choạng không vững, Thiên Phúc vội lao ra đỡ lấy cô. Cậu bẩm.
“Chắc bệnh của phu nhân thần tái lại, xin Hoàng thượng cho thần đưa phu nhân về phòng!”
“Ồ được được, chắc khi nãy hoạt động mạnh nên mệt hả? Khanh cứ lo cho phu nhân mình đi!”
Ông Trần Khiêm thấy con gái vậy định xin đi theo nhưng Thiên Phúc đã nói cậu sẽ chăm sóc cho cô nên ông đành ngồi lại, định bụng kết thúc yến tiệc sẽ sang thăm con gái.
Thiên Phúc bế bổng Loan Châu lúc này người bắt đầu mềm nhũn ra, hơi thở của cô nồng men rượu lại nóng rực. Cả hai đi ra bên ngoài, Diệp Lan nấp sau lối đi trông thấy thì nổi cơn.
Chẳng là cô sai cung nữ lén bỏ thuốc vào rượu của Thiên Phúc, tranh thủ ra ngoài đợi sẵn chờ cậu ra trong bộ dạng không ổn thì sẽ nhân cơ hội mà giúp đỡ cậu. Nào ngờ bây giờ cậu chẳng bị sao, Ngọc Liên lại ngất đi.
Lẽ nào cậu không uống rượu mà Ngọc Liên lại uống chum rượu có thuốc ngủ kia rồi sao?
…****************…
/39
|