Thật ra từ rất lâu trước đây, Dịch Phong Tước đã biết, trong lòng Cố Miên có một người thương. Hai tháng trước khi xảy ra tai nạn, cuối cùng hắn cũng tìm được em trai thất lạc nhiều năm, nhanh chóng tỏ rõ thân phận người quản lý của Tập đoàn Thiên Tước và dự định sẽ đón cậu ấy đến Rotterdam. Lúc đó Dịch Phong Tước đã suy nghĩ xong xuôi hết rồi. Tuy tên nhóc này không biết đánh nhau, cũng không biết bắn súng, nhưng kỹ thuật hacker xuất thần nhập quỷ, chẳng sợ không có chỗ đứng trong Tập đoàn Thiên Tước. Nếu không thì vẫn còn người anh trai như hắn bảo vệ, dù có thể nào cũng sẽ không bị chịu thiệt. Hắn tự quy hoạch sẵn tương lai cho Cố Miên, chứ chưa bao giờ hỏi qua cậu ấy có muốn hay không. Dịch Phong Tước không nghe thấy cậu phản bác, nên nghĩ rằng cậu ngầm đồng ý. Nhưng không ngờ, những lời này lại dấy lên sóng gió trong lòng Cố Miên. Một cậu trai sống hơn 20 năm dưới ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên một ngày có người nói với cậu rằng, cậu đáng lý nên sống trong bóng tối, không được thấy ánh nắng mặt trời. Sao có thể chấp nhận được đây? Sao có thể chịu nổi chứ? Nhưng, đó là anh trai ruột của cậu! Lăn lộn chém giết đổ máu mới có thể đi đến được ngày hôm nay, còn cậu thì sao? Sống bình yên tại một xó xỉnh khác trên thế giới. Nhưng suy cho cùng đã nợ thì phải trả. Vì thế, cậu từ chối lời tỏ tình của Đàm Hi, đó là cảnh chỉ có thể diễn ra vô số lần trong mơ. Nhưng khi thật sự đến giây phút giấc mơ hóa thật, cậu không thể không cố nén đau đớn từ chối cô, mà vẫn còn phải cố tỏ ra bình thường. Cố Miên có một dự cảm mãnh liệt, đó có thể là lần cậu gần Đàm Hi nhất trong đời này, chỉ cần gật đầu, nói một tiếng “đồng ý”, thì cậu có thể dùng thân phận “bạn trai” ôm cô vào lòng. Nhưng cậu đã từ bỏ... Không phải cậu không nhìn thấy sự đau khổ, xấu hổ và phẫn nộ, còn có cả kiên định và dứt khoát trong mắt cô. Cố Miền biết, cả đời này cậu sẽ không còn cơ hội nữa. Một cô gái kiêu ngạo như thế, sẽ không dung nổi một hạt cát trong mắt. Cậu biết, vẫn luôn biết, biết rõ hơn bất kỳ ai... Vì thế, giây phút xảy ra tai nạn, Cố Miền mỉm cười, may mắn thật... Cô còn sống, còn cậu thì được giải thoát rồi. Tình cảm của Cố Miên dành cho Viêm Hề năm xưa sâu nặng thế nào, Dịch Phong Tước điều tra rất kỹ càng, nhìn rất thấu. Nếu đứa em trai ngốc này của hắn tỉnh lại, có thể chấp nhận được hiện thực mất đi tình yêu đau đớn tàn khốc này không? Yêu nhưng không đến được bên nhau... Yêu nhưng không thể ở bên nhau! “Dẫn tôi đi gặp cậu ấy.” Giọng nói bình tĩnh của cô che giấu hết mọi cảm xúc, cũng kéo suy nghĩ đang ở phương xa xăm của Dịch Phong Tước trở về. Hắn không khuyên gì thêm, so với việc nếm trải đau khổ sau khi tỉnh dậy, Dịch Phong Tước càng muốn nhìn thấy một người em trai chạy nhảy hoạt bát hơn. Có thể nó sẽ buồn rầu, sa sút tinh thần, nhưng tốt xấu gì vẫn sống như một người bình thường, không phải sao? Nghĩ đến thế, bước chân của hắn trở nên kiên định và vững chắc hơn. A Miến, đừng trách anh... Đi đến trước một chiếc cửa kính xanh, mùi thuốc Trung y đắng nghet trộn lẫn với mùi nước khử trùng gắt mũi lan tỏa trong không khí. Dịch Phong Tước đẩy cửa ra, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng lên giường. Đàm Hi ngước mắt lên. Cứ như được dẫn dắt, cô đi xuyên qua Dịch Phong Tước, bước từng bước đến bên giường. Khi khuôn mặt quen thuộc nhưng trắng bệch đập vào mắt, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, hai hàng nước mắt tuôn rơi... Cánh môi run run, nhưng không thể cất lên một âm thanh nào. Sáu năm rồi. Cô đã thay đổi, còn cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ của năm xưa, đặt thời gian bên gối, say giấc nồng... “Đồ ngốc, cậu... có thể mở mắt ra nhìn tôi không?” Không trả lời. Đàm Hi vẫn nói một mình: “Quên nói cho cậu biết, tôi đã đi một chuyến đến nước H, bây giờ đã đổi sang một khuôn mặt khác, đẹp hơn cả lúc trước, cậu không tò mò sao?” Người ngủ say vẫn say giấc. “À, còn giọng nói nữa! Chắc cậu cũng nghe ra nhỉ? Không còn giống với lúc trước nữa...” “Đừng ngủ nữa.” “Cậu đã ngủ lâu rồi, lâu đến nỗi tôi không còn là Viêm Hề nữa...” Dịch Phong Tước bỗng nhiên ngoảnh mặt đi, che giấu sự thảm hại trong mắt. Toàn bộ mọi thứ, hắn mới là kẻ đầu sỏ! Không biết đã qua bao lâu, Đàm Hi mới đặt tay Cố Miền vào lại trong chăn, nhẹ nhàng giống như đang đối đãi với một món đồ sứ dễ vỡ. Xoay người nhìn thẳng vào Dịch Phong Tước, vành mắt ửng đỏ, con ngươi đen láy nặng nề: “Cậu ấy vẫn luôn như thế sao?” “Ừ.” Sau khi xảy ra tai nạn thì không còn tỉnh lại nữa. “Nguyên nhân là gì?” “Không biết.” Đàm Hi nhìn hắn thật lâu, ánh mắt nóng rực, vì thế không phải là người thực vật ư? Hiếm khi Dịch Phong Tước không châm chọc cô, hắn ta chỉ liếc nhìn: “Nếu thật sự là như thế, cô thấy mình vẫn còn mạng đứng ở đây sao?” Không có sự khoa trương hoặc nói đùa, nếu Cố Miền thật sự trở thành người thực vật, vậy hắn ta sẽ không tiếc mọi giá lấy mạng của Đàm Hi. Cho dù có Lục Chinh bảo vệ, hắn vẫn giết không tha. May mà sự việc không đến nông nỗi đó, Cổ Miên vẫn có cơ hội tỉnh dậy, và mấu chốt là... “Bác sĩ chẩn đoán mọi thứ đều bình thường, nhưng nó vẫn không tỉnh, hoặc có thể nói là nó không chịu tỉnh dậy.” “Không chịu?” Lòng Đàm Hi chùng xuống, “Vì sao?” Hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt hàm chứa vẻ oán giận, và có cả sự hận thù. Đàm Hi kinh ngạc: “Anh nói... tôi ư?” Cười lạnh: “Trong hôn mê, nó từng gọi tên của cô.” Đàm Hi sửng sốt, lúng túng: “Cậu ấy...” “Rất kinh ngạc?” Vẻ mặt hắn nặng nề: “Đừng nói với tôi rằng cô không biết tình cảm của nó dành cho cô.” Đồng tử co lại, Cố Miền... có tình cảm với cô? “Không... không thể nào...” Đàm Hi lắc đầu, cảm thấy vô lý: “Rõ ràng cậu ấy đã từ chối rồi...”
/1339
|