ĐÀM HI
Năm ấy, Cố Miên xảy ra tai nạn xe, vì thế từ đó ngủ hoài không dậy.
Trải qua khoảng thời gian chữa trị này, vết thương trên người đã lành, nhưng trong tim lại không yên nên đến nay vẫn chưa tỉnh.
Dịch Phong Tước đau lòng vô cùng, đương nhiên sẽ đi điều tra rõ ràng nguyên nhân kết quả trong đó.
Lần điều tra này đã rơi lên đầu của Viêm Hề.
Trước khi xảy ra tai nạn, cô từng nói với Cố Miền rất nhiều cấu tổn thương, mà Cố Miến xảy ra tai nạn xe cũng là vì cứu cổ...
Khó khăn lắm mới tìm được em trai, Dịch Phong Tước sao có thể can tâm chứ?
Lúc đó, Viêm Hề đã về nước, nghe nói còn mở một công ty đầu tư, làm ăn rất khấm khá.
Hai người rồi muốn bỏ đi cho qua chuyện ư?
Dịch Phong Tước làm sao có thể cho cô toại nguyện chứ?
Hẳn thành công dẹp trừ sự bàn tán của quần chúng, mang theo áp lực của bản thân tập đoàn, thành lập công ty rửa tiền trong nước, tức Hồng Hầm.
Sau đó hắn dụ dỗ Viêm Hề mắc câu, để cô đảm nhiệm cố vấn đầu tư của công ty này, từ đó, cô giống như vùi lấp trong ngục tù, khó mà thoát thân.
Đến nay, Đàm Hi được sống lại một lần không hề biết rằng, một mạng của bản thân chính là mất đi như vậy.
Dịch Phong Tước vì chuyện này cũng hao tâm tổn trí rất nhiều. Từng bước từng bước phá hủy ý chí của cô, từng bước nuốt chửng tín ngưỡng của cô, sau cùng không thể không bỏ mạng.
Mà tất cả những điều này cũng là vì báo thù cho Cố Miền!
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Ra đời lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả thôi.
Cố nợ Cố Miền một mạng, Dịch Phong Tước lại tự tay đòi lại.
Dường như trong sâu thẳm bên trong câu chuyện này, mọi thứ đã sớm được sắp đặt sẵn. Năm ấy, khi Viêm Hề trốn khỏi thủ đô, cũng đã mang theo giấy chứng khoán trị giá hai trăm triệu của Hồng Hâm và một loạt hóa đơn tiền không chính đáng.
Giờ đây những cái đó lại xuất hiện trong tay của An Hoán...
Nếu nói hai người không có quan hệ gì, có đánh chết Dịch Phong Tước cũng không tin.
Vì vậy, hắn ta quyết định thả dây cầu dài hơn để bắt con cá lớn.
Định thử ra tay từ phía n Hoán, tìm hiểu nguồn gốc của Viêm Hề.
Nhưng kết quả không như mong đợi...
“Bọn họ không đụng mặt nhau sao?” Giọng Dịch Phong Tước lạnh như băng.
Lão K nhận ra cách nói chuyện của đối phương có gì đó không đúng, liền toát cả mồ hôi: “Không có.”
“Tờ chứng khoán đâu?”
“... Tạm thời cũng không có.”
Sắc mặt Dịch Phong Tước chợt trầm xuống, “Vậy anh có phát hiện gì không?”
“...” Đầu bên kia không trả lời, giả chết.
Dịch Phong Tước phiền não xoa xoa mi tâm, dặn dò: “Anh cho người âm thầm theo dõi n Hoán, hắn đã làm gì, gặp ai, dù chỉ việc đơn giản cũng phải báo cáo kịp thời.”
“Vâng! Nếu tìm được Viêm Hể thì phải xử trí thế nào?”
“Bắt sống.”
Lão K cũng không lấy làm lạ, cung kính đáp lại.
Trước mắt, bệnh của cậu Hai phải tìm người buộc nút tới gỡ nút, chỉ dựa vào lý do này thôi thì Viêm Hệ đã không thể chết rồi.
“Thế nhưng...” Lão K đột nhiên nghĩ ra điều gì, muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói.”
“ n Hoán quen biết với Đàm Hi.”
“Đàm Hi?” Người đàn ông như suy nghĩ điều gì.
Lão bổ sung: “Bạn gái của Lục Chinh.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
“Ngài Tước, tôi có suy nghĩ thế này, tuy rất hoang đường, nhưng không hẳn là không có khả năng.”
“Nói.”
“Cô "Viêm Hề và Đàm Hi" có khi nào có quan hệ với nhau không?”
Hắn không nghĩ là cùng một người, dù gì sự khác biệt của tuổi tác và ngoại hình quá rõ ràng.
Nhưng mọi việc có phải quá trùng hợp không?
Thứ Viêm Hổ cẩm đi giờ đang ở trong tay Ấn Hoán, mà n Hoán lại có quan hệ với Đàm Hi?
“Anh muốn nói gì?”
Lão K: “Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ Đàm Hi...”
Dịch Phong Tước như có điều suy nghĩ.
Rời khỏi phòng, trở về phòng khách, Cố Nghiệp và Cố Hoài Ngọc đang nói chuyện, Cổ Tử Hàng một mình ngồi trên sofa coi tivi.
Cậu bé nghe thấy tiếng động, nhìn qua, gọi lên một tiếng giòn tan:“Chú Hai!”
Lúc này vẻ mặt “Cố Hoài Cẩn” đã thay đổi, nụ cười ôn nhu hiền hòa: “Hàng Hàng ngoan...”
Năm ấy, Cố Miên xảy ra tai nạn xe, vì thế từ đó ngủ hoài không dậy.
Trải qua khoảng thời gian chữa trị này, vết thương trên người đã lành, nhưng trong tim lại không yên nên đến nay vẫn chưa tỉnh.
Dịch Phong Tước đau lòng vô cùng, đương nhiên sẽ đi điều tra rõ ràng nguyên nhân kết quả trong đó.
Lần điều tra này đã rơi lên đầu của Viêm Hề.
Trước khi xảy ra tai nạn, cô từng nói với Cố Miền rất nhiều cấu tổn thương, mà Cố Miến xảy ra tai nạn xe cũng là vì cứu cổ...
Khó khăn lắm mới tìm được em trai, Dịch Phong Tước sao có thể can tâm chứ?
Lúc đó, Viêm Hề đã về nước, nghe nói còn mở một công ty đầu tư, làm ăn rất khấm khá.
Hai người rồi muốn bỏ đi cho qua chuyện ư?
Dịch Phong Tước làm sao có thể cho cô toại nguyện chứ?
Hẳn thành công dẹp trừ sự bàn tán của quần chúng, mang theo áp lực của bản thân tập đoàn, thành lập công ty rửa tiền trong nước, tức Hồng Hầm.
Sau đó hắn dụ dỗ Viêm Hề mắc câu, để cô đảm nhiệm cố vấn đầu tư của công ty này, từ đó, cô giống như vùi lấp trong ngục tù, khó mà thoát thân.
Đến nay, Đàm Hi được sống lại một lần không hề biết rằng, một mạng của bản thân chính là mất đi như vậy.
Dịch Phong Tước vì chuyện này cũng hao tâm tổn trí rất nhiều. Từng bước từng bước phá hủy ý chí của cô, từng bước nuốt chửng tín ngưỡng của cô, sau cùng không thể không bỏ mạng.
Mà tất cả những điều này cũng là vì báo thù cho Cố Miền!
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Ra đời lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả thôi.
Cố nợ Cố Miền một mạng, Dịch Phong Tước lại tự tay đòi lại.
Dường như trong sâu thẳm bên trong câu chuyện này, mọi thứ đã sớm được sắp đặt sẵn. Năm ấy, khi Viêm Hề trốn khỏi thủ đô, cũng đã mang theo giấy chứng khoán trị giá hai trăm triệu của Hồng Hâm và một loạt hóa đơn tiền không chính đáng.
Giờ đây những cái đó lại xuất hiện trong tay của An Hoán...
Nếu nói hai người không có quan hệ gì, có đánh chết Dịch Phong Tước cũng không tin.
Vì vậy, hắn ta quyết định thả dây cầu dài hơn để bắt con cá lớn.
Định thử ra tay từ phía n Hoán, tìm hiểu nguồn gốc của Viêm Hề.
Nhưng kết quả không như mong đợi...
“Bọn họ không đụng mặt nhau sao?” Giọng Dịch Phong Tước lạnh như băng.
Lão K nhận ra cách nói chuyện của đối phương có gì đó không đúng, liền toát cả mồ hôi: “Không có.”
“Tờ chứng khoán đâu?”
“... Tạm thời cũng không có.”
Sắc mặt Dịch Phong Tước chợt trầm xuống, “Vậy anh có phát hiện gì không?”
“...” Đầu bên kia không trả lời, giả chết.
Dịch Phong Tước phiền não xoa xoa mi tâm, dặn dò: “Anh cho người âm thầm theo dõi n Hoán, hắn đã làm gì, gặp ai, dù chỉ việc đơn giản cũng phải báo cáo kịp thời.”
“Vâng! Nếu tìm được Viêm Hể thì phải xử trí thế nào?”
“Bắt sống.”
Lão K cũng không lấy làm lạ, cung kính đáp lại.
Trước mắt, bệnh của cậu Hai phải tìm người buộc nút tới gỡ nút, chỉ dựa vào lý do này thôi thì Viêm Hệ đã không thể chết rồi.
“Thế nhưng...” Lão K đột nhiên nghĩ ra điều gì, muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói.”
“ n Hoán quen biết với Đàm Hi.”
“Đàm Hi?” Người đàn ông như suy nghĩ điều gì.
Lão bổ sung: “Bạn gái của Lục Chinh.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
“Ngài Tước, tôi có suy nghĩ thế này, tuy rất hoang đường, nhưng không hẳn là không có khả năng.”
“Nói.”
“Cô "Viêm Hề và Đàm Hi" có khi nào có quan hệ với nhau không?”
Hắn không nghĩ là cùng một người, dù gì sự khác biệt của tuổi tác và ngoại hình quá rõ ràng.
Nhưng mọi việc có phải quá trùng hợp không?
Thứ Viêm Hổ cẩm đi giờ đang ở trong tay Ấn Hoán, mà n Hoán lại có quan hệ với Đàm Hi?
“Anh muốn nói gì?”
Lão K: “Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ Đàm Hi...”
Dịch Phong Tước như có điều suy nghĩ.
Rời khỏi phòng, trở về phòng khách, Cố Nghiệp và Cố Hoài Ngọc đang nói chuyện, Cổ Tử Hàng một mình ngồi trên sofa coi tivi.
Cậu bé nghe thấy tiếng động, nhìn qua, gọi lên một tiếng giòn tan:“Chú Hai!”
Lúc này vẻ mặt “Cố Hoài Cẩn” đã thay đổi, nụ cười ôn nhu hiền hòa: “Hàng Hàng ngoan...”
/1339
|