Phố Long Hoa, là một trong những con ngõ nhỏ xưa cũ hiếm hoi còn sót lại trong Thành Tứ Phương, bởi vì có lịch sử lâu đời, lại tụ tập rất nhiều loại người, hình hài muôn vẻ.
Cho nên ở đây thường xuyên xuất hiện những tòa nhà kiểu cổ, vừa có những học giả cổ qua lại, vừa là ổ kỹ nữ trú chân.
Nghe ra hình như có vẻ không thể tin được, nhưng cái sự mâu thuẫn lại cũng rất hài hòa lại tồn tại thế đấy.
Đàm Hi dừng xe ở bãi để xe trong trung tâm thương mại đối diện, đeo kính râm lên, đội mũ che mặt, đi vào trong con ngõ nhỏ.
Chỉ năm phút ngắn ngủi đã có mấy chục người đi sát qua vai cô.
Trong số họ có người già bước đi tập tễnh, có học sinh trung học cưỡi xe đạp trốn học, còn có cả người gánh gồng bán đồ ăn, có người mài dao khểnh ghế...
Thế gian muôn màu muôn vẻ, xuyên qua ánh sáng, xuyên qua thời gian không gian, sự phong trần thô tục cứ thế hiện ra trước mắt.
Đàm Hi còn nhớ, lần trước đến đây đã là năm năm trước.
Lúc đó, có tên là “Viêm Hệ
Vừa đi vừa dừng, giống như là tản bộ, chỉ có đôi mắt tinh anh lại nhìn ngang ngó dọc, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Dọc theo con phố có cửa hàng tạp hóa, đến khu chợ ở bên trong, tất cả đều vẫn giữ nguyên hình dạng cũ trong ký ức của cô.
Thời gian dường như đã dừng bước chân ở lại đây, cũng có lẽ mười năm sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ như bây giờ.
Sau khi đến chợ, cứ cách hai con đường nhỏ là một khu tòa kiến trúc nhà tầng kiểu cũ đã in hằn dấu vết của năm tháng.
Bức tường bên ngoài trắng nâu đan xen, trụ song cửa sổ màu đỏ gạch, dáng vẻ lâu đời, cứ đứng yên như vậy mà toát vẻ hình dáng xinh đẹp.
Đàm Hi dừng lại trước tòa nhà cũ thứ hai, đi vào trong cổng, một bà thím mặc bộ đồ vải thổ có hoa nhỏ, tay cầm cây quạt hương bồ đang nhéo tai một cậu nhóc đi vào bên trong, nhìn thấy Đàm Hi cũng không hề dừng lại, hoàn toàn không thấy tò mò.
“Thằng nhóc này, bảo cháu học hành cho tử tế, nghe lời thầy cô, vậy mà cháu thì giỏi lắm, đã xé sách vở của bạn, lại còn dám làm vỡ đồng hồ của người ta! Bà thấy cháu ngứa đòn rồi, muốn ăn đánh đúng không!”
“Đau đau đau... bà ơi bà nhẹ tay thôi... nhẹ thôi bà ơi...”
“Ờ, giờ cũng biết đau rồi cơ à? Bà tưởng da cháu dày đến búa đập cũng không xuyên qua được nữa!”
“Bà đừng nhéo nữa, tại cháu sắp đứt luôn rồi, nếu mà điếc luôn thì làm thế nào?”
“Đứt cũng được! Dù sao cháu cũng có nghe lời đâu!”
“Cháu đã xin lỗi thằng mập đó rồi, còn đến vở mới cho nó nữa, bà còn muốn cháu phải làm thế nào? Đã nói là không nói cho phụ huynh biết rồi... Phản bội! Lần sau cháu gặp nó lần nào đánh nó lần đấy, xem nó có còn dám không thành thật nữa không.”
“Thằng nhóc thối tha! Còn gân cổ lên cãi nữa à? Người ta cầm cái đồng hồ nát tìm đến tận nhà, mất mặt quá mà! Cháu thích giở trò gì cũng được, nhưng sao lại không lau đít cho sạch đi? Hả?”
“Thì cháu đã lau sạch rồi đây thôi... Cả tuần cháu chỉ có mỗi tí tiền tiêu vặt, phải đánh đến lúc nào mới đến được một cái đồng hồ mới chứ?”
“Cháu còn dám cãi nữa hả?!”
“Ôi chao... đau đau đau... đau quá! Bà đừng nhéo nữa, đừng nhéo... Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, chú Hoàng lợi hại như vậy, chắc chắn là chú ấy sẽ sửa được!”
Hai bà cháu cứ thế ầm ĩ mãi, một người mắng chửi một người xin tha, lên đến tận tầng hai.
Mặt Đàm Hi giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Vốn dĩ chỉ suy nghĩ thử đến đây xem sao, không ngờ người đó vẫn còn ở đây thật...
Đàm Hi không do dự nữa, đi lên thẳng tầng hai.
Ở bên tay trái, có một bảng hiệu quen thuộc đập vào mắt cổ – Hàng đồng hồ Hoàng Thị.
Tấm gỗ phiếm vàng, chữ viết như giơ nanh múa vuốt, không sai, đúng là phong cách của người đó.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là các loại đồng hồ thạch anh đa dạng đủ loại, phía chính diện đặt một chiếc đồng hồ để bàn cổ, nước sơn màu vàng kim ở thần đồng hồ đã không còn sáng như mới nữa, thậm chí còn có vết đen nhỏ, nhưng chính vì như vậy mới càng thể hiện rõ sự cổ xưa của nó.
Đúng như người đó nói, đây là hàng từ thời kỳ dân quốc.
Cũng được coi là đồ cổ, đáng giá không ít tiền.
Nhưng nó trông giống như sắt vụn, dù bày ở ngay chỗ cửa ra vào, cũng không sợ bị kẻ trộm nhớ nhung.
Căn nhà kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, từ trong đó có tiếng một bà thím đang càu nhàu không ngớt.
“... Còn không phải là do thằng nhóc nghịch ngợm nhà này làm hỏng mất đồng hồ của bạn học, phụ huynh nhà người ta tìm đến tận nhà, còn nói cái gì mà hàng nhập khẩu, xách tay từ Dubai, gọi là cái gì mà Cao Lực Sĩ, đó chẳng phải là thái giám hay sao? Tôi bị làm cho hồ đồ luôn rồi, dù sao thì nhà người ta cứ nhất quyết nói là cái thứ đồ chơi này rất đắt tiền, hoặc là phải sửa lại, hoặc là đền tiền. Tôi hết cách rồi cho nên mới đến tìm anh! Ông chủ Hoàng à, chúng ta mấy chục năm ở chung con phố buôn bán này, anh phải giúp tôi đấy, tôi xin anh.”
“Ồ, vậy để tôi xem sao” Một giọng nam trầm ấm dày dặn vang lên.
Vẻ mặt Đàm Hộ chấn động, không sai! Chính là anh ta!
Nếu đã tìm được người rồi thì cô cũng không cần phải gấp gáp, cứ ung dung ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà lên, tự rót cho mình một tách trà.
Vừa uống trà, vừa nghe người ngồi bên trong nói chuyện.
Cháu đấy, nếu không đến chỗ chú xin chân chủ có thể
“Chủ Hoàng, chú phải giúp cháu đấy, nếu không bà nội cháu sẽ tịch thu tiền tiến vặt của cháu, vậy thì cháu coi như xong đời rồi. Tuy cháu có thể thường xuyên chạy đến chỗ chú xin ăn xin uống, nhưng mà thế thì cũng ngại lắm, dù sao thì chủ cũng nhiều tiền chi tiêu thoải mái mà! Cho nên chắc chắn chú có thể sửa lại được cái Cao Lực Sĩ gì gì này, cháu xin chú đấy!”
“Cái thằng nhóc này, rõ ràng là họa do tự mình gây ra, mà bây giờ lại uy hiếp à?! Đến xin ăn xin uống? Được lắm, cháu cứ đến đây thoải mái, chú Hoàng đây mở rộng cửa hoan nghênh, dù sao cũng không có ai ăn cùng cũng buồn”
“Đừng mà... cháu chỉ đùa thôi mà, chủ sửa cái đồng hồ này cho cháu đi mà!”
“Đồ ranh ma! Còn nữa, cái thứ đồ chơi này tên là Rolex, chứ không phải là Cao Lực Sĩ, hiểu chưa hả?”
Cho nên ở đây thường xuyên xuất hiện những tòa nhà kiểu cổ, vừa có những học giả cổ qua lại, vừa là ổ kỹ nữ trú chân.
Nghe ra hình như có vẻ không thể tin được, nhưng cái sự mâu thuẫn lại cũng rất hài hòa lại tồn tại thế đấy.
Đàm Hi dừng xe ở bãi để xe trong trung tâm thương mại đối diện, đeo kính râm lên, đội mũ che mặt, đi vào trong con ngõ nhỏ.
Chỉ năm phút ngắn ngủi đã có mấy chục người đi sát qua vai cô.
Trong số họ có người già bước đi tập tễnh, có học sinh trung học cưỡi xe đạp trốn học, còn có cả người gánh gồng bán đồ ăn, có người mài dao khểnh ghế...
Thế gian muôn màu muôn vẻ, xuyên qua ánh sáng, xuyên qua thời gian không gian, sự phong trần thô tục cứ thế hiện ra trước mắt.
Đàm Hi còn nhớ, lần trước đến đây đã là năm năm trước.
Lúc đó, có tên là “Viêm Hệ
Vừa đi vừa dừng, giống như là tản bộ, chỉ có đôi mắt tinh anh lại nhìn ngang ngó dọc, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Dọc theo con phố có cửa hàng tạp hóa, đến khu chợ ở bên trong, tất cả đều vẫn giữ nguyên hình dạng cũ trong ký ức của cô.
Thời gian dường như đã dừng bước chân ở lại đây, cũng có lẽ mười năm sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ như bây giờ.
Sau khi đến chợ, cứ cách hai con đường nhỏ là một khu tòa kiến trúc nhà tầng kiểu cũ đã in hằn dấu vết của năm tháng.
Bức tường bên ngoài trắng nâu đan xen, trụ song cửa sổ màu đỏ gạch, dáng vẻ lâu đời, cứ đứng yên như vậy mà toát vẻ hình dáng xinh đẹp.
Đàm Hi dừng lại trước tòa nhà cũ thứ hai, đi vào trong cổng, một bà thím mặc bộ đồ vải thổ có hoa nhỏ, tay cầm cây quạt hương bồ đang nhéo tai một cậu nhóc đi vào bên trong, nhìn thấy Đàm Hi cũng không hề dừng lại, hoàn toàn không thấy tò mò.
“Thằng nhóc này, bảo cháu học hành cho tử tế, nghe lời thầy cô, vậy mà cháu thì giỏi lắm, đã xé sách vở của bạn, lại còn dám làm vỡ đồng hồ của người ta! Bà thấy cháu ngứa đòn rồi, muốn ăn đánh đúng không!”
“Đau đau đau... bà ơi bà nhẹ tay thôi... nhẹ thôi bà ơi...”
“Ờ, giờ cũng biết đau rồi cơ à? Bà tưởng da cháu dày đến búa đập cũng không xuyên qua được nữa!”
“Bà đừng nhéo nữa, tại cháu sắp đứt luôn rồi, nếu mà điếc luôn thì làm thế nào?”
“Đứt cũng được! Dù sao cháu cũng có nghe lời đâu!”
“Cháu đã xin lỗi thằng mập đó rồi, còn đến vở mới cho nó nữa, bà còn muốn cháu phải làm thế nào? Đã nói là không nói cho phụ huynh biết rồi... Phản bội! Lần sau cháu gặp nó lần nào đánh nó lần đấy, xem nó có còn dám không thành thật nữa không.”
“Thằng nhóc thối tha! Còn gân cổ lên cãi nữa à? Người ta cầm cái đồng hồ nát tìm đến tận nhà, mất mặt quá mà! Cháu thích giở trò gì cũng được, nhưng sao lại không lau đít cho sạch đi? Hả?”
“Thì cháu đã lau sạch rồi đây thôi... Cả tuần cháu chỉ có mỗi tí tiền tiêu vặt, phải đánh đến lúc nào mới đến được một cái đồng hồ mới chứ?”
“Cháu còn dám cãi nữa hả?!”
“Ôi chao... đau đau đau... đau quá! Bà đừng nhéo nữa, đừng nhéo... Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, chú Hoàng lợi hại như vậy, chắc chắn là chú ấy sẽ sửa được!”
Hai bà cháu cứ thế ầm ĩ mãi, một người mắng chửi một người xin tha, lên đến tận tầng hai.
Mặt Đàm Hi giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Vốn dĩ chỉ suy nghĩ thử đến đây xem sao, không ngờ người đó vẫn còn ở đây thật...
Đàm Hi không do dự nữa, đi lên thẳng tầng hai.
Ở bên tay trái, có một bảng hiệu quen thuộc đập vào mắt cổ – Hàng đồng hồ Hoàng Thị.
Tấm gỗ phiếm vàng, chữ viết như giơ nanh múa vuốt, không sai, đúng là phong cách của người đó.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là các loại đồng hồ thạch anh đa dạng đủ loại, phía chính diện đặt một chiếc đồng hồ để bàn cổ, nước sơn màu vàng kim ở thần đồng hồ đã không còn sáng như mới nữa, thậm chí còn có vết đen nhỏ, nhưng chính vì như vậy mới càng thể hiện rõ sự cổ xưa của nó.
Đúng như người đó nói, đây là hàng từ thời kỳ dân quốc.
Cũng được coi là đồ cổ, đáng giá không ít tiền.
Nhưng nó trông giống như sắt vụn, dù bày ở ngay chỗ cửa ra vào, cũng không sợ bị kẻ trộm nhớ nhung.
Căn nhà kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, từ trong đó có tiếng một bà thím đang càu nhàu không ngớt.
“... Còn không phải là do thằng nhóc nghịch ngợm nhà này làm hỏng mất đồng hồ của bạn học, phụ huynh nhà người ta tìm đến tận nhà, còn nói cái gì mà hàng nhập khẩu, xách tay từ Dubai, gọi là cái gì mà Cao Lực Sĩ, đó chẳng phải là thái giám hay sao? Tôi bị làm cho hồ đồ luôn rồi, dù sao thì nhà người ta cứ nhất quyết nói là cái thứ đồ chơi này rất đắt tiền, hoặc là phải sửa lại, hoặc là đền tiền. Tôi hết cách rồi cho nên mới đến tìm anh! Ông chủ Hoàng à, chúng ta mấy chục năm ở chung con phố buôn bán này, anh phải giúp tôi đấy, tôi xin anh.”
“Ồ, vậy để tôi xem sao” Một giọng nam trầm ấm dày dặn vang lên.
Vẻ mặt Đàm Hộ chấn động, không sai! Chính là anh ta!
Nếu đã tìm được người rồi thì cô cũng không cần phải gấp gáp, cứ ung dung ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà lên, tự rót cho mình một tách trà.
Vừa uống trà, vừa nghe người ngồi bên trong nói chuyện.
Cháu đấy, nếu không đến chỗ chú xin chân chủ có thể
“Chủ Hoàng, chú phải giúp cháu đấy, nếu không bà nội cháu sẽ tịch thu tiền tiến vặt của cháu, vậy thì cháu coi như xong đời rồi. Tuy cháu có thể thường xuyên chạy đến chỗ chú xin ăn xin uống, nhưng mà thế thì cũng ngại lắm, dù sao thì chủ cũng nhiều tiền chi tiêu thoải mái mà! Cho nên chắc chắn chú có thể sửa lại được cái Cao Lực Sĩ gì gì này, cháu xin chú đấy!”
“Cái thằng nhóc này, rõ ràng là họa do tự mình gây ra, mà bây giờ lại uy hiếp à?! Đến xin ăn xin uống? Được lắm, cháu cứ đến đây thoải mái, chú Hoàng đây mở rộng cửa hoan nghênh, dù sao cũng không có ai ăn cùng cũng buồn”
“Đừng mà... cháu chỉ đùa thôi mà, chủ sửa cái đồng hồ này cho cháu đi mà!”
“Đồ ranh ma! Còn nữa, cái thứ đồ chơi này tên là Rolex, chứ không phải là Cao Lực Sĩ, hiểu chưa hả?”
/1339
|