:ưu Quế: “Yên tâm, anh Thiên đã đồng ý rồi”
Tăng Quế Hương lại tỏ vẻ do dự: “Nếu anh Thiên cũng không thể xử lý được những người đó...”
“Không thể nào!”
“A Quế, nơi đây là Thủ Đô, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Di cho rằng anh Thiên chỉ có thể xưng bá xưng vương trở trận chúng ta thôi sao?” Lưu Quế cười lạnh, “Cậu anh ta có quen biết
Thủ Độ, xử lý một đám lưu manh cỏn con chẳng phải rất dễ dàng à?”
Bây giờ cô ta chỉ còn đợi nhìn thấy Vệ Ảnh và con ả họ Đàm gặp xui xẻo mà thôi!
Chớp mắt đã trôi qua một tuần, phía anh Thiên vẫn không có tin tức, điện thoại cũng không gọi được. Lưu Quế sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nào đó, liên lạc được với Ngụy Thiên.
“Anh yêu à, không phải anh đã hứa dạy dỗ những người kia giúp em ư, sao mà...”
“Tôi chưa tìm cô thì cô đã dâng lên họng súng, hế, rất thú vị đấy!”
“Anh Thiên, anh nói gì vậy...”
“Xem ông đây như khỉ chắc vui lắm đúng không?”
“Anh Thiên...” Con tim Lưu Quế run lên, tay cũng run theo.
“Cô đừng giả ngu. Tôi không xử lý cô, tự nhiên cũng có người xử lý cổ, ha ha...”
“Anh Thiên? Ngụy Thiên... Rốt cuộc anh có ý gì? Nói cho rõ ràng!” Lưu Quế hét vào điện thoại, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Lưu Quế nói với bản thân không được hoảng loạn, nhưng không hề có tác dụng gì.
Hại buổi tối liên tiếp, Lưu Quế không thể nào ngủ được.
Ngày thứ ba, cô ta đột nhiên quyết định xuất viện.
Ba chị em nhà họ Tăng không hề biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thần sắc Lưu Quế căng thẳng, cũng không dám chậm trễ, bỏ qua sự khuyến cáo của bác sĩ, đòi ra viện bằng được.
Tăng Thủy Tường và Lưu Lão Tài không thể xuống giường, chỉ đành ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.
“A Quế, chúng ta đi đâu vậy?”
“Cháu đã đặt vé xe lửa của chuyến sáng sớm mai, đến nhà ga tìm một khách sạn gần đó nghỉ chân, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về Trùng Khánh...”
“Vậy ba con và cậu Cả...”
“Không kịp rồi! Đợi sức khỏe họ đỡ hơn một chút thì chúng ta sẽ kêu người đến đón họ về.”
“Chúng ta không báo thù nữa à?”
Trong mắt Lưu Quế ánh lên sự tức giận: “Cháu sẽ không tha cho những người đó đâu!”
Không có Ngụy Thiên, vẫn còn có Trương Thiên, Lý Thiên...
Tối hôm đó, bốn người phụ nữ ở lại trong Khách sạn Nguyệt Mai.
4 giờ sáng, ba chị em nhà họ Tăng tỉnh dậy trong tiếng còi cảnh sát...
“Quê Hương, sao chị lại nghe tiếng còi xe cảnh sát?”
“Chị nằm mơ đấy...”
“Không phải mơ! Thật sự có xe cảnh sát, không tin em nghe đi!”
Tăng Quế Hương ngồi dậy, “Có thật...”
“Chắc không phải có trộm chứ? Em nghe đi, tiếng bước chân rất to, ở... kế bên?!”
Hai chị em nhìn nhau, không che giấu được sự hoảng loạn trong mắt.
Bởi vì kế bên là phòng của Lưu Quế!
“Vào 4:16 phút rạng sáng hôm nay, một vụ cướp hung ác đã xảy ra trong một khách sạn gần ga tàu. Nữ nạn nhân họ Lưu, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt hung thủ, phóng viên đài đưa tin...”
Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Lương Hồng vào hai ngày sau khi vụ việc xảy ra.
“... Chết rồi?” Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vệ Ảnh và Tôn Dương chia tay nhau. Gần đây cô đang bận việc của Thịnh Mậu. Nếu không phải Lương Hồng nhắc đến, có thể ngay cả “Lưu Quế” là ai cô cũng quên rồi.
“Vào sáng sớm ngày hôm trước.”
Đàm Hi cau mày: “Đừng nói với tôi là cậu làm đấy nhé?”
“Em cũng muốn nhưng không có cái gan ấy.”
“Cũng khá biết tự lượng sức mình.”
Lương Hồng ngượng ngùng, chị à, đừng có trêu chọc em có được không?
Thật ra Đàm Hi cũng biết không thể nào là Lương Tử, dù sao giết người không hề đơn giản như thái bắp cải.
Huống hồ cách gây án táo bạo như thế, lúc nào cũng có thể bạo lộ ngay dưới mí mắt của phía cảnh sát. Nhưng...
“Cảnh sát nhắm vào các cậu rồi?”
“Có đến hỏi chuyện.”
“Có phiền phức gì không?” Đàm Hi thấy hơi lo lắng.
Hai bên vừa xảy ra xung đột cách đây không lâu, chớp mắt Lưu Quế đã bị giết, nhóm người Lương Hồng dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng tình nghi, tuy không bị bắt lại, nhưng cũng không tránh khỏi chịu khổ.
Lương Hồng cười hề hề, nhìn vào trong không giống bị phiền phức dính vào người.
Đàm Hi nhướng mày: “Cậu vui mừng cái gì?”
“Trước đây đều là cảnh sát gây khó dễ cho chúng em, không ngờ có một ngày chúng em cũng có thể khiến đối phương á khẩu.”
Hóa ra đêm Lưu Quế bị hại, ba chị em Tăng Quế Hương bị đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Ba chị em bị dọa sợ bởi chuyện đột nhiên xảy ra, vốn không phản ứng lại kịp, đi đến cục cảnh sát thì la hét đòi đi, không muốn phối hợp, vừa la lối vừa lăn lộn, y hệt lũ lưu manh!
Tuy phía cảnh sát đã dùng vài thủ đoạn, lấy được thông tin ba người bị đánh, nhưng ngoài chuyện đó ra, không có thu hoạch gì lớn hơn.
Do Lưu Quế là người Trùng Khánh, cuối cùng vụ án được giao lại cho bên cảnh sát Trùng Khánh điều tra.
Ngày hôm sau, bên kia đã cử người đến làm rõ tình hình, đêm đó tìm Lương Hồng hỏi chuyện, luôn mổm khẳng định hắn ta chính là hung thủ, dự định dẫn về cục xét hỏi.
Kết quả, Lương Hồng lấy ra đoạn ghi hình ngay tại đó, chứng minh vào đêm Lưu Quế bị hại, hắn ta đang ở Kim Hoa chơi bời với một đám anh em. Không chỉ như thế, còn xoay ngược muốn kiện cảnh sát tội vu cáo người khác, khiến đối phương phải vò đầu bứt tai.
Sau đó, phía cảnh sát lại định bắt Lương Hồng với tội danh “cố ý gây thương tích”, nhưng ba chị em nhà họ Tăng tỏ thái độ... họ không muốn truy cứu.
Tóm lại, Lương Hồng thoát thân thành công.
“Chị em nhà họ Tăng giúp cậu?” Đó là ba mụ đàn bà chanh chua đấy, Đàm Hi nghi ngờ, “Trừ phi... cậu kêu người tới uy hiếp ho?”
“Em là loại người đó sao?” Lương Tử thút thít.
“Ha ha...”
“Chị, chị đừng cười nữa, em thật sự không sử dụng chiêu trò âm hiểm! Lúc này đi uy hiếp người khác, em đâu có chán sống đầu.” Cảnh sát vẫn còn nhìn chằm chằm ra đó, lỡ chữa tốt thành xấu, thì chẳng phải chuyện đùa đâu!
“Vậy thì kỳ lạ rồi, họ không có lý do gì nói giúp cậu.” Bị đánh không truy cứu, chuyện này giống với việc mà một mụ “đàn bà chanh chua” sẽ làm sao? Dù sao Đàm Hi kiên quyết không tin.
Tăng Quế Hương lại tỏ vẻ do dự: “Nếu anh Thiên cũng không thể xử lý được những người đó...”
“Không thể nào!”
“A Quế, nơi đây là Thủ Đô, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Di cho rằng anh Thiên chỉ có thể xưng bá xưng vương trở trận chúng ta thôi sao?” Lưu Quế cười lạnh, “Cậu anh ta có quen biết
Thủ Độ, xử lý một đám lưu manh cỏn con chẳng phải rất dễ dàng à?”
Bây giờ cô ta chỉ còn đợi nhìn thấy Vệ Ảnh và con ả họ Đàm gặp xui xẻo mà thôi!
Chớp mắt đã trôi qua một tuần, phía anh Thiên vẫn không có tin tức, điện thoại cũng không gọi được. Lưu Quế sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nào đó, liên lạc được với Ngụy Thiên.
“Anh yêu à, không phải anh đã hứa dạy dỗ những người kia giúp em ư, sao mà...”
“Tôi chưa tìm cô thì cô đã dâng lên họng súng, hế, rất thú vị đấy!”
“Anh Thiên, anh nói gì vậy...”
“Xem ông đây như khỉ chắc vui lắm đúng không?”
“Anh Thiên...” Con tim Lưu Quế run lên, tay cũng run theo.
“Cô đừng giả ngu. Tôi không xử lý cô, tự nhiên cũng có người xử lý cổ, ha ha...”
“Anh Thiên? Ngụy Thiên... Rốt cuộc anh có ý gì? Nói cho rõ ràng!” Lưu Quế hét vào điện thoại, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Lưu Quế nói với bản thân không được hoảng loạn, nhưng không hề có tác dụng gì.
Hại buổi tối liên tiếp, Lưu Quế không thể nào ngủ được.
Ngày thứ ba, cô ta đột nhiên quyết định xuất viện.
Ba chị em nhà họ Tăng không hề biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thần sắc Lưu Quế căng thẳng, cũng không dám chậm trễ, bỏ qua sự khuyến cáo của bác sĩ, đòi ra viện bằng được.
Tăng Thủy Tường và Lưu Lão Tài không thể xuống giường, chỉ đành ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.
“A Quế, chúng ta đi đâu vậy?”
“Cháu đã đặt vé xe lửa của chuyến sáng sớm mai, đến nhà ga tìm một khách sạn gần đó nghỉ chân, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về Trùng Khánh...”
“Vậy ba con và cậu Cả...”
“Không kịp rồi! Đợi sức khỏe họ đỡ hơn một chút thì chúng ta sẽ kêu người đến đón họ về.”
“Chúng ta không báo thù nữa à?”
Trong mắt Lưu Quế ánh lên sự tức giận: “Cháu sẽ không tha cho những người đó đâu!”
Không có Ngụy Thiên, vẫn còn có Trương Thiên, Lý Thiên...
Tối hôm đó, bốn người phụ nữ ở lại trong Khách sạn Nguyệt Mai.
4 giờ sáng, ba chị em nhà họ Tăng tỉnh dậy trong tiếng còi cảnh sát...
“Quê Hương, sao chị lại nghe tiếng còi xe cảnh sát?”
“Chị nằm mơ đấy...”
“Không phải mơ! Thật sự có xe cảnh sát, không tin em nghe đi!”
Tăng Quế Hương ngồi dậy, “Có thật...”
“Chắc không phải có trộm chứ? Em nghe đi, tiếng bước chân rất to, ở... kế bên?!”
Hai chị em nhìn nhau, không che giấu được sự hoảng loạn trong mắt.
Bởi vì kế bên là phòng của Lưu Quế!
“Vào 4:16 phút rạng sáng hôm nay, một vụ cướp hung ác đã xảy ra trong một khách sạn gần ga tàu. Nữ nạn nhân họ Lưu, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt hung thủ, phóng viên đài đưa tin...”
Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Lương Hồng vào hai ngày sau khi vụ việc xảy ra.
“... Chết rồi?” Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vệ Ảnh và Tôn Dương chia tay nhau. Gần đây cô đang bận việc của Thịnh Mậu. Nếu không phải Lương Hồng nhắc đến, có thể ngay cả “Lưu Quế” là ai cô cũng quên rồi.
“Vào sáng sớm ngày hôm trước.”
Đàm Hi cau mày: “Đừng nói với tôi là cậu làm đấy nhé?”
“Em cũng muốn nhưng không có cái gan ấy.”
“Cũng khá biết tự lượng sức mình.”
Lương Hồng ngượng ngùng, chị à, đừng có trêu chọc em có được không?
Thật ra Đàm Hi cũng biết không thể nào là Lương Tử, dù sao giết người không hề đơn giản như thái bắp cải.
Huống hồ cách gây án táo bạo như thế, lúc nào cũng có thể bạo lộ ngay dưới mí mắt của phía cảnh sát. Nhưng...
“Cảnh sát nhắm vào các cậu rồi?”
“Có đến hỏi chuyện.”
“Có phiền phức gì không?” Đàm Hi thấy hơi lo lắng.
Hai bên vừa xảy ra xung đột cách đây không lâu, chớp mắt Lưu Quế đã bị giết, nhóm người Lương Hồng dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng tình nghi, tuy không bị bắt lại, nhưng cũng không tránh khỏi chịu khổ.
Lương Hồng cười hề hề, nhìn vào trong không giống bị phiền phức dính vào người.
Đàm Hi nhướng mày: “Cậu vui mừng cái gì?”
“Trước đây đều là cảnh sát gây khó dễ cho chúng em, không ngờ có một ngày chúng em cũng có thể khiến đối phương á khẩu.”
Hóa ra đêm Lưu Quế bị hại, ba chị em Tăng Quế Hương bị đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Ba chị em bị dọa sợ bởi chuyện đột nhiên xảy ra, vốn không phản ứng lại kịp, đi đến cục cảnh sát thì la hét đòi đi, không muốn phối hợp, vừa la lối vừa lăn lộn, y hệt lũ lưu manh!
Tuy phía cảnh sát đã dùng vài thủ đoạn, lấy được thông tin ba người bị đánh, nhưng ngoài chuyện đó ra, không có thu hoạch gì lớn hơn.
Do Lưu Quế là người Trùng Khánh, cuối cùng vụ án được giao lại cho bên cảnh sát Trùng Khánh điều tra.
Ngày hôm sau, bên kia đã cử người đến làm rõ tình hình, đêm đó tìm Lương Hồng hỏi chuyện, luôn mổm khẳng định hắn ta chính là hung thủ, dự định dẫn về cục xét hỏi.
Kết quả, Lương Hồng lấy ra đoạn ghi hình ngay tại đó, chứng minh vào đêm Lưu Quế bị hại, hắn ta đang ở Kim Hoa chơi bời với một đám anh em. Không chỉ như thế, còn xoay ngược muốn kiện cảnh sát tội vu cáo người khác, khiến đối phương phải vò đầu bứt tai.
Sau đó, phía cảnh sát lại định bắt Lương Hồng với tội danh “cố ý gây thương tích”, nhưng ba chị em nhà họ Tăng tỏ thái độ... họ không muốn truy cứu.
Tóm lại, Lương Hồng thoát thân thành công.
“Chị em nhà họ Tăng giúp cậu?” Đó là ba mụ đàn bà chanh chua đấy, Đàm Hi nghi ngờ, “Trừ phi... cậu kêu người tới uy hiếp ho?”
“Em là loại người đó sao?” Lương Tử thút thít.
“Ha ha...”
“Chị, chị đừng cười nữa, em thật sự không sử dụng chiêu trò âm hiểm! Lúc này đi uy hiếp người khác, em đâu có chán sống đầu.” Cảnh sát vẫn còn nhìn chằm chằm ra đó, lỡ chữa tốt thành xấu, thì chẳng phải chuyện đùa đâu!
“Vậy thì kỳ lạ rồi, họ không có lý do gì nói giúp cậu.” Bị đánh không truy cứu, chuyện này giống với việc mà một mụ “đàn bà chanh chua” sẽ làm sao? Dù sao Đàm Hi kiên quyết không tin.
/1339
|