“Anh Dịch, hai người... quen biết?”
Người đàn ông đột nhiên lên tiến, gián đoạn cuộc chiến không nhường nhau của hai người.
“Không quen.”
Nhìn lại lần nữa, Hàn Sóc: “Hứ!”
Chu Dịch cười bất cần đời.
“Anh Dịch, em không muốn vào đồn...” Trong tháng này đã là lần thứ hai rồi, ông già sẽ điên lên mất.
Chu Dịch nhấc chân lên đạp, “Vậy sao cậu không kiềm chế cái móng chó của cậu đi?”
Người đàn ông nhìn về hướng Nhiễm Dao, cũng không biết nói gì, nói chung không phải nhận lỗi.
“Anh Dịch...”
“Đùng gọi bừa.”
“... Anh cứu anh em với!”
“Được rồi, xin lỗi trước đi.”
“Xin lỗi?”
“Cậu sờ con gái người ta, không xin lỗi sao?”
“... Vâng.”
Hắn ta bò dậy, nhịn nỗi đau ở bộ phận nào đấy đi đến bên Nhiễm Dao, cách một bước dừng lại, “À thì... xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, chỉ là nhận nhằm cô thành bạn gái cũ thôi...”
“Chống chế!” Không đợi Tiểu Công Trúa nói ra, Hàn Sóc ở bên cạnh đã cắn răng nghiến lợi rồi.
Chu Dịch nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng: liên quan gì cô.
Hàn Sóc khẽ ngước cằm lên: cá mè một lứa!
Chu Dịch cười khì thành tiếng, ánh mắt thâm trầm.
Nhiễm Dao mím môi, đối mặt với tình huống trước mắt có phần luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn qua Đàm Hi, người sau khẽ nhíu mày.
Chu Dịch: “Chị Đàm, lúc nãy chị có đồng ý mỗi bàn tặng một chai rượu, hãy để tôi mời, mong chị bỏ qua thằng ranh này một lần. Tháng này nó mà vào đồn thêm lần nữa, e là sẽ bị lột mất một lớp da đó! Chúng ta giải hòa, chị muốn gì cũng được.”
Đàm Hi hỏi ý kiến của Tiểu Công Trúa, người sau nhìn người đàn ông. Thật ra cũng không có thể gọi là đàn ông, hắn ta trông khá trẻ, thậm chí còn ngây ngô như lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch nữa.
“Vậy thì... thôi đi.”
Cậu trai áy náy nhìn cô, không biết là do rượu, hay do không khí ở đây quá nóng, hai má đỏ ửng cả lên.
“Xin... xin lỗi... thật sự là cô giống bạn gái cũ của tôi lắm, tôi còn tưởng rằng...”
“Lần sau không được vậy nữa.” Tiểu Công Trúa chọt chọt ngón tay, cúi đầu nói nhỏ.
“Đây chỉ là ngoài ý muốn! Tuyệt đối không có lần sau!”
“Uhm.”
“Cảm ơn cô...”
“Nhiễm Dao!” Hàn Sóc giận dữ đạp chân một cái.
Tiểu Công Trúa bĩu môi, nép về phía An An.
Chu Dịch quay ra nhìn Hàn Sóc từ trên cao: Nhãi con, còn dám dấu với ông đây à!
Sau khi rời đi, Đàm Hi bắt Chu Dịch trả luôn tiền phòng karaoke. Hắn cười tươi rói, liền đồng ý.
Trên đường về trường, Hàn Sóc cúi đầu, không nói năng gì.
Đàm Hi để An An đưa Nhiễm Dao về ký túc xá trước, cô và Hàn Sóc đi sau: “Còn một tiếng mới đến giờ giới nghiêm, đến sân tập đi bộ chút không?”
“Đi.”
Gió đêm man mát, giờ này, trên sân trường gần như không thấy bóng người.
“Chậc... Lạnh thiệt.” Hàn Sóc rùng mình một cái.
“Cần tớ cởi áo khoác cho cậu không?”
“Cậu chịu sao?”
Đàm Hi bắt đầu cởi nút ra.
“Ài, tớ nói đùa đấy, bên trong cậu mặc mỗi cái áo hai dây, cởi ra cho lộ hàng hả?”
“Không sợ lạnh cóng hả?”
Hàn Sóc “xì” lên một tiếng. “Không đến nỗi. Chỉ là cảm thấy có chút ảm đạm.”
“Dọc đường không thấy cậu nói chuyện, trong lòng không vui hả?”
Hàn Sóc lấy một điếu thuốc ra, mồi lửa.
“Cho tớ một điếu.”
“Không sợ đại soái ca Lục của cậu phát hiện sao?”
“Anh ấy ở thủ đô, sợ gì?”
“Chưa chắc nha, phải biết là, người đàn ông của cậu... là một sinh vật thần kỳ.”
Đàm Hi nhép miệng: “Vậy có cho không thì bảo?”
“Cho, cho, cho. Sợ cậu rồi được không?”
Không chỉ cho mà còn giúp cô mồi lửa.
Hàn Sóc chậc chậc lưỡi, “Sự đãi ngộ này của cậu, cũng không phải lúc nào cũng nhận được đâu.”
“Cảm ơn, Sóc con~”
“Biến!”
Đàm Hi nhả một hơi khói ra, thuần thục kẹp điều thuốc trên tay: “Nói đi, không vui vì cái gì?”
Hàn Sóc trầm ngâm mội hồi, “Tại sao phải đồng ý?”
“Cậu nói đồng ý để Chu Dịch thả người đó sao?”
“Uhm. Giao tình của cậu và anh ta tính sau, nhưng Nhiễm Dao thật sự đã bị thiệt.”
“Cậu tưởng tớ bán đứng Nhiễm Dao để lấy mặt sao?” Lời này thẳng thừng, Hàn Sóc nghe thấy cũng thấy sặc.
“Tự cậu nói đấy, tớ không nói vậy.”
“Hứ, còn chẳng phải ý đó sao? Giả bộ làm gì?”
“Vậy cậu giải thích xem nào?”
Đàm Hi trầm ngâm một lúc, giống đang sắp xếp từ ngữ: “Nói vậy đi, cho dù chúng ta gọi cảnh sát, tên đó có vào thì chẳng bao lâu sẽ lại bình yên vô sự bước ra mà thôi.”
“Sặc! Ý gì đây?”
Ánh mắt Đàm Hi xa xăm, cố làm ra vẻ thâm trầm thở dài: “Quyền lực đó, chính là vậy đó...”
“Tớ không hiểu.”
“Đối phó với hạng công tử ấy, biện pháp tốt nhất là không nên báo cảnh sát, bởi vì cứng đối với cứng, đứa bể chỉ có chúng ta.”
“Vậy phải làm sao?”
“Thuận chiều thôi, âm thầm trói trong bóng tối.”
“Có vẻ rất phức tạp.”
“Trước đây cậu sống ở Hồng Kông, trời cao hoàng đế xa, so với mấy ma vương hỗn thế sống dưới chân Hoàng Thành thì chẳng thể cùng cấp được, không hiểu cũng là lẽ thường.”
“Như vậy chính là... giai cấp sao?”
“Có thể nói là vậy.”
“Nhà Nhiễm Dao cũng không kém, cứng đối cứng chưa chắc chúng ta thua.”
Người đàn ông đột nhiên lên tiến, gián đoạn cuộc chiến không nhường nhau của hai người.
“Không quen.”
Nhìn lại lần nữa, Hàn Sóc: “Hứ!”
Chu Dịch cười bất cần đời.
“Anh Dịch, em không muốn vào đồn...” Trong tháng này đã là lần thứ hai rồi, ông già sẽ điên lên mất.
Chu Dịch nhấc chân lên đạp, “Vậy sao cậu không kiềm chế cái móng chó của cậu đi?”
Người đàn ông nhìn về hướng Nhiễm Dao, cũng không biết nói gì, nói chung không phải nhận lỗi.
“Anh Dịch...”
“Đùng gọi bừa.”
“... Anh cứu anh em với!”
“Được rồi, xin lỗi trước đi.”
“Xin lỗi?”
“Cậu sờ con gái người ta, không xin lỗi sao?”
“... Vâng.”
Hắn ta bò dậy, nhịn nỗi đau ở bộ phận nào đấy đi đến bên Nhiễm Dao, cách một bước dừng lại, “À thì... xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, chỉ là nhận nhằm cô thành bạn gái cũ thôi...”
“Chống chế!” Không đợi Tiểu Công Trúa nói ra, Hàn Sóc ở bên cạnh đã cắn răng nghiến lợi rồi.
Chu Dịch nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng: liên quan gì cô.
Hàn Sóc khẽ ngước cằm lên: cá mè một lứa!
Chu Dịch cười khì thành tiếng, ánh mắt thâm trầm.
Nhiễm Dao mím môi, đối mặt với tình huống trước mắt có phần luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn qua Đàm Hi, người sau khẽ nhíu mày.
Chu Dịch: “Chị Đàm, lúc nãy chị có đồng ý mỗi bàn tặng một chai rượu, hãy để tôi mời, mong chị bỏ qua thằng ranh này một lần. Tháng này nó mà vào đồn thêm lần nữa, e là sẽ bị lột mất một lớp da đó! Chúng ta giải hòa, chị muốn gì cũng được.”
Đàm Hi hỏi ý kiến của Tiểu Công Trúa, người sau nhìn người đàn ông. Thật ra cũng không có thể gọi là đàn ông, hắn ta trông khá trẻ, thậm chí còn ngây ngô như lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch nữa.
“Vậy thì... thôi đi.”
Cậu trai áy náy nhìn cô, không biết là do rượu, hay do không khí ở đây quá nóng, hai má đỏ ửng cả lên.
“Xin... xin lỗi... thật sự là cô giống bạn gái cũ của tôi lắm, tôi còn tưởng rằng...”
“Lần sau không được vậy nữa.” Tiểu Công Trúa chọt chọt ngón tay, cúi đầu nói nhỏ.
“Đây chỉ là ngoài ý muốn! Tuyệt đối không có lần sau!”
“Uhm.”
“Cảm ơn cô...”
“Nhiễm Dao!” Hàn Sóc giận dữ đạp chân một cái.
Tiểu Công Trúa bĩu môi, nép về phía An An.
Chu Dịch quay ra nhìn Hàn Sóc từ trên cao: Nhãi con, còn dám dấu với ông đây à!
Sau khi rời đi, Đàm Hi bắt Chu Dịch trả luôn tiền phòng karaoke. Hắn cười tươi rói, liền đồng ý.
Trên đường về trường, Hàn Sóc cúi đầu, không nói năng gì.
Đàm Hi để An An đưa Nhiễm Dao về ký túc xá trước, cô và Hàn Sóc đi sau: “Còn một tiếng mới đến giờ giới nghiêm, đến sân tập đi bộ chút không?”
“Đi.”
Gió đêm man mát, giờ này, trên sân trường gần như không thấy bóng người.
“Chậc... Lạnh thiệt.” Hàn Sóc rùng mình một cái.
“Cần tớ cởi áo khoác cho cậu không?”
“Cậu chịu sao?”
Đàm Hi bắt đầu cởi nút ra.
“Ài, tớ nói đùa đấy, bên trong cậu mặc mỗi cái áo hai dây, cởi ra cho lộ hàng hả?”
“Không sợ lạnh cóng hả?”
Hàn Sóc “xì” lên một tiếng. “Không đến nỗi. Chỉ là cảm thấy có chút ảm đạm.”
“Dọc đường không thấy cậu nói chuyện, trong lòng không vui hả?”
Hàn Sóc lấy một điếu thuốc ra, mồi lửa.
“Cho tớ một điếu.”
“Không sợ đại soái ca Lục của cậu phát hiện sao?”
“Anh ấy ở thủ đô, sợ gì?”
“Chưa chắc nha, phải biết là, người đàn ông của cậu... là một sinh vật thần kỳ.”
Đàm Hi nhép miệng: “Vậy có cho không thì bảo?”
“Cho, cho, cho. Sợ cậu rồi được không?”
Không chỉ cho mà còn giúp cô mồi lửa.
Hàn Sóc chậc chậc lưỡi, “Sự đãi ngộ này của cậu, cũng không phải lúc nào cũng nhận được đâu.”
“Cảm ơn, Sóc con~”
“Biến!”
Đàm Hi nhả một hơi khói ra, thuần thục kẹp điều thuốc trên tay: “Nói đi, không vui vì cái gì?”
Hàn Sóc trầm ngâm mội hồi, “Tại sao phải đồng ý?”
“Cậu nói đồng ý để Chu Dịch thả người đó sao?”
“Uhm. Giao tình của cậu và anh ta tính sau, nhưng Nhiễm Dao thật sự đã bị thiệt.”
“Cậu tưởng tớ bán đứng Nhiễm Dao để lấy mặt sao?” Lời này thẳng thừng, Hàn Sóc nghe thấy cũng thấy sặc.
“Tự cậu nói đấy, tớ không nói vậy.”
“Hứ, còn chẳng phải ý đó sao? Giả bộ làm gì?”
“Vậy cậu giải thích xem nào?”
Đàm Hi trầm ngâm một lúc, giống đang sắp xếp từ ngữ: “Nói vậy đi, cho dù chúng ta gọi cảnh sát, tên đó có vào thì chẳng bao lâu sẽ lại bình yên vô sự bước ra mà thôi.”
“Sặc! Ý gì đây?”
Ánh mắt Đàm Hi xa xăm, cố làm ra vẻ thâm trầm thở dài: “Quyền lực đó, chính là vậy đó...”
“Tớ không hiểu.”
“Đối phó với hạng công tử ấy, biện pháp tốt nhất là không nên báo cảnh sát, bởi vì cứng đối với cứng, đứa bể chỉ có chúng ta.”
“Vậy phải làm sao?”
“Thuận chiều thôi, âm thầm trói trong bóng tối.”
“Có vẻ rất phức tạp.”
“Trước đây cậu sống ở Hồng Kông, trời cao hoàng đế xa, so với mấy ma vương hỗn thế sống dưới chân Hoàng Thành thì chẳng thể cùng cấp được, không hiểu cũng là lẽ thường.”
“Như vậy chính là... giai cấp sao?”
“Có thể nói là vậy.”
“Nhà Nhiễm Dao cũng không kém, cứng đối cứng chưa chắc chúng ta thua.”
/1339
|