“Đúng vậy! 8 năm trời mới có được một điểm tuyệt đối như vậy, dù sao cũng phải để cho mọi người nhìn một cái chứ!”
“Cho dù thua cũng phải biết rốt cuộc thua ai.”
“Đúng vậy! Chúng tôi muốn gặp tác giả!”
“...”
Tiếng nói nọ át tiếng nói kia, MC cũng hết cách, chỉ có thể mở miệng: “Thí sinh dự thi số 36, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, không biết có thể đứng dậy chào mọi người không?”
Những đôi mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
MC tiếp tục cố gắng: “Giống như mọi người nói, thua cũng phải biết là thua ai chứ.”
Đàm Hi nhếch môi, đang định đứng dậy, váy bị ghế đè lên. Trong giây lát cô cúi đầu sửa sang lại, một bóng hình váy xanh đứng dậy, vẫn là chiếc váy xanh đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô giơ tay chỉ người bên phải đằng trước, giọng the thé: “Chính là cô ta!”
Không giống như sự tò mò và hưng phấn của số đông, giọng cô gái ẩn chứa sự giận dữ ngút trời và không phục.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của cô ta, một vệt đỏ hiện trong mắt, như đóa hoa nở rộ, như ánh chiều tà diễm lệ.
“Là cô ta.”
“Là người giữa giờ nộp bài sao?”
“Đại học T, hôm qua đấu nhóm hạng nhất!”
“Năm nay một đại học vô danh như Đại học T trở thành kẻ thắng đậm, đấu nhóm hạng nhất và cá nhân hạng nhất đều ôm hết...”
Không đợi trận sấm ầm ĩ này lắng xuống, cô gái váy xanh lại quăng thêm một trái bom nữa!
“Nhưng - tôi không phục. Theo quy định, thí sinh số 37 Tiếu Lan yêu cầu ban giám khảo trên khán đài phúc kiểm, hy vọng thận trọng cân nhắc.”
Trong thi đấu phác họa đúng là có một quy định này, nếu top 3 xảy ra dị nghị, có thể đưa ra yêu cầu kiểm tra lại tại chỗ, đồng thời sẽ nhận được lời giải thích hợp lý.
Mọi năm không phải không có, nhưng dù sao cũng là số ít, được giải thưởng đã lạy trời cảm tạ lắm rồi, sao cứ phải lăn tăn mãi làm gì chứ?
Như vậy không chỉ chất vấn điểm số do ban giám khảo đưa ra, cũng hoài nghi sự công bằng của cuộc thi.
Ban tổ chức rất không mong muốn thấy được cảnh này, nhưng đã xảy ra rồi, cũng thật sự không cự tuyệt ngay tại chỗ.
“Ồ! Là cô gái trường Mỹ thuật Trung ương đó à? Gan to thiệt!”
“Muốn huy chương vàng đến điên rồi!”
“Thật ra 9.8 điểm là rất cao, còn tưởng rằng quán quân mười phần chắc chín rồi, kết quả sau cùng lòi ra một điểm tuyệt đối, cũng xui xẻo thật.”
“Đợi xem có kịch vui rồi.”
MC xin phép ý kiến của những vị đại sư cấp cao của hội đồng thi và ban giám khảo, đồng ý chấp nhận yêu cầu kiểm tra lại của Tiếu Lan.
Để hai tác phẩm lên màn hình lớn, đặt so le với nhau, rồi mời các ban giám khảo lên bục.
Tỉnh Tuần giơ tay ra về phía MC, người sau ngơ ngác, “Sao, sao chứ?”
“Mic.” Lê Diệp nhắc nhỏ.
“A! Đây...”
“Chào mọi người, tôi là giám khảo lần này - Tỉnh Tuần.”
Ồ...
Sau khi tự giới thiệu, một trận xì xào nổi lên.
Tuy rằng trước đó có nghe nói đại sư Tỉnh sẽ đảm nhiệm cương vị ban giám khảo, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác, mọi người hưng phấn tột độ.
Đợi tiếng dưới sảnh nhỏ dần, Tỉnh Tuần tiếp tục nói: “Rất vinh hạnh được đề cử vào cương vị ban giám khảo toàn quyền phụ trách lần phúc kiểm này. Sau đây mời thí sinh số 36 và 37 lên sân khấu, để trình bày ý tưởng tác phẩm trong một phút.”
Tiếu Lan lên sân khấu trước, Đàm Hi khoan thai vén váy bước lên sân khấu, so với sự giận dữ lửa cháy bừng bừng không kiềm chế được của người trước, sự bình tĩnh và tao nhã của cô khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Không ít ban giám khảo cũng gật đầu.
Tỉnh Tuần và Lê Diệp nhìn nhau, người trước tương đối vui vẻ, người sau hướng mắt nhìn về vị trí nào đó dưới khán đài.
Lê Diệp hối hận rồi, bà không nên để con trai đến, vốn tưởng là cơ hội để gỡ rối khúc mắc trong lòng, không ngờ lại khiến con trai thấy được hào quang của Đàm Hi, chỉ sợ từ nay về sau khó mà quên được...
“Anh của tôi là một phóng viên chiến địa, từng làm việc ở Trung Đông, nửa năm trước, trong một lần phỏng vấn trận chiến đã bị thương do bom nổ, mất đi đôi chân...” Tiếu Lan nói, giọng nghẹn ngào.
Mọi người đều yên lặng hẳn, người kinh ngạc, kẻ đồng cảm, nhưng những thái độ xem thường trước đó đều mất hết.
Đàm Hi nhướng mày.
Chỉ nghe cô ta tiếp tục nói: “Tôi từng thấy trong chiếc máy ảnh mà anh tôi thề chết bảo vệ, những trận chiến đẫm máu, khói súng tràn ngập, lựu đạn bay tán loạn, nhiều người vô tôi phải chết, trong số họ có người già, phụ nữ, trẻ em...” Hốc mắt cô gái ửng đỏ, lệ ấm tràn lên.
Trên khuôn mặt của ban giám khảo cũng lộ vẻ xúc động, chiến tranh vô tình.
“Vì vậy, bức vẽ này của tôi thể hiện hiện trường chiến tranh, hy vọng thế giới không còn oan hồn, thế giới mãi mãi hòa bình!”
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên.
“Tôi muốn tặng bức tranh này cho anh tôi, tỏ lòng tôn kính đối với toàn thể ký giả tiền tuyến xông pha trong những cuộc chiến tranh.”
MC mắt đỏ hoe, đưa tay lau nước mắt, “Câu chuyện rất cảm động, chủ đề rất sâu sắc, mong thế giới không còn chiến tranh, hòa bình vĩnh cửu. Tiếp theo đây, xin mời thí sinh số 36 lên trình bày ý tưởng tác phẩm...”
Đàm Hi nhận lấy micro, ánh mắt bình tĩnh lướt nhìn qua đám đông phía dưới, sau cùng dừng lại ở chỗ Lục Chinh.
Phút chốc, mỉm cười một cái.
Người đàn ông ngẩng ra, hồi sau khẽ nhếch khóe miệng.
“Mọi người biết nơi nghèo nhất của nước ta là đâu không?”
Dưới khán đài xuất hiện những câu trả lời, gần như đều là đoán bừa. Đàm Hi nhẫn nại nghe xong, lắc đầu: “Đều không phải. Nơi nghèo nhất là khu Lương Sơn. Nơi đó mỗi ngày đều xảy ra chết chóc, mỗi phút mỗi giây đều có người hút ma túy, sự truyền nghiễm căn bệnh AIDS với tốc độ kinh người. Trong số những người đó, có bà bầu, có cả những đứa trẻ mới trào đời.”
“Cho dù thua cũng phải biết rốt cuộc thua ai.”
“Đúng vậy! Chúng tôi muốn gặp tác giả!”
“...”
Tiếng nói nọ át tiếng nói kia, MC cũng hết cách, chỉ có thể mở miệng: “Thí sinh dự thi số 36, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, không biết có thể đứng dậy chào mọi người không?”
Những đôi mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
MC tiếp tục cố gắng: “Giống như mọi người nói, thua cũng phải biết là thua ai chứ.”
Đàm Hi nhếch môi, đang định đứng dậy, váy bị ghế đè lên. Trong giây lát cô cúi đầu sửa sang lại, một bóng hình váy xanh đứng dậy, vẫn là chiếc váy xanh đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô giơ tay chỉ người bên phải đằng trước, giọng the thé: “Chính là cô ta!”
Không giống như sự tò mò và hưng phấn của số đông, giọng cô gái ẩn chứa sự giận dữ ngút trời và không phục.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của cô ta, một vệt đỏ hiện trong mắt, như đóa hoa nở rộ, như ánh chiều tà diễm lệ.
“Là cô ta.”
“Là người giữa giờ nộp bài sao?”
“Đại học T, hôm qua đấu nhóm hạng nhất!”
“Năm nay một đại học vô danh như Đại học T trở thành kẻ thắng đậm, đấu nhóm hạng nhất và cá nhân hạng nhất đều ôm hết...”
Không đợi trận sấm ầm ĩ này lắng xuống, cô gái váy xanh lại quăng thêm một trái bom nữa!
“Nhưng - tôi không phục. Theo quy định, thí sinh số 37 Tiếu Lan yêu cầu ban giám khảo trên khán đài phúc kiểm, hy vọng thận trọng cân nhắc.”
Trong thi đấu phác họa đúng là có một quy định này, nếu top 3 xảy ra dị nghị, có thể đưa ra yêu cầu kiểm tra lại tại chỗ, đồng thời sẽ nhận được lời giải thích hợp lý.
Mọi năm không phải không có, nhưng dù sao cũng là số ít, được giải thưởng đã lạy trời cảm tạ lắm rồi, sao cứ phải lăn tăn mãi làm gì chứ?
Như vậy không chỉ chất vấn điểm số do ban giám khảo đưa ra, cũng hoài nghi sự công bằng của cuộc thi.
Ban tổ chức rất không mong muốn thấy được cảnh này, nhưng đã xảy ra rồi, cũng thật sự không cự tuyệt ngay tại chỗ.
“Ồ! Là cô gái trường Mỹ thuật Trung ương đó à? Gan to thiệt!”
“Muốn huy chương vàng đến điên rồi!”
“Thật ra 9.8 điểm là rất cao, còn tưởng rằng quán quân mười phần chắc chín rồi, kết quả sau cùng lòi ra một điểm tuyệt đối, cũng xui xẻo thật.”
“Đợi xem có kịch vui rồi.”
MC xin phép ý kiến của những vị đại sư cấp cao của hội đồng thi và ban giám khảo, đồng ý chấp nhận yêu cầu kiểm tra lại của Tiếu Lan.
Để hai tác phẩm lên màn hình lớn, đặt so le với nhau, rồi mời các ban giám khảo lên bục.
Tỉnh Tuần giơ tay ra về phía MC, người sau ngơ ngác, “Sao, sao chứ?”
“Mic.” Lê Diệp nhắc nhỏ.
“A! Đây...”
“Chào mọi người, tôi là giám khảo lần này - Tỉnh Tuần.”
Ồ...
Sau khi tự giới thiệu, một trận xì xào nổi lên.
Tuy rằng trước đó có nghe nói đại sư Tỉnh sẽ đảm nhiệm cương vị ban giám khảo, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác, mọi người hưng phấn tột độ.
Đợi tiếng dưới sảnh nhỏ dần, Tỉnh Tuần tiếp tục nói: “Rất vinh hạnh được đề cử vào cương vị ban giám khảo toàn quyền phụ trách lần phúc kiểm này. Sau đây mời thí sinh số 36 và 37 lên sân khấu, để trình bày ý tưởng tác phẩm trong một phút.”
Tiếu Lan lên sân khấu trước, Đàm Hi khoan thai vén váy bước lên sân khấu, so với sự giận dữ lửa cháy bừng bừng không kiềm chế được của người trước, sự bình tĩnh và tao nhã của cô khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Không ít ban giám khảo cũng gật đầu.
Tỉnh Tuần và Lê Diệp nhìn nhau, người trước tương đối vui vẻ, người sau hướng mắt nhìn về vị trí nào đó dưới khán đài.
Lê Diệp hối hận rồi, bà không nên để con trai đến, vốn tưởng là cơ hội để gỡ rối khúc mắc trong lòng, không ngờ lại khiến con trai thấy được hào quang của Đàm Hi, chỉ sợ từ nay về sau khó mà quên được...
“Anh của tôi là một phóng viên chiến địa, từng làm việc ở Trung Đông, nửa năm trước, trong một lần phỏng vấn trận chiến đã bị thương do bom nổ, mất đi đôi chân...” Tiếu Lan nói, giọng nghẹn ngào.
Mọi người đều yên lặng hẳn, người kinh ngạc, kẻ đồng cảm, nhưng những thái độ xem thường trước đó đều mất hết.
Đàm Hi nhướng mày.
Chỉ nghe cô ta tiếp tục nói: “Tôi từng thấy trong chiếc máy ảnh mà anh tôi thề chết bảo vệ, những trận chiến đẫm máu, khói súng tràn ngập, lựu đạn bay tán loạn, nhiều người vô tôi phải chết, trong số họ có người già, phụ nữ, trẻ em...” Hốc mắt cô gái ửng đỏ, lệ ấm tràn lên.
Trên khuôn mặt của ban giám khảo cũng lộ vẻ xúc động, chiến tranh vô tình.
“Vì vậy, bức vẽ này của tôi thể hiện hiện trường chiến tranh, hy vọng thế giới không còn oan hồn, thế giới mãi mãi hòa bình!”
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên.
“Tôi muốn tặng bức tranh này cho anh tôi, tỏ lòng tôn kính đối với toàn thể ký giả tiền tuyến xông pha trong những cuộc chiến tranh.”
MC mắt đỏ hoe, đưa tay lau nước mắt, “Câu chuyện rất cảm động, chủ đề rất sâu sắc, mong thế giới không còn chiến tranh, hòa bình vĩnh cửu. Tiếp theo đây, xin mời thí sinh số 36 lên trình bày ý tưởng tác phẩm...”
Đàm Hi nhận lấy micro, ánh mắt bình tĩnh lướt nhìn qua đám đông phía dưới, sau cùng dừng lại ở chỗ Lục Chinh.
Phút chốc, mỉm cười một cái.
Người đàn ông ngẩng ra, hồi sau khẽ nhếch khóe miệng.
“Mọi người biết nơi nghèo nhất của nước ta là đâu không?”
Dưới khán đài xuất hiện những câu trả lời, gần như đều là đoán bừa. Đàm Hi nhẫn nại nghe xong, lắc đầu: “Đều không phải. Nơi nghèo nhất là khu Lương Sơn. Nơi đó mỗi ngày đều xảy ra chết chóc, mỗi phút mỗi giây đều có người hút ma túy, sự truyền nghiễm căn bệnh AIDS với tốc độ kinh người. Trong số những người đó, có bà bầu, có cả những đứa trẻ mới trào đời.”
/1339
|