Nàng Dâu Cực Phẩm - Full - Hoàn Thành 3
Chương 513: Vẫn chưa phải là vợ cháu, sớm muộn cũng sẽ là thôi
/1339
|
Chiếc Land Rover chạy ra khỏi cổng quân khu, nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ trên tuyến đường chính trong thành phố.
Ánh đèn hai bên con đường dài sáng tỏ, những đốm sáng rực rỡ hiển thị khắp nơi.
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, đây mới là thế giới quen thuộc của cô.
“Muốn ăn gì?”
“Cháo hải sản.”
Xe dừng trước một quán cháo lâu đời. Đàm Hi đang định tháo dây an toàn, Lục Chinh giơ tay ra ngăn lại, “Nơi này quá nhỏ, lại nhiều người, mua về nhà ăn.”
Đàm Hi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi anh.
Cho dù hòa mình vào đám đông, Lục Chinh vẫn cực kỳ nổi bật. Chiều cao hơn người, khuôn mặt lạnh lùng, một quả đầu đinh đặc biệt, điểm nào cũng là tiêu điểm của sự chú ý.
Xếp hàng 2 phút, đợi cháo 5 phút, trên khuôn mặt không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đàm Hi bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Cô nghĩ, nếu không phải là Lục Chinh, với tình hình hôm nay cô chắc sẽ không đồng ý dứt khoát đến thế, mạo hiểm đối mặt với nguy cơ thân phận bị lộ, toàn lực hoàn thành công việc phá giải.
Chỉ vì...
Tín ngưỡng của anh, cô cũng muốn tham dự vào.
Cho dù không thích ứng, nhưng vẫn cố gắng làm quen với nó.
Hai người trở về chung cư, cháo vẫn còn nóng.
“Thịt nạc hay là gan lợn?”
“Thịt nạc.”
Lục Chinh đưa một bát trong đó cho cô, Đàm Hi múc một thìa cho vào miệng, đúng là cửa hàng cháo nổi tiếng lâu lăm, vừa đặc vừa sệt, mùi vị tươi ngon.
“Em muốn thử vị gan lợn...” Đàm Hi thèm thuồng bát cháo trên tay Lục Chinh.
“Há miệng.”
“Sao nào, anh muốn đút cho em?”
“Không thể?”
“A...” Há miệng, trực tiếp dùng hành động trả lời.
“Sao cứ giống một đứa trẻ con thế.”
“Người ác cáo trạng trước!” Rõ ràng là anh kêu cô “há miệng“.
Ăn cháo xong, Lục Chinh bế cô đi tắm.
Đàm Hi dùng sức vặn vẹo trong lòng anh, “Em tự tắm.”
“Không được!”
“...” Cầm thú.
Nhưng lần này đúng là Đàm Hi đã hiểu lầm người ta rồi. Suốt cả quá trình, Lục Chinh khá là ngoan ngoãn, vừa chà lưng giùm cô, vừa cầm vòi sen dội sạch bọt xà phòng.
Vì thế, chỉ dùng không đến 15 phút, Đàm Hi đã bước ra một cách hoàn hảo vô khuyết. À... bị bế ra.
“Sấy khô tóc rồi ngủ.”
Cô ngoan ngoãn ngồi yên, chìa lưng ra, đợi ai đó làm thay.
Một tay Lục Chinh cầm máy sấy, một tay linh hoạt luồn vào mái tóc mượt như tơ, cảm nhận cảm xúc lạnh ướt và làn gió nóng được thổi ra từ máy sấy, dần dần hình thành hai cực riêng biệt.
“Xong rồi.”
Đàm Hi xoay lại mặt đối mặt với anh, sau đó rướn người hôn nhẹ lên gò má của anh.
Ánh mắt Lục Chinh khẽ tối lại, giây tiếp theo, bàn tay to siết lấy chiếc gáy trắng nõn của cô, kéo nhẹ về trước, răng môi dán vào nhau, hơi thở quấn quýt.
Hôn xong, đôi mắt của Đàm Hi hiện ra làn sương mù, vừa ngơ ngác, vừa vô tội.
Đặc biệt có thể gợi lên ham muốn vác súng lên trận đầy tồi lỗi của cánh đàn ông.
Phản ứng sinh lý đến quá đột ngột, suýt chút nữa Lục Chinh đã không kiềm chế được, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng việc cô đã mệt mỏi cả ngày, không muốn hành hạ cô thêm nữa.
Kiềm lại ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể, kéo chăn cho cô, “Ngủ đi”
Chỉ như thế thôi hả? Đàm Hi chớp mắt.
“Đừng nhìn nữa...” Giơ tay ra che hai mắt cô lại, cảm xúc đôi hàng mi khẽ run khiến anh ngứa ngáy trong lòng, “Anh sẽ không kiềm chế được mất.”
Đàm Hi nhếch môi, không biết là cố ý hay vô tình, còn le đầu lưỡi ra liếm cánh môi.
“Được thôi.” Cô nói, “Em không nhìn.”
Mềm mại xinh đẹp, ngoan đến mức khiến người ta rất muốn bắt nạt.
“Nhóc con, ngoan ngoãn một chút!” Cắn răng nghiến lợi.
“Ngủ đây, ngủ đây...”
Đêm đó, Lục Chinh không phá cô, chỉ là nửa đêm đi toilet hai lần, ừm... thời gian ở trong đó, hình như có hơi lâu một chút.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Sáng sớm Lục Chinh đã dậy nấu bữa sáng, sau khi ăn xong đưa cô đến trường.
“Buổi trưa ăn ở căng tin, buổi chiều có tiết, chạy tới chạy lui rất phiền phức. Hơn nữa buổi tối còn phải đi tập huấn trước khi thi đấu, hay là hôm nay em ở lại ký túc xá?”
“5 giờ chiều đến đón em đi ăn tối, ăn xong rồi đưa em về lên lớp.”
“...Ồ” Vốn chẳng có chỗ để phản bác lại, Đàm Hi cũng không dám phản bác.
Thậm chí, cô còn ước gì Lục Chinh có thể ở bên cạnh cô suốt 24 tiếng nữa cơ.
Rời khỏi trường, Lục Chinh không chạy về chung cư mà lái xe đi thẳng đến quân khu.
Thời Cảnh đã đợi 15 phút ở văn phòng, đang trong lúc mất khiên nhẫn, thì anh đã đẩy cửa vào.
“Không phải đã hẹn lúc 8 giờ sao? Cậu xem thử bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đưa cô ấy đến trường, trên đường hơi kẹt xe.”
“Bây giờ cậu đã thành bảo mẫu, hay là gì đây?”
Lục Chinh lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Cậu muốn cũng không có cửa đâu.”
Bạo kích đánh thẳng vào tim.
Thời Cảnh: Cắn chết cậu! Gâu gâu...
“Ông cụ đâu?” Lục Chinh hỏi anh ta.
“Trên lầu.”
Xoay người bỏ đi.
“Này... cậu cẩn thận một chút! Đang rất tức giận đấy...”
“Người nên bị giáo huấn là cậu, không liên quan đến tôi.”
Thời Cảnh lập tức không cười nổi nữa, nghiến rắng ken két với bóng lưng dần đi xa của anh.
Đúng vậy, sự việc khủng bố tập kích lần này đám lính dưới trướng của anh ta không có tên nào hữu dụng, nếu không phải Đàm Hi phá giải kịp thời, thì hậu quả...
Trong lòng Thời Cảnh run lên, sống lưng lạnh toát.
Cho dù trên mặt tỏ ra ghét bỏ thế nào đi nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy cảm kích.
Cốc cốc...
“Vào đi!” Tràn đầy khí thế, đồng thời sự tức giận cũng dâng tràn.
Lục Chinh đẩy cửa vào, “Thủ trưởng.”
Sắc mặt Bàng Diên Chiêu khẽ dịu xuống, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
Lục Chinh đi tới, “Chuyện của hôm qua, chắc ông cũng đã rõ.”
“Có gì cứ nói thẳng.”
“Cháu không hy vọng Đàm Hi dính líu vào chuyện này.”
Đôi con ngươi nghiêm khắc của ông cụ híp lại, Lục Chinh không hề có ý muốn lùi bước.
“Biểu hiện hôm qua của đứa trẻ đó, Thời Cảnh đã nói với ông rồi. Thật không ngờ, một cô gái trẻ tuổi lại có bản lĩnh thế này, phía trên rất coi trọng.”
“Phía trên?”
“Cháu cho rằng xảy ra chuyện lớn như thế, mấy vị ở Đại Hòa Uyển còn có thể ngồi yên hay sao? Tối hôm qua Tống Nghêu gọi điện thoại tới, nha đầu kia có vai trò vô cùng quan trọng trong sự kiện lần này, ông muốn giấu cũng giấu không được.”
Lục Chinh nhíu mày.
“Ông biết cháu đang lo lắng điều gì, nhưng che giấu không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Bây giờ có rất nhiều con mắt đang nhìn vào, ngược lại lại có khả năng chữa lợn lành thành lợn què.”
Ông cụ Bàng cũng thấy hơi tò mò về Đàm Hi, người tinh tường đều có thể nhìn ra được, nha đầu kia không hề đơn giản. Cũng không biết đứa cháu ngoại này của ông đào đâu ra bảo bối này. Nếu không phải do hôm qua tình hình nguy cấp, có lẽ Lục Chinh sẽ không để cho cô bé đó lộ diện trước mặt người khác, rước thêm phiền phức.
“Mấy vị ở Đại Hòa Uyển có thái độ gì?”
“Nghe ý của Lão Tống, kỹ thuật tốt như thế mà không phục vụ cho đất nước thì thật là đáng tiếc.”
Lục Chinh nhếch mày.
“Khụ! Họ muốn Đàm Hi vào Cục An ninh Quốc gia.”
“Cháu không đồng ý!”
“Cháu gấp cái gì?! Ngồi xuống từ từ nói.” Bàng Diên Chiêu cũng ngạc nhiên, lần đầu thấy cháu ngoại của mình mất bình tĩnh như thế.
“Dù sao cháu cũng sẽ không đồng ý.”
“Không định hỏi ý kiến con bé à?” Cục An ninh Quốc gia là trung tâm tình báo có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, nhiều phòng ban, công việc thần bí, tương tự với FBI của nước Mỹ. Người có thể vào đó đều là người nổi bậc sở hữu kỹ năng giỏi trong một lĩnh vực nào đó.
Cơ hội không biết bao nhiêu người muốn mà không được, Lục Chinh thì lại luôn miệng từ chối, ông cụ nhận thấy cháu ngoại của mình quá bá đạo, ít ra cũng nên hỏi xem ý kiến của đương sự rồi hẵn quyết định.
“Không cần.”
“Cháu nói xem cháu...” Tính cứng đầu giống hệt như lão già nhà họ Lục kia!
“Đôi tay của cô ấy là dùng để vẽ tranh, không phải dùng để gõ bàn phím vì quốc gia.”
Khuôn mặt của Bàng Diên Chiêu co giật.
“Chuyện này không có gì để bàn bạc thêm.”
Vốn ông cụ vẫn còn ôn hòa nhã nhặn, nhưng thấy Lục Chinh không hề nể mặt chút nào, cố chấp như một con trâu, nhất thời cũng bị chọc đến tức giận.
“Người ta vẫn chưa là vợ của cháu, có cần bảo vệ kỹ đến thế không?!” Nhìn cái dáng vẻ bảo vệ kia kìa, đáng tức mà!
“Sớm muộn cũng sẽ là vợ.”
“...”
“Tóm lại, đừng nhắm đến cô ấy, bởi vì, cháu không cho phép.”
Ông cụ tức đến đau gan, cuối cùng vẫn không lay chuyển được anh: “Được rồi, chỉ cần bộ xương già như ông đây vẫn còn, thì sẽ không dính dáng đến cô vợ nhỏ kia của cháu đâu.”
“Cảm ơn thủ trưởng.”
“Gọi ông là gì?”
“... Cảm ơn ông ngoại.”
“Thằng nhóc thối, vậy còn được. Tìm thời gian trở về ăn cơm, bà ngoại cháu suốt ngày nhắc đến cháu, lỗ tai của cả nhà không thể yên tĩnh nổi nữa rồi.”
“Vâng. Không có gì thì cháu đi trước đây.”
“Đợi đã!”
Lục Chinh dừng động tác đứng lên, tỏ vẻ thắc mắc.
Khuôn mặt ông cụ trở nên nghiêm túc, thu lại vẻ hiền từ hiếm thấy trên khuôn mặt, trầm giọng nói: “Sau khi cháu đi, tuy Lôi Thần phát triển ổn định theo phương hướng hiện đại hóa đội tác chiến đặc chủng, nhưng hai năm gần đây đã đạt đến thời kỳ nút thắt cổ chai, trước sau không hề có đột phá gì hơn. Ông lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ lún sâu vào tình huống "chai lì với tiếng trống cổ vũ". Chuyện khủng bố tập kích lần này, chính là sự chứng minh tốt nhất, phía quân đội không thể làm ngơ thêm được nữa“.
Lục Chinh tập trung yên lặng lắng nghe, không lên tiếng đáp lời.
“... Với tình hình trước mắt, sau khi bọn ông thảo luận, đều cảm thấy phải tiến hành một vài cải cách.”
“Ông nói với cháu những việc này làm gì?”
“Bớt giả vờ ngốc! Cháu về lại cho ông!”
“Về? Về đâu?”
“Lôi Thần.”
Lục Chinh bỗng nhiên im lặng.
“Lúc đầu quyết định giữ lại quân hàm của cháu, là vì một ngày nào đó có thể nhìn thấy “Lôi Thần” trở lại, tất cả mọi người đều gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào cháu.”
Từ ngày gia nhập vào đội tác chiến đặc chủng, mỗi thành viên đều được đặt một biệt hiệu riêng, “Lôi Thần” là biệt hiệu của Lục Chinh, nhưng cũng được đặt thành tên đội ngũ của họ, đủ thấy sức ảnh hưởng của anh to lớn đến nhường nào.
“Có Thời Cảnh ở đó, không xuất hiện vấn đề lớn gì đâu.”
“Ông không hề nghi ngờ năng lực của Thời Cảnh, nhưng nếu là cháu thì sẽ làm càng tốt hơn.”
Lục Chinh đứng dậy, không muốn ở lâu: “Nếu đã rời đi, thì đã không có ý định trở về nữa.”
“Nếu như trao đổi điều kiện thì sao?” Ông cụ nheo hai mắt lại, ánh sáng xuất hiện.
Anh cười lạnh: “Nếu như ông muốn lấy chuyện của Đàm Hi ra uy hiếp cháu, không cần phải thế đâu. Bởi vì ông không ra tay, bản thân cháu cũng có thể xử lý được, chỉ là cần tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.”
“A Chinh!”
“Lùi một bước mà nói, cho dù cháu đồng ý cũng vô dụng. Ông cụ trong nhà cũng sẽ không gật đầu.”
Bàng Diên Chiêu vừa nghe anh nhắc đến Lục Giác Dân thì lên cơn tức giận không chỗ phát tiết, “Lão già cứng đầu kia! Năm đó nếu không phải ông ta, cháu cũng sẽ không đòi rời đi, đi kinh doanh cái công ty gì đó!”
“Nếu không có việc gì khác, cháu đi trước đây.”
Bàng Diên Chiêu có lòng muốn giữ người ở lại, nhưng lại không có cách gì với đứa cháu ngoại này của mình hết.
Nói tới nói lui, đều là lỗi của Lục Giác Dân!
Thiếu tướng 25 tuổi, từ lúc Hoa Hạ thành lập tới nay chỉ có mỗi một người như thế, giờ đây lại tháo quân trang xuống, đi làm thương nhân?
Bàng Diên Chiêu tiếc nuối, lại hết cách không thuyết phục được Lục Chinh, “Thôi vậy, chung quy có một ngày cháu vẫn sẽ trở về...”
Bởi vì Lục Chinh không chỉ là Lục Chinh, anh còn là Lôi Thần!
...
Nghỉ giữa giờ, Hàn Sóc đi vệ sinh với Đàm Hi.
“Cưng chậm một chút, té thì anh sẽ đau lòng lắm.”
Đàm Hi trợn tròn mắt: “Tớ chỉ nứt xương nhẹ, nhẹ mà thôi!”
“Chẳng phải vẫn là nứt đấy sao?”
“...”
Trên đường về phòng học rất không khéo, đụng phải Trịnh Thiến.
Nhìn dáng vẻ là biết canh chuẩn thời gian, cố tình chặn đường cô, hai chân tách ra, khoanh tay trước ngực, bộ dạng tìm người tính để tính sổ.
Đàm Hi nhếch mày, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh.
Hàn Sóc nhận thấy tình hình không đúng lắm: “Chuyện gì vậy?”
“Gây thù?”
“Thù cỡ nào?”
Đàm Hi suy nghĩ, “Chắc là... không đội trời chung”
“Đệch! Nghiêm trọng như thế sao? Có đánh nhau chứ?”
“Có thể sẽ có.”
Hàn Sóc vỗ ngực: “Ngoan, anh sẽ bảo vệ cưng, ai khiến cưng bị nứt vậy?”
“...” Mẹ nó! Cậu mới nứt ấy! Cả nhà cậu đều nứt!
“Đàm Hi, tôi đợi cô rất lâu rồi.” Trịnh Thiến đi về phía hai người.
“Có việc gì không?” Nhẹ nhàng bĩnh tĩnh.
Hàn Sóc thầm khen hay, giả vờ thế này, anh cho điểm tối đa!
“Email kia là có ý gì?”
“Cô không biết chữ?”
Trịnh Thiến tức giận, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác: “Cô dựa vào cái gì mà làm thế?! Có tư cách gì tước đi quyền tham gia thi đấu của tôi?!”
“Tôi không có tư cách, nhưng các giáo sư có tư cách.”
“Nếu không phải cô cố tình thêm mắm dặm muối sau lưng, họ sẽ làm như thế sao?”
“Tôi là đội trưởng, có nghĩa vụ báo cáo chân thật tình hình huấn luyện của mỗi người với giáo sư. Còn cô, không đạt tiểu chuẩn.”
“Lấy cớ! Rõ ràng là cô không ưa tôi, cố ý làm như thế!”
“Cô nói đúng, tôi không ưa cô, nhưng những tội khác không phải tôi nói oan đâu.”
Triệu Thiến bị kích động bới cái dáng vẻ kiêu ngạo ngay thẳng của cô, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ nói nhiều hơn đôi câu với anh Lục, vậy mà cô lại xuống tay báo thù!”
“Hờ, nói nhiều hơn đôi câu?” Ánh mắt Đàm Hi trên nên độc ác, “Mẹ nó, cô cho rằng mình là ai hả? Bị bại não à? Nói xấu tôi, trước mặt bạn trai tôi, còn tự cho rằng bản thân mình tài giỏi lắm!”
“Đệch! Trên đời này vậy là lại có thứ lẳng lơ đê tiện như thế sao?!” Hàn Sóc trừng to mắt, khó mà tin được.
Trịnh Thiến bị hai người luôn mồm mắng “lẳng lơ” chọc đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Ánh đèn hai bên con đường dài sáng tỏ, những đốm sáng rực rỡ hiển thị khắp nơi.
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, đây mới là thế giới quen thuộc của cô.
“Muốn ăn gì?”
“Cháo hải sản.”
Xe dừng trước một quán cháo lâu đời. Đàm Hi đang định tháo dây an toàn, Lục Chinh giơ tay ra ngăn lại, “Nơi này quá nhỏ, lại nhiều người, mua về nhà ăn.”
Đàm Hi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi anh.
Cho dù hòa mình vào đám đông, Lục Chinh vẫn cực kỳ nổi bật. Chiều cao hơn người, khuôn mặt lạnh lùng, một quả đầu đinh đặc biệt, điểm nào cũng là tiêu điểm của sự chú ý.
Xếp hàng 2 phút, đợi cháo 5 phút, trên khuôn mặt không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đàm Hi bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Cô nghĩ, nếu không phải là Lục Chinh, với tình hình hôm nay cô chắc sẽ không đồng ý dứt khoát đến thế, mạo hiểm đối mặt với nguy cơ thân phận bị lộ, toàn lực hoàn thành công việc phá giải.
Chỉ vì...
Tín ngưỡng của anh, cô cũng muốn tham dự vào.
Cho dù không thích ứng, nhưng vẫn cố gắng làm quen với nó.
Hai người trở về chung cư, cháo vẫn còn nóng.
“Thịt nạc hay là gan lợn?”
“Thịt nạc.”
Lục Chinh đưa một bát trong đó cho cô, Đàm Hi múc một thìa cho vào miệng, đúng là cửa hàng cháo nổi tiếng lâu lăm, vừa đặc vừa sệt, mùi vị tươi ngon.
“Em muốn thử vị gan lợn...” Đàm Hi thèm thuồng bát cháo trên tay Lục Chinh.
“Há miệng.”
“Sao nào, anh muốn đút cho em?”
“Không thể?”
“A...” Há miệng, trực tiếp dùng hành động trả lời.
“Sao cứ giống một đứa trẻ con thế.”
“Người ác cáo trạng trước!” Rõ ràng là anh kêu cô “há miệng“.
Ăn cháo xong, Lục Chinh bế cô đi tắm.
Đàm Hi dùng sức vặn vẹo trong lòng anh, “Em tự tắm.”
“Không được!”
“...” Cầm thú.
Nhưng lần này đúng là Đàm Hi đã hiểu lầm người ta rồi. Suốt cả quá trình, Lục Chinh khá là ngoan ngoãn, vừa chà lưng giùm cô, vừa cầm vòi sen dội sạch bọt xà phòng.
Vì thế, chỉ dùng không đến 15 phút, Đàm Hi đã bước ra một cách hoàn hảo vô khuyết. À... bị bế ra.
“Sấy khô tóc rồi ngủ.”
Cô ngoan ngoãn ngồi yên, chìa lưng ra, đợi ai đó làm thay.
Một tay Lục Chinh cầm máy sấy, một tay linh hoạt luồn vào mái tóc mượt như tơ, cảm nhận cảm xúc lạnh ướt và làn gió nóng được thổi ra từ máy sấy, dần dần hình thành hai cực riêng biệt.
“Xong rồi.”
Đàm Hi xoay lại mặt đối mặt với anh, sau đó rướn người hôn nhẹ lên gò má của anh.
Ánh mắt Lục Chinh khẽ tối lại, giây tiếp theo, bàn tay to siết lấy chiếc gáy trắng nõn của cô, kéo nhẹ về trước, răng môi dán vào nhau, hơi thở quấn quýt.
Hôn xong, đôi mắt của Đàm Hi hiện ra làn sương mù, vừa ngơ ngác, vừa vô tội.
Đặc biệt có thể gợi lên ham muốn vác súng lên trận đầy tồi lỗi của cánh đàn ông.
Phản ứng sinh lý đến quá đột ngột, suýt chút nữa Lục Chinh đã không kiềm chế được, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng việc cô đã mệt mỏi cả ngày, không muốn hành hạ cô thêm nữa.
Kiềm lại ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể, kéo chăn cho cô, “Ngủ đi”
Chỉ như thế thôi hả? Đàm Hi chớp mắt.
“Đừng nhìn nữa...” Giơ tay ra che hai mắt cô lại, cảm xúc đôi hàng mi khẽ run khiến anh ngứa ngáy trong lòng, “Anh sẽ không kiềm chế được mất.”
Đàm Hi nhếch môi, không biết là cố ý hay vô tình, còn le đầu lưỡi ra liếm cánh môi.
“Được thôi.” Cô nói, “Em không nhìn.”
Mềm mại xinh đẹp, ngoan đến mức khiến người ta rất muốn bắt nạt.
“Nhóc con, ngoan ngoãn một chút!” Cắn răng nghiến lợi.
“Ngủ đây, ngủ đây...”
Đêm đó, Lục Chinh không phá cô, chỉ là nửa đêm đi toilet hai lần, ừm... thời gian ở trong đó, hình như có hơi lâu một chút.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Sáng sớm Lục Chinh đã dậy nấu bữa sáng, sau khi ăn xong đưa cô đến trường.
“Buổi trưa ăn ở căng tin, buổi chiều có tiết, chạy tới chạy lui rất phiền phức. Hơn nữa buổi tối còn phải đi tập huấn trước khi thi đấu, hay là hôm nay em ở lại ký túc xá?”
“5 giờ chiều đến đón em đi ăn tối, ăn xong rồi đưa em về lên lớp.”
“...Ồ” Vốn chẳng có chỗ để phản bác lại, Đàm Hi cũng không dám phản bác.
Thậm chí, cô còn ước gì Lục Chinh có thể ở bên cạnh cô suốt 24 tiếng nữa cơ.
Rời khỏi trường, Lục Chinh không chạy về chung cư mà lái xe đi thẳng đến quân khu.
Thời Cảnh đã đợi 15 phút ở văn phòng, đang trong lúc mất khiên nhẫn, thì anh đã đẩy cửa vào.
“Không phải đã hẹn lúc 8 giờ sao? Cậu xem thử bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đưa cô ấy đến trường, trên đường hơi kẹt xe.”
“Bây giờ cậu đã thành bảo mẫu, hay là gì đây?”
Lục Chinh lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Cậu muốn cũng không có cửa đâu.”
Bạo kích đánh thẳng vào tim.
Thời Cảnh: Cắn chết cậu! Gâu gâu...
“Ông cụ đâu?” Lục Chinh hỏi anh ta.
“Trên lầu.”
Xoay người bỏ đi.
“Này... cậu cẩn thận một chút! Đang rất tức giận đấy...”
“Người nên bị giáo huấn là cậu, không liên quan đến tôi.”
Thời Cảnh lập tức không cười nổi nữa, nghiến rắng ken két với bóng lưng dần đi xa của anh.
Đúng vậy, sự việc khủng bố tập kích lần này đám lính dưới trướng của anh ta không có tên nào hữu dụng, nếu không phải Đàm Hi phá giải kịp thời, thì hậu quả...
Trong lòng Thời Cảnh run lên, sống lưng lạnh toát.
Cho dù trên mặt tỏ ra ghét bỏ thế nào đi nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy cảm kích.
Cốc cốc...
“Vào đi!” Tràn đầy khí thế, đồng thời sự tức giận cũng dâng tràn.
Lục Chinh đẩy cửa vào, “Thủ trưởng.”
Sắc mặt Bàng Diên Chiêu khẽ dịu xuống, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
Lục Chinh đi tới, “Chuyện của hôm qua, chắc ông cũng đã rõ.”
“Có gì cứ nói thẳng.”
“Cháu không hy vọng Đàm Hi dính líu vào chuyện này.”
Đôi con ngươi nghiêm khắc của ông cụ híp lại, Lục Chinh không hề có ý muốn lùi bước.
“Biểu hiện hôm qua của đứa trẻ đó, Thời Cảnh đã nói với ông rồi. Thật không ngờ, một cô gái trẻ tuổi lại có bản lĩnh thế này, phía trên rất coi trọng.”
“Phía trên?”
“Cháu cho rằng xảy ra chuyện lớn như thế, mấy vị ở Đại Hòa Uyển còn có thể ngồi yên hay sao? Tối hôm qua Tống Nghêu gọi điện thoại tới, nha đầu kia có vai trò vô cùng quan trọng trong sự kiện lần này, ông muốn giấu cũng giấu không được.”
Lục Chinh nhíu mày.
“Ông biết cháu đang lo lắng điều gì, nhưng che giấu không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Bây giờ có rất nhiều con mắt đang nhìn vào, ngược lại lại có khả năng chữa lợn lành thành lợn què.”
Ông cụ Bàng cũng thấy hơi tò mò về Đàm Hi, người tinh tường đều có thể nhìn ra được, nha đầu kia không hề đơn giản. Cũng không biết đứa cháu ngoại này của ông đào đâu ra bảo bối này. Nếu không phải do hôm qua tình hình nguy cấp, có lẽ Lục Chinh sẽ không để cho cô bé đó lộ diện trước mặt người khác, rước thêm phiền phức.
“Mấy vị ở Đại Hòa Uyển có thái độ gì?”
“Nghe ý của Lão Tống, kỹ thuật tốt như thế mà không phục vụ cho đất nước thì thật là đáng tiếc.”
Lục Chinh nhếch mày.
“Khụ! Họ muốn Đàm Hi vào Cục An ninh Quốc gia.”
“Cháu không đồng ý!”
“Cháu gấp cái gì?! Ngồi xuống từ từ nói.” Bàng Diên Chiêu cũng ngạc nhiên, lần đầu thấy cháu ngoại của mình mất bình tĩnh như thế.
“Dù sao cháu cũng sẽ không đồng ý.”
“Không định hỏi ý kiến con bé à?” Cục An ninh Quốc gia là trung tâm tình báo có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, nhiều phòng ban, công việc thần bí, tương tự với FBI của nước Mỹ. Người có thể vào đó đều là người nổi bậc sở hữu kỹ năng giỏi trong một lĩnh vực nào đó.
Cơ hội không biết bao nhiêu người muốn mà không được, Lục Chinh thì lại luôn miệng từ chối, ông cụ nhận thấy cháu ngoại của mình quá bá đạo, ít ra cũng nên hỏi xem ý kiến của đương sự rồi hẵn quyết định.
“Không cần.”
“Cháu nói xem cháu...” Tính cứng đầu giống hệt như lão già nhà họ Lục kia!
“Đôi tay của cô ấy là dùng để vẽ tranh, không phải dùng để gõ bàn phím vì quốc gia.”
Khuôn mặt của Bàng Diên Chiêu co giật.
“Chuyện này không có gì để bàn bạc thêm.”
Vốn ông cụ vẫn còn ôn hòa nhã nhặn, nhưng thấy Lục Chinh không hề nể mặt chút nào, cố chấp như một con trâu, nhất thời cũng bị chọc đến tức giận.
“Người ta vẫn chưa là vợ của cháu, có cần bảo vệ kỹ đến thế không?!” Nhìn cái dáng vẻ bảo vệ kia kìa, đáng tức mà!
“Sớm muộn cũng sẽ là vợ.”
“...”
“Tóm lại, đừng nhắm đến cô ấy, bởi vì, cháu không cho phép.”
Ông cụ tức đến đau gan, cuối cùng vẫn không lay chuyển được anh: “Được rồi, chỉ cần bộ xương già như ông đây vẫn còn, thì sẽ không dính dáng đến cô vợ nhỏ kia của cháu đâu.”
“Cảm ơn thủ trưởng.”
“Gọi ông là gì?”
“... Cảm ơn ông ngoại.”
“Thằng nhóc thối, vậy còn được. Tìm thời gian trở về ăn cơm, bà ngoại cháu suốt ngày nhắc đến cháu, lỗ tai của cả nhà không thể yên tĩnh nổi nữa rồi.”
“Vâng. Không có gì thì cháu đi trước đây.”
“Đợi đã!”
Lục Chinh dừng động tác đứng lên, tỏ vẻ thắc mắc.
Khuôn mặt ông cụ trở nên nghiêm túc, thu lại vẻ hiền từ hiếm thấy trên khuôn mặt, trầm giọng nói: “Sau khi cháu đi, tuy Lôi Thần phát triển ổn định theo phương hướng hiện đại hóa đội tác chiến đặc chủng, nhưng hai năm gần đây đã đạt đến thời kỳ nút thắt cổ chai, trước sau không hề có đột phá gì hơn. Ông lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ lún sâu vào tình huống "chai lì với tiếng trống cổ vũ". Chuyện khủng bố tập kích lần này, chính là sự chứng minh tốt nhất, phía quân đội không thể làm ngơ thêm được nữa“.
Lục Chinh tập trung yên lặng lắng nghe, không lên tiếng đáp lời.
“... Với tình hình trước mắt, sau khi bọn ông thảo luận, đều cảm thấy phải tiến hành một vài cải cách.”
“Ông nói với cháu những việc này làm gì?”
“Bớt giả vờ ngốc! Cháu về lại cho ông!”
“Về? Về đâu?”
“Lôi Thần.”
Lục Chinh bỗng nhiên im lặng.
“Lúc đầu quyết định giữ lại quân hàm của cháu, là vì một ngày nào đó có thể nhìn thấy “Lôi Thần” trở lại, tất cả mọi người đều gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào cháu.”
Từ ngày gia nhập vào đội tác chiến đặc chủng, mỗi thành viên đều được đặt một biệt hiệu riêng, “Lôi Thần” là biệt hiệu của Lục Chinh, nhưng cũng được đặt thành tên đội ngũ của họ, đủ thấy sức ảnh hưởng của anh to lớn đến nhường nào.
“Có Thời Cảnh ở đó, không xuất hiện vấn đề lớn gì đâu.”
“Ông không hề nghi ngờ năng lực của Thời Cảnh, nhưng nếu là cháu thì sẽ làm càng tốt hơn.”
Lục Chinh đứng dậy, không muốn ở lâu: “Nếu đã rời đi, thì đã không có ý định trở về nữa.”
“Nếu như trao đổi điều kiện thì sao?” Ông cụ nheo hai mắt lại, ánh sáng xuất hiện.
Anh cười lạnh: “Nếu như ông muốn lấy chuyện của Đàm Hi ra uy hiếp cháu, không cần phải thế đâu. Bởi vì ông không ra tay, bản thân cháu cũng có thể xử lý được, chỉ là cần tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.”
“A Chinh!”
“Lùi một bước mà nói, cho dù cháu đồng ý cũng vô dụng. Ông cụ trong nhà cũng sẽ không gật đầu.”
Bàng Diên Chiêu vừa nghe anh nhắc đến Lục Giác Dân thì lên cơn tức giận không chỗ phát tiết, “Lão già cứng đầu kia! Năm đó nếu không phải ông ta, cháu cũng sẽ không đòi rời đi, đi kinh doanh cái công ty gì đó!”
“Nếu không có việc gì khác, cháu đi trước đây.”
Bàng Diên Chiêu có lòng muốn giữ người ở lại, nhưng lại không có cách gì với đứa cháu ngoại này của mình hết.
Nói tới nói lui, đều là lỗi của Lục Giác Dân!
Thiếu tướng 25 tuổi, từ lúc Hoa Hạ thành lập tới nay chỉ có mỗi một người như thế, giờ đây lại tháo quân trang xuống, đi làm thương nhân?
Bàng Diên Chiêu tiếc nuối, lại hết cách không thuyết phục được Lục Chinh, “Thôi vậy, chung quy có một ngày cháu vẫn sẽ trở về...”
Bởi vì Lục Chinh không chỉ là Lục Chinh, anh còn là Lôi Thần!
...
Nghỉ giữa giờ, Hàn Sóc đi vệ sinh với Đàm Hi.
“Cưng chậm một chút, té thì anh sẽ đau lòng lắm.”
Đàm Hi trợn tròn mắt: “Tớ chỉ nứt xương nhẹ, nhẹ mà thôi!”
“Chẳng phải vẫn là nứt đấy sao?”
“...”
Trên đường về phòng học rất không khéo, đụng phải Trịnh Thiến.
Nhìn dáng vẻ là biết canh chuẩn thời gian, cố tình chặn đường cô, hai chân tách ra, khoanh tay trước ngực, bộ dạng tìm người tính để tính sổ.
Đàm Hi nhếch mày, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh.
Hàn Sóc nhận thấy tình hình không đúng lắm: “Chuyện gì vậy?”
“Gây thù?”
“Thù cỡ nào?”
Đàm Hi suy nghĩ, “Chắc là... không đội trời chung”
“Đệch! Nghiêm trọng như thế sao? Có đánh nhau chứ?”
“Có thể sẽ có.”
Hàn Sóc vỗ ngực: “Ngoan, anh sẽ bảo vệ cưng, ai khiến cưng bị nứt vậy?”
“...” Mẹ nó! Cậu mới nứt ấy! Cả nhà cậu đều nứt!
“Đàm Hi, tôi đợi cô rất lâu rồi.” Trịnh Thiến đi về phía hai người.
“Có việc gì không?” Nhẹ nhàng bĩnh tĩnh.
Hàn Sóc thầm khen hay, giả vờ thế này, anh cho điểm tối đa!
“Email kia là có ý gì?”
“Cô không biết chữ?”
Trịnh Thiến tức giận, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác: “Cô dựa vào cái gì mà làm thế?! Có tư cách gì tước đi quyền tham gia thi đấu của tôi?!”
“Tôi không có tư cách, nhưng các giáo sư có tư cách.”
“Nếu không phải cô cố tình thêm mắm dặm muối sau lưng, họ sẽ làm như thế sao?”
“Tôi là đội trưởng, có nghĩa vụ báo cáo chân thật tình hình huấn luyện của mỗi người với giáo sư. Còn cô, không đạt tiểu chuẩn.”
“Lấy cớ! Rõ ràng là cô không ưa tôi, cố ý làm như thế!”
“Cô nói đúng, tôi không ưa cô, nhưng những tội khác không phải tôi nói oan đâu.”
Triệu Thiến bị kích động bới cái dáng vẻ kiêu ngạo ngay thẳng của cô, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ nói nhiều hơn đôi câu với anh Lục, vậy mà cô lại xuống tay báo thù!”
“Hờ, nói nhiều hơn đôi câu?” Ánh mắt Đàm Hi trên nên độc ác, “Mẹ nó, cô cho rằng mình là ai hả? Bị bại não à? Nói xấu tôi, trước mặt bạn trai tôi, còn tự cho rằng bản thân mình tài giỏi lắm!”
“Đệch! Trên đời này vậy là lại có thứ lẳng lơ đê tiện như thế sao?!” Hàn Sóc trừng to mắt, khó mà tin được.
Trịnh Thiến bị hai người luôn mồm mắng “lẳng lơ” chọc đến mức hai mắt đỏ ngầu.
/1339
|