“Anh có chắc chắn là công ty không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
“Công ty có chuyện gì nghiêm trọng chứ? Vẫn tốt mà!” Trần Khải cũng đã nghĩ qua, thốt nên thành lời, nói xong mới thấy có điều gì không đúng, “Cô... tại sao cô lại hỏi như vậy?”
Hình như anh ta đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng. Trực giác của một thư ký vàng nói cho anh ta biết rằng tình hình không ổn.
Quả nhiên...
Chỉ nghe thấy hai tiếng cười lạnh, sau đó tắt máy.
“Xong rồi!” Trần Khải một tay vỗ đùi, vội vàng gọi cho Lục Chinh.
“... Có chuyện gì?” Giọng nói mang theo sự trầm khàn không bình thường.
Trần Khải vô thức nhíu mày, dự cảm trở thành sự thật, quả nhiên là có chuyện mà, “Anh... đang uống rượu?”
“Nói.” Dù đã say nhưng vẫn không hề tổn hại đến khí thế sắc bén của người đàn ông.
“Vừa rồi cô Đàm gọi điện cho tôi...” Trần Khải không dám chậm trễ, nói lại rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Đầu bên kia không lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lục?”
“...”
“Boss?”
“Không cần để ý.”
Trần Khải ngẩn người, là sao chứ? Cãi nhau à? Còn định hỏi thêm mấy câu nhưng đầu bên kia đã tắt máy trước rồi.
“Chuyện này sao cứ kỳ kỳ...”
Đàm Hi cất điện thoại đi, lửa giận nơi đáy mắt bị cô cố gắng đè xuống, đứng ở hành lang hứng gió lạnh mười phút rồi mới quay về phòng.
Thu dọn, tắm rửa, lên giường.
Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy sớm, khi mở mắt ra, ánh mắt âm u thoáng hiện, cô ngồi dậy.
Bên ngoài cửa sổ đã tảng sáng, cô cầm điện thoại xem thử, mới có năm giờ mười lăm.
Cổng ký túc xá năm giờ bốn mươi mới mở, cô lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Năm rưỡi, cô xuống giường, thay quần áo thể thao và giày chạy bộ, trước khi đi còn không quên mang theo bình nước.
Khi xuống dưới lầu vừa đúng năm giờ bốn mươi, cô quản lý ký túc xá khoác áo khoác, đang cầm chìa khóa mở cổng, “Ái chà, cô bé này dậy sớm thế!”
Suýt nữa thì khiến bà giật mình.
Đàm Hi nhếch khóe miệng, đưa ra một nụ cười tượng trưng, “Cô dậy sớm hơn mà.”
Khi đến sân vận động vẫn còn chưa có nhiều người.
“Cô bé hôm nay lại đến chạy bộ nữa à?” Ông cụ lần trước chạy lại, trong mắt thầm chứa ý tán thưởng, “Đám sinh viên ở độ tuổi cháu giờ này đều đang ngủ nướng, kế hoạch một ngày đáng ra phải bắt đầu từ sáng sớm nên mới bị lãng phí. Nhưng mà cháu giỏi lắm đấy!”
Đàm Hi khiêm tốn đáp lễ đôi câu, bắt đầu khởi động.
Ông cụ liền cười rồi chạy xa.
Bên trời, mặt trời đã ló ra một nửa, Đàm Hi bắt đầu chạy.
Bốn mươi phút, đã là vòng thứ chín.
Đầu đầy mồ hôi, mỗi tế bào trên người đều như sống động hẳn lên, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ, phảng phất sự kiên nghị trầm mặc.
Cho nên, Lục Chinh cố ý không nghe điện thoại của cô sao?
Ý nghĩ này từ tối qua đến giờ vẫn không ngừng hiện lên trong đầu cô, như lời nguyền không dứt bỏ nổi. Cho dù giờ khắc này đây cô đang đeo tai nghe, chân vẫn chạy không ngừng nhưng cũng không thể xua đuổi suy nghĩ cổ quái đó đi.
Không sai, đúng là cổ quái. Bởi vì cô hoàn toàn không tin nổi Lục Chinh lại cố ý lạnh nhạt với cô.
Cho dù có cãi nhau thế nào, quan hệ có cứng nhắc thế nào thì Lục Chinh cũng chưa bao giờ đối với cô như vậy.
Tất cả rốt cuộc là tại sao chứ?
“Cô bé, cô đã chạy mười mấy vòng rồi, nghỉ ngơi lát đi!”
“Cháu không mệt.”
“Rèn luyện là phải tích lũy từng ngày từng tháng, sao một ngày ăn hết thế được?”
“Cháu không mệt.”
“Ài... ta nói sao cháu không nghe vậy hả?”
Đàm Hi tăng tốc, bỏ lại ông cụ phía sau. Cô không mệt, cô cứ muốn chạy mãi như thế!
Cho đến khi mặt trời đã treo nghiêng trên bầu trời, đôi chân đã mỏi nhừ, Đàm Hi mới buộc phải dừng lại.
Tim đập thình thịch, mỗi sợi lông đều thư giãn đến cực độ, cô không dám dừng đột ngột, chỉ có thể từ từ chuyển chạy thành đi bộ, đi hơn nửa vòng lớn mới cảm thấy tốt hơn nhiều, hơi thở cũng ổn định hơn.
Quay về gốc cây, cầm bình nước lên, ngửa đầu, một hơi uống cạn.
Khoảnh khắc cảm giác mát lạnh từ cổ họng xuống đến phía dưới, trong lòng Đàm Hi thấy vô cùng sảng khoái, chỉ cảm thấy thỏa thuê sung sướng.
Mười mấy vòng chạy, đổi lại cho cô một cái đầu tỉnh táo.
Cô lấy điện thoại ra, đầu ngón tay thao tác một lúc trên màn hình điện thoại, sau đó nhập vào tên người nhận – Lục Chinh, rồi nhấn gửi đi.
Máy báo tin nhắn đã được gửi thành công.
***
Thủ đô, chín giờ sáng.
Ánh sáng mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, do rèm cửa chưa thả xuống, nên nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, chiếu vào mắt khiến mí mắt người đàn ông có chút khó chịu.
Lục Chinh từ trên giường ngồi dậy, đầu nặng nề.
Quần áo vẫn chưa được thay thành áo choàng tắm, đã bao nhiêu năm rồi anh không uống say như vậy?
Anh tự giễu cười.
Đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong gương phản chiếu gương mặt đã mọc đầy râu, mang theo vẻ mệt mỏi chán chường.
Đột nhiên ánh mắt anh tập trung, thần thái mơ hồ từ đó tuôn ra, không còn là Lục Chinh say khướt nữa, mà là Nhị Gia sát phạt quyết đoán!
Đi từ phòng tắm ra, điện thoại lại kêu.
“Alo.”
“Tổng giám đốc Lục, anh có sao không?” Là Trần Khải.
“Không sao.”
“Sáng nay có hai cuộc họp quan trọng. Buổi chiều anh có hẹn với chủ tịch hội đồng tập đoàn Hùng Đại. Ngoài ra hôm nay là thời gian họp định kỳ mỗi tháng.”
“Thông báo xuống dưới, đúng mười giờ bắt đầu họp, do Hàn Uy chủ trì.”
“Dạ vâng, có cần sắp xếp người đến đón anh không?” Rõ ràng là Trần Khải đã đoán được trạng thái của anh lúc này.
“Không cần.”
“Vâng.”
Cuộc điện thoại kết thúc, Lục Chinh cho điện thoại vào túi quần, mở tủ quần áo lấy một bộ comple chỉnh tề màu đen.
Thay quần áo, thắt cà vạt, toàn bộ quá trình đều giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, cẩn thận tỉ mỉ.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là thông báo tin nhắn.
Anh lấy điện thoại, tiện tay mở ra, một giây sau đã ngẩn người đi...
[Lục Chinh, anh có ý gì hả? Ghét bỏ em? Muốn chia tay sao? Dù sao cũng phải nói rõ ràng chứ.]
“Công ty có chuyện gì nghiêm trọng chứ? Vẫn tốt mà!” Trần Khải cũng đã nghĩ qua, thốt nên thành lời, nói xong mới thấy có điều gì không đúng, “Cô... tại sao cô lại hỏi như vậy?”
Hình như anh ta đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng. Trực giác của một thư ký vàng nói cho anh ta biết rằng tình hình không ổn.
Quả nhiên...
Chỉ nghe thấy hai tiếng cười lạnh, sau đó tắt máy.
“Xong rồi!” Trần Khải một tay vỗ đùi, vội vàng gọi cho Lục Chinh.
“... Có chuyện gì?” Giọng nói mang theo sự trầm khàn không bình thường.
Trần Khải vô thức nhíu mày, dự cảm trở thành sự thật, quả nhiên là có chuyện mà, “Anh... đang uống rượu?”
“Nói.” Dù đã say nhưng vẫn không hề tổn hại đến khí thế sắc bén của người đàn ông.
“Vừa rồi cô Đàm gọi điện cho tôi...” Trần Khải không dám chậm trễ, nói lại rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Đầu bên kia không lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lục?”
“...”
“Boss?”
“Không cần để ý.”
Trần Khải ngẩn người, là sao chứ? Cãi nhau à? Còn định hỏi thêm mấy câu nhưng đầu bên kia đã tắt máy trước rồi.
“Chuyện này sao cứ kỳ kỳ...”
Đàm Hi cất điện thoại đi, lửa giận nơi đáy mắt bị cô cố gắng đè xuống, đứng ở hành lang hứng gió lạnh mười phút rồi mới quay về phòng.
Thu dọn, tắm rửa, lên giường.
Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy sớm, khi mở mắt ra, ánh mắt âm u thoáng hiện, cô ngồi dậy.
Bên ngoài cửa sổ đã tảng sáng, cô cầm điện thoại xem thử, mới có năm giờ mười lăm.
Cổng ký túc xá năm giờ bốn mươi mới mở, cô lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Năm rưỡi, cô xuống giường, thay quần áo thể thao và giày chạy bộ, trước khi đi còn không quên mang theo bình nước.
Khi xuống dưới lầu vừa đúng năm giờ bốn mươi, cô quản lý ký túc xá khoác áo khoác, đang cầm chìa khóa mở cổng, “Ái chà, cô bé này dậy sớm thế!”
Suýt nữa thì khiến bà giật mình.
Đàm Hi nhếch khóe miệng, đưa ra một nụ cười tượng trưng, “Cô dậy sớm hơn mà.”
Khi đến sân vận động vẫn còn chưa có nhiều người.
“Cô bé hôm nay lại đến chạy bộ nữa à?” Ông cụ lần trước chạy lại, trong mắt thầm chứa ý tán thưởng, “Đám sinh viên ở độ tuổi cháu giờ này đều đang ngủ nướng, kế hoạch một ngày đáng ra phải bắt đầu từ sáng sớm nên mới bị lãng phí. Nhưng mà cháu giỏi lắm đấy!”
Đàm Hi khiêm tốn đáp lễ đôi câu, bắt đầu khởi động.
Ông cụ liền cười rồi chạy xa.
Bên trời, mặt trời đã ló ra một nửa, Đàm Hi bắt đầu chạy.
Bốn mươi phút, đã là vòng thứ chín.
Đầu đầy mồ hôi, mỗi tế bào trên người đều như sống động hẳn lên, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ, phảng phất sự kiên nghị trầm mặc.
Cho nên, Lục Chinh cố ý không nghe điện thoại của cô sao?
Ý nghĩ này từ tối qua đến giờ vẫn không ngừng hiện lên trong đầu cô, như lời nguyền không dứt bỏ nổi. Cho dù giờ khắc này đây cô đang đeo tai nghe, chân vẫn chạy không ngừng nhưng cũng không thể xua đuổi suy nghĩ cổ quái đó đi.
Không sai, đúng là cổ quái. Bởi vì cô hoàn toàn không tin nổi Lục Chinh lại cố ý lạnh nhạt với cô.
Cho dù có cãi nhau thế nào, quan hệ có cứng nhắc thế nào thì Lục Chinh cũng chưa bao giờ đối với cô như vậy.
Tất cả rốt cuộc là tại sao chứ?
“Cô bé, cô đã chạy mười mấy vòng rồi, nghỉ ngơi lát đi!”
“Cháu không mệt.”
“Rèn luyện là phải tích lũy từng ngày từng tháng, sao một ngày ăn hết thế được?”
“Cháu không mệt.”
“Ài... ta nói sao cháu không nghe vậy hả?”
Đàm Hi tăng tốc, bỏ lại ông cụ phía sau. Cô không mệt, cô cứ muốn chạy mãi như thế!
Cho đến khi mặt trời đã treo nghiêng trên bầu trời, đôi chân đã mỏi nhừ, Đàm Hi mới buộc phải dừng lại.
Tim đập thình thịch, mỗi sợi lông đều thư giãn đến cực độ, cô không dám dừng đột ngột, chỉ có thể từ từ chuyển chạy thành đi bộ, đi hơn nửa vòng lớn mới cảm thấy tốt hơn nhiều, hơi thở cũng ổn định hơn.
Quay về gốc cây, cầm bình nước lên, ngửa đầu, một hơi uống cạn.
Khoảnh khắc cảm giác mát lạnh từ cổ họng xuống đến phía dưới, trong lòng Đàm Hi thấy vô cùng sảng khoái, chỉ cảm thấy thỏa thuê sung sướng.
Mười mấy vòng chạy, đổi lại cho cô một cái đầu tỉnh táo.
Cô lấy điện thoại ra, đầu ngón tay thao tác một lúc trên màn hình điện thoại, sau đó nhập vào tên người nhận – Lục Chinh, rồi nhấn gửi đi.
Máy báo tin nhắn đã được gửi thành công.
***
Thủ đô, chín giờ sáng.
Ánh sáng mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, do rèm cửa chưa thả xuống, nên nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, chiếu vào mắt khiến mí mắt người đàn ông có chút khó chịu.
Lục Chinh từ trên giường ngồi dậy, đầu nặng nề.
Quần áo vẫn chưa được thay thành áo choàng tắm, đã bao nhiêu năm rồi anh không uống say như vậy?
Anh tự giễu cười.
Đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong gương phản chiếu gương mặt đã mọc đầy râu, mang theo vẻ mệt mỏi chán chường.
Đột nhiên ánh mắt anh tập trung, thần thái mơ hồ từ đó tuôn ra, không còn là Lục Chinh say khướt nữa, mà là Nhị Gia sát phạt quyết đoán!
Đi từ phòng tắm ra, điện thoại lại kêu.
“Alo.”
“Tổng giám đốc Lục, anh có sao không?” Là Trần Khải.
“Không sao.”
“Sáng nay có hai cuộc họp quan trọng. Buổi chiều anh có hẹn với chủ tịch hội đồng tập đoàn Hùng Đại. Ngoài ra hôm nay là thời gian họp định kỳ mỗi tháng.”
“Thông báo xuống dưới, đúng mười giờ bắt đầu họp, do Hàn Uy chủ trì.”
“Dạ vâng, có cần sắp xếp người đến đón anh không?” Rõ ràng là Trần Khải đã đoán được trạng thái của anh lúc này.
“Không cần.”
“Vâng.”
Cuộc điện thoại kết thúc, Lục Chinh cho điện thoại vào túi quần, mở tủ quần áo lấy một bộ comple chỉnh tề màu đen.
Thay quần áo, thắt cà vạt, toàn bộ quá trình đều giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, cẩn thận tỉ mỉ.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là thông báo tin nhắn.
Anh lấy điện thoại, tiện tay mở ra, một giây sau đã ngẩn người đi...
[Lục Chinh, anh có ý gì hả? Ghét bỏ em? Muốn chia tay sao? Dù sao cũng phải nói rõ ràng chứ.]
/1339
|