Trong nháy mắt này, thậm chí anh ta còn nghĩ mình là hạng người “có mưu đồ” đầy ti tiện...
Anh ta là do một tay Đàm Hi đào tạo ra, có tư cách gì mà nói điều kiện chứ?
Nhưng nếu không đấu tranh cho mình cái gì đó thì anh ta lại thấy không cam lòng.
Cái trước khiến cho anh ta như cảm thấy đeo gông vào người, cái sau lại làm cho anh ta tự khinh bỉ trong tiềm thức.
Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng sự đấu tranh trong mắt anh ta, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nói đến cùng, Lưu Diệu cũng chỉ là một sinh viên mới ra đời, trong lòng vẫn còn giữ lại sự lỗi lạc và thẳng thắn, da mặt mỏng, thích nói chính nghĩa, không giống những người đã bị xã hội mài mòn sự sắc bén ngoài kia.
Trong một tình huống tương tự thế này, nếu là người đã ra đời đi làm ba, bốn năm, có thể sẽ không dám há miệng ăn dầy nhưng chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách để ăn được nhiều lợi ích nhất, hơn nữa còn chẳng hề áy náy, cũng không cảm thấy hổ thẹn gì, bởi vì đây là trao đổi đồng giá, cũng là lẽ thường tình mà thôi.
“Lưu Diệu, anh nghĩ kỹ rồi hãy nói, anh chỉ có một cơ hội này thôi.”
“... Nếu Thịnh Mậu mượn xác hoàn hồn thành công, tôi cũng muốn có một vị trí nhỏ.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng.
Ánh mắt Đàm Hi lãnh đạm, sắc mặt hờ hững.
Lâm Tầm quan sát thấy hết, trong lòng thầm than, bàn tay ở dưới bàn véo mạnh lên đùi Lưu Diệu một cái: Cậu điên à!
Lưu Diệu cố nhịn đau, môi mím chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng Đàm Hi không hề sợ hãi gì.
Lời đã nói ra rồi, anh ta cũng không có đường lui nữa, nhưng nói xong lại thấy cả người rất nhẹ nhàng.
Đàm Hi vẫn còn đang suy tư về cụm từ “một vị trí nhỏ” kia, cũng gần như quat sát được hết sắc thái lành làm gáo, vỡ làm môi của Lưu Diệu sau khi nói ra câu đó.
“Nói điều kiện cụ thể đi.”
Lưu Diệu không dám thả lòng, nghĩ rồi nói: “Tôi quăng vào toàn bộ số tiền đã kiếm được cùng cô trong chứng khoán, coi như là đầu tư một phần tài chính cho công ty để trao đổi lấy 5% cổ phần.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì số tiền trên tay anh còn chưa quá 60 vạn.”
“... Chỉ có 39 vạn.”
“Ồ, 39 vạn mà đổi lấy 5% cổ phần, hình như đổi hơi chênh lệch quá thì phải?” Đàm Hi nhận lấy cốc Mocha mà người phục vụ mang tới, sau khi cho thêm đường thì nhẹ khuấy lên.
Thái độ không để tâm lắm, vẻ mặt cười như không cười của cô càng làm Lưu Diệu thấy thấp thỏm trong lòng hơn.
Làm sao đây? Anh ta thật sự muốn chạy trốn ngay lập tức.
Không được! Chưa tới cuối cùng thì chưa chắc đã thua.
Bàn tay giấu dưới gầm bàn nắm chặt lấy quần dài, mồ hôi rịn ra từ lòng bàn tay để lại một vết ướt sẫm màu trên vải dệt, nhìn như bị dính bẩn vậy.
“Ngoại trừ 39 vạn, còn có bản thân tôi nữa thì sao?”
“Anh ư?”
“Tôi có thể làm việc cho Thịnh Mậu.”
Đàm Hi cười khẽ, “Công nhân muốn đi ăn máng khác, ông chủ không quản được.”
“Cô có thể dùng 5% cổ phần coi như quyền chọn.”
Quyền chọn, là một loại công cụ tài chính, cho phép người nắm giữ quyền mua hoặc bán một lượng sản phẩm cố định theo giá cả đã quy định sẵn từ trước đó trong thời gian nhất định, nhưng không có nghĩa vụ nhất định phải mua vào hoặc bán ra.
Nói đơn giản một chút thì ví dụ như một công ty cho công nhân của mình trong một thời gian xác định (ví dụ 1 năm), có quyền lợi mua một lượng cổ phần nhất định của công ty dựa theo mức giá cố định.
“Được. Năm thứ ba tôi cho anh 2%, năm thứ sáu cho anh 5%, hai mươi năm sau cho anh 8%.”
Lưu Diệu sửng sốt, anh ta không ngờ Đàm Hi lại đồng ý một cách sảng khoái như thế.
“Sao hả, không hài lòng à?”
“Không, không phải!”
“Vậy anh ngẩn ngơ cái gì thế?”
“Tôi... là tôi quá kích động.”
Đàm Hi khẽ cười, nhấp một ngụm cà phê, “Mau soạn thảo hợp đồng đi, gửi bưu điện cho tôi, không có vấn đề gì thì lập tức ký thôi.”
“Không cần chứ...”
“Giấy trắng mực đen, như thế anh yên tâm mà tôi cũng yên tâm, rốt cuộc chuyện Thịnh Mậu sau này phải dựa vào anh làm mới được.”
Trái tim Lưu Diệu như sắp vọt ra ngoài: “Cô... tôi...”
Đàm Hi nhìn anh ta sau đó lại chuyển hướng sang Lâm Tầm: “Chuẩn bị thi đấu tới đâu rồi?”
Mắt Lâm Tầm sáng lên, không ngờ Đàm Hi vẫn nhớ rõ việc này, rõ ràng có vẻ thụ sủng nhược kinh.
“Đã báo danh rồi, cuối tuần sau sẽ thi đấu vòng loại.”
“Cảm giác của bản thân anh thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Lâm Tầm của lúc này tràn ngập khí phách, hai mắt sáng ngời.
“Anh chạy từ thủ đô tới Tân Thị này không phải chỉ là muốn đi cùng Lưu Diệu đấy chứ?”
“Cô Đàm, cô đoán quá siêu rồi!”
“Anh có thể gọi thẳng tên tôi.”
“Hi Hi à? Có thể gọi cô thế được không?”
“Tùy ý.”
“Là thế này, tôi có xem qua quy tắc thi đấu lần này, có mấy chỗ đã cải biến so với những năm trước, tôi đã khoanh lại rồi, cô nhìn xem trong mấy cái đó có chỗ nào cần phải đặc biệt lưu ý không?”
Đàm Hi cầm lấy tập tài liệu dầy cộp từ tay anh ta, mở ra, cúi đầu nhìn.
Tốc độ đọc của cô rất nhanh nhưng ánh mắt lại như có lực xuyên thấu, chuyên tâm, cực kỳ tập trung.
Không tới mười lăm phút, cô đã mở tài liệu ra, đẩy về trước mặt Lâm Tầm: “Anh xem ở chỗ này...”
Nói xong mọi chuyện thì cũng đã là hai tiếng sau, đúng lúc giữa chiều, ánh nắng hơi chói lóa.
Lưu Diệu và Lâm Tầm còn phải quay về thủ đô nên Đàm Hi cũng không giữ họ lại ăn tối nữa.
Nhìn hai người rời đi, cô vốn định quay về trường ngay, nhưng lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, nhìn thấy vài sản phẩm thời trang mới của mùa xuân năm nay nên rốt cuộc không rời được bước chân nữa.
Cô lập tức gọi điện cho Hàn Sóc, lúc này chắc cô nàng cũng huấn luyện xong rồi.
“Cô em, nhớ anh à?” Vẫn là giọng điệu không đứng đắn kia.
Đàm Hi nghe nhiều rồi nên cũng không trách.
Anh ta là do một tay Đàm Hi đào tạo ra, có tư cách gì mà nói điều kiện chứ?
Nhưng nếu không đấu tranh cho mình cái gì đó thì anh ta lại thấy không cam lòng.
Cái trước khiến cho anh ta như cảm thấy đeo gông vào người, cái sau lại làm cho anh ta tự khinh bỉ trong tiềm thức.
Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng sự đấu tranh trong mắt anh ta, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nói đến cùng, Lưu Diệu cũng chỉ là một sinh viên mới ra đời, trong lòng vẫn còn giữ lại sự lỗi lạc và thẳng thắn, da mặt mỏng, thích nói chính nghĩa, không giống những người đã bị xã hội mài mòn sự sắc bén ngoài kia.
Trong một tình huống tương tự thế này, nếu là người đã ra đời đi làm ba, bốn năm, có thể sẽ không dám há miệng ăn dầy nhưng chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách để ăn được nhiều lợi ích nhất, hơn nữa còn chẳng hề áy náy, cũng không cảm thấy hổ thẹn gì, bởi vì đây là trao đổi đồng giá, cũng là lẽ thường tình mà thôi.
“Lưu Diệu, anh nghĩ kỹ rồi hãy nói, anh chỉ có một cơ hội này thôi.”
“... Nếu Thịnh Mậu mượn xác hoàn hồn thành công, tôi cũng muốn có một vị trí nhỏ.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng.
Ánh mắt Đàm Hi lãnh đạm, sắc mặt hờ hững.
Lâm Tầm quan sát thấy hết, trong lòng thầm than, bàn tay ở dưới bàn véo mạnh lên đùi Lưu Diệu một cái: Cậu điên à!
Lưu Diệu cố nhịn đau, môi mím chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng Đàm Hi không hề sợ hãi gì.
Lời đã nói ra rồi, anh ta cũng không có đường lui nữa, nhưng nói xong lại thấy cả người rất nhẹ nhàng.
Đàm Hi vẫn còn đang suy tư về cụm từ “một vị trí nhỏ” kia, cũng gần như quat sát được hết sắc thái lành làm gáo, vỡ làm môi của Lưu Diệu sau khi nói ra câu đó.
“Nói điều kiện cụ thể đi.”
Lưu Diệu không dám thả lòng, nghĩ rồi nói: “Tôi quăng vào toàn bộ số tiền đã kiếm được cùng cô trong chứng khoán, coi như là đầu tư một phần tài chính cho công ty để trao đổi lấy 5% cổ phần.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì số tiền trên tay anh còn chưa quá 60 vạn.”
“... Chỉ có 39 vạn.”
“Ồ, 39 vạn mà đổi lấy 5% cổ phần, hình như đổi hơi chênh lệch quá thì phải?” Đàm Hi nhận lấy cốc Mocha mà người phục vụ mang tới, sau khi cho thêm đường thì nhẹ khuấy lên.
Thái độ không để tâm lắm, vẻ mặt cười như không cười của cô càng làm Lưu Diệu thấy thấp thỏm trong lòng hơn.
Làm sao đây? Anh ta thật sự muốn chạy trốn ngay lập tức.
Không được! Chưa tới cuối cùng thì chưa chắc đã thua.
Bàn tay giấu dưới gầm bàn nắm chặt lấy quần dài, mồ hôi rịn ra từ lòng bàn tay để lại một vết ướt sẫm màu trên vải dệt, nhìn như bị dính bẩn vậy.
“Ngoại trừ 39 vạn, còn có bản thân tôi nữa thì sao?”
“Anh ư?”
“Tôi có thể làm việc cho Thịnh Mậu.”
Đàm Hi cười khẽ, “Công nhân muốn đi ăn máng khác, ông chủ không quản được.”
“Cô có thể dùng 5% cổ phần coi như quyền chọn.”
Quyền chọn, là một loại công cụ tài chính, cho phép người nắm giữ quyền mua hoặc bán một lượng sản phẩm cố định theo giá cả đã quy định sẵn từ trước đó trong thời gian nhất định, nhưng không có nghĩa vụ nhất định phải mua vào hoặc bán ra.
Nói đơn giản một chút thì ví dụ như một công ty cho công nhân của mình trong một thời gian xác định (ví dụ 1 năm), có quyền lợi mua một lượng cổ phần nhất định của công ty dựa theo mức giá cố định.
“Được. Năm thứ ba tôi cho anh 2%, năm thứ sáu cho anh 5%, hai mươi năm sau cho anh 8%.”
Lưu Diệu sửng sốt, anh ta không ngờ Đàm Hi lại đồng ý một cách sảng khoái như thế.
“Sao hả, không hài lòng à?”
“Không, không phải!”
“Vậy anh ngẩn ngơ cái gì thế?”
“Tôi... là tôi quá kích động.”
Đàm Hi khẽ cười, nhấp một ngụm cà phê, “Mau soạn thảo hợp đồng đi, gửi bưu điện cho tôi, không có vấn đề gì thì lập tức ký thôi.”
“Không cần chứ...”
“Giấy trắng mực đen, như thế anh yên tâm mà tôi cũng yên tâm, rốt cuộc chuyện Thịnh Mậu sau này phải dựa vào anh làm mới được.”
Trái tim Lưu Diệu như sắp vọt ra ngoài: “Cô... tôi...”
Đàm Hi nhìn anh ta sau đó lại chuyển hướng sang Lâm Tầm: “Chuẩn bị thi đấu tới đâu rồi?”
Mắt Lâm Tầm sáng lên, không ngờ Đàm Hi vẫn nhớ rõ việc này, rõ ràng có vẻ thụ sủng nhược kinh.
“Đã báo danh rồi, cuối tuần sau sẽ thi đấu vòng loại.”
“Cảm giác của bản thân anh thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Lâm Tầm của lúc này tràn ngập khí phách, hai mắt sáng ngời.
“Anh chạy từ thủ đô tới Tân Thị này không phải chỉ là muốn đi cùng Lưu Diệu đấy chứ?”
“Cô Đàm, cô đoán quá siêu rồi!”
“Anh có thể gọi thẳng tên tôi.”
“Hi Hi à? Có thể gọi cô thế được không?”
“Tùy ý.”
“Là thế này, tôi có xem qua quy tắc thi đấu lần này, có mấy chỗ đã cải biến so với những năm trước, tôi đã khoanh lại rồi, cô nhìn xem trong mấy cái đó có chỗ nào cần phải đặc biệt lưu ý không?”
Đàm Hi cầm lấy tập tài liệu dầy cộp từ tay anh ta, mở ra, cúi đầu nhìn.
Tốc độ đọc của cô rất nhanh nhưng ánh mắt lại như có lực xuyên thấu, chuyên tâm, cực kỳ tập trung.
Không tới mười lăm phút, cô đã mở tài liệu ra, đẩy về trước mặt Lâm Tầm: “Anh xem ở chỗ này...”
Nói xong mọi chuyện thì cũng đã là hai tiếng sau, đúng lúc giữa chiều, ánh nắng hơi chói lóa.
Lưu Diệu và Lâm Tầm còn phải quay về thủ đô nên Đàm Hi cũng không giữ họ lại ăn tối nữa.
Nhìn hai người rời đi, cô vốn định quay về trường ngay, nhưng lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, nhìn thấy vài sản phẩm thời trang mới của mùa xuân năm nay nên rốt cuộc không rời được bước chân nữa.
Cô lập tức gọi điện cho Hàn Sóc, lúc này chắc cô nàng cũng huấn luyện xong rồi.
“Cô em, nhớ anh à?” Vẫn là giọng điệu không đứng đắn kia.
Đàm Hi nghe nhiều rồi nên cũng không trách.
/1339
|