Hoắc Thuận mắng một câu.
Tên đàn em ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nghĩ tới cái gì lại “a” một tiếng, “Đại ca, chúng ta khiêng người đi từ chỗ của Lôi Minh, con đĩ già Hồ Nguyệt kia còn tận mắt nhìn thấy, nếu con đàn bà này thực sự có địa vị lớn như thế, theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn mới đúng chứ nhỉ?”
Hoắc Thuận hạ cửa kính xe xuống, quăng điếu thuốc đã tàn một nửa ra ngoài, “Nói thế cũng đúng, nhưng ai biết liệu có phải tra sót không cơ chứ?”
Hoắc Thuận có thể lăn lộn mười mấy năm ở thành phố này cũng không phải không có bản lĩnh gì.
“Cẩn thận thì có thể dùng thuyền được vạn năm...” Hắn luôn cảm thấy không thể giữ lại người đàn bà kia được.
Đàn em thấy hắn đã quyết tâm như thế thì cũng không dám khuyên nhủ thêm nữa, ánh mắt lưu luyến nhìn cái bao tải ở phía sau, người đẹp thế mà đáng tiếc quá, sớm biết vậy vừa rồi nên sướng thêm lần nữa...
Chiếc xe màu đen rẽ bảy, tám lần, cuối cùng dừng trước lối vào một ngõ nhỏ. Hoắc Thuận xuống xe đầu tiên. Mấy tên đàn em hợp lực kéo cái bao tải ra, vác lên vai. Đám người nhân lúc trời còn chưa sáng liền đi vội vào trong ngõ.
Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ này, rõ ràng chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền ra một hồi tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất.
“Ai thế?” Giọng nói già nua và khô quắt như giấy ráp cọ trên ván sắt.
“Tôi, Thuận Nhi đây.”
Ken két... cửa mở ra.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và tang thương của một bà lão xuất hiện.
“Tới đấy à?”
“Vâng.”
Bà lão liếc nhìn về phía sau Hoắc Thuận, ánh mắt xẹt qua chiếc bao tải, hơi nhíu mày: “Chỉ có một đứa thôi sao?”
“Vô tình phát hiện ra.”
“Chơi rồi à?”
Trên mặt Hoắc Thuận lập tức xuất hiện vẻ ngượng ngùng, “... Vâng.”
Bà lão nói một câu “Lại làm bậy”, sau đó mở cửa cho cả bọn tiến vào.
Hoắc Thuận cười lạnh, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, “Lão chủ chứa”, rõ ràng là rắn độc mà còn giả làm Phật Tổ cái quái gì chứ?
Làm ra vẻ!
Bà lão vừa vào cửa liền đi thẳng vào nhà chính vẫn còn đang tối om, ánh sáng lập tức bừng lên, đèn chùm thủy tinh thật lớn, nội thất làm bằng gỗ tốt nhất, ở giữa bày một bộ sofa, bằng da, giá trị xa xỉ.
Chưa thể nói là kim bích huy hoàng nhưng cũng ra dáng ra hình, hoàn toàn không tương xứng với vẻ rách nát của con ngõ này.
“Có khách sao?” Hoắc Thuận nhìn vào bên trong phòng, đó là nơi mà bà Quế này hay dùng để tiếp khách, hiện tại lại đang sáng đèn.
Bà lão không nói gì, đi tới chiếc ghế bằng gỗ đàn và ngồi xuống. Bà ta vốn lùn, lúc ngồi xuống còn cần phải nhón chân lên, sau khi ngồi xuống rồi thì đôi chân khô quắt cũng lơ lửng trong không khí, lắc la lắc lư, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, miệng lẩm bẩm.
Đám đàn em của Hoắc Thuận đã tự giác lùi về sau. Tuy căn nhà này sáng sủa tươi đẹp nhưng chúng cứ cảm thấy âm trầm kiểu gì đó. Dù đã tới không biết bao nhiêu lần nhưng chúng vẫn không thể quen nổi, đặc biệt là không dám nhìn vào đôi mắt vẩn đục già nua kia của bà Quế.
“Bà Quế, tôi đã mang người tới đây rồi,“ Hoắc Thuận cởi miệng bao tải ra, người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh ngã ra mặt đất, không hề có tí sức phản kháng nào, có thể mơ hồ thấy được gương mặt khá là xinh đẹp, “Cho cái giá đi.”
“Có vội không?”
“Lập tức đưa đi.”
“Xem ra, cậu động vào người không nên động rồi.”
Lời này chỉ là thử thôi nên Hoắc Thuận còn chống đỡ được, cười nói: “Người này tôi mang đi từ địa bàn của Lôi lão đại.”
Ánh mắt sắc bén của bà lão kia lập tức thu liễm không ít, nhưng vẫn chưa tan nghi hoặc: “Một khi đã thế, sao phải vội vàng đưa đi chứ?”
“Ha, Hoắc Thuận tôi có thể sống tới bây giờ, ngoại trừ khả năng của bản thân ra thì còn phải dựa vào sự cẩn thận nữa.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Vậy cái giá thì...”
“Tám ngàn.”
“Cái gì? Đây là một đại mỹ nhân đó!” Nói còn duỗi tay gạt tóc đang lòa xòa trên mặt Hề Đình ra, “Không tin thì bà tự nhìn đi.”
“Đã có sẵn quy định rồi, nếu muốn nhanh chóng đưa đi thì chỉ có cái giá này. Nếu cậu không ngại chờ thêm nửa tháng thì tôi cũng có thể trả cho cậu được hai vạn.”
Hoắc Thuận không hề do dự chút nào, bực bội phất tay: “Bỏ đi, bỏ đi, mau chóng xử lý, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Giao dịch hoàn tất liền thấy ngay hai người đàn ông trẻ tuổi bước tới. Một người đưa phong bì đỏ cho Hoắc Thuận. Một người kéo Hề Đình như kéo một con lợn chết đi vào.
Đợi đến lúc cô ta tỉnh lại, chỉ sợ thế giới đã thay đổi rồi...
“Cậu Hoắc còn có việc gì không?”
“Khụ khụ... Lúc này mới có sáu giờ mười lăm phút, sao bà lại dậy sớm thế ạ?”
Bà Quế chỉ cười không đáp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thâm sâu khó dò.
Hoắc Thuận khá là bực bội, định lấy thuốc lá ra hút theo bản năng nhưng rồi lại dừng lại vì nhớ ra quy củ của nơi này là cấm hút thuốc, thế nên đành hậm hực từ bỏ.
“Được rồi, tôi cũng không lòng vòng nữa, hôm nay bà có khách quý tới chắc là có vụ làm ăn lớn à?”
“Đúng là có khách quý.”
Hoắc Thuận lại liếc nhìn về phía căn phòng đang sáng đèn ở trong, “Có thể lộ ra tí tiếng gió nào không? Để thằng cháu làm quen một chút.”
Bà lão nghe được hai tiếng “thằng cháu” thì mặt mày hơi nhúc nhích, sau đó thở dài một hơi: “Đi về đi.”
“Bà Quế...”
Bình thường, Hoắc Thuận cũng khá được chào đón ở đây, vừa nghe lời từ chối thì cũng chẳng để bụng, lại muốn năn nỉ thêm một chút. Phải biết rằng, bà lão họ Quế này không phải người đơn giản, gần như đều có quan hệ với các thế lực ngầm lớn ở thủ đô này. Nếu hắn có thể làm bạn được với một, hai ông lớn, thuận tiện ôm được một cái đùi to thì còn sợ cuộc sống sau này không thoải mái sao?
Nhưng bà Quế rõ ràng là không định cho hắn cơ hội này. Lúc Hoắc Thuận ra đến cửa còn nhổ ra một cục đờm, sau đó vừa đi vừa thầm chửi.
Bà Quế chẳng tỏ thái độ. Đợi khi cửa lớn khép lại rồi, bà ta liền nhanh nhẹn tụt ngay xuống khỏi cái ghế gỗ đàn, động tác nhìn khá là buồn cười.
Vỗ cổ tay áo rồi xoay người đi vào trong buồng.
“Xin lỗi, để anh Ân phải đợi lâu rồi.”
Dưới ánh đèn là người đàn ông với đôi mắt hoa đào sắc nét, mũi cao, môi mỏng, còn yêu dã hơn cả phụ nữ đến ba phần.
“Bà Quế nghĩ đến đâu rồi?” Ân Hoán nhìn thẳng vào bà lão, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Tuy bà Quế tự cho là mình có khí thế mạnh mẽ thì cũng không khỏi dần mất tự tin dưới cái nhìn chăm chú kia của hắn: “Chuyện này...”
“Bà có ý kiến gì thì cứ nói thẳng ra.” Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, áo khoác màu đen, rõ ràng là một tên côn đồ nhưng lại khiến người ta không dám coi thường.
Nụ cười trên mặt bà Quế cứng đờ, đúng là bà ta đang có một bụng ý kiến, nhưng bà ta dám nói sao?
Đáp án: Không.
“Anh Ân là người của Vu lão đại, mà tôi cũng đã từng làm ăn với Dạ Xã mấy lần, đáng ra thì hết thảy phải như bình thường, nhưng mà...” Nói đến đây, bà Quế lại cố ý dừng một chút, ánh mắt âm thầm quan sát vẻ mặt Ân Hoán.
Người đàn ông chỉ thoáng nhướng mày, vẫn chẳng lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Bà ta hơi chán nản, nhưng lại cảm thấy bất an hơn.
Hít sâu, kiềm chế những suy nghĩ trong lòng, bà lão tiếp tục mở miệng, “Bắt đầu từ cuối năm ngoái, lực lượng kiểm tra ở bến tàu tăng mạnh, chi phí cũng theo đó tăng lên. Tất cả mọi người đều là người làm ăn, không lý nào có chuyện sẽ làm ăn thua lỗ, anh Ân cảm thấy có đúng không?”
“Đúng thế.”
Sắc mặt bà Quế hơi hòa hoãn lại, nhưng tiếp theo đó...
“Nhưng theo tôi được biết, ba đường dây trong tay bà đều có liên quan tới vận chuyển hành khách đường dài, hình như... đâu có liên quan gì với kiểm tra ở bến tàu gì đó nhỉ?”
“Anh!”
“Hôm nay tôi tới đây chỉ là truyền lời thay cho Vu lão đại mà thôi,“ Ân Hoán đứng lên, “Còn quyết định như thế nào, làm như thế nào thì tùy vào bà. Như bà vừa mới nói đấy, mọi người đều là người làm ăn, ai cũng có đường làm ăn riêng của người đó. Lời cần truyền đã truyền rồi, tôi không làm phiền bà nữa.”
“Khoan đã!”
Ân Hoán dừng chân, “Còn có việc gì sao?”
Bà Quế đi vòng tới trước mặt hắn, vì chênh lệch về chiều cao nên bà ta chỉ có thể ngẩng đầu lên, khí thế cũng tự nhiên thấp hẳn xuống, “Tôi đã làm ăn với Dạ Xã bao nhiêu năm như thế nhưng chưa từng nghe nói Vu lão đại có một đàn em nào như cậu.”
“Rồi sao?”
Bà Quế nghẹn họng.
“Vu lão đại chưa bao giờ thiếu đàn em bỏ mạng cả.”
Trên mặt bà lão hết xanh lại trắng, thậm chí còn có thể thấy vẻ kiêng kỵ mơ hồ hiện lên.
Ân Hoán lạnh lùng nhìn bà ta, “Cáo từ.”
Đợi người của mình tiễn người đi rồi, bà ta như một quả bóng cao su xì hơi, ngã ngồi xuống ghế: “Khụ khụ khụ khụ...”
“Bà Quế, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trong đôi mắt già nua hiện lên sự tàn nhẫn, “Hoảng hốt cái gì hả? Dạy tụi bay bao nhiêu năm như thế rồi mà còn không học được bình tĩnh khi xảy ra chuyện à!”
Người tới báo rụt cổ lại, trong mắt xuất hiện sự xấu hổ.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đứa con gái mà ngài Hoắc đưa tới ban nãy chạy rồi!”
“Mày nói gì hả?!”
“Ả... Giả vờ hôn mê... Còn đánh A Tùng ngất đi nữa...”
“Trước sau mới chỉ mười phút thôi, mau dẫn người đuổi theo. Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Hai mươi phút sau.
“Bà Quế, đã tìm được người rồi.”
“Sao?”
“Ở đâu?”
“Con đàn bà đó chui vào trong xe của ngài Ân. Lúc chúng tôi đi tìm, chính ngài ấy đã chủ động giao người ra.”
Dưới ánh đèn, gương mặt đầy nếp nhăn của bà lão xẹt qua một chút hốt hoảng, sau một lúc lâu liền nói: “Rốt cuộc vẫn cứ thiếu nợ người ta, thôi vậy.”
“Vậy con ả kia...”
Trong mắt bà Quế xuất hiện vẻ chán ghét: “Bán nó sang châu Phi đi.”
Người nọ cúi gằm mặt, tự nhiên rùng mình một cái, “Vâng.”
Đáng tiếc... Nếu không chạy thì có khi sẽ được đưa đến một nơi tốt hơn, lần chạy trốn này của cô ta cũng coi như tiêu đời luôn rồi...
Hề Đình vẫn không biết vận mệnh gì đang chờ đợi mình. Lúc này, cô ta vẫn đang nằm liệt trên mặt đất, chịu đựng những cú đấm, đá của hai người đàn ông.
“Con đĩ này, cho mày chạy này! Sáng sớm ngày ra đã làm hỏng mộng đẹp của ông...”
“Đá chết mày! Còn dám chạy hay không? Hả?”
“...”
Lúc Ân Hoán đánh xe rời khỏi ngõ nhỏ thì chân trời đã xuất hiện ráng vàng của ngày mới.
Đến lúc dừng đèn đỏ, hắn móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một ngụm rồi chậm rãi nhả khói.
Hắn đã không ngủ hai ngày rồi, có đáng không?
Nhớ tới Sầm Uất Nhiên đang ở Giang Châu xa xôi, mày Ân Hoán càng nhíu lại chặt hơn.
Có lẽ, đây là cái giá của việc muốn trở nên nổi bật.
Gió lạnh lùa vào cửa sổ thổi bay chiếc thiệp cưới đỏ rực, hai cái tên Giang Dự, Sầm Uất Nhiên được viết bằng mực vàng như rồng bay phượng múa.
Hắn nhớ tới một tuần trước, trong nhà trọ.
“Em có thai rồi.”
“...”
“Giang Dự.”
“...”
“Chúng em sẽ kết hôn. Đây là thiếp mời.”
“... Tại sao?”
“Ân Hoán, mười năm rồi, em không thể chờ nổi nữa.”
“Bây giờ chúng ta có thể lập tức đi đăng ký!”
“Quá muộn rồi.”
“Vợ à...”
“Ngày mùng ba tháng sau, anh cũng có thể không tới.”
“Em lừa anh đúng không? Em vẫn còn yêu anh mà!”
“Tình yêu không thể chống đỡ được một cuộc hôn nhân, năm đó... chúng ta còn quá nhỏ. Quên đi thôi...”
“Sầm Uất Nhiên! Em đừng có ép anh...”
“Ân Hoán, đừng làm em phải hận anh!”
Đừng làm em phải hận anh...
Hận anh...
Thì ra, cuối cùng giữa hắn và cô ấy chỉ còn lại hận.
Cạch...
Phanh xe, chiếc xe màu rượu chát dừng lại vững vàng trước một dãy tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.
Ân Hoán đóng sầm cửa xe lại, bước vào với gương mặt lạnh tanh.
“Anh tìm... Anh Ân...” Một cô gái tiến lên tiếp đón, gương mặt lạnh lùng liền đổi thành tươi cười, “Xin mời đi theo tôi.”
Cô gái đó dẫn hắn đi lên lầu, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ.
“Ngài Vu đã chờ anh lâu lắm rồi.”
Hắn đẩy cửa tiến vào.
Đây là một văn phòng trông khá bình thường, sáng sủa và sạch sẽ, trên bàn có đặt một ít giấy tờ, trên chiếc ghế sau bàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng bức người.
Đây là phó lãnh đạo của hội Ám Dạ, Vu Sâm.
“Nói ổn rồi chứ?”
“Còn cần chờ thêm nửa ngày nữa.”
“Rất tốt.” Vu Sâm chỉ vào cái ghế da màu đen ở phía đối diện, “Ngồi đi.”
Ân Hoán làm theo lời hắn, không kiêu căng cũng không nịnh bợ.
“Cậu làm rất tốt, tôi thấy rất may mắn vì đã không nhìn lầm người.”
Hắn biết, đây mới chỉ là khúc dạo đầu, điểm quan trọng còn chờ ở đằng sau.
“Tại sao lại muốn gia nhập hội Ám Dạ?”
“Bạch đạo không thông nên muốn đổi sang hắc đạo.”
“Cậu không trả lời thẳng vào vấn đề của tôi.”
“... Tôi cần một lý do chống đỡ cho sự tồn tại của mình.”
Vu Sâm như suy tư gì, “Thất tình à?”
Hắn không trả lời.
“Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường!”
“Ngài nói đúng...” Không có Sầm Uất Nhiên, hắn như một kẻ đi lạc không tìm được phương hướng, cũng không còn mục tiêu phấn đấu.
Đã từng, hắn muốn kiếm thật nhiều tiền để cho cô một lễ kết hôn thật long trọng, để cô và con của họ được sống một cuộc sống sung túc.
Hiện giờ, hắn có tiền, nhưng cô lại đi lấy người khác, thậm chí... còn có con với người khác nữa!
Ân Hoán muốn giết cô, sau đó cũng tự sát. Sự cố chấp trong xương cốt khiến hắn không thể nào chấp nhận được chuyện Sầm Uất Nhiên đi yêu người đàn ông khác, nhưng hắn không nỡ...
Sau đó, hắn lại nghĩ, không bằng giết Giang Dự đi, như thế vợ hắn vẫn là của hắn.
Nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch, hắn mới phát hiện ra thế lực của Giang gia lớn mạnh thế nào, mà Giang Dự lại ở một vị trí không thể nào lay động được.
“Tôi muốn trở nên nổi bật.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới là nổi bật?”
“Có đủ năng lực để giết người mà mình muốn giết.”
Trong mắt người thanh niên trẻ tuổi lập tức bùng nổ sự tàn nhẫn làm cho Vu Sâm thấy kinh ngạc, hắn không khỏi cười khẽ như đang tự giễu, “Không giống nha...”
Tên đàn em ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nghĩ tới cái gì lại “a” một tiếng, “Đại ca, chúng ta khiêng người đi từ chỗ của Lôi Minh, con đĩ già Hồ Nguyệt kia còn tận mắt nhìn thấy, nếu con đàn bà này thực sự có địa vị lớn như thế, theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn mới đúng chứ nhỉ?”
Hoắc Thuận hạ cửa kính xe xuống, quăng điếu thuốc đã tàn một nửa ra ngoài, “Nói thế cũng đúng, nhưng ai biết liệu có phải tra sót không cơ chứ?”
Hoắc Thuận có thể lăn lộn mười mấy năm ở thành phố này cũng không phải không có bản lĩnh gì.
“Cẩn thận thì có thể dùng thuyền được vạn năm...” Hắn luôn cảm thấy không thể giữ lại người đàn bà kia được.
Đàn em thấy hắn đã quyết tâm như thế thì cũng không dám khuyên nhủ thêm nữa, ánh mắt lưu luyến nhìn cái bao tải ở phía sau, người đẹp thế mà đáng tiếc quá, sớm biết vậy vừa rồi nên sướng thêm lần nữa...
Chiếc xe màu đen rẽ bảy, tám lần, cuối cùng dừng trước lối vào một ngõ nhỏ. Hoắc Thuận xuống xe đầu tiên. Mấy tên đàn em hợp lực kéo cái bao tải ra, vác lên vai. Đám người nhân lúc trời còn chưa sáng liền đi vội vào trong ngõ.
Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ này, rõ ràng chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền ra một hồi tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất.
“Ai thế?” Giọng nói già nua và khô quắt như giấy ráp cọ trên ván sắt.
“Tôi, Thuận Nhi đây.”
Ken két... cửa mở ra.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và tang thương của một bà lão xuất hiện.
“Tới đấy à?”
“Vâng.”
Bà lão liếc nhìn về phía sau Hoắc Thuận, ánh mắt xẹt qua chiếc bao tải, hơi nhíu mày: “Chỉ có một đứa thôi sao?”
“Vô tình phát hiện ra.”
“Chơi rồi à?”
Trên mặt Hoắc Thuận lập tức xuất hiện vẻ ngượng ngùng, “... Vâng.”
Bà lão nói một câu “Lại làm bậy”, sau đó mở cửa cho cả bọn tiến vào.
Hoắc Thuận cười lạnh, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, “Lão chủ chứa”, rõ ràng là rắn độc mà còn giả làm Phật Tổ cái quái gì chứ?
Làm ra vẻ!
Bà lão vừa vào cửa liền đi thẳng vào nhà chính vẫn còn đang tối om, ánh sáng lập tức bừng lên, đèn chùm thủy tinh thật lớn, nội thất làm bằng gỗ tốt nhất, ở giữa bày một bộ sofa, bằng da, giá trị xa xỉ.
Chưa thể nói là kim bích huy hoàng nhưng cũng ra dáng ra hình, hoàn toàn không tương xứng với vẻ rách nát của con ngõ này.
“Có khách sao?” Hoắc Thuận nhìn vào bên trong phòng, đó là nơi mà bà Quế này hay dùng để tiếp khách, hiện tại lại đang sáng đèn.
Bà lão không nói gì, đi tới chiếc ghế bằng gỗ đàn và ngồi xuống. Bà ta vốn lùn, lúc ngồi xuống còn cần phải nhón chân lên, sau khi ngồi xuống rồi thì đôi chân khô quắt cũng lơ lửng trong không khí, lắc la lắc lư, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, miệng lẩm bẩm.
Đám đàn em của Hoắc Thuận đã tự giác lùi về sau. Tuy căn nhà này sáng sủa tươi đẹp nhưng chúng cứ cảm thấy âm trầm kiểu gì đó. Dù đã tới không biết bao nhiêu lần nhưng chúng vẫn không thể quen nổi, đặc biệt là không dám nhìn vào đôi mắt vẩn đục già nua kia của bà Quế.
“Bà Quế, tôi đã mang người tới đây rồi,“ Hoắc Thuận cởi miệng bao tải ra, người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh ngã ra mặt đất, không hề có tí sức phản kháng nào, có thể mơ hồ thấy được gương mặt khá là xinh đẹp, “Cho cái giá đi.”
“Có vội không?”
“Lập tức đưa đi.”
“Xem ra, cậu động vào người không nên động rồi.”
Lời này chỉ là thử thôi nên Hoắc Thuận còn chống đỡ được, cười nói: “Người này tôi mang đi từ địa bàn của Lôi lão đại.”
Ánh mắt sắc bén của bà lão kia lập tức thu liễm không ít, nhưng vẫn chưa tan nghi hoặc: “Một khi đã thế, sao phải vội vàng đưa đi chứ?”
“Ha, Hoắc Thuận tôi có thể sống tới bây giờ, ngoại trừ khả năng của bản thân ra thì còn phải dựa vào sự cẩn thận nữa.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Vậy cái giá thì...”
“Tám ngàn.”
“Cái gì? Đây là một đại mỹ nhân đó!” Nói còn duỗi tay gạt tóc đang lòa xòa trên mặt Hề Đình ra, “Không tin thì bà tự nhìn đi.”
“Đã có sẵn quy định rồi, nếu muốn nhanh chóng đưa đi thì chỉ có cái giá này. Nếu cậu không ngại chờ thêm nửa tháng thì tôi cũng có thể trả cho cậu được hai vạn.”
Hoắc Thuận không hề do dự chút nào, bực bội phất tay: “Bỏ đi, bỏ đi, mau chóng xử lý, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Giao dịch hoàn tất liền thấy ngay hai người đàn ông trẻ tuổi bước tới. Một người đưa phong bì đỏ cho Hoắc Thuận. Một người kéo Hề Đình như kéo một con lợn chết đi vào.
Đợi đến lúc cô ta tỉnh lại, chỉ sợ thế giới đã thay đổi rồi...
“Cậu Hoắc còn có việc gì không?”
“Khụ khụ... Lúc này mới có sáu giờ mười lăm phút, sao bà lại dậy sớm thế ạ?”
Bà Quế chỉ cười không đáp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thâm sâu khó dò.
Hoắc Thuận khá là bực bội, định lấy thuốc lá ra hút theo bản năng nhưng rồi lại dừng lại vì nhớ ra quy củ của nơi này là cấm hút thuốc, thế nên đành hậm hực từ bỏ.
“Được rồi, tôi cũng không lòng vòng nữa, hôm nay bà có khách quý tới chắc là có vụ làm ăn lớn à?”
“Đúng là có khách quý.”
Hoắc Thuận lại liếc nhìn về phía căn phòng đang sáng đèn ở trong, “Có thể lộ ra tí tiếng gió nào không? Để thằng cháu làm quen một chút.”
Bà lão nghe được hai tiếng “thằng cháu” thì mặt mày hơi nhúc nhích, sau đó thở dài một hơi: “Đi về đi.”
“Bà Quế...”
Bình thường, Hoắc Thuận cũng khá được chào đón ở đây, vừa nghe lời từ chối thì cũng chẳng để bụng, lại muốn năn nỉ thêm một chút. Phải biết rằng, bà lão họ Quế này không phải người đơn giản, gần như đều có quan hệ với các thế lực ngầm lớn ở thủ đô này. Nếu hắn có thể làm bạn được với một, hai ông lớn, thuận tiện ôm được một cái đùi to thì còn sợ cuộc sống sau này không thoải mái sao?
Nhưng bà Quế rõ ràng là không định cho hắn cơ hội này. Lúc Hoắc Thuận ra đến cửa còn nhổ ra một cục đờm, sau đó vừa đi vừa thầm chửi.
Bà Quế chẳng tỏ thái độ. Đợi khi cửa lớn khép lại rồi, bà ta liền nhanh nhẹn tụt ngay xuống khỏi cái ghế gỗ đàn, động tác nhìn khá là buồn cười.
Vỗ cổ tay áo rồi xoay người đi vào trong buồng.
“Xin lỗi, để anh Ân phải đợi lâu rồi.”
Dưới ánh đèn là người đàn ông với đôi mắt hoa đào sắc nét, mũi cao, môi mỏng, còn yêu dã hơn cả phụ nữ đến ba phần.
“Bà Quế nghĩ đến đâu rồi?” Ân Hoán nhìn thẳng vào bà lão, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Tuy bà Quế tự cho là mình có khí thế mạnh mẽ thì cũng không khỏi dần mất tự tin dưới cái nhìn chăm chú kia của hắn: “Chuyện này...”
“Bà có ý kiến gì thì cứ nói thẳng ra.” Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, áo khoác màu đen, rõ ràng là một tên côn đồ nhưng lại khiến người ta không dám coi thường.
Nụ cười trên mặt bà Quế cứng đờ, đúng là bà ta đang có một bụng ý kiến, nhưng bà ta dám nói sao?
Đáp án: Không.
“Anh Ân là người của Vu lão đại, mà tôi cũng đã từng làm ăn với Dạ Xã mấy lần, đáng ra thì hết thảy phải như bình thường, nhưng mà...” Nói đến đây, bà Quế lại cố ý dừng một chút, ánh mắt âm thầm quan sát vẻ mặt Ân Hoán.
Người đàn ông chỉ thoáng nhướng mày, vẫn chẳng lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Bà ta hơi chán nản, nhưng lại cảm thấy bất an hơn.
Hít sâu, kiềm chế những suy nghĩ trong lòng, bà lão tiếp tục mở miệng, “Bắt đầu từ cuối năm ngoái, lực lượng kiểm tra ở bến tàu tăng mạnh, chi phí cũng theo đó tăng lên. Tất cả mọi người đều là người làm ăn, không lý nào có chuyện sẽ làm ăn thua lỗ, anh Ân cảm thấy có đúng không?”
“Đúng thế.”
Sắc mặt bà Quế hơi hòa hoãn lại, nhưng tiếp theo đó...
“Nhưng theo tôi được biết, ba đường dây trong tay bà đều có liên quan tới vận chuyển hành khách đường dài, hình như... đâu có liên quan gì với kiểm tra ở bến tàu gì đó nhỉ?”
“Anh!”
“Hôm nay tôi tới đây chỉ là truyền lời thay cho Vu lão đại mà thôi,“ Ân Hoán đứng lên, “Còn quyết định như thế nào, làm như thế nào thì tùy vào bà. Như bà vừa mới nói đấy, mọi người đều là người làm ăn, ai cũng có đường làm ăn riêng của người đó. Lời cần truyền đã truyền rồi, tôi không làm phiền bà nữa.”
“Khoan đã!”
Ân Hoán dừng chân, “Còn có việc gì sao?”
Bà Quế đi vòng tới trước mặt hắn, vì chênh lệch về chiều cao nên bà ta chỉ có thể ngẩng đầu lên, khí thế cũng tự nhiên thấp hẳn xuống, “Tôi đã làm ăn với Dạ Xã bao nhiêu năm như thế nhưng chưa từng nghe nói Vu lão đại có một đàn em nào như cậu.”
“Rồi sao?”
Bà Quế nghẹn họng.
“Vu lão đại chưa bao giờ thiếu đàn em bỏ mạng cả.”
Trên mặt bà lão hết xanh lại trắng, thậm chí còn có thể thấy vẻ kiêng kỵ mơ hồ hiện lên.
Ân Hoán lạnh lùng nhìn bà ta, “Cáo từ.”
Đợi người của mình tiễn người đi rồi, bà ta như một quả bóng cao su xì hơi, ngã ngồi xuống ghế: “Khụ khụ khụ khụ...”
“Bà Quế, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trong đôi mắt già nua hiện lên sự tàn nhẫn, “Hoảng hốt cái gì hả? Dạy tụi bay bao nhiêu năm như thế rồi mà còn không học được bình tĩnh khi xảy ra chuyện à!”
Người tới báo rụt cổ lại, trong mắt xuất hiện sự xấu hổ.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đứa con gái mà ngài Hoắc đưa tới ban nãy chạy rồi!”
“Mày nói gì hả?!”
“Ả... Giả vờ hôn mê... Còn đánh A Tùng ngất đi nữa...”
“Trước sau mới chỉ mười phút thôi, mau dẫn người đuổi theo. Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Hai mươi phút sau.
“Bà Quế, đã tìm được người rồi.”
“Sao?”
“Ở đâu?”
“Con đàn bà đó chui vào trong xe của ngài Ân. Lúc chúng tôi đi tìm, chính ngài ấy đã chủ động giao người ra.”
Dưới ánh đèn, gương mặt đầy nếp nhăn của bà lão xẹt qua một chút hốt hoảng, sau một lúc lâu liền nói: “Rốt cuộc vẫn cứ thiếu nợ người ta, thôi vậy.”
“Vậy con ả kia...”
Trong mắt bà Quế xuất hiện vẻ chán ghét: “Bán nó sang châu Phi đi.”
Người nọ cúi gằm mặt, tự nhiên rùng mình một cái, “Vâng.”
Đáng tiếc... Nếu không chạy thì có khi sẽ được đưa đến một nơi tốt hơn, lần chạy trốn này của cô ta cũng coi như tiêu đời luôn rồi...
Hề Đình vẫn không biết vận mệnh gì đang chờ đợi mình. Lúc này, cô ta vẫn đang nằm liệt trên mặt đất, chịu đựng những cú đấm, đá của hai người đàn ông.
“Con đĩ này, cho mày chạy này! Sáng sớm ngày ra đã làm hỏng mộng đẹp của ông...”
“Đá chết mày! Còn dám chạy hay không? Hả?”
“...”
Lúc Ân Hoán đánh xe rời khỏi ngõ nhỏ thì chân trời đã xuất hiện ráng vàng của ngày mới.
Đến lúc dừng đèn đỏ, hắn móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một ngụm rồi chậm rãi nhả khói.
Hắn đã không ngủ hai ngày rồi, có đáng không?
Nhớ tới Sầm Uất Nhiên đang ở Giang Châu xa xôi, mày Ân Hoán càng nhíu lại chặt hơn.
Có lẽ, đây là cái giá của việc muốn trở nên nổi bật.
Gió lạnh lùa vào cửa sổ thổi bay chiếc thiệp cưới đỏ rực, hai cái tên Giang Dự, Sầm Uất Nhiên được viết bằng mực vàng như rồng bay phượng múa.
Hắn nhớ tới một tuần trước, trong nhà trọ.
“Em có thai rồi.”
“...”
“Giang Dự.”
“...”
“Chúng em sẽ kết hôn. Đây là thiếp mời.”
“... Tại sao?”
“Ân Hoán, mười năm rồi, em không thể chờ nổi nữa.”
“Bây giờ chúng ta có thể lập tức đi đăng ký!”
“Quá muộn rồi.”
“Vợ à...”
“Ngày mùng ba tháng sau, anh cũng có thể không tới.”
“Em lừa anh đúng không? Em vẫn còn yêu anh mà!”
“Tình yêu không thể chống đỡ được một cuộc hôn nhân, năm đó... chúng ta còn quá nhỏ. Quên đi thôi...”
“Sầm Uất Nhiên! Em đừng có ép anh...”
“Ân Hoán, đừng làm em phải hận anh!”
Đừng làm em phải hận anh...
Hận anh...
Thì ra, cuối cùng giữa hắn và cô ấy chỉ còn lại hận.
Cạch...
Phanh xe, chiếc xe màu rượu chát dừng lại vững vàng trước một dãy tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.
Ân Hoán đóng sầm cửa xe lại, bước vào với gương mặt lạnh tanh.
“Anh tìm... Anh Ân...” Một cô gái tiến lên tiếp đón, gương mặt lạnh lùng liền đổi thành tươi cười, “Xin mời đi theo tôi.”
Cô gái đó dẫn hắn đi lên lầu, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ.
“Ngài Vu đã chờ anh lâu lắm rồi.”
Hắn đẩy cửa tiến vào.
Đây là một văn phòng trông khá bình thường, sáng sủa và sạch sẽ, trên bàn có đặt một ít giấy tờ, trên chiếc ghế sau bàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng bức người.
Đây là phó lãnh đạo của hội Ám Dạ, Vu Sâm.
“Nói ổn rồi chứ?”
“Còn cần chờ thêm nửa ngày nữa.”
“Rất tốt.” Vu Sâm chỉ vào cái ghế da màu đen ở phía đối diện, “Ngồi đi.”
Ân Hoán làm theo lời hắn, không kiêu căng cũng không nịnh bợ.
“Cậu làm rất tốt, tôi thấy rất may mắn vì đã không nhìn lầm người.”
Hắn biết, đây mới chỉ là khúc dạo đầu, điểm quan trọng còn chờ ở đằng sau.
“Tại sao lại muốn gia nhập hội Ám Dạ?”
“Bạch đạo không thông nên muốn đổi sang hắc đạo.”
“Cậu không trả lời thẳng vào vấn đề của tôi.”
“... Tôi cần một lý do chống đỡ cho sự tồn tại của mình.”
Vu Sâm như suy tư gì, “Thất tình à?”
Hắn không trả lời.
“Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường!”
“Ngài nói đúng...” Không có Sầm Uất Nhiên, hắn như một kẻ đi lạc không tìm được phương hướng, cũng không còn mục tiêu phấn đấu.
Đã từng, hắn muốn kiếm thật nhiều tiền để cho cô một lễ kết hôn thật long trọng, để cô và con của họ được sống một cuộc sống sung túc.
Hiện giờ, hắn có tiền, nhưng cô lại đi lấy người khác, thậm chí... còn có con với người khác nữa!
Ân Hoán muốn giết cô, sau đó cũng tự sát. Sự cố chấp trong xương cốt khiến hắn không thể nào chấp nhận được chuyện Sầm Uất Nhiên đi yêu người đàn ông khác, nhưng hắn không nỡ...
Sau đó, hắn lại nghĩ, không bằng giết Giang Dự đi, như thế vợ hắn vẫn là của hắn.
Nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch, hắn mới phát hiện ra thế lực của Giang gia lớn mạnh thế nào, mà Giang Dự lại ở một vị trí không thể nào lay động được.
“Tôi muốn trở nên nổi bật.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới là nổi bật?”
“Có đủ năng lực để giết người mà mình muốn giết.”
Trong mắt người thanh niên trẻ tuổi lập tức bùng nổ sự tàn nhẫn làm cho Vu Sâm thấy kinh ngạc, hắn không khỏi cười khẽ như đang tự giễu, “Không giống nha...”
/1339
|