Ân Hoán cười khổ: “Em phải tin anh...”
Sầm Uất Nhiên không nói gì nữa mà cúi đầu dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Ân Hoán còn chủ động thu dọn bát đũa, cái nào rửa thì rửa, cái nào ném thì ném, còn thuận tay quét cả nhà nữa.
Sầm Uất Nhiên ngồi trên sofa, nhìn màn hình máy tính mà lâm vào trầm tư.
Ngay từ đầu Tần Dung đã có ý định cắn chết cô không tha. Sầm Đóa Nhi thì tinh ranh hơn, ở ngoài quạt gió thêm củi, nếu giải hòa, chắc chắn đôi mẹ con nhà này sẽ đè đầu cưỡi cổ lột sạch da cô.
Nhưng Giang Dự nói đúng, có hy sinh mới có thể ổn định đối phương, giúp cô tranh thủ thời gian quý giá để tiếp nhận sản nghiệp này.
“Vợ ơi, em đang làm gì thế?” Ân Hoán ghé đầu vào ngực cô.
“Đừng nghịch, để em xem thêm một lát...”
Ân Hoán “ừm” một tiếng, lại chui vào bếp, sau một hồi mân mê liền bưng ra một đĩa táo đã gọt xong vỏ, “Vợ ơi, vợ ơi, ngọt lắm, em ăn thử đi...”
Lúc ăn gần hết táo rồi, Sầm Uất Nhiên mới gập màn hình máy tính lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao... sao thế?” Ân Hoán hơi ngẩn ra.
“Hôm nay anh rất kỳ quái.”
“Kỳ quái ư? Có à?”
“Trước kia anh chẳng bao giờ xuống bếp làm gì, càng không biết gọt trái cây.” Mắt cô gái sáng như ngọn đuốc.
Sau một lúc lâu, Ân Hoán mới thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn tốt hơn với em, không thể sao?”
“Tại sao chứ?”
“Em là vợ của anh.”
“Thế tại sao trước kia...”
“Vợ ơi, anh sai rồi mà, thật đấy! Sau này anh sẽ không cáu với em nữa... Em muốn đi Thượng Hải đúng không? Được, anh đồng ý, em rảnh thì về đây, hoặc anh rảnh sẽ chạy qua đó.”
Vẻ mặt Sầm Uất Nhiên như gặp quỷ: “Anh... trúng tà à?”
Ân Hoán: “...”
“Nếu... anh thật sự nghĩ được như thế... chúng ta sẽ khá hơn thôi.”
Ánh mắt người đàn ông sáng ngời: “Ừ, sẽ khá hơn thôi...” Sau đó bế ngang người lên, Sầm Uất Nhiên hét to: “Anh làm gì thế hả?”
“Vợ à, anh nhớ em lắm, nhớ đến mức cả người đều đau.”
“Cái đồ không biết xấu hổ.”
Ân Hoán cười khẽ một tiếng, cũng không phản bác mà đá văng cửa phòng ngủ ra...
Ngày hôm sau, hai người bình thường không có việc gì.
Sáng sớm ngày thứ ba, Sầm Uất Nhiên thu dọn hành lý chuẩn bị quay lại Thượng Hải. Ân Hoán ngồi trên ghế sofa, mắt đầy oán trách: “Vợ ơi, em phải đi thật đấy à?”
“Bên Thượng Hải còn nhiều việc cần em phải xử lý lắm.”
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần trông giữ sòng bạc à?”
“Còn có Phì Tử và Hứa Nhất Sơn mà.”
“Phì Tử là đứa nhát gan, Nhất Sơn lại dễ nổi nóng, nếu xảy ra chuyện đột xuất, hai người đó không giải quyết được đâu.”
Ân Hoán nhất thời cứng họng, thật lâu sau: “Vậy em... lúc nào lại quay về?”
Sầm Uất Nhiên cất quần áo vào trong túi, lại lấy sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo ra: “Rảnh em lại về.”
“Có thể không đi không?”
“Ân Hoán, anh...” Sầm Uất Nhiên sửng sốt. Một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sofa, lưng cong xuống, đầu cúi gằm như thể bị toàn thế giới vứt bỏ.
Trong nháy mắt, cô thừa nhận, bản thân lại mềm lòng mất rồi.
“A Hoán, khi nào anh rảnh thì tới Thượng Hải thăm em đi.”
“... Được.”
Hắn đưa cô ra sân bay, tận mắt nhìn cô đi qua cửa kiểm soát an ninh, cuối cùng biến mất trong tầm mắt. Ân Hoán ném tàn thuốc, đấm bùm bụp vào vách tường. Hắn không cam lòng, hắn bất lực...
“Anh à, anh đang làm gì thế?” Hai nhân viên an ninh xuất hiện trước mặt hắn.
Ân Hoán cười lạnh, nhanh chóng rời đi.
Từ sân bay tới sòng bạc mất nửa giờ chạy xe, vậy mà hắn đi chỉ mất một nửa thời gian.
“Anh Hoán, sao thế? Hôm nay không phải ở bên chị dâu nữa ạ?”
“Đi rồi.”
“Ồ?” Phì Tử sửng sốt, chờ đến khi tỉnh táo lại thì Ân Hoán đã đi lên lầu hai rồi.
Nhất Sơn đi tới vỗ vai hắn: “Thất thần cái gì thế?”
“Hình như tâm tình anh Hoán không tốt lắm.”
“Chị dâu đi rồi hả?”
“Sao anh biết?”
“Đàn ông mà, rõ ràng là hèn.”
Vẻ mặt Phì Tử méo mó: “Đừng có nói như thế chứ?” Hắn đâu có hèn.
Hứa Nhất Sơn cười: “Cậu vĩnh viễn không cần hiểu đâu. Đi thôi, hôm nay cậu đi tới các hộ lẻ với tôi.”
“Vâng.”
Tầng hai, từ lúc ngồi xuống, Ân Hoán càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn, muốn gọi điện cho vợ mình, màn hình đã mở rồi mà cuối cùng vẫn hậm hực từ bỏ.
“Mẹ kiếp!”
Hắn đi tới bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa, cũng không biết suy nghĩ điều gì. Sau đó, bấm gọi một dãy số: “Chuyện anh nói, tôi đồng ý...”
Đảo mắt một cái, thứ bảy đã lại tới.
Hiếm khi Đàm Hi không ngủ nướng, Tiểu Công Trúa về nhà, An An đã nghỉ học cả một tuần, thế nên trong phòng chỉ còn có cô và Hàn Sóc.
“Cậu làm gì thế? Sáng sớm không để cho người ta ngủ à?” Hàn Sóc kéo chăn bông trùm kín đầu.
“Sắp 8 giờ tới nơi rồi, đồ lợn...”
“Cái gì? Mới có 8 giờ thôi á?” Hàn Sóc ôm chăn ngồi bật dậy: “Này, cậu lục lọi cái gì thế hả? Tủ quần áo bị cậu làm rối tung lên rồi kìa.”
“Lục tủ quần áo thì đương nhiên là tìm quần áo rồi, ngu ngốc!”
“...”
“Tìm được rồi!” Nói xong, chạy vào toilet nhanh như một cơn gió.
Năm phút sau, một cô gái xinh xắn xuất hiện trước mặt Hàn Sóc.
“Sao hả?” Đàm Hi bày ra một tư thế chụp ảnh rất làm màu.
“Õng à õng ẹo.”
“Cậu cút đi đi.”
Hàn Sóc hầm hừ, bắt đầu chính thức quan sát người trước mắt, áo len cao cổ màu be, quần jeans rất quy củ, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt, đúng kiểu sinh viên điển hình, trẻ trung vô địch.
Đàm Hi đội mũ và khăn quàng cổ lên, đều là màu be khiến cho da của cô càng thêm trắng nõn.
“Tớ cứ có cảm giác như hôm nay cậu trông bóng bẩy hơn ấy nhở?”
“Rõ ràng thế cơ à?”
“Đệch! Cậu cố tình bóng bẩy thật à?” Tròng mắt Hàn Sóc hơi đảo, “Lão nhà cậu lại tới nữa hả?”
Đàm Hi lắc đầu.
“Chuẩn bị ra ngoài đong giai à?”
“Cút! Nếu là đi cua trai thì chẳng phải nên mặc váy ngắn và quần tất sao?”
“Ừ ha... Vậy hôm nay cậu định đi đâu?” Còn không thèm ngủ nướng nữa chứ, Hàn Sóc càng nghĩ càng thấy quái quái.
“Cậu đoán đi~”
“...”
Mười giờ sáng, Đàm Hi đến địa điểm hẹn, Thời Nguyệt đã chờ sẵn ở đó.
“Hey, tới lâu chưa?”
“Chưa.” Thời Nguyệt cười, “Vừa mới tới.”
Đàm Hi phát hiện ra khi cô nàng cười tươi thì sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền, y như mẹ cô Thời Tú, lập tức thiện cảm tăng gấp bội.
“Đi thôi, chị dẫn em đi ăn món ngon.”
Nơi tới cách đó không xa, ngay ở khu tập thể giáo viên. Người ở nơi này hầu hết là công nhân viên chức của nhà trường.
Cốc cốc...
“Tới đây!”
Hai người đứng ở cửa đợi một hồi thì mới thấy cửa mở ra từ bên trong. Một bà cụ mặc tạp dề in ảnh nhân vật hoạt hình, tay cầm xẻng nấu ăn xuất hiện trước mắt.
Đàm Hi lập tức ngẩn ngơ.
“Mau vào đi, ở bên ngoài lạnh lắm!” Bà cụ gọi hai người vào nhà.
Trong nhà đang bật máy sưởi, vừa vào liền có cảm giác như bước vào một thế giới khác, Đàm Hi ngẩn người, mãi cho tới khi Thời Nguyệt bắt đầu giới thiệu cô: “Bà ơi, đây là đàn em khoa Mỹ thuật của cháu - Đàm Hi.”
“Chào cháu, Hi Hi, bà gọi cháu như thế được chứ?”
“Cháu chào giáo sư Triệu ạ, đương nhiên không vấn đề gì rồi!” Nở nụ cười rạng rỡ, người già thì luôn thích những đứa trẻ hay cười, quả nhiên...
“Trông cháu xinh xắn quá, cười lên càng đẹp hơn.”
Trong mắt Đàm Hi lộ vẻ ngượng ngùng, ừ, lần đầu tiên gặp bà ngoại thì không thể quá thoáng được, nên rụt rè một tí vẫn tốt hơn.
Bà cụ cười đến mức hai vành mắt cong thành hình trăng non, liên tiếp khen ngợi cô: “Đứa bé ngoan.”
“Khoa Mỹ thuật tốt thật, đất lành chim đậu, quá tuyệt vời.” Không biết nghĩ tới cái gì, trong nụ cười của bà cụ lại có nhiễm một tia bi thương.
Thời Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Bà ơi, chẳng phải bà bảo có cháo bí đỏ hay sao ạ?”
“Ồ, bà quên đấy, vẫn đang hầm trên bếp!” Nói xong lại hấp tấp chạy vào trong bếp.
Thời Nguyệt thở phào một hơi.
“Sao thế ạ?”
“Bà nội chị nghe nói em là sinh viên khoa Mỹ thuật thì chắc chắn là lại nhớ tới cô chị, bỏ đi, đừng nên nhắc tới...”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, mím môi, cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, bà cụ đã bưng hai cái bát đi từ trong bếp ra. Thời Nguyệt vào trong phòng ngủ thay đồ, không ở phòng khách. Đàm Hi vội vàng đứng lên, “Bà cứ từ từ thôi ạ, để cháu...”
“Không sao hết, không nóng lắm đâu.”
Đàm Hi đặt bát xuống bàn trà, cháo nếp màu vàng sữa, vừa nhìn đã khiến người ta phải chảy nước miếng.
“Nếm thử xem.”
“Vâng ạ!”
“Sao hả?” Bà cụ nhìn cô, mắt đầy hiền hậu.
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cuống quýt cúi đầu, gật mạnh hai cái: “Thơm lắm ạ!”
“Thích thì ăn thêm một chút, trên bếp vẫn còn.”
“Cảm ơn bà ạ!”
Bà cụ sửng sốt: “Cháu... gọi bà là gì?”
“Bà ạ!” Đàm Hi cười tươi như hoa, “Bà không để tâm chứ ạ?”
“Không, không đâu.”
“Thế thì tốt quá...”
“Bé Hi, cháu là người ở nơi nào thế?”
“Thủ đô ạ!”
“Ồ, thế thì hay quá, cách đây không xa lắm, có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Đàm Hi cười. Đàm gia không chứa chấp cô, Tần gia cũng không thích cô, nghĩ lại thì cuộc đời này của cô thật thất bại. Còn may, có Chày Gỗ ngốc vui vẻ thu nhận cô.
“Học vẽ tranh bao lâu rồi?”
“Từ nhỏ cháu đã học rồi, cũng không còn nhớ rõ nữa.”
“Tốt quá! Cứ tin vào bà đi, nữ sinh thích vẽ tranh lúc nào cũng gặp may mắn.”
He, xem ra bà cụ vẫn là người rất hiện đại, nghe mà xem, từng câu nói ra cũng đầy đường.
“Mẹ cháu cũng nói thế ạ!”
Mắt bà cụ sáng ngời, “Mẹ cháu cũng biết vẽ tranh à?”
“Vâng!” Đàm Hi uống một ngụm cháo, lại chép miệng, “Không chỉ có cháu và mẹ, bà ngoại cháu cũng biết.”
“Thì ra là con cái của dòng dõi thư hương, thảo nào lại khiến người ta thích như thế. Không biết bà ngoại cháu tên tuổi là gì, có khi bà cũng biết ấy chứ?”
Đàm Hi cười khẽ: “Bà cụ chỉ thích vẽ thôi chứ không phải người có tiếng tăm gì ạ!”
“Ồ thế sao... Nếu có cơ hội, bà nhất định phải gặp đàn chị này, có thể dạy dỗ được đứa cháu ngoại đáng yêu như cháu, thật đúng là làm người ta phải kính nể.”
Đàm Hi thấy ngại, nếu cứ tiếp tục có khi cô sẽ lộ tẩy mất.
“Ồ... Cháu vào xem chị Thời Nguyệt sao vẫn chưa xong ạ!”
Bà cụ lắc đầu bật cười, trẻ con đứa nào cũng tinh nghịch như nhau cả.
“Đàn chị Thời Nguyệt, bà gọi chị ra ăn cháo bí đỏ này.”
“Xong bây giờ đây! Đúng rồi, đừng có mở miệng là gọi đàn chị nữa, nghe già kinh lên được.”
“Thế gọi là gì?”
“Gọi thẳng tên là được rồi.”
“Được, Thời Nguyệt, Nguyệt Nguyệt.”
“Đàm Hi, Hi Hi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Ăn cháo xong, bà cụ thu dọn bát, tiếp tục bận rộn trong bếp. Đàm Hi muốn vào giúp, tuy rằng cô chẳng biết làm gì, nhưng tốt xấu cũng dọn dẹp lăng xăng được.
“Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây chơi đi, đừng có vào càng thêm phiền.”
Đàm Hi không phục.
“Đừng nói với chị là em biết nấu cơm đấy.”
“...”
“Bếp là thiên hạ của bà, em chạy vào giúp có khi bà còn không vui ấy chứ!”
“Thôi vậy...”
“Đi, chị đưa em đi ngắm tác phẩm lớn của bà.”
“Tác phẩm lớn á?”
Đàm Hi bị Thời Nguyệt kéo đến trước một bức tường trưng bày, bên trên toàn tranh là tranh, tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, ngay cả tranh khắc cũng có.
“Sao hả?”
“Đẹp... Tác phẩm của ai thế?”
Thời Nguyệt đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Sầm Uất Nhiên không nói gì nữa mà cúi đầu dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Ân Hoán còn chủ động thu dọn bát đũa, cái nào rửa thì rửa, cái nào ném thì ném, còn thuận tay quét cả nhà nữa.
Sầm Uất Nhiên ngồi trên sofa, nhìn màn hình máy tính mà lâm vào trầm tư.
Ngay từ đầu Tần Dung đã có ý định cắn chết cô không tha. Sầm Đóa Nhi thì tinh ranh hơn, ở ngoài quạt gió thêm củi, nếu giải hòa, chắc chắn đôi mẹ con nhà này sẽ đè đầu cưỡi cổ lột sạch da cô.
Nhưng Giang Dự nói đúng, có hy sinh mới có thể ổn định đối phương, giúp cô tranh thủ thời gian quý giá để tiếp nhận sản nghiệp này.
“Vợ ơi, em đang làm gì thế?” Ân Hoán ghé đầu vào ngực cô.
“Đừng nghịch, để em xem thêm một lát...”
Ân Hoán “ừm” một tiếng, lại chui vào bếp, sau một hồi mân mê liền bưng ra một đĩa táo đã gọt xong vỏ, “Vợ ơi, vợ ơi, ngọt lắm, em ăn thử đi...”
Lúc ăn gần hết táo rồi, Sầm Uất Nhiên mới gập màn hình máy tính lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao... sao thế?” Ân Hoán hơi ngẩn ra.
“Hôm nay anh rất kỳ quái.”
“Kỳ quái ư? Có à?”
“Trước kia anh chẳng bao giờ xuống bếp làm gì, càng không biết gọt trái cây.” Mắt cô gái sáng như ngọn đuốc.
Sau một lúc lâu, Ân Hoán mới thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn tốt hơn với em, không thể sao?”
“Tại sao chứ?”
“Em là vợ của anh.”
“Thế tại sao trước kia...”
“Vợ ơi, anh sai rồi mà, thật đấy! Sau này anh sẽ không cáu với em nữa... Em muốn đi Thượng Hải đúng không? Được, anh đồng ý, em rảnh thì về đây, hoặc anh rảnh sẽ chạy qua đó.”
Vẻ mặt Sầm Uất Nhiên như gặp quỷ: “Anh... trúng tà à?”
Ân Hoán: “...”
“Nếu... anh thật sự nghĩ được như thế... chúng ta sẽ khá hơn thôi.”
Ánh mắt người đàn ông sáng ngời: “Ừ, sẽ khá hơn thôi...” Sau đó bế ngang người lên, Sầm Uất Nhiên hét to: “Anh làm gì thế hả?”
“Vợ à, anh nhớ em lắm, nhớ đến mức cả người đều đau.”
“Cái đồ không biết xấu hổ.”
Ân Hoán cười khẽ một tiếng, cũng không phản bác mà đá văng cửa phòng ngủ ra...
Ngày hôm sau, hai người bình thường không có việc gì.
Sáng sớm ngày thứ ba, Sầm Uất Nhiên thu dọn hành lý chuẩn bị quay lại Thượng Hải. Ân Hoán ngồi trên ghế sofa, mắt đầy oán trách: “Vợ ơi, em phải đi thật đấy à?”
“Bên Thượng Hải còn nhiều việc cần em phải xử lý lắm.”
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần trông giữ sòng bạc à?”
“Còn có Phì Tử và Hứa Nhất Sơn mà.”
“Phì Tử là đứa nhát gan, Nhất Sơn lại dễ nổi nóng, nếu xảy ra chuyện đột xuất, hai người đó không giải quyết được đâu.”
Ân Hoán nhất thời cứng họng, thật lâu sau: “Vậy em... lúc nào lại quay về?”
Sầm Uất Nhiên cất quần áo vào trong túi, lại lấy sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo ra: “Rảnh em lại về.”
“Có thể không đi không?”
“Ân Hoán, anh...” Sầm Uất Nhiên sửng sốt. Một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sofa, lưng cong xuống, đầu cúi gằm như thể bị toàn thế giới vứt bỏ.
Trong nháy mắt, cô thừa nhận, bản thân lại mềm lòng mất rồi.
“A Hoán, khi nào anh rảnh thì tới Thượng Hải thăm em đi.”
“... Được.”
Hắn đưa cô ra sân bay, tận mắt nhìn cô đi qua cửa kiểm soát an ninh, cuối cùng biến mất trong tầm mắt. Ân Hoán ném tàn thuốc, đấm bùm bụp vào vách tường. Hắn không cam lòng, hắn bất lực...
“Anh à, anh đang làm gì thế?” Hai nhân viên an ninh xuất hiện trước mặt hắn.
Ân Hoán cười lạnh, nhanh chóng rời đi.
Từ sân bay tới sòng bạc mất nửa giờ chạy xe, vậy mà hắn đi chỉ mất một nửa thời gian.
“Anh Hoán, sao thế? Hôm nay không phải ở bên chị dâu nữa ạ?”
“Đi rồi.”
“Ồ?” Phì Tử sửng sốt, chờ đến khi tỉnh táo lại thì Ân Hoán đã đi lên lầu hai rồi.
Nhất Sơn đi tới vỗ vai hắn: “Thất thần cái gì thế?”
“Hình như tâm tình anh Hoán không tốt lắm.”
“Chị dâu đi rồi hả?”
“Sao anh biết?”
“Đàn ông mà, rõ ràng là hèn.”
Vẻ mặt Phì Tử méo mó: “Đừng có nói như thế chứ?” Hắn đâu có hèn.
Hứa Nhất Sơn cười: “Cậu vĩnh viễn không cần hiểu đâu. Đi thôi, hôm nay cậu đi tới các hộ lẻ với tôi.”
“Vâng.”
Tầng hai, từ lúc ngồi xuống, Ân Hoán càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn, muốn gọi điện cho vợ mình, màn hình đã mở rồi mà cuối cùng vẫn hậm hực từ bỏ.
“Mẹ kiếp!”
Hắn đi tới bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa, cũng không biết suy nghĩ điều gì. Sau đó, bấm gọi một dãy số: “Chuyện anh nói, tôi đồng ý...”
Đảo mắt một cái, thứ bảy đã lại tới.
Hiếm khi Đàm Hi không ngủ nướng, Tiểu Công Trúa về nhà, An An đã nghỉ học cả một tuần, thế nên trong phòng chỉ còn có cô và Hàn Sóc.
“Cậu làm gì thế? Sáng sớm không để cho người ta ngủ à?” Hàn Sóc kéo chăn bông trùm kín đầu.
“Sắp 8 giờ tới nơi rồi, đồ lợn...”
“Cái gì? Mới có 8 giờ thôi á?” Hàn Sóc ôm chăn ngồi bật dậy: “Này, cậu lục lọi cái gì thế hả? Tủ quần áo bị cậu làm rối tung lên rồi kìa.”
“Lục tủ quần áo thì đương nhiên là tìm quần áo rồi, ngu ngốc!”
“...”
“Tìm được rồi!” Nói xong, chạy vào toilet nhanh như một cơn gió.
Năm phút sau, một cô gái xinh xắn xuất hiện trước mặt Hàn Sóc.
“Sao hả?” Đàm Hi bày ra một tư thế chụp ảnh rất làm màu.
“Õng à õng ẹo.”
“Cậu cút đi đi.”
Hàn Sóc hầm hừ, bắt đầu chính thức quan sát người trước mắt, áo len cao cổ màu be, quần jeans rất quy củ, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt, đúng kiểu sinh viên điển hình, trẻ trung vô địch.
Đàm Hi đội mũ và khăn quàng cổ lên, đều là màu be khiến cho da của cô càng thêm trắng nõn.
“Tớ cứ có cảm giác như hôm nay cậu trông bóng bẩy hơn ấy nhở?”
“Rõ ràng thế cơ à?”
“Đệch! Cậu cố tình bóng bẩy thật à?” Tròng mắt Hàn Sóc hơi đảo, “Lão nhà cậu lại tới nữa hả?”
Đàm Hi lắc đầu.
“Chuẩn bị ra ngoài đong giai à?”
“Cút! Nếu là đi cua trai thì chẳng phải nên mặc váy ngắn và quần tất sao?”
“Ừ ha... Vậy hôm nay cậu định đi đâu?” Còn không thèm ngủ nướng nữa chứ, Hàn Sóc càng nghĩ càng thấy quái quái.
“Cậu đoán đi~”
“...”
Mười giờ sáng, Đàm Hi đến địa điểm hẹn, Thời Nguyệt đã chờ sẵn ở đó.
“Hey, tới lâu chưa?”
“Chưa.” Thời Nguyệt cười, “Vừa mới tới.”
Đàm Hi phát hiện ra khi cô nàng cười tươi thì sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền, y như mẹ cô Thời Tú, lập tức thiện cảm tăng gấp bội.
“Đi thôi, chị dẫn em đi ăn món ngon.”
Nơi tới cách đó không xa, ngay ở khu tập thể giáo viên. Người ở nơi này hầu hết là công nhân viên chức của nhà trường.
Cốc cốc...
“Tới đây!”
Hai người đứng ở cửa đợi một hồi thì mới thấy cửa mở ra từ bên trong. Một bà cụ mặc tạp dề in ảnh nhân vật hoạt hình, tay cầm xẻng nấu ăn xuất hiện trước mắt.
Đàm Hi lập tức ngẩn ngơ.
“Mau vào đi, ở bên ngoài lạnh lắm!” Bà cụ gọi hai người vào nhà.
Trong nhà đang bật máy sưởi, vừa vào liền có cảm giác như bước vào một thế giới khác, Đàm Hi ngẩn người, mãi cho tới khi Thời Nguyệt bắt đầu giới thiệu cô: “Bà ơi, đây là đàn em khoa Mỹ thuật của cháu - Đàm Hi.”
“Chào cháu, Hi Hi, bà gọi cháu như thế được chứ?”
“Cháu chào giáo sư Triệu ạ, đương nhiên không vấn đề gì rồi!” Nở nụ cười rạng rỡ, người già thì luôn thích những đứa trẻ hay cười, quả nhiên...
“Trông cháu xinh xắn quá, cười lên càng đẹp hơn.”
Trong mắt Đàm Hi lộ vẻ ngượng ngùng, ừ, lần đầu tiên gặp bà ngoại thì không thể quá thoáng được, nên rụt rè một tí vẫn tốt hơn.
Bà cụ cười đến mức hai vành mắt cong thành hình trăng non, liên tiếp khen ngợi cô: “Đứa bé ngoan.”
“Khoa Mỹ thuật tốt thật, đất lành chim đậu, quá tuyệt vời.” Không biết nghĩ tới cái gì, trong nụ cười của bà cụ lại có nhiễm một tia bi thương.
Thời Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Bà ơi, chẳng phải bà bảo có cháo bí đỏ hay sao ạ?”
“Ồ, bà quên đấy, vẫn đang hầm trên bếp!” Nói xong lại hấp tấp chạy vào trong bếp.
Thời Nguyệt thở phào một hơi.
“Sao thế ạ?”
“Bà nội chị nghe nói em là sinh viên khoa Mỹ thuật thì chắc chắn là lại nhớ tới cô chị, bỏ đi, đừng nên nhắc tới...”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, mím môi, cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, bà cụ đã bưng hai cái bát đi từ trong bếp ra. Thời Nguyệt vào trong phòng ngủ thay đồ, không ở phòng khách. Đàm Hi vội vàng đứng lên, “Bà cứ từ từ thôi ạ, để cháu...”
“Không sao hết, không nóng lắm đâu.”
Đàm Hi đặt bát xuống bàn trà, cháo nếp màu vàng sữa, vừa nhìn đã khiến người ta phải chảy nước miếng.
“Nếm thử xem.”
“Vâng ạ!”
“Sao hả?” Bà cụ nhìn cô, mắt đầy hiền hậu.
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cuống quýt cúi đầu, gật mạnh hai cái: “Thơm lắm ạ!”
“Thích thì ăn thêm một chút, trên bếp vẫn còn.”
“Cảm ơn bà ạ!”
Bà cụ sửng sốt: “Cháu... gọi bà là gì?”
“Bà ạ!” Đàm Hi cười tươi như hoa, “Bà không để tâm chứ ạ?”
“Không, không đâu.”
“Thế thì tốt quá...”
“Bé Hi, cháu là người ở nơi nào thế?”
“Thủ đô ạ!”
“Ồ, thế thì hay quá, cách đây không xa lắm, có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Đàm Hi cười. Đàm gia không chứa chấp cô, Tần gia cũng không thích cô, nghĩ lại thì cuộc đời này của cô thật thất bại. Còn may, có Chày Gỗ ngốc vui vẻ thu nhận cô.
“Học vẽ tranh bao lâu rồi?”
“Từ nhỏ cháu đã học rồi, cũng không còn nhớ rõ nữa.”
“Tốt quá! Cứ tin vào bà đi, nữ sinh thích vẽ tranh lúc nào cũng gặp may mắn.”
He, xem ra bà cụ vẫn là người rất hiện đại, nghe mà xem, từng câu nói ra cũng đầy đường.
“Mẹ cháu cũng nói thế ạ!”
Mắt bà cụ sáng ngời, “Mẹ cháu cũng biết vẽ tranh à?”
“Vâng!” Đàm Hi uống một ngụm cháo, lại chép miệng, “Không chỉ có cháu và mẹ, bà ngoại cháu cũng biết.”
“Thì ra là con cái của dòng dõi thư hương, thảo nào lại khiến người ta thích như thế. Không biết bà ngoại cháu tên tuổi là gì, có khi bà cũng biết ấy chứ?”
Đàm Hi cười khẽ: “Bà cụ chỉ thích vẽ thôi chứ không phải người có tiếng tăm gì ạ!”
“Ồ thế sao... Nếu có cơ hội, bà nhất định phải gặp đàn chị này, có thể dạy dỗ được đứa cháu ngoại đáng yêu như cháu, thật đúng là làm người ta phải kính nể.”
Đàm Hi thấy ngại, nếu cứ tiếp tục có khi cô sẽ lộ tẩy mất.
“Ồ... Cháu vào xem chị Thời Nguyệt sao vẫn chưa xong ạ!”
Bà cụ lắc đầu bật cười, trẻ con đứa nào cũng tinh nghịch như nhau cả.
“Đàn chị Thời Nguyệt, bà gọi chị ra ăn cháo bí đỏ này.”
“Xong bây giờ đây! Đúng rồi, đừng có mở miệng là gọi đàn chị nữa, nghe già kinh lên được.”
“Thế gọi là gì?”
“Gọi thẳng tên là được rồi.”
“Được, Thời Nguyệt, Nguyệt Nguyệt.”
“Đàm Hi, Hi Hi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Ăn cháo xong, bà cụ thu dọn bát, tiếp tục bận rộn trong bếp. Đàm Hi muốn vào giúp, tuy rằng cô chẳng biết làm gì, nhưng tốt xấu cũng dọn dẹp lăng xăng được.
“Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây chơi đi, đừng có vào càng thêm phiền.”
Đàm Hi không phục.
“Đừng nói với chị là em biết nấu cơm đấy.”
“...”
“Bếp là thiên hạ của bà, em chạy vào giúp có khi bà còn không vui ấy chứ!”
“Thôi vậy...”
“Đi, chị đưa em đi ngắm tác phẩm lớn của bà.”
“Tác phẩm lớn á?”
Đàm Hi bị Thời Nguyệt kéo đến trước một bức tường trưng bày, bên trên toàn tranh là tranh, tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, ngay cả tranh khắc cũng có.
“Sao hả?”
“Đẹp... Tác phẩm của ai thế?”
Thời Nguyệt đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
/1339
|