Chớp mắt đã đến trước hội thể thao một ngày.
Buổi chiều Đàm Hi có tiết, khi Lục Chinh gọi điện thoại đến, cô đang bị gọi lên trả lời câu hỏi.
“Rất tốt, mời ngồi.”
“Hi Hi,“ Tiểu công trúa kéo tay áo của cô, “Điện thoại của cậu reo kìa.”
Đàm Hi lấy ra xem, bỗng nhiên mỉm cười.
“Chàng Ngốc là ai?”
“Người đàn ông của tớ.”
Tiểu công trúa bị nhét một đống cẩu lương to đùng, nội tâm sụp đổ.
“Tớ chuồn trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc.”
“Này…”
Đàm Hi khom người, vừa ra khỏi lớp liền gọi điện thoại lại ngay, “Đến rồi ạ?”
“Ừ, cổng trường học.”
“Em ra ngay!”
Dứt lời, cúp máy, chạy thẳng ra cổng trường.
Giữa đường, gặp được Trương Thắng khoa công nghệ thông tin đang vận chuyển biển quảng cáo cùng vời một vài người khác.
“Anh Thắng, hình như em nhìn thấy nữ thần rồi…”
“Cậu hoa mắt à!”
“Thắng Tử, đúng là…”
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn theo, đột nhiên mắt sáng rực lên, vứt hết việc trên tay nhào tới, “Hi ~”
Đàm Hi ngừng bước, cười với cậu ta.
Hết cách, do tâm trạng cô nàng tốt mà! Sắp được gặp Chày Gỗ nhà mình rồi!
Trương Thắng nhất thời bị say mê đến thất điên bát đảo.
“À… sao gần đây không thấy em không đến học ké vậy?”
“Hơi bận.”
Trương Thắng muốn hỏi bận gì nhưng lại cảm thấy không được hay cho lắm, lắp ba lắp bắp, nửa ngày trời không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
“Nếu không có gì, tôi đi trước đây.” Đàm Hi co giò chạy, người cô ngày nhớ đêm mong đang ở nơi không xa, rất muốn lao ngay vào lòng anh.
“Anh Thắng! Lên đi chứ! Cơ hột tốt thế này!”
“Qua cái thôn này thì coi chừng chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu nhé!”
“…”
Các bạn nhỏ nhiều chuyện xúi giục.
Trương Thắng cắn răng, dường như đang hạ một quyết tâm lớn, trực tiếp đuổi theo.
Khiến quần chúng ở phía sau cười rộ lên.
“Anh Thắng sắp xuất chiêu rồi!”
“Còn là chiêu cuối nữa!”
“Lần này chắc chắn thành công!”
“Đàm Hi! Em đợi đã…”
Cậu ta vừa gọi, gần như mọi người ở xung quanh đều nghe thấy hết.
Trương Thắng dừng ở trước mặt Đàm Hi, thở hổn hển, từ đó có thể thấy được công cuộc luyện chạy dài trong thời gian qua của Đàm Hi không hề uổng phí chút nào.
“Còn có chuyện gì à?” Giọng điệu mang theo sự mất kiên nhẫn, cô còn phải vội đi gặp Chày Gỗ nữa!
Đáng tiếc, Trương Thắng không hề phát hiện ra.
“Bạn học Đàm, có chuyện này tôi muốn nói với em!” Lấy hơi, lần này coi như duỗi thẳng lưỡi ra.
“Chuyện gì?”
“Tôi… tôi thích…”
“Bé cưng, em để tôi đợi rất lâu rồi đó.” Giây tiếp theo, dựa vào một lồng ngực nóng hổi, Đàm Hi chớp mắt, đến giờ mới có phản ứng.
Sao cô lại nhào vào lồng ngực của anh rồi?
“A Chinh!” Nói tóm lại, cô vẫn thấy rất vui, cũng không quan tâm có nhiều người đang xem, nhảy lên hôn vào môi anh một cái.
Chuyện này rất Đàm Hi.
Lục Chinh ôm lấy eo cô, khẽ hôn đáp lại.
Những người xung quanh hít thở mạnh, kèm theo những tiếng reo vang kích động.
“Mau xem! Hôn rồi kìa…”
“Trời! Người đàn ông đó đẹp trai quá!”
“Cô gái cũng xinh đẹp, nhưng hình như có hơi quen mắt…”
“Nữ thần! Nữ thần khoa công nghệ thông tin…”
“Đàm Hi! Cô ấy có bạn trai rồi?”
Quần chúng rì rầm nghị luận.
Hai người ngọt ngào thân mật.
Tội nghiệp trái tim bạn Thắng đã vụn vỡ trong gió, cuộc tỏ tình chấm dứt nhanh chóng…
Đàm Hi ngồi trên xe, thắt dây an toàn.
“Anh đến lúc nào vậy?”
Anh không phản ứng.
“Ăn trưa chưa?”
Vẫn không tỏ thái độ gì.
“Lục Chinh, em trốn tiết ra gặp anh, anh có ý gì đây hả?”
“Trốn tiết, trừ 100 tệ tiền sinh hoạt.”
“Trừ đi! Trừ đi! Dù sao tiền sinh hoạt của tháng sau đã bị trừ hết rồi!”
“Ý anh nói là tháng sau nữa.”
“…”
Hai người im lặng, một người giữ vô lăng, mắt nhìn thẳng, một người phồng má không nói gì.
15 phút say, xe dừng trước cửa khách sạn.
Lục Chinh lấy thẻ lên phòng cao nhất, nhân viên gật đầu cúi người, từng người từng người nói “Lục Tổng”, ánh mắt tò mò nhìn sang hướng Đàm Hi.
Đinh!
Quẹt thẻ, vào cửa.
Căn phòng sang trọng, quả thật là xa xỉ đến mức quáng đáng.
Đàm Hi đang quan sát hoàn cảnh xung quanh thì bất ngờ bị anh đẩy một cái, lưng dựa vào cửa.
“Lục Chinh, mẹ nó, sao anh cứ làm trò này mãi vậy hả?”
“Ở trường học được hoan nghênh ghê? Hửm?”
“Hừ!” Hất cằm, ánh mắt ngông cuồng, tốt xầu gì bà đây cũng là nhân vật “cấp nữ thần“.
“Đắc ý?” Lục Chinh vừa nhìn đã có thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Đàm Hi vùng tay ra, “Buông ra.”
“Người lúc nãy là ai?” Ánh mắt trầm xuống, “Anh đã nghe thấy hết rồi.”
“Nghe thấy rồi mà anh vẫn còn hỏi?” Đàm Hi trợn mắt khinh thường.
“Cậu ta muốn tỏ tình với em?”
“Nếu như anh không ngắt quãng giữa chừng.”
“Tiếc nuối?”
Đàm Hi “xì” một tiếng, “Cậu à, thừa nhận đi, cậu đang ghen.”
Lục Chinh khẽ sửng sốt, “Phải, anh đang ghen đấy…”
Cô nàng nào đó đang đắc ý, nhưng vào giây tiếp theo…
“Cho nên phải trừng phạt em!”
“Ưm…”
Cô muốn khóc.
Sự thật chứng minh, cô đã khóc thật, kêu trời gọi đất, nhưng khóc đây là khóc ở trên giường.
Người đàn ông nhịn nửa tháng trời giống như một con mãnh hổ xổng chuồng, nhào tới, hận không thể lột da rút gân cô nàng nào đó!
Đàm Hi mồ hôi đầm đìa khắp người, cố gắng xin buông tha.
Nhưng anh vẫn không thèm đếm xỉa tới.
Xong việc, Đàm Hi như một trái cà bị phơi héo, quấn lấy khăn trải giường, đôi gò má vẫn chưa hết ửng đỏ.
Lục Chinh muốn hút thuốc, mò tìm trong tủ đầu giường theo bản năng nhưng không thấy.
Anh lại không muốn xuống giường, chỉ có thể cố gắng nhịn.
“Đã nói là không được phép trêu hoa ghẹo bướm, em lại còn chuẩn bị cho anh một món quà lớn như thế.” Thái độ mập mờ kỳ lạ.
“Lục Chinh, mẹ kiếp, anh chỉ biết thô lỗ thôi…” Rõ ràng là một câu nói rất khí thế nhưng lại bị cô nhào nặn thành một câu hữu khí vô lực.
“Em chỉ thua dưới mỗi chiêu này.” Vừa nói vừa nhéo eo cô, cô nàng nào đó đau đến nhe răng.
“Em không phục!”
“Cho nên?”
Đàm Hi muốn khóc, “Anh có thể nói lý một chút được không hả?”
“Nói thế nào?”
“Xuân phong hóa vũ có hiểu không? Anh phải thuyết phục em!”
Ánh mắt anh sâu thẳm, “Chủ ý không tồi.”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, anh chịu nghe sao?
“Ngủ phục sao?” Vừa nói vừa xoay người trùm lên người cô.
“Anh muốn làm gì?” Hơi ngơ ngác.
“Hôm nay sẽ ngủ đến khi em tâm phục khẩu phục!”
“Anh không… ưm…”
Một trận chiến đấu kịch liệt lại sắp bắt đầu.
Ánh mặt trời sáng rực, gió thổi mây bay.
Trong phòng tràn ngập sắc màu kiềm diễm.
Khi Đàm Hi tỉnh lại, trời đã tối rồi, cả người đau nhức là chuyện không cần phải nói tới, bụng cô đang kêu ùng ục.
Được thôi, cô bị cơn đói đánh thức.
Trong ổ chăn, đá vào bắp chân của anh.
“Còn muốn nữa à?” Giọng trầm khàn khi vừa mới thức dậy nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Đàm Hi bĩu môi, cô sợ rồi, không dám phản bác lại, chỉ nói, “Em đói…”
Cái bụng cũng kêu lên đầy ăn ý.
Lục Chinh ngồi dậy, vươn tay nhấc thoại điện thoại bàn lên.
“Anh làm gì vậy?”
“Gọi đồ ăn.”
“Chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Cười như không cười nhìn cô, “Xem ra em vẫn còn sức lực nhỉ?”
Đàm Hi rúc vào ổ chăn theo phản xạ, chỉ chừa lại đầu ló ra ngoài, hai mắt đảo đều, tỏ ra vô cùng phòng bị, “Anh đừng làm bậy!”
Lục Chinh làm bộ muốn vén chăn lên, cô lại đè chặt, quyết không chịu buông.
Anh hết cách, “Không phải muốn ra ngoài sao? Mau thay đồ đi!”
15 phút sau…
Anh mặc một chiếc áo thun Polo màu kem, phối với một chiếc quần màu nâu nhạt, dẫn theo một cô gái mặc váy dài, người đó chính là Đàm Hi.
“Nói, có phải anh đã có âm mưu từ trước?” Ngay cả quần áo để thay cũng chuẩn bị hết cho cô.
Không sai, vẫn là màu hồng.
Đàm Hi tỏ vẻ chịu thua trước tiêu chuẩn thẩm mỹ cứng đầu của người nào đó.
Lục Chinh cười không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Đàm Hi tức giận nhéo vào eo anh, “Anh hay lắm!”
“Muốn trở về phòng? Hử?” Giọng điệu nguy hiểm.
Cô nàng nào đó tức giận ngừng tay.
“Ngoan.”
“…” Cô muốn đánh người.
Nhưng tiếc là, đánh không lại.
Hai người ra khỏi cửa khách sạn dưới sự đánh giá như có như không có tập thể nhân viên.
Khi đi qua đường, Lục Chinh giơ tay ra kéo cô vào ngực bảo vệ.
“Khách sạn là của Lục Thị à?”
“Không hẳn, chiếm 60% cổ phần.”
Khóe môi Đàm Hi co giật, thế có khác gì với tự mở khách sạn đâu?
“Lần trước sao anh không ở đây?”
“Vừa nhập cổ phần không lâu.”
Đàm Hi sửng sốt, ánh mắt lóe sáng, “Anh đừng nói là vì em…”
“Ừ, tiện quẳng em lên giường.”
“…”
Khách sạn này là khách sạn năm sao gần trường học nhất, phòng Tổng thống tầng cao nhất là một trong những điều kiện để Lục Chinh đồng ý gia nhập cổ phần.
Dĩ nhiên, anh sẽ không nói ra những điều này
Nhưng không có nghĩa là Đàm Hi không đoán ra được, “Đồ tư bản nhà anh!”
Nhưng cái cảm giác được một nhà tư bản bao nuôi thật không phải kiểu sung sướng bình thường.
“Ăn gì?”
“Thanh đạm một chút thôi.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, Đàm Hi đành giải thích, “Ngày mai phải chạy 800 mét.”
“Buổi chiều?”
“Ừ.”
“Gần đây có luyện tập đúng không?”
Đàm Hi cau mày, “Tại sao lại hỏi thế?”
“Trước đây làm hai lần đã ngủ, hôm nay làm ba lần vẫn có thể ra ngoài.”
“…”
Cô vất vả luyện tập, 800 mét còn chưa chạy, đã để cho con sói đói này được hời trước rồi!
Đàm Hi cảm thấy rối ren trong lòng.
Cuồi cùng, hai người đi đến Đồng Hòa Lâu.
Lục Chinh gọi món, Đàm Hi cúi đầu lướt Weibo.
“Chơi gì đấy?” Anh trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, xoay qua nhìn Đàm Hi.
Đàm Hi đang bị một đống hình husky làm cho rung động, nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đẩy điện thoại qua.
Chỉ vào một tấm hình trong đó, trong hình chú husky đang nhìn vào ống kính, híp mắt lại, trông vô cùng ngốc nghếch, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
“Giống anh không?” Đàm Hi giương mày.
Đều là đồ ngốc.
Anh tỏ vẻ khinh bỉ, “Đồ ngốc!”
Cũng không biết là đang nói người hay chó.
Nhưng anh như vậy lại khiến Đàm Hi thấy đáng yêu đến đỏ mặt, Nhị gia kiêu ngạo?
Ừ, không tồi lắm.
Không lâu sau, món ăn được mang lên đầy đủ, nhân viên phục vụ biết ý lui ra khỏi phòng.
“Há cảo tôm này ngon lắm, bên trong có nguyên một con tôm đỏ, anh ăn thử xem…” Cô gắp cho anh.
Ánh mắt anh sâu xa, “Từng đến đây?”
Suýt chút nữa Đàm Hi đã gật đầu, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, nên nói thế nào đây nhỉ?
Lần trước, cô đến cùng với nhóm Tống Bạch.
Liếc nhìn sắc mặt nguy hiểm của anh, Đàm Hi không dám nói thật.
Hũ giấm này chua lắm, cô sợ đá đổ thì bản thân sẽ bị dìm chết mất.
Gật đầu, “Từng đến đây.”
Việc này cô không thể nào nói dối được, nếu không làm sao giải thích được việc cô biết món há cảo tôm ở đây ăn ngon?
“Đi cùng với ai?”
“Bạn cùng phòng.”
Lục Chinh chẳng hỏi nữa.
Đàm Hi ăn khá no, còn lại một lồng bánh bao yến mạch óc chó chưa đụng tới, cô kêu nhân viên bỏ hộp đem về.
“Sáng mai có thể ăn.”
“Yên tâm, ông đây sẽ không để em đói đâu.”
Đàm Hi nịnh nọt, ôm lấy cánh tay anh, cười cong mắt, “Đây là ý muốn bao nuôi phải không?”
Anh cau mày, “Đổi từ khác.”
“Đổi thành gì?”
“Nuôi lớn.”
“… Buồn nôn!”
Đàm Hi chửi thầm, nửa tháng không gặp, người đàn ông này càng ngày càng “lên tay”, ngày trở thành tài xế già sẽ không còn xa…
Cô đau lòng cho cái eo của mình.
Nước mắt tuôn rơi.
Buổi chiều Đàm Hi có tiết, khi Lục Chinh gọi điện thoại đến, cô đang bị gọi lên trả lời câu hỏi.
“Rất tốt, mời ngồi.”
“Hi Hi,“ Tiểu công trúa kéo tay áo của cô, “Điện thoại của cậu reo kìa.”
Đàm Hi lấy ra xem, bỗng nhiên mỉm cười.
“Chàng Ngốc là ai?”
“Người đàn ông của tớ.”
Tiểu công trúa bị nhét một đống cẩu lương to đùng, nội tâm sụp đổ.
“Tớ chuồn trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc.”
“Này…”
Đàm Hi khom người, vừa ra khỏi lớp liền gọi điện thoại lại ngay, “Đến rồi ạ?”
“Ừ, cổng trường học.”
“Em ra ngay!”
Dứt lời, cúp máy, chạy thẳng ra cổng trường.
Giữa đường, gặp được Trương Thắng khoa công nghệ thông tin đang vận chuyển biển quảng cáo cùng vời một vài người khác.
“Anh Thắng, hình như em nhìn thấy nữ thần rồi…”
“Cậu hoa mắt à!”
“Thắng Tử, đúng là…”
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn theo, đột nhiên mắt sáng rực lên, vứt hết việc trên tay nhào tới, “Hi ~”
Đàm Hi ngừng bước, cười với cậu ta.
Hết cách, do tâm trạng cô nàng tốt mà! Sắp được gặp Chày Gỗ nhà mình rồi!
Trương Thắng nhất thời bị say mê đến thất điên bát đảo.
“À… sao gần đây không thấy em không đến học ké vậy?”
“Hơi bận.”
Trương Thắng muốn hỏi bận gì nhưng lại cảm thấy không được hay cho lắm, lắp ba lắp bắp, nửa ngày trời không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
“Nếu không có gì, tôi đi trước đây.” Đàm Hi co giò chạy, người cô ngày nhớ đêm mong đang ở nơi không xa, rất muốn lao ngay vào lòng anh.
“Anh Thắng! Lên đi chứ! Cơ hột tốt thế này!”
“Qua cái thôn này thì coi chừng chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu nhé!”
“…”
Các bạn nhỏ nhiều chuyện xúi giục.
Trương Thắng cắn răng, dường như đang hạ một quyết tâm lớn, trực tiếp đuổi theo.
Khiến quần chúng ở phía sau cười rộ lên.
“Anh Thắng sắp xuất chiêu rồi!”
“Còn là chiêu cuối nữa!”
“Lần này chắc chắn thành công!”
“Đàm Hi! Em đợi đã…”
Cậu ta vừa gọi, gần như mọi người ở xung quanh đều nghe thấy hết.
Trương Thắng dừng ở trước mặt Đàm Hi, thở hổn hển, từ đó có thể thấy được công cuộc luyện chạy dài trong thời gian qua của Đàm Hi không hề uổng phí chút nào.
“Còn có chuyện gì à?” Giọng điệu mang theo sự mất kiên nhẫn, cô còn phải vội đi gặp Chày Gỗ nữa!
Đáng tiếc, Trương Thắng không hề phát hiện ra.
“Bạn học Đàm, có chuyện này tôi muốn nói với em!” Lấy hơi, lần này coi như duỗi thẳng lưỡi ra.
“Chuyện gì?”
“Tôi… tôi thích…”
“Bé cưng, em để tôi đợi rất lâu rồi đó.” Giây tiếp theo, dựa vào một lồng ngực nóng hổi, Đàm Hi chớp mắt, đến giờ mới có phản ứng.
Sao cô lại nhào vào lồng ngực của anh rồi?
“A Chinh!” Nói tóm lại, cô vẫn thấy rất vui, cũng không quan tâm có nhiều người đang xem, nhảy lên hôn vào môi anh một cái.
Chuyện này rất Đàm Hi.
Lục Chinh ôm lấy eo cô, khẽ hôn đáp lại.
Những người xung quanh hít thở mạnh, kèm theo những tiếng reo vang kích động.
“Mau xem! Hôn rồi kìa…”
“Trời! Người đàn ông đó đẹp trai quá!”
“Cô gái cũng xinh đẹp, nhưng hình như có hơi quen mắt…”
“Nữ thần! Nữ thần khoa công nghệ thông tin…”
“Đàm Hi! Cô ấy có bạn trai rồi?”
Quần chúng rì rầm nghị luận.
Hai người ngọt ngào thân mật.
Tội nghiệp trái tim bạn Thắng đã vụn vỡ trong gió, cuộc tỏ tình chấm dứt nhanh chóng…
Đàm Hi ngồi trên xe, thắt dây an toàn.
“Anh đến lúc nào vậy?”
Anh không phản ứng.
“Ăn trưa chưa?”
Vẫn không tỏ thái độ gì.
“Lục Chinh, em trốn tiết ra gặp anh, anh có ý gì đây hả?”
“Trốn tiết, trừ 100 tệ tiền sinh hoạt.”
“Trừ đi! Trừ đi! Dù sao tiền sinh hoạt của tháng sau đã bị trừ hết rồi!”
“Ý anh nói là tháng sau nữa.”
“…”
Hai người im lặng, một người giữ vô lăng, mắt nhìn thẳng, một người phồng má không nói gì.
15 phút say, xe dừng trước cửa khách sạn.
Lục Chinh lấy thẻ lên phòng cao nhất, nhân viên gật đầu cúi người, từng người từng người nói “Lục Tổng”, ánh mắt tò mò nhìn sang hướng Đàm Hi.
Đinh!
Quẹt thẻ, vào cửa.
Căn phòng sang trọng, quả thật là xa xỉ đến mức quáng đáng.
Đàm Hi đang quan sát hoàn cảnh xung quanh thì bất ngờ bị anh đẩy một cái, lưng dựa vào cửa.
“Lục Chinh, mẹ nó, sao anh cứ làm trò này mãi vậy hả?”
“Ở trường học được hoan nghênh ghê? Hửm?”
“Hừ!” Hất cằm, ánh mắt ngông cuồng, tốt xầu gì bà đây cũng là nhân vật “cấp nữ thần“.
“Đắc ý?” Lục Chinh vừa nhìn đã có thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Đàm Hi vùng tay ra, “Buông ra.”
“Người lúc nãy là ai?” Ánh mắt trầm xuống, “Anh đã nghe thấy hết rồi.”
“Nghe thấy rồi mà anh vẫn còn hỏi?” Đàm Hi trợn mắt khinh thường.
“Cậu ta muốn tỏ tình với em?”
“Nếu như anh không ngắt quãng giữa chừng.”
“Tiếc nuối?”
Đàm Hi “xì” một tiếng, “Cậu à, thừa nhận đi, cậu đang ghen.”
Lục Chinh khẽ sửng sốt, “Phải, anh đang ghen đấy…”
Cô nàng nào đó đang đắc ý, nhưng vào giây tiếp theo…
“Cho nên phải trừng phạt em!”
“Ưm…”
Cô muốn khóc.
Sự thật chứng minh, cô đã khóc thật, kêu trời gọi đất, nhưng khóc đây là khóc ở trên giường.
Người đàn ông nhịn nửa tháng trời giống như một con mãnh hổ xổng chuồng, nhào tới, hận không thể lột da rút gân cô nàng nào đó!
Đàm Hi mồ hôi đầm đìa khắp người, cố gắng xin buông tha.
Nhưng anh vẫn không thèm đếm xỉa tới.
Xong việc, Đàm Hi như một trái cà bị phơi héo, quấn lấy khăn trải giường, đôi gò má vẫn chưa hết ửng đỏ.
Lục Chinh muốn hút thuốc, mò tìm trong tủ đầu giường theo bản năng nhưng không thấy.
Anh lại không muốn xuống giường, chỉ có thể cố gắng nhịn.
“Đã nói là không được phép trêu hoa ghẹo bướm, em lại còn chuẩn bị cho anh một món quà lớn như thế.” Thái độ mập mờ kỳ lạ.
“Lục Chinh, mẹ kiếp, anh chỉ biết thô lỗ thôi…” Rõ ràng là một câu nói rất khí thế nhưng lại bị cô nhào nặn thành một câu hữu khí vô lực.
“Em chỉ thua dưới mỗi chiêu này.” Vừa nói vừa nhéo eo cô, cô nàng nào đó đau đến nhe răng.
“Em không phục!”
“Cho nên?”
Đàm Hi muốn khóc, “Anh có thể nói lý một chút được không hả?”
“Nói thế nào?”
“Xuân phong hóa vũ có hiểu không? Anh phải thuyết phục em!”
Ánh mắt anh sâu thẳm, “Chủ ý không tồi.”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, anh chịu nghe sao?
“Ngủ phục sao?” Vừa nói vừa xoay người trùm lên người cô.
“Anh muốn làm gì?” Hơi ngơ ngác.
“Hôm nay sẽ ngủ đến khi em tâm phục khẩu phục!”
“Anh không… ưm…”
Một trận chiến đấu kịch liệt lại sắp bắt đầu.
Ánh mặt trời sáng rực, gió thổi mây bay.
Trong phòng tràn ngập sắc màu kiềm diễm.
Khi Đàm Hi tỉnh lại, trời đã tối rồi, cả người đau nhức là chuyện không cần phải nói tới, bụng cô đang kêu ùng ục.
Được thôi, cô bị cơn đói đánh thức.
Trong ổ chăn, đá vào bắp chân của anh.
“Còn muốn nữa à?” Giọng trầm khàn khi vừa mới thức dậy nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Đàm Hi bĩu môi, cô sợ rồi, không dám phản bác lại, chỉ nói, “Em đói…”
Cái bụng cũng kêu lên đầy ăn ý.
Lục Chinh ngồi dậy, vươn tay nhấc thoại điện thoại bàn lên.
“Anh làm gì vậy?”
“Gọi đồ ăn.”
“Chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Cười như không cười nhìn cô, “Xem ra em vẫn còn sức lực nhỉ?”
Đàm Hi rúc vào ổ chăn theo phản xạ, chỉ chừa lại đầu ló ra ngoài, hai mắt đảo đều, tỏ ra vô cùng phòng bị, “Anh đừng làm bậy!”
Lục Chinh làm bộ muốn vén chăn lên, cô lại đè chặt, quyết không chịu buông.
Anh hết cách, “Không phải muốn ra ngoài sao? Mau thay đồ đi!”
15 phút sau…
Anh mặc một chiếc áo thun Polo màu kem, phối với một chiếc quần màu nâu nhạt, dẫn theo một cô gái mặc váy dài, người đó chính là Đàm Hi.
“Nói, có phải anh đã có âm mưu từ trước?” Ngay cả quần áo để thay cũng chuẩn bị hết cho cô.
Không sai, vẫn là màu hồng.
Đàm Hi tỏ vẻ chịu thua trước tiêu chuẩn thẩm mỹ cứng đầu của người nào đó.
Lục Chinh cười không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Đàm Hi tức giận nhéo vào eo anh, “Anh hay lắm!”
“Muốn trở về phòng? Hử?” Giọng điệu nguy hiểm.
Cô nàng nào đó tức giận ngừng tay.
“Ngoan.”
“…” Cô muốn đánh người.
Nhưng tiếc là, đánh không lại.
Hai người ra khỏi cửa khách sạn dưới sự đánh giá như có như không có tập thể nhân viên.
Khi đi qua đường, Lục Chinh giơ tay ra kéo cô vào ngực bảo vệ.
“Khách sạn là của Lục Thị à?”
“Không hẳn, chiếm 60% cổ phần.”
Khóe môi Đàm Hi co giật, thế có khác gì với tự mở khách sạn đâu?
“Lần trước sao anh không ở đây?”
“Vừa nhập cổ phần không lâu.”
Đàm Hi sửng sốt, ánh mắt lóe sáng, “Anh đừng nói là vì em…”
“Ừ, tiện quẳng em lên giường.”
“…”
Khách sạn này là khách sạn năm sao gần trường học nhất, phòng Tổng thống tầng cao nhất là một trong những điều kiện để Lục Chinh đồng ý gia nhập cổ phần.
Dĩ nhiên, anh sẽ không nói ra những điều này
Nhưng không có nghĩa là Đàm Hi không đoán ra được, “Đồ tư bản nhà anh!”
Nhưng cái cảm giác được một nhà tư bản bao nuôi thật không phải kiểu sung sướng bình thường.
“Ăn gì?”
“Thanh đạm một chút thôi.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, Đàm Hi đành giải thích, “Ngày mai phải chạy 800 mét.”
“Buổi chiều?”
“Ừ.”
“Gần đây có luyện tập đúng không?”
Đàm Hi cau mày, “Tại sao lại hỏi thế?”
“Trước đây làm hai lần đã ngủ, hôm nay làm ba lần vẫn có thể ra ngoài.”
“…”
Cô vất vả luyện tập, 800 mét còn chưa chạy, đã để cho con sói đói này được hời trước rồi!
Đàm Hi cảm thấy rối ren trong lòng.
Cuồi cùng, hai người đi đến Đồng Hòa Lâu.
Lục Chinh gọi món, Đàm Hi cúi đầu lướt Weibo.
“Chơi gì đấy?” Anh trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, xoay qua nhìn Đàm Hi.
Đàm Hi đang bị một đống hình husky làm cho rung động, nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đẩy điện thoại qua.
Chỉ vào một tấm hình trong đó, trong hình chú husky đang nhìn vào ống kính, híp mắt lại, trông vô cùng ngốc nghếch, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
“Giống anh không?” Đàm Hi giương mày.
Đều là đồ ngốc.
Anh tỏ vẻ khinh bỉ, “Đồ ngốc!”
Cũng không biết là đang nói người hay chó.
Nhưng anh như vậy lại khiến Đàm Hi thấy đáng yêu đến đỏ mặt, Nhị gia kiêu ngạo?
Ừ, không tồi lắm.
Không lâu sau, món ăn được mang lên đầy đủ, nhân viên phục vụ biết ý lui ra khỏi phòng.
“Há cảo tôm này ngon lắm, bên trong có nguyên một con tôm đỏ, anh ăn thử xem…” Cô gắp cho anh.
Ánh mắt anh sâu xa, “Từng đến đây?”
Suýt chút nữa Đàm Hi đã gật đầu, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, nên nói thế nào đây nhỉ?
Lần trước, cô đến cùng với nhóm Tống Bạch.
Liếc nhìn sắc mặt nguy hiểm của anh, Đàm Hi không dám nói thật.
Hũ giấm này chua lắm, cô sợ đá đổ thì bản thân sẽ bị dìm chết mất.
Gật đầu, “Từng đến đây.”
Việc này cô không thể nào nói dối được, nếu không làm sao giải thích được việc cô biết món há cảo tôm ở đây ăn ngon?
“Đi cùng với ai?”
“Bạn cùng phòng.”
Lục Chinh chẳng hỏi nữa.
Đàm Hi ăn khá no, còn lại một lồng bánh bao yến mạch óc chó chưa đụng tới, cô kêu nhân viên bỏ hộp đem về.
“Sáng mai có thể ăn.”
“Yên tâm, ông đây sẽ không để em đói đâu.”
Đàm Hi nịnh nọt, ôm lấy cánh tay anh, cười cong mắt, “Đây là ý muốn bao nuôi phải không?”
Anh cau mày, “Đổi từ khác.”
“Đổi thành gì?”
“Nuôi lớn.”
“… Buồn nôn!”
Đàm Hi chửi thầm, nửa tháng không gặp, người đàn ông này càng ngày càng “lên tay”, ngày trở thành tài xế già sẽ không còn xa…
Cô đau lòng cho cái eo của mình.
Nước mắt tuôn rơi.
/1339
|