Lục Chinh trầm ngâm một lát, “Giữa Tomawhak và Thiên Tước đa số là giao dịch về súng ống đạn dược. Ban đầu khi Chử Thế Thuần vẫn còn, hai bên qua lại thân thiết; nay Chử Vưu nói chuyện, có xưởng vũ khí của Dạ Xã chống đỡ, số lượng giao dịch thành công giảm dần hàng năm. Đầu tiên, có thể bài trừ Tomawhak.”
Ông Cát vuốt râu, có vẻ trầm tư: “Tiếp tục.”
“Lại nói đến cây đại thụ An Thị, dính líu rắc rối đến Dạ Xã, hai bên quyết định lại là vợ chồng, An Tuyển Hoàng có thêm Dạ Cô Tinh như hổ mọc thêm cánh, đã sớm gần như cắt đứt với Thiên Tước, mỗi năm đều có năm trăm nghìn đầu đạn chẳng qua cũng chỉ là con số nhỏ, miễn cưỡng duy trì sự hòa bình bề ngoài thôi.”
Thời Cảnh gật đầu, “Trên thuyền là nguyên liệu thuốc mê và ma túy, heroin tinh khiết nồng độ cao từ đầu đến cuối vẫn không đủ xem, căn cứ vào món giao dịch lớn giữa An Thị và Dạ Xã, sẽ không thích món làm ăn nhỏ này. Hơn nữa, bốn mươi năm trước, Đảng gia bị diệt, An Ưng Huy đã thu Tam GiácVàng vào trong túi, bảo vệ mảnh ruộng anh túc màu mỡ, sao có thể nghĩ đến việc dùng phương pháp chiết tách dược phẩm chi phí cao này để lấy nguyên liệu ban đầu được chứ? Trừ khi là đầu óc An Ưng Huy có vấn đề!”
Nhưng ông Cát lại lắc đầu, “Hai kẻ sành sỏi An Dạ đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng nhân viên tình báo thường trú ở nước ngoài truyền tin về, nay An gia và Dạ Xã đều đã được giao vào tay thế hệ sau, lỡ đâu...”
“Không có lỡ liếc gì hết.” Lục Chinh tiếp lời, “An gia ngày nay là An Tuyệt nắm quyền, còn Dạ Xã lại được giao vào tay Dạ Thần, hai người này so với An Dạ trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, tuyệt đối sẽ không có khả năng đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy, cho dù hai người có đồng thời nóng đầu, nhưng những người khác trong gia tộc và bang hội cũng không thể đồng ý được.”
“Tôi đồng ý với suy nghĩ của lão Lục. Hai nhà An Dạ có thể phát triển được đến ngày hôm nay, trường thịnh không suy thoái, đương nhiên là có lý lẽ riêng. Cho nên, chủ mua lô dược phẩm này có khả năng là – Gambino!”
“Tiểu Trần, lập tức liên hệ với bên Hồng Kông, cần niêm phong thì niêm phong, cần điều tra thì điều tra, lần này buộc phải cho hai nhà họ biết mặt!” Ông Cát mạnh mẽ vang dội, lập tức hạ lệnh.
“Rõ!” Tiểu Trần đáp lại cũng hùng dũng oai vệ.
“Còn có một chuyện nữa, liên quan đến Yan...”
Thời Cảnh vừa nghe đến cái tên này lập tức ngồi thẳng người dậy, ông Cát nhìn thấy rõ, thầm thở dài trong lòng, trọng tình trọng nghĩa là ưu điểm của anh chàng này, nhưng đôi khi cũng có thể trở thành khuyết điểm trí mạng.
Ông có thể hiểu được sự cấp thiết mong muốn tìm được người thân của Thời Cảnh, nhưng không thể giương mắt đứng nhìn cậu ta càng ngày càng đi lệch đường như vậy.
Tại sao lại là Yan chứ?
Vẻ mặt ông Cát bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
“Ông cứ nói thẳng đi!” Thời Cảnh cắn răng, “Rốt cuộc Yan thế nào rồi? Sống hay chết...”
“Ngày hôm trước, Cục điều tra tội phạm thương mại đặc biệt đã nộp báo cáo thẩm tra về Hồng Hâm. Sau khi tiến hành điều tra, thẩm định nhiều lần về nguồn gốc nguồn vốn của Hồng Hâm, phát hiện trong đó có đến chín mươi phần trăm là tiền bẩn, còn vai trò của giám đốc tài chính Yan là đưa mỗi khoản tiền bẩn vào thị trường cổ phiếu, xoay chuyển một vòng, rửa sạch sẽ, rồi thu hồi lại, có thể nói, việc vận hành vốn của toàn bộ công ty đều do một mình cô ta khống chế.”
Ông Cát nghỉ một lát, sắc mặt trầm trọng, tiếp tục nói: “Ba năm trước, khi thẩm tra công ty đại chúng, liền phát hiện mối họa ngầm tồn tại trong sổ sách, còn đã từng phát ra lệnh bắt, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng gì, để Hồng Hâm thoát nạn, nhưng lại dọa cho Yan chạy thoát.”
“Dọa, thoát?” Thời Cảnh trừng mắt lên, nghĩa là sao chứ?
Nói đến chuyện này, ông Cát đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Khụ khụ…” Ông hắng giọng, “Theo lời khai của cán bộ cấp cao công ty, Yan vì sợ bị ngồi tù, cho nên đã chạy trốn trước rồi.”
Khi bị áp lực tinh thần đè nặng sẽ rất dễ thần hồn nát thần tính, nhưng đây cũng chỉ là cách nghĩ chủ quan, việc Yan tiến vào ngành rửa tiền này có lẽ còn có ẩn tình gì khác.
Đương nhiên là, Thời Cảnh cũng đã nghĩ đến.
Nhưng những gì ông Cát nói tiếp đã dập tắt ngọn lửa hy vọng vừa le lói lên trong lòng anh ta.
“Cho dù cô ta có nỗi khổ gì chăng nữa thì chuyện rửa tiền cũng là chuyện không thể phản bác được, xét trên góc độ pháp luật, Yan buộc phải trả giá vì hành vi này!”
Thời Cảnh đang ưỡn thẳng lưng bỗng nhiên sụp đồ, giống như trái bóng bơm căng bị xì hơi.
“Trả giá… cái gì?”
Ánh mắt ông Cát tỏ vẻ không nỡ, “Việc này còn phải xem đã có bao nhiêu tiền bẩn được rửa qua tay cô ta.”
Khoảng thời gian ba năm, số tiền chắc chắn là không hề nhỏ.
Cả người Thời Cảnh đều ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Nếu cô ta chuyển làm nhân chứng chỉ điểm…”
Ông Cát vẫy tay, “Bây giờ nói đến những chuyện này vẫn còn sớm, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm cho được người đã.”
“Ông Cát, ông có tin tức rồi sao?” Thời Cảnh thấy kinh ngạc.
“Tạm thời chỉ có thể điều tra được, cô ta đã chạy trốn về phía Nam.”
“Là sát thủ do lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm phái đi, chỉ có thể moi từ miệng đám người đó…”
“Vô dụng thôi. Bọn họ đã thừa nhận việc phái sát thủ để diệt trừ Yan, nhưng những người đó kể từ lần cuối cùng báo một tin là từ nửa năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được thêm tin tức gì, cứ như thể người đã bốc hơi, biến mất một cách kỳ lạ.”
Khóe mắt Thời Cảnh khẽ giật: “Biến mất rồi?”
Ông Cát dùng vân tay mở tủ tài liệu, từ tầng trên rút ra một túi da bò đưa đến trước mặt Thời Cảnh, rồi đóng cửa tủ lại.
“Đây là…”
“Trong đây là khẩu cung của lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm.”
Thời Cảnh vội vàng mở ra, rút từ trong đó ra một cuốn sổ bằng tờ giấy A4, mở ra, nhìn liền lúc mười dòng.
Xem xong, tim bỗng nhiên trầm hẳn xuống.
“Biến mất rồi? Năm sáu người lớn đang sống sờ sờ sao lại vô duyên vô cớ biến mất rồi?” Ánh mắt lúng túng, rõ ràng là không thể tin được.
Anh ta đưa đồ sang, “Lão Lục, cậu xem…”
Vừa lật mở xem, mi tâm Lục Chinh càng lúc càng nhíu chặt lại hơn.
“Nếu không có gì bất ngờ, thì đám người này đã mất mạng rồi.”
Thời Cảnh không quá bất ngờ, rõ ràng là anh ta cũng có suy đoán này, chỉ cảm thấy như có một đám sương mù bao vây lấy anh ta, bóc hết lớp này lại đến lớp khác, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đè chặt lên nhau.
“A Cảnh, cô em họ này của cậu đúng là không bình thường…” Ông Cát như cười như không.
“Ông đừng có chọc tôi…” Cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Chọc cậu? Không không không…” Ông già liên tục vẫy tay, “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi. Yan có thể bình an vô sự ở Hồng Hâm ba năm liền, thành công tẩy trắng số tiền bẩn lên đến hàng trăm triệu, còn từ trong nước trốn ra nước ngoài, đủ biết cô ta có bản lĩnh thế nào rồi.”
“Đã đến lúc nào rồi mà ông còn nói mát nữa!”
Sắc mặt ông Cát nghiêm chỉnh lại, “Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à? Chỉ riêng khả năng xoay chuyển thị trường cổ phiếu của cô ta cũng đủ khiến cho quân đội chú ý rồi!”
Nghe vậy chấn kinh, “Chẳng lẽ ý ông là muốn…”
“Không sai, chỉ cần tìm được người, đồng thời trải qua được vòng kiểm tra, tôi có thể suy nghĩ đến việc thu nhận cô ta vào đội đặc chủng, nhưng tiền đề phải là cô ta đúng là vô tội, nếu không tôi sẽ không mở lời với phía tòa án để đi cứu một kẻ làm hại nhân dân, làm hại quốc gia!”
Thời Cảnh cảm thấy, hôm nay anh ta giống như ngồi xe qua núi, một lát lên, một lát lại xuống.
Cho đến khi, anh ta cùng Lục Chinh đi ra khỏi văn phòng, tim mới hoàn toàn đập bình thường trở lại.
“Lão Lục, sao tôi cứ thấy mình giống như đang mơ vậy nhỉ? Ui cha! Cậu đá tôi làm gì hả?”
“Giúp cậu chứng thực chứ sao.”
“Đồ trẻ con! Nhưng mà, đau lắm đấy, chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là thật đấy! Muahaha!”
“Tìm thấy người đã rồi hưng phấn sau cũng chưa muộn.”
Có thể nói là đập thẳng một gậy vào đầu.
Thời Cảnh lập tức trầm xuống, “Lão Lục, cậu nói xem em họ tôi chạy về phía nam, rốt cuộc là muốn đi đâu trốn chứ?”
Suốt khoảng thời gian này, anh ta liên tục người đi tìm, từ Hồng Kông cho đến Phúc Kiến, lại từ Phúc Kiến cho đến Hải Khẩu, thậm chí ngay cả Vân Nam cũng tìm rồi.
“Cô ấy sẽ không trốn ra nước ngoài đấy chứ?” Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh.
Thấy Lục Chinh giơ tay sờ thuốc, anh ta tự giác móc bật lửa ra, châm thuốc cho Lục Chinh.
Lục Chinh hít một hơi thật sâu, “Không đâu.”
Sau đó, chầm chậm nhả khí, bao phủ gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc trong làn khói trắng, lại thêm mấy phần thần bí.
“Tại sao?”
“Nếu cô ta thực sự là người thông minh thì cô ta nên biết rằng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Nói xong, bước chân cũng nhanh hơn.
“Ài, cậu đợi đã…” Thời Cảnh ở phía sau co giò lên đuổi theo.
Lại nói đến ở trong văn phòng, ông Cát đã thở dài đến lần thứ ba, bị Tiểu Trần nghe thấy, “Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!”
“Phía Hồng Kông nói thế nào?”
“Họ sẽ phối hợp điều tra.”
“Ừm.”
“Thủ trưởng, ngài… thở dài chuyện gì vậy?”
“Còn không phải là vì thằng nhóc thối tha A Cảnh đó à, thật là làm tim vỡ vụn luôn!” Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thì ông Cát đã đấm ngực giậm chân, kêu than oán thán.
Tiểu Trần thức thời không hỏi gì nhiều, nghĩ ngợi một lát, nhiệm vụ cấp bách lúc này là để ông Cát vui lên.
“Thủ trưởng, tôi có chuyện cần báo cáo!”
Chiêu thay đổi đề tài này xưa nay vẫn luôn hữu dụng, quả nhiên…
“Chuyện công à?”
Lắc đầu, “Là chuyện bát quái của Tiểu đoàn trưởng Lục.”
Ông Cát à một tiếng, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cậu nói ai?”
“Tiểu đoàn trưởng Lục.”
“Chuyện bát quái gì! Nói mau!” Đôi mắt bỗng chốc phát sáng, đâu còn dáng vẻ buồn bã phiền muộn lúc trước?
Xem ra, hóng hớt là bản tính trời sinh, không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác!
Tiểu Trần thầm mặc niệm một tiếng xin lỗi trong lòng, nói xong vẫn lựa chọn bán đứng Lục Chinh.
“À ừm… Tiểu đoàn trưởng Lục có bạn gái rồi.”
Ông Cát trừng mắt.
Đồng chí Tiểu Trần lại tiếp tục quăng bom: “Nghe nói, đã phá thân người ta rồi…”
Miệng há to, nét kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cậu nghe ai nói thế?!” Ông Cát đứng dậy, chống gậy đi qua đi lại.
“Vừa rồi khi Tiểu đoàn trưởng Lục nói chuyện với đội trưởng Thời, tôi đã nghe thấy…”
“Ha ha ha! Được! Cậu nhóc này có tiền đồ đấy! Đúng là tôi đã không nhìn lầm cậu mà! Đợi một thời gian nữa sẽ báo lên trên thăng hàm cho cậu!”
Tiểu Trần không thể ngờ cậu chỉ định kể chuyện bát quái để dỗ dành cho ông Cát vui vẻ, ấy thế mà được thắng chức rồi?
Chẳng trách anh Vương học cùng kỳ với anh ta đã dạy rằng – không gì hữu dụng bằng nịnh hót!
Anh ta bây giờ có được coi là thông não rồi không?
He he…
Xin hỏi lúc này diện tích bóng ma tâm lý trong lòng Nhị gia lúc này lớn thế nào rồi?
“Đợi đã! Tôi quên một chuyện. Tiểu Trần, gọi điện thoại cho Lục Chinh đi.”
“Rõ!”
Vừa ra khỏi tòa nhà tổng tham mưu, điện thoại đã reo vang, Lục Chinh ấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô.”
“Tiểu đoàn trưởng Lục, thủ trưởng có chuyện tìm anh.”
Tiểu Trần đưa ống nghe qua, ông Cát giơ tay đón lấy, đặt bên tai: “A Chinh, ông ngoại cậu cũng ở đây, đừng đi vội, đến gặp ông ấy đã.”
Bước chân Lục Chinh chậm lại, “vâng” một tiếng.
“Sao vậy?” Thời Cảnh hỏi anh.
“Ông cụ tới, tôi đi gặp ông đã.”
Thời Cảnh hơi ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại ông trong lời Lục Chinh nói không phải là ông Cát, mà là vị tướng quyền lực đức cao vọng trọng còn lại.
“Đại thủ trưởng?”
Lục Chinh gật đầu, “Cậu đi trước đi.”
“Ừm. Cậu không muốn bị ông cậu giục chuyện kết hôn, thẳng tay áp giải cậu đến nhà đối tượng xem mắt, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai à?”
Tình huống này cũng chưa phải là chưa bao giờ xảy ra.
Nói đến chuyện hôn sự của Lục Chinh, có thể nói đây là một vấn đề to lớn khó khăn ở trong lớp lãnh đạo cấp cao tổng quân khu…
Ông Cát vuốt râu, có vẻ trầm tư: “Tiếp tục.”
“Lại nói đến cây đại thụ An Thị, dính líu rắc rối đến Dạ Xã, hai bên quyết định lại là vợ chồng, An Tuyển Hoàng có thêm Dạ Cô Tinh như hổ mọc thêm cánh, đã sớm gần như cắt đứt với Thiên Tước, mỗi năm đều có năm trăm nghìn đầu đạn chẳng qua cũng chỉ là con số nhỏ, miễn cưỡng duy trì sự hòa bình bề ngoài thôi.”
Thời Cảnh gật đầu, “Trên thuyền là nguyên liệu thuốc mê và ma túy, heroin tinh khiết nồng độ cao từ đầu đến cuối vẫn không đủ xem, căn cứ vào món giao dịch lớn giữa An Thị và Dạ Xã, sẽ không thích món làm ăn nhỏ này. Hơn nữa, bốn mươi năm trước, Đảng gia bị diệt, An Ưng Huy đã thu Tam GiácVàng vào trong túi, bảo vệ mảnh ruộng anh túc màu mỡ, sao có thể nghĩ đến việc dùng phương pháp chiết tách dược phẩm chi phí cao này để lấy nguyên liệu ban đầu được chứ? Trừ khi là đầu óc An Ưng Huy có vấn đề!”
Nhưng ông Cát lại lắc đầu, “Hai kẻ sành sỏi An Dạ đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng nhân viên tình báo thường trú ở nước ngoài truyền tin về, nay An gia và Dạ Xã đều đã được giao vào tay thế hệ sau, lỡ đâu...”
“Không có lỡ liếc gì hết.” Lục Chinh tiếp lời, “An gia ngày nay là An Tuyệt nắm quyền, còn Dạ Xã lại được giao vào tay Dạ Thần, hai người này so với An Dạ trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, tuyệt đối sẽ không có khả năng đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy, cho dù hai người có đồng thời nóng đầu, nhưng những người khác trong gia tộc và bang hội cũng không thể đồng ý được.”
“Tôi đồng ý với suy nghĩ của lão Lục. Hai nhà An Dạ có thể phát triển được đến ngày hôm nay, trường thịnh không suy thoái, đương nhiên là có lý lẽ riêng. Cho nên, chủ mua lô dược phẩm này có khả năng là – Gambino!”
“Tiểu Trần, lập tức liên hệ với bên Hồng Kông, cần niêm phong thì niêm phong, cần điều tra thì điều tra, lần này buộc phải cho hai nhà họ biết mặt!” Ông Cát mạnh mẽ vang dội, lập tức hạ lệnh.
“Rõ!” Tiểu Trần đáp lại cũng hùng dũng oai vệ.
“Còn có một chuyện nữa, liên quan đến Yan...”
Thời Cảnh vừa nghe đến cái tên này lập tức ngồi thẳng người dậy, ông Cát nhìn thấy rõ, thầm thở dài trong lòng, trọng tình trọng nghĩa là ưu điểm của anh chàng này, nhưng đôi khi cũng có thể trở thành khuyết điểm trí mạng.
Ông có thể hiểu được sự cấp thiết mong muốn tìm được người thân của Thời Cảnh, nhưng không thể giương mắt đứng nhìn cậu ta càng ngày càng đi lệch đường như vậy.
Tại sao lại là Yan chứ?
Vẻ mặt ông Cát bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
“Ông cứ nói thẳng đi!” Thời Cảnh cắn răng, “Rốt cuộc Yan thế nào rồi? Sống hay chết...”
“Ngày hôm trước, Cục điều tra tội phạm thương mại đặc biệt đã nộp báo cáo thẩm tra về Hồng Hâm. Sau khi tiến hành điều tra, thẩm định nhiều lần về nguồn gốc nguồn vốn của Hồng Hâm, phát hiện trong đó có đến chín mươi phần trăm là tiền bẩn, còn vai trò của giám đốc tài chính Yan là đưa mỗi khoản tiền bẩn vào thị trường cổ phiếu, xoay chuyển một vòng, rửa sạch sẽ, rồi thu hồi lại, có thể nói, việc vận hành vốn của toàn bộ công ty đều do một mình cô ta khống chế.”
Ông Cát nghỉ một lát, sắc mặt trầm trọng, tiếp tục nói: “Ba năm trước, khi thẩm tra công ty đại chúng, liền phát hiện mối họa ngầm tồn tại trong sổ sách, còn đã từng phát ra lệnh bắt, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng gì, để Hồng Hâm thoát nạn, nhưng lại dọa cho Yan chạy thoát.”
“Dọa, thoát?” Thời Cảnh trừng mắt lên, nghĩa là sao chứ?
Nói đến chuyện này, ông Cát đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Khụ khụ…” Ông hắng giọng, “Theo lời khai của cán bộ cấp cao công ty, Yan vì sợ bị ngồi tù, cho nên đã chạy trốn trước rồi.”
Khi bị áp lực tinh thần đè nặng sẽ rất dễ thần hồn nát thần tính, nhưng đây cũng chỉ là cách nghĩ chủ quan, việc Yan tiến vào ngành rửa tiền này có lẽ còn có ẩn tình gì khác.
Đương nhiên là, Thời Cảnh cũng đã nghĩ đến.
Nhưng những gì ông Cát nói tiếp đã dập tắt ngọn lửa hy vọng vừa le lói lên trong lòng anh ta.
“Cho dù cô ta có nỗi khổ gì chăng nữa thì chuyện rửa tiền cũng là chuyện không thể phản bác được, xét trên góc độ pháp luật, Yan buộc phải trả giá vì hành vi này!”
Thời Cảnh đang ưỡn thẳng lưng bỗng nhiên sụp đồ, giống như trái bóng bơm căng bị xì hơi.
“Trả giá… cái gì?”
Ánh mắt ông Cát tỏ vẻ không nỡ, “Việc này còn phải xem đã có bao nhiêu tiền bẩn được rửa qua tay cô ta.”
Khoảng thời gian ba năm, số tiền chắc chắn là không hề nhỏ.
Cả người Thời Cảnh đều ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Nếu cô ta chuyển làm nhân chứng chỉ điểm…”
Ông Cát vẫy tay, “Bây giờ nói đến những chuyện này vẫn còn sớm, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm cho được người đã.”
“Ông Cát, ông có tin tức rồi sao?” Thời Cảnh thấy kinh ngạc.
“Tạm thời chỉ có thể điều tra được, cô ta đã chạy trốn về phía Nam.”
“Là sát thủ do lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm phái đi, chỉ có thể moi từ miệng đám người đó…”
“Vô dụng thôi. Bọn họ đã thừa nhận việc phái sát thủ để diệt trừ Yan, nhưng những người đó kể từ lần cuối cùng báo một tin là từ nửa năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được thêm tin tức gì, cứ như thể người đã bốc hơi, biến mất một cách kỳ lạ.”
Khóe mắt Thời Cảnh khẽ giật: “Biến mất rồi?”
Ông Cát dùng vân tay mở tủ tài liệu, từ tầng trên rút ra một túi da bò đưa đến trước mặt Thời Cảnh, rồi đóng cửa tủ lại.
“Đây là…”
“Trong đây là khẩu cung của lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm.”
Thời Cảnh vội vàng mở ra, rút từ trong đó ra một cuốn sổ bằng tờ giấy A4, mở ra, nhìn liền lúc mười dòng.
Xem xong, tim bỗng nhiên trầm hẳn xuống.
“Biến mất rồi? Năm sáu người lớn đang sống sờ sờ sao lại vô duyên vô cớ biến mất rồi?” Ánh mắt lúng túng, rõ ràng là không thể tin được.
Anh ta đưa đồ sang, “Lão Lục, cậu xem…”
Vừa lật mở xem, mi tâm Lục Chinh càng lúc càng nhíu chặt lại hơn.
“Nếu không có gì bất ngờ, thì đám người này đã mất mạng rồi.”
Thời Cảnh không quá bất ngờ, rõ ràng là anh ta cũng có suy đoán này, chỉ cảm thấy như có một đám sương mù bao vây lấy anh ta, bóc hết lớp này lại đến lớp khác, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đè chặt lên nhau.
“A Cảnh, cô em họ này của cậu đúng là không bình thường…” Ông Cát như cười như không.
“Ông đừng có chọc tôi…” Cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Chọc cậu? Không không không…” Ông già liên tục vẫy tay, “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi. Yan có thể bình an vô sự ở Hồng Hâm ba năm liền, thành công tẩy trắng số tiền bẩn lên đến hàng trăm triệu, còn từ trong nước trốn ra nước ngoài, đủ biết cô ta có bản lĩnh thế nào rồi.”
“Đã đến lúc nào rồi mà ông còn nói mát nữa!”
Sắc mặt ông Cát nghiêm chỉnh lại, “Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à? Chỉ riêng khả năng xoay chuyển thị trường cổ phiếu của cô ta cũng đủ khiến cho quân đội chú ý rồi!”
Nghe vậy chấn kinh, “Chẳng lẽ ý ông là muốn…”
“Không sai, chỉ cần tìm được người, đồng thời trải qua được vòng kiểm tra, tôi có thể suy nghĩ đến việc thu nhận cô ta vào đội đặc chủng, nhưng tiền đề phải là cô ta đúng là vô tội, nếu không tôi sẽ không mở lời với phía tòa án để đi cứu một kẻ làm hại nhân dân, làm hại quốc gia!”
Thời Cảnh cảm thấy, hôm nay anh ta giống như ngồi xe qua núi, một lát lên, một lát lại xuống.
Cho đến khi, anh ta cùng Lục Chinh đi ra khỏi văn phòng, tim mới hoàn toàn đập bình thường trở lại.
“Lão Lục, sao tôi cứ thấy mình giống như đang mơ vậy nhỉ? Ui cha! Cậu đá tôi làm gì hả?”
“Giúp cậu chứng thực chứ sao.”
“Đồ trẻ con! Nhưng mà, đau lắm đấy, chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là thật đấy! Muahaha!”
“Tìm thấy người đã rồi hưng phấn sau cũng chưa muộn.”
Có thể nói là đập thẳng một gậy vào đầu.
Thời Cảnh lập tức trầm xuống, “Lão Lục, cậu nói xem em họ tôi chạy về phía nam, rốt cuộc là muốn đi đâu trốn chứ?”
Suốt khoảng thời gian này, anh ta liên tục người đi tìm, từ Hồng Kông cho đến Phúc Kiến, lại từ Phúc Kiến cho đến Hải Khẩu, thậm chí ngay cả Vân Nam cũng tìm rồi.
“Cô ấy sẽ không trốn ra nước ngoài đấy chứ?” Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh.
Thấy Lục Chinh giơ tay sờ thuốc, anh ta tự giác móc bật lửa ra, châm thuốc cho Lục Chinh.
Lục Chinh hít một hơi thật sâu, “Không đâu.”
Sau đó, chầm chậm nhả khí, bao phủ gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc trong làn khói trắng, lại thêm mấy phần thần bí.
“Tại sao?”
“Nếu cô ta thực sự là người thông minh thì cô ta nên biết rằng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Nói xong, bước chân cũng nhanh hơn.
“Ài, cậu đợi đã…” Thời Cảnh ở phía sau co giò lên đuổi theo.
Lại nói đến ở trong văn phòng, ông Cát đã thở dài đến lần thứ ba, bị Tiểu Trần nghe thấy, “Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!”
“Phía Hồng Kông nói thế nào?”
“Họ sẽ phối hợp điều tra.”
“Ừm.”
“Thủ trưởng, ngài… thở dài chuyện gì vậy?”
“Còn không phải là vì thằng nhóc thối tha A Cảnh đó à, thật là làm tim vỡ vụn luôn!” Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thì ông Cát đã đấm ngực giậm chân, kêu than oán thán.
Tiểu Trần thức thời không hỏi gì nhiều, nghĩ ngợi một lát, nhiệm vụ cấp bách lúc này là để ông Cát vui lên.
“Thủ trưởng, tôi có chuyện cần báo cáo!”
Chiêu thay đổi đề tài này xưa nay vẫn luôn hữu dụng, quả nhiên…
“Chuyện công à?”
Lắc đầu, “Là chuyện bát quái của Tiểu đoàn trưởng Lục.”
Ông Cát à một tiếng, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cậu nói ai?”
“Tiểu đoàn trưởng Lục.”
“Chuyện bát quái gì! Nói mau!” Đôi mắt bỗng chốc phát sáng, đâu còn dáng vẻ buồn bã phiền muộn lúc trước?
Xem ra, hóng hớt là bản tính trời sinh, không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác!
Tiểu Trần thầm mặc niệm một tiếng xin lỗi trong lòng, nói xong vẫn lựa chọn bán đứng Lục Chinh.
“À ừm… Tiểu đoàn trưởng Lục có bạn gái rồi.”
Ông Cát trừng mắt.
Đồng chí Tiểu Trần lại tiếp tục quăng bom: “Nghe nói, đã phá thân người ta rồi…”
Miệng há to, nét kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cậu nghe ai nói thế?!” Ông Cát đứng dậy, chống gậy đi qua đi lại.
“Vừa rồi khi Tiểu đoàn trưởng Lục nói chuyện với đội trưởng Thời, tôi đã nghe thấy…”
“Ha ha ha! Được! Cậu nhóc này có tiền đồ đấy! Đúng là tôi đã không nhìn lầm cậu mà! Đợi một thời gian nữa sẽ báo lên trên thăng hàm cho cậu!”
Tiểu Trần không thể ngờ cậu chỉ định kể chuyện bát quái để dỗ dành cho ông Cát vui vẻ, ấy thế mà được thắng chức rồi?
Chẳng trách anh Vương học cùng kỳ với anh ta đã dạy rằng – không gì hữu dụng bằng nịnh hót!
Anh ta bây giờ có được coi là thông não rồi không?
He he…
Xin hỏi lúc này diện tích bóng ma tâm lý trong lòng Nhị gia lúc này lớn thế nào rồi?
“Đợi đã! Tôi quên một chuyện. Tiểu Trần, gọi điện thoại cho Lục Chinh đi.”
“Rõ!”
Vừa ra khỏi tòa nhà tổng tham mưu, điện thoại đã reo vang, Lục Chinh ấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô.”
“Tiểu đoàn trưởng Lục, thủ trưởng có chuyện tìm anh.”
Tiểu Trần đưa ống nghe qua, ông Cát giơ tay đón lấy, đặt bên tai: “A Chinh, ông ngoại cậu cũng ở đây, đừng đi vội, đến gặp ông ấy đã.”
Bước chân Lục Chinh chậm lại, “vâng” một tiếng.
“Sao vậy?” Thời Cảnh hỏi anh.
“Ông cụ tới, tôi đi gặp ông đã.”
Thời Cảnh hơi ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại ông trong lời Lục Chinh nói không phải là ông Cát, mà là vị tướng quyền lực đức cao vọng trọng còn lại.
“Đại thủ trưởng?”
Lục Chinh gật đầu, “Cậu đi trước đi.”
“Ừm. Cậu không muốn bị ông cậu giục chuyện kết hôn, thẳng tay áp giải cậu đến nhà đối tượng xem mắt, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai à?”
Tình huống này cũng chưa phải là chưa bao giờ xảy ra.
Nói đến chuyện hôn sự của Lục Chinh, có thể nói đây là một vấn đề to lớn khó khăn ở trong lớp lãnh đạo cấp cao tổng quân khu…
/1339
|